Chương 3: Thái hậu đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao chuyện hai người xuất cung đã bại lộ tự nhiên không cần trèo tường đi vào. Hai người mới vừa đi tới gần cửa cung, Ngụy đại thống lĩnh đã mang theo Lăng Phong cùng một đám thị vệ tiếp giá. Nguyệt Lãnh thấy mặt Lăng Phong tổn thương ứ sưng chưa lui, không khỏi cảm thấy day dứt, liền hướng Lăng Phong hơi cười cười.

     Nụ cười này không sao, Ngụy đại thống lĩnh lại trùng hợp thấy, không khỏi cảm thấy sinh khí, thầm nghĩ, các ngươi trong cung huyên náo gà bay chó chạy, làm hại cả đám người từ nửa đêm giày vò đến bây giờ, thế mà còn cười ra tiếng!!! Cố nén giận, tới hành lễ cùng Hoàng Thượng.

     Tử Đình phất phất tay: "Ngụy lão khanh gia không cần đa lễ."

     Ngụy lão gia tử đứng lên nói: "Hoàng Thượng chính là vạn dân chi quân, hành sự không được làm trái lễ nghi, thỉnh Hoàng Thượng thương cảm chúng hạ thần." Tử Đình biết lão thị vệ bản tính dài dòng, cũng không thèm để ý, nói: "Lão khanh gia lo lắng."

     Lão thị vệ còn định nói tiếp, Tử Đình vội ngắt lời: "Thái hậu đang chờ trẫm thỉnh an sao?" Lão thị vệ nghe, vội nói: "Vâng, Thái hậu tại Từ Duyệt Cư chờ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thỉnh nhanh, Thái hậu đã đợi một lúc rồi."

     Tử Đình nhìn Nguyệt Lãnh một cái, vội vàng bước đi. Nguyệt Lãnh đối Ngụy đại thống lĩnh hạ thấp người thi lễ, cũng vội đi theo. Đến trước cửa Từ Duyệt Cư, Tử Đình hít sâu một hơi, đối Nguyệt Lãnh nói: "Đợi chút nữa Thái hậu hỏi, để ta trả lời hết, ngươi không cần đáp." Nguyệt Lãnh nhẹ giọng xác nhận.

     Vừa vào ngoại viện, liền thấy Lư ma ma bên người Thái hậu ra đón, hành lễ với Hoàng Thượng cùng Nguyệt Lãnh, Nguyệt Lãnh vội hoàn lễ. Lư ma ma từ nhỏ cùng Thái hậu lớn lên, cho tới nay tình cảm đều vô cùng thân mật. Tử Đình cũng xem Lư ma ma như di nương mà đối đãi.

     Lư ma ma nói: "Hoàng Thượng thật là, nửa đêm chuồn ra cung đã không nên, sao còn cùng nữ thích khách ở cùng một chỗ. Thái hậu rất lo lắng, tối hôm qua nhận tin liền ở chỗ này chờ, kết quả các người đến bây giờ mới trở về."

     Tử Đình: "Thái hậu chờ một hồi lâu, khí có phải đã tiêu một chút." Lư ma ma: "Thái hậu vốn một mực ngồi ở chỗ này chờ các ngươi, chỉ là chờ quá lâu nên liền ngủ."

     Tử Đình không khỏi muốn cười. Lúc này, bên trong truyền đến thanh âm Thái hậu: "Lư ma ma, là Tử Đình trở về sao?" Tử Đình ngậm cười, cùng Nguyệt Lãnh đi vào.

     Thái hậu đã tỉnh, ngồi ngay ngắn ở một bên trên ghế bành. Tử Đình phía trước, Nguyệt Lãnh chậm hơn nửa bước, do Lư ma ma dẫn vào. Lư ma ma đứng sau lưng Thái hậu. Tử Đình cùng Nguyệt Lãnh hành lễ, tham kiến Thái hậu.

     Thái hậu thấy hai người toàn thân áo đen, trên người lộ ra khí khái phi thường, không nhịn được nhìn thêm một chút, chỉ cảm thấy thích vô cùng, liền ôn nhu nói: "Đứng lên đi." Tử Đình ngầm thở một hơi, xem ra Thái hậu cũng không tức giận, hai người tạ Thái hậu vừa muốn đứng lên. Thái hậu chợt nhớ tới để hai bọn họ đến mục đích không phải cho mình thỉnh an, mà là muốn hỏi tội. Vội lại bưng lên khuôn mặt uy nghiêm nói: "Chờ một chút." Hai người nghe, đành phải lại quỳ xuống.

     Thái hậu: "Tử Đình, ngươi thật to gan, lại dám dẫn Nguyệt Lãnh chuồn ra khỏi cung." Tử Đình nói: "Nhi thần biết sai, về sau không dám." Trong lòng lại nói, về sau không dám để cho người biết. Thái hậu thấy Tử Đình nói như thế, nhất thời im lặng, vốn cho rằng Tử Đình sẽ lấy lý do gì đó cãi lại tối hôm qua còn nghĩ một đống câu giáo huấn vậy mà không dùng được, nhưng vẫn nói tiếp: "Ngươi biết sai là tốt, ngươi là Hoàng Thượng, phải chú ý hơn. . ."

     Tử Đình vội nói tiếp: "Vâng. Nhi thần về sau sẽ cực kì chú ý." "Đều là nhi thần bất hiếu, để Thái hậu nhọc lòng. Thái hậu mệt nhọc một đêm, không bằng để nhi thần đấm bóp một chút." Cho Nguyệt Lãnh một cái nháy mắt, mình trước đứng lên, đi đến bên nó cạnh Thái hậu, nhẹ nhàng xoa bóp. Nguyệt Lãnh cũng không có gan lớn như Tử Đình, Thái hậu không mệnh lên, đành vẫn phải quỳ.

     Thái hậu thấy Tử Đình ngoan ngoãn nghe lời như thế, rất là vui vẻ. Một bên tùy Tử Đình phục thị, vừa nói: "Các ngươi cũng thật là, huyên náo trong cung loạn thành một đoàn, Ngụy đại thống lĩnh lại tới lải nhải nửa ngày." Trông thấy Nguyệt Lãnh còn quỳ, nhân tiện nói: "Lãnh nhi, mau dậy đi. Này hẳn là chủ ý của Tử Đình thúc ngươi, trách không được ngươi."

     Nguyệt Lãnh tạ ơn Thái hậu, cũng đến bên cạnh bà. Tử Đình nói: "Vâng, vâng, đều là nhi thần sai, về sau tuyệt đối không dám. Thái hậu cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi, chúng ta cáo lui." Lại đối Nguyệt Lãnh nháy mắt, liền nghĩ chuồn ra.

     Thái hậu lại đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Nữ thích khách kia là ai." Tử Đình khựng lại bước chân, nói: "Cái này nhi thần cũng không biết." Thái hậu: "Đã không phải đi cùng Hoàng Thượng, vậy chính là thích khách. Thỉnh Hoàng Thượng truyền lệnh Ngụy đại thống lĩnh nhanh chóng lùng bắt."

     Tử Đình nghe xong liền khẩn trương: "Không thể." Thái hậu: "Làm sao?" Tử Đình: "Trong cung cũng không có tổn thất gì, ta nghĩ cũng không cần lộ ra, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không vừa vặn rất tốt." Thái hậu: "Ban đêm xông vào cung, ai biết nàng có ý đồ thế nào. Vẫn là tra rõ ràng mới tốt. Huống hồ chuyện truy nã thích khách, vốn là chức trách của Ngụy đại thống lĩnh."

     Tử Đình vội la lên: "Không tốt." Thái hậu: "Làm sao, Hoàng Thượng cho là ta nói không đúng sao." Tử Đình: "Nhi thần cũng không có ý này, chỉ là giao cho Ngụy đại thống lĩnh đi làm, cảm giác không ổn lắm." Tử Đình nghĩ thầm, Ngụy đại thống lĩnh này làm việc luôn luôn tuân theo quy củ, vô cùng cứng nhắc, chuyện này nếu để hắn lo liệu, về sau nhất định kết thúc không tốt, Hương Nhi tất sẽ gặp phiền phức. Thế nhưng nhất thời nghĩ không ra lời đáp lại Thái hậu.

     Thái hậu khẽ nói: "Ngươi còn không nói thật. Nghe nói ngươi cùng nha đầu thích khách kia tựa hồ có chút quen biết, cũng là ngươi cứu nàng đi." Tử Đình: "Cái này, cái này. . ." Đang nghĩ ngợi phải trả lời thế nào. Thái hậu đã nói: "Nguyệt Lãnh ngươi nói." Nguyệt Lãnh nghe thấy Thái hậu để mình đáp lời, không khỏi ngẩn người,

     Tử Đình vội cướp lời: "Vẫn là để nhi thần nói tốt hơn." Nguyệt Lãnh cũng nói: "Đúng vậy a Thái hậu cô nãi nãi, Tử Đình thúc nói sẽ rõ ràng hơn."

     Thái hậu nói: "Tốt, đã như vậy, liền để Hoàng Thượng nói."

     Tử Đình bất đắc dĩ, chỉ đành nói: "Nhi thần cùng nàng cũng không quen biết, chỉ là nàng cũng không phải thích khách gì đó , chỉ là lạc đường." Thái hậu nói: "Lạc đường? Trong cung lạc đường?" Nguyệt Lãnh vội nói: "Vâng, Thái hậu cô nãi nãi, vị cô nương kia đích thật là lạc đường."

     Thái hậu hơi cười, nói: "Tên của nàng, chắc hẳn các ngươi cũng không biết?" Tử Đình nói: "Vâng, Thái hậu anh minh. Chỉ là bèo nước gặp nhau cho nên đưa đến ngoài cung liền chia tay."

     Thái hậu nói: "Chỉ đơn giản như vậy." Tử Đình nhắm mắt nói: "Tất nhiên là như thế. Nàng cũng không phải thích khách gì, chỉ là người lạc đường mà thôi. Ta cũng là cẩn tuân Thái hậu ngày thường giáo huấn, làm người phải thiện lương nha, muốn rộng lòng đối đãi thế nhân, cho nên chuyện này liền chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi."

     Thái hậu trầm ngâm không nói lời nào. Nàng đương nhiên không tin lời nhi tử, thế nhưng lại không muốn để nhi tử ở trước mặt Nguyệt Lãnh quá lúng túng.

     Tử Đình khuyên nhủ: "Thái hậu ngài nghĩ đi, chuyện này nếu thật giao cho Ngụy thống lĩnh đi làm, hắn nhất định sẽ làm cho thiên hạ đều biết." Ngừng lại một chút nói: "Đến lúc đó đại biểu ca tự nhiên cũng sẽ biết, thiếu không được lo lắng."

     Thái hậu nói: "Hừ, ngươi là lo đại biểu ca ngươi biết, phạt ngươi tội tự mình xuất cung thì có."

     Tử Đình nói: "Chuyện này nhi làm sai, tự nhiên cam lòng chịu phạt."

     Thái hậu nhìn nhi tử, có chút đau lòng, nói: "Tốt, ngươi biết là tốt nhất, về sau phải cẩn thận chút, đừng có lại làm chuyện khác người gì. Nếu là đại biểu ca ngươi thật muốn phạt ngươi cũng không ai có thể vì ngươi cầu tình." Tử Đình đại hỉ, vội cùng Nguyệt Lãnh tạ ơn Thái hậu, hồi tẩm cung.

     Ngày thứ hai, Tử Đình chỉ hận thời gian trôi quá chậm, sốt ruột chờ đến ban đêm cùng Hương Nhi gặp mặt lần nữa.

     Mắt thấy mặt trời lặn, Thái hậu đột nhiên truyền bữa tối, muốn cùng Hoàng Thượng và Nguyệt Lãnh cùng ăn. Tử Đình mặc dù cực không tình nguyện, cũng vô pháp từ chối.

     Thái hậu tu phật là tu tâm không tu miệng, cho nên không cần ăn chay. Không may hôm nay Thái hậu cực kỳ có hứng nói chuyện, nói chút chuyện khi Tử Đình còn bé. Nguyệt Lãnh nghe cảm thấy rất hứng thú. Thái hậu lại nói đến chuyện Phó Gia chất tử khi còn bé, Nguyệt Lãnh nghe càng say sưa, thỉnh thoảng còn hỏi lung tung vài câu.

     Tử Đình mắt thấy thời gian hẹn Hương Nhi càng ngày càng gần, không khỏi cảm thấy sốt ruột, như ngồi bàn chông, chuyện Thái hậu kể càng không quan tâm.

     Thái hậu thấy bộ dáng Tử Đình, mở lời hỏi: "Tử Đình, ngươi trông như có tâm sự?" Tử Đình nghe Thái hậu tra hỏi, miễn cưỡng xốc dậy tinh thần cười bồi nói: "Nhi Thần nào có tâm sự gì, thấy ngài hào hứng như vậy không nỡ quấy rầy thôi." Thái hậu nói: "Nhìn bộ dáng ngươi mất hồn mất vía, là chê ta lão thái bà này nói dông dài sao."

     Thái hậu bây giờ đã ngoài bốn mươi, lúc còn trẻ cũng là thiên hạ đệ nhất đệ nhị đại mỹ nhân. Bây giờ con cháu lớn khôn, Thái hậu cảm giác sâu sắc mình già đi, ngày bình thường dù không nói, kỳ thật hận nhất người khác gọi mình một tiếng "lão", càng không hề đề cập tới tuổi mình, bây giờ nói ra ba chữ "lão thái bà", trong lòng nhất định hết sức bất mãn.

     Tử Đình cười bồi nói: "Nhi Thần nào có ý này. Chỉ là gần đây chính sự bận rộn có chút lo lắng mà thôi. Đây cũng là cẩn tuân Thái hậu ngài dạy bảo, hết thảy lấy quốc sự làm trọng."

     Thái hậu khẽ nói: "Ngươi lo lắng quốc sự, tự nhiên mệt nhọc, lão thái bà này cả ngày nhàn rỗi, đến ban đêm cũng không để ngươi nghỉ ngơi thật tốt, thật sự là già đến hồ đồ."

     Tử Đình vội đứng lên nói: "Thái hậu nói quá lời, Nhi Thần tuyệt không có ý này, nhi thần không dám." Hắn đứng dậy, Nguyệt Lãnh cũng liền vội đứng lên, khom người nói: "Thái hậu cô nãi nãi, Hoàng Thượng không phải có ý này, Thái hậu cô nãi nãi bớt giận."

     Thái hậu thấy hai người bộ dáng kinh sợ, cảm thấy hài lòng, nhưng cơn giận vẫn còn sót lại: "Hoàng thượng có cái gì không dám. Ta nhìn hoàng thượng là càng ngày càng không để nương ta đây vào mắt."

     Tử Đình vội la lên: "Thái hậu cớ gì nói ra lời đó, Tử Đình khi nào dám làm trái ý ngài. Lời này nếu để đại biểu ca nghe được, sợ sẽ đánh chết nhi thần." Thái hậu im lặng không sai biệt lắm, mới nói: "Nói như vậy, ta nói cái gì, ngươi cũng không dám không nghe."

     Tử Đình gập xuống một đầu gối, cúi đầu nói: Kính thỉnh Thái hậu phân phó."

     Thái hậu thỏa mãn, để Nguyệt Lãnh đỡ Tử Đình dậy, đổi một khuôn mặt hòa ái dễ gần, vẫy tay để Tử Đình đứng trước mặt của mình nói: "Tử Đình a, ngươi niên kỷ cũng lớn, nương đã vì ngươi lập thành một mối hôn sự."

     Tử Đình kinh hãi, bỗng nhiên đứng lên, nói: "Hôn sự cái gì." Thái hậu thấy Tử Đình phản ứng so với dự tính còn mãnh liệt hơn, nhưng vẫn nói tiếp: "Trai lớn lấy vợ, huống hồ sớm một chút vì ngươi cưới phòng thê thất cũng tốt kìm hãm tính tình của ngươi."

     Tử Đình suy nghĩ một chút nói: "Nhưng mà nhi thần niên kỷ còn nhỏ, huống hồ mấy biểu ca đều chưa thành hôn, ta sao có thể nhanh chân làm trước, việc này vẫn bàn lại sau đi."

     Thái hậu nói: "Ta đều chọn tốt người, sao có thể bàn lại sau. Chẳng lẽ ngươi có người vừa ý rồi sao." Tử Đình nói: "Đương nhiên không có, chỉ là, chỉ là ta trước mắt còn không nghĩ thảo luận loại chuyện này."

     Thái hậu không vui nói: "Lúc nào thì cùng ngươi thảo luận. Hôn nhân đại sự luôn là phụ mẫu làm chủ, ngươi mới vừa rồi còn nói sẽ nghe lời nương, bây giờ liền không nghe sao."

     Tử Đình vội nói: "Nhi thần sao dám không nghe lời nương, chỉ là, chỉ là việc này rất là trọng đại, quan hệ đến cả đời hạnh phúc của nhi tử, nên còn thỉnh mẫu hậu nghĩ lại mới tốt."

     Thái hậu cười nói: "Ngươi đứa nhỏ này, khẩu khí càng ngày càng giống đứa bé lão Lục kia. Nương đương nhiên biết, hôn nhân không giống trò đùa, huống hồ thê tử của ngươi tương lai là nhất quốc chi mẫu, tự nhiên suy xét càng kĩ. Ngươi yên tâm, nữ hài tử này, vô luận gia thế, tài học, tướng mạo, tuyệt đối là vạn dặm chọn một, vi nương rất hài lòng."

     Tử Đình thầm nói: "Là ta lấy vợ, ngươi hài lòng có ích lợi gì." Tử Đình trong lòng sớm xem Hương Nhi là thê tử duy nhất đời này, nguyên lai cũng không tự biết, bây giờ Thái hậu đột nhiên đưa ra việc thành hôn, mới ý thức được dù cùng Hương Nhi chẳng qua gặp mặt một lần, lại tình sâu như biển, mặc cho khát nước ba ngày, chỉ lấy một bầu uống thôi.

     Thái hậu thấy hắn trầm ngâm không nói, chỉ nghĩ là hắn xấu hổ, nhân tiện nói: "Ta liền viết một lá thư, đem chuyện này nói cho biểu ca của ngươi, chờ Nguyên Tiêu qua, liền đi Mai phủ cầu hôn."

     Tử Đình kinh hãi, vội nói: "Nương, ngài nói nha đầu Mai gia kia sao?"

     Thái hậu nghe cười nói: "Hoàng Thượng thật là, đã lớn như thế sao còn nói vậy. Bây giờ Mai nhi đã không phải giống khi còn bé nghịch ngợm." Vừa mới nói xong nói: "Ai, các ngươi ít nhất cũng có mười năm không gặp nhau. Trước đó vài ngày tiến cung đến vấn an ta, đã trổ mã thành một đại mỹ nhân, mà lại đoan trang hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thật sự là khiến người yêu thích."

     Tử Đình nói: "Nha đầu kia sao mà còn đoan trang hiền thục, khiến người khác yêu thích? Nương, ngươi không cần giúp nàng lừa gạt." Thái hậu nói: "Mắt ta còn chưa mờ, Mai đại nhân gia giáo không sai được."

     Tử Đình không khỏi kêu khổ. Vị Mai Đại Nhân này là đương triều Ngự Sử, làm người nhất cương trực công chính, luôn mang bộ dáng cứng nhắc. Mai đại nhân qua bốn mươi tuổi mới có một nữ nhi, cưng chiều phi thường, nàng lại người yếu nhiều bệnh, hai người càng thương yêu. Vị Mai phu nhân này cùng Thái hậu năm đó chính là bạn khuê phòng, vốn từng nói đùa tương lai muốn làm thông gia. Về sau Thái hậu làm Thái hậu, Mai phu nhân cũng là nhất phẩm phu nhân, khi còn bé Mai nhi cùng Tử Đình cũng từng cùng nhau chơi đùa.

     Tử Đình là nam hài tử, Mai Nhi thân thể không tốt, lại tinh nghịch mạnh mẽ. Tử Đình luôn xem nàng như muội muội. Mai cô nương nhũ danh Thược Dược, Tử Đình luôn cười nàng bộ dáng quá xấu, tính tình lại xấu, tương lai lớn lên không người muốn cưới. Về sau cô cô họ hàng xa của Mai nhi đem nàng mang đi, vị cô cô kia là một ni cô. Tử Đình còn tưởng rằng Mai nhi cũng đi làm ni cô. Nào biết được thế mà hiện tại trở về còn bị Thái hậu chọn trúng.

     Thái hậu nói: "Chuyện này cứ quyết định như vậy. Ta hiện tại liền viết thư cho đại biểu ca ngươi."

     Tử Đình thấy Thái hậu muốn làm thật, cảm thấy mười phần lo lắng, liền bật thốt lên: "Ta dù sao cũng không muốn cưới nàng." Thái hậu thấy hắn mười phần nghiêm túc, không khỏi hỏi: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng ngươi có ý trung nhân?" Tử Đình quyết tâm đáp: "Đúng vậy."

     Thái hậu lấy làm lạ, không khỏi cũng có mấy phần tức giận: "Không lẽ là cái cung nữ nào cùng hoàng thượng có tư tình chứ." Tử Đình vội phủ nhận, nói: "Là một cái rất tốt rất tốt nữ tử."

     "Rất tốt rất tốt nữ tử?" Thái hậu hơi thu liễm nộ khí: "Nàng họ gì tên gì, nhà tại nơi nào, các ngươi lại như thế nào nhận thức."

     Tử Đình tất nhiên nói không nên lời, mắt thấy thời gian cùng Hương Nhi ước định sắp đến, lại không lo được cùng Thái hậu nói chuyện, nói: "Những chuyện này Nhi thần ngày sau tự sẽ hướng ngài bẩm báo. Tóm lại, Nhi Thần là thật vừa ý nàng." Nói dứt lời, vội vã thoát thân mà đi.

     Thái hậu vừa vội vừa giận, vội vàng tra hỏi Nguyệt Lãnh. Nguyệt Lãnh biết cũng không nhiều, đành phải đem chuyện Hương Nhi nói ra. Thái hậu càng thêm tức giận, không nghĩ Tử Đình hồ đồ như thế, làm sao có thể hướng nữ thích khách mới gặp một lần phó thác thâm tình. Lại sợ nữ tử kia đối Hoàng Thượng bất lợi, vội để Nguyệt Lãnh đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro