Chương 24: Tử sắc nhân uân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Hoà Cư. Nguyệt Hoà Cư ở Đông uyển, sát bên Tĩnh Tư đường, cách Diệc Duyệt Trai rất gần, đương nhiên cách Thanh Bình Cư chỗ ở của Phó Long Thành cũng rất gần.
Hoa Ngọc Hoa được an bài ở đây. Long Thành còn để Lương Thần, Mỹ Cảnh chọn bốn nha hoàn lanh lợi đến giúp đỡ Hoa bà bà.
Phó Long Tình đang bắt mạch cho Ngọc Hoa. Xem bệnh xong không khỏi sửng sốt: "Hoa tỷ tỷ có biết là người phương nào hạ độc không."
Hoa bà bà: "Nói đến lại thấy hận. Tiểu thư mang theo ta cùng Long Nhi về nông thôn tĩnh cư, ngày thường rất ít giao du với mọi người. Một ngày kia, ta đang ở bờ sông giặt quần áo, thấy có một nữ tử đang trôi theo dòng nước, liền cứu nàng lên bờ. Nàng chỉ là một nha đầu mười bảy mười tám tuổi. Nha đầu này diện mạo vô cùng xinh đẹp, tự xưng là nữ nhi của Giang viên ngoại trong thành, bởi vì bị tặc nhân bắt cóc, trong đêm liền nhảy khỏi thuyền bỏ trốn. Ta thấy nàng đáng thương nên đưa về nhà gặp tiểu thư, để nàng dưỡng thương cho tốt một chút. Tiểu thư tâm địa thiện lương, liền lưu nàng trong nhà."
"Qua vài ngày nữa, tổn thương của nha đầu này đã khỏi hẳn, buổi sáng nấu chén cháo cho tiểu thư, nói là báo đáp ân cứu mạng, tiểu thư không nghi ngờ gì, liền đem cháo uống hết. Nha đầu thấy tiểu thư uống cháo, lại hướng tiểu thư khom người thi lễ, nói thật xin lỗi tiểu thư. Tiểu thư hỏi nàng ý gì, nàng nói trong cháo này có độc, không quá một tháng tiểu thư sẽ chết."
"Lão nô lúc ấy giận dữ, muốn chế trụ nàng, võ công của nha đầu đáng hận này lại cực cao, chúng ta cản nàng không được, phải để nàng đi. Quả thật từ đó về sau tiểu thư không biết vì sao lại không ăn bất kỳ cái gì, lúc đầu ăn liền sẽ nôn hết không còn một mảnh, dời sông lấp biển mười phần khó chịu, về sau bất cứ đồ ăn nào cũng không thể ăn, thậm chí nhìn thấy cũng sẽ không ngừng nôn mửa. Tiểu thư nghĩ đến Long Nhi thiếu gia còn nhỏ, mới đến tìm cô gia."
Phó Long Dạ ở bên tiếp lời: "Ta dù không phải đại phu cũng biết độc Hoa tỷ tỷ trúng hẳn là Tử Sắc Nhân Uân." triệu chứng trúng độc này, mấy ngày trước Phó Long Tình từng nói qua, Phó Long Dạ liền ký ức khắc sâu.
Phó Long Tình nhìn đại ca, gật đầu nói: "Không sai, hẳn là loại độc này."
"Kỳ lạ, xem ra kẻ hạ độc Hoa tỷ tỷ cũng là kẻ trộm đổi thạch sư." Phó Long Dạ thốt ra. Phó Long Thành lại nhíu mày: "Long Dạ không cần nhiều lời."
Phó Long Dạ có chút không phục, Tử Sắc Nhân Uân không phải độc dược thông thường, rất khó để luyện chế ra, nghe nói trong thiên hạ kẻ có thể hạ loại độc này cũng tìm không ra mấy người. Nhưng trên người thạch sư bị đổi ở Phó gia phát hiện hộp gấm bên trên lại có loại độc này, Hoa tiểu thư cũng bị người hạ độc này, hai chuyện tất có liên quan, hẳn là manh mối rất tốt a, thế nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc của đại ca, hắn cũng không dám mở miệng chống đối, vội lui qua một bên.
"Không biết từ lúc Hoa tỷ tỷ trúng độc đến nay, cụ thể đã qua thời gian bao lâu." Phó Long Tình thần sắc cũng rất nghiêm túc.
"Hẳn là mười ba mười bốn ngày, tuy rằng lúc đầu không ăn được nhưng nước vẫn có thể uống một chút, đến nay uống nước cũng không được." Thấy trong phòng không khí ngưng trọng, Hoa Ngọc Hoa cười nói: "Sinh tử do mệnh, lấy thể chất của ta có thể sống đến hôm nay đã là ông trời phá lệ khai ân. Độc này giải không được cũng không có quan hệ gì."
Phó Long Tình cũng cười: "Hoa tỷ tỷ không cần lo lắng, không sao cả." Từ trong người lấy ra một bình ngọc tinh xảo, đổ ra 2 viên, thỉnh Ngọc Hoa nuốt vào, "Qua hai canh giờ, có thể thử uống chút nước."
Phó Long Tình hướng Phó Long Thành bẩm báo: "Tiểu đệ vừa cho Hoa tỷ tỷ dùng Ngọc Lộ Hoàn, có thể tạm thời trì hoãn độc tính phát tác. Nhưng nếu muốn trừ tận gốc, có thể phải mất một chút thời gian."
Phó Long Thành gật đầu nhẹ: "Tử Sắc Nhân Uân đến cùng là cái gì?"
"Nghe nói năm xưa nó được tinh luyện từ một loại trái cây đặc thù trong động Bàn Long, loại độc này không lập tức tổn hại tính mạng con người, người bình thường sẽ chết đói sau bảy bảy bốn mươi chín ngày."
"Thật là ác độc." Phó Long Dạ nghe, ha ha cười không ngừng.
"Lục ca ngươi cười cái gì." Phó Long Thường rất hiếu kì.
"Ta đột nhiên nghĩ ra, chúng ta có thể sẽ phát tài." Phó Long Dạ hết sức vui mừng.
"Vì sao phát tài?"
"Thế gian này phần lớn nữ tử đều thích mình gầy lại gầy, nhưng nhìn thấy món gì ngon lại không thể khống chế muốn ăn. Cho nên chúng ta chỉ cần đem Tử Sắc Nhân Uân cho các nàng dùng, đợi các nàng gầy đến tiêu chuẩn mình thích, lại để tam ca phối chế giải dược, ha ha, muốn gầy bao nhiêu liền có bấy nhiêu, ngươi nói xem chúng ta không phải sẽ giàu to sao." Phó Long Dạ vì nghĩ được kế phát tài chỉ trong vài giây, cảm thấy vô cùng đắc ý.
Phó Long Thường sợ hãi than: "Lục ca, thật sự là ý kiến hay. Chúng ta nên đưa ra vài câu quảng bá, nên là "Béo gầy đều trong lòng bàn tay, Phó gia giảm béo độc quyền, trăm phát trăm trúng, vô hiệu liền hoàn tiền." Phó Long Dạ: "Đúng vậy đúng vậy. Không hổ là đệ đệ của Long Dạ ta." Nói xong cùng Phó Long Thường cười ha ha không ngừng.
Ngọc Hoa thấy Phó Long Dạ, Phó Long Thường cười không ngừng được, nhớ tới lúc mình sinh Long Nhi, luôn cảm thấy dáng người có chút béo, bây giờ quả thật gầy đến khá hài lòng, không khỏi cũng lộ ra ý cười. Phó Long Thành cũng nhịn không được cười, nhưng vẫn lạnh lùng hỏi: "Các ngươi cười đủ chưa."
Phó Long Dạ lúc này mới nhớ tới hiện tại không phải lúc để cười, liền ngưng lại: "Đủ rồi đủ rồi." Phó Long Thường cũng vội thu tiếng cười: "Nói chuyện đứng đắn quan trọng hơn."
Phó Long Thành nhìn về phía Phó Long Tình: "Ngươi có chắc có thể chữa khỏi độc này không."
Phó Long Tình chần chừ chốc lát: "Tiểu đệ sẽ dốc hết toàn lực."
Phó Long Thành cau mày: "Ngọc lộ Hoàn có thể bảo đảm tính mạng cho Hoa tiểu thư không?"
"Không thể." Phó Long Tình mặc dù bất đắc dĩ, cũng không dám lừa gạt đại ca.
Một câu nói kia làm đám người giật mình, Phó Long Dạ hối hận thật sâu vì mình cười quá sớm, vội nói: "Tam ca, huynh hẳn là nói đùa, mới vừa rồi còn nói không sao."
"Ta nói mới mười mấy ngày, tất nhiên là không sao, hai viên dược hoàn này có thể đảm bảo Hoa tỷ tỷ mười ngày không đói, cũng sẽ không thương tổn thân thể. Lợi dụng mười ngày này có thể nghiên cứu ra phương pháp giải độc."
"Có thể?" Phó Long Dạ gấp gáp hỏi, "Tam ca, ta thật sự có chút thất vọng về huynh, đại kế phát tài này của tiểu đệ sẽ vì huynh mà chậm trễ."
Phó Long Thành lạnh lùng nói tiếp: "Ta đối với ngươi cũng có chút thất vọng. Hoa tiểu thư trúng độc chưa giải, ngươi còn có tâm tình nói nhảm cái gì."
Ngọc Hoa tự nhiên đáp: "Long Thành ngươi chớ trách lục đệ, sống chết có số, không thể cưỡng cầu."
Phó Long Thành nhìn Ngọc Hoa một chút, mỉm cười: "Long Dạ lắm trò, ngươi đừng làm hư hắn"
Phó Long Dạ nghe ngữ khí đại ca, vốn cho rằng sẽ bị trách cứ, nghĩ không ra Hoa tỷ tỷ lại sẽ ở trước mặt đại ca bảo vệ mình, trong lòng vạn phần cảm động. Vội nói: "Kỳ thật ta đối tam ca tràn ngập lòng tin, tam ca nhất định có bí phương giải độc."
Phó Long Tình hạ thấp người: "Hoa tỷ tỷ không cần lo lắng. Tiểu đệ vô luận thế nào cũng sẽ giúp đại tẩu trị loại độc này."
Phó Long Thành cười nói: "Ngọc Hoa, ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi. Chuyện giải độc, Long Tình tự sẽ có cách, ngươi không cần quá lo lắng."
...
     Phó Long Thành nắm tay Long Nhi, dưới ánh trăng thanh u, chậm rãi đi trên đường đá uốn lượn, cuối đường đá nối thẳng đến nơi Thái hậu đang ở "Cẩm Tú Viên" .
     Long Thành muốn dẫn Long Nhi đi thỉnh an Thái hậu. Minh Long lần đầu tiên ở cùng phụ thân một mình, cảm thấy thật hưng phấn, lại có chút thấp thỏm. Phó Long Thành hỏi sinh hoạt của Minh Long trong mấy năm này, Minh Long từng cái đáp lại, đâu vào đấy, hợp quy hợp cự. Long Thành cảm giác sâu sắc tính tình đứa bé này cùng mình khi còn bé giống nhau như đúc, càng vô cùng yêu thích.
     Thái hậu đang ở bên trong Cẩm Tú Viên than thở. Sáng nay Hương Nhi lại tới Cẩm Tú Viên quỳ gối cầu tình, Thái hậu vẫn kiên quyết không gặp, Hương Nhi quỳ hơn nửa ngày, liền ngất đi. Thái hậu trong lòng thực sự cảm thấy khó chịu, nhớ tới nhi tử đang bị nhốt trong thạch lao, càng đau lòng. Muốn thành toàn chuyện của hai người, lại cảm thấy tuyệt đối không thể. Không khỏi khó xử, đi tới đi lui trong phòng. Lư ma ma ở sau lưng nàng không ngừng an ủi.
     Thấy Phó Long Thành đến, liền đè xuống cảm xúc lo lắng: "Ngươi đến rồi." Sau buổi trưa mỗi ngày Phó Long Thành đều sẽ tới thỉnh an.
     Phó Long Thành hạ thấp người: "Thỉnh an cô mẫu." Long Nhi không cần phân phó, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính dập đầu: "Minh Long thỉnh an Thái hậu cô nãi nãi."
     Thái hậu ngắm nghía Minh Long: "Đứa nhỏ này cũng là đồ đệ của ngươi sao?"
     "Hắn gọi Phó Minh Long, là cốt nhục ruột thịt của Long Thành." Phó Long Thành ở trước mặt cô mẫu, có chút lúng túng, lại nói thật thảng nhiên.
     Thái hậu cả kinh nhìn Phó Long Thành một hồi lâu, vội đỡ Minh Long lên, nhìn kỹ, quả thật giống hệt Phó Long Thành khi còn bé. Lư ma ma càng là mở to hai mắt nhìn Minh Long.
     Thái hậu sau nửa ngày mới cười nói: "Long Thành, vẫn là ngươi có bản lĩnh, trưởng tôn của Phó gia chúng ta đã lớn thành như vậy."
     Phó Long Thành khó được hơi đỏ mặt."Cô mẫu, việc này nói rất dài dòng. Về sau, Long Thành tự khắc sẽ hướng ngài bẩm báo."
     Long Nhi nhu thuận lên tiếng: "Nương hiện tại thân thể mang bệnh, chưa thể đến thỉnh an lão nhân gia ngài, Long Nhi trước thay nương dập đầu với ngài." Thái hậu không thích không được, vội kéo Long Nhi lên: "Thật là một hài tử ngoan ngoãn." Lại nghĩ tới cái gì, từ trên người lấy ra một con hổ bằng bạch ngọc, đưa cho Long Nhi: "Nãi nãi lần đầu gặp mặt cũng không chuẩn bị lễ vật, ngươi nhận cái này đi."
     Long Nhi cảm thấy rất thích, liền nhận lấy, tinh tế thưởng thức. Đây là một con hổ được điêu khắc từ một khối bạch ngọc, đầu hổ ngước lên, cực kỳ tinh xảo, ngọc mới vào tay thì lạnh, nắm trong tay thì ấm, mắt hổ là hai hạt trân châu bằng bảo thạch màu đỏ như máu, dường như ẩn ẩn có quang động.
     Phó Long Thành lại nói: "Cô mẫu, Thông Linh Bạch Hổ này là hộ thân phù gia gia tặng cho ngài, vật quý giá như thế sao có thể đưa cho Long Nhi."
     Long Nhi vội giao con hổ lại cho Thái hậu: "Cô nãi nãi, cái này đã là vật thái gia gia tặng ngài, Long Nhi có thích cũng không dám nhận, sau này cô nãi nãi lại thưởng cho Long Nhi vật khác đi."
     Thái hậu cười lại đặt con hổ vào tay Long Nhi: "Con hổ này quả thật rất quý giá, nghe nói là thần vật viễn cổ của phương Tây, cô nãi nãi chỉ là thích vì nó đẹp mắt. Nghe nói ngọc này có thể giải bách độc, đuổi trăm tà, còn có thể bảo trì sinh cơ, chỉ là ở trong tay cô nãi nãi ta, lại chẳng có tác dụng gì. Tương lai ngươi bước vào giang hồ nhưng lại rất hữu dụng." Lại đối Phó Long Thành nói: "Hơn nữa đây luôn là vật tổ truyền của Phó gia, giao cho Long Nhi chẳng phải lại càng thỏa đáng sao."
     Long Nhi nghe, nhìn sang Phó Long Thành. Thấy phụ thân khẽ gật đầu, liền cung kính nhận lấy, cũng không thưởng thức, mà tỉ mỉ cất kỹ: "Tạ ơn Thái hậu cô nãi nãi, Long Nhi nhất định sẽ cất giữ cẩn thận." Thái hậu thấy Long Nhi nhu thuận, càng nhớ tới Tử Đình.
     ...
     Có bằng hữu từ phương xa tới, liền quên cả trời đất!
     Diệc Duyệt Trai là thư phòng của Phó Long Thành. Phó Long Thành cùng Phó Long Bích từ xa đã nhìn thấy Long Tình lững thững đứng trước cửa, bộ dáng mất hồn mất vía. Long Thành trong lòng thầm hừ một tiếng.
     Trong số các đệ đệ, Long Thành đối Long Tình nghiêm khắc nhất, thường xuyên trọng trách. Long Tình cũng luôn làm việc ổn thỏa, chú ý cẩn thận, không hiểu sao gần đây Long Tình lại có vẻ lơ đễnh.
     Long Tình thấy đại ca, nhị ca tới, vội khom người vấn an, Long Thành không nói gì, trực tiếp tiến vào đại sảnh, ngồi xuống.
     "Cùng theo vào, đại ca có chuyện hỏi ngươi, ngươi cẩn thận chút." Phó Long Bích có chút lo lắng thay Long Tình.
     Long Tình ngầm hít một hơi, theo sau lưng nhị ca đi vào đại sảnh, lần nữa khom người: "Đại ca."
     "Mấy ngày nay ngươi làm sao vậy? Luôn mặt ủ mày chau? Chuyện làm ăn của Hồi Xuân Đường cũng không để ý."
     "Tiểu đệ biết sai." Phó Long Tình thấy đại ca ẩn ẩn nộ ý, vội quỳ xuống đáp lời.
     Phó Long Tình có chút bất đắc dĩ, bởi vì việc này hắn hoàn toàn không có trách nhiệm, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn phải bẩm báo, mà bẩm báo đại ca rồi, không chừng trận đòn này liền đánh tới trên người mình. Trông thấy sắc mặt đại ca, Phó Long Tình thật có chút run rẩy, bất đắc dĩ đành phải nhắm mắt nói: "Vâng, là chuyện có liên quan đến Mai tiểu thư. Mai tiểu thư đang mang thai."
     Long Thành cùng Long Bích đều nghe đến giật mình, hai mặt nhìn nhau. Phó Long Thành còn là lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, "Long Tình lớn mật, ngươi nói cái gì?"
     "Mai tiểu thư đã mang thai hai tháng." Phó Long Tình đành phải nói rõ ràng hơn chút.
     "Bốp" một tiếng, Phó Long Thành nhịn không được vỗ một chưởng xuống bàn vuông bên cạnh. Bàn vuông rắc một tiếng chia năm xẻ bảy, khiến Long Bích và Long Tình đồng loạt rùng mình.
     Long Tình tim đập bình bịch, cúi đầu xuống, không dám nhìn đại ca.
     "Ngươi xác định?" Phó Long Thành hơi thu nộ khí, kỳ thật lấy y thuật của Phó Long Tình, làm sao có thể sai, chỉ là chuyện này quá mức kinh ngạc, Phó Long Thành nhất thời còn không muốn tin.
     "Vâng. Ngày đó lúc tiểu đệ giải độc cho Mai tiểu thư, dù cảm giác mạch tượng khác thường, nhưng lúc đó trong cơ thể Mai tiểu thư vốn có kịch độc, huống hồ lúc ấy hỉ mạch quá yếu, Long Tình cũng là lần đầu chuẩn bệnh cho nàng, nên không dám quên. Bây giờ đã mười ngày, lần nữa chuẩn mạch, sẽ không sai lầm."
     "Triệu Tử Đình, lá gan của ngươi đúng là không nhỏ." Loại chuyện chưa thành thân mà đã có con này, cho dù ở hiện đại, người bảo thủ một chút cũng không tiếp nhận được, huống chi ở cổ đại, niên đại xem trinh tiết quý hơn tính mạng. Cũng may Tử Đình không ở trước mắt, nếu không dưới cơn thịnh nộ của đại ca, khó đảm bảo sẽ không một chưởng đánh chết hắn. Phó Long Bích kinh ngạc, quyết định thật nhanh, hạ thấp người nói: "Chúc mừng đại ca, đại ca có chất nhi, thái hậu có tôn nhi, nhị thúc có hậu rồi." Nói trôi chảy như là lời hát.
     Phó Long Thành suýt chút bị Phó Long Bích làm cho tức chết, tuy trong lòng vẫn không vui, nhưng nộ khí đã tiêu một chút, trừng mắt nhìn Phó Long Bích: "Phó Long Bích, lần trước ngươi bị ăn gậy là khi nào?"
     Long Bích nghe khẩu khí của đại ca, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Mai tiểu thư mang trong mình huyết mạch của Tử Đình, hương hỏa Triệu gia lại có người kế tục, cô mẫu mà biết nhất định vô cùng vui vẻ."
     Long Tình cũng muốn nói chuyện, mở miệng, nhưng lại không dám nói.

Long Thành chợt nhớ tới lời phê mệnh, quả thật linh nghiệm vô cùng. Phía mình mới vừa biết chuyện mẹ con Hoa Ngọc Hoa, Tử Đình bên này cũng có việc mừng truyền đến. Nghĩ đến đây, cũng có chút lúng túng.
Nếu chưa lập gia thất đã có con là sai, mình trước liền nên phạt. Tuy nói năm đó chuyện Hoa gia là làm theo lệnh của phụ thân, nhưng bây giờ lại đột nhiên có một nhi tử lớn như vậy, thật sự là ngoài ý muốn được phúc.
Tử Đình nếu biết bản thân đã có cốt nhục, có phải cũng kinh ngạc như mình không.
Phó Long Thành trầm ngâm một chút: "Mai tiểu thư có biết việc này không?"
"Mai tiểu thư cả ngày ưu thương, không muốn sống, thân thể vô cùng yếu ớt, rất không có lợi cho thai nhi trong bụng. Vì vậy tiểu đệ chuyên quyền, nói cho Mai tiểu thư, hi vọng nàng có thể vì thai nhi, bảo trọng thân thể." Phó Long Tình nói thật.
Long Bích khom người nói: "Đại ca, Mai tiểu thư thân là mẫu thân, theo lý hẳn phải biết việc này, nếu không sẽ không công bằng."
Phó Long Thành hừ một tiếng: "Còn có người nào biết không."
"Can hệ trọng đại, chưa bẩm báo đại ca tiểu đệ không dám nói với bất kỳ ai. Cũng đã dặn dò Lương Thần, Mỹ Cảnh, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này."
"Ngươi cũng biết can hệ trọng đại sao? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, chuyện lớn như vậy, ngươi muốn giấu diếm đến khi nào? Biết chuyện không báo, lừa gạt tôn trưởng là có tội gì?" Long Tình giúp Long Tinh giấu Tôn Kiếm Hàn, Phó Long Thành vốn đã muốn phạt hắn, bây giờ chính là sóng trước chưa yên, sóng sau lại đến.
"Tiểu đệ nguyện ý chịu phạt." Phó Long Tình biết mình khó thoát tai kiếp này.
"Ta hỏi ngươi, trừ việc này ra, ngươi còn chuyện gì giấu diếm không báo?" Phó Long Thành nhìn Long Tình, hỏa khí lại nổi lên.
Long Tình nghe trong lòng liền chấn động mãnh liệt, chẳng lẽ chuyện ở quan ngoại, đại ca đã biết sao. Vừa muốn cúi đầu thỉnh tội, Long Bích đã trách cứ: "Long Tinh không biết nặng nhẹ, tham dự việc tư của Tôn gia, ngươi luôn làm việc cẩn thận sao cũng đi theo ẩu tả, thế mà dung túng Long Tinh, thay hắn giấu diếm."
Long Tình nghe hoá ra là việc này, ngầm thở ra một hơi, mồ hôi lạnh trên trán mới rơi xuống: "Vâng là tiểu đệ sai."
"Phạt đi Hàn Nhật Phong một tháng, mỗi ngày chặt đủ mười dây kinh lôi. Tĩnh tâm suy nghĩ."
Long Tình trong lòng khẽ run một cái, cúi đầu xác nhận. Đứng dậy đi Hàn Nhật Phong chịu phạt.
Long Bích nhìn bóng lưng Long Tình rời đi, cũng không đành lòng, hạ thấp người nói: "Đại ca, phạt chặt mười dây kinh lôi có quá nặng không."
"Ngươi muốn thay hắn chịu phạt."
Long Bích khẽ thở dài: "Tiểu đệ nhiều lời."
Long Thành nhìn về phía Phó Long Bích: "Chuyện của Tử Đình, ngươi tựa hồ rất âm thầm bất mãn với cách xử lý của ta?"
Long Bích vội hạ thấp người: "Đại ca quá lời. Tiểu đệ sao dám. Tiểu đệ chỉ không quá đồng tình thái độ của cô mẫu đối với Tử Đình."
"Lớn mật." sắc mặt Long Thành trầm xuống, "Quyết định của cô mẫu từ lúc nào đến phiên ngươi đồng ý hay phản đối."
Long Bích khom gối quỳ xuống: "Long Bích lỡ lời, thỉnh đại ca trách phạt."
Long Thành trầm giọng nói: "Hôn nhân đại sự, quyền tại phụ mẫu, chuyện Tử Đình, nên do cô mẫu quyết định. Cô mẫu đã không thích gả Mai tiểu thư vào cửa, Tử Đình nên tuân theo lệnh của mẫu thân. Hắn lại cả gan làm loạn như thế, đương nhiên phải bị trừng phạt. Ngươi cẩn thận chút cho ta, nếu lại có ngôn từ khiến cô mẫu không vui, cẩn thận gia pháp vô tình."
Nguyên lai hôm qua Long Bích đi thỉnh an Thái hậu, uyển chuyển thỉnh cô mẫu trong chuyện của Tử Đình có thể hay không thay đổi chủ ý, khoan dung độ lượng thành toàn cho Tử Đình cùng Mai tiểu thư. Thái hậu đối xử với bọn chất nhi tương đối tha thứ, không chỉ chưa hề quở trách qua bất luận kẻ nào, thậm chí có chút quá mức cưng chiều.
Bọn Long Bích đối Thái hậu tất nhiên là tôn kính, lại khó tránh khỏi cũng có chút phóng túng. Hôm qua Long Thành không ở đây, Long Bích cùng Long Dạ, Long Thường đến chỗ Thái hậu quấy rầy đòi hỏi một lúc lâu, hi vọng Thái hậu thay đổi tâm ý.
Thái hậu dù chưa đáp ứng, nhưng cũng không trách cứ bọn người Long Bích. Thế nhưng sau khi bọn Long Bích đi, Thái hậu nghĩ tới nghĩ lui, rất là ủy khuất, mỗi ngày Mai tiểu thư đều đến trong sân khóc cầu buồn bã, nàng đã tâm loạn như ma, bây giờ nhìn thái độ của bọn chất nhi, tựa hồ cũng là đứng về phía Mai tiểu thư, lại không ai có thể hiểu được tâm tư của mình, phàn nàn vài câu với Long Thành, nhưng không cho phép Long Thành bởi vậy mà trách phạt bọn đệ đệ, nên Long Thành mới nói như vậy.
Long Bích nghĩ đến đây, liền đáp: "Vâng, tiểu đệ tuyệt không dám có lần sau." Nghĩ nghĩ, vẫn là lớn mật hỏi: "Thế nhưng bây giờ Mai tiểu thư đã có cốt nhục của Tử Đình, chẳng lẽ đại ca vẫn muốn giữ phán quyết cũ, đem Mai tiểu thư trục xuất kinh thành sao?"
Phó Long Thành cũng có chút do dự cùng khó xử. Mai tiểu thư thân thể suy yếu, độc thương vừa khỏi, khoảng thời gian này lại chịu nỗi thống khổ sinh ly cùng Tử Đình, mỗi ngày đều đến trong vườn của Thái hậu quỳ cầu tình, bây giờ lại có hài tử, chẳng lẽ thật muốn bức bách nàng cùng phụ thân của hài tử vĩnh viễn không gặp nhau nữa, đây không quá tàn nhẫn sao.
"Sư phụ, hai vị tổng quản cầu kiến." Ngoài cửa truyền đến thanh âm bẩm báo của Hàm Yên.
"Mời hai vị tổng quản vào." Bất cứ lúc nào Phó Long Thành cũng đối hai vị tổng quản rất tôn kính. Thấy Long Bích còn quỳ ở đó, nhân tiện nói: "Ngươi đứng lên trước đi."
Long Bích ứng thanh đứng lên, trong lòng vui vẻ. Phúc Bá tới thật đúng lúc. Phúc Bá thương mình cùng Tử Đình nhất, nếu chịu ra mặt cầu tình, đại ca kiểu gì cũng sẽ thận trọng suy xét một chút.
Phúc Bá cùng Hỷ bá lần lượt bước vào, khom người hành lễ, Long Thành đứng dậy nhận lễ.
"Lão nô không hoàn thành bổn phận, chuyện đuổi bắt kẻ trộm, vốn là chức trách của đệ tử trong phủ, bây giờ lại liên lụy lục thiếu gia, thất thiếu gia bị phạt, thực sự hổ thẹn, thỉnh đại thiếu gia hàng trách." Phúc Bá vừa trở lại phủ, liền nghe nói chuyện của Long Dạ và Long Thường, vì vậy chạy đến thỉnh trách. (Long Dạ, Long Thường bị phạt cố sự sẽ kể trong "Phó Gia Kim Long truyền kỳ chi hộp càn khôn", không nói ở đây)
Long Thành vội đỡ lấy Phúc Bá: "Phúc Bá cớ gì nói ra lời ấy. Long Dạ, Long Thường trẻ người non dạ, khuyết thiếu lịch luyện. Việc này cũng có thể cho hai người bọn họ một bài học, không thể tham công cấp tiến."
Phúc Bá còn muốn lên tiếng, Long Thành đã cười ngăn lại: "Phúc Bá không cần lo lắng, hai người bọn họ bị phạt cũng không phải vì mỗi chuyện này." Lại nói: "Hỷ bá, ngươi đối hai người bọn họ phải nghiêm khắc chút, không thể phóng túng."
Phúc Bá cùng Hỷ bá biết tính tình Phó Long Thành, cũng không khuyên nhiều, lại bàn bạc chuyện trong trong phủ một hồi. Phúc Bá nói: "Đại thiếu gia, chuyện Tử Đình thiếu gia, đại thiếu gia chuẩn bị xử trí thế nào?" Chuyện lớn như vậy, Phúc Bá đương nhiên phải hỏi.
"Mai tiểu thư mang cốt nhục của Tử Đình. Phó gia thật sự là song hỉ lâm môn." Phó Long Bích ở bên cạnh chờ đúng thời cơ, vội đem tin tức kinh thiên này nói cho Phúc bá. Hắn cũng biết đại ca sẽ dùng dạng gì ánh mắt nhìn hắn, cho nên nói câu này xong, liền đầu cũng không dám ngẩng lên.
Phúc Bá cùng Hỷ bá đương nhiên đều mười phần chấn kinh, sau đó lại hết sức cao hứng.
Tử Đình thân tại hoàng vị, là huyết mạch duy nhất của nhị thúc, càng là thịt trong tim cô mẫu, cô mẫu đã không cho phép mình trọng phạt, lại không nhượng bộ, chuyện này dù thế nào cũng khó lo liệu. Phó Long Thành mỉm cười nói: "Mai tiểu thư xác thực đã có thai, việc này, bọn chất nhi cũng vừa mới biết, chỗ cô mẫu còn chưa bẩm báo, muốn xử trí như thế nào, còn phải thỉnh cô mẫu chỉ thị."
Phúc Bá cùng Hỷ bá đều là người từng trải, đương nhiên biết tâm ý Thái hậu, cũng có thể hiểu được sự khó xử của Phó Long Thành. Phúc Bá cười nói: "Đại thiếu gia nói đúng lắm." Cùng Hỷ bá ngồi thêm một hồi, rồi cáo lui.
Hai vị tổng quản vừa mới rời đi, Phó Long Bích đã uốn gối quỳ xuống: "Tiểu đệ nhiều lời, thỉnh đại ca hàng trách." Long Thành nhìn Phó Long Bích không dám ngẩng đầu, bên miệng lướt qua nụ cười, thanh âm lại rất lạnh: "Ta thấy trong cả Phó gia, lá gan của ngươi là lớn nhất."
     Viện tử của Phúc Bá ở phía Đông Nam của phủ, sát bên viện của Long Thành cùng Long Bích. Viện tử khá lớn. Trong nội viện, trên nền lát đá xanh của sân là Yến Đông, Yến Nam, Yến Tây, Yến Bắc đang quỳ dưới ánh mặt trời. Bốn người thấy Long Bích, đồng loạt hành lễ.
Long Bích biết nhất định là bởi vì chuyện trước cửa, liên lụy bốn người bọn hắn bị phạt.
"Phúc bá, Long Bích cầu kiến."
Phúc bá ra ngoài nghênh đón: "Nhị thiếu gia mời vào."
Long Bích hạ thấp người: "Phúc bá, ngài trở về đã một đoạn thời gian, Long Bích lại không đến thỉnh an, xin ngài thứ lỗi."
Phúc Bá cười nói: "Nhị thiếu gia sao lại khách sáo như thế, muốn nói cái gì cứ nói. Chỉ cần trong phạm vi năng lực lão nô sẽ không chối từ."
"Liền biết không thể gạt được mắt của Phúc bá. Chất nhi có chuyện cần Phúc bá hỗ trợ."
"Ngươi cứ việc nói thẳng." Phúc Bá dường như mơ hồ đoán được một chút.
Long Bích nở nụ cười: "Chuyện này một chút lại nói, Long Bích cả gan cầu cái ân tình, Phúc bá tha huynh đệ Yến Đông đi. Chuyện này đều do Long Dạ gây ra, bọn hắn có thể có biện pháp gì."
Phúc Bá cũng cười: "Được, nhị thiếu gia đã cầu tình, lần này liền bỏ qua cho bọn hắn." Dứt lời, quát bốn người trong viện: "Lần này tạm thời bỏ qua cho các ngươi, còn không tạ ơn nhị thiếu gia."
Bốn người đối Long Bích khom người: "Đa tạ nhị thúc." Lại đối Phúc Bá khom người: "Đa tạ Phúc quản gia." Phúc bá phất tay để bọn hắn đi.
"Nhị thiếu gia thỉnh cứ nói, lão nô thật nóng lòng a." Phúc Bá cười thúc giục.
...
Phúc bá đến thăm Long Thành vào lúc tối muộn, sau khi cùng Long Thành nói chuyện một hồi lâu trong đại sảnh, liền rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Long Thành đến thỉnh an sáng thái hậu. Thái hậu nói: "Ngươi ngồi đi, ta có một số việc muốn thương lượng với ngươi."
Phó Long Thành hơi hạ thấp người, ngồi bên cạnh thái hậu.
"Ta ở trong phủ đã không ít thời gian rồi." Thái hậu yếu ớt thở dài.
"Gần một tháng rồi." Phó Long Thành hỏi: "Cô mẫu cảm thấy phiền muộn sao?"
Thái hậu thở dài.
"Cô mẫu, có chuyện này, Long Thành muốn thỉnh cô mẫu chỉ thị."
"Chuyện Ngọc Hoa ta đã nghĩ tới, Minh Long là nam đinh, theo quy củ nên nhận tổ quy tông, hầu hạ ngươi dưới gối, chỉ là phụ thân ngươi vốn có di mệnh, danh phận chính thất này phải để lại cho cô nương nắm giữ Kim Long Lệnh, cũng chỉ có thể ủy khuất Ngọc Hoa làm tiểu thiếp."
Vấn đề của Phó Long Thành cũng rất trọng yếu, Thái hậu cũng đã cân nhắc rõ ràng, "Tuy nói không có đạo lý chưa cưới thê đã nạp thiếp, có điều cũng nên cho Ngọc Hoa một danh phận trước, đợi ngươi sau khi ngươi thành thân, lại để Ngọc Hoa cùng ngươi viên phòng."
Những lời này sớm đã trong dự liệu của Phó Long Thành, nhưng hai chữ "viên phòng" kia của cô mẫu vẫn khiến Phó Long Thành rất là bất an, hạ thấp người nói: "Vâng, chuyện này cô mẫu làm chủ là được." Không đợi Thái hậu lại nói, vội vàng nói tiếp: "Chất nhi có một chuyện cô cùng quan trọng muốn bẩm báo cô mẫu."
"Tử Đình có cốt nhục, Mai tiểu thư mang thai?" Hai ngày nay thái hậu trải qua hàng loạt chuyện kinh ngạc ngoài ý muốn. Vui hay không thì không nói được, dù sao là rất kinh ngạc.
"Vâng. Lúc đầu Long Tình chẩn bệnh đã cảm thấy mạch tượng khác thường, nhưng chưa dám vọng đoán, bây giờ đã qua hơn một tuần, tuyệt đối sẽ không sai."
"Ngươi trước có Long Nhi, bây giờ Tử Đình cũng có cốt nhục, xem ra, lời của vị trưởng bối thái miếu kia quả thật tinh chuẩn a." Thái hậu không khỏi cảm thán.
"Vâng. Cô mẫu dự định xử trí thế nào?" Phó Long Thành muốn biết nhất vẫn là cái này.
"Xử trí thế nào, xử trí thế nào." Thái hậu tâm loạn như ma. "Thái hậu, chúc mừng ngài, ngài sắp lên chức nãi nãi rồi." Ngữ khí Lư ma ma cực giống Phó Long Bích.
Thái hậu nhìn Lư ma ma, lại nhìn Phó Long Thành, "Tử Đình, lá gan của hắn quả nhiên rất lớn." Thái hậu tức giận đến muốn khóc. Mình rõ ràng không muốn Tử Đình cưới loại nữ tử có thân thế như Hương Nhi, Tử Đình làm vậy, không phải buộc mình để bọn hắn phụng tử thành hôn* sao.
*Phụng tử thành hôn: mang thai rồi mới kết hôn, còn gọi là "lên xe trước, mua vé sau", hay được chỉ việc mang thai ngoài ý muốn sau đó vì trách nhiệm hoặc mặt mũi mà hai bên mới kết hôn.
"Cô mẫu đừng tức giận, chất nhi nhất định sẽ giáo huấn Tử Đình một trận." Phó Long Thành lạnh lùng đứng dậy.
"Chờ một chút." Thái hậu ngăn lại: "Chuyện đều đã phát triển đến trình độ này, ngươi giáo huấn hắn thì có thể thay đổi được gì?" Thái hậu thở dài.
"Đều là Long Thành quản giáo không tốt." Phó Long Thành có chút áy náy.
Thái hậu lắc đầu: "Tử Đình luôn là một hài tử hiếu thuận. Bây giờ Hương Nhi lại có cốt nhục của Phó gia, ta cũng chỉ đành tùy theo bọn hắn."
Phó Long Thành biết cô mẫu vẫn rất thương tâm, khẽ gọi: "Cô mẫu."
"Năm đó chuyện tam thúc ngươi ngươi cũng biết rồi." Thái hậu để Long Thành ngồi, mình cũng ngồi xuống.
Nghe Thái hậu đột nhiên nhắc đến tam thúc Phó Thanh Phong, Phó Long Thành trong lòng cũng khẽ động. Kỳ thật sáng nay, Phúc bá tới gặp Phó Long Thành, chính là vì cầu tình cho Tử Đình, hi vọng Phó Long Thành vì hài tử trong bụng Hương Nhi, khẩn cầu Thái hậu thay đổi tâm ý. Phó Long Thành bởi vì Ngọc Hoa cùng Minh Long, bỗng nhiên có cái nhìn mới với tình yêu nam nữ, đồng thời cũng nghĩ đến chuyện tam thúc năm đó, rốt cục đáp ứng Phúc bá, không phản đối Tử Đình nữa, hết thảy đều nghe Thái hậu xử trí.
Con trai thứ ba của Phó Hoài là Phó Thanh Phong, cũng là bào đệ của phụ thân Phó Long Thành. Năm hai mươi tuổi cùng một nữ tử ma giáo sinh tình, gia pháp Phó gia khó dung, lúc ấy Phó Long Thành chỉ không đến bảy tuổi, đối với chuyện này lại hơi có ấn tượng. Phó Hoài tuổi tác đã cao, đối với chuyện này mười phần tức giận, mệnh Phó Thanh Thư xử lý. Phó Thanh Thư đem đệ đệ triệu về, nghiêm mệnh hai người phải rời xa nhau. Phó Thanh Phong cầu mãi đại ca cũng không đáp ứng.
Nữ tử đem lòng ái mộ Phó Thanh Phong tên Thuỷ Nhu Nhu. Lúc ấy đã mang trong mình giọt máu của Phó gia, bụng lớn đi vào Phó gia. Phó Thanh Thư dù thương tiếc đệ đệ, nhưng chưa từng khoan dung. Trước mặt Thuỷ Nhu Nhu đem Phó Thanh Phong đánh gần chết. Thanh Phong vẫn không muốn rời bỏ Thuỷ Nhu Nhu. Dưới cơn nóng giận Phó Thanh Thư đem Phó Thanh Phong trục xuất khỏi gia môn. Phó Thanh Phong lại tình nguyện tự sát tại chỗ, cũng không muốn thụ loại trọng phạt này.
Thuỷ Nhu Nhu tính tình ngoài mềm trong cứng, thấy Phó Thanh Thư tình nguyện bức tử đệ đệ cũng không cho phép Thanh Phong ở cùng với nàng, thấy Thanh Phong bị đánh cho máu me khắp người, mình đầy thương tích, Thuỷ Nhu Nhu đột nhiên đưa tay điểm huyệt đạo của Thanh Phong, ôm Thanh Phong đi, chẳng biết đi đâu.
Lúc Nhu Nhu chuẩn bị lên đường, hận Phó gia tận xương, từng chỉ vào cốt nhục trong bụng thề, sau này nhất định dùng cốt nhục Phó gia hủy diệt Phó gia. Sâu trong tâm Phó Thanh Thư trước giờ luôn thương yêu đệ đệ, liền tùy ý Thuỷ Nhu Nhu mang Phó Thanh Phong hôn mê bất tỉnh rời đi.
Từ lúc chuyện này phát sinh đã qua hai mươi năm rồi. Không biết hài tử trong bụng mẹ kia có được sinh ra bình an không, là nam hay là nữ.
"Tam thúc ngươi vốn là người tiêu diêu tự tại, võ nghệ cũng cao nhất Phó gia, đáng tiếc lại vì nữ tử rơi vào kết cục như vậy. Một chữ này "Tình" này, hại người không ít."
Phó Thanh Phong là trưởng bối của Long Thành, Long Thành cũng không tiện bình phẩm: "Phụ thân trước khi lâm chung từng phân phó chất nhi, nếu tam thúc còn trên thế gian, liền thỉnh tam thúc cùng Thuỷ thẩm thẩm đến tế bái trước mộ phần của gia gia."
Thái hậu đại hỉ: "Nói như vậy, đại ca nguyện ý để tam thúc ngươi trở về môn hộ Phó gia sao." Long Thành gật đầu nói phải.
Thái hậu lại oán giận nói: "Ngươi vì sao không nói sớm."

"Không phải chất nhi cố ý giấu diếm cô mẫu. Năm đó phụ thân tuy có lời này, lại từng nói cần qua đủ hai mươi năm, trong hai mươi năm này tam thúc nếu chưa từng làm qua chuyện vi phạm Phó gia quy pháp, mới cho phép tam thúc trở về."
Cái gọi là không vi phạm Phó gia quy pháp, đương nhiên là sợ Phó Thanh Phong vì quan hệ với Thuỷ Nhu Nhu mà gia nhập ma giáo, làm ra chuyện nguy hại giang hồ. Kỳ thật Phó Thanh Thư còn có một câu, Phó Long Thành sợ cô mẫu lo lắng nên chưa dám nói rõ, đó chính là, nếu Phó Thanh Phong thật sự gia nhập ma giáo, thì lệnh Long Thành lấy thân phận Phó gia gia chủ, xử tử Phó Thanh Phong.
"Lễ Nguyên Tiêu sang năm chính là tới kỳ hạn hai mươi năm. Kỳ thật từ mấy năm trước Long Thành đã sai người âm thầm tìm kiếm tam thúc cùng Thuỷ thẩm thẩm, lại không có tin tức. Vì vậy, cũng không dám báo cho cô mẫu, khiến ngài thêm lo lắng thương tâm."
Thái hậu lúc này mặt mới giãn ra: "Tính tình Tam thúc ngươi ta là rõ ràng nhất, hắn tuyệt không có tướng chết yểu. Chẳng qua tam thúc ngươi bị trục xuất khỏi gia môn, nhất định sẽ đau lòng, khả năng ẩn cư ở đảo hoang núi hoang gì đó, không còn dám dùng danh tự Phó Thanh Phong này, nhưng nhất định cũng sẽ không từ bỏ hi vọng, tất nhiên sẽ giữ nghiêm gia quy, kỳ vọng một ngày có thể trở về Phó gia."
Long Thành thấy Thái hậu nói chắc chắn như thế, trong lòng cũng vô cùng vui mừng: "Chỉ mong giống như lời cô mẫu, có thể cung nghênh tam thúc trở về. Chất nhi sẽ phái thêm tử đệ, tìm kiếm khắp nơi một nhà tam thúc."
Thái hậu cũng cao hứng, đột nhiên lại có chút sầu muộn: "Chuyện Tử Đình ta mặc dù đáp ứng, nhưng trong lòng thật sự còn có chút tức giận khó nguôi. Chuyện này nếu đổi lại là huynh đệ các ngươi, nhất định sẽ không khiến cho đại tẩu khó xử."
Long Thành nghe Thái hậu nhắc đến mẫu thân, khó tránh khỏi đau lòng. Gượng cười nói: "Nương vốn thích nhất Tử Đình, nếu lão nhân gia nàng còn ở đây, nhất định không cho phép Long Thành trách phạt Tử Đình như thế."
Thái hậu nhìn biểu hiện của Long Thành, cũng có chút sầu não, đại ca cùng đại tẩu của mình thật sự là tạ thế quá sớm, không có phúc khí a, lại nghĩ tới phụ thân Tử Đình, trượng phu của mình không phải cũng vứt bỏ mình đi trước sao, nếu trượng phu vẫn còn, mình có chỗ dựa vào, Tử Đình cũng được nghiêm khắc dạy dỗ, nhất định không dám làm bậy như thế, mình cũng sẽ không vì Tử Đình mà buồn rầu hao tổn tinh thần.
    Thấy dáng vẻ của Thái hậu, Long Thành vội gạt đi những suy nghĩ buồn bã kia: "Cô mẫu dù đồng ý Tử Đình, cũng nên cho Tử Đình chút giáo huấn."
Thái hậu cười nói: "Long Thành, chuyện này ngươi để cô mẫu xử lý đi."
...
Phó Long Bích hơi chắp tay sau lưng đứng trên hành lang, không biết nghĩ cái gì, Tiểu Khanh, Hàm Yên, Ngọc Kỳ cung kính khoanh tay đứng hầu một bên. Thấy Phó Long Thành tới vội tiến lên trước hành lễ.
Long Bích hạ thấp người gọi: "Đại ca." Tiểu Khanh cùng những người khác vẫn hành đại lễ mà bái. Long Thành hơi gật đầu, Long Bích liền đứng sang một bên.
Long Thành liếc nhìn ba người, cười nói: "Về sau trừ thỉnh an, lúc gặp trong phủ không cần hành đại lễ phiền toái như vậy." Ba đồ đệ vội hạ thấp người cảm tạ sư phụ.
"Có chuyện gì." Tâm tình Phó Long Thành xem ra không tệ.
Tiểu Khanh hạ thấp người đáp lời: "Bọn đệ tử nghe nói Hoa sư nương đến, xin sư phụ cho phép đến vấn an."
"Hoa sư nương" xưng hô thế này tốt, về sau phàm là có bao nhiêu sư nương cũng xưng hô được. Phó Long Thành có chút ngượng ngùng: "Tin tức của các ngươi cũng nhanh thật."
Trên mặt Long Bích hiện rõ ý cười: "Vâng, người trong phủ đều đã biết. Chỉ là không được đại ca phân phó, không dám đến quấy rầy Hoa tỷ tỷ nghỉ ngơi." Hoa Ngọc Hoa chỉ kém Phó Long Thành một tuổi, lại lớn hơn Phó Long Bích ba tuổi, tiếng Hoa tỷ tỷ này kêu vô cùng thuận miệng.
"Hoa tiểu thư thân thể không khoẻ, cần nghỉ ngơi, chuyện vấn an cũng không cần vội vã nhất thời. Đợi buổi chiều nàng đến gặp thái hậu rồi nói sau." Đám người Tiểu Khanh dù thất vọng, lại cũng vội đáp vâng.
Phó Long Thành quay sang Phó Long Bích nói: "Chuyện Tử Đình, cô mẫu đã thay đổi tâm ý."
Phó Long Bích vội khom người cười nói: "Tiểu đệ thay Tử Đình đa tạ đại ca."
"Loại chuyện này, lần sau không được làm nữa." Phó Long Thành đương nhiên biết vì sao Phúc bá đột nhiên đến cầu tình cho Tử Đình.
Phó Long Bích vội thu nụ cười: "Vâng. Tiểu đệ tuyệt không dám có lần sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro