Chương 19: Bão Long sơn trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Bão Long sơn trang chiếm diện tích mặc dù không lớn, lại xây dựa lưng vào núi, muốn vào kinh thành hay khu vực Đại Minh hồ cũng phải đi qua. Sơn trang thiết kế cổ xưa mà thanh u, trong sơn trang tầng tầng lớp lớp cây cối rậm rạp, các loại hoa cỏ quý hiếm ganh nhau khoe sắc, có một dòng suối, một ao nước dưới khe núi, nước đổ xuống tạo thành thác nước tự nhiên, dòng suối nhỏ róc rách, trong veo thấy đáy, dòng nước vờn quanh toàn trang, quả thật là sơn thanh thuỷ tú, tự nhiên mà hùng vĩ. Là một khu nghĩ dưỡng cực tốt.
Đại sảnh sơn trang rộng rãi sáng sủa, mấy thiếu niên còn đang nói chuyện. Ngồi tại vị trí cao nhất chính là Long Vũ, Long Tinh ngồi bên dưới, đang thương lượng sự tình Y Hồng Viện.

Long Tinh: "Trục Nguyệt nếu là Nhị Thiếu Cung Chủ Tỷ Muội Cung, Tỷ Muội Cung nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng vì sao đã hai ngày, vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì."
Ngọc Tường: "Mặc dù Trục Nguyệt là Nhị Thiếu Cung Chủ của bọn chúng, nhưng dường như vô cùng không được Cung Chủ bọn chúng yêu thích, nghĩ từ bỏ cái Nhị Thiếu Cung Chủ này cũng không biết chừng."
"Cao thủ trẻ tuổi giống như Trục Nguyệt bồi dưỡng nhất định không dễ, Tỷ Muội Cung sẽ không dễ dàng từ bỏ. Sau khi biến cố ở Y Hồng Viện xảy ra, Tỷ Muội Cung hành động càng thêm bí ẩn khiêm tốn, chúng ta không quá dễ dàng phát hiện hành tung của bọn chúng mà thôi." Long Vũ cười cười, nhìn Ngọc Kỳ một chút hỏi: "Trục Nguyệt có nói qua cái gì không?"
Ngọc Kỳ hạ thấp người bẩm báo: "Từ sau khi đem nàng nhốt vào địa lao trong trang, nàng liền một câu cũng chưa từng nói." Hơi dừng một chút lại nói: "Hồng Nhi, Lệ Nhi không nhà để về, cũng đã mất đi võ công, mà lại đã quyết tâm thoát ly Tỷ Muội Cung. Các nàng vốn cũng không làm ra việc gì đại ác, cho nên chất nhi làm chủ, cho phép Ngọc Tường đưa các nàng đến sơn trang, về phần phải an trí thế nào, còn thỉnh thúc thúc chỉ thị."
Long Vũ: "Hai người này hiện tại ở đâu?"
Ngọc Kỳ: "Trong sơn trang nhân thủ có hạn, cũng không có nữ tử. Trục Nguyệt bị giam giữ trong địa lao, có nhiều việc khá bất tiện. Cho nên chất nhi tự tiện làm chủ, để Hồng Nhi, Lệ Nhi tạm thời đi địa lao, hỗ trợ trông coi Trục Nguyệt."
Long Vũ cười nói: "Ngọc Kỳ, ngươi an bài rất chu đáo." Ngọc Kỳ mặt đỏ lên.
Ngọc Tường cũng cười: "Như vậy là tốt nhất, Hồng Nhi, Lệ Nhi nếu lưu lại Phó Gia, chất nhi liền yên tâm."
Long Tinh sầm mặt lại: "Ngọc Tường, ngươi cũng không còn nhỏ, nói chuyện nên chú ý phân tấc. Hồng Nhi, Lệ Nhi mặc dù đã thoát ly Tỷ Muội Cung, dù sao cũng xuất thân từ Y Hồng Viện, ngươi khẩu vô già lan*, ăn nói lung tung, nếu dẫn ra sự cố gì, cẩn thận da thịt chịu khổ."

*khẩu vô già lan (口无遮拦: nghĩ gì nói đó).

Ngọc Tường không nghĩ đến Ngũ Thúc sẽ sầm mặt giáo huấn, giật nảy mình, mặc dù không không biết mình nói sai cái gì, vẫn vội khom người: "Vâng, Ngọc Tường biết sai. Ngọc Tường lần sau không dám."
Ngọc Kỳ nghe Ngũ Thúc nói, tim đập thình thịch, trên người lại sợ chảy mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người. Bộ dáng Trục Nguyệt u oán ẩn tình hiện lên trong đầu.
Long Vũ nhẹ phất tay, nói: "Long Tinh, Trục Nguyệt trước nhốt trong địa lao đi, cũng không cần vội vã thẩm vấn, hết thảy chờ ta bẩm báo đại ca xong lại định đoạt."
Long Tinh xác nhận, lại hỏi: "Tứ ca phải lập tức về nhà sao?"
Long Vũ cười cười: "Không sai, ta chuẩn bị một hồi liền lên đường trở về, hướng đại ca bẩm báo việc này. Ngươi có thể lưu lại thêm một thời gian. Theo vị trí mật đạo Y Hồng Viện mà suy đoán, lối ra nên ở phụ cận trong núi, phiền ngũ đệ xem xét nhiều hơn, nhìn xem có dấu vết để lại hay không. Nhưng không thể rút dây động rừng, hết thảy chờ ta trở lại lại nói tiếp."
Long Tinh cười nói: "Vâng, tứ ca yên tâm."
Long Vũ: "Ngọc Kỳ, ngươi cùng ta trở về. Ngọc Lân, Ngọc Tường lưu lại nghe ngũ thúc các ngươi phân phó."
Ba người Ngọc Kỳ đáp vâng. Ngọc Kỳ nghe tứ thúc muốn mình lập tức trở về Phó gia, đáy lòng lướt qua một tia không tình nguyện. Hắn cũng chẳng biết tại sao sẽ có loại suy nghĩ này, lại vẫn muốn lưu lại sơn trang, chẳng lẽ là bởi vì người nào đó. Trong lòng giật mình, ngăn cản mình đừng nghĩ tiếp nữa.
Long Vũ dừng một chút, lại phân phó: "Sau khi ta đi, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tự tiện nhìn người trong địa lao ."
Phó gia, Diệc Duyệt Trai. Phó Long Vũ đang hướng đại ca bẩm báo chuyện Y Hồng Viện.
"Đều là tiểu đệ điều động thất sách, mới có thể để chủ sự 'Đại tỷ' kia bỏ chạy, thỉnh đại ca trách phạt." Long Vũ uốn gối quỳ xuống đất.
Phó Long Thành nhìn Long Vũ một cái: "Ngươi vì cứu tính mạng những người kia, thả đi một người, cũng không thể coi là sai. Ngươi đứng lên đi.
Long Vũ tạ đại ca. Đứng dậy.
"Hồng Nhan Mị Tình Kiếm của Trục Nguyệt đã luyện đến tầng thứ mấy rồi." Long Thành đối có người dùng kiếm pháp giống của Tiểu Thục Sơn rất ngạc nhiên.
Long Vũ: "Tiểu đệ đối loại kiếm pháp này hiểu biết rất ít, chẳng qua theo Long Tinh quan sát, hẳn là trên dưới cửu trọng."
Long Thành: "Cửu trọng? Nàng bao tuổi rồi?"
Long Vũ: "Nhìn giống như niên kỷ cùng Ngọc Kỳ tương tự."
Long Thành đột nhiên hỏi: "Thời điểm ngươi cùng Long Tinh nhìn thấy Ngọc Kỳ, khí sắc Ngọc Kỳ thế nào?"
Long Vũ trong lòng xiết chặt, nói: "Tiểu đệ chưa từng lưu ý."
Long Thành trầm giọng hỏi: "Ngươi thật chưa từng lưu ý sao?"
Long Vũ vội khom người nói: "Tiểu đệ không dám lừa gạt đại ca. Lúc ấy tiểu đệ nóng lòng truy địch, thấy Ngọc Kỳ không ngại, liền phân phó Long Tinh đem Trục Nguyệt bắt lấy, mình thì theo địa đạo truy đuổi."
Long Thành: "Đã như vậy, ngươi sao lại chỉ mang Ngọc Kỳ hồi phủ."
Long Vũ: "Bởi vì, bởi vì..." Nhìn thoáng qua đại ca, trong lòng thở dài, nói, "Bởi vì Trục Nguyệt tựa hồ đối Ngọc Kỳ cùng người khác có khác biệt. Có lẽ là tiểu đệ lo lắng."
Long Thành thản nhiên nói, "Tốt nhất là do ngươi lo lắng. Nếu ngươi dám giấu diếm cái gì hoặc Ngọc Kỳ gây ra lỗi gì. . . Ta đã nói qua, chuyện Y Hồng Viện, phàm là có sai lầm gì, đều chỉ hỏi ngươi cùng Long Tinh, ngươi sẽ không quên đi."
"Tiểu đệ không dám." Phó Long Vũ nhớ tới ánh mắt Trục Nguyệt nhìn về phía Ngọc Kỳ, trong lòng chùng xuống.

Phó Gia, Thất Tinh Đài Bắc uyển, ở giữa có mặt cỏ bằng phẳng rộng mấy chục trượng, chung quanh đủ các loại cây ăn quả, bây giờ chính là thời điểm cây táo nở hoa, đóa hoa màu trắng đem nhánh cây đều ép tới có chút cong.

Ngọc Kỳ áo trắng như tuyết, trường kiếm như gió, đang ở trên bãi cỏ trống trải vuông vức luyện kiếm. Một bộ kiếm pháp múa xong, Ngọc Kỳ thu kiếm đứng dưới một gốc cây đầy đóa hoa màu trắng, nhìn ánh nắng rực rỡ, thân ảnh Trục Nguyệt lần nữa hiển hiện trước mắt.

Trục Nguyệt nằm trên vai Ngọc Kỳ, nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cổ Ngọc Kỳ.

Ngọc Kỳ gọi: "Tiểu Nguyệt."

Trục Nguyệt: "Ta đã không phải là Tiểu Nguyệt ngày xưa, Tiểu Nguyệt đã chết mười năm trước."

Ngọc Kỳ: "Mẹ ngươi cho người giết cha ta mẹ ta, ngươi biết không?"

Nước mắt Trục Nguyệt rơi càng nhiều, nói: "Nàng không phải mẹ ta, nàng là ma quỷ."

Ngọc Kỳ im lặng.

Trục Nguyệt: "Một người mẹ sẽ để cho nữ nhi của mình luyện Hồng Nhan Mị Tình Kiếm sao?"

Nghe vậy, Ngọc Kỳ không khỏi run lên, bàn tay đang ôm Trục Nguyệt bất giác buông ra.

Trục Nguyệt mang theo nước mắt cười nói: "Hồng Nhan Mị Tình Kiếm, tình lang gan ruột đoạn."

Ngọc Kỳ: "Tiểu Nguyệt".

Trục Nguyệt: "Ngươi muốn tìm Nguyễn Linh Linh sao?"

Ngọc Kỳ: "Huyết hải thâm cừu, không đội trời chung."

Trục Nguyệt: "Ta có thể giúp ngươi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

Sau đó ở bên tai Ngọc Kỳ nhẹ nhàng nói: "Cùng ta lên giường."

Ngọc Kỳ ôm lấy Trục Nguyệt phi thân nhảy lên giường lớn phía sau, màn che trượt xuống.

Ngọc Kỳ ở dưới, Trục Nguyệt ở trên người hắn. Nước mắt Trục Nguyệt rơi trên mặt Ngọc Kỳ.

Mười năm trước, Ngọc Kỳ mới 8 tuổi, phụ thân của hắn là cử nhân của một trấn nhỏ, đệ đệ Ngọc Lân mới 6 tuổi, mũm mĩm rất đáng yêu. Ngọc Kỳ lén chạy vào phòng bếp, đem bánh bao hấp nóng hổi vừa mới làm xong nhét vào trong ngực. Bỏng đến hắn nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn không ngừng giữ lấy.

Sau đó lại cầm một con gà quay, chạy ra bên ngoài, đụng phải thím mập đang rửa rau trở về. Thím mập cười nói: "Đại thiếu gia của ta, cẩn thận chút." Ngọc Kỳ cũng không quay đầu lại, chạy nhanh như chớp, theo sau là Ngọc Lân mũm mĩm.

Chạy qua viện tử, nương nâng bụng lớn, cha đang bồi nương tản bộ. Trông thấy hai huynh đệ vội vàng hấp tấp, cha quát: "Muốn đi đâu?"

Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân vội dừng lại, lại cũng không sợ hãi. Ngọc Lân đáp: "Đi ra ngoài chơi.""

Cha nói: "Cứ luôn thích chạy ra ngoài. Cũng không ở trong nhà đọc thêm nhiều sách viết thêm vài chữ." Lại hỏi: "Ngọc Kỳ, ngươi cầm cái gì?"

Ngọc Kỳ đem gà quay đưa cho cha nhìn, cha lại hỏi, "Trong ngực ngươi chứa cái gì?" Ngọc Kỳ lại móc ra một cái bánh bao cho cha nhìn, "Bánh bao nóng, ngươi cũng không chú ý chút." Hô lớn: "Trần bá, cầm hộp đựng thức ăn tới."

Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân chạy đến bên người nương, Ngọc Lân cẩn thận mà nhìn bụng nương, nương kéo tay hai huynh đệ, nói: "Nương lại cho các ngươi thêm một tiểu muội muội có được không?"

Trần bá đã cầm hộp đựng thức ăn tới, giúp Ngọc Kỳ đem bánh bao cùng gà quay xếp gọn vào. Trần nói: "Đại thiếu gia lại đi đưa thức ăn cho Tiểu Nguyệt cô nương sao?"

Ngọc Kỳ nhẹ gật đầu. Nương hỏi: "Tiểu Nguyệt? Là người ngươi quen biết ở bên ngoài sao?"

Ngọc Kỳ: "Vâng, nương. Nàng là một tiểu cô nương, sống một mình trong một ngôi miếu đổ nát trên trấn, không có cha mẹ."

"Thật sao?" Nhìn cha một chút, nói: "Lão gia, ngươi xem tiểu cô nương này đáng thương biết bao."

Cha nói: "Tiểu cô nương gọi Tiểu Nguyệt kia ta từng thấy qua, cảm giác không giống nữ hài tử của gia đình bình thường."

Nương cười nói: "Cái gì bình thường với không tầm thường, hài tử mới bảy, tám tuổi liền cô đơn một mình, ngươi không đau lòng sao."

Cha cũng cười: "Được rồi. Ngọc Kỳ, ngươi đi hỏi một chút, Tiểu Nguyệt cô nương có bằng lòng tới nhà chúng ta ở không. Cũng tiết kiệm sức lực cho ngươi cùng Ngọc Lân, khỏi phải chạy xa như thế, khiến nương ngươi lo lắng."

Ngọc Kỳ ứng tiếng vâng. Lại đối Ngọc Lân nói: "Ngọc Lân, lần này ngươi không cần đi, ở nhà bồi nương đi."

Ngọc Lân nhìn ca ca, vô cùng không nguyện ý, lại không dám nói không, chỉ nhìn xem nương không nói lời nào. Nương liền nói: "Nương không cần Ngọc Lân bồi, ngươi mang theo hắn theo đi."

Ngọc Lân cao hứng đi đến trước mặt ca ca. Ngọc Kỳ đối cha cùng nương khom người: "Vậy Kỳ nhi cùng Lân nhi đi trước."

Ngọc Lân phất phất tay nhỏ mập mạp, "Nương, một hồi ta cùng ca ca liền mang Tiểu Nguyệt tỷ tỷ trở về."

Cha dìu nương, đứng dưới gốc cây đào trong viện, hoa đào đang trong thời điểm nở rộ. Cha cùng nương mỉm cười nhìn hai huynh đệ, nương khẽ xua tay, như muốn nói: "Cẩn thận chút."

Đây là những ấn tượng cuối cùng mà cha mẹ để lại trong tâm trí Ngọc Kỳ, nhưng lúc ấy Ngọc Kỳ cũng không biết, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không rời đi.

Ngọc Kỳ và Ngọc Lân đi dạo trong chợ, thỉnh thoảng lại chào hỏi mấy người mua bán ở các loại cửa hàng, "Tiêu gia đại thiếu gia, Nhị thiếu gia". Cái trấn này không lớn, người trong trấn đều quen thuộc lẫn nhau, cũng rất thân thiết, là một trấn nhỏ yên bình.

Ngọc Lân đi không nổi, nhưng vẫn kiên trì. Ngọc Kỳ thả chậm bước chân, chờ Ngọc Lân, lại một lát sau, Ngọc Lân thực sự đi không được nữa, Ngọc Kỳ cõng đệ đệ lên. Ngọc Lân ghé vào trên lưng ca ca, mặt trời ấm áp, một hồi liền ngủ mất.

Cách bên ngoài trấn không xa, có một ngôi miếu nhỏ, xa xa đã xây dựng một ngôi miếu lớn, tòa miếu nhỏ này liền hoang phế.

Ngọc Kỳ cõng đệ đệ tiến vào chính điện, đem Ngọc Lân nhẹ nhàng đặt trên một cái hương bồ. Tay phải đem hộp cơm đặt trên hương án, đối tượng Phật trịnh trọng xá một cái, chợt nghe có người nhẹ nhàng cười nói: "Ngươi bái Bồ Tát bằng đất sét thì có tác dụng gì?"

Tiểu Nguyệt. Ngọc Kỳ xoay người lại. Một tiểu cô nương mặc áo bào đỏ xuất hiện phía sau màn che. Tiểu cô nương chỉ có bảy, tám tuổi, lại đã là một mỹ nhân.

Ngọc Kỳ: "Ngươi đói không? Nhanh ăn chút gì đi."

Tiểu Nguyệt bước đến gần Ngọc Kỳ, nhận lấy bánh bao Ngọc Kỳ đưa tới, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống. Ngọc Kỳ vội hỏi: Tiểu Nguyệt, vừa rồi không phải vẫn tốt sao, vì cái gì lại khóc."

Tiểu Nguyệt: "Ngọc Kỳ, ta còn tưởng ngươi hôm nay sẽ không đến gặp ta."

Ngọc Kỳ cười nói: "Ta không phải đã ở đây rồi sao? Ngươi ăn trước đi. Cha ta nói, nếu như ngươi nguyện ý, liền mời ngươi đến nhà chúng ta ở."

Tiểu Nguyệt nghe vậy nói: "Tại sao phải đến nhà ngươi ở, chính ta không có nhà sao."

Chỉ nghe một nữ tử cười nói: "Đúng là nữ nhi ngoan của nương, còn biết mình cũng có nhà." Thanh âm vô cùng nhu hòa hiền lành. Một nữ tử mặc áo bào tím chậm rãi đi tới. Nữ tử dáng dấp rất xinh đẹp, hoa tín niên hoa*. Hiền lành mà nhìn Tiểu Nguyệt: "Nguyệt nhi ngoan, sao vẫn chưa tới bên người nương."

*Hoa tín niên hoa [花信年华]: Là thời kỳ hoa nở. Chỉ nữ tử tuổi đến hai mươi bốn. Cũng biểu thị nữ tử đang ở thời kỳ có vẻ ngoài đẹp nhất của tuổi trẻ.

Ngọc Kỳ không nghĩ đến Tiểu Nguyệt cũng có nương trẻ tuổi mỹ lệ giống nương của mình. Hắn nhìn về phía Tiểu Nguyệt, lại phát hiện mặt Tiểu Nguyệt đã sợ đến trắng bệch, thân thể không ngừng phát run, vẫn cắn răng hướng bên người nữ tử đi đến.

Ngọc Kỳ không biết Tiểu Nguyệt thấy mẹ của mình sao lại bị dọa thành bộ dáng như thế. Tiểu Nguyệt bỗng nhiên rút ra một thanh kim sắc loan đao, thẳng hướng Ngọc Kỳ đâm tới, quát: "Ta giết chết tiểu tặc nhà ngươi." Ngọc Kỳ giật nảy mình, không biết Tiểu Nguyệt sao lại nói ra lời như vậy.

Thế nhưng trước mắt nhoáng một cái, chủy thủ đã đến trong tay nữ nhân kia. Nàng mỉm cười mà nói: "Làm sao, Nguyệt nhi, hắn khi dễ ngươi sao?"

Tiểu Nguyệt đột nhiên quỳ xuống trước mặt nữ tử, nói: "Nương, Tiểu Nguyệt đáng chết. Tiểu Nguyệt không nên ăn đồ hắn đưa, hắn nhất định là không có ý tốt. Nương, ngài để ta giết hắn."

Nữ tử cười nhìn Ngọc Kỳ: "Nữ nhi này bị ta chiều hư, ngươi đừng để ý. Đa tạ ngươi đã chiếu cố Tiểu Nguyệt."

Ngọc Kỳ khom người nói: "Tiền bối không cần khách khí. Vãn bối Tiêu Ngọc Kỳ, hành lễ với ngài."

Tiểu Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, sợ hãi, thương tâm. Ngọc Kỳ bị ánh mắt Tiểu Nguyệt làm cho sững sờ, nhất thời ngây người.

Nữ tử khẽ cười nói: "Tiêu Ngọc Kỳ, tên rất hay. Ngọc Lân lúc này cũng tỉnh, đi đến bên cạnh ca ca gọi: "Ca."

Nữ tử hỏi: "Đây là đệ đệ của ngươi sao? Ngọc Kỳ đáp một tiếng vâng, để Ngọc Lân hành lễ cùng nữ tử.

Ngọc Lân cũng khom người chào một tiếng.

Đôi mắt đẹp của nữ tử đảo một cái, hỏi: Họ Tiêu? Cử nhân Tiêu Hàn Nguyệt của trấn trên các ngươi có biết không?

Ngọc Kỳ vội khom người nói: "Phu nhân nhắc đến, chính là gia phụ. Phu nhân biết gia phụ sao?"

Nữ tử bỗng nhiên nở nụ cười. Tiểu Nguyệt vội nói: "Nương, bọn hắn cái gì cũng không biết. Cầu nương giết bọn hắn đi."

Ngọc Lân lấy làm lạ hỏi: "Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi vì sao muốn mẹ ngươi giết chúng ta?"

Nữ tử cười nói: "Nguyệt nhi, chuyện nơi này của nương, ngươi không cần quan tâm." Thanh âm nói chuyện như cũ hiền lành, dễ nghe. Tiểu Nguyệt nghe được thân thể lại khẽ run, nước mắt rơi xuống.

Nữ tử bước đến gần Ngọc Kỳ: "Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng quả thật rất anh tuấn." Sau đó khẽ cười nói: "Nương của các ngươi họ Doãn đúng không, tên là Doãn Tú Tú?"

Ngọc Kỳ kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ phu nhân cũng biết nương ta sao?"

Nữ tử nói: "Không sai. Ta mặc dù không biết cha của ngươi, nhưng thiên hạ này có mấy người không biết Doãn Tú Tú. Doãn Tú Tú đứng thứ hai trong tứ đại mỹ nữ thiên hạ, ta sao lại không biết." Nói xong liền nở nụ cười.

Ngọc Kỳ: "Phu nhân đã là người quen cũ của gia mẫu, Ngọc Kỳ nên thỉnh phu nhân đến hàn xá nghỉ ngơi mới tốt."

Nữ tử cười cười: "Tốt thì tốt. Chẳng qua ta còn muốn mang Tiểu Nguyệt đi gặp mấy người bằng hữu, trước không quấy rầy. Đúng rồi, ta tên Nguyễn Linh Linh, ngươi từng nghe mẹ ngươi nhắc qua chưa?

Ngọc Kỳ dù cảm giác nữ tử này cười đến có chút quái lạ, nhưng vẫn trả lời: "Không có". Ngọc Lân nhịn không được nói: "Thiên hạ tứ đại mỹ nữ? Nguyên lai nương là thiên hạ tứ đại mỹ nữ nha."

Nguyễn Linh Linh xích lại gần Ngọc Lân, nói: "Không sai. Thiên hạ tứ đại mỹ nữ đứng thứ nhất chính là Cung Chủ Cẩm Tú Cung, Liên Nhược Nhược, thứ hai là mẹ ngươi, Doãn Tú Tú, thứ ba nghe nói là Vương phi của phủ Bình Dương Vương, gọi Chu Phi Phi, thứ tư a, chính là ta, Nguyễn Linh Linh."

"Huynh đệ các ngươi nhất định phải ghi nhớ tên của ta, cái tên này đối huynh đệ các ngươi rất trọng yếu." Nói xong lại nở nụ cười.

Ngọc Lân rất không thoải mái, gọi: "Ca ca, chúng ta trở về đi."

"Không sai, các ngươi nhanh chút trở về nhìn xem. Nhìn xem mẹ của các ngươi nàng còn tốt không." Ngọc Kỳ nhìn Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt gục đầu xuống, nãy giờ không nói gì, cũng không nhìn hai huynh đệ bọn hắn nữa.

Nguyễn Linh Linh thúc giục nói: "Nhanh, trước về nhà xem một chút, nói không chừng trong nhà các ngươi sẽ phát sinh đại sự gì đó." Lại cười lên, bộ dáng thập phần vui vẻ.

Tiểu Nguyệt bỗng nhiên chuyển hướng Ngọc Kỳ, không có phát ra âm thanh, chỉ dùng khẩu hình nói một câu, "Đừng về nhà, mau trốn đi."

Ngọc Kỳ bỗng nhiên giật mình, có cảm giác xấu. Lại hơi ôm quyền nói: "Muộn như vậy rồi, vãn bối xin cáo lui trước." Xong liền lôi kéo đệ đệ ra khỏi miếu hoang.

"Ca ca, nương của Tiểu Nguyệt tỷ tỷ rất thích cười a, nhưng là cười lên làm sao cảm giác là lạ."

"Ăn nói cẩn thận. Sao có thể tùy tiện bình luận trưởng bối."

Ngọc Lân không nói thêm gì nữa. Lúc hai người đi đến cửa trấn, chợt phát hiện một kiện chuyện lạ.

Trên trấn quá an tĩnh. Lúc đầu trên trấn rất ồn ào, bình thường buôn bán, mua hàng, người đến người đi, la lối om sòm rất là náo nhiệt, thanh âm kia xa xa liền có thể nghe được, nhưng hôm nay lại tiếng gì cũng không có.

Ngọc Kỳ mang theo Ngọc Lân bước nhanh tới. Tình cảnh trước mắt khiến hai huynh đệ suốt đời khó quên. Bọn hắn nhìn thấy người chết, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người chết, mà lại là rất nhiều người chết. Khắp nơi là máu tươi, tàn chi, đầu người lăn xuống. Ngọc Lân không khỏi hét rầm lên.

Chưởng quỹ béo trong tay còn cầm một cuộn vải, vừa mới bày ra đầu lại đột nhiên bị tách thành hai nửa. Người mua vải là nhị tẩu nhà bán thịt heo, ánh mắt hoảng sợ còn chưa có nhắm lại, trên thân liền nhiều thêm một lỗ máu to.

Lương bá bán rau, tiểu Trần ca bán son phấn, tiểu hỏa kế bán tạp hoá, Lưu nương bán mỳ xào, Tiểu Nha nữ nhi của Lưu nương ,Tôn viên ngoại người thích mang chim đi dạo, còn thật nhiều người trong cái trấn này, đều chết đi, xé thành mảnh nhỏ mà chết tại chính nơi mình quen thuộc nhất.

Ngọc Kỳ nắm chặt tay Ngọc Lân, toàn thân đều đang phát run. Hắn khẽ cắn môi, cõng Ngọc Lân lên, hướng nhà mình chạy tới.

Cửa lớn mở ra, trong môn rất yên tĩnh. Ngọc Kỳ kêu lên, "Trần bá". Trần bá lại không giống như ngày thường, hô hào đại thiếu gia trở về, ra nghênh đón.

Ngọc Kỳ thả Hạ Ngọc Lân xuống, kéo tay Ngọc Lân hướng trong viện chạy đi. Sau đó hắn trông thấy cha cùng nương.

Cha bị chém thành hai đoạn, phần eo trở xuống ở trong vũng máu, cha dùng hai tay bò về phía nương, trên mặt đất kéo thành một vệt máu.

Nương bị ném ở nơi cách cha hai trượng. Quần áo trên người bị máu nhuộm thấu. Phần bụng có một lỗ máu lớn, một thai nhi còn chưa thành hình bị kéo ra ngoài. Trên mặt máu thịt be bét, hai tay nương bị chặt đứt tản mát xung quanh phần bụng.

Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, liền ngất đi. Ngọc Lân cũng ngất đi.

Ngọc Kỳ bị một trận đau đớn làm tỉnh lại, có người đang tát vào mặt hắn, vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt xấu xí chưa từng thấy.
Thật là một khuôn mặt đáng sợ: Không có môi, răng lởm chởm, lộ ra ngoài, chỉ có một mắt, mắt còn lại là một lỗ đen, không có mũi, chỉ có một lỗ đen sì, sùi bọt trắng xóa, trên mặt không biết bị cái gì rạch thành nhiều vết sẹo tung hoành ngang dọc, các mép thịt lồi ra, màu đỏ như máu. Trên người lại mặc một kiện cẩm bào màu đỏ có chút tinh tươm.
Ngọc Kỳ bị dọa đến cơ hồ kêu thành tiếng, sửu nhân* thấy Ngọc Kỳ tỉnh lại liền buông tay, lui về phía sau. Ngọc Kỳ bị ném trên mặt đất. Nguyên lai Ngọc Kỳ đang bị người kia xách trên tay.
*sửu nhân: người xấu xí
Ngọc Kỳ không quan tâm đến  đau đớn, vội đứng lên, thi thể của nương cùng cha còn bị ném ở nơi đó. Hắn chịu đựng đau đớn trong lòng, vội tìm Ngọc Lân, Ngọc Lân đang dựa vào bên cạnh mình. Hắn tới đỡ Ngọc Lân lên, lồng ngực Ngọc Lân có chút phập phồng, còn đang hôn mê.
Ngọc Lân còn sống liền tốt. Bây giờ trên đời này cũng chỉ còn mình cùng đệ đệ sống nương tựa vào nhau. Ngọc Kỳ nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía sửu nhân kia.
Chợt nghe vù vù hai tiếng, trong sân lại xuất hiện thêm hai người, hai người này cùng sửu nhân vừa rồi thế mà giống nhau như đúc. Mặc đồng dạng cẩm bào, tướng mạo đều cực kì xấu xí.
Ngọc Kỳ ôm lấy đệ đệ, quát hỏi: "Các ngươi là ai?"
Sửu nhân phía sau cười gằn, chỉ vào Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân, đối sửu nhân trước đó nói: "Lão tam, chính là hai người bọn họ sao?"
Sửu nhân được gọi là lão tam nói: "Không sai. Ta đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ Lão đại đến." Nói xong, chỉ vào cái vạc lớn trong sân.
Ngọc Kỳ lúc này mới phát hiện, sửu nhân kia đem một cái vạc lớn trong nhà đặt trên mặt đất, trong vạc dầu sôi ùng ục.
  Lão đại rất hài lòng nói: "Rất tốt, ngươi cũng đánh tỉnh đứa nhỏ kia đi, ngất xỉu rồi chiên sẽ không ngon."
Lão tam nghe, hướng Ngọc Kỳ đi tới. Ngọc Kỳ ôm lấy Ngọc Lân lui ra phía sau một bước, quát: "Các ngươi muốn làm cái gì?"
Lão tam nói: "Đem huynh đệ các ngươi chiên lên ăn."
Ngọc Kỳ kinh hãi, hét lên: "Cha ta, mẹ ta cùng người trên trấn đều là các ngươi giết?"
Lão tam: "Hai người này chính là cha mẹ của ngươi sao? Không sai. Đều là huynh đệ chúng ta giết."
Ngọc Kỳ hận đến toàn thân run rẩy, "Vì sao? Các ngươi tại sao phải giết bọn họ?"
Lão tam nhìn Ngọc Kỳ, dường như hết sức thắc mắc vì sao Ngọc Kỳ muốn hỏi như vậy. Quay đầu hỏi: "Đại ca, chúng ta vì sao phải giết người ở đây?"
Lão đại nói với một nụ cười âm hiểm: "Tam Đồ gia chúng ta muốn giết người còn cần lý do sao. Bất quá lần này có thể phá lệ nói cho ngươi, chúng ta là phụng mệnh Linh Linh giết sạch hết thảy người nơi này. Cũng là Linh Linh muốn chúng ta đem hai huynh đệ các ngươi chiên lên ăn." Nói, nở nụ cười.
Ba người này chính là Tam Đồ tiếng xấu đồn xa trên giang hồ. Lão đại là Nhân Đồ, lão nhị là Yêu Đồ, lão tam là Quỷ Đồ.
Nghe Nhân Đồ nói, Yêu Đồ cùng Quỷ Đồ cũng cười theo. Quỷ Đồ nói: "Chúng ta còn là lần đầu tiên chiên người lên ăn, không biết là tư vị gì."
Ngọc Kỳ lẩm bẩm: "Linh Linh?" Chợt nhớ tới, hẳn chính là nương của Tiểu Nguyệt, tên liệt tại vị trí thứ tư trong thiên hạ tứ đại mỹ nữ, Nguyễn Linh Linh? Hô: "Vì cái gì? Vì cái gì nàng muốn đối xử với chúng ta như vậy."
"Dầu sôi rồi", lão tam Nhân Đồ sốt ruột nói.
Quỷ Đồ đi tới, một tay xách Ngọc Kỳ và Ngọc Lân lên, nói: "Các ngươi cũng đừng tiểu ra quần, ảnh hưởng hương vị."
Ngọc Kỳ ra sức giãy dụa, lại không thể cử động nửa phần. Quỷ Đồ mang hai huynh đệ đi về phía  chảo dầu. Ngọc Kỳ nhìn thi thể cha cùng nương trên mặt đất, nhìn đệ đệ còn đang hôn mê, triệt để tuyệt vọng.
Nhân Đồ kia lại nói: "Ngươi trước đem y phục của bọn chúng cởi ra, thả vào nước rửa sạch rồi hẵn chiên." Quỷ Đồ đáp lại. Đang muốn cởi đi quần áo Ngọc Kỳ, chợt nghe một tiếng động nhỏ, một thiếu niên áo trắng rơi xuống giữa sân.
Thiếu niên áo trắng phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, đứng trước Quỷ Đồ ngăn lại hắn.
Nhìn thảm trạng giữa sân, thiếu niên nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Người ở đây cùng người trên trấn là do các ngươi giết?"
Quỷ Đồ nói: "Ngươi là ai, lại dám quản chuyện của Tam Đồ chúng ta?"
Thiếu niên áo trắng trầm giọng nói: "Kim Long Lệnh Chủ."
Lời vừa nói ra, Tam Đồ sắc mặt khẽ biến, Quỷ Đồ chợt dùng Ngọc Lân làm ám khí ném về phía thiếu niên áo trắng kia.
Thiếu niên áo trắng không nhúc nhích, cánh tay phải nhẹ nhàng vươn ra bắt được Ngọc Lân, ôm vào trong ngực. Quỷ Đồ thừa dịp thiếu niên áo trắng bận tiếp lấy Ngọc Lân, một quyền hướng thiếu niên áo trắng đánh tới, Ngọc Kỳ vội hô: "Đại hiệp cẩn thận." Nhân Đồ, Yêu Đồ cũng cấp tốc ra tay, đồng thời tấn công thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng ôm Ngọc Lân không buông, chưởng phong trên tay trái hóa giải mọi công kích của Tam Đồ. Phanh phanh phanh ba tiếng, trừ Quỷ Đồ, hai người còn lại đều té ngã trên đất.
Tam Đồ sớm đã nghe nói Kim Long Lệnh Chủ võ công có một không hai trong thiên hạ, bây giờ tận mắt nhìn thấy, ba huynh đệ mình thế mà một chiêu cũng không tiếp nổi, không khỏi bị dọa sợ đến vỡ mật.
Quỷ Đồ đem Ngọc Kỳ ôm ở trước ngực, nói: "Kim Long Lệnh Chủ, Tam Đồ chúng ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi sao phải lội vào vũng nước đục này?"
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói: "Các ngươi giết hại bách tính bình thường không biết võ công, Kim Long Lệnh há có thể dung các ngươi?"
Nhân Đồ miễn cưỡng bò lên: "Kim Long Lệnh Chủ, ngươi đừng khinh người quá đáng. Ngươi nếu dám quản chuyện của chúng ta, thiên hạ Tam Quỷ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Thiếu niên áo trắng cau mày nói: "Các ngươi chính là ỷ vào Tam Quỷ che chở, mới dám ở trên giang hồ làm xằng làm bậy, xem mạng người như cỏ rác. Hôm nay ta xử quyết các ngươi trước, lại tìm thiên hạ Tam Quỷ hỏi tội giáo đồ không nghiêm." Dứt lời, cất bước tiến lên.
Quỷ Đồ nghe, quát: "Ngươi còn dám tới đây, ta sẽ xé xác tiểu tử này." Dứt lời, hai tay kéo lấy hai vai Ngọc Kỳ, làm bộ muốn xé. Ngón tay móc vào trong thịt Ngọc Kỳ, máu tươi chảy ra. Thiếu niên áo trắng thấy thế, bước chân dừng một chút.
Ngọc Kỳ nhịn đau, nói: "Vị đại hiệp này, cầu ngài giết bọn hắn đi, báo thù cho cha ta nương ta cùng người vô tội trên trấn. Không cần phải để ý đến Ngọc Kỳ."
Tay Quỷ Đồ dùng sức, quát: "Câm miệng, còn dám nói nữa, lão tử trước xé xác ngươi." Lúc này, Yêu Đồ, Nhân Đồ đã lảo đảo trốn đến sau lưng Quỷ Đồ, ba người cưỡng chế Ngọc Kỳ, chậm rãi lui về phía sau.
Ngọc Kỳ cắn răng không kêu đau, cao giọng nói: "Đại hiệp, không thể bỏ qua những ác nhân này. Đại hiệp không cần để ý đến ta." Thiếu niên áo trắng mỉm cười, nói: "Các ngươi nghĩ làm như vậy liền có thể bỏ trốn sao?" Bỗng nhiên giũ ra một đầu nhuyễn tiên, điểm trúng huyệt đạo trên tay Quỷ Đồ, Quỷ Đồ a một tiếng, nhẹ buông tay, nhuyễn tiên đã đem Ngọc Kỳ cuốn tới.
Tam Đồ nhân cơ hội này, hướng phía sau chạy trốn.
Thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng đặt Ngọc Kỳ trên mặt đất, đem Ngọc Lân trong ngực giao cho Ngọc Kỳ: "Không cần sợ." Nói, vươn người đứng dậy, đuổi sát Tam Đồ.
Ngọc Kỳ trở về từ cõi chết, ôm lấy đệ đệ, thân thể không ngừng run rẩy. Lần nữa ngất đi.
Ngọc Kỳ cảm thấy một đôi tay ấm áp đang đỡ vai của hắn, mở mắt. Hắn đang nằm trong ngực thiếu niên áo trắng anh tuấn kia. Thiếu niên áo trắng còn đang quấn băng vải lên vai cho hắn.
Thiếu niên áo trắng thấy hắn tỉnh, ôn hòa cười một tiếng.
Ngọc Kỳ vùng vẫy, đệ đệ Ngọc Lân đang tựa vào hắn, khóc lên: "Ca ca."
Ngọc Kỳ đã quỳ xuống: "Đa tạ ân cứu mạng của đại hiệp. Ngọc Kỳ thịt nát xương tan cũng không thể báo đáp. Ngọc Lân cũng quỳ xuống theo.
Thiếu niên áo trắng nói: "Ngươi đứng lên đi. Trước an táng cha mẹ ngươi quan trọng hơn."
Ngọc Kỳ lúc này mới nhớ tới, thi thể cha mẹ hắn còn nằm trong viện. Nhưng giương mắt nhìn lại, trên mặt đất chỉ còn vết máu, thi thể cha cùng nương lại không thấy. Đang vừa kinh vừa nghi, thiếu niên áo trắng kia nói: "Di thể cha mẹ ngươi ta đã để vào trong quan tài, đang ở trên đại sảnh."
Ngọc Kỳ chạy về phía đại sản, trên đại sảnh đặt hai chiếc quan tài sơn đen. Nắp quan tài chưa đóng. Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân đi về phía quan tài. Cha cùng nương đã nằm trong đó. Ngọc Kỳ nhìn cha mẹ trong quan tài, rốt cục lên tiếng khóc lớn. Lần nữa ngất đi.
Thiếu niên áo trắng thở dài một hơi. Tiến lên điểm huyệt ngủ của Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân.
Lại qua bảy ngày, Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân ở trước mộ phần cha mẹ dập đầu, bái biệt cha mẹ, cùng sư phụ Phó Long Thành trở lại Đại Minh hồ Phó gia. Từ đó bắt đầu một cuộc sống mới.
Tam Đồ toàn bộ đền tội. Đó cũng là lần cuối cùng Phó Long Thành xuất kiếm giết người.
Ngọc Kỳ không bao giờ tưởng tượng được rằng mười năm sau sẽ lần nữa trông thấy Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt lại thành Trục Nguyệt, lại là người sử dụng Hồng Nhan Mị Tình Kiếm.
Có điều, hắn tin tưởng Tiểu Nguyệt, Nguyễn Linh Linh tuyệt sẽ không phải mẫu thân Tiểu Nguyệt. Năm đó Nguyễn Linh Linh vì sao muốn sai Tam Đồ đồ sát cả nhà hắn? Tiểu Nguyệt đến cùng cùng Nguyễn Linh Linh có quan hệ như thế nào? Hắn rất muốn biết.
Trong lòng Ngọc Kỳ chợt phát sinh cảnh báo, vội vàng lui lại một bước, lại vẫn không có né tránh, trên lưng nhẹ nhàng bị đánh một cái, ngẩng đầu thấy rõ người tới là ai, vội khom người gọi: "Tứ thúc."
Long Vũ trong tay cầm một nhánh cây, nhìn Ngọc Kỳ nói: "Ngọc Kỳ, ngươi suy nghĩ gì mà ngẩn người vậy? Người đã đến trước mặt ngươi, ngươi còn không có phản ứng."
"Không có. Là Tứ thúc ngài võ công cao cường, chất nhi không có nghe thấy."
"Lý do này người cùng ta nói thì được, nếu người tới chính là đại ca, ngươi định thế nào?"
Ngọc Kỳ khẽ cúi đầu cười: "Tứ thúc."
Long Vũ xua tay: "Đại ca ngày mai muốn đi Bão Long Sơn Trang. Phân phó ngươi đi theo."
Ngọc Kỳ khom người đã đáp: "Vâng". Nhìn Long Vũ một cái, nói: "Tứ thúc. Chất nhi có chuyện không biết có nên hỏi không."
"Muốn hỏi liền hỏi, có cái gì nên hay không nên."
"Vâng. Chất nhi muốn hỏi tứ thúc, không biết sư phụ định xử trí vị nhị Thiếu Cung Chủ Tỷ Muội Cung kia thế nào?"
"Đại ca chưa từng đề cập. Chẳng qua loại võ công ác độc giống như Hồng Nhan Mị Tình Kiếm, chỉ sợ đại ca sẽ không mặc kệ làm hại giang hồ."
Ngọc Kỳ nghe, mặc dù trong lòng đã sớm đoán được Trục Nguyệt chắc chắn sẽ bị phế bỏ võ công, vẫn kinh hãi không thôi.
Long Vũ lại nói: "Chỉ là nghe nói Hồng Nhan Mị Tình Kiếm này không giống võ công bình thường, người bị phế đi võ công sẽ nhanh chóng già nua, nhiều nhất chỉ sống thêm được một tháng."
Ngọc Kỳ lại giật mình, nói: "Tứ Thúc, nếu như thế phế bỏ võ công khác gì giết chết Trục Nguyệt." Đột nhiên hắn dừng lại, quỳ xuống: "Chất nhi thất ngôn, thỉnh Tứ Thúc trách phạt."
Long Vũ ngồi xổm người xuống, nhìn Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ, ngươi đang giấu diếm chuyện gì sao?"
Ngọc Kỳ cụp mắt: "Chất nhi không dám."
Long Vũ đứng lên, nói: "Tốt nhất là ngươi không dám. Lừa gạt tôn trưởng là tội không nhẹ. Ngươi đứng lên đi. Ngày mai tốt nhất tỉnh táo chút, tính tình sư phụ ngươi không cần ta nói ngươi cũng biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro