Chương 5: Giả trang thị vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Phong thấy Hoàng Thượng đi vào, không khỏi thở dài một hơi: "Chỉ mong Hoàng Thượng nói ngắn gọn, sớm trở về. Ta nơm nớp lo sợ thật sự là khó chịu muốn chết."

     Nguyệt Lãnh cũng thở dài: "Ta sao lại không vậy."

     Lăng Phong oán giận nói: "Ngươi hẳn nên khuyên Hoàng Thượng trước đi gặp Thái hậu mới đúng."

     Nguyệt Lãnh: "Hắn là Hoàng Thượng, lại là trưởng bối của ta, ta sao có thể khuyên được hắn."

     Lăng Phong: "Bồ Tát phù hộ sư phụ lão nhân gia ông đừng đến tra tù a." Lời còn chưa dứt, liền nghe thị vệ trước hô: " Ngụy thống lĩnh."

     Đây thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Phía trước truyền đến tiếng bước chân, chính là Ngụy Trường Phát mang theo hai hộ vệ cùng nhau đi qua. Lăng Phong cùng Nguyệt Lãnh muốn trốn cũng không kịp. Bất đắc dĩ đành phải kiên trì nghênh đón.

     Ngụy Trường Phát thấy Lăng Phong cùng Nguyệt Lãnh đầu tiên là ngẩn người, sau đó không khỏi cả giận: "Lăng Phong, ngươi đem người nào đến thiên lao." Lăng Phong đành phải đáp: "Là Hoàng Thượng." "Hoàng Thượng ở bên trong?" Lăng Phong nói: "Vâng." Lão đầu tại không đáp lời, giơ tay một chưởng đánh vào mặt Lăng Phong, cả giận nói: "Ngươi thật to gan. Quỳ xuống cho ta."

     Lăng Phong bị một bạt tai của sư phụ đánh cho lảo đảo, gần như ngã sấp xuống, cũng không dám cãi lại. Vội vàng quỳ xuống.

     Ngụy Trường Phát: "Là ngươi nói cho Hoàng Thượng." Lăng Phong đành phải đáp: "Vâng." Lão đầu nghe xong, lại vung tay lên.

     Nguyệt Lãnh vội nói: "Ngụy đại thống lĩnh, xin ngài bớt giận."

     Lão đầu nhìn Nguyệt Lãnh một cái nói: "Lãnh thị vệ, lão phu giáo huấn đồ đệ của mình, ngươi có lời gì muốn nói."

     Nguyệt Lãnh vội khom người nói: "Thuộc hạ không dám, chỉ là Lăng đại ca hắn cũng là phụng mệnh hoàng thượng thân bất do kỷ (không tự làm chủ bản thân được)." Ngụy Trường Phát hừ một tiếng, nếu không phải nghiệt đồ này vi phạm mệnh lệnh lão phu đem chuyện bắt được nữ thích khách bẩm báo Hoàng Thượng, lấy đâu ra cái gọi là phụng hoàng mệnh. Lời này lại không tiện nói ra. Nhân tiện nói: "Chờ thấy Hoàng Thượng lại cùng ngươi tính sổ."

     "Ngụy lão khanh gia, không biết ngươi định tính sổ cái gì." Tử Đình dìu Hương Nhi ra. Hương Nhi dường như có tổn thương cánh tay, Tử Đình nhẹ nhàng dìu. Đám người cuống quít hành lễ. Tử Đình phất tay để mọi người lên. Lăng Phong vì bị sư phụ phạt quỳ nên chưa dám đứng dậy.

     Tử Đình nhìn thoáng qua Lăng Phong, nói: "Ngụy lão khanh gia, trẫm muốn nhờ ngươi một việc."

     Ngụy Trường Phát vội nói: "Hoàng Thượng nói quá lời, hoàng thượng có chuyện gì xin cứ phân phó, thần quyết xông pha khói lửa cũng không chối từ."

     Tử Đình: "Lăng Phong sai lầm, ngươi nể trẫm mặt mũi miễn hắn lần này đi."

     Ngụy Trường Phát vội nói: "Vâng. Đã là Hoàng Thượng phân phó, vi thần tự nhiên tuân theo." Nhìn Lăng Phong nói: "Ngươi còn chưa chịu dậy." Lăng Phong lúc này mới đứng lên, nói: "Tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn sư phụ."

     Tử Đình: "Nguyệt Lãnh, chúng ta đi."

     Ngụy Trường Phát vội nói: "Hoàng Thượng xin dừng bước." Tử Đình cau mày nói: "Ngụy lão khanh gia còn có việc?" Ngụy Trường Phát nói: "Không biết Hoàng Thượng muốn đem thích khách mang đi đâu."

     Tử Đình: "Cái này chẳng lẽ còn phải hướng lão khanh gia ngươi bẩm báo sao?"

     Ngụy Trường Phát: "Lão thần không dám chỉ là chức trách của vi thần, kẻ này lại là trọng phạm xông vào cấm cung, Hoàng Thượng vẫn nên giao nàng cho vi thần xử lý. Có chỗ nào mạo muội còn thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."

     Tử Đình: "Lão khanh gia cớ gì nói ra lời ấy? Ta đã nói qua, nàng không phải thích khách."

     Ngụy Trường Phát: "Hoàng Thượng đã nói như thế, lão thần tất nhiên tin tưởng, thế nhưng Thái hậu nơi đó. . ."

     Tử Đình: "Việc này về sau đều do trẫm xử lý, ngươi không cần quản."

     "Vi thần tuân chỉ, vi thần cung tiễn Hoàng Thượng." Ngụy Trường Phát chờ chính là một câu nói kia của Hoàng Thượng. Ngụy Trường Phát làm quan trong cung nhiều năm, sao không biết cái gì lợi cái gì hại, chỉ là chịu tội kẹp ở giữa Thái hậu cùng Hoàng Thượng mà thôi. Bây giờ có được câu nói này của Tử Đình, liền đúng ý hắn, vội rút thân ra, chạy thật nhanh.

     Lăng Phong thấy bọn người Hoàng Thượng đi xa, thấp giọng hỏi: "Sư phụ, chuyện này chúng ta mặc kệ sao?" Lão đầu trừng mắt: "Ngươi quản được sao? Lại dám nhiều chuyện, liền đánh gãy chân của ngươi." Lăng Phong thưa dạ, nào dám nói nữa.

     Tử Đình dắt theo Hương Nhi lại không tiện. Lúc này, trời đã sáng lên, trong cung người đến người đi, thấy Hoàng Thượng dắt cái nữ tử hắc y đều kinh ngạc, dù không dám hỏi, nhưng cũng lặng lẽ nói nhỏ. Nguyệt Lãnh: "Hoàng Thượng thúc thúc, chúng ta dạng này một đường đi thẳng, giống như không được tốt." Tử Đình cũng biết, tình hình lần này chắc chắn sẽ truyền đến tai Thái hậu, nhưng cũng không có cách nào khác.

     Mặt Hương Nhi sớm đã đỏ đến không thể đỏ hơn, lúc này cũng nói: "Ta thêm cho ngươi phiền phức sao?"

     Tử Đình ôn nhu cười: "Sao lại thế. Nếu như ngươi không ở bên cạnh ta mới là đại đại phiền phức." Nghĩ ngợi một phen lại đối Nguyệt Lãnh nói: "Đến chỗ của ngươi đi." Ba người bước nhanh thẳng đến nơi ở của Nguyệt Lãnh.

     Nguyệt Lãnh ở trong một viện độc lập, nơi này cách tẩm cung hoàng thượng rất gần, xuyên qua hai hành lang liền đến. Nơi này cũng không có cung nữ hầu hạ, càng u tĩnh tránh được tai mắt người khác. Nguyệt Lãnh đẩy cửa, mời Tử Đình cùng Hương Nhi đi vào.

     Hương Nhi đối Nguyệt Lãnh vén áo thi lễ: "Quấy rầy ngươi."

     Nguyệt Lãnh vội vàng tránh đi: "Hương Nhi a di không cần khách khí." Hương Nhi cũng không lớn hơn Nguyệt Lãnh mấy tuổi, thấy Nguyệt Lãnh gọi nàng là a di, không khỏi có chút thẹn thùng: "Nguyệt Lãnh thiếu hiệp không cần xưng hô như thế, ta chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi, gọi một tiếng tỷ tỷ là được." Nguyệt Lãnh nhìn nhìn Tử Đình cười nói: "Ta cũng không dám."

     Tử Đình cũng nói: "Ngươi không cần khách khí với hắn, hắn là chất nhi của ta, ngươi lại là ta. . ." Nói đến đây, Hương Nhi đã xấu hổ đẩy hắn một cái, Tử Đình liền đem câu sau thu về: "Hắn gọi ngươi một tiếng a di cũng là phải."

     Nguyệt Lãnh: "Hương Nhi a di, thương thế của ngươi không sao chứ?" Hương Nhi mặc dù xấu hổ, nhưng cũng ngầm thừa nhận Nguyệt Lãnh xưng hô: "Không ngại, chỉ là bị thương ngoài da."

     Tử Đình: "Nguyệt Lãnh, nơi này của ngươi có quần áo sạch không." Nguyệt Lãnh vội đi lấy một bộ trang phục thị vệ mới, nói: "Chỉ có cái này." Tử Đình: "Vừa vặn. Ngươi đi thay đi."

     Hương Nhi nhẹ gật đầu, tự đi vào bên trong thay quần áo. Không lâu sau, Hương Nhi thay xong trở ra. Hai mắt Tử Đình không khỏi sáng lên, Hương Nhi đã biến thành một mỹ thiếu niên mười tám mười chín tuổi. Hương Nhi thấy Tử Đình nhìn nàng, không khỏi cúi đầu: "Ta mặc như vậy rất xấu sao?" Tử Đình cười nói: "Xấu chỗ nào chứ."

     Thân hình Nguyệt Lãnh cao lớn hơn Hương Nhi, bộ quần áo này mặc trên người nàng mặc dù rộng chút, nhưng nhìn sơ cũng khá tươm tất. "Từ nay ngươi sẽ là thị vệ mới trong cung, gọi là Tử Nghiên." Nguyên lai Tử Đình lần đầu tiên gặp gỡ Hương Nhi chính là vào giờ Tý, mà chữ Tử này cùng chữ Tử trong Tử Đình giống nhau*. Hương Nhi gật đầu cười.
*Tử Đình (子庭)
Tử Nghiên (子时): nghĩa là giờ Tý
     Ba người đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên có người hô: "Lãnh thị vệ có ở đây không? Lư ma ma tìm ngươi có chuyện muốn hỏi."

     Tử Đình: "Tin tức của Thái hậu thật nhanh." Nguyệt Lãnh khẩn trương: "Làm sao bây giờ." Tử Đình đối Hương Nhi nói: "Hương Nhi, ngươi đừng sợ, nhớ kỹ những lời trong thiên lao chúng ta đã nói." Hương Nhi nhìn Tử Đình nhẹ gật đầu. Tử Đình đối Nguyệt Lãnh nói: "Thái hậu tra hỏi, hết thảy có ta la liệu." Nguyệt Lãnh gật đầu xác nhận.

     Tử Đình đẩy cửa ra ngoài, Hương Nhi cùng Nguyệt Lãnh cũng đi theo ra ngoài.

     Ngoài cửa Lư ma ma đang cùng một thị vệ cung nội chờ, chợt thấy Hoàng Thượng ra tới, vội vàng hành lễ. Hoàng Thượng cho Lư ma ma lên, hỏi: "Thái hậu tìm Nguyệt Lãnh có chuyện gì?" Lư ma ma đánh giá Hương Nhi, trả lời: "Thái hậu đương nhiên là muốn mời Hoàng Thượng cùng qua." Tử Đình: "Tốt, vậy chúng ta cùng đi."

     Lư ma ma chần chờ nói: "Hoàng Thượng, có một câu, không biết có nên hỏi hay không."

     Tử Đình cười nói: "Lư ma ma ngươi cứ hỏi đi." Lư ma ma: "Nghe nói tối hôm qua Hoàng Thượng đem một phạm nhân trong thiên lao đi, không biết có phải thật không?"

     "Ma ma tin tức của ngươi thật nhanh, " nói xong cười một tiếng, lại nói: "Tên phạm nhân kia bị oan, ta đã tra ra chân tướng, thả hắn xuất cung rồi."

     Lư ma ma nghe Hoàng Thượng nói như vậy, ngốc hồi lâu mới nói: "Hoàng Thượng anh minh, ngài làm như vậy nhất định là có đạo lý riêng". Trong miệng dù nói vậy, lại không ngừng nhìn hướng phòng Nguyệt Lãnh.

     Tử Đình đương nhiên minh bạch: "Lư ma ma nhất định là lần đầu tiên đến nơi này của Nguyệt Lãnh." Lư ma ma cười nói: "Vâng, trước nay là ta sơ ý, không biết Nguyệt Lãnh thiếu gia ở nơi này có tốt không."

     Nguyệt Lãnh vội ôm quyền đáp: "Phiền Lư ma ma nhớ tới, Nguyệt Lãnh mọi chuyện đều tốt."

     Tử Đình lại nói: "Nguyệt Lãnh thật là. Qua cửa là khách, còn không mời Lư ma ma vào ngồi một chút." Nguyệt Lãnh vội nói: "Đúng vậy a, Lư ma ma mời ngài vào uống chén trà."

     Lư ma ma mười phần muốn vào xem, ngoài miệng lại nói: "Thái hậu vẫn chờ Hoàng Thượng, hiện tại vào nhà không tiện lắm." Tử Đình: "Cũng không vội." Dứt lời xoay người đi vào trong.

     Lư ma ma cũng đi theo vào. Phòng ở rất rộng rãi, đồ vật lại không nhiều, gian ngoài một cái bàn, hai cái ghế, chuyển qua bình phong, chính là phòng ngủ. Tử Đình ngồi trên ghế, nói: "Tử Nghiên, ngươi đem Lư ma ma đi xung quanh nhìn một chút." Hương Nhi thấp giọng lên tiếng: "Ma ma mời."

     Lư ma ma miệng nói: "Không cần, không cần." Lại theo Hương Nhi mọi nơi đều nhìn một lần, trong phòng cũng không có ai.

     Lư ma ma rất là buồn bực, rõ ràng thị vệ tới báo Hoàng Thượng đem người mang đến nơi này của Nguyệt Lãnh, tại sao lại không có ai, không lẽ thật sự đã ra khỏi cung. Một bên cười nói: " Thật quá ủy khuất Nguyệt Lãnh thiếu gia rồi, nơi này liền cái người sai sử cũng không có, ta liền phân phó người đưa qua mấy cái thô sử nha đầu."

     Nguyệt Lãnh: "Lư ma ma không cần phí tâm, thật sự không cần, chỗ này của ta cũng không có việc cần dùng người, có một mình Tử Nghiên là đủ."

     Lư ma ma: "Chỉ sợ hắn tay chân vụng về phục thị không tốt." Tử Đình đứng lên nói: "Lư ma ma liền nhìn xem mà lo liệu đi, chúng ta cũng nên đi gặp Thái hậu."

     Nguyệt Lãnh: "Tử Nghiên, ngươi đem bên trong phòng chỉnh lý một chút." Hương Nhi thấp giọng đáp: "Vâng." Tử Đình hiểu ý cười một tiếng, đi gặp Thái hậu.

     Thái hậu lần này là thật sinh khí. Mặc cho Tử Đình cùng Nguyệt Lãnh quỳ trên mặt đất, lại hồi lâu cũng không mở miệng nói chuyện. Tử Đình nghĩ thầm, lúc này cần phải ứng đối thật tốt. Liền lần nữa dập đầu gọi: "Thái hậu." Thái hậu vẫn không để ý tới, lại hỏi Lư ma ma: "Từ nơi nào tìm được Hoàng Thượng?" Lư ma ma liền đem chuyện nhìn thấy ở chỗ Nguyệt Lãnh nói một lần.

     Thái hậu nghe càng thêm tức giận: "Hoàng Thượng thật đem thích khách kia thả rồi?" Tử Đình vội nói: "Vâng."

     Thái hậu: "Tốt, Hoàng Thượng, tự ý thả thích khách chuyện lớn như vậy, ngươi cũng dám tự mình làm chủ. Chẳng lẽ Hoàng Thượng không biết ta muốn đích thân thẩm vấn thích khách kia sao?"

     Tử Đình: "Thái hậu, này chỉ là những việc vặt trong cung, nhi thần lo lắng Thái hậu hao tâm tổn trí, cho nên tra ra chân tướng xong liền tới bẩm báo."

     Thái hậu: "Chân tướng gì?"

     Tử Đình: "Nữ tử này thật sự không phải thích khách, lần này tiến cung chính là đến tìm nhi thần?"

     Thái hậu: "Nàng tới tìm ngươi làm cái gì?"

     Tử Đình: "Kỳ thật vị cô nương này có tính tình thật tốt. Lần trước nhi thần cùng nàng chạy ra cung, sau khi chia tay không kịp nhiều lời liền đã trở lại. Nàng lại lo lắng nhi thần bởi vậy mà gánh trên lưng oan ức, cho nên trở về tìm nhi thần. Bây giờ biết được nhi thần vốn là Hoàng Thượng, xấu hổ muốn chết, sau khi nhi thần khuyên nhủ một phen, đã để Nguyệt Lãnh đưa nàng xuất cung."

     Hoàng Thượng nói hời hợt, Thái hậu nghe trợn mắt há mồm, nhưng cũng tìm không ra lý do cãi lại. Ngây ngốc một chút, hỏi: "Nguyệt Lãnh, Hoàng Thượng nói thế nhưng là thật?" Nguyệt Lãnh: "Vâng." Lại không nói nhiều.

     Thái hậu nhìn nhìn Tử Đình cùng Nguyệt Lãnh rõ ràng đã lập thành đồng minh, cũng hỏi không ra cái gì, nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải. Lư ma ma ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thái hậu, việc đã đến nước này, trách cứ Hoàng Thượng cũng vô dụng. Thái hậu cũng mệt mỏi, vẫn nên hồi cung nghỉ ngơi đi."

     Thái hậu suy nghĩ một chút nói: "Lần này cứ như vậy đi. Lần sau Hoàng Thượng không thể lại tuỳ hứng làm bậy." Tử Đình vâng dạ xác nhận. "Ta cũng mệt mỏi, hồi cung đi. Hoàng Thượng cũng đứng lên đi."

     Tử Đình vội nói: "Tạ mẫu hậu dạy bảo, cung tiễn mẫu hậu. Mẫu hậu, thị vệ trong cung gần đây hầu hạ không tốt, ta dự định thay một thị vệ khác."

     Thái hậu: "Những chuyện nhỏ nhặt này Hoàng Thượng tự xem lo liệu đi."

     Tử Đình: "Nguyệt Lãnh, còn không mang hắn đến." Nguyệt Lãnh lúc này đã triệt để thành đồng mưu của Hoàng Thượng, không thể làm gì khác hơn đành nói: "Vâng." Trước đem Tử Nghiên đưa đến nơi này. Còn có một đống chuyện cần giải quyết tốt hậu quả, tự nhiên đều do Nguyệt Lãnh làm thay.

     Trong cung có thị vệ mới, đương nhiên không thể giấu diếm Lăng Phong được. Hoàng Thượng cùng Nguyệt Lãnh chính là cố ý kéo hắn xuống nước. Lúc Nguyệt Lãnh đem Tử Nghiên đi gặp Lăng Phong, Lăng Phong bị doạ gần chết, lại không dám đắc tội Hoàng Thượng. Nguyệt Lãnh không khỏi cũng bội phục Tử Đình thúc hắn lá gan thực sự đủ lớn. Cũng an ủi Lăng Phong: "Về sau có chuyện gì xảy ra, tự nhiên do Hoàng Thượng gánh vác."

     Lăng Phong nghĩ thầm, việc đã đến nước này, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, về sau tự nhiên cũng có chỗ tốt. Đành phải giấu sư phụ, truyền mệnh về sau thị vệ mới tới Tử Nghiên trực tiếp phục thị Hoàng Thượng. Trong cung thay một tiểu thị vệ, vốn là chuyện thường, cũng không có người sinh nghi.

     Lại qua mấy ngày, Hoàng Thượng đúng giờ hạ triều, ban đêm sau khi thỉnh an Thái hậu lại ở trong thư phòng đọc sách, đều do một thị vệ gọi Tử Nghiên phục thị, rốt cuộc không lại làm loạn nữa. Thái hậu thật cao hứng. Cũng cùng Hoàng Thượng mấy lần nói lên Mai phủ hôn sự, Hoàng Thượng vẫn lấy lý do nhiên kỷ nhỏ mà cự tuyệt.

     Thái hậu cũng tin là thật, cảm thấy Hoàng thượng nhất định là không thích cô nương Mai gia kia, liền hướng Mai phu nhân nói ra thánh ý. Cũng nói để một người khác có gia thế trong sạch hướng nha đầu kia cầu hôn. Trong lòng lại suy nghĩ nữ nhi nhà ai mới thích hợp với hoàng thượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro