Chương 20: Tư thiết hình đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ngọc Lân cùng Ngọc Tường đang luyện kiếm trên mỏm đá, hai người người đến người đi, di chuyển nhảy vọt, tay áo bồng bềnh. Mũi kiếm hai người chệch đi, đồng thời nhảy về phía sau, nhìn nhau cười một tiếng. Họ đều trẻ tuổi anh tuấn, khiến người khác nhìn tới sinh lòng ngưỡng mộ.
Ngọc Tường cất tiếng trước: "Nhị ca, Trảm Thần kiếm của huynh lại tinh tiến."
     Ngọc Lân cười nói: "Cái gì Trảm Thần kiếm, sư phụ không thích tên này, bắt đổi cái khác rồi."
Ngọc Tường: "Kỳ thật ta thích cái tên lục thúc đặt cho bộ kiếm pháp này hơn, rất có khí thế, cũng dễ nghe."
Ngọc Lân: "Sư phụ nói cái tên này quá mức phô trương, làm trái thiên hợp, thần cũng dám chém."
Ngọc Tường lấy làm lạ nói: "Sư phụ từ trước đến nay không tin quỷ thần, sao lại phản đối."
"Sư phụ chỉ là hi vọng chúng ta nên biết thu liễm." Lại nói: "Ta đã thỉnh giáo ngũ thúc, ngũ thúc nói đổi thành Trảm Phong kiếm sẽ tốt hơn một chút, ta còn chưa thỉnh sư phụ chuẩn đâu."
Ngọc Tường: "Trảm Phong kiếm. Cũng rất tốt." Cười nói: "Vẫn là Hồng Nhan Mị Tình Kiếm nghe êm tai nhất."
Ngọc Lân bỗng nhiên không nói lời nào nữa, dừng bước lại. Ngọc Tường hỏi: "Nhị ca, ngươi nghĩ gì thế?"
Ngọc Lân cắn môi một cái nói: "Ngọc Tường, Trục Nguyệt kia. Ta hoài nghi nàng chính là nữ nhi của Nguyễn Linh Linh, kẻ đã giết cha mẹ ta."
Ngọc Tường kinh ngạc hỏi: "Nhị ca, ngươi xác định thật như vậy?"
Ngọc Lân gật đầu nói: "Ta về đã cẩn thận suy nghĩ một chút, ta có thể khẳng định Trục Nguyệt chính là Tiểu Nguyệt khi còn bé."
Ngọc Tường: "Đã như vậy, liền nhanh nói cho sư phụ đi."
Ngọc Lân thở dài: "Thế nhưng là, ta chỉ đem hoài nghi cùng đại ca nói một câu, đại ca liền quát ta không cho phép nói bậy. Ta đương nhiên không dám lại nói."
Ngọc Tường nghe, nhìn Ngọc Lân nói: "Nhị ca, ta thấy đại ca đối vị Trục Nguyệt nhị thiếu cung chủ kia dường như có chút khác biệt."
Ngọc Lân: "Ta cũng rất tò mò. Ta còn nhận ra nàng là Tiểu Nguyệt, đại ca không có lý do gì không nhận ra a."
Ngọc Tường: "Nhị ca, ta nghĩ đại ca khả năng cũng nhận ra, chỉ là, chỉ là, chỉ là. . ."
Ngọc Lân: "Chỉ là cái gì? Làm gì ấp a ấp úng?"
Ngọc Tường cúi đầu nói: "Ta không dám nói."
Ngọc Lân nghe, phất tay gõ trán Ngọc Tường một cái: "Lão tứ, ngươi là đang cùng ta đáp lời sao. Nếu ở trước mặt đại ca, còn không phải sẽ bị đánh một trận."
Ngọc Tường: "Nhị ca, Ngọc Tường không dám. Ta chẳng qua là cảm thấy đại ca đối Trục Nguyệt dường như cùng những nữ tử khác khác biệt."
Ngọc Lân nhìn Ngọc Tường một chút, trầm ngâm không nói. Ngọc Tường: "Nhị ca, ta là lo lắng cho đại ca. Chẳng qua nhị ca yên tâm, ta cũng không dám nói lung tung."
Ngọc Lân thở dài: "Cả ngươi đều nhìn ra, còn phải nói gì nữa sao."
Ngọc Tường: "Nhị ca, ngươi cũng nhìn ra như vậy a." Kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ Hồng Nhan Mị Tình Kiếm thực sự lợi hại như vậy? Cả đại ca cũng không thể may mắn thoát khỏi."
Ngọc Lân: "Trục Nguyệt nhất định là Tiểu Nguyệt. Đại ca mới có thể như thế." Nắm chặt tay: "Không được, ta nhất định phải tìm Trục Nguyệt hỏi rõ ràng một chút."
Ngọc Lân: "Ngày đó ở Y Hồng Viện, thái độ cùng ngôn từ của Trục Nguyệt đối đại ca đều có nhiều sự mập mờ. Cũng may Tứ Thúc, Ngũ Thúc tuyệt không truy đến cùng, nếu ở trước mặt sư phụ, Trục Nguyệt lại đối đại ca như thế, cho dù đại ca không phạm sai, cũng tránh không được phải chịu phạt nặng. Ta nhất định phải ngăn cản nàng mới được."
Ngọc Tường rầu rĩ nói: "Nhưng mà Tứ Thúc đã nói không cho phép tự tiện đi địa lao."
Ngọc Lân: "Tứ Thúc mặc dù phân phó không cho phép tự tiện đi địa lao, chẳng qua nếu chúng ta được Ngũ Thúc phân phó, đương nhiên có thể đi."
Ngọc Tường: "Nhưng phải tìm lý do gì mới có thể để Ngũ Thúc cho phép chúng ta đi địa lao đây?"
Ngọc Lân: "Ngươi nghe một chút thanh âm này là gì?"
Ngọc Tường nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ từ địa lao bên kia truyền đến trận trận tiếng gào, giống như hổ lại không phải hổ.
Ngọc Tường: "Đây là tiếng kêu của dị thú trong địa lao a."
Địa lao Bão Long Sơn Trang vốn có hai tầng. Tầng bên trên cầm tù người, tầng còn lại nghe nói nối thẳng xuống lòng đất, nơi đó cầm tù một con dị thú hết sức lợi hại. Nghe nói dị thú kia đã có từ xa xưa, miệng phun liệt hỏa, càng đáng sợ chính là còn có thể khống chế tâm trí con người. Mặc dù không biết truyền ngôn là thật hay không, chẳng qua Phó Long Thành luôn không cho phép đệ tử tuỳ tiện tiếp cận.
Ngọc Lân: "Chính vì vậy, cho nên ngũ thúc mỗi ngày đều phải đi địa lao bên kia tuần tra hai lần, đề phòng dị thú bỏ chạy. Nếu chúng ta có thể thỉnh ngũ thúc cho phép chúng ta đảm nhiệm chức trách tuần tra, chẳng phải có thể thừa cơ đi địa lao thẩm vấn Trục Nguyệt sao."
Ngọc Tường: "Chủ ý này hay. Nhưng sư phụ luôn không cho phép có người tùy tiện quấy rầy dị thú, ngũ thúc chưa chắc sẽ chuẩn."
"Cái này phải xem ngươi. Ngũ thúc thương ngươi nhất, ngươi đi cầu ngũ thúc, ngũ thúc nhất định sẽ cho phép."
"Ta không dám."
Ngọc Lân trừng mắt liếc hắn một cái, Ngọc Tường vội nói: "Ta sẽ đi thử một chút, có thể thành hay không không dám hứa chắc."
Ngọc Lân cùng Ngọc Tường cùng nhau đến tìm Long Tinh. Long Tinh đang cùng Chu quản sự của Bão Long Sơn Trang đánh cờ. Chu quản sự năm nay tuổi đã ngoài năm mươi, tươm tất gọn gàng, mười phần tinh anh.
Ngọc Lân cùng Ngọc Tường thỉnh an ngũ thúc xong, đứng ở một bên. Long Tinh cùng Chu quản sự chiến đấu say sưa, hai người không dám quấy nhiễu, lại không chịu rời đi.
Long Tinh lại đặt xuống một quân cờ, ngẩng đầu nhìn hai người còn đứng ở bên cạnh, kỳ quái hỏi: "Không phải đã phân phó các ngươi tự đi làm việc rồi sao? Sao còn đứng ở chỗ này, có việc?"
Ngọc Tường nhìn nhị ca, chỉ đành phải nói: "Vâng, chất nhi có chuyện muốn cầu ngũ thúc."
Chu quản sự cười một tiếng, đem bàn cờ thu lại: "Ngũ thiếu gia cùng hai vị Ngọc thiếu gia nói chuyện đi, một lát nữa Chu Kỳ lại đến."
Long Tinh cũng đứng lên nói: "Bàn này là ta thua, Chu huynh kỳ nghệ quả thật cao minh, Long Tinh không phải đối thủ."
Chu quản sự cười một tiếng, "Ngũ thiếu gia quá khiêm tốn, bốn bàn cờ hôm nay là hai thắng hai thua, không phân cao thấp, Chu Kỳ nhất định phải hướng ngũ thiếu gia thỉnh giáo."
Đợi Chu quản sự rời khỏi, Long Tinh mới lên tiếng: "Hai người các ngươi có chuyện gì, thần thần bí bí."
Ngọc Lân vội phụng cho Long Tinh một ly trà, Ngọc Tường nói: "Ngũ thúc, bọn chất nhi muốn đi địa lao nhìn một chút."
"Đến đó làm cái gì? Tứ thúc các ngươi không phải đã phân phó không được tuỳ tiện đi nơi đó sao."
Ngọc Tường: "Vâng, tứ thúc có phân phó qua. Có điều, có điều, chất nhi đã bốn, năm ngày không nhìn thấy Hồng Nhi, Lệ Nhi, không biết bọn họ ở nơi đó có quen không. Bọn họ là người chất nhi mang về, không thăm hỏi một tiếng cũng không tốt. Cho nên, nhiệm vụ tuần lao hôm nay, ngũ thúc để chất nhi cùng nhị ca đi nha."
Long Tinh mỉm cười, "Ngọc Lân, ngươi vì sao cũng muốn đi địa lao?"
Ngọc Lân cười nói: "Liền biết không thể gạt được ngũ thúc. Chất nhi nghe nói tận dưới đáy địa lao Bão Long Sơn Trang có nhốt một con dị thú. Bọn chất nhi còn chưa bao giờ thấy qua, vì vậy muốn đi mở rộng tầm mắt."
Long Tinh: "Dị thú kia tính tình gắt gỏng, nghe nói có thể dời sông lấp biển. Năm đó từng ở lân cận Đại Minh hồ gây ra lũ lụt, khiến nhiều dân nghèo gần đó bị thương. Năm đó là cha cùng tam thúc hợp lực mới đem được dị thú kia nhốt tại hang động dưới đáy địa lao Bão Long Sơn Trang. Đến bây giờ cũng đã gần hai mươi năm."
"Thời gian gần đây, dị thú kia chẳng biết vì sao lại nhiều lần có ý đồ muốn tránh thoát cấm chế. Cũng may Chu quản sự cảnh giác, chưa từng cho dị thú có cơ hội thành công. Hai người các ngươi cẩn thận chút, nếu chẳng may thả chạy dị thú, ngũ thúc cũng không bảo hộ được các ngươi."
Ngọc Tường nghe vậy vui vẻ nói: "Đa tạ Ngũ Thúc. Ta cùng nhị ca sẽ cẩn thận."
Ngọc Lân, Ngọc Tường nhận được lệnh của Long Tinh, hứng thú bừng bừng hướng địa lao đi đến.
Địa lao xây dựa lưng vào núi, ở góc Tây Bắc của Bão Long Sơn Trang. Trước cửa địa lao, có hai tên đệ tử đang trong phiên trực. Thấy hai người liền khom lưng thi lễ. Ngọc Lân: "Sau này chuyện tuần tra do ta cùng Ngọc Tường đảm nhiệm, hai vị sư đệ vất vả."
   Hai đệ tử này đều chỉ mười bốn mười lăm tuổi, đều là cô nhi mà Chu quản sự thu dưỡng. Một người gọi Vô Phong, một người gọi Vô Vũ. "Hai vị sư huynh vất vả."
Ngọc Tường hỏi: "Nơi này chỉ có hai người các ngươi thôi sao?"
Vô Phong: "Vâng. Nhân thủ trong Bão Long Sơn Trang chúng ta không nhiều. Bình thường trong địa lao cũng không nhốt ai, nên không có người trông coi. Bây giờ bên trong chỉ có một phạm nhân, chính là nhị thiếu cung chủ Tỷ Muội Cung. Bởi vì nàng là nữ phạm nhân, Ngọc Kỳ sư huynh mới mời hai vị cô nương Hồng Nhi, Lệ Nhi đến bên trong trông coi. Hai người chúng ta chỉ thủ vệ ở trước cửa."
Ngọc Lân: "Mở cửa ra. Ta cùng Ngọc Tường vào xem."
Vỗ Vũ: "Hai vị sư huynh muốn vào bên trong sao?"
Ngọc Tường: "Đúng vậy a."
"Vâng." Vừa mở cửa vừa nói: "Hai vị sư huynh xin cẩn thận, nghe nói phạm nhân nơi này dùng một loại công phu vô cùng lợi hại, có thể đả thương người trong vô hình, Chu tổng quản luôn không cho ta cùng Yến Kiệt đi vào."
Ngọc Lân: "Ngươi cùng Vô Vũ không cần vào, vẫn nên thủ vệ ở cửa đi."
Vô Phong lại nói: "Sư huynh, dị thú bị nhốt ở địa lao hôm nay đặc biệt manh động, đụng cho mặt đất đều run chuyển mấy lần. Có nên thỉnh ngũ thúc đến xem không?"
Ngọc Lân: "Ta cùng Ngọc Tường đi xem trước một chút, sau đó lại bẩm báo ngũ thúc."
Ngọc Lân cùng Ngọc Tường đi vào từ cánh cửa, bên trong là một thông đạo tương đối rộng rãi, chậm rãi kéo dài xuống phía dưới. Toà địa lao này tuy được xây dựng trong bụng của một ngọn núi, lại có hệ thống thông gió vô cùng tốt, ở bên trong cũng không thấy khó chịu chút nào.
Đi được một đoạn, xuất hiện một cái cửa đá. Ngọc Tường đi qua, ở trên cửa đá vỗ nhẹ. Bên trong truyền đến thanh âm nữ tử: "Là Vô Phong sao?" Sau đó, cửa được mở ra, là Lệ Nhi.
Lệ Nhi thấy hai người, không khỏi kinh hỉ vạn phần: "Là hai vị Ngọc thiếu gia đến. Hồng Nhi tỷ tỷ, là hai vị Ngọc thiếu gia đến."

    Ngọc Lân cùng Ngọc Tường theo Lệ Nhi đi vào. Nơi này là một thạch thất rộng lớn, có bàn ghế ly tách. Một cánh cửa nhỏ ở bên trái, đó là nơi thủ vệ ở lại và nghỉ ngơi, bây giờ Hồng Nhi, Lệ Nhi ở tại nơi này.
     Phía trước chừng một trượng có một loạt hàng rào sắt, bên trong là tù thất, quét dọn rất sạch sẽ. Một nữ tử đang ngồi trên đống cỏ khô sạch sẽ, tóc dài bồng bềnh, tay phải chống cằm, giống như đang suy nghĩ gì đó. Trên mắt cá chân có một cái xiềng chân thật dài, phía còn lại, khóa vào mặt đất địa lao. Chính là Trục Nguyệt.
     Hồng Nhi từ trong cửa nhỏ bên trái bước ra, đối Ngọc Lân, Ngọc Tường hành lễ: "Tiểu tỳ Hồng Nhi thỉnh an hai vị thiếu gia."
     Ngọc Tường mỉm cười, "Hồng Nhi, ngươi cùng Lệ Nhi ổn chứ?"
     "Đa tạ Ngọc Tường thiếu gia hỏi thăm, chúng tiểu tỳ rất tốt."
     Lệ Nhi cười nói: "Ta cùng Hồng Nhi tỷ tỷ mọi chuyện đều tốt, chỉ có điều, lúc mới tới thường xuyên bị tiếng la của quái thú làm giật mình. Bây giờ cũng quen rồi."
     Ngọc Lân: "Ủy khuất hai vị cô nương. Hai vị ở đây, cũng chỉ là kế sách tạm thời, chờ sư phụ đến sẽ mang các ngươi về Phó gia, không cần làm việc trong địa lao nữa."
     Hồng nhi: "Chúng tiểu tỳ đều là kẻ gặp nạn, có thể được Phó gia thu lưu, đã vô cùng cảm kích, làm công việc gì cũng tốt. Huống hồ có thể ở đây tiếp tục hầu hạ nhị Thiếu Cung Chủ, cũng là phúc khí của ta cùng Lệ Nhi."
     Trục Nguyệt tựa hồ vô cùng thờ ơ với chuyện bên ngoài. Vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đối chuyện bên này mắt điếc tai ngơ, coi như không thấy.
     Ngọc Lân: "Ngọc Tường, ngươi trước mang Hồng nhi, Lệ Nhi ra chờ ở bên ngoài đi, ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo nhị Thiếu Cung Chủ."
     Ngọc Tường đáp lời. Hồng nhi có chút do dự. Lệ Nhi lại rất là cao hứng: "Có thể ra bên ngoài một chút thật sao? Quá tốt, từ khi tới đây, đã thật lâu không thấy được cảnh sắc bên ngoài."
     Chờ Ngọc Tường mang Lệ Nhi, Hồng Nhi ra khỏi phòng, Ngọc Lân đi đến trước hàng rào, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Ngươi là Nguyễn Tiểu Nguyệt sao?"
     Trục Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Lân, bỗng nhiên mỉm cười, quả là bế nguyệt tu hoa, phong tình vạn chủng.
     Ngọc Lân mặc dù cũng cảm thấy Trục Nguyệt cười lên hết sức làm người yêu thích, thế nhưng lại không có ý khác.
     Ngọc Lân vẫn nhìn Trục Nguyệt nói: "Ngươi nhất định là Nguyễn Tiểu Nguyệt. Ta hỏi ngươi, Nguyễn Linh Linh ở đâu?"
     Trục Nguyệt đứng lên, nhẹ nhàng đi đến trước hàng rào sắt, xiềng xích trên chân phát ra từng đợt tiếng vang. "Ngươi hẳn là Ngọc Lân , sao không gọi Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, Nguyễn Tiểu Nguyệt, Nguyễn Tiểu Nguyệt, một chút lễ phép cũng không có."
     Ngọc Lân cả giận quát: "Câm miệng, ngươi là tỷ tỷ ai chứ. Mẹ ngươi là kẻ thù giết cha mẹ ta, ta hận không thể giết ngươi, gọi ngươi một tiếng Nguyễn Tiểu Nguyệt đã là khách khí. Mau nói Nguyễn Linh Linh ở đâu, ta phải báo thù cho cha mẹ ta."
     Trục Nguyệt yếu ớt thở dài, "Nguyễn Linh Linh cùng ngươi có huyết hải thâm cừu, cùng ta không phải cũng vậy sao. Ta cũng không biết nàng ở nơi nào, chẳng qua ta có thể nói cho ngươi, ta không phải nữ nhi của Nguyễn Linh Linh."
     "Ngươi nói bậy. Năm đó, ngươi rõ ràng thừa nhận nàng là mẹ ngươi, ngươi còn muốn nàng giết ta cùng đại ca."
     "Năm đó ta nếu không nhận nàng là mẹ, liền sẽ chết rất thảm. Ta để nàng giết các ngươi, cũng là muốn tốt cho các ngươi."
     "Ta không tin, nữ nhân xấu xa nhà ngươi nếu không đem Nguyễn Linh Linh giao ra, ta liền không khách khí."
     Trục Nguyệt cười nói: "Ngươi muốn không khách khí thế nào?
     "Ngươi không nói thật, ta liền dùng hình."
     "Ngươi dám? Ngươi không sợ đại ca ngươi biết sẽ tìm ngươi tính sổ sao."
     "Đại ca mới sẽ không giúp ngươi. Mau nói ra Nguyễn Linh Linh ở đâu, tại sao phải sát hại cha mẹ ta, những chuyện này ngươi có biết hay không?"
     "Những chuyện này ta đều biết, chẳng qua ta không nói cho ngươi, ngươi có thể làm gì."
     Ngọc Lân tức giận: "Ngươi cho rằng ta thật không dám dùng hình với ngươi sao?"
     Nhìn quanh, thấy bên tường đang treo một thanh gỗ dày, dài khoảng một trượng, bước tới cầm lấy, quả nhiên rất vừa tay.
     Ngọc Lân nhấn cơ quan trên vách tường một cái, hàng rào sắt hướng trên di chuyển, hắn đứng trước mặt Trục Nguyệt, cầm gậy gỗ khoa tay một chút, nói: "Nguyễn Tiểu Nguyệt, ngươi không nói thật, ta liền không khách khí."
     Trục Nguyệt nhìn hắn, không chút nào sợ hãi, cười nói: "Ta nghe nói quy củ Phó gia rất nghiêm, lá gan ngươi không nhỏ, dám tự ý tra tấn."
     "Là ngươi tự tìm."
     "Võ công của ta bị ngũ thúc ngươi phong bế, ngươi cầm côn bổng đối phó với một nữ tử yếu đuối mất đi võ công, ngươi cũng không cảm thấy ngại sao?"
     "Ngươi cùng người khác khác biệt, đối ngươi không cần khách khí."
     "Bây giờ ngươi cùng ta xin lỗi còn kịp."
     "Quỷ mới muốn cùng ngươi nói xin lỗi." Nói, giơ tay lên, cây gậy hướng Trục Nguyệt đánh tới.
     Trục Nguyệt không tránh không né, ngược lại cười một tiếng.
     Chợt nghe một tiếng quát khẽ: "Dừng tay."
     Ngọc Lân nghe thanh âm này, bị dọa đến tay đều mềm nhũn, thanh gỗ dừng trên không trung, không dám tiếp tục hạ xuống.
     Đại ca Ngọc Kỳ đang trầm mặt đứng trước cửa.
     Ngọc Lân vội thu gậy gỗ, lui lại một bước, khom người gọi: "Đại ca."
     Ngọc Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái, hướng người ngoài cửa khom lưng: "Sư phụ."
     Phó Long Thành chậm rãi đi vào, theo sau là Long Tinh, Ngọc Tường. Ngọc Lân bước lên phía trước quỳ xuống: "Ngọc Lân tham kiến sư phụ, ngũ thúc."
     Phó Long Thành nhìn hắn một cái, Ngọc Lân sợ đến tim đập thình thịch, gậy gỗ trong tay hết sức dễ thấy, không chỗ che giấu.
     Phó Long Thành hỏi: "Ngươi làm cái gì?"
     "Lân nhi, Lân nhi. . ."
     Phó Long Thành nhìn gậy gỗ trong tay Ngọc Lân một chút, nói: "Ngươi trước quỳ qua một bên."
     Ngọc Lân thưa vâng, quỳ gối sang bên cạnh, biết tránh không thoát một trận bản tử.
     Trục Nguyệt võ công mặc dù bị phong bế, nội lực lại mạnh hơn Ngọc Lân rất nhiều, đã sớm nghe được là Ngọc Kỳ đến, cố ý khiến Ngọc Lân phải thụ trách, chỉ là không nghĩ tới sẽ ở đây nhìn thấy Phó Long Thành.
     Trục Nguyệt nhìn Phó Long Thành, sắc mặt tái nhợt, thân thể lại nhịn không được run rẩy, âm thanh lạnh lùng hỏi: "Ngươi là người phương nào? Vì sao muốn phái người đem ta bắt tới đây?"
     "Ta là Phó Long Thành, Đại Minh hồ Phó gia gia chủ.
     "Đại Minh hồ Phó gia? Chưa từng nghe nói qua. Không biết Đại Minh hồ Phó gia vì sao muốn cùng Tỷ Muội Cung ta đối địch."
    "Phó Gia có muốn cùng Tỷ Muội Cung thù địch hay không vẫn chưa xác định. Nếu Tỷ Muội Cung muốn làm kẻ địch của võ lâm thiên hạ , Phó gia sẽ không ngồi nhìn."
     "Ai nói Tỷ Muội Cung ta muốn cùng võ lâm thiên hạ thù địch?
     Phó Long Thành khẽ mỉm cười: "Trục Nguyệt cô nương tập luyện Hồng Nhan Mị Tình Kiếm đã đến cửu trọng. Như vậy người chết dưới kiếm cô nương cũng có hơn trăm đi?"
     Trục Nguyệt nghe, thân thể lần nữa run lên: "Là chính bọn hắn muốn chết, cùng ta có liên hệ gì?"
     "Cô nương đã coi thường sinh mệnh người khác như vậy, nhiều lời vô ích, loại võ công này quá ác độc, không thể lưu lại trên đời."
     Trục Nguyệt nghe, ngược lại cười khanh khách: "Nói như vậy, Phó đại hiệp là muốn phế đi võ công của ta?"
    "Long Tinh."
     Long Tinh lên tiếng, liền muốn ra tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro