Chương 26: Một công đôi việc (hoàn quyển 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Trên đại sảnh Phó Long Thành đang thưởng thức trà. Phó Long Bích đứng hầu ở bên, mấy lần muốn nói lại thôi.

     Phó Long Thành đem chén trà phóng tới trên bàn, nói: "Ngươi muốn nói gì thì nói, làm sao ấp a ấp úng."

     Phó Long Bích khom người: "Vâng, đại ca. Tiểu đệ muốn cầu tình thay tam đệ."
     Phó Long Thành không nói gì.
     Phó Long Tình vì Tử Đình liên lụy, bị Phó Long Thành phạt ở Hàn Nhật Phong hối lỗi, mỗi ngày còn phải chặt mười dây kinh lôi.
     "Chuyện của Tử Đình không phải là cái cớ để phạm sai." Phó Long Thành thờ ơ nói.
     "Vâng. Chỉ là tiểu đệ cảm thấy, thời hạn một tháng ... xử phạt không khỏi ... không khỏi quá nặng."
     Phó Long Thành nhìn Long Bích một cái: "Chỉ phạt mười ngày nữa."
     Long Bích nghe, vội khom người: "Tiểu đệ thay mặt tam đệ đa tạ đại ca."
     "Thính Hương viện xử lý sao rồi."
     "Thính Hương viện dường như cũng là một phân đà của Tỷ Muội cung, hoa khôi Thính Hương võ công rất cao, người cũng cực mỹ lệ, theo manh mối trước mắt nắm được mà nói, Thính Hương vô cùng có khả năng chính là đại thiếu cung chủ Tỷ Muội cung Trục Nhật."
     Thính Hương viện quy mô lớn hơn nhiều so với Y Hồng Lâu, mỹ nữ như mây, trừ hoa khôi Thính Hương ra, hai nha hoàn bên cạnh Thính Hương cũng là tuyệt đại mỹ nhân, hai nha hoàn này chẳng qua cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, võ công lại rất có thành tựu, được gọi là "Thái Dực Song Phi."
     Phó Long Thành nhẹ gật đầu: "Đã cử người đi điều tra chưa?"
     Long Bích: "Vâng, tiểu đệ đã phái hai người Tiểu Tả, Tiểu Hữu đi làm."
     "Hai đứa bé này niên kỷ còn nhỏ, lại thiếu khuyết lịch luyện giang hồ, đi loại địa phương kia làm việc có thoả đáng không?"
     Long Bích cười nói: "Đại ca yên tâm. Hai huynh đệ bọn họ là tiểu đệ tự tay nuôi lớn, nếu có sai lầm liền hỏi tội một mình tiểu đệ."
     "Vậy ngươi cẩn thận chút, nếu thật xảy ra sai sót, ta sẽ không khoan dung."
     Long Bích cười nói: "Vâng."
     Long Thành mỉm cười: "Ngươi chuẩn bị cẩn thận, ngày mai Thái hậu chủ trì, để mẹ con Minh Long nhận tổ quy tông."
     Long Bích khom người cười nói: "Tiểu đệ chúc mừng đại ca."
     ... ... ... . . .
     Thái hậu ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nhìn Minh Long cùng Long Thành dâng hương cho bài vị tổ tông, Ngọc Hoa bởi vì là nữ tử, không thể dâng hương, chỉ ở xa xa, yên lặng quỳ gối phía sau hai người, dâng hương xong, Long Thành cùng Ngọc Hoa mang theo Minh Long chính thức hành lễ với Thái hậu. Thái hậu đưa tay đỡ Ngọc Hoa dậy: "Ngọc Hoa, về sau Phó gia chính là nhà của ngươi, ngươi chính là tức phụ của Phó gia ta."
     "Tạ ơn Thái hậu."
     Thái hậu cười nói: "Ở trong nhà cứ gọi ta cô mẫu là được." Thái hậu để Long Thành cùng Ngọc Hoa ngồi dưới thủ vị của mình. Cười với Ngọc Hoa: "Ngọc Hoa, ủy khuất ngươi rồi.  Đây là quy củ của Phó gia ta, chẳng qua Long Nhi nếu đã nhận tổ quy tông, mẫu bằng tử quý, ngươi ở Phó gia cũng không ai dám ủy khuất ngươi." Ngọc Hoa nghe vậy, vội quỳ xuống: "Tạ ơn cô mẫu."
    "Ngươi đứa bé này thật là đa lễ, mau dậy đi."
     Vừa vào chỗ ngồi, Yến Đông tiến đến, bẩm báo:  "Minh phu nhân mang ba vị tiểu thư đến phủ bái kiến cô nãi nãi."
     Thái hậu kỳ quái hỏi: "Minh phu nhân sao lại đột nhiên đến phủ." Long Thành vô tình hay cố ý nhìn Long Tinh một chút, Long Tinh vội cúi đầu. Long Thành phân phó: "Long Bích, ngươi thay mặt cô mẫu đón khách, những người còn lại đều giải tán đi." Đám người đáp lời, cùng nhau đi ra.
     Long Bích bước nhanh ra nghênh đón, thấy Minh phu nhân một thân tố y mang theo Minh Phượng, Minh Hoàng cùng Minh Nhi đứng ở tiền sảnh, vội vàng đi qua, hành lễ: "Long Bích tham kiến Minh cô cô." Minh phu nhân nhìn Long Bích một cái, nhàn nhạt xua tay: "Ngươi đứng lên đi." Long Bích đáp vâng, đưa tay mời khách: "Minh cô cô, mời."
     Minh phu nhân hơi gật nhẹ đầu, cất bước bước đi, lúc đám người đến đại sảnh, Long Thành đã đứng lên mang theo Ngọc Hoa ra đón.
     Minh phu nhân nhìn Ngọc Hoa một cái, cùng ba nữ nhi hành lễ: "Minh thị mang theo tiểu nữ đến thỉnh an Thái hậu."
     Thái hậu vội rời ghế: "Miễn lễ, miễn lễ, Minh phu nhân không cần đa lễ như vậy."
     Minh phu nhân nhàn nhạt vén áo thi lễ, ba vị Minh tiểu thư lại hành đại lễ, Thái hậu vội mời Minh phu nhân ngồi. Minh phu nhân ngồi xuống, ngồi vào ghế Long Thành vừa ngồi. Ba vị cô nương đứng sau lưng Minh phu nhân. Long Thành, Ngọc Hoa đứng hầu phía đối diện. Minh Hoàng cùng Minh Nhi không ngừng dò xét Ngọc Hoa, Minh Phượng chỉ cúi đầu, nhìn xuống đất.
     Đợi Minh phu nhân ngồi xuống, Long Thành mới uốn gối bái kiến Minh phu nhân: "Long Thành thỉnh an Minh cô cô." Ngọc Hoa cũng theo Long Thành bái kiến, Minh phu nhân ngồi ở trên hơi gật đầu: "Đại thiếu gia không cần đa lễ." Nhìn về phía Ngọc Hoa hỏi: "Vị này là?"
     Thái hậu nhìn thoáng qua Minh phu nhân, nhìn nhìn lại Minh Phượng đang rũ đầu, nói: "Nàng tên Hoa Ngọc Hoa, ta vừa cho nàng cùng Long Thành đính hôn." Minh phu nhân nghe vậy, ngẩn ra, Minh Phượng ngẩng mạnh đầu lên, rồi lại cúi đầu.
     Minh phu nhân mắt nhìn Thái hậu, cười lạnh nói: "Chúc mừng Thái hậu."
     Minh Phượng thích Phó Long Thành, nhưng Minh phu nhân biết Phó Long Thành đã có hôn ước, không muốn để nữ nhi làm tiểu thiếp cho người ta. Thái hậu mặc dù thích Minh Phượng, nhưng để Minh Phượng làm thiếp của Phó Long Thành cũng không hay. Nhưng hôm nay Phó Long Thành lại nạp thiếp, trong lòng Minh phu nhân đương nhiên thay nữ nhi cảm thấy khó chịu.
     Thái hậu cười trừ nói: "Minh phu nhân, chuyện này nói rất dài dòng, một hồi Thanh Dung lại giải thích với tỷ tỷ."
     Thái hậu khuê danh chính là Phó Thanh Dung. Minh phu nhân họ Tra Lương tên Phi Phi. Cô Tô Tra Lương gia cùng Phó gia luôn có giao hảo. Phó lão thái gia Phó Hoài, cũng chính là tổ phụ của Phó Long Thành, cùng Cô Tô Tra Lương Thiết, Tra Lương Đồng là bằng hữu.
     Phó Hoài có hai nhi tử một nhi nữ, lại thu dưỡng một nhi tử từ nhỏ. Trưởng tử là Phó lão gia Phó Thanh Thư, thứ tử là nghĩa tử, tên Phó Thanh Hằng (phụ thân của Tử Đình). Tam tử Phó Thanh Phong, cùng nữ nhi Phó Thanh Dung.
     Tra Lương Đồng chỉ có một nhi nữ, lấy tên Tra Lương Phi Phi. Tra Lương Đồng và phu nhân mất sớm, Tra Lương Phi Phi cùng bốn hài tử Phó gia lớn lên. Tra Lương Phi Phi nhỏ hơn Phó Thanh Thư một tuổi, bằng tuổi Phó Thanh Hằng, so Phó Thanh Phong cùng Phó Thanh Dung đều lớn hơn, cũng được xưng là thanh mai trúc mã với Phó Thanh Thư.
     Tra Lương Phi Phi dung mạo xinh đẹp, tuy tuổi còn trẻ, lại nghiêm túc thận trọng, làm việc đoan chính, có phong phạm đại gia khuê tú, rất được trưởng bối yêu thích. Nàng làm việc mạnh mẽ, tính cách quật cường, Phó Thanh Thư cũng phải nể nàng ba phần.
     Thanh Dung cũng bởi vì bị đại ca ảnh hưởng, đối Phi Phi cũng kiêng nể ba phần. Thanh Phong, cùng Thanh Dung cũng rất sợ vị Phi Phi tỷ tỷ này, vì tất cả mọi người đều tin tưởng Phi Phi tương lai nhất định phải làm nữ chủ nhân của Phó gia.
     Nào biết được, năm Phó Thanh Thư hai mươi tuổi, Phó Thanh Hằng nhận tổ quy tông, đổi tên thành Triệu Hằng, công chúa nữ giả nam trang Triệu Ngọc Nhan vì cứu Phó Thanh Dung mà nuốt vào Tố Tâm đan, Phó Thanh Thư vì cứu Ngọc Nhan mà tư định chung thân, kết làm phu thê với nàng. Dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, Tra Lương Phi Phi vẫn rất tức giận, trong cơn tức giận, cũng kết làm phu phụ với Đại học sĩ.
     Ngọc Nhan cũng biết quan hệ của Phó Thanh Thư cùng Tra Lương Phi Phi, ngoài miệng không nói gì, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chỗ không vui. Cũng may Minh phu nhân theo phu quân ở lại kinh thành, cùng Phó gia rất ít lui tới.
     Ngọc Nhan công chúa bởi vì trong cơ thể có Tố Tâm đan, chỉ sống được mười sáu năm liền qua đời. Mười sáu năm này mặc dù không dài, lại mười phần thỏa mãn hạnh phúc, còn sinh cho Phó gia bảy nhi tử. Lại qua ba năm, Minh phu nhân cũng không còn trượng phu, liền mang theo ba nữ nhi trở lại nhà cũ.
     Lại qua hai năm, Phó Thanh Thư cũng qua đời. Minh phu nhân càng rất ít xuất phủ, chỉ có thời điểm Thái hậu hồi phủ hàng năm, mới đến thăm hỏi đôi chút. Lúc còn sống Phó Thanh Thư đối với sư muội thanh mai trúc mã này luôn có một phần áy náy, vì vậy rất là chiếu cố Minh gia.
     Phó Long Thành lớn tuổi nhất, tương đối rõ ràng quan hệ hai nhà Phó Minh, lại bởi vì nương, cũng không quá thân thiết với Minh phu nhân. Mà Minh phu nhân cũng thế, nàng chỉ có ba nữ nhi, Ngọc Nhan lại sinh nhiều nhi tử như vậy, khó tránh khỏi sinh lòng đố kị, đều không quá yêu thích mấy huynh đệ Phó gia, cũng không quá thích trông thấy bọn hắn, sau khi Phó Thanh Thư qua đời, hai nhà qua lại càng ít, càng thêm xa lạ.
     Nào biết được, hết lần này tới lần khác mấy nữ nhi Minh gia đều thích thiếu gia Phó gia. Minh phu nhân ban đầu rất là tức giận, nhưng xác thực cũng thích nhân phẩm huynh đệ Phó gia, cũng buông xuôi mặc kệ. Phó Long Thành cùng Phó Long Tinh còn tốt, nhưng Minh Hoàng mà Minh phu nhân thương nhất, lại ở chỗ Long Bích luôn nếm mùi thất bại. Trong lòng Minh phu nhân rất là bất mãn, lại do thân phận hạn chế, không tiện biểu lộ, trông thấy Long Bích trong lòng liền khí hận.
     Thái hậu cũng chính là Thanh Dung, đối với chuyện Tra Lương Phi Phi không thể gả vào Phó gia, trong lòng cũng còn áy náy, luôn cảm thấy rằng đó là lỗi của chính mình, thuở thiếu thời nàng luôn kính sợ Phi Phi tỷ tỷ, đến khi gả vào Hoàng gia, thân phận liền phân quân thần, Thanh Dung cũng không dám để Tra Lương Phi Phi ở trước mặt mình hành lễ quân thần gì đó, nhưng Tra Lương Phi Phi mỗi lần thấy Thanh Dung đều phải hành lễ quân thần, khiến Thanh Dung không được tự nhiên.
     Minh phu nhân nhìn vãn bối đứng hầu ở bên, bình tĩnh lại tâm tình: "Không biết Thái hậu có thể cùng thần phụ nói mấy câu không."
     Lần này Minh phu nhân đến đây, cũng chưa từng nói gì về Quế Lan, Long Thành cũng không tiện hỏi nhiều, dẫn Ngọc Hoa cùng ba vị Minh cô nương rời khỏi đại sảnh.
     Ra đến bên ngoài, Minh Nhi nhìn Ngọc Hoa nói: "Chào đại tẩu, ta gọi là Minh Nhi."
     Ngọc Hoa cũng đáp lễ lại: "Chào Minh Nhi muội muội, ngươi cứ giống Long Tinh gọi ta Hoa tỷ tỷ là được."
     Minh Hoàng nhìn Ngọc Hoa một cái, lại nhìn tỷ tỷ mình, không nói gì.
     Minh Phượng lại hướng Ngọc Hoa thi lễ: "Phó phu nhân."
     Ngọc Hoa vội vàng đáp lễ: "Minh cô nương không cần xưng hô như thế, ngươi gọi ta một tiếng Ngọc Hoa là được."
     Long Thành ho khan một cái: "Ngọc Hoa, nàng bồi ba vị cô nương đi phòng khách ngồi một chút, ta còn một số việc cần xử lý." Dứt lời vội vàng cáo từ. Lưu lại bốn nữ tử đứng ở nơi đó.
     Ngọc Hoa nhìn ba tỷ muội một chút nói: "Ta bồi ba vị đến phòng khách."
     Minh Hoàng: "Tạ Hoa tiểu thư, không cần hao tâm tổn trí chào hỏi chúng ta. Chúng ta đến khách sảnh ngồi một chút, không chừng Thái hậu còn cho gọi."
     Ngọc Hoa khẽ cười nói: "Được." Bốn người đi đến phòng khách, phân chủ khách ngồi xuống.
     Nha hoàn dâng trà lên, cả bốn người đều đang có tâm sự, chỉ uống trà chứ không nói lời nào. Ngồi một hồi, Minh Nhi nhàm chán, nhìn ba người đứng lên nói: "Ta đi ra ngoài một chút."
     Ngọc Hoa vừa muốn nói chuyện, Minh Hoàng đã cắt ngang: "Hoa tiểu thư không cần nhọc lòng, Tam muội rất quen thuộc đường trong phủ, để nàng tự đi đi."
     Minh Nhi ra khỏi đại sảnh, trực tiếp đi về phía Nam uyển. Nam uyển chính là chỗ ở của Phó Long Tinh. Vừa mới chuyển qua viên môn, liền thấy Phó Long Dạ, Phó Long Thường cùng nhau đi đến, Minh Nhi dừng lại một chút, mỉm cười nhìn về phía hai huynh đệ.
     Long Thường khom người hành lễ: "Minh Nhi tỷ tỷ." Long Dạ lại nhìn sang phía khác.
     "Lục đệ, thất đệ."
     Long Dạ nhịn không được nói: "Ai là lục đệ của ngươi?"
     Minh Nhi cười nói: "Sao, ngươi không thích nghe sao? Long Tinh gọi ngươi như vậy, ta đương nhiên cũng gọi ngươi như vậy."
     "Long Tinh là ngũ ca ta, gọi như vậy tất nhiên không sai, chúng ta lại cũng không có dạng tỷ tỷ như ngươi."
     Minh Nhi lơ đễnh uy hiếp: "Ngươi cẩn thận chút, nếu không tương lai phải ăn khổ cũng đừng oán ta."
     Long Dạ: "Ha ha."
     Minh Nhi: "Ha ha là có ý gì?"
     Long Dạ không để ý tới, nói với Long Thường: "Đi nhanh một chút đi, lát lại không ăn được thịt thiên nga."
     "Thịt thiên nga gì?" Minh Nhi kêu lên: "Ngươi, ngươi lại đem thiên nga trong Thuý hồ hầm lên sao?"
     Long Dạ: "Ha ha. Gần đây cóc nữ quá nhiều, chúng ta không đi ăn, sẽ bị cóc ăn hết."
     Minh Nhi nghe vậy, mặt không khỏi đỏ bừng, hừ một tiếng, đối Long Thường nói: "Ngũ ca ngươi ở trong vườn sao?"
     Long Dạ: "Không biết."
     Minh Nhi hừ một tiếng: "Ai thèm hỏi ngươi, chính ta sẽ tự đi tìm." Long Dạ kéo Long Thường đi. Long Thường đối Minh Nhi cười cười, đưa tay chỉ về phía bắc hoa viên mới vội đi theo lục ca.
     Minh Nhi cười một tiếng, liền đi tìm Long Tinh.
     Long Dạ hừ một tiếng: "Lão thất."
     Long Thường nghe ngữ khí Lục Ca không tốt, cười nói: "Lục Ca, có chuyện gì sao?"

Long Dạ bất mãn nói: "Ta muốn ngươi đi, ngươi lại chỉ cái gì cho nha đầu Minh Nhi kia." Long Thường vừa muốn mở miệng, Long Dạ đã thở dài: "Ngươi giống như rất hi vọng nha đầu kia làm ngũ tẩu chúng ta ."
"Nếu ngũ ca muốn, chúng ta làm sao có thể phản đối."
"Đương nhiên phải phản đối." Long Dạ kêu lên: "Ngươi nhìn cái nha đầu kia nào có một điểm bộ dáng của tẩu tử, sinh thần còn không có trước ta, ỷ vào việc ngũ ca thích nàng, đối ta từ trước đến nay không biết lớn nhỏ, còn sai sử chúng ta làm việc, tính tình lại xấu. Nữ nhân a, hẳn là phải ôn nhu quan tâm, tri thư đạt lễ, trừ dáng dấp không tính xấu xí, nàng chỗ nào có nửa phần ra dáng. Nếu thật sự làm ngũ tẩu chúng ta, về sau làm gì có ngày sống dễ chịu."
"Nào có, ta thấy Minh Nhi tỷ tỷ." Nhìn sắc mặc lục ca một chút, Long Thường liền đổi khẩu khí: "Tuy là vậy, nhưng nếu ngũ ca kiên trì, chúng ta cũng không có biện pháp."
"Ngũ ca hiện tại là bị sắc mê hoặc, không nhìn rõ được tình hình. Chúng ta phải hỗ trợ, không, vì ngũ ca, cùng hạnh phúc cả đời của chúng ta, nhất định phải nghĩ chút biện pháp ngăn cản ngũ ca khư khư cố chấp."
Long Thường cười nói: "Tốt thì tốt, nếu Ngũ Ca trách chúng ta nhiều chuyện, vậy phải làm sao?"
Long Dạ: "Cái này cần chút chủ ý."
Minh Nhi đi xuyên qua vườn, tiến vào một tòa viện tử thanh u, vụng trộm đi vào trong, nhưng không có người. Có vài phần thất vọng, lại nhớ tới cử chỉ của Long Thường, liền đi ra cửa sau, trực tiếp tiến về phía bắc.
Đi qua mấy viện tử, phía trước chính là một gian bếp nhỏ, bên trong truyền đến trận trận tiếng cười. Minh Nhi lặng lẽ đi tới.
Bên trong, Long Tinh tuấn dật đang đem mười hai con dao phay múa may tán loạn, trên bầu trời cũng bay lên một đống cà rốt, củ cải, cải trắng, cà tím, quả hồng,... như có ma lực, bị dao phay bay múa trên không trung cắt thành các loại hình dáng xinh đẹp. Chung quanh có bốn năm tên đầu bếp, vỗ tay reo hò.
Minh Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, Long Tinh giỏi dùng kiếm, nhưng không nghĩ đến dao phay cũng dùng tốt như vậy. Minh Nhi thuận tay nhặt lên một hòn đá nhỏ trên đất, dùng ngón tay bắn vào một quả hồng đang bay trên không trung, Long Tinh nghe thấy bên tai có dị hưởng, một cái dao phay ngăn lại hòn đá, hòn đá bị bắn trờ về, Minh Nhi né tránh không kịp, hòn đá đánh thẳng đến trên trán, nàng ai u một tiếng, trên đầu lập tức hiện lên một rãnh máu.
Long Tinh thấy là Minh Nhi, không khỏi khẽ giật mình: "Tại sao lại là ngươi, ngươi sao tìm được đến đây?" Lại nhìn cái trán Minh Nhi, máu đã chảy ra, không khỏi phát hoảng: "Làm bị thương ngươi rồi? Có đau hay không?"
Minh Nhi hít vào một hơi nói: "Đương nhiên đau, ngươi ra tay thật là nặng."
Long Tinh cẩn thận nhìn vết thương Minh Nhi một chút: "Ai bảo ngươi ra tay quấy rối, ta còn tưởng là lão lục a." Lại oán giận nói: "Ngươi sao cả cái này cũng không tránh được, có phải gần đây lại lười biếng không có luyện công."
"Ngươi cho rằng ai cũng giống như huynh đệ nhà ngươi võ công cao cường sao. Ta vốn không thích luyện võ, đều là nhị tỷ ép ta."
Long Tinh nhìn trán Minh Nhi, đau lòng nói: "Làm sao bây giờ, vết thương giống như rất sâu a. Nhanh đi đến chỗ tam ca băng bó, cẩn thận đừng để lại vết sẹo." Nửa ôm lấy Minh Nhi đi hướng Hàn Bích Cư mà Long Tình ở.
Minh Nhi một bên tùy ý Long Tinh dìu, một bên cố ý nói: "Nếu ta bị hủy dung, biến thành kẻ xấu xí, ngươi còn để ý tới ta không?"
"Vết thương mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không sâu, tam ca đắp thuốc xong ngươi rất nhanh sẽ tốt lên, tuyệt không lưu lại dấu vết, không cần lo lắng."
"Nếu không tốt lên thì sao, tương lai ta phải làm sao, ngươi sẽ ghét bỏ ta có phải hay không."
"Sao có thể, mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì, đều là Minh Nhi ngoan của ta."
Minh Nhi nghe, không khỏi ngọt ngào cười.
Đến Hàn Bích Cư, vừa lúc trông thấy Long Bích từ xa xa đi tới.
"Không xong rồi, nếu nhị ca hỏi ngươi vì sao lại bị thương, nên nói thế nào đây."
"Nói vì ta không cẩn thận mà tự ngã." Lời còn chưa dứt, Long Bích đã đi qua. Long Tinh vội khom người: "Nhị ca." Long Bích mỉm cười hỏi: "Các ngươi cũng tới tìm Long Tình sao?"
Minh Nhi cúi thấp đầu, dùng tay che nhẹ cái trán: "Nhị ca."
Long Bích đã trông thấy thương thế của Minh Nhi: "Minh Nhi, trán của ngươi sao lại bị thương rồi?" Long Tinh đang muốn nói chuyện, Minh Nhi đã lên tiếng trước: "Là tự ta làm mình bị thương."
Long Tình đắp dược lên vết thương của Minh Nhi xong, Minh Nhi cảm thấy vết thương hơi lạnh, máu cũng ngừng chảy, sưng cũng tiêu, chỉ là vết thương vẫn tương đối rõ ràng, hòn đá nhỏ rạch một đường từ đuôi lông mày lên đỉnh đầu, dù không quá sâu, vết thương lại rất dài. Long Tình nói: "Vẫn nên băng bó một chút, miễn cho nhiễm trùng."
Long Bích cau mày: "Làm sao lại bị thương thành thế này? Một hồi làm sao giao phó với Minh phu nhân đây." Long Tinh tất nhiên là đau lòng vạn phần, đem chuyện đã qua nói một lần, sau đó cúi đầu: "Là ta quá bất cẩn, ra tay không biết nặng nhẹ."
"Ngươi lại chạy vào phòng bếp?" Long Bích không khỏi nhíu nhíu mày. Minh Nhi: "Nhị ca không cần lo lắng, ta không sao, đã không đau nữa, ta sẽ tự nói với đại ca cùng nương."
Long Bích thở dài: "Đại ca không thích trù nghệ gì đó, về sau ngươi cũng ít đi phòng bếp thôi."
Đang nói chuyện, Tiểu Hòa đến bẩm báo: "Thái hậu thiết yến khoản đãi Minh phu nhân, muốn bảy vị thúc thúc đến tương bồi."
Bọn người Minh Nhi đến yến tiệc ở Tây viên, Long Thành, Ngọc Hoa mang theo Minh Long, Tử Đình, Hương Nhi, Long Vũ, Long Dạ, Long Thường, Minh Phượng, Minh Hoàng đều đang ở tiền sảnh chờ. Thái hậu cùng Minh phu nhân còn chưa đến.
Minh Hoàng sớm đem Minh Nhi gọi qua, cẩn thận nhìn cái trán Minh Nhi, Long Thành thấy cũng hỏi: "Bị thương thế nào?"
Long Tình khom người trả lời: "Vết thương không sâu, rất nhanh liền sẽ khỏi."
"Long Bích, Minh Nhi sao lại bị thương?"
Minh Nhi vội lên trước đáp: "Do ta không cẩn thận mà bị thương, không có gì đáng ngại." Lúc này, Thái hậu cùng Minh phu nhân đã đến. Mọi người vội vàng hành lễ, Long Tinh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Thái hậu cùng Minh phu nhân nhìn thấy Minh Nhi, không thiếu được thăm hỏi, Minh Nhi chỉ nói do mình không cẩn thận bị thương. Minh phu nhân rất là đau lòng, trách cứ: "Đều đã lớn vậy, còn làm mình bị thương." Nhưng tâm tình dường như rất tốt, cũng không truy đến cùng, mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Minh phu nhân cùng Thái hậu trong yến tiệc thỉnh thoảng đối Minh Long thăm hỏi ân cần, lại gắp thức ăn cho Minh Long, hai lão thái thái rất là yêu thích tôn bối duy nhất này. Minh Phượng chỉ cúi đầu không nói lời nào, Minh Hoàng thỉnh thoảng nhìn sang Long Bích, Long Bích chỉ an tĩnh ăn cơm, đối ánh mắt Minh Hoàng xem như không thấy, Minh Hoàng tức giận, lại luôn không nhịn được, vẫn đi nhìn Long Bích.
Minh Nhi ngồi bên cạnh Long Tinh, hai người dù không dám nói lời nào, nhưng cũng thường xuyên nhìn nhau mà cười ngọt ngào, Long Dạ ngồi bên cạnh Long Tinh nhìn thấy màn này lại rất là phát hỏa, đành phải liều mạng dùng bữa. Long Thường vô tâm vô tư, ăn rất ngon lành.
Tử Đình cùng Hương Nhi trải qua kiếp nạn, tình cảm càng sâu, hai người an tĩnh ăn cơm, ánh mắt ngẫu nhiên chạm nhau, thâm tình nồng đậm. Long Thành thấy Ngọc Hoa ôn nhu quan tâm, lại trầm ổn hợp lễ, rất vừa ý, chỉ là, ánh mắt Thái hậu cô mẫu ngẫu nhiên nhìn mình có chút là lạ.
Lại nhìn sang Minh Phượng, trong lòng ngầm sinh day dứt. Người không phải cỏ cây, Long Thành sao không biết Minh Phượng dành tình cảm sâu đậm cho mình. Thế nhưng, trước có di mệnh của phụ thân, sớm đã đặt ra hôn phối cho mình, Ngọc Hoa lại sinh hạ một nhi tử cho Phó gia, sao có thể lại ủy khuất Minh Phượng?
Tiệc tan. Tiễn khách. Thái hậu nói: "Ngọc Hoa, ngươi bồi cô mẫu đến hoa viên trò chuyện đi." Ngọc Hoa lên tiếng, bồi Thái hậu đi.
Minh Long thỉnh an Long Thành, lại đi tìm Tiểu Khanh sư huynh. Ngoài việc luyện võ, Long Thành giao cho Tiểu Khanh toàn quyền quản giáo Minh Long. Việc ăn ở của Minh Long cũng đều ở Ngũ tiểu Hỉ Duyệt Cư. Bình thường, sau khi luyện công, liền làm tùy tùng bên cạnh Tiểu Khanh, cả ngày đều vô cùng vất vả, bận rộn, bởi vì Tiểu Khanh có đếm không hết nhiệm vụ giao cho hắn làm, những nhiệm vụ này cổ quái kỳ lạ, khiến Minh Long chịu nhiều đau khổ, chẳng qua tính cách Minh Long cứng cỏi, chỉ yên lặng cắn răng tiếp nhận.
Minh Long tiến vào Hỉ Duyệt Cư, Tiểu Khanh đang xem Tiểu Mạc cùng Tiểu Vạn ở dưới một gốc cây rậm rạp so chiêu. Minh Long đến hành lễ, Tiểu Khanh nói: "Từ giờ, nhìn xem Tiểu Vạn sư huynh của ngươi ra hết thảy bao nhiêu đao." Binh khí của Tiểu Vạn chính là đao, Tiểu Mạc cũng dùng đao, đao ảnh chớp động, thân pháp hai người cũng rất nhanh, Minh Long nghe vậy, vội chú tâm nhìn.

     Ngọc Hoa bồi Thái hậu đi vào vườn hoa, qua một hòn giả sơn, bên cạnh có một lương đình, gió thổi hiu hiu, rất là dễ chịu. Thái hậu ngồi xuống một chiếc ghế gỗ trong đình, để Ngọc Hoa ngồi bên cạnh. Sau đó nói: "Ngọc Hoa, ngươi đến phủ đã được một thời gian. Những ngày này bởi vì chuyện của Tử Đình,có chút vắng vẻ ngươi, ngươi đừng để ở trong lòng."
     Ngọc Hoa cười nói: "Cô mẫu, ngài nói đi đâu rồi. Ngài đã chịu nhận mẫu tử Ngọc Hoa, Ngọc Hoa không dám có yêu cầu xa vời."
     Thái hậu thở dài: "Ngươi là đứa bé hiểu chuyện. Có chút sự tình, cô mẫu không nghĩ muốn giấu ngươi."
     "Thỉnh cô mẫu cứ nói."
     "Nha đầu Minh Phượng, ngươi đã từng gặp qua."
     Trong lòng Ngọc Hoa bỗng nhiên có một loại dự cảm bất thường.
     "Minh Phượng là cô nương tốt. Minh gia cùng Phó gia chúng ta quan hệ cũng không cạn, nhất là Minh phu nhân, nếu bàn đến, vẫn là sư tỷ của ta, sư thúc của Long Thành." Thái hậu thật có chút không tiện mở miệng.
     "cô mẫu có chuyện gì cứ nói."
     "Tốt, vậy ta cứ việc nói thẳng. cô mẫu vốn đã đáp ứng Minh phu nhân, nếu hôn thê phụ thân Long Thành chỉ định không xuất hiện, liền để Minh Phượng gả cho Long Thành làm thê."
     Ngọc Hoa mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nghe vậy trong lòng vẫn tê rần.
     Thái hậu tự mình nói tiếp: "Mười mấy năm trước ngươi cùng Long Thành có duyên phận thiên định, bây giờ ta đã chuẩn ngươi, đương nhiên cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Ta đã cùng Minh phu nhân thỏa thuận, nếu người được chỉ hôn không xuất hiện, ngươi và Minh Phượng cùng gả cho Long Thành làm thê, không phân lớn nhỏ; nếu thê tử được chỉ hôn của Long Thành xuất hiện, ngươi và Minh Phượng cùng làm tiểu thiếp, cũng không phân lớn nhỏ."
     Trong lòng Ngọc Hoa dù đau đớn vạn phần, cũng không dám biểu lộ, gượng cười nói: "cô mẫu, chuyện này vốn cũng không đến lượt Ngọc Hoa nói chuyện, nếu Long Thành nguyện ý, Ngọc Hoa đương nhiên nguyện ý cùng Minh Phượng cô nương trở thành hảo tỷ muội."
     Thái hậu vui vẻ nói: "Ngọc Hoa, ngươi quả là thông tình đạt lý. Chỉ cần ngươi nguyện ý, chỗ Long Thành cô mẫu liền làm chủ, không đến lượt hắn nguyện ý hay không. Ngươi yên tâm, Long Thành là hài tử tốt, hắn sẽ cảm kích phần tâm ý này của ngươi, cũng sẽ không để cho ngươi ở Phó gia chịu bất kỳ ủy khuất gì."
     Ngọc Hoa lúc này đâu còn nhịn được, nước mắt lốp bốp rơi xuống. "Việc này không thể chậm trễ, ngày mai ta đem sính lễ cùng hôn thư đưa qua trước. Chỉ là đại hôn, vẫn phải chờ Long Thành đủ ba mươi tuổi mới có thể làm, đến lúc đó, cô mẫu nhất định lo liệu cho các ngươi một hôn lễ nở mày nở mặt."
     Ngọc Hoa trở lại chỗ ở, nước mắt như hạt châu đứt dây, không ngừng rơi xuống, Hoa bà bà ở bên cạnh thương tâm không thôi.
       Long Thành đã nghe được chuyện từ chỗ Thái hậu. Thái hậu vui mừng hớn hở nói rõ kế hoạch cho Long Thành, Long Thành nghe, im lặng không nói gì. Thái hậu thấy vậy thì không vui: "Ngươi sao không nói chuyện. Chẳng lẽ còn có cái gì không nguyện ý sao."
     Long Thành thở dài: "cô mẫu, việc này không ổn, thỉnh cô mẫu nghĩ lại."
     "Có gì không ổn? Ngọc Hoa cùng Minh Phượng đều nguyện ý, ngươi còn có gì không ổn. Ta là cô mẫu ngươi, phụ mẫu ngươi không ở, hôn nhân đại sự của ngươi nên do ta làm chủ, ngươi cũng không cần nhiều lời, về sau chỉ cần đối đãi hai tức phụ này thật tốt là được."
     Long Thành thấy thái độ cô mẫu kiên quyết, không tiện lại nói, đành cáo lui ra ngoài, đi xem Ngọc Hoa.
Long Thành không khỏi cảm thấy khó chịu. Hắn đã thấy qua nhiều nữ tử, hoặc dịu dàng, hoạt bát, khả ái, hoặc kiêu ngạo. Mỗi dạng đều có ưu điểm, nhưng không dạng nào trong số đó làm hắn bận tâm.
Hắn có thiện cảm với Ngọc Hoa, Minh Phượng hắn cũng có thiện cảm. Nhưng, hắn thật sự khao khát một mối quan hệ yêu thương như cha và nương, hắn không biết mình có may mắn gặp được nữ tử khiến hắn muốn sống chết bên nhau trăm năm hay không...
     Ngày thứ hai, Thái hậu làm chủ, đi Minh gia đem hôn sự định xuống. Lại ở thêm hai ngày, liền mang Tử Đình cùng Hương Nhi hồi cung, bởi vì hôn sự của Tử Đình còn phải bận rộn một đoạn thời gian.

(Hoàn quyển 1, mời đón đọc quyển 2: "Phó Gia Kim Long Truyền Kỳ chi Tỷ Muội Cung")

24/09/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro