Chương 25: Cuối cùng thành chuyện tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Từ khi Hương Nhi biết mình có cốt nhục của Tử Đình, không còn không muốn sống giống lúc trước. Nàng theo lời Phó Long Tình mà uống hết những thứ thuốc bổ ngọt đắng chua gì đó, khẩu vị tốt hơn, dáng vóc bản thân cũng không để ý. Lương Thần cười nhắc nhở nàng, tương lai không khéo sẽ biến thành một phụ nhân mập mạp. Hương Nhi cũng không thèm để tâm.

Hương Nhi bưng thuốc bổ, đứng ở trước cửa sổ nhìn cảnh đẹp bên ngoài, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, sinh mệnh thật thần kỳ, mình vậy mà mang thai cốt nhục của Tử Đình, sắp làm mẹ rồi, nàng nhẹ nhàng cất tiếng ca. Nàng cũng không biết mình sao lại ngâm nga bài hát này, nhất định là khi còn bé nương đã hát cho mình nghe.

Mỹ Cảnh ở bên cạnh cười nói: "Mai tiểu thư đang hát gì thế."

Hương Nhi cũng cười: "Ta cũng không biết. Ngươi nhìn xem, cảnh sắc bên ngoài thật đẹp biết bao."

Lương Thần theo lời đến bên cửa sổ, chỉ tay vào khung cảnh bên ngoài: "Đây là Mạn Hương Uyển, bên kia là..." Đột nhiên im lặng không nói nữa.

Hương Nhi nhìn qua tầng tầng lớp lớp sắc xanh bên ngoài, chán nản hỏi: "Bên kia có phải là Thải Vi Uyển không?"

Mỹ Cảnh: "Đúng vậy, Tử Đình thiếu gia đang bị giam ở đó."

Lương Thần trừng Mỹ Cảnh một cái: "Nói nhiều." Đối Hương Nhi nói, " Mai tiểu thư, nghỉ ngơi một chút đi."

Hương Nhi kéo tay Lương Thần cùng Mỹ Cảnh: "Không phải đã nói qua, về sau chúng ta là hảo tỷ muội, đừng gọi ta cái gì Mai tiểu thư nữa. Ta so hai người các ngươi lớn hơn một tuổi, các ngươi gọi ta Hương Nhi tỷ tỷ đi." Mỹ Cảnh vô cùng cao hứng: "Được, Hương Nhi tỷ tỷ, về sau nếu Lương Thần lại khi dễ ta, tỷ phải giúp ta nha." Lương Thần: " Ta cùng Mỹ Cảnh sao dám, chúng ta chỉ là nha hoàn thôi."

"Lương Thần muội muội, ngươi đừng nói như vậy, nếu so ra, Hương Nhi chẳng qua cũng chỉ là thanh lâu ca kỹ thôi." Hương Nhi nói vô cùng thành khẩn.

"Chuyện này sao có thể trách tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng là thân bất do kỷ a."

Hương Nhi khẽ nói: "Tỷ tỷ không tốt số bằng các ngươi, các ngươi mặc dù cũng là cô nhi, lại có thể được nhà như Phó gia thu lưu, tỷ tỷ lại bị bức bách đi hại người, đi giết người. Bây giờ có người thương, thậm chí có cốt nhục của hắn, muốn gặp hắn một lần cũng không được." Nói xong nước mắt lại rơi xuống.

"Nếu Tử Đình thiếu gia biết tỷ tỷ có hài tử, hẳn là rất cao hứng." Ba người không khỏi im lặng.

Hương Nhi lại chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nhè nhẹ đặt trên bụng mình. Nói khẽ: "Bảo bảo, ngươi biết không, phụ thân của ngươi rất thương ngươi, bây giờ hắn đang vì mẹ con chúng ta chịu khổ."

Chuyển hướng Lương Thần nói: "Không biết Tử Đình bây giờ thế nào, hắn vốn là hoàng thượng cao quý, lại bởi vì ta, chịu quá nhiều khổ. Không biết có chịu được không."

"Hương Nhi tỷ tỷ không cần lo lắng. Tử Đình thiếu gia tuy bị nhốt ở thạch thất, lại không chịu khổ gì nhiều, vết thương trên người cũng sớm tốt hơn rồi. Tỷ chỉ cần bảo trọng thân thể, đừng để Tử Đình thiếu gia lo lắng là được."

Hương Nhi ừ một tiếng: "Không biết đứa nhỏ này có thể nhìn thấy mặt phụ thân nó không."

Mỹ Cảnh: "Hương Nhi tỷ tỷ không nên bi quan như vậy. Bây giờ tỷ đã có cốt nhục của Tử Đình thiếu gia, nói không chừng đại thiếu gia sẽ chuẩn chuyện của các người."

"Muội muội tốt, ngươi không cần an ủi ta, dù ta không thể ở bên Tử Đình, nhưng chỉ cần trông thấy con của chúng ta, cũng coi như ta đang ở cùng hắn."

"Hương Nhi tỷ tỷ, ta nói thật. Đệ tử trong phủ đến Thải Vi Đường thụ thẩm, đều phạm trọng tội, bình thường cũng sẽ thụ hình ở Hàn Nhật Phong. Nhưng đại thiếu gia mặc dù ở đó tra hỏi Tử Đình thiếu gia, lại chỉ phạt hắn ở thạch thất hối lỗi, thật sự cũng không thể coi là trọng phạt."

Hương Nhi kỳ quái hỏi: "Hàn Nhật Phong?"

Hàn Nhật Phong ở phía đông Phó gia, nằm trên một vách núi cách Phó gia bốn trượng, được nối với nhau bằng hai sợi xích sắt, đệ tử chịu phạt trước bị chưởng hình đệ tử phong đi toàn thân công lực, sau đó đi lên Hàn Nhật Phong. Trên Hàn Nhật Phong nước đóng thành băng, hàn phong lạnh lẽo, cự thạch san sát, chỉ có hai thạch động tự nhiên. Trong động chỉ có một cái bàn đá, không có thức ăn như thường ngày, mỗi ngày chỉ có hai bữa ăn, cơm rau dưa.

Ở sâu trong hang không biết thông ra hướng nào, mọc ra một loại thực vật thần kỳ, gọi là dây kinh lôi, giống như bụi gai có gai ngược sắc nhọn, nếu bị đâm trúng sẽ rất ngứa. Thân cây lại vô cùng cứng rắn. Đao kiếm bình thường chặt lên, chỉ để lại nhàn nhạt bạch ấn. Nơi đó có hai thanh cuốc đặc chế, không biết làm bằng vật liệu gì, có thể chậm rãi tổn thương dây kinh lôi. Nhưng cũng phải dùng sức chặt chừng hai canh giờ mới có thể đốn xuống một cây.

    Dây kinh lôi bị chặt xuống chỉ có ngâm ở hàn đàm sâu trong động mới có thể chậm rãi mềm đi, nhưng chỉ cần rời khỏi đầm nước kia, lại sẽ trở nên cứng như đá. Đệ tử chịu phạt mỗi ngày phải đốn được ba dây kinh lôi, cũng ở trong hàn đàm đem gai ngược cùng vỏ ngoài dây kinh lôi trừ bỏ.

Dây kinh lôi được lột vỏ sẽ trở thành từng cây gậy gỗ thẳng tắp, năm cái làm thành gỗ kinh lôi, gỗ kinh lôi khi đốt, không khói không mùi, gió thổi bất diệt, mưa tưới không tắt, chiều dài khoảng một trượng có thể đốt một năm. Mà vỏ ngoài cứng rắn phi thường kia, nếu ngâm trong hàn đàm mấy chục năm trở lên, vài trăm cây mới có thể chế thành roi kinh lôi to bằng cánh tay. Roi kinh lôi này trong phủ chỉ có một cây.

Hương Nhi nghe say sưa, lúc này chen vào hỏi: "Roi kinh lôi? Là vũ khí sao?"

Lương Thần cười nói: "Là gia pháp. Quất trúng người, roi roi thấy máu, đau đớn phi thường. Chỉ là roi kinh lôi được đặt trong từ đường Phó gia, đại thiếu gia cơ hồ chưa hề sử dụng qua."

Mỹ Cảnh nói tiếp: "Cho nên mới nói, lần này đại thiếu gia mặc dù nhìn bề ngoài rất tức giận, đánh Tử Đình thiếu gia, lại không sử dụng roi kinh lôi, cũng không phạt Tử Đình thiếu gia đi Hàn Nhật Phong, có thể thấy được, đại thiếu gia đối với chuyện của tỷ cùng Tử Đình thiếu gia cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội."

Hương Nhi nghe vậy, lòng không nhịn được sinh ra một tia hi vọng.

Mỹ Cảnh nhãn châu xoay động: "Hương Nhi tỷ tỷ có muốn đi gặp Tử Đình thiếu gia một chút không."

Lương Thần vội trách cứ: "Nha đầu chết tiệt này, loạn ra chủ ý gì vậy, nếu bị đại thiếu gia biết, Tử Đình thiếu gia lại không thoát được một trận đòn."

Mỹ Cảnh không phục nói: "Ngươi không nói, ta không nói, đại thiếu gia làm sao biết."

Lương Thần cũng không đành lòng, suy nghĩ một chút liền nói: "Kỳ thật tam thiếu gia từng nói qua, Hương Nhi tỷ tỷ nên vận động nhiều hơn."

Mỹ Cảnh: "Đúng, đúng vậy, Hương Nhi tỷ tỷ liền đến vườn hoa kia đi dạo, sau đó không cẩn thận đi đến Thải Vi Đường, sau đó..." Lấy tay che miệng, mặt đầy hưng phấn.

Hương Nhi cũng có chút động tâm: "Được không? Chẳng lẽ nơi đó không ai trông coi sao?"

"Trừ đệ tử đưa cơm, bình thường cũng không có người trông coi."

Hương Nhi kỳ quái hỏi: "Thải Vi Đường không phải cũng là hình đường sao, sao lại không ai trông coi." Phải biết bình thường hình đường đều là nơi thủ vệ sâm nghiêm nhất, mà hình đường Phó gia cả một người trông coi đều không có, thật sự là chuyện rất kỳ lạ.

"Không chỉ không người thủ vệ, cửa thạch thất cũng không khóa."

Hương Nhi tâm tư khẽ động, lại lo lắng nói: "Thế nhưng nếu ta tự ý đi gặp Tử Đình, sẽ không liên lụy các ngươi bị phạt chứ."

Mỹ Cảnh: "Không sợ, Hỷ bá thương tỷ muội chúng ta nhất, lại cũng thích Tử Đình thiếu gia, nhất định sẽ không trách tội."

Hương Nhi còn có chút do dự. Mỹ Cảnh lại nói: "Hương Nhi tỷ tỷ không cần lo lắng. Tỷ cũng nên nói cho Tử Đình thiếu gia về hài tử nha."

Hương Nhi nhớ tới dáng vẻ Tử Đình, lại nghĩ về cốt nhục trong bụng, thi lễ: "Hương Nhi tạ ơn hai vị muội muội." Lương Thần cùng Mỹ Cảnh vội nâng nàng lên.

Tử Đình ngồi trên bồ đoàn, trước người là một cái bàn thấp, bút mực giấy nghiên đều đủ. Trên mặt đất có một xấp giấy tuyên thật dày, trên mỗi tờ giấy đều tràn ngập chữ khải cực nhỏ được viết cẩn thận, nắn nót. Lần trước Phó Long Thành đến thạch lao, phạt hắn mỗi ngày chép Pháp Hoa Kinh một lần, hắn liền nếm đủ. Ngày ngày đều phải viết hơn năm canh giờ, cánh tay đau nhức khó nhịn, khổ không thể tả.

Mà mấy ngày nay đại ca đã không đến, các ca ca đệ đệ khác cũng không dám đến, một chút tin tức của Hương Nhi cũng không có, cho dù mỗi ngày sao chép kinh thư, tâm Tử Đình lại chưa từng an bình.

Tâm niệm hỗn loạn, đặt bút liền vô pháp tập trung, vậy mà viết ra một chữ "Hương", không khỏi giật mình, vội vàng đem trang giấy này vo viên nhét vào ngực, một lần nữa viết lại. Bỗng nhiên có cảm giác gì đó, ngẩng đầu nhìn lại. Hương Nhi nước mắt doanh tròng đứng ở trước cửa thạch thất nhìn Tử Đình.

Tử Đình cơ hồ hoài nghi mình còn trong mộng, đẩy án thư đứng lên, gọi: "Hương Nhi."

Hương Nhi cũng nhịn không được, kêu một tiếng Tử Đình, lao thẳng vào vòng tay hắn. Tử Đình cũng ôm chặt lấy Hương Nhi, hai người đứng một chỗ ôm lấy nhau.

Tử Đình chậm rãi buông Hương Nhi ra, cẩn thận dò xét khuôn mặt Hương Nhi, lại nhịn không được lần nữa dùng sức ôm Hương Nhi vào ngực. Hương Nhi khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng đẩy Tử Đình một cái. Tử Đình vội buông Hương Nhi: "Hương Nhi, làm đau ngươi rồi? Ngươi bị thương rồi?"

Hương Nhi lắc đầu, đỏ mặt cười nói: "Không phải, ta sợ ngươi làm bị thương hài tử."

"Hài tử?" Tử Đình có chút ngẩn ra? Hương Nhi hạnh phúc cười một tiếng, kéo tay Tử Đình đặt lên bụng mình: "Tử Đình, ngươi sắp làm phụ thân, ta, có cốt nhục của ngươi rồi."

Tử Đình nhìn Hương Nhi, đột nhiên lệ nóng doanh tròng, hắn thâm tình nhìn chăm chú Hương Nhi, Hương Nhi có chút thẹn thùng, nói: "Ngươi làm sao vậy."

Tử Đình đột nhiên bịch một tiếng, quỳ trước mặt Hương Nhi, doạ Hương Nhi cũng vội quỳ xuống: "Tử Đình."

Tử Đình giơ tay phải lên: "Ta Triệu Tử Đình ở đây phát thệ, thiên hoang địa lão, thịt nát xương tan, cũng quyết không phụ Hương Nhi." Hương Nhi cũng đưa tay phải ra: "Ta Ninh Hương Nhi thề với trời, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, đều là nữ nhân của Triệu Tử Đình." (Hương Nhi họ gốc là Ninh, sau được Mai đại nhân nhận làm nghĩa nữ, tất cả mọi người liền gọi nàng là Mai Hương Nhi.)

Tử Đình nắm chặt tay Hương Nhi: "Ủy khuất ngươi rồi." "Tử Đình, ta không cảm thấy ủy khuất." Hương Nhi chậm rãi rúc vào ngực Tử Đình.

Đột nhiên, nàng cảm thấy cơ thể Tử Đình run mạnh, vội quay đầu lại, Phó Long Thành mang theo Phó Long Bích cùng ba thiếu niên anh tuấn đang đứng trước cửa thạch thất. Lương Thần, Mỹ Cảnh cúi thấp đầu đứng phía sau cùng.

Hương Nhi không chút suy nghĩ, vội ngăn trước người Tử Đình: "Phó đại thiếu gia, ngươi đừng phạt Tử Đình, là ta tới gặp hắn. Cũng không liên quan đến Lương Thần cùng Mỹ Cảnh."

Tử Đình cúi đầu gọi: "Đại ca."

"Lương Thần, Mỹ Cảnh, nâng Mai tiểu thư dậy." Hai nha hoàn vội tới nâng Hương Nhi, Hương Nhi còn không muốn dậy, Lương Thần thấp giọng nói: "Mai tiểu thư, mặt đất rét lạnh, thân thể của tỷ quan trọng." Hương Nhi nghe, không phản kháng nữa, tùy theo hai nha hoàn đỡ qua một bên.

Phó Long Thành không nhìn Tử Đình, chắp hai tay sau lưng, trầm giọng hỏi: "Kẻ đang chịu phạt lại làm trái gia quy, nên xử trí như thế nào."

Tử Đình không dám đáp lời. Phó Long Bích hạ thấp người trả lời: "Nên xử tử."

Hương Nhi nghe thấy lời này, giống như sấm sét giữa trời quang.

Phó Long Thành quát: "Tử Đình, ngươi còn lời gì muốn nói."

Tử Đình cúi đầu: "Tử Đình vi phạm gia quy, không có lời gì để nói." Phó Long Thành nhẹ gật đầu: "Rất tốt. Long Bích, ngươi động thủ đi."

Phó Long Bích đáp một tiếng, trong lòng lo lắng: "Sao thái hậu cô mẫu còn chưa tới."

Nguyên bản kế hoạch của Long Thành là trước để hắn đem theo Long Bích đến chất vấn Tử Đình không để ý lễ pháp, cùng Hương Nhi có con, sau đó phạt nặng, lúc này thái hậu lại chạy đến cầu tình. Sao biết trùng hợp như vậy, Tử Đình lại dám ở nơi thụ phạt gặp Hương Nhi, này liền tiết kiệm sức lực cho Phó Long Thành, không cần lại tìm sai lầm khác cho hắn.

Long Bích trong lòng gấp gáp, người đã đi đến trước mặt Tử Đình, đành phải chậm rãi vươn tay ra. Đám ba người Tiểu Khanh cùng quỳ rạp xuống đất, lại không dám lên tiếng cầu tình.

Hương Nhi mắt thấy Long Bích muốn đánh chết Tử Đình, mà Tử Đình không nói một lời, chỉ quỳ ở đó, cụp mắt xuống chờ chết. Liền nhịn không được lần nữa chắn trước người Tử Đình: "Ngươi không thể giết hắn."

Phó Long Thành cau mày nói: "Mai tiểu thư, đây là Phó gia gia sự, thỉnh tránh qua một bên."

"Tử Đình hắn không họ Phó, ngươi không thể dùng Phó gia gia pháp xử trí hắn." Hương Nhi không quan tâm kêu to.

"Hương Nhi đừng nói bậy." Tử Đình quát lên: "Ta dù họ Triệu, nhưng sớm bái tại môn hạ đại sư bá, đương nhiên chịu Phó gia gia pháp ước thúc."

Hương Nhi khóc lóc: "Tử Đình, ngươi chết rồi, ta cùng hài tử phải làm sao bây giờ, ngươi nhẫn tâm bỏ mẹ con chúng ta sao."

Tử Đình vì Hương Nhi lau nước mắt: "Hương Nhi, ta tình nguyện chết dưới gia pháp của đại ca, cũng không nguyện ý bỏ lại mẹ con các ngươi sống một mình. Ngươi nuôi nấng hài tử của chúng ta thật tốt, để hắn thay ta tận hiếu với thái hậu."

Chuyển hướng Phó Long Thành dập đầu: "Đại ca, Tử Đình bất hiếu, làm trái gia quy, nguyện lãnh cái chết. Chỉ là Hương Nhi nàng không có lỗi gì, cầu đại ca có thể sắp xếp thoả đáng cho mẹ con nàng. Thái hậu nơi đó, cũng thỉnh đại ca thay Tử Đình tận hiếu." Dứt lời, nhắm mắt không nói nữa.

Hương Nhi nghe Tử Đình nói vậy, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng: "Tử Đình, Hương Nhi không có ngươi, cũng không thể sống. Một nhà chúng ta ở dương gian không thể đoàn tụ, chết rồi người khác liền không thể xen vào nữa, Hương Nhi cùng hài tử đến bên kia trước chờ ngươi." Nói xong, đột nhiên vận chưởng hướng đầu mình vỗ tới.

"Chậm." Chợt nghe một tiếng gào to, tay Hương Nhi dừng một chút, đã bị Tử Đình bắt lấy. Thái hậu cuối cùng kịp thời đuổi tới. Lư ma ma theo sát sau lưng, đằng sau còn có Phúc bá, Hỷ bá.  Nhất thời thạch thất liền náo nhiệt lên.

Tiểu Khanh thấy thái hậu đến, thi lễ lui ra ngoài.

Thái hậu đi tới. Phó Long Thành cùng Phó Long Bích khom người thi lễ.

     Tử Đình đã rất lâu không gặp thái hậu, bây giờ gặp lại, khó có thể kiềm lòng, dập đầu: "Đứa con bất hiếu Tử Đình khấu thỉnh mẫu hậu kim an." Thái hậu nhìn nhi tử, lại nhìn sang Mai tiểu thư, ánh mắt rơi xuống phần bụng Mai tiểu thư, mặc dù vẫn có chút không cam lòng, nhưng nể mặt tôn nhi liền nhịn xuống.

Phó Long Thành: "Cô mẫu, Tử Đình thân mang tội, lại ở thạch thất tự ý gặp Mai tiểu thư, làm trái gia quy, tội nên xử tử. Thỉnh cô mẫu tạm thời né tránh để Long Thành xử trí."

"Ngươi muốn xử tử hắn?" Thái hậu làm bộ chấn kinh.

Phó Long Thành: "Tử Đình trái lệnh mẫu thân, vẫn muốn cùng Mai tiểu thư bên nhau, hắn bất hiếu như thế, tội thật đáng chết."

"Tử Đình làm bậy, không biết phép tắt. Ngươi là Phó gia gia chủ, muốn đánh muốn phạt cũng liền tuỳ ngươi. Hai đứa nó mặc dù từng cùng nhau lừa gạt ta, khiến ta sinh khí, nhưng bây giờ Hương Nhi có cốt nhục của Triệu gia, hai người lại càng nguyện đồng sinh cộng tử, ta thân làm mẹ chẳng lẽ lại nhẫn tâm thật bức tử bọn chúng sao?"

Tử Đình cùng Hương Nhi nghĩ không ra Thái hậu lại đột nhiên nói ra những lời này, không khỏi mừng rỡ. Tử Đình càng xấu hổ không chịu nổi: "Mẫu hậu, Tử Đình đáng chết, ngày đó không nên cùng Hương Nhi lừa gạt mẫu hậu, lại càng không nên chống đối mẫu hậu, hài nhi thật biết sai, mẫu hậu tha thứ hài nhi đi." Nói xong, dập đầu chấm đất, lệ rơi đầy mặt.

Hương Nhi cũng quỳ xuống: "Thỉnh Thái hậu tha thứ Hương Nhi."

Thái hậu nhìn nhi tử, trong lòng đau đớn, vội đi qua ngăn lại: "Được rồi, được rồi, đừng lại dập đầu, trong thiên hạ này nào có người mẹ nào thật sự giận con mình chứ." Lại ra hiệu Lư ma ma đỡ Hương Nhi dậy.

Đám người Phó Long Thành đứng một bên, thấy thái hậu cùng Tử Đình mẫu tử tình thâm, trong lòng đều rất an ủi.

Phúc Bá, Hỷ bá vội cùng nhau quỳ rạp xuống đất: "Đại thiếu gia, cô nãi nãi nói cực đúng. Bây giờ cô nãi nãi đã không truy cứu nữa, bọn lão nô cả gan, cũng muốn cầu tình cho Tử Đình thiếu gia, cầu đại thiếu gia tha cho Tử Đình thiếu gia."

Trong kế hoạch của Phó Long Thành không có màn hai vị tổng quản quỳ xuống đất cầu tình này, vội đỡ lên: "Long Thành sao dám không nghe cô mẫu phân phó. Hai vị tổng quản xin đứng lên đi."

Phó Long Bích cũng hạ thấp người: "Đại ca, Tử Đình sai, đại ca phạt hắn không thể nói là không nặng, bây giờ Thái hậu cô mẫu đã không để ý tới chuyện cũ, Tử Đình cũng không tính làm trái gia quy, tội chết có thể miễn."

Phó Long Thành nghe, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tử Đình nghe vậy, vui mừng quá đỗi, vội dập đầu: "Tạ đại ca."

Phó Long Thành hừ một tiếng: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Vừa dứt lời, hai vị tổng quản lại đồng loạt quỳ xuống: "Cầu đại thiếu gia khai ân."

Phó Long Thành trong lòng thở dài: "Phạt ngươi lại ở đây hối lỗi một tuần, đem Pháp Hoa Kinh chép một trăm lần đi."

"Tử Đình cung lĩnh đại ca trách phạt."

Hương Nhi có chút mơ hồ. Thái hậu đã nói: "Lư ma ma, ngươi đỡ Mai tiểu thư đến chỗ của ta nghỉ ngơi, vừa vặn dùng thời gian một tuần này điều dưỡng thật tốt, một tuần sau, hồi cung."

Lư ma ma cao hứng ứng tiếng, đối Hương Nhi nói: "Chúc mừng Mai tiểu thư. Mời theo ta."

Hương Nhi nhìn Tử Đình, có chút không muốn rời đi. Mỹ Cảnh cũng cao hứng: "Hương Nhi tỷ tỷ, điều dưỡng thân thể quan trọng, chờ Tử Đình thiếu gia chịu qua một tuần này, các ngươi liền có thể cả bên nhau cả một đời."

Hương Nhi rốt cục tin tưởng sự thật trước mắt, nhìn qua Tử Đình lần nữa hai mắt đẫm lệ mơ hồ, hướng Phó Long Thành quỳ xuống: "Đa tạ đại ca thành toàn." Lại hướng Thái hậu dập đầu: "Đa tạ Thái hậu khoan dung độ lượng, Hương Nhi nhất định hiếu thuận với lão nhân gia người, không dám tiếp tục khiến người tức giận." Lại hướng hai vị tổng quản dập đầu: "Đa tạ hai vị tổng quản." Hai vị tổng quản vội vàng né tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro