Chương 2: Thích khách Hương Nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viện tử của Long Thành tại Tây viên, Tây viên trang hoàng đơn giản lại cổ điển, trừ vật dụng thiết yếu thường ngày, rất ít bài trí khác. Long Thành ở trên ghế thái sư ngồi, Nguyệt Lãnh hai tay dâng trà, Long Thành tiếp lấy uống một ngụm, Nguyệt Lãnh hai tay tiếp nhận, thả tới trên bàn.

Nguyệt Lãnh thần sắc có chút bối rối, cẩn thận từng li từng tí. Hắn từ nhỏ ở trước mặtLong Thành lớn lên, vẻ mặt này nào có thể giấu diếm được hai mắt Long Thành .

Long Thành thản nhiên nói: "Ngươi lại làm sai chuyện gì."

Nguyệt Lãnh bịch một tiếng quỳ xuống: "Sư phụ tha tội."

Sau hai canh giờ, người bên cạnh Thái hậu đến mời Long Thành. Long Thành đi vào nhà, thấy Thái hậu đang ăn trái cây, không khỏi nhớ tới, cô mẫu lúc còn trẻ vì bảo trì dáng người, cơm cũng không chịu ăn nhiều một hạt, hiện tại liền tùy ý ăn uống thả cửa.

Thái hậu vẫy gọi để Long Thành ngồi bên cạnh mình. Cũng đưa sang hoa quả để hắn cùng ăn. Long Thành tiếp, đặt ở trong tay, nói: "Khẩu vị của cô mẫu vẫn tốt a"

Thái hậu thở dài nói: "Làm sao lại tốt." Nói xong lại thở dài một cái.

Long Thành: "Cô mẫu người có tâm sự gì sao?"

Thái hậu: "Còn không phải là Hoàng Thượng sao, ai, Nguyệt Lãnh bẩm ngươi rồi?"

Long Thành: "Vâng. Có nói một chút. Chất nhi là đến xin hỏi ý tứ cô mẫu."

Thái hậu lần nữa thở dài nói: "Tử Đình từ nhỏ luôn luôn nghe lời hiểu chuyện, lần này lại bị nha đầu kia mê hoặc tâm trí, liền mẫu thân là ta cũng không nghe."

Long Thành im lặng. Thái hậu nói tiếp: "Ta biết Tử Đình mang Nguyệt Lãnh vụng trộm xuất cung chơi, lại không nghĩ tới thế mà còn mang cái nha đầu kia về, cải trang thành thị vệ, giấu ở trong cung, trong mắt thực sự là không có Thái hậu ta đây."

Long Thành không khỏi nhíu mày. Phó gia có mối quan hệ mật thiết với Hoàng đế bản triều. Tiên đế Phó Thanh Hằng vốn là dưỡng tử của Phó gia, vì tranh chấp triều đình nên thân mẫu ông bị nhốt, ông cũng bị lưu đày, may mắn được Phó lão thái gia cứu đem về nuôi nấng. Mẫu thân của Phó Thanh Hằng sau khi thoát khỏi cơn nguy khốn, phục vị thành công liền tìm kiếm nhi tử mất tích nhiều năm, quyết tâm đưa con lên ngôi. Con đường này ban đầu có chút khó khăn, Phó gia tổ huấn trước nay nghiêm cấm các đệ tử trong gia tộc tham gia vào tranh chấp triều quyền, nhưng Phó Hoài làm sao có thể ngồi nhìn Thanh Hằng bị người khác làm nhục?

Phó Thanh Dung là con gái duy nhất của Phó Hoài, kém Phó Thanh Hằng hai tuổi. Sau khi Thanh Hằng lên ngôi, ông cưới bà và phong làm hoàng hậu.

Ngọc Nhan công chúa, hoàng muội của Phó Thanh Hằng, cũng được gả cho Phó Thanh Thư, sau sinh hạ bảy nhi tử trong đó có Phó Long Thành.

Hoàng đế hiện tại là con trai duy nhất của Phó Thanh Hằng. Tử Đình từ nhỏ đã yếu ớt, vất vả điều dưỡng một phen mới xem như cải thiện. Phó Thanh Dung đặc biệt yêu thương đứa con trai này, lại từng chứng kiến bao ​​cuộc chiến tàn khốc, thực sự không đành lòng nhìn con trai mình cũng bị cuốn vào các âm mưu chốn cung đình, từ nhỏ Tử Đình đã được nuôi dưỡng tại phó Gia.

Sau khi tiên đế mất vì bệnh, dù không muốn nhưng  thái hậu vẫn tuân theo nguyện vọng cuối cùng của tiên đế, để Tử Đình lên nắm quyền, đưa về hoàng cung, cũng bởi vì hiện nay trong hoàng thất, ngoài mấy vị lão nhân sắp chết, cũng chỉ còn một mình Tử Đình.

Sau khi Tử Đình trở về hoàng cung theo lệnh của Phó Hoài, vẫn luôn được Phó gia hỗ trợ cùng giám sát. Cho đến năm ngoái Phó Hoài qua đời vì bạo bệnh, Tử Đình tuy đã có thể hoàn toàn xử lý triều chính nhưng tâm tính vẫn chưa ổn định, dễ bị cám dỗ, còn bạo gan dám lẻn ra khỏi cung hành hiệp trượng nghĩa, may mắn Phó Long Thành kịp thời phát hiện, xách trở về nghiêm khắc giáo huấn.

Phó Long Thành sai đệ tử Nguyệt Lãnh đến bên cạnh Tử Đình nửa bảo vệ và nửa giám sát. Không ngờ mới chưa đầy nửa năm liền quên nhiệm vụ.

Thái hậu thấy biểu cảm của chất nhi , lại cố ý nói nghiêm trọng chút, "Ai, hắn vì nha đầu kia lại không tiếc trước mặt mọi người chống đối ta."

Long Thành nghe, khẽ nói: "Tử Đình lá gan càng lúc càng lớn."

Thái hậu: "Nếu là cô nương trong sạch, Tử Đình thích, ta tất nhiên cũng không phản đối. Thế nhưng nha đầu gọi Hương Nhi này vốn là thích khách, nhà ở nơi nào, phụ mẫu huynh đệ là ai cũng hoàn toàn không biết. Còn từng ở trong thanh lâu nổi danh nhất kinh thành làm ca kỹ. Ai. Sự tình này khiến ta buồn đến cơm nuốt không trôi, cả người ốm yếu."

Long Thành nhìn thân thể cô mẫu ngày càng phát tướng, bất giác mỉm cười. Thái hậu nói: "Phu quân ta mất sớm, phụ mẫu cũng bỏ ta mà đi, ngươi là chất nhi của ai gia, cần phải thay cô mẫu làm chủ."

Long Thành đáp: "Cô mẫu, chuyện này ta sẽ khuyên Tử Đình, người không cần lo."

Thái hậu nói: "Ai, người xưa đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nghĩ không ra Tử Đình cũng hồ đồ như vậy." Lại dặn dò: "Ta xem Tử Đình lần này là thật sự nghiêm túc, ngươi nhất định không được tùy theo ý nó"

Long Thành nói: "Tử Đình cả gan làm loạn, dám để cô mẫu lo lắng như vậy. Ta tự có xử trí, mong rằng cô mẫu đừng có mềm lòng liền tốt."

Thái hậu nghe Long Thành nói như thế, không khỏi có chút thay nhi tử lo lắng, cảm giác mình phải chăng ngôn từ quá mức. Thế nhưng là nghĩ kỹ lại, tên tiểu tử thúi này cưới vợ liền quên nương, không đúng, là còn chưa cưới vợ liền quên nương, nên giáo huấn thật tốt. Mình không nỡ giáo huấn, cũng không thể tiện nghi tiểu tử này, liền vui vẻ để Long Thành giáo huấn, xem hắn còn dám tự tác chủ trương. Nhân tiện nói: "Ta nghĩ đến chuyện này liền tức, ngươi giáo huấn hắn thật tốt là được."

Long Thành hạ thấp người đáp: "Cẩn tuân cô mẫu chỉ lệnh." Thái hậu lại nói: "Ngươi không cần làm khó Nguyệt Lãnh, Nguyệt Lãnh cũng là thân bất do kỷ, đều do Tử Đình liên lụy hắn."

Ra khỏi Thái hậu viện tử, Tiểu Khanh ngay tại ngoài cửa đứng hầu.

Long Thành phân phó nói: "Mời Nhị thúc ngươi đến Tây viên." Tiểu Khanh đáp "Vâng", xoay người liền đi. Tiểu Khanh là Phó Long Thành thủ đồ, tại bên trong Phó gia đệ tử đời thứ hai quyền uy cực lớn.

Long Thành trở lại Tây viên. Nguyệt Lãnh còn trong đại sảnh quỳ đợi.

Long Thành ngồi trên ghế, chỉ chốc lát Long Bích cùng Tiểu Khanh một trước một sau đi vào đại sảnh.

Long Bích khom người nói: "Đại ca có gì phân phó." Long Thành nói: "Ngươi lập tức tiến cung đem Tử Đình về đây." Long Bích hạ thấp người tuân mệnh lui ra.

Long Thành nhìn về phía Nguyệt Lãnh nói: "Ngươi đem sự tình trong cung cẩn thận nói rõ."

Nguyệt Lãnh vội đáp lời, không dám giấu giếm, kể từng chuyện một.

Bởi vì an nguy xã tắc, e sợ tặc tử có dã tâm làm loạn cung cấm, nửa năm trước, Long Thành mệnh Nguyệt Lãnh tiến cung làm thư đồng, thật ra chính là thiếp thân hộ vệ. Một là Nguyệt Lãnh trẻ tuổi có thể tránh tai mắt kẻ khác, hai là Long Thành cố ý muốn tôi luyện Nguyệt Lãnh.

Nào biết Nguyệt Lãnh dù ở trước mặt sư phụ lão luyện thành thục, dù sao cũng là tiểu hài tử, lại là vãn bối, Tử Đình luôn muốn lôi kéo Nguyệt Lãnh cùng hắn vụng trộm chuồn ra cung chơi. Ban đầu, Nguyệt Lãnh tất nhiên là không dám, cũng khuyên nhủ Tử Đình. Thời gian dài, ở trong cung thực sự quá buồn chán, huống hồ trong hoàng cung luôn luôn thái bình, cộng thêm Tử Đình giật dây, cũng cam đoan nếu sau này Long Thành trách phạt, đều do hắn một mình gánh chịu, Nguyệt Lãnh liền cùng hắn chạy ra ngoài cung du ngoạn, nhưng  không dám đi quá lâu, nhiều nhất hai ba canh giờ liền chạy trở về.

Thái hậu gần đây chuyên tâm tu Phật, đối hai người không quá lưu ý, hai người võ công lại giỏi trong cung không có mấy người cao hơn, cũng chưa từng làm ra sơ suất gì, một lần hai lần, lá gan hai người cũng càng lúc càng lớn, thời gian lưu lại bên ngoài cũng càng ngày càng dài.

Giờ Dần (khoảng ba giờ sáng) vừa đến, Tử Đình liền lôi kéo Nguyệt Lãnh chuồn ra cung chơi, chuẩn bị đến hoàng thành lân cận Phượng Hoàng Sơn xem mặt trời mọc. Hai người vừa nhảy lên nóc nhà lại nhìn thấy một người từ một cái nóc nhà khác nhảy vèo hướng Ngự Thiện Phòng. Lại có người ban đêm dám xông vào cung cấm, Tử Đình cùng Nguyệt Lãnh liếc mắt nhìn thấy, không khỏi giật mình, Nguyệt Lãnh vừa muốn hô người đuổi theo, lại bị Tử Đình ngăn lại, nói muốn tự mình bắt giặc, cũng vượt lên trước đuổi tới, Nguyệt Lãnh bất đắc dĩ, lại sợ Tử Đình có sơ xuất, cũng vội vàng đi theo.

Một hắc y nhân ghé vào nóc nhà, đang hướng phía dưới nhìn quanh. Tử Đình lẻn qua, rón rén đi đến bên cạnh hắn, hắc y nhân đang hết sức chăm chú lại chưa từng phát giác bất thường. Gió đêm thổi qua, trên thân hắc y nhân lại toả ra hương thơm ngào ngạt, khiến Tử Đình tâm thần rung động, chẳng lẽ đây là một nữ thích khách sao?

Tử Đình nhịn không được đè thấp thanh âm hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?" Hắc y nhân đáp: "Ta lạc đường." Thanh âm uyển chuyển dễ nghe, Tử Đình muốn cười phá lên, chưa từng nghe tặc nhân lại có thể lạc đường.

Bên này hắc y nhân cũng đột nhiên cảnh giác, chợt tránh qua: "Ngươi là ai."

Dưới ánh trăng, trông thấy hai con ngươi đen nhánh mang theo ý cười nhìn mình, không khỏi trong lòng hoảng hốt.

Tử Đình mặc dù toàn thân áo đen, lại không che mặt. Hắn nghe thanh âm của hắc y nhân, rõ ràng là nữ tử, chỉ là che mặt thấy không rõ lắm, hắn vươn tay, đem khăn che mặt của nàng kéo xuống.

Mái tóc phiêu tán, đôi mắt thật to, bờ môi cùng cái mũi nho nhỏ như tinh linh mỹ lệ dưới ánh trăng, Tử Đình nhìn thấy bất giác ngẩn ngơ, trong thoáng chốc dường như đã nhận thức nàng từ lâu.

, thế gian lại không có bất kỳ tiếng động nào, một loại cảm giác ấm áp chậm rãi khuếch tán,

Thời gian giữa hai người phảng phất đột nhiên dừng lại, thế gian lại không có bất kỳ âm thanh nào, một loại cảm giác ấm áp chậm rãi khuếch tán, lan tỏa tại đây dưới ánh trăng.

Nữ tử hắc y trước tỉnh lại, sắc mặt đỏ bừng, nói: "Ngươi. . ." Chỉ nói một chữ ngươi, lại không biết nói gì cho phải.

Tử Đình vội ôm quyền nói: "Tại hạ Phó Tử Đình, chào cô nương." Nữ tử hắc y sắc mặt càng đỏ: "Ai hỏi tên ngươi chứ."

Tử Đình cười hắc hắc, cũng không đáp lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nữ tử hắc y. Nguyệt Lãnh ở bên cạnh không kiềm được, nói: "Ngươi là ai, ban đêm dám xông vào cung cấm."

Nữ tử hắc y lúc này mới nhìn thấy Nguyệt Lãnh, cảm giác chính mình thất thố, vội xoay người chạy, Tử Đình đang muốn nói chuyện, thấy nàng xoay người người, vội hô: "Cô nương dừng bước."

Hắn quýnh lên, tiếng la hơi lớn, cung nội cảnh vệ lập tức cảnh giác, có người hô: "Có thích khách." Cung điện các nơi lập tức thắp đèn. Tử Đình cũng không chú ý nhiều, chạy hướng nữ tử kia. Nguyệt Lãnh thấy kinh động cung nội thị vệ, vừa cảm giác không ổn, nhìn qua Tử Đình đã đuổi theo nữ tử hắc y kia, cũng chỉ đành đuổi theo.

Nhiều năm qua, cung cấm luôn luôn thái bình vô sự, đông đảo cao thủ thị vệ sớm rảnh rỗi phát điên. Nếu có một con tiểu cẩu chạy mất, cũng sẽ cùng nhau xuất động, bây giờ nghe nói có thích khách xuất hiện, đám người thực sự hưng phấn dị thường, khắp nơi vù vù tiếng vang, trên các nóc nhà người người nhốn nháo, truy tìm rất là ra sức. Rất nhanh liền phát hiện Nguyệt Lãnh, đuổi lại đây.

Nguyệt Lãnh mặc dù lo lắng Tử Đình, mắt thấy đám người truy đến, đành phải lấy ra khăn đem mặt che, chống cự một hồi rồi nói. Bước chân dừng lại, đã có năm sáu thị vệ vây quanh. Nguyệt Lãnh biết lúc này không nên trì hoãn, lại không tiện hạ nặng tay đả thương người, nhất thời khó xử.

Bên này vừa bức lui đám người, lại có người quát to một tiếng: "Cuồng đồ nơi nào, ban đêm dám xông vào cấm cung." Một thân ảnh đã ngăn trở đường đi. Người tới hơn 60 tuổi, râu dài ba thước, hai mắt sáng ngời có thần, người theo sau lại là cái thiếu niên hơn 20 tuổi, thân thể cường tráng.

Lão giả mặt mày giận dữ, thiếu niên nhíu mày."Bắt lại cho ta." Lão giả ra lệnh một tiếng, thiếu niên ứng thanh mà lên. Nguyệt Lãnh thầm hô hỏng bét, người đến không ai khác chính là trong cung tuổi tác lớn nhất, làm người cứng nhắc nhất, Đại thống lĩnh cấm vệ quân Ngụy Trường Phát - Ngụy lão gia tử.

Ngụy Trường Phát thân ở nhà quan lại trưởng thành trong giang hồ, năm đó tại trên giang hồ lấy một đôi thiết chưởng cùng tính tình cương chính như thép rất có hiệp danh. Ngặc nỗi Ngụy gia nhiều thế hệ làm quan võ, Ngụy Trường Phát cũng không ngoại lệ, ba mươi mấy tuổi đỗ Võ Trạng Nguyên, sau lại ở trong cung nhậm chức, làm đến Đại thống lĩnh, một lần chính là ba mươi năm, từ thời hoàng đế đầu tiên chưa từng có nửa điểm sai lầm.

Lão gia tử thu 6 đồ đệ, bây giờ cũng đều ở trong cung làm cấm vệ. Thiếu niên kia là đồ đệ nhỏ nhất của hắn, Ngụy Lăng Phong. Ngụy Đại thống lĩnh tuổi tác tuy cao, tính tình nóng nảy lại không giảm chút nào, ngày bình thường cũng không chịu sống an nhàn sung sướng, luôn cẩn trọng, tận hết chức trách, thuộc hạ cùng đồ đệ càng không dám lười biếng.

Tối nay trùng hợp Ngụy Lăng Phong trực, lão gia tử nửa đêm tỉnh dậy đột nhiên tâm huyết dâng trào, không có thông báo bất luận kẻ nào một mình đi vào nơi nghỉ ngơi của thị vệ trong cung, chuẩn bị kiểm tra đột xuất. Ai biết được vừa lúc đi tới cửa phòng Đội trưởng đội Cấm vệ, liền nghe có người hô thích khách.

Lão gia tử còn chưa phản ứng lại, đám người trực ca trong phòng đã lao ra cửa lớn. Người đi đầu xém chút đụng vào ngực lão, lão gia tử cuống quít tránh qua, thấy rõ người tới đúng là tiểu đồ đệ Lăng Phong của mình. Lăng Phong đột nhiên từ chỗ sáng phóng tới chỗ tối, lại bởi vì có thích khách đến không khỏi có chút kích động khó nhịn, thấy có người lén lén lút lút ở trước cửa, không chút do dự, vỗ tới một chưởng, trong miệng còn hô: "Thích khách trốn đi đâu."

Lão gia tử không kịp tránh thấy chưởng bổ tới cuống quít cúi đầu xuống, chưởng phong sượt qua da đầu, dù chưa bị thương kim quan lại bị quét xuống, kinh hãi đến mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Bên này chưởng thứ hai của Lăng Phong lại muốn quét đến, lão gia tử giận dữ, quát: "Hỗn trướng tiểu tử, nhìn cho rõ ta là ai."

Lăng Phong nghe tiếng, mới biết sư phụ giá lâm. Vội vàng thu chưởng nói: "Sư phụ, thích khách làm sao lại là người?" Lão gia tử giận dữ trở tay một chưởng vung ra, bộp một tiếng giòn vang cho Lăng Phong một bạt tai. Lăng Phong bị đánh lảo đảo một cái, trên mặt lập tức hằn lên năm dấu tay rõ ràng.

"Sư phụ." Lăng Phong vội đứng vững. Bên này sớm có người đem kim quan lão gia tử nhặt lên. Lão gia tử cả giận nói: "Ngươi trực kiểu gì, trong cung lại có thích khách." Đang nói chuyện, bên kia lại có người hô: "Thích khách trên nóc nhà." Lão gia tử nói: "Chờ bắt thích khách xong lại giáo huấn ngươi." Vượt lên trước nhảy đi, Lăng Phong vội vàng đuổi theo sau.

Bên này Lăng Phong đã đánh tới Nguyệt Lãnh đành phải chống đỡ, nhưng cũng không tiện dùng võ công đánh trả chỉ sử dụng khinh công nhanh nhẹn né tránh. Lăng Phong nhìn thân pháp Nguyệt Lãnh, không khỏi buồn bực, cảm thấy rất quen thuộc. Nguyệt Lãnh là thiếp thân thị vệ đặc biệt của Hoàng Thượng, nhưng theo quy củ cũng thuộc dưới trướng Ngụy lão gia tử. Lăng Phong cùng Nguyệt Lãnh xưa nay giao hảo, hai người thường xuyên luận bàn võ nghệ. Vì vậy, Lăng Phong đối võ công thân pháp của  Nguyệt Lãnh rất là quen thuộc.

Lăng Phong tuy là đồ đệ Ngụy lão gia tử, ở phương diện võ công lại trò giỏi hơn thầy, chẳng những trong 6 sư huynh đệ đứng thứ nhất, trong cung cũng không người có thể đánh bại. Đương nhiên, nếu chỉ dùng võ công mà nói, Nguyệt Lãnh vẫn hơn một chút, nhưng kinh nghiệm đối địch lại kém xa Lăng Phong.

Tử Đình cùng nữ tử che mặt cũng cùng nhau bị vây bắt. Ngụy Trường Phát nghĩ không ra thích khách lại có tận ba người, vừa kinh vừa giận, hét lớn một tiếng: "Đều bắt sống cho ta ."

Đột nhiên có Nội thị đến đưa tin, ở bên tai lão gia tử thấp giọng nói vài câu, lão gia tử rất tức giận, quát: "Đều bắt lấy cho ta, chạy một người đầu của các ngươi cũng không cần nữa." Nguyệt Lãnh thầm hô hỏng bét, hẳn là nội thị đến báo, không thấy Hoàng Thượng.

Lăng Phong nghe thấy sư phụ phân phó, càng không dám lơ là, tay xiết chặt, bức bách Nguyệt Lãnh. Nguyệt Lãnh dù lo lắng nhất thời cũng không thoát thân được, đành phải giữ vững tinh thần ứng chiến.

Trên nóc nhà cách Nguyệt Lãnh không xa, Tử Đình cùng hắc y cô nương cũng bị vây khốn. Bọn thị vệ đem hai người vây vào giữa. Hắc y cô nương một bên đề phòng, một bên tính kế thoát thân. Tử Đình lại đem cái khăn đen vừa tóm được che mặt mình lại, chỉ lộ ra hai con mắt to nhìn chằm chằm nữ tử kia không chớp mắt mà. Nữ tử hắc y không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt: "Ngươi nhìn cái gì, muốn chết sao."

Bên này thị vệ đứng đầu họ Cổ, đêm nay vốn cùng Lăng Phong gác đêm. Hắn thấy hai thích khách dường như niên kỷ cũng không lớn, nữ tử này càng mỹ mạo trẻ tuổi, phảng phất giống chính mình nữ nhi, không đành lòng hạ tử thủ, một bên lệnh người đem hai bọn họ vây lại, một bên nói: "Hai người các ngươi không cần chống cự vô vị, vẫn là bó tay chịu trói đi."

Tử Đình cùng nữ tử hắc y sóng vai mà đứng, cảm giác được trên người nữ tử hương khí nồng đậm, một bên âm thầm hưởng thụ, một bên hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Nữ tử nói: "Đã là lúc nào ngươi còn hỏi những cái này?" Tử Đình lại không từ bỏ: "Ngươi đến cùng tên là gì."

Nữ tử trừng mắt liếc hắn một cái, trông thấy Tử Đình nóng rực ánh mắt, trên mặt tại đỏ: "Ta gọi Hương Nhi."

"Hương Nhi, Hương Nhi." Tử Đình lặp lại mấy lần, cười nói: "Quả nhiên tên rất hay."

"Ta gọi Tử Đình."

Hương Nhi nói: "Ừm."

Tử Đình há hốc mồm, nói: "Hương Nhi, ta, ta dù lần đầu gặp ngươi, nhưng là. . ." Nhưng là nửa ngày, Tử Đình cũng không biết nên nói cái gì, mặc dù trong lòng đem "Ta thích ngươi" mấy chữ này nói vô số lần, nhưng đến bên miệng lại thực sự không cách nào nói ra, không khỏi kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

Hương Nhi thấy, chỉ cảm giác nhịp tim nhanh phi thường, lại có chút không đành lòng, vẫn là nói tiếp: "Ngươi muốn nói cái gì?" Tử Đình nói: "Ta nghĩ mời ngươi ăn cơm." Nói xong không khỏi thở dài ra một hơi.

Hương Nhi nghe trong lòng lại có chút mất mát, nói: "Ai muốn cùng ngươi ăn cơm."

Tử Đình vội la lên: "Ta, ta muốn cả một đời đều mời ngươi ăn cơm."

Hương Nhi sắc mặt lại đỏ, lại có một tia ngọt ngào: "Lượng cơm ta ăn rất lớn."

Nhìn bộ dáng Tử Đình lại không đành lòng lại cự tuyệt, cúi đầu nói: "Thế nhưng, ta ngày sau có thể ăn ít một chút."

Tử Đình nghe được trong lòng nở hoa, vội kéo tay Hương Nhi: "Không cần, không cần, ngươi ăn nhiều thế nào ta cũng nuôi nổi."

     Cổ thị vệ thấy hai người chỉ thấp giọng thì thầm, lại không trả lời hắn, trong lòng tức giận, vừa định hỏi lại, đã nghe Ngụy Trường Phát hô to, một người cũng không cho phép chạy thoát, lập tức không do dự nữa, khẽ quát lên một tiếng, đánh tới.

Tử Đình biết Cổ thị vệ võ công cao cường, sợ Hương Nhi có chỗ sơ xuất, vội vượt lên trước tiếp chiêu, hai cấm vệ quân khác cũng cùng Hương Nhi đánh lên. Bởi vì phụng mệnh bắt sống, Tử Đình  cùng Cổ thị vệ nhất thời cũng khó phân thắng bại.

Nguyệt Lãnh cùng Lăng Phong đã đánh hơn trăm chiêu. Ngụy lão gia tử thấy Lăng Phong khổ chiến không hạ, không khỏi giận dữ, quát một tiếng, cũng đánh qua. Nguyệt Lãnh lấy một địch hai, lại không dám lộ ra võ công thật, đánh đến vô cùng vất vả.

Tử Đình cùng Hương Nhi cũng bị đám người Cổ thị vệ bách đến luống cuống tay chân. Nguyệt Lãnh thấy, sợ Tử Đình có sơ xuất, mặc kệ hết thảy, sử dụng Tam thúc dạy một chiêu Phi Long Nhất Bộ, lắc người một cái, né qua Ngụy lão gia tử, cổ tay trái chợt duỗi, một chưởng bắt lấy cánh tay phải Lăng Phong, nhẹ nhàng dùng lực, đem Lăng Phong kéo tới trước người, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Ta là Nguyệt Lãnh."

Lăng Phong nghe không khỏi khẽ giật mình, Nguyệt Lãnh lại không nói lời nào nữa, mượn cơ hội này nhẹ nhàng đẩy Lăng Phong về phía ngực Ngụy lão gia tử, lão gia tử thấy thích khách bắt Lăng Phong, vốn là nén giận phát chưởng, nhưng không ngờ Lăng Phong lại bị thích khách đẩy tới, đành phải rút chưởng thu thế, hướng bên cạnh né qua. Lợi dụng chỗ hở, Nguyệt Lãnh vèo lướt qua, thoát khỏi trùng vây.

Nguyệt Lãnh vọt đến bên Tử Đình, hai chân liên tiếp giẫm qua đỉnh đầu bọn thị vệ, một chưởng đánh lui Cổ thị vệ, kéo Tử Đình chạy, Tử Đình liền vội vàng kéo Hương Nhi, ba người hướng ra ngoài cung chạy mất. Bên này đám người muốn đuổi theo, Lăng Phong quát to: "Chờ một chút, không được đuổi theo." Đám người nghe thấy bước chân không khỏi chậm một nhịp, ba người sớm đã chạy không thấy tăm hơi.

Ngụy lão gia tử nghe được đồ đệ hô dừng, để ba thích khách kia chạy mất, không khỏi giận dữ, Lăng Phong thấy ba người chạy xa, mới thở phào một hơi, biết trong ba người tất có một người là Hoàng Thượng chỉ là không biết nữ tử kia là ai. Hắn đang suy nghĩ, vừa ngước lên liền thấy sư phụ đầy mặt tức giận đứng trước mặt.

Chỉ kịp kêu một tiếng sư phụ, lão gia tử đã xoay tròn cánh tay, "Bốp" một tiếng, cho hắn một cái tát, quát: "Hỗn trướng tiểu tử, hô cái gì chờ một chút, dám tự thả thích khách, chẳng lẽ muốn chết sao." Một chưởng này đánh cho mắt Lăng Phong nổ đom đóm, khóe miệng cũng chảy xuống máu tươi, lại lau cũng không dám lau, nói: "Sư phụ, người nghe Phong nhi giải thích."

"Ngươi còn giải thích cái gì." Lão gia tử cả giận nói: "Ngươi dám tự thả thích khách, ta một chưởng đánh chết ngươi." Không đợi Lăng Phong nói chuyện, một chưởng bổ ra, Lăng Phong không khỏi hoảng hốt, cũng không dám tránh né, lại không kịp nói ra sự thật liền muốn chết oan dưới tay sư phụ, sợ đến nhắm hai mắt lại.

"Sư phụ bớt giận." Trong lúc nguy cấp, một trung niên nam tử nhẹ nhàng đem tay lão gia tử ngăn lại. Lăng Phong nhìn thấy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là đại sư huynh đến.

Đại sư huynh tên Trương Trung Nhạc, cũng là con rể Ngụy lão gia tử, ngày thường được lão gia tử coi trọng nhất, cũng chỉ có hắn có thể khuyên được Ngụy lão gia tử. Lăng Phong vội vàng vọt đến bên cạnh đại sư huynh, nói: "Sư phụ, lão nhân gia người oan uổng đồ nhi. Đồ nhi đúng là có chuyện cần bẩm báo."

Trương Trung Nhạc cũng khuyên nhủ: "Sư phụ, Lăng Phong là ngài nhìn lớn lên, hắn là dạng người gì ngài rõ nhất, hắn là đồ đệ ngài làm sao có thể tư thông thích khách, ngài để hắn nói đi."

Lão gia tử thịnh nộ ra tay, lúc này cũng không khỏi có chút hối hận, đồ đệ của mình nếu là tư thông thích khách, mình làm sao thoát khỏi liên quan. Nhưng vẫn trầm mặt nói: "Ngươi nói, nếu dám có nửa câu giả dối, hoặc là lý do không thuyết phục, ta cũng như thế không tha cho ngươi."
Lăng Phong vội nói: "Vâng, sư phụ." Lại nói: "Sư phụ, chuyện này không thể để người khác biết, còn thỉnh sư phụ ghé tai lại đây."

Lão gia tử trừng hai mắt: "Ngươi lại muốn làm trò mê hoặc gì? " Trương Trung Nhạc nói: "Sư phụ, cử động của sư đệ lần này tất có thâm ý, sư phụ không nên tức giận."

Lão gia tử hừ một tiếng nói: "Ngươi nói xem." Lăng Phong thấy sư phụ không phản đối nữa, nào dám để sư phụ ghé tai tới, vội vàng tiến nhanh tới, tại sư phụ bên tai thấp giọng nói vài câu. Lão gia tử nghe xong, không khỏi giận dữ, quát: "Ngươi nói bậy."

Lăng Phong bị dọa vội lại vọt đến sau lưng đại sư huynh nói: "Lăng Phong sao dám lừa gạt lão nhân gia người. Ngài đi bẩm qua Thái hậu liền biết." Lão đầu hừ một tiếng, nói: "Vi sư không cần ngươi dạy." Lại nói: "Nếu ngươi nói sự thật thì thôi, nếu có cái gì sai lầm, cẩn thận đầu của ngươi." Lăng Phong vội vàng vâng dạ. Lão gia tử lại nói: "Việc hôm nay không cho phép lộ ra, mọi người đề phòng kỹ hơn, không cho phép lại gây ra sai lầm." Dứt lời vội vã đi gặp Thái hậu.

Nguyệt Lãnh cùng Tử Đình, Hương Nhi một hơi chạy ra mấy chục dặm. Hương Nhi mệt mồ hôi đầm đìa, Tử Đình không khỏi rất là đau lòng, muốn giúp nàng lau mồ hôi nhưng lại không dám, vội hô Nguyệt Lãnh dừng lại. Chính hắn cũng chạy đầu đầy mồ hôi, lại không thèm quan tâm, hỏi han Hương Nhi có mệt lắm không.

Nguyệt Lãnh lại lo lắng việc này lớn chuyện lên Thái hậu hỏi đến lại không biết trả lời thế nào, nếu để sư phụ biết coi như hỏng bét. Vội khuyên Tử Đình trở về. Tử Đình đâu chịu hiện tại liền đi, Hương Nhi lại chắp tay một cái nói: "Đa tạ hai vị, ta cáo từ." Quay người muốn đi.

Tử Đình vội kêu: "Hương Nhi đừng đi." Hương Nhi sẵng giọng: "Ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì, lại đem truy binh gọi tới bây giờ."

Tử Đình nói: "Ngươi đi đâu ta chỉ là sợ về sau không gặp được ngươi nữa." Hương Nhi nói: "Chúng ta vốn là bèo nước gặp nhau, có gặp hay không có quan hệ gì."

Tử Đình nghe khẩn trương, nói: "Ngươi không có quan hệ, ta lại rất có quan hệ."

Hương Nhi thấy Tử Đình lời nói chân thành, không khỏi trong lòng ngòn ngọt, nhưng vẫn là nói: "Hôm nay chúng ta ban đêm xông vào hoàng cung ta đã bị bọn hắn nhìn thấy, nếu ngươi tìm ta sợ sẽ liên lụy ngươi."

Tử Đình còn tưởng rằng là chuyện gì, nghe Hương Nhi nói ngược lại nhẹ nhàng thở ra: "Ta không sợ ngươi liên lụy."

Hương Nhi liếc mắt nhìn chằm chằm Tử Đình: "Đây là đại tội tru di cửu tộc ngươi không sợ sao?"

Tử Đình thâm tình chậm rãi mà nói: "Ta đương nhiên không sợ, có thể ở cùng với ngươi, ta chết cũng không sợ. Huống hồ đây tính là đại tội gì, ngươi dù phạm phải tội ác tày trời ta cũng miễn ngươi."

Hương Nhi nghe, trong lòng mặc dù vui vẻ, lại vẫn bĩu môi nói: "Nói nhảm, ta cùng ngươi mới gặp mặt lần đầu, chết cùng một chỗ cái gì."

Tử Đình vội nói: "Ta có thể thề với trời, nếu là ta Tử Đình đối Hương Nhi có nửa phần hư tình giả ý, liền để thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành."

Hương Nhi nghe, vội vàng che miệng Tử Đình, thế nhưng Tử Đình đã nói xong. Hương Nhi trong lòng tê rần, nói: "Ai cho ngươi thề độc? Ai cho ngươi nói hưu nói vượn? Ta chỉ cần ngươi hảo hảo sống tốt là được, coi như ngươi về sau phụ ta, ta. . ." Tử Đình tại không nghĩ ngợi thêm, đột nhiên đem Hương Nhi ôm vào trong ngực. Trong khoảnh khắc, Hương Nhi cảm giác vô hạn ấm áp, hận trời đất vì sao không thể ngừng ở giây phút này.

Hai người ôm nhau mà đứng, chỉ khổ Nguyệt Lãnh. Nguyệt Lãnh trong lòng gấp muốn chết, Hoàng đế thúc thúc lại cùng cô nương lạ mặt dây dưa không rõ. Một lát sau, sắc trời dần sáng, vài nông dân dậy sớm đã tốp năm tốp ba từ khắp nơi đi qua, nhìn thấy ba người áo đen ở giữa đường bắt đầu chỉ trỏ khe khẽ nghị luận.

Ba người bọn họ đều là nam thanh nữ tú, vốn mười phần thu hút sự chú ý, lại mang một thân hắc y, còn có một nam một nữ ôm nhau giữa đường, càng dẫn tới hiếu kì. Nguyệt Lãnh nhẹ nhàng ho một tiếng, Hương Nhi mới chợt cùng Tử Đình tách ra, gương mặt hồng hồng, càng phát ra kiều diễm động lòng người. Thế nhưng ở trong mắt Nguyệt Lãnh lại là mười phần chán ghét, trực giác cảm thấy mình cùng Tử Đình e là sẽ vì nữ tử này mà gặp nạn.

Hương Nhi xấu hổ một trận, nói: "Ta đi thật đây". Miệng thì nói vậy, lại không có ý muốn đi. Tử Đình nói: "Được.". Trong lòng lại mười vạn cái không nguyện ý để Hương Nhi đi.

Nguyệt Lãnh ở bên nói: "Ngươi nói muốn đi tại sao còn chưa đi."

Tử Đình nghe không khỏi rất là bất mãn, hung hăng trừng Nguyệt Lãnh một cái. Lãnh Nguyệt cảm thấy mình rất vô tội a. Tử Đình cũng biết nên trở về giải quyết hậu quả, nhân tiện nói: "Hương Nhi, đêm nay giờ Hợi ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi nhất định phải tới." Hương Nhi khẽ gật đầu, quay người lại chạy. Tử Đình nhìn  theo bóng lưng Hương Nhi đến khi mất dạng mới thôi.

Nguyệt Lãnh nhìn bóng lưng Hương Nhi nói: "Không ổn. Còn chưa hỏi nàng tại sao ban đêm lại xông vào cung cấm, sao có thể cứ như vậy thả nàng đi."

Tử Đình đang hồi tưởng từng giây từng phút mình cùng Hương Nhi quen biết, căn bản không nghe Nguyệt Lãnh nói chuyện.

Nguyệt Lãnh lại nói: "Nhìn nàng thân pháp võ công, hẳn là không yếu, thế nhưng môn phái nào trên giang hồ sẽ có loại này đệ tử đây?"

"Tử Đình Thúc, người nói xem cái tên Hương Nhi này có phải là giả hay không ?"

Tử Đình nghe thấy hai chữ Hương Nhi, mới tỉnh hồn lại, nói: "Sao là tên giả được. Ngươi không cần đoán nữa, nàng nhất định là tiến cung tới gặp ta."

Nguyệt Lãnh ngạc nhiên nói: "Tiến cung tới gặp người, các người quen nhau sao?"

Tử Đình nói: "Đúng vậy, chúng ta quen biết."

Nguyệt Lãnh càng cảm thấy kỳ quái: "Ngài khi nào nhận thức nàng, chất nhi vì sao không biết?"

Tử Đình cười ngớ ngẩn trả lời: "Chúng ta quen biết từ kiếp trước rồi." Nguyệt Lãnh bất giác ngẩn ra, hắn hoài nghi Tử Đình thúc có phải hay không trúng thuốc mê ám chướng rồi.

Tử Đình dừng bước, rất trịnh trọng nói: "Nguyệt Lãnh, ngươi biết thời điểm hạnh phúc nhất đời ta là lúc nào không?" Nguyệt Lãnh thấy Tử Đình trịnh trọng như vậy, liền cũng dừng bước lại, nói: "Chất nhi không biết, có phải là thời điểm ngài bước lên bảo toạ không?"

Tử Đình lắc đầu nói: "Lên làm Hoàng đế có cái gì hạnh phúc." Hắn ngừng một chút nói: "Thế nhưng là thời điểm vừa rồi lúc ta ôm Hương Nhi lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Ta sắp bị hạnh phúc đột nhiên xuất hiện nện cho choáng váng rồi."

Nguyệt Lãnh không thể lý giải, nhìn Tử Đình ngẩn ra, Tử Đình hai mắt tỏa sáng: "Ngươi đã gặp người nào so với Hương Nhi xinh đẹp hơn chưa?"

Nguyệt Lãnh nói: "Gặp qua rồi, Minh Phượng a di, Minh Hoàng a di, Minh Châu a di còn có Thi Nhi a di đều rất đẹp."

Tử Đình nghe không khỏi nhụt chí, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Ta không phủ nhận các nàng đều rất đẹp, nhưng là trong mắt ta Hương Nhi là cô nương xinh đẹp nhất thế giới này." Nguyệt Lãnh nói thầm trong lòng, ta sao lại không nhìn ra, thế nhưng chưa hề lên tiếng.

Tử Đình lại nói: "Ta biết trong lòng ngươi nhất định không phục. Ngươi biết cái này gọi là gì không, chính là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi." Thấy Nguyệt Lãnh vẫn ngốc ngốc, có chút thất vọng: "Nguyệt Lãnh, ngươi niên kỷ cũng không nhỏ, vì sao vẫn chưa hiểu chuyện tình ái a"

Nguyệt Lãnh thấy Tử Đình cao hứng như vậy, không đành lòng dập tắt, nhân tiện nói: "Làm sao lại không, kỳ thật chất nhi cũng cảm thấy Hương Nhi cô nương trông rất đẹp."

Tử Đình nghe không khỏi mắt trợn trắng, nói: "Ta thấy nàng đẹp là được ngươi không cần cảm thấy nàng đẹp mắt. Hương Nhi đẹp hay không cũng không liên quan tới ngươi."

Nguyệt Lãnh nghe Tử Đình nói, không khỏi hết sức khó xử, vội nói: "Tử Đình thúc, chất nhi thật cảm thấy Hương Nhi cô nương đẹp mà." Tử Đình không để ý đến hắn nữa nói sang chuyện khác: "Nguyệt Lãnh, đời này ngươi hạnh phúc nhất là lúc nào?" Nguyệt Lãnh suy nghĩ một chút nói: "Đại khái là cùng sư phụ ăn cơm a."

Tử Đình thình lình nghe Nguyệt Lãnh nhắc đến sư phụ, cũng chính là đại biểu ca của mình, giống như đầu bị giội một chậu nước lạnh. Nguyệt Lãnh cũng đột nhiên tỉnh táo lại: "Người nghĩ Thái hậu đã biết chúng ta chuồn khỏi cung chưa?" Nguyệt Lãnh thấy Tử Đình thúc thúc của mình rốt cục khôi phục bình thường, không khỏi cũng vô cùng vui sướng: "Đúng vậy a, chất nhi nghĩ hiện tại Ngụy đại thống lĩnh đại khái đã báo cho Thái hậu lão nhân gia nàng rồi."

Tử Đình khẩn trương: "Hắn làm sao lại biết chúng ta chuồn khỏi cung." Nguyệt Lãnh: "Vừa rồi vì không muốn bị bắt, chất nhi nói cho Lăng Phong, hắn tự nhiên sẽ nói cho sư phụ hắn biết, Ngụy đại thống lĩnh tự nhiên sẽ báo cho Thái hậu."

Tử Đình có chút sầu lo: "Ngươi nghĩ Thái hậu có nói cho đại biểu ca không." Nguyệt Lãnh cũng sợ hãi: "Chúng ta xuất cung Thái hậu đương nhiên sẽ trách mắng, chẳng qua Thái hậu luôn luôn đau ngài, hẳn là sẽ không lập tức báo cho sư phụ, chẳng qua thời điểm Thái hậu hồi phủ liền khó nói rồi."

Tử Đình: "Nguyệt Lãnh, ngươi sẽ không nói cho cho đại biểu ca chứ?" Nguyệt Lãnh có chút thấp thỏm: "Chất nhi không biết. Chất nhi chuyện gì cũng đều không giấu được sư phụ."

Tử Đình vội la lên: "Làm sao bây giờ, nếu đại biểu ca biết, ta sợ không thể lại cùng Hương Nhi gặp mặt. Vậy phải làm sao bây giờ." Nguyệt Lãnh thấy Tử Đình khẩn trương như vậy, liền an ủi: "Sư phụ nếu là không hỏi, chất nhi tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện Hương Nhi cô nương, vậy được không"

Tử Đình lúc này mới chợt hiểu mình quá nóng vội liền đối Nguyệt Lãnh nói: "Nguyệt Lãnh, ngươi sẽ không phá hoại hạnh phúc của Tử Đình thúc chứ?" Nguyệt Lãnh thấy hắn nói chuyện nghiêm túc, vội nói: "Chất nhi sao lại muốn phá hư hạnh phúc của Tử Đình thúc. Chất nhi hi vọng thúc hạnh phúc."

Tử Đình: "Ta tin tưởng ngươi. Vậy ngươi không được đem sự tình tối nay nói cho Thái hậu." Tử Đình nghĩ, Thái hậu không biết chuyện Hương Nhi, tự nhiên sẽ không hướng đại biểu ca tố cáo, đại biểu ca cũng sẽ không thể ngăn cản mình cùng Hương Nhi.

Nguyệt Lãnh có chút không hiểu: "Chuyện tối nay cùng cả đời hạnh phúc của Tử Đình thúc có quan hệ gì. Huống hồ lừa gạt Thái hậu không được a, tương lai sư phụ biết sẽ phạt nặng."

Tử Đình: "Ngươi là tiểu hài tử còn không hiểu chuyện, ngươi chỉ cần ghi nhớ không nói ra chuyện Hương Nhi chính là mấu chốt để ta cả một đời hạnh phúc là được. Lại nói cái này làm sao có thể nói là lừa gạt tối đa cũng chỉ là giấu diếm. Thái hậu vốn không biết chuyện Hương Nhi."

Nguyệt Lãnh vẫn còn có chút do dự: "Nếu Thái hậu hỏi hắc y cô nương là ai, chúng ta cũng không thể nói không biết."

Tử Đình: "Đúng vậy, liền nói không biết." Nguyệt Lãnh khổ sở nói: "Chất nhi không dám."

Tử Đình: "Ngươi chỉ cần không nói lời nào là được, Thái hậu hỏi đều để ta trả lời." Nguyệt Lãnh đành phải đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro