Chương 23: Hương sơn cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Họ Hoa?" trong lòng không khỏi động một cái, đứng dậy hỏi: "Người đâu?"

Phó Long Thành đi về phía sân sau, Phó Long Dạ theo phía sau, trong lòng đập loạn, không biết mình làm vậy là đúng hay sai.

Hoa cô nương thấy Long Thành đi vào, sắc mặt đỏ bừng, đứng lên.

Phó Long Thường vội cúi đầu gọi: "Tham kiếm đại ca, lục ca."

Phó Long Thành xua xua tay, nhi tử Minh Long quỳ xuống lạy: "Minh Long hành lễ với người."

Hoa bà bà cũng chào: "Cuối cùng ta cũng có thể gặp cô gia lần cuối".

Ngay sau khi từ "cô gia" phát ra, Phó Long Thành liền cảm giác xấu hổ. Long Dạ và Long Thường ngạc nhiên nhìn nhau.

Phó Long Thành nhìn hài tử đang quỳ dưới đất, mới chừng mười tuổi, môi đỏ, răng trắng, trong lòng rất yêu thích. Có chút nghi hoặc, nhưng trước vẫn hỏi: "Ngươi là Hoa bà bà?"

"Là lão nô. Thật may cô gia vẫn còn nhớ, đã hơn mười năm không gặp" Hoa bà bà xúc động, nước mắt rơi lã chã.

Hoa cô nương nhìn chằm chằm Phó Long Thành một hồi lâu, nước mắt cũng đã rơi, đột nhiên dập đầu với Phó Long Thành: "Lần trước vĩnh biệt, ta đã nghĩ kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại. Nhưng đứa nhỏ này..." Nàng đưa tay chỉ Minh Long, nước mắt lại chảy dài.

"Hoa cô nương, xin hãy đứng lên, có gì từ từ nói." Nước mắt của Hoa tiểu thư khiến Long Thành có chút khó chịu.

Hoa cô nương không có ý đứng dậy, Hoa bà bà cũng khóc không ngừng. Phó Long Thành do dự một chút, liền đỡ Hoa tiểu thư: "Hoa cô nương và Long Thành là bạn cũ, không cần quá khách sáo."

Hoa cô nương được Long Thành nâng dậy, nhưng Minh Long vẫn quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.

"Ta có vài lời muốn nói, nói xong sẽ rời đi ngay." Mắt Hoa bà bà hơi đỏ lên, đưa tay lau nước mắt.

Long Thành khẽ cười: "Hoa cô nương là khách từ xa đến, lúc này ta cũng không bận gì, mời vào trong nói chuyện."

Nơi bây giờ họ đang nói chuyện là phòng khách gần cửa sau, chỉ là chỗ nghỉ tạm để tiếp những vị khách không quen biết. Nếu thân phận của khách cao quý, chủ nhà sẽ mời vào biệt viện, nếu địa vị của khách khiêm tốn hơn, hắn ta sẽ đợi ở đây để người hầu thưa chuyện. Tất nhiên, nếu là khách quen của phủ thì cần có một nghi lễ tiếp khách khác.

Hoa cô nương khẽ cười: "Được." Lại đưa mắt nhìn Minh Long.

Phó Long Thành cười nhẹ: "Đứng dậy đi ."

Minh Long đứng dậy đến bên cạnh nương.

Hoa bà bà không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ miên man gì đó. Minh Long đỡ bà bà, cả quãng đường chỉ nhìn thẳng không ngó nghiêng. Nó chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Phó Long Thành đang dẫn đường, nhìn bóng lưng của hắn, nhưng lại nhanh chóng nhìn đi nơi khác.

Phó Long Thường cung kính đi theo, chỉ có Phó Long Dạ lúc thì nhìn Hoa cô nương, lúc thì nhìn đại ca, lúc lại nhìn cậu bé tên Minh Long, lòng đầy tò mò, nhưng không dám hỏi.

Phó Long Thành mời Hoa tiểu thư ngồi. Minh Long ngước nhìn Phó Long Thành, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Các đệ tử trong nhà mang trà ra. Phó Long Dạ phụ trách hầu trà cho đại ca và Hoa cô nương.
"Hai ngươi đến chào Hoa tiểu thư đi." Phó Long Thành lại nói với Hoa tiểu thư, "Đây là lục đệ và thất đệ của ta."

Phó Long Dạ và Phó Long Thường đáp lời, cúi đầu chào, Hoa tiểu thư đứng lên: "Ta tên Hoa Ngọc Hoa, hai vị thiếu gia không cần khách sáo."

"Đã hơn mười năm kể từ khi ta nói lời từ biệt với Hoa cô nương. Không biết Hoa lão gia và Hoa phu nhân có khỏe không?" Phó Long Thành hỏi.

Hoa Ngọc Hoa hơi cúi đầu: "Song thân đã qua đời hai năm trước."

Phó Long Thành nhẹ thở dài: "Hoa cô nương, tuy rằng ta không rành về y thuật, nhưng nhìn nàng dường như không được khoẻ. Tam đệ Long Tình của ta có chút hiểu biết về vấn đề này. Nếu không ngại, có thể để hắn chẩn đoán một chút. "

Hoa Ngọc Hoa nhìn Long Thành, hai mắt đỏ hoe, nhìn nhìn Long Dạ và Long Thường, lại do dự không nói.

Phó Long Thành: "Nếu Hoa cô nương cảm thấy không tiện, ta sẽ cho bọn họ lui xuống ."

Phó Long Dạ và Phó Long Thường khom người một cái, rời đi.

Hoa Ngọc Hoa cũng nói: "Bà bà đưa Minh Long đi chơi một lát đi."

Sau khi một vài người rời đi, trong tiền sảnh chỉ còn lại Phó Long Thành và Hoa Ngọc Hoa.

"Hoa cô nương dường như có chút khó xử, không có vấn đề gì đâu." Phó Long Thành có chút không quen với Hoa cô nương như vậy.

Hoa Ngọc Hoa khẽ nhúc nhích thân thể: "Long Thành, ngươi nên gọi ta là Ngọc Hoa mới đúng."

Phó Long Thành suy nghĩ một lúc rồi gọi: "Ngọc Hoa."
Hoa Ngọc Hoa sắc mặt đỏ bừng, ôn nhu nói: "Long Thành vẫn nhớ rõ chuyện cũ mười một năm trước chứ."

"Chuyện mười một năm trước Long Thành chưa bao giờ quên. Nó giống như một giấc mơ, khó phân biệt cái gì là thật cái gì là giả." Nói đến chuyện cũ, mối quan hệ kỳ lạ giữa hai người dường như thân thiết hơn.

Hoa Ngọc Hoa cắn môi: "Dù chuyện xảy ra sau đó có phải thật hay không, Long Thành sẽ không vì vậy mà coi thường Ngọc Hoa chứ."

Phó Long Thành đã bị sốc, một lúc sau cũng không nói nên lời.

Khi đó, Phó Long Thành chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng với danh hiệu Kim Long Lệnh chủ, hắn được lệnh của gia gia Phó Hoài và phụ thân Phó Thanh Thư đi tiêu diệt Trảm Hoa Cung, một thế lực xấu xa trên giang hồ.

Không lâu sau khi mẹ của Phó Long Thành là Triệu Ngọc Nhan qua đời, Phó Thanh Thư đau lòng rời khỏi hồ Đại Minh, chu du giang hồ. Tại Ngô Thông tự Phượng Hoàng sơn, Hàng Châu, có duyên gặp mặt trụ trì Ngô Thông tự và ở lại đây hơn 20 ngày.

Một ngày, Phó Thanh Thư đang trò chuyện cùng Ngô Thông trụ trì trong phòng thiền, thì nghe thấy tiếng khóc từ trong Phật đường.

Hóa ra Ngô Thông đại sư có một muội muội đã thành hôn với người trong một gia đình có tiếng ở địa phương. Hai phu thê nhà họ Hoa đã ngoài năm mươi tuổi mới có một nữ nhi tên Hoa Ngọc Hoa. Nữ nhi này sinh vào lúc ngũ âm tuyệt mạch, từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật, mười lăm, mười sáu tuổi liền phải chết. Hoa phu nhân đã ở trước mặt Đức Phật cầu nguyện cho nữ nhi, không ngừng khóc lóc.

"Chẳng lẽ ngũ âm tuyệt mạch này không thể chữa khỏi?" Phó Thanh Thư không khỏi cảm thấy thương xót.

"Nếu muốn cứu đứa bé này, cần máu của một nam nhân sinh vào lúc cực dương, nam nhân này cũng phải chưa từng nếm qua hoan lạc. Máu phải được hiến vào đêm rằm trước khi Ngọc Hoa tròn mười sáu tuổi, chỉ còn một tháng nữa, có thể tìm được người nào thích hợp như vậy sao. Huống hồ người bình thường đều cho rằng máu là tinh hoa của cơ thể người, dù bỏ ra nhiều tiền cũng chỉ ít người đồng ý, nhiều năm như vậy ta cũng chưa gặp qua ai đáp ứng đủ điều kiện. " Ngô Thông đại sư lắc đầu thở dài.

Phó Thanh Thư cười nói: "Xem ra nữ tử Hoa Ngọc Hoa này chưa chết được."
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Trưởng tử của Phó Thanh Thư, Phó Long Thành, là người đáp ứng được yêu cầu. Cái gọi là cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp. Phó Thanh Thư lập tức soạn một bước thư lệnh cho Phó Long Thành đến.

Phó Long Thành tuân theo lệnh của phụ thân đến cHoa Ngô Thông tự. Phó Thanh Thư lệnh cho Long Thành tuân theo sự sắp xếp của Ngô Thông đại sư.

Bất ngờ thay, máu mà Ngô Thông đại sư nói lại ám chỉ dòng máu của một thiếu niên.

Phó Long Thành cũng dưới mười sáu tuổi, sinh cùng năm với Hoa Ngọc Hoa. Khi lão phu nhân nhà họ Hoa gặp được Phó Long Thành, nàng rất thích.

Hoa Ngọc Hoa đang ở độ tuổi mới biết yêu, nhìn thấy một nam tử anh tuấn như Phó Long Thành, nàng cũng thầm ao ước. Nhà họ Hoa đã ngỏ lời cầu hôn với Ngô Thông đại sư

Phó Thanh Thư có kế hoạch khác cho hôn sự của Long Thành, vì vậy ông không đồng ý, lấy lý do Phó Long Thành vẫn còn trẻ, mẫu thân của hắn cũng vừa mới mất

Mặc dù Hoa gia không hài lòng với việc Phó Thanh Thư từ chối thành hôn, nhưng để cứu sống con gái duy nhất, Phó Long Thành lại là một ứng cử viên khó tìm được, họ quyết định để Phó Long Thành hiến máu trước, sau khi hoàn thành lại lập kế hoạch sau.

Ngô Thông đại sư đã bí mật giúp đỡ, hạ dược vào trà, với hy vọng thúc đẩy hôn sự của hai nhà.

Chỉ là Phó Long Thành tuy còn trẻ, võ công lại rất cao, dù không ngăn cản Ngô Thông đại sư, nhưng có thể  dùng nội lực áp chế, lại lấy ra thuốc chữa bách bệnh của Phó gia để giải trừ dược tính.

Trong thời gian này, vậy mà lại có bước ngoặt. Nhưng dù thế nào đi nữa, cơ thể Hoa Ngọc Hoa quả thực đã tốt lên.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa gia đã chuẩn bị một phần lễ vật hậu hĩnh để cảm tạ lòng tốt của Phó Long Thành, nhưng lại đưa Ngọc Hoa đi. Sau một thời gian, Hoa Ngọc Hoa mang thai, năm sau lại sinh ra một nam hài.

Thời gian trong nháy mắt trôi qua, hiện đứa trẻ này đã mười tuổi, chính là Minh Long.

Phó Long Thành trong lòng sáng tỏ, xem ra ngày đó Hoa Ngọc Hoa không biết lúc chữa bệnh còn có ẩn tình, nàng vẫn luôn xem đứa nhỏ này là huyết mạch của Phó gia, cho nên mới đến đây

Hoa Ngọc Hoa xấu hổ không dám nhìn lên. Thấy Phó Long Thành còn đang cân nhắc, nàng càng thêm xấu hổ, lại không nhịn được khóc lên: "Chẳng lẽ Long Thành không tin những gì Ngọc Hoa nói, cho rằng Ngọc Hoa... Ngọc Hoa là người tính tình bốc đồng, bây giờ còn... có một đứa con... Nếu ta không sắp phải chết ta hà tất... tự làm nhục mình." Nói đến đây, nàng ho liên tục, vẻ mặt đau khổ uất hận, gần như không thở được.

Phó Long Thành thở dài trong lòng, ổn định lại tinh thần, lập tức hạ quyết tâm, nói: "Cảm tạ Ngọc Hoa ... đây thật là phúc của Phó gia. Cha mẹ biết Long Thành đã có huyết mạch, trong lòng nhất định rất an ủi."

Phó Long Thành nói rất nhiều, nhưng ý chính lại vô cùng rõ ràng: Ta tin vào những chuyện Ngọc Hoa đã nói, và đã công nhận Minh Long là huyết mạch của Phó gia.

Hoa Ngọc Hoa ngạc nhiên một hồi, thật lâu mới vui mừng mà khóc: "Cảm tạ Long Thành đã tin tưởng ta. Mẹ con Ngọc Hoa thật cảm tạ chàng."

Phó Long Thành cười nói: "Phó gia mới phải cảm tạ nàng. Nàng bằng lòng để Minh Long nhận tổ tiên quy tiên chứ. Long Thành nhất định vô cùng biết ơn nàng." Sau khi cân nhắc một hồi, Phó Long Thành nói: "Chỉ là chuyện kia e rằng sẽ có chút xấu hổ."

Ngọc Hoa đỏ mặt: "Ngọc Hoa đột ngột rồi, e rằng tẩu tẩu sẽ không tha thứ chuyện này. Ngọc Hoa sẵn sàng tạ lỗi với tẩu tẩu, chỉ xin nàng đối xử tốt với Minh Long, Ngọc Hoa sẽ không chiếm vị trí của nàng. "Ngọc Hoa nói đến đây, liền ngừng khóc.

"Ngọc Hoa đừng hiểu lầm. Long Thành vẫn chưa thành hôn." Ngọc Hoa dường như đã hiểu sai ý của Phó Long Thành.

Ngọc Hoa nghe vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy có tảng đá lớn rơi xuống, nảy sinh một cảm giác vui mừng.

"Nhưng tiên phụ từng đặt ra hôn ước cho Long Thành." Phó Long Thành tiếp tụ nói.
Niềm vui vừa dâng lên của Hoa Ngọc Hoa lập tức bị thay thế bằng sự thất vọng.

"Hôn sự này đã được quyết định từ khi tiên phụ còn tại thế, dù Long Thành không biết nữ tử đó là ai, đang ở đâu, nhưng tiên phụ đã từng đưa bảo vật tổ tiên Phó gia - Kim Long Lệnh như một vật chứng minh." Nghĩa là trước khi Long Thành tròn 30 tuổi, nếu không có nữ tử nào đến Phó gia cùng với Kim Long Lệnh, thì Long Thành mới được thành hôn".

Tất nhiên Long Thành không dám làm trái mệnh lệnh cuối cùng của Phó Thanh Thư. Mà hiện tại dù Hoa Ngọc Hoa đã sinh hạ một nam hài cho Phó gia, nhưng nàng không thể có danh phận. Dù Hoa Ngọc Hoa bằng lòng làm thiếp cũng không được. Chưa lấy thê đã nạp thiếp trước, đối với một thế gia càng là việc không có đạo lý. Phó Long Thành thậm chí không thể nói những gì mình muốn nói với Ngọc Hoa, việc này càng khiến Phó Long Thành khó xử.

Hoa Ngọc Hoa cũng hiểu tại sao Phó Long Thành lại xấu hổ như vậy. Bản thân nàng còn đau khổ hơn, nàng thầm than ngay từ đầu nàng không nên nghe lời cha mẹ, giấu diếm đứa con của mình với Phó gia, nên giờ mới khiến bản thân trở nên vô liêm sỉ như vậy.

Nghĩ xong, nàng nghiến răng nói khẽ: "Long Thành bằng lòng nhận Minh Long là phúc phần của nó, Ngọc Hoa đã vô cùng biết ơn. Huống hồ, bây giờ ta bệnh nặng như vậy, có thể sẽ chết sớm, sao ta dám cưỡng cầu trở thành thê tử của ai. Chỉ là nếu Ngọc Hoa không trở thành người của Phó gia e rằng thân phận Minh Long sẽ vô cùng xấu hổ, Ngọc Hoa chỉ cần làm thiếp Minh Long liền có thể mang họ Phó, Ngọc Hoa tuyệt không yêu cầu gì thêm."

Mặc dù Phó Long Thành cảm thấy có lỗi với Hoa Ngọc Hoa, nhưng đó là tất cả những gì hắn có thể làm: "Ngọc Hoa đừng lo, Minh Long là con cháu của Phó gia, ta nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt. Ta cũng sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cho nàng. Nàng cứ ở lại Phó gia, Long Thành sẽ đối xử tốt với nàng. "

Long Thành nói ra lời nói chân thành từ tận đáy lòng, trên mặt đỏ bừng. Ngọc Hoa nhìn thấy điều đó trong mắt hắn, nhưng trong lòng cũng rất đau. Từ lâu nàng đã biết Phó gia là một gia tộc lớn ở Đại Minh hồ. Nhưng khi bước vào phủ, quy mô của gia trang đã vượt xa sức tưởng tượng của nàng.

Năm bước một lâu, mười bước một các, lang yêu mạn hồi, thiềm nha cao trác.  Lầu quỳnh điện ngọc, rường cột chạm trổ, san sát chi chít, kim hoàng rực rỡ. Quả là một đại thế gia. Hoa gia là một danh gia ở phía nam sông Dương Tử, cũng là một gia tộc giàu có, nhưng nếu so với Phó gia thì trông quá nhạt nhòa và đơn giản.

Cho nên, gia quy của Phó gia càng vô cùng sâm nghiêm. Phó Long Thành là một nam tử hiếm có trên đời, mình đã được đối xử như vậy, còn muốn cái gì nữa đây? Mong mỏi có thể đồng hành cùng Phó Long Thành, cùng Long Thành hưởng thụ tình cảm gia đình sao? Huống hồ bản thân còn là người sắp chết, chẳng lẽ còn muốn kiến Long Thành xấu hổ.

"Chỉ cần Long Thành không bỏ rơi Ngọc Hoa, Ngọc Hoa chỉ xin một góc trong Phó gia, để ta có thể từ xa nhìn thấy Minh Long, Ngọc Hoa không còn yêu cầu gì khác." Ngọc Hoa nghĩ mình sẽ phải xa người thương và nhi tử yêu quý mãi mãi, lại khóc lên.

Hoa Ngọc Hoa vốn đã ốm yếu, lại liên tục khóc lóc, thật sự khiến thân thể nàng càng đau đớn. Là một võ sư, Phó Long Thành hiểu rất rõ khí lực của cơ thể người, khi nhìn thấy nước da cùng khí lực của Hoa Ngọc Hoa hắn đã biết nàng mắc bệnh nan y. Nên tuy khó chịu, cũng dùng những lời tử tế an ủi nàng mấy câu, mong nàng yên lòng hơn chút.

"Ngọc Hoa không cần quá buồn phiền. Tam đệ của ta có y thuật xuất chúng, biết đâu sẽ có biến chuyển." Phó Long Thành chưa từng ca ngợi y thuật của Long Tình, một câu này quả thật hiếm thấy.

Sống chết phụ thuộc vào số phận, ta cần gì làm cho bầu không khí nặng nề như vậy, hơn nữa cha con họ đoàn tụ đã là một sự kiện đáng chúc mừng, nguyện vọng đã đạt thành nên vui mừng mới phải. Ngọc Hoa gạt nước mắt: "Đã đến lúc cho Long Nhi thỉnh an cha một cách chính thức rồi."

Phó Long Dạ và Phó Long Thường đưa Hoa bà bà đến sảnh phụ. Minh Long ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà bà, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Long Dạ và Long
Thường, rồi lại cúi đầu xuống. Long Dạ và Long Thường không dám tùy tiện hỏi han, đành phải nhàm chán uống trà.

"Vào đi." Giọng của Phó Long Thành vang lên. Long Dạ vội đưa mọi người trở lại tiền sảnh.

Phó Long Thành nhìn Minh Long kỹ hơn. Mặc dù chỉ là một hài tử, nhưng lại hơi cao một chút, xương cốt cứng rắn, khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt sáng, hàm răng trắng, tư chất cũng không tồi.

Ánh mắt của Ngọc Hoa chỉ hướng về Long Thành. Long Thành cười với Ngọc Hoa, sau đó vẫy tay với Minh Long: "Minh Long, lại đây."

Minh Long bước đến chỗ Phó Long Thành, cung kính đứng chắp tay.

"Ngươi biết ta là phụ thân của ngươi sao?" Phó Long Thành nhu hòa hỏi.

Phó Long Dạ và Phó Long Thường bị sốc đến mức không thể ngậm miệng lại được. Thực ra, Hoa bà bà đã từng nói với Long Dạ rằng Minh Long là nhi tử của Long Thành, nhưng Long Dạ vẫn không tin, đến giờ khi chính ca ca nói ra điều đó, hắn vẫn còn bị sốc.

"Phụ thân, Minh Long bất hiếu, không chăm sóc nương chu đáo, nương còn đang bệnh nặng." Minh Long ngoan ngoãn quỳ xuống quỳ lạy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

"Long nhi, con cháu Phó gia chỉ chảy máu chứ không rơi nước mắt, đừng khóc." Phó Long Thành tự nhiên răn dạy một câu. Mặc dù giọng hắn không lớn nhưng có sức nặng của một người cha.

Minh Long nhanh chóng thu nước mắt đáp lời: "Vâng, phụ thân, Long nhi nhớ rồi."

"Phụ thân sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi bệnh cho mẫu thân của ngươi. Ngươi chăm sóc mẫu thân suốt những năm qua, ngươi đã làm rất tốt." Phó Long Thành đang cố gắng hết sức để tìm từ, hồi tưởng lại những lời ngày xưa phụ thân từng nói với mình, tìm kiếm cảm giác làm cha.

Chỉ là từ trước đến nay hắn quen nghiêm khắc với đệ đệ và các đệ tử trong nhà, hiếm khi hắn nói giọng nhẹ nhàng và ấm áp như vậy. Long Dạ và Long Thường là đệ đệ của Long Thành, là người thường được sủng ái nhất, trong lòng cũng kinh ngạc không nói nên lời, không nghĩ tới đại ca cũng có lúc dịu dàng và ân cần như vậy.

Khi Minh Long nghe những lời này của cha mình, nó rất muốn nhào vào vòng tay của Long Thành mà khóc thảm thiết, nhưng nó nhớ tới những gì Phó Long Thành vừa nói, cố gắng hết sức kìm nén lại.

"Cô nương Ngọc Hoa này là mẫu thân của chất nhi các ngươi, nên đương nhiên là tẩu tẩu của các ngươi, mau đến chào hỏi đi."

Phó Long Dạ và Phó Long Thường đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không dám manh động. Nghe được lời của đại ca, không chút do dự, vội quỳ phịch xuống: "Tham kiến tẩu tẩu."

Hoa Ngọc Hoa xấu hổ đỏ mặt, vội đứng lên: "Nhị vị thiếu gia không cần hành lễ lớn như vậy, mau đứng lên đi."

Phó Long Dạ vui vẻ nói: "Vừa rồi không biết là tẩu tẩu đến. Mong tẩu thứ lỗi cho sự thô lỗ của ta."

Hoa Ngọc Hoa xấu hổ nói: "Đại ca ngươi không bỏ rơi mẹ con chúng ta, Hoa Ngọc Hoa đã rất cảm kích. Tẩu tẩu của các ngươi là một người khác, Hoa Ngọc Hoa không dám lấy danh nghĩa này, gọi Ngọc Hoa tỷ là được rồi."

Phó Long Thành cũng có chút xấu hổ, nhưng cũng không có lời nào để sửa lại lời của Hoa Ngọc Hoa:

"Nếu đã như vậy, ta gọi ngươi là Hoa tỷ."

Phó Long Dạ nhớ ra Hoa cô nương vẫn chưa thành hôn với đại ca, gọi tẩu tẩu có vẻ không thích hợp: "Hoa tỷ, hoan nghênh tỷ đến Phó gia." Long Thường cũng lên tiếng gọi, "Hoa tỷ".

Phó Long Thành: "Cô mẫu của ta hiện đang ở trong phủ. Ta sẽ báo cho người sớm nhất có thể để hỏi về quyết định cho nàng và Minh Long. Nàng thấy thế nào?"

Hoa Ngọc Hoa cúi đầu nói: "Mọi chuyện đều theo Long Thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro