Chương 22: Nhỏ máu nhận thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Sáng sớm ngày thứ hai, Phó Long Tình và Long Tinh cùng nhau đến Đằng Long uyển thỉnh an Phó Long Thành.
     Long Thành hỏi: "Ngươi đến khi nào?
     Phó Long Tình: "Sau khi tiểu đệ tiếp chỉ lệnh của đại ca, liền chạy suốt đêm. Giờ Tý hôm qua mới tới, không dám quấy rầy đại ca."
     Phó Long Thành gật đầu: "Đã như vậy, ngươi đi địa lao, nhìn xem Mị Tình Đan mà Trục Nguyệt phục dụng có thể giải không."
     Phó Long Tình khom người xác nhận. Phó Long Thành lại nói: "Ngươi lấy một giọt máu của Trục Nguyệt đến, chuyện này phải làm không lại lưu vết tích, biết không?"
     Phó Long Tình trong lòng cho dù có nghi hoặc, cũng không dám hỏi.
     Bên trong địa lao, độc Mị Tình Đan trên người Trục Nguyệt đã phát tác, toàn thân nàng phát run, sắc mặt tái nhợt, khoanh chân ngồi trên cỏ khô, cắn chặt hàm răng, môi chảy ra máu.
     Hồng Nhi, Lệ Nhi hầu ở bên cạnh, lại không thể làm gì.
     Ngọc Tường mở cửa địa lao cho Long Tình, Hồng Nhi, Lệ Nhi thấy Ngọc Tường mang tới một người trẻ tuổi anh tuấn như thế, không khỏi đều bắt đầu đánh giá.
     Ngọc Tường: "Vị này là Phó gia tam thiếu gia, là tam thúc ta, cũng là đệ đệ sư phụ."
     Hồng Nhi, Lệ Nhi bước lên trước hành lễ. Ngọc Tường phất tay để hai người bọn họ lên, đem cơ quan ở cửa nhà lao mở ra.
     Trục Nguyệt miễn cưỡng mở mắt ra, đứng lên khom người nói: "Tam thiếu gia, thứ cho Trục Nguyệt không thể hành lễ với ngài."
     "Tại hạ Phó Long Tình, về y lý có chút hiểu biết, phụng mệnh đại ca đến chẩn bệnh cho cô nương, cô nương không cần đa lễ."
     "Đa tạ tam thiếu gia. Thân thể lay động một chút , gần như ngã sấp xuống. Hồng Nhi, Lệ Nhi vội vàng giúp đỡ.
     "Cô nương đã mấy ngày chưa phục dụng Mị Tình Đan rồi."
     "Lúc đầu một ngày ta phải uống ba viên Mị Tình Đan, nếu hai ngày không dùng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Thế nhưng theo công lực dần tăng, từ năm ngoái, chỉ cần mỗi tháng phục dụng một viên. Lượng thuốc mặc dù giảm dần, nhưng nếu kéo dài thời hạn phục dụng một ngày, liền sẽ toàn thân đau đớn, như vạn tiễn xuyên tâm."
     "Nguyễn Linh Linh từng nói, nếu qua 36 giờ, liền sẽ công tán nhân vong. Mỗi tháng, đều sẽ có người chuyên đưa Mị Tình Đan tới cho ta. Lần này lúc phân đà Y Hồng Viện bị phá huỷ chính là trước thời gian đưa đến, người kia cũng không kịp đem thuốc giao cho ta đã bỏ chạy vào địa đạo. Đến giờ ta phát tác đã gần 20 giờ."
     "Mị Tình Đan có hình dạng gì?"
     "Là một viên thuốc nhỏ màu đỏ to bằng hạt đỗ, có mùi thơm nhàn nhạt, lúc ta ngưng tụ công lực sử dụng Hồng Nhan Mị Tình Kiếm, trên người cũng sẽ tỏa ra mùi thơm như vậy."
     Trục Nguyệt nhịn xuống thống khổ cực lớn, đem những lời này nói ra, mồ hôi trên mặt rơi xuống to bằng hạt châu, cũng không kêu đau.
     Phó Long Tình âm thầm gật đầu: "Công lực của cô nương dường như bị người khác phong đi." Trục Nguyệt cười khổ nói: Là Phó ngũ thiếu gia phong bế."
     "Tại hạ giúp cô nương thoát khỏi cấm chế, cô nương có thể vận công điều tức, giảm bớt đau khổ. Cô nương nếu muốn mượn cơ hội chạy trốn, cũng không ngại thử một lần."
     "Tam thiếu gia yên tâm, Trục Nguyệt sẽ không vọng tưởng chạy trốn. Lúc trước Trục Nguyệt chưa biết đến Phó gia, hoàn toàn chính xác tự cao võ công cao cường, tràn ngập lòng tin, hôm nay đã biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."
     Phó Long Tình nhẹ nhàng vung tay lên, giải khai huyệt đạo của Trục Nguyệt. Xuất ra một cái bình nhỏ bằng phỉ thúy màu lam, lại đổ ra ba viên dược hoàn nhỏ màu trắng, để Hồng Nhi cho Trục Nguyệt uống. "Cô nương vận công đem dược hiệu tản ra, đi vào ba huyệt vị Đàn Trung, Quan Vĩ, Túc Thiếu, có thể giảm đau."
     Trục Nguyệt theo lời vận công, quả nhiên hiệu quả rõ rệt, không nhịn được vô cùng khâm phục Phó Long Tình: "Nguyễn Linh Linh từng nói qua, độc Mị Tình Đan trong thiên hạ không ai có thể giải, không nghĩ đến tam thiếu gia lại có năng lực này, Trục Nguyệt đa tạ ân cứu mạng của tam thiếu gia."
     Phó Long Tình lắc đầu nói: "Tại hạ tạm thời vẫn chưa thể triệt để giải trừ độc Mị Tình Đan, chẳng qua thành sự tại nhân, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp. Cô nương chỉ cần cách mỗi ba ngày uống ba viên dược hoàn là có thể bảo vệ tính mạng."
     Nói tiếp: "Thỉnh Cô nương đưa tay phải ra."
     Trục Nguyệt theo lời duỗi tay phải, bàn tay trắng nõn thon dài, hết sức đẹp mắt. Long Tình nhìn không chớp mắt, kim đao trong tay nhẹ nhàng lướt qua, một giọt máu nhỏ xuống, bị Long Tình hứng vào trong một cái bát ngọc.
     Long Tình phân phó Trục Nguyệt nghỉ ngơi nhiều chút, không thể quá lao lực, sau đó cùng Ngọc Tường ra khỏi địa lao.
     Ngọc Tường bưng bát ngọc, theo bên người Long Tình đi gặp sư phụ. Ngọc Tường nhịn không được hỏi Long Tình: "Tam thúc, sư phụ vì sao không trực tiếp lệnh xử tử Trục Nguyệt, ngược lại lại muốn giúp nàng giải độc."
     "Kỳ thật nghiêm túc mà nói, vị Trục Nguyệt cô nương này cũng không phải kẻ đại ác, chẳng qua bị người bức hiếp mà thôi, cũng là kẻ đáng thương."
     "Nhưng Chu quản sự nói, nữ nhân luyện Hồng Nhan Mị Tình Kiếm, đều là yêu nữ ai cũng có thể làm chồng, là hồng nhan họa thủy, nên xử tử mới sẽ không nguy hại võ lâm."
     "Chu đại ca nói cũng có đạo lý, nhưng có một số chuyện không giống như bề ngoài, ẩn chứa rất nhiều ẩn tình."
     Ngọc Tường: "Nhưng mà Trục Nguyệt này là hồng nhan họa thủy nhất định không sai. Thuở nhỏ sau khi Ngọc Kỳ sư huynh kết bạn với nàng không lâu, phụ mẫu liền bị giết hại dã man, lần này gặp lại, lại hại Ngọc Kỳ, Ngọc Lân sư huynh bị sư phụ phạt quỳ đến bây giờ, không phải họa thủy thì là cái gì."
     Long Tình nghe, trách cứ: "Ngươi nói bậy bạ gì đó. Ngọc Kỳ, Ngọc Lân bị phạt, là bởi vì bọn hắn biết chuyện không báo, giấu diếm tôn trưởng, tự tiện chủ trương, tự mình mắc lỗi, liên can gì đến Trục Nguyệt? Còn dám nói cái gì hồng nhan họa thủy, Chu đại ca nói được, ngươi không được. Nếu đại ca nghe được, cẩn thận đánh ngươi một trận."
     Ngọc Tường nghĩ thầm, lời này là Chu quản sự nói, vì sao hắn nói được, ta lại không nói được. Nghĩ thì nghĩ, ngoài miệng cũng không dám nói, vội cung kính thưa dạ xác nhận.
     Phó Long Thành nghe Long Tình bẩm báo, hỏi: "Nếu Trục Nguyệt không còn phục dụng Mị Tình Đan, sẽ thế nào?"
     Phó Long Tình: "Võ công Hồng Nhan Mị Tình Kiếm sẽ từ từ biến mất, người cũng sẽ dần dần già nua cho đến chết."
     "Đại ca, tiểu đệ đã cẩn thận kiểm tra y sách, phàm là người luyện Hồng Nhan Mị Tình Kiếm, đều là nửa độc chi thể. Nếu bỏ dở nửa chừng, hoặc bị phế đi võ công, sẽ nhanh chóng già nua mà chết. Hơn nữa kẻ chưa luyện đến thập trọng, còn cần thủ thân như ngọc, nếu cùng nam tử hợp thể, cũng sẽ công tán nhân vong."
     Phó Long Thành giận tái mặt quát: "Ngươi muốn nói cái gì?"
     Phó Long Tình khom người đáp: "Đại ca, vị Trục Nguyệt cô nương này mặc dù luyện Hồng Nhan Mị Tình Kiếm, lại là bị người hãm hại, huống hồ mặc dù thân ở nghịch cảnh, vẫn có thể bảo trì hoàn bích chi thân, đúng là không dễ. Thỉnh đại ca xử lý nhẹ chút."
     "Chuyện này ta tự có chủ trương." Đem một phong thư đưa cho Long Tình nói: "Đây là Chu quản sự vừa mới đưa tới. Sau khi người đưa tin đem đến, liền chết."
     Phó Long Tình mở ra, lá thư được viết bằng chữ nhỏ rất đẹp. "Phó đại hiệp minh giám. Xá muội trẻ người non dạ, lỡ phạm đến hổ uy của Phó đại hiệp, thiếp vô cùng day dứt, nhưng xá muội tuổi nhỏ lại người yếu nhiều bệnh, nếu ở tôn phủ quá lâu, tính mạng e là cũng không giữ được lâu nữa. Xá muội không biết giữ mình trong sạch, lấy sắc dụ người, nhưng người nếu biết tự tiết chế, xá muội ắc cũng không làm gì được."
     "Xá muội vốn có tội, nhưng tội không đáng chết, huống hồ xá muội lại là con cố nhân của Phó đại hiệp, khẩn cầu Phó đại hiệp giơ cao đánh khẽ, thả xá muội trở về, thiếp tất chặt chẽ quản giáo, trên dưới Tỷ Muội Cung nhất định cảm tạ ân ân xá của Phó đại hiệp. Kí tên, Đại thiếu cung chủ Tỷ Muội Cung, Trục Nhật."
     "Đại ca dự định xử trí thế nào?"
     "Ngươi còn cần mấy ngày mới có thể nghiên cứu ra biện pháp giải độc?"
    "Tiểu đệ không dám hứa chắc."
    "Ngươi đã lấy máu về rồi phải không." Long Tình dâng bát ngọc lên. Phó Long Thành đem giọt máu bên trong chủy thủ cho vào chén, nhìn một hồi nói: "Khi nào ngươi có thể giải được Mị Tình Đan thì bàn lại việc này."
     "Vâng." Hắn thấy đại ca tựa hồ đang nhỏ máu nhận thân, không biết máu trong chủy thủ kia là của người phương nào, cũng không dám hỏi.
     "Chuyện liên quan đến Trục Nguyệt Long Tinh đều nói cho ngươi rồi sao?"
     "Vâng. Nghe nói Trục Nguyệt vậy mà là nữ nhi của Bình Dương Vương phi Chu Phi Phi." Chần chừ chốc lát lại hỏi: "Nếu Trục Nguyệt thật là nữ nhi của Chu tỷ tỷ, đại ca phải chăng muốn võng khai nhất diện*."
*Võng khai nhất diện (网开一面): đối xử khoan hồng một chút.
     "Trục Nguyệt không phải nữ nhi của Chu Phi Phi. Nguyễn Linh Linh lừa gạt nàng."
     Long Tình không dám hỏi nhiều.
     Long Thành tiếp tục phân phó: "Ngươi truyền lệnh xuống, để Thiết Vân phái mười đệ tử đến Bão Long Sơn Trang nghe theo hiệu lệnh của Chu Kỳ. Nếu Tỷ Muội Cung dám đến cướp tù, giết không tha."
     Thiết Vân là Lão đại của Phó gia thiết huyết tam thập lục kỵ. Thiết huyết tam thập lục kỵ luôn do Long Tình trực tiếp điều phối.
     Long Tình đáp, nói: "Đại ca muốn về phủ sao?"
     "Cô mẫu còn trong phủ, chúng ta không thể chậm trễ quá lâu, sau bữa trưa liền lên đường."
     Long Tình ứng, nói khẽ: "Đại ca, hai người Ngọc Kỳ còn quỳ bên ngoài, đại ca muốn trách phạt bọn chúng sao?"
     "Để bọn chúng quỳ đến khi lên đường đi. Đều đã lớn như thế, việc gì cũng cần người làm sư phụ là ta phải nói sao."
     Long Tình không còn dám cầu xin. Đáp vâng, cáo lui ra ngoài.
      ...
      Trước cửa Phó phủ, mặt đất vuông vức, hoa nở kiều diễm, hai con sư tử đá nhàn nhạt toả sáng. Đại môn mở rộng, mặt trời chiếu sáng, trong sân, Long Dạ cùng Long Thường vừa mới quét dọn xong cửa trước đang cầm khăn lau, chổi đi tới cửa sau. Mấy ngày nay hai người đã vất vả thật nhiều. Khoảng cách giữa cửa trước và cửa sau của Phó cho dù là đi thẳng một mạch cũng phải mất nửa canh giờ.
"Hỷ bá thật là, đây rõ ràng là lạm dụng lao động trẻ em mà. Một tháng qua, chúng ta cơ hồ đem trong trong ngoài ngoài Phó gia làm cho đổi mới. Cửa sau đã nhiều năm không dùng, nước sơn đen trên cửa cũng không tróc ra nửa điểm, lại bắt chúng ta sơn lại một lần, còn đem quan đạo ở cửa sau làm lại một phen." Phó Long Dạ phàn nàn.
"Đúng vậy, thật vất vả mà, sáu cái vườn hoa cùng hồ nước trong hậu viên đều đã dọn sạch một lần. Khổ nhất vẫn là tu chỉnh quan đạo cửa sau, luôn có người tới quấy rối." Long Thường cười ha hả, nhìn đoán không ra có chút mệt nhọc gì.
Long Dạ cũng cười: "Ai bảo thiết kế Phó gia kỳ quái như vậy cửa sau mà cũng mở ở trên đường lớn, còn thông với thị trấn, người lui tới vốn tương đối nhiều. Lại có chúng ta hai thiếu niên anh tuấn tiêu sái như vậy đích thân ra trận sửa sang, có người vây xem cũng là bình thường."
Long Thường: "Những nữ hài tử kia chẳng lẽ đều chưa thấy qua soái ca làm việc sao? Cứ thích thét lên. Lục ca cũng thật là, không có việc gì thì không nên cười nha, ngươi cười một cái, các nàng liền muốn thét lên, lỗ tai của ta liền sẽ chịu tội."

"Ta cười một cái, không phải liền có rất nhiều người chủ động đến hỗ trợ sao, nếu không sao có thể hoàn thành nhanh như vậy. Hôm nay lại lau một lần cuối cùng, ngày mai là đủ thời hạn một tháng, có thể thoát ly bể khổ rồi." Phó Long Dạ không hiểu Long Thường sao lại không thể cảm nhận được nỗi khổ phải bán nhan sắc của hắn.

"Làm việc mặc dù vất vả, nhưng luôn có người ở bên cạnh bưng trà rót nước cho ngươi, còn hò hét trợ uy, cũng rất hưởng thụ không phải sao?" Phó Long Dạ mấy ngày nay liền sâu sắc cảm nhận được ưu thế của mỹ nam tử.
Long Thường ha ha cười: "Đã hưởng thụ, hôm qua huynh sao lại chạy trối chết?"
Hôm qua lúc hai người đang lao động ngoài cửa phủ, lại có một nữ nhân điên cuồng thế mà lợi dụng cơ hội châm trà hôn Long Dạ, dọa cho Long Dạ vội vàng chạy trốn. Thật sự là mười phần mất mặt.
"Đây không phải là chạy trối chết, chỉ là thiện ý né tránh. Ngươi ngẫm lại xem, nếu để nữ hài tử kia đến gần, danh tiết của nàng không phải sẽ bị tổn hại sao. Hiện tại nàng say mê ta mới làm ra hành động khác thường, có thể lý giải nhưng không thể dung túng. Ta không thể lấy nàng làm vợ, đương nhiên phải vì nàng suy xét, nếu như về sau bởi vậy không gả đi được, không phải ta đã phạm phải sai lầm lớn sao."
"Lục ca ngươi thật vĩ đại." Cũng không biết Long Thường nghe hiểu hay vẫn là không hiểu, lại hỏi: "Ngươi vì sao không thể cưới nàng làm vợ, nàng không phải nữ tử sao?"
Long Dạ dùng ánh mắt nhìn quái nhân nhìn đệ đệ của mình: "Ngươi nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ chỉ cần là nữ tử liền có thể cưới làm lão bà sao?"
"Dạng nữ tử nào mới có thể?" Long Thường khiêm tốn thỉnh giáo.
"Trai tài gái sắc đã nghe qua chưa? Nữ tử trọng yếu nhất là dung mạo xinh đẹp, nếu không được hoa nhường nguyệt thẹn trầm ngư lạc nhạn, thì ít nhất cũng phải không ảnh hưởng cảnh quan khi đứng ở bên cạnh, đương nhiên lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp càng không thể thiếu."
"Có phải là phải giống như Tử Đình Ca cùng Hương Nhi tỷ tỷ không." Long Thường lập tức nghĩ tới chuyện trong nhà.
Long Dạ thở dài: "Ngươi sao lại nhắc đến vấn đề này. Thật là phá hư tâm tình tốt của ta. Ngươi nói ta mới nhớ ra, ngươi ta nếu muốn thành hôn, liền phải nghe đại ca sắp xếp, đâu đến phiên hai người chúng ta suy xét."
"Nếu nữ tử kia cực kỳ xấu, thì làm sao bây giờ?" Phó Long Thường nhẹ gật đầu, lại có chút bận tâm vấn đề này.
"Cực xấu thì có quan hệ gì, thậm chí đại ca để ngươi cưới heo mẹ, ngươi dám nói không sao?" Phó Long Dạ bị Long Thường phá hư tâm tình, cố ý hù dọa hắn.
"Không thể nào." sắc mặt Phó Long Thường có chút trắng, lập tức nhìn Lục ca cười xấu xa, "Bây giờ ta đi nói với đại ca, ta không cưới heo mẹ." Long Thường làm bộ vô hạn ủy khuất.
"Nhanh dừng lại, ngươi muốn chết sao." Long Dạ vội vàng kéo Long Thường, Long Thường nếu thật đi nói với đại ca, mình coi như thảm.
"Ta cũng chỉ dọa lục ca một chút." Khó được lục ca bị mình hù doạ, Phó Long Thường có chút đắc ý.
Long Dạ một chút cũng không giận: "A, Long Thường, ngươi lớn rồi, còn biết phản kích, lục ca rất vui." Nói xong, quả thật mặt mày vui vẻ. Long Thường mới sẽ không bị hắn lừa, thối lui hai bước: "Nếu lục ca đánh ta, ta thật sẽ đến trước mặt đại ca cáo trạng."
Hai người vừa nói đùa vừa chạy tới trước cửa sau, đệ tử đang trực hướng hai người khom mình thỉnh an, cũng nhịn không được cười.
"Quét dọn phía trước xong, lại đem đằng sau quét dọn một lần, hôm nay liền có thể kết thúc thời hạn bị phạt." Long Dạ tâm tình tốt, quyết định tha Long Thường một lần.
Cửa phủ vừa mở, bên ngoài đã có người hét ầm lên. Cách cửa phủ ba trượng, sau một vạch kẻ trắng dài, rất nhiều cô nương trẻ tuổi mang theo hoa tươi cùng túi tiền mình tự thêu, đồ chơi bằng vải chờ ở đó.
Phó gia cùng các đại hộ nhân gia giống nhau, phạm vi một trượng trước cửa phủ cũng là địa phận của Phó gia, người ngoài không được dừng chân. Long Dạ vì đề phòng bị quấy rối, giữ gìn trật tự, gần đây đã vẽ một đường ranh giới ở ngoài ba trượng, những nữ hài tử mê luyến huynh đệ mình kia đều phải ở ngoài ba trượng chờ mới được.
Long Dạ đặt cây chổi dưới đất, hướng về phía những nữ hài tử kia mỉm cười, lập tức lại có thêm một mảnh tiếng hét.
Long Dạ cùng Long Thường liền bắt đầu làm công việc vẩy nước quét nhà thường ngày. Bỗng nhiên tiếng vó ngựa vang lên, một cỗ xe ngựa chạy tới. Xe ngựa dù rất xa hoa, lại phong trần mệt mỏi, giống như đã đi một đoạn đường thật lâu thật dài. Lái xe chính là một lão bà bà.
Lão bà bà tóc hoa râm, phi thường khoẻ mạnh, trên mặt nếp nhăn dày đặc, hai mắt sáng ngời có thần. Nhìn thấy tình cảnh này, thấy có chút kỳ quái, liền kéo dây cương khiến xe ngựa dừng lại.
"Bà bà muốn tìm người sao?" Long Dạ ôm quyền hỏi. Bà bà tóc trắng nhìn Long Dạ cùng Long Thường bên cạnh một cái: "Lão thân Hoa bà bà, xin hỏi tiểu huynh đệ, nơi này là Đại Minh hồ Phó gia sao?"
"Đúng là Đại Minh hồ Phó gia. Không biết bà bà muốn tìm vị nào."
"Tiểu thư, đến Phó gia rồi." Hoa bà bà có chút kinh hỉ, hướng người trong xe bẩm báo."Minh Long, ngươi theo bà bà đi xem một chút." Trong xe truyền đến thanh âm hư nhược của nữ tử .
"Vâng, nương." Theo một tiếng đáp, màn xe phẩy một cái, một hài tử mười tuổi nhảy ra ngoài. Tiểu hài mặc cẩm y trường bào, thân thủ nhanh nhẹn, đôi mắt to, lông mi rất dài, dáng dấp trắng nõn anh tuấn.
"Xin hỏi hai vị, đại thiếu gia Phó gia có trong phủ không?" Hoa bà bà nắm tay tiểu hài, đi tới.
"Đại ca đang ở trong phủ, chúng ta lập tức đi thông truyền." Phó Long Dạ thấy tiểu hài dáng dấp đáng yêu, không khỏi nở nụ cười.
"Các ngươi cũng là thiếu gia Phó gia?" Hoa bà bà hơi kinh ngạc.
"Ta đứng thứ sáu, hắn thứ bảy, đều là con cháu Phó gia, nào phải thiếu gia gì." Phó Long Dạ khiêm tốn nói.
"Nguyên lai là lục thiếu gia, thất thiếu gia. Lão nô thất lễ." Một bên khom mình hành lễ, một bên hô: "Minh Long, nhanh đến hành lễ với lục thúc, thất thúc ngươi."
Tiểu hài tên Minh Long bước tới trước một bước, quỳ xuống đất dập đầu: "Minh Long tham kiến lục thúc, thất thúc."
Long Dạ rất là giật mình: "Lục thúc, thất thúc? Đây là từ đâu tính tới?"
Hoa bà bà:" Đây không phải là nơi thích hợp nói chuyện, có thể hay không để ta vào trong hẵn nói."
Long Dạ nhẹ gật đầu, mời Hoa bà bà vào cửa, Hoa bà bà nhẹ giọng nói mấy câu, Long Dạ nghe vậy sửng sốt: " Hoa bà bà. Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa, mạng người quan trọng a." Nhìn Long Thường còn đứng trước mặt tiểu hài hướng tiểu hài mỉm cười, vội vàng đi tới, kéo Long Thường qua: "Lễ này, chúng ta cũng không dám nhận."
Hoa bà bà bất mãn nói: "Loại chuyện này lão nô làm sao dám nói loạn. Thỉnh Lục thiếu gia đỡ tiểu thiếu gia dậy trước rồi nói sau."
Long Dạ thấy đứa bé kia còn ngay ngắn quỳ thẳng trên mặt đất, trong lòng nhất thời khó mà quyết định. "Hoa bà bà nói cái gì?" Long Thường rất hiếu kì.
"Bà bà, Long Thành không muốn gặp ta sao?" Thanh âm nữ tử trong xe lại vang lên, lời còn chưa dứt, đã ho khan. Minh Long nghe thấy nương ho khan, không khỏi lo lắng quay đầu nhìn lại, lại cũng không dám đứng dậy.
Hoa bà bà vội nói: "Dĩ nhiên không phải, tiểu thư không cần lo lắng. Lão nô đang cùng Phó lục thiếu gia bàn chuyện."
Long Dạ nghe thanh âm nữ tử, dường như có bệnh trong người. Lúc này, đệ tử đang trực trong phủ đã sớm đã giải tán đám người xung quanh, yên lặng chờ Long Dạ làm chủ.
Long Dạ thầm than xui xẻo, những người này nếu đến muộn thêm một ngày, mình cùng Long Thường đã không còn túc trực ở đây, liền có thể tránh được trận phiền phức này. Chuyện này nếu xử lý không tốt, không chừng sẽ bị hoạch tội vu hại đại ca.
Nghĩ thì nghĩ, lại hướng bà bà cười nói: "Việc này trọng đại. Ta cũng không tiện làm chủ. Chẳng qua người ở xa tới đều là khách, thỉnh bà bà cùng cô nương vào phủ nghỉ ngơi một chút, ta lập tức đi bẩm báo đại ca." Lại đối Minh Long nói: "Đi đỡ nương ngươi đi."
Minh Long dập đầu: "Tạ ơn lục thúc, thất thúc." Đứng dậy, trở lại xe ngựa, từ trong xe nâng ra một cô nương mặc bạch y. Nữ tử nhìn không quá hai lăm hai sáu tuổi, dáng dấp rất là kiều diễm. Chỉ là tương đối gầy yếu, không chịu nổi gió thổi.
Long Dạ hạ thấp người thi lễ: "Không biết vị tiểu thư này xưng hô thế nào?"
Nữ tử nhìn Long Dạ: "Ta họ Hoa."
Long Dạ cùng Long Thường dẫn ba người tiến vào khách sảnh hậu viên trong phủ. Dâng lên trà, để Long Thường tiếp khách, mình thì vội vàng đi tìm đại ca.
Long Thành đang cùng nhị ca Long Bích nói chuyện. Sau khi Long Dạ vấn an, do dự nói: "Đại ca, tiểu đệ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Long Bích thấy bộ dáng Long Dạ muốn nói lại thôi, cười cười, trước cáo lui ra ngoài.
Long Thành: "Chuyện gì? Sao lại ấp a ấp úng?"
Long Dạ giả bộ nghiêm túc: "Chuyện này mười phần trọng đại, tiểu đệ không dám không bẩm báo đại ca."
"Vậy còn không mau nói."
"Có vị tiểu thư mang theo một lão bà bà cùng một nam hài tử đến muốn gặp đại ca."
Long Thành hơi nhíu mày: "Nói rõ ràng chút."
"Vị tiểu thư kia họ Hoa, nói là đại ca... cố hữu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro