Chương 6: Hôn sự Mai phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật vất vả yên tĩnh nửa tuần, trong cung lại có thêm một thích khách. Hơn nữa vẫn là nữ thích khách.

     Ngày này lại trùng hợp là Lăng Phong trực. Tên thích khách thật quá lớn gan, xông thẳng vào thư phòng Hoàng Thượng, muốn gặp Hoàng Thượng. Bọn người Lăng Phong đem nữ tử này vây vào giữa. Nữ tử mặc một thân y phục đỏ mận, tuổi chừng mười tám mười chín tuổi, dáng dấp có chút anh tuấn. Cũng may Ngụy lão thống lĩnh mang theo một đám người hộ tống Thái hậu đi chùa miếu thắp hương chưa về, nếu không Lăng Phong thiếu không được lại chịu sư phụ huấn trách.

     Nữ tử bị vây lại cũng không e ngại, nói: "Thị vệ trong cung đều là hạng người dùng phương thức này chiến thắng sao?" Lăng Phong thấy nữ tử cay cú như thế, cũng thật mới mẻ. Liền lệnh hai thị vệ tiến lên bắt giữ. Nữ tử này nhìn có vẻ yếu đuối, lại thật có mấy phần bản lĩnh, hai thị vệ đều bị quét bay về.

     Nữ tử mặt lộ vẻ cười nhạo nói: "Thủ hạ của ngươi dường như không quá giỏi a. Dứt khoát ba người các ngươi cùng nhau lên, để bổn tiểu thư cùng nhau giáo huấn đi."

     Lăng Phong thấy nàng bộ dáng xinh xắn, lại bốc không nổi hoả khí: "Cô nương, ngươi biết ban đêm xông vào cung là trọng tội không? Ngươi vẫn nên giơ tay chịu trói, nếu vậy ta sẽ ở trước mặt hoàng thượng vì ngươi cầu tình."

     Nữ tử nói: "Ai quan tâm ngươi ngươi có cầu tình hay không." Nói đến đây, mặt không khỏi đỏ lên: "Ngươi nếu có bản lĩnh trước bắt được ta rồi nói."

     Lăng Phong bất đắc dĩ, đành phải ra tay. Mấy chiêu qua đi, nữ tử không khỏi lại lần nữa dò xét Lăng Phong. Lăng Phong võ công căn cơ vững chắc, chiêu thức quang minh lỗi lạc, người cũng tư thế hiên ngang, không khỏi trong lòng có mấy phần ngượng ngùng. Lăng Phong từ nhỏ đi theo sư phụ tính khí nóng nảy, mặc dù đã hơn hai mươi tuổi nhưng xưa nay cũng chưa từng tiếp xúc với nữ hài tử, bây giờ thấy nữ tử này, không khỏi trong lòng có mấy phần hảo cảm, hạ thủ tất nhiên là nhẹ tay.

     Bên này Lăng Phong một chiêu chụp tới, không biết làm sao chân nữ tử lại trượt mội cái, khẽ lảo đảo ngã về sau, rơi thẳng vào trong ngực Lăng Phong. Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng, Lăng Phong không khỏi ngẩn ngơ. Nữ tử cũng đỏ bừng cả khuôn mặt: "Ngươi còn không mau buông ta ra." Lăng Phong vội vàng buông tay, nữ tử lúc này mới đứng vững. Nói: "Ta đánh không lại ngươi, ta đi."

     Lăng Phong thấy nàng nói muốn đi, vội vàng hô: "Cô nương dừng bước." Nữ tử xoay người hỏi: "Thế nào, ngươi vẫn muốn bắt ta sao?" Lăng Phong cản nàng vốn không phải có ý này, nhân nàng nói ra, bỗng dưng nhớ tới: "Đây là Lăng Phong chức trách, mong cô nương thứ lỗi."

     Nữ tử cúi đầu, sâu kín nói: "Ta đích xác xông vào cung, ngươi là quan sai, có cái gì thứ lỗi không thứ lỗi."

     Lăng Phong không lời nào để nói, đi tới phía trước cầm lên gông xiềng, nữ tử cũng không phản kháng, chờ Lăng Phong. Lăng Phong hơi chần chừ, ra tay điểm huyệt đạo cánh tay nữ tử kia, nói: "Ủy khuất cô nương." Cũng không đeo gông xiềng vào. Nữ tử nhìn hắn một cái, không nói gì. Lăng Phong nói: "Cô nương đi theo ta." Nữ tử thở dài, liền đi theo sau lưng Lăng Phong, ngoan ngoãn hướng thiên lao bước đi.

     Đám người thấy nữ thích khách này mới vừa rồi còn phi thường ngang ngược, bây giờ lại phảng phất biến thành người khác, không khỏi đều cảm thấy kỳ quái.

     Lăng Phong mang theo nữ tử đến trước cửa thiên lao, sớm có thủ vệ chạy ra nghe lệnh. Lăng Phong hỏi: "Hôm nay là vị đại nhân nào trực?" Thủ vệ trả lời: "Tối hôm nay Mai đại nhân trực, biết ngài bắt được thích khách, đang đến đây." Lăng Phong nghe xong, không khỏi thầm hô xui xẻo. Mai đại nhân này là người cứng nhắc cương chính nhất, chưa từng làm việc thiên tư. Sư phụ Lăng Phong cùng hắn là đồng liêu, sư phụ rất khâm phục vị Mai đại nhân này.

     Nhưng nữ tử này nếu rơi vào tay Mai đại nhân, chỉ sợ trước tiên phải chịu nỗi khổ da thịt, cái này nên làm thế nào cho phải."Mai đại nhân đến." Lăng Phong nghe được trong lòng giật mình.

     Mai Đại Nhân đã chậm rãi đi qua. Lăng Phong cảm giác nữ tử nghe được là Mai đại nhân trực, giống như phi thường sợ hãi, hướng phía sau mình trốn tránh. Lăng Phong nhẹ giọng an ủi: "Ngươi không cần sợ."

     Nữ tử lại lo lắng nói: "Lần này thảm." Lăng Phong nghĩ, hiện tại ngươi mới biết thảm sao.

     Mai Đại Nhân đã đi tới gần. Lăng Phong đành phải khom người thi lễ: "Mai đại nhân." Mai đại nhân luận chức vị còn cao hơn Lăng Phong hai cấp nhưng bởi vì Lăng Phong được Hoàng Thượng trực tiếp quản hạt, tự nhiên được xếp vào quan đại tam cấp. Vì vậy, Mai Đại Nhân đối Lăng Phong cũng tương đương khách khí, đáp lễ lại cười nói: "Lăng đại nhân vất vả."

     Lăng Phong: "Đều là bổn phận, không dám nhận vất vả. Chỉ là phạm nhân này...." đang suy tính như thế nào tìm từ, Mai đại nhân thấy phạm nhân sau lưng Lăng Phong cúi đầu đứng ở nơi đó, lại không đeo gông xiềng, không khỏi có mấy phần không vui: "Lăng đại nhân vì sao đối phạm nhân đãi ngộ tốt như vậy" Lăng Phong: "Phạm nhân tuyệt không đả thương người, lại tự bó tay chịu trói, cho nên hạ quan cho rằng không cần thiết đeo gông xiềng."

     Mai Đại Nhân cau mày: "Dù vậy, pháp không thể phế." Liền quát thủ vệ: "Đeo gông vào, áp giải đại đường." Sau đó đối Lăng Phong ôm quyền nói: "Bản quan trên người còn có chức trách, Lăng đại nhân đi thong thả." Còn không phải sao, phạm nhân do Hình bộ đại lao quản, Lăng Phong nên chắp tay rời đi rồi. Nếu không phải nể mặt mũi sư phụ Lăng Phong, Mai đại nhân mới sẽ không đích thân đến giao tiếp.

     Hai bên thủ vệ tiến đến, định cho phạm nhân đeo gông. Nữ tử lại đối Lăng Phong nói: "Ngươi còn không cứu ta." Lăng Phong nghe nghĩ cũng không nghĩ nhiều, vội nói: "Chậm đã." Hai thủ vệ nhìn nhìn Mai Đại Nhân lại nhìn nhìn Lăng Phong, không biết nên thế nào cho phải.

     Mai Đại Nhân không vui nói: "Lăng Đại Nhân còn có chuyện gì?" Lăng Phong: "Mai đại nhân, tiểu chất hướng ngài xin một cái ân tình, phạm nhân này thật sự đặc thù, còn thỉnh đại nhân cho phép đem hắn tạm thời bắt giữ, đợi bẩm báo qua Hoàng Thượng mới thẩm vấn, đại nhân thấy được không."

     Lăng Phong nghĩ thầm nếu để cho Mai đại nhân thẩm, cho dù tội danh thích khách không thể xác thực, nhưng tội xông vào cấm cung cũng không nhẹ, rơi vào tay Mai đại nhân, không chết cũng lột da. Không bằng hướng Hoàng thượng cầu tình, Hoàng thượng dường như đối thích khách cũng không phải phi thường thống hận.

     Mai đại nhân nghe Lăng Phong nói như vậy, càng thấy không vui. Nghĩ thầm, Ngụy đại thống lĩnh cương trực công chính, sao đồ đệ của hắn lại vì dạng này phạm nhân giải vây, còn lấy Hoàng Thượng ép mình. Liền giận tái mặt: "Phạm nhân giải vào thiên lao, theo quy củ từ trước đều do quan viên trong giờ trực sơ thẩm, Lăng Phong đại nhân làm sao lại không biết."

     Lăng Phong: "Tiểu chất tất nhiên biết, chỉ là tên thích khách này là nữ tử, sợ chịu không nổi hình trách."

     Mai đại nhân: "Lời này Lăng thị vệ cũng nên nói sao? Vì phạm nhân xuyên tạc giải vây, đến cùng là dụng ý gì? Hừ, lão phu đợi ngày sau muốn hỏi một chút Ngụy đại nhân, là như thế nào quản giáo thuộc hạ." Nói xong, tại không để ý tới Lăng Phong, quát thủ vệ: "Còn không đem phạm nhân áp giải vào."

     Lăng Phong nghe ngữ khí Mai Đại Nhân đã cảm thấy không hợp lý, thế nhưng là chẳng biết tại sao, lại vô cùng không muốn nữ tử này bị thương tổn. Đang do dự, nữ tử thấp giọng nói: "Ngươi làm người tốt phải làm đến cùng, ta không thể để cái Mai đại nhân này thẩm vấn, ngươi mau giải khai huyệt đạo của ta, về sau ta tự sẽ báo đáp."

     Hai người vốn cách nhau gần, nữ tử lại sợ người khác nghe thấy , gần như là dán vào tai Lăng Phong nói, mấy chữ nói ra, thanh âm cơ hồ nhỏ đến khó nghe được. Lăng Phong chỉ cảm thấy tai cổ ngứa ngứa tê tê, nói không nên lời là cảm giác gì. Nhất thời lại ngốc.

     Mai đại nhân thấy Lăng Phong không đáp lời mình, lại cùng phạm nhân thì thầm nói nhỏ, không khỏi giận dữ: "Lăng thị vệ." Lăng Phong bỗng nghe Mai Đại Nhân quát hỏi, giật nảy mình, mạnh mẽ ngẩng đầu, trùng hợp đụng phải đầu nữ tử kia, nữ tử bị đập đến ai u một tiếng, kêu: "Ngươi làm cái gì." Lời mới vừa ra khỏi miệng, vội ngậm miệng không nói nữa.

     Lăng Phong cảm thấy rất áy náy, chưa kịp mở miệng nói gì, Mai Đại Nhân đã kinh ngạc hô: "Là ngươi."

     Nữ tử không nhịn được thấp giọng oán trách Lăng Phong: "Lần này bị ngươi hại thảm." Mai đại nhân bên kia đã liên tục phân phó: "Nhanh cầm đèn tới." Đoạt lấy đèn lồng trên tay thủ vệ tiến nhanh tới nhìn kỹ.

     Nữ tử vừa muốn hướng phía sau Lăng Phong tránh, Mai Đại Nhân đã quát to: "Đứng yên đừng nhúc nhích." Nữ tử lại quả thật ngoan ngoãn không dám động.

     Lăng Phong trong lòng buồn bực, ngăn lại: "Mai đại nhân." Mai đại nhân cũng không để ý tới hắn, đưa tay đem hắn gạt qua, nhìn kỹ nữ tử kia. Nữ tử cảm thấy không thể tránh thoát, đành phải ngẩng đầu cười lấy lòng: "Nữ nhi thỉnh an cha."

     Mai đại nhân kinh hãi, chỉ vào nữ tử kia nửa ngày nói không ra lời. Nguyên lai vừa rồi tuy có ánh đèn, lại không sáng sủa, nữ tử kia một mực cúi đầu trốn ở sau lưng Lăng Phong, không kêu một tiếng, Mai Đại Nhân cũng lười dò xét. Nghe được lời nữ tử kia chấn kinh thốt ra, Mai Đại Nhân mới nghe được, sao lại giống như giọng nữ nhi Mai nhi của mình. Nâng đèn lên xem xét, đúng là mình kia không sợ trời không sợ đất, nhũ danh Thược Dược nữ nhi bảo bối.

     Thược Dược vốn là một nha đầu bướng bỉnh, mặc dù có bảy, tám năm cùng cô cô ở miếu chùa tu thân, lại chỉ dưỡng tốt thân thể, tính tình lại không thay đổi chút nào. Ngẫu nhiên cải trang thành dáng vẻ thục nữ lừa gạt Mai đại nhân một chút mà thôi. Nào biết theo mẫu thân gặp qua Thái hậu, Thái hậu lại mười phần yêu thích, muốn đem nàng gả cho Hoàng Thượng.

     Thược Dược từ nhỏ được nuông chiều, biết trong cung phép tắc cực nhiều đương nhiên là không nguyện ý, vì vậy muốn đào hôn trốn đi, sau khi bị nha hoàn trong nhà phát hiện, Mai đại nhân đem nàng nhốt ở trong nhà, để nàng tu thân dưỡng tính thật tốt. Nào biết, một ngày sau khi Mai phu nhân hồi phủ, cùng Mai đại nhân nói, Hoàng Thượng nhớ tới Thược Dược khi còn bé kỳ quái tinh nghịch, cho nên đã từ chối cửa hôn sự này.

     Mai Đại Nhân vốn không phải người ham quyền quý, có thể hay không làm nhạc phụ hoàng thượng lại chưa từng để trong lòng. Thế nhưng Mai phu nhân lại cảm thấy nữ nhi làm cho mình thật mất mặt, không khỏi kể vài câu. Thược Dược sao chịu nổi dạng này ủy khuất, tâm tư khẽ động, liền muốn tìm tới cửa hỏi tội Hoàng thượng, ta không tốt chỗ nào vì sao không để ý đến ta. Mai phu nhân thấy nàng không biết trời cao đất rộng, lại nói vài câu, còn đem nàng nhốt ở trong phòng không cho phép ra khỏi cửa. Thược Dược liền đem đủ loại bất hạnh này quy tội cho Hoàng Thượng.

     Trong đêm, thừa dịp phụ thân không ở trong nhà vụng trộm chạy đến hoàng cung. Vốn định dọa một chút Tử Đình hoàng thượng, kết quả lại bị Lăng Phong bắt lấy, may mắn thế nào còn đưa đến trong tay phụ thân nàng.

     Mai đại nhân nhìn Thược Dược vừa kinh vừa tức: "Là ngươi, ngươi dám ban đêm xông vào thâm cung làm thích khách, Mai gia ta lại có dạng này tử tôn." Tức đến thân thể cũng run lên giương chưởng hướng Thược Dược đánh tới. Lăng Phong nhanh tay lẹ mắt, vội nhẹ nhàng ngăn trở, nói: "Mai đại nhân bớt giận. Đừng tức giận hại thân thể."

     Thược Dược cũng sợ hãi cha, thấy cha tức thành dạng này, vội trốn phía sau Lăng Phong.

     Mai đại nhân thở dài một hơi, nhìn Lăng Phong nói: "Ai, gia môn bất hạnh. Đây là tiểu nữ. Lão phu giáo nữ không nghiêm, thực sự thẹn với Hoàng Thượng. Lăng đại nhân thỉnh đem lão phu cũng bắt lại đi."

     Lăng Phong vội nói: "Mai đại nhân không cần như thế. Ta nghĩ trong đó tất có hiểu lầm." Nói xong, lại đưa tay đem huyệt đạo Thược Dược cũng giải khai. Mai đại nhân nhìn Lăng Phong thành khẩn như vậy, nghĩ đến hắn vừa rồi một mực che chở Thược Dược, không khỏi vừa thẹn vừa xấu hổ. Quát nữ nhi: "Ngươi còn không mau tạ Lăng đại nhân." Thược Dược nghe cha nói, dù không tình nguyện, cũng hướng Lăng Phong vén áo thi lễ, Lăng Phong vội vàng đáp lễ.

     Sắc mặt hai người đều đỏ.

     Thược Dược lại đối Lăng Phong nói: "Ngươi bắt cũng bắt, ta cũng bị cha quở trách, nên để chúng ta trở về đi." Mai đại nhân nghe, quát: "Im ngay. Ngươi cho rằng đây là địa phương nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Lén xông vào cung là tội bao lớn ngươi không biết sao?"

     Lăng Phong: "Mai đại nhân không cần sốt ruột. Mai cô nương nàng là vô tâm, cũng không có tạo thành tổn thương gì, ta đi hướng Hoàng Thượng cầu tình, Hoàng Thượng là người trạch tâm nhân hậu, sẽ không có việc gì lớn."

     Thược Dược nghe, nói: "Đã như thế, ngươi còn không mau đi." Lăng Phong: "Tốt, tốt." Đối thủ vệ nói: "Các ngươi đem vị cô nương này trông thật kỹ, không thể để nàng ủy khuất."

     Mai đại nhân thấy Lăng Phong đối nữ nhi yêu quý, che chở, không khỏi thầm nghĩ, Lăng Phong đứa nhỏ này thực sự rất được, nếu có thể cùng Thược Dược kết thành lương duyên cũng chưa chắc không tốt. Thế nhưng lại nghĩ, ai, hiện tại cha con mình đã là thân mang tội, lại vẫn nghĩ mấy chuyện này.

     Đối Lăng Phong chắp tay nói: "Lăng đại nhân, làm phiền ngươi." Lăng Phong vội vàng đáp lễ. Mai đại nhân nói: "Đêm đã khuya, không nên quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai bẩm báo là được."

Nguyệt Lãnh mấy ngày nay rất là nhàn nhã. Hoàng thượng có Tử Nghiên phục thị, hắn ngược lại không tiện ở bên cạnh vướng tay chướng mắt. Chỗ ở của hắn bị Tử Nghiên chiếm, dứt khoát liền đến tẩm cung Tử Đình ở. Nơi đó không gian rất lớn, tùy tiện thu thập một gian phòng ốc là được. Chỉ là cung nữ đông đảo, thấy Nguyệt Lãnh trẻ tuổi anh tuấn, thiếu không được đều ân cần một chút, Nguyệt Lãnh có đôi khi có chút không quá thích ứng.

   Đến thời điểm Hoàng Thượng nghỉ ngơi, cũng là lúc Nguyệt Lãnh đưa Tử Nghiên về chỗ ở. Hương Nhi bây giờ đã đổi thân phận thành thị vệ cùng Nguyệt Lãnh khá quen thuộc.

Hương Nhi đột nhiên hỏi: "Nguyệt Lãnh, sư phụ của ngươi thế nhưng là hết sức lợi hại sao?"

Nguyệt Lãnh nghĩ nghĩ đáp: "Sư phụ làm người tương đối nghiêm khắc một chút."

Hương Nhi thở dài nói: "Ta thấy Tử Đình thúc ngươi hình như rất sợ sư phụ của ngươi."

Nguyệt Lãnh nói: "Vâng." Hương Nhi yếu ớt thở dài: "Nếu chuyện ta cùng ngươi Tử Đình thúc bị sư phụ ngươi biết, không biết sư phụ ngươi có làm khó Tử Đình không."

Nguyệt Lãnh không biết trả lời thế nào, nghĩ nghĩ, đáp: "Sư phụ đối Hoàng Thượng thúc thúc luôn tương đối tha thứ, đại khái sẽ không có chuyện gì. Hương di không cần lo lắng, Hoàng Thượng thúc thúc sẽ làm thoả đáng." Hương Nhi cười cười, liền dời đề tài.

Nguyệt Lãnh đưa Hương Nhi về đến phòng, quay lại chỗ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng đang mặt ủ mày chau trong phòng thở dài. Nguyệt Lãnh vội hỏi Hoàng Thượng chuyện gì. Tử Đình nói: "Cũng không thể để Hương Nhi cứ làm thị vệ mãi." Nguyệt Lãnh nói: "Vậy phải như thế nào?" Hoàng Thượng: "Đương nhiên là cưới nàng làm vợ." Nguyệt Lãnh hỏi: "Để Hương di làm hoàng hậu à."

Hoàng Thượng: "Làm sao, ngươi phản đối." Nguyệt Lãnh vội nói: "Sao lại thế, ta nào dám. Chỉ là Thái hậu cùng sư phụ nơi đó. . ." Ngậm miệng không nói. Hoàng Thượng dứt khoát nói: "Hương Nhi thân thế đáng thương, đối ta một mảnh thâm tình. Ta không thể phụ nàng."

Nguyệt Lãnh: "Thái hậu sẽ đồng ý sao?"

Hoàng Thượng: "Thái hậu nơi này còn dễ lo liệu, Thái hậu luôn thương ta, cũng sẽ không làm gì ta, chỉ cần ta lấy cái chết bức bách, Thái hậu đều đáp ứng. Chỉ là sư phụ ngươi nơi đó, ai."

Nguyệt Lãnh: "Ngài đại khái cũng có thể lấy cái chết bức bách."

Hoàng Thượng nhụt chí nói: "Chỉ sợ ta sẽ bị bức tử." Lại dứt khoát nói: "Cho dù ta chết, ta cũng quyết không từ bỏ Hương Nhi."

Nguyệt Lãnh an ủi: "Làm gì nghiêm trọng như vậy." Chần chừ một chút, hỏi: "Hoàng Thượng thúc thúc, Hương di lần trước ban đêm xông vào cung là vì chuyện gì?"

Hoàng Thượng: "Hương di ngươi không cho ta hỏi." Sau đó khua tay nói: "Chuyện này nhớ tới lại thấy nhức đầu. Ta phải suy nghĩ thật tốt một sách lược vẹn toàn, ngươi nghỉ ngơi trước đi." Nguyệt Lãnh biết giúp không được gì, đành phải cáo lui.

Ra khỏi thư phòng Hoàng Thượng, Nguyệt Lãnh cũng không buồn ngủ, thấy trên bầu trời trăng sáng, trong ngự hoa viên lại truyền đến trận trận hương thơm. Nhớ tới mẫu đơn toàn bộ đã nở rộ, liền nghĩ đi hướng vườn hoa dạo chơi, chuẩn bị ngắm mẫu đơn ban đêm.

Vừa đến cổng ngự hoa viên, đột nhiên nghe có giọng nữ tử đang nhỏ giọng cãi vã, Nguyệt Lãnh không khỏi khẽ giật mình, chẳng lẽ lại có cung nữ to gan như vậy, dám đến phụ cận tẩm cung hoàng thượng cãi nhau. Lại đi mấy bước, nghe thấy tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, một trong số đó lại là thanh âm của Hương di. Không khỏi lấy làm kỳ lạ, len lén tiến về phía trước.

Lúc này trong hoa viên mặc dù hoa ảnh trùng điệp, Nguyệt Lãnh ngưng mắt nhìn lại, quả thật chính là Hương di cùng một cung trang nữ tử đang nói chuyện. Hương di giống như đang đau khổ cầu khẩn gì đó. Nữ tử kia cầm trong tay một đóa hoa mẫu đơn, từng mảnh từng mảnh đem cánh hoa giật xuống tại dùng tay bóp nát, nhìn từng miếng từng miếng hoa vụn theo gió phiêu phiêu rơi xuống mặt đất.

Nữ tử nói: "Hương Nhi tỷ tỷ ngươi ở đây tiêu dao tự tại, lại không biết tỷ muội mình vì thế mà ngậm bao nhiêu đắng" . Hương Nhi: "Chỉ cần muội muội không hồi cung bẩm báo, tỷ tỷ vĩnh viễn cảm tạ muội muội đại đức." Nữ tử cười nói: "Hương Nhi tỷ tỷ là muốn ta cũng phản bội Cung chủ sao, ta lại không có lá gan lớn như vậy."

Nguyệt Lãnh trong lòng hơi động, Hương di tựa hồ giống như là kẻ phản bội chạy trốn của bang phái nào đó, không biết Cung chủ bọn hắn nói tới là ai.

Hương Nhi: "Ta tâm ý đã quyết, muội muội nói cái gì cũng vô dụng. Nếu muội muội còn nhớ tới tình cảm khi còn bé, thỉnh muội muội thả tỷ tỷ một con đường sống."

Nữ tử: "Tỷ tỷ ngươi nói gì vậy. Nếu ta có tâm mật báo, làm sao lại còn cùng tỷ tỷ dài dòng. Ta chỉ là nhắc nhở tỷ tỷ, nếu dược tính phát tác, tỷ tỷ phải nhẫn thụ như vậy đau khổ, đáng giá không. Huống hồ tỷ tỷ ngươi cũng quá ngốc, nam nhân trên đời này đều không có một kẻ tốt. Ngươi sao có thể tin tưởng một tên Hoàng Thượng, nếu tương lai hắn vứt bỏ ngươi, ngươi hối hận cũng đã muộn."

Hương Nhi: "Tử Đình hắn tuyệt sẽ không phụ ta."

Nữ tử: "Tỷ tỷ thật sự cho rằng, Hoàng thượng kia sẽ lập ngươi làm Hoàng hậu sao? Tỷ tỷ ngươi là cô nương nổi tiếng nhất Y Hồng Viện, quan to kẻ quyền thế không biết có bao nhiêu người nhận biết ngươi. Bọn hắn sẽ đồng ý Hoàng Thượng cưới dạng này nữ tử là ngươi sao. Nếu là Hoàng thượng biết chân tướng, hắn cũng sẽ không cần ngươi."

Nguyệt Lãnh nghe, cằm kém chút rơi xuống.

Hương Nhi: "Ta là bán nghệ không bán thân. Hoàng Thượng hắn biết ta băng thanh ngọc khiết."

Nữ tử: "Tỷ tỷ thật sự quá ngây thơ. Coi như tỷ tỷ ngươi giữ mình trong sạch, nhưng mà nhân ngôn đáng sợ a. Lui một vạn bước lại nói, coi như Hoàng thượng không quan tâm, kia Thái hậu đâu, hoàng thượng vị kia biểu ca đâu. Bọn họ sẽ đồng ý sao? Phó Gia bọn họ phép tắc lớn thế nào, tỷ tỷ chắc hẳn cũng biết. Nhất là nếu biết ngươi là đệ tử trong cung chúng ta, chỉ sợ ngươi không thể cùng Hoàng Thượng ngươi ở chung một chỗ."

Nguyệt Lãnh nghe trong lòng càng kinh, bọn họ làm sao đối Hoàng Thượng cùng Phó Gia hiểu rõ như vậy.

Hương Nhi nghe, trầm ngâm không nói. "Tỷ tỷ, muội muội sao lại không lo lắng cho ngươi. Chỉ cần tỷ tỷ ngươi cướp được đồ vật Cung chủ muốn, ta vẫn sẽ vì tỷ tỷ yểm hộ, quyết không nói ra chuyện tỷ tỷ phản bội Cung chủ. Tỷ tỷ ngươi phải suy nghĩ cho kỹ."

Hương Nhi ngẩng đầu lên: "Tạ ơn muội muội bảo vệ chi tình, chỉ là ta tuyệt sẽ không làm ra chuyện nguy hại đến Tử Đình, muội muội không cần lại đến."

Nữ tử: "Tỷ tỷ thật không để ý ân tình Cung chủ nhiều năm dưỡng dục chúng ta sao."

Hương Nhi: "Giết cha mẹ ta, đem ta bắt đến nơi này, bất quá là vì Cung chủ làm trâu làm ngựa, còn bức ta tại nơi bướm hoa miễn cưỡng vui cười, càng ở trong cơ thể ta hạ thực cốt độc, nếu nhiệm vụ thất bại, ta càng khó thoát khỏi cái chết. Cung chủ cùng ta chỉ có thù không có ân."

Nữ tử thấy Hương Nhi kiên quyết như thế, không khỏi thở dài: "Tỷ tỷ tội gì. Chẳng lẽ cũng không vì Phân Nhi suy xét sao."

Hương Nhi: "Còn thỉnh muội muội hỗ trợ, chỉ cần nói là tỷ tỷ trộm bảo thất bại, bị giết chết, tỷ tỷ vô cùng cảm kích. Phân Nhi còn thỉnh muội muội chiếu cố nhiều hơn, tỷ tỷ có lỗi với nàng." Nói tới đây, Hương Nhi đã lệ rơi đầy mặt. Hương Nhi hơi lau nước mắt nói: "Viên dược hoàn này còn thỉnh muội muội lấy về đi." Dứt lời, đem một vật đưa cho nữ tử kia.

Nữ tử tuyệt không đưa tay đón lấy, khuyên nhủ: "Tỷ tỷ cần phải nghĩ lại. Thời gian tỷ tỷ độc phát còn có hai ngày, tỷ tỷ uống thuốc này còn có thể bảo đảm tính mạng thêm mười ngày."

Hương Nhi dứt khoát nói: "Muội muội không cần nói nữa. Ngày mai sau khi ta cùng Tử Đình từ biệt, liền tự sát. Còn thỉnh muội muội ở trước mặt Cung chủ che giấu, không cần liên lụy Phân Nhi."

Nữ tử thở dài: "Đã như vậy, ta chúc tỷ tỷ cầu nhân được nhân." Dứt lời muốn đưa tay lấy, lại thấy một bóng người lóe lên, dược hoàn không cánh mà bay. Trước mắt nhiều thêm một nam tử phong thần tuấn lãng, chính là Nguyệt Lãnh.

Hương Nhi thất thanh hô: "Nguyệt Lãnh." Nguyệt Lãnh hướng về phía Hương Nhi khom người thi lễ: "Hương di thứ lỗi, Nguyệt Lãnh mạo muội." Hương Nhi cũng định thần lại: "Ngươi đều nghe thấy rồi." Nguyệt Lãnh lần nữa khom người xác nhận: "Vâng, thỉnh Hương di tha thứ Nguyệt Lãnh." Hương Nhi thở dài: "Ngươi làm sai chỗ nào."

Nữ tử dò xét Nguyệt Lãnh, hỏi: "Ngươi là tỷ tỷ chất nhi à."

Nguyệt Lãnh lúc này mới thấy chính diện nữ tử kia, chỉ thấy nữ tử dùng một tấm lụa mỏng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to đen nhánh, ánh mắt rất linh hoạt. Tuy bị mình đánh bất ngờ, lại không chút hoang mang, đôi mắt to đen nhánh dò xét mình, không nhịn được cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: "Ngươi là ai, vì sao ban đêm xông vào cung."

Nữ tử: "Ta tại sao phải nói cho ngươi biết."

Nguyệt Lãnh nhướng nhướng mày: "Ta trước nhìn một chút bộ mặt thật của ngươi lại nói tiếp." Một chưởng chụp vào khăn che mặt nữ tử kia. Nữ tử vội lui, Hương Nhi cũng thì thào: "Không được." Nhưng đã trễ, nữ tử kia tuyệt không lui kịp, khăn che mặt cũng bị Nguyệt Lãnh méo xuống.

Nữ tử khuôn mặt sáng sủa, nhưng ở trên má phải lại có một vết sẹo thật dài từ dưới cằm kéo dài đến khóe mắt, đặc biệt bắt mắt trên khuôn mặt trắng nõn. Nguyệt Lãnh không khỏi ngẩn ra. Nữ tử không kịp đề phòng, bị Nguyệt Lãnh giật xuống khăn che mặt, không khỏi kinh sợ, nước mắt ở vành mắt bên trong khẽ động, lại không cho rơi xuống.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Lãnh, thấy Nguyệt Lãnh thần sắc như thường, cũng không kinh hãi hay tỏ vẻ chán ghét, trong lòng không khỏi khẽ động. Nàng lạnh lùng nói: "Trả ta khăn che mặt."

Nguyệt Lãnh nhìn nàng một cái, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi là Khả Nhi?" Cô gái kia nói: "Khả nhi nào, ta mới không phải."

Nguyệt Lãnh cẩn thận nhìn nàng, chỉ cảm thấy nữ tử này rất giống  cô nương từng lừa mình cùng Hoàng Thượng đi cứu người.

Sau đó mới nhớ ra rằng mình đã nhầm, hai người này diện mạo mặc dù giống nhau, niên kỷ lại không giống, nữ tử này trông nhỏ hơn Khả Nhi mấy tuổi. Lại nhớ tới nàng xưng hô cùng Hương di là muội muội, gọi Hương di tỷ tỷ: "Ngươi là Khả nhi muội muội?" Nữ tử: "Ai cần ngươi lo."

Nguyệt Lãnh: "Ta chính là muốn xen vào, tỷ tỷ ngươi lừa gạt ta cùng Hoàng Thượng, chuyện này tạm thời gác lại, ngươi ban đêm xông vào cung uy hiếp Hương di lại là tội không thể tha, ngươi chờ ta động thủ, hay tự mình chịu trói."

Nữ tử: "Như vậy nơi này ngươi là muốn làm chủ." Nguyệt Lãnh nói: "Đúng vậy." Nữ tử cười nói: "Ta thấy chưa chắc."

Nguyệt Lãnh: "Vậy ta trước bắt ngươi lại từ từ thẩm vấn." Nữ tử: "Ta nghe nói Phó gia tử đệ luôn luôn có quy củ, ngươi sao dám đối trưởng bối vô lễ như thế."

Nguyệt Lãnh cả giận: "Ngươi là trưởng bối của ai."

Nữ tử: "Của ngươi a." Nguyệt Lãnh vừa muốn nói chuyện, nữ tử nói tiếp: "Hương Nhi là a di ngươi, lại là tỷ tỷ của ta, ta tự nhiên cũng coi như trưởng bối của ngươi." Nguyệt Lãnh nghe, ngẩn ra.

Nữ tử thấy vậy lại nói: "Ngươi Hương di còn ở chỗ này, ngươi muốn làm gì có phải là nên xin phép một chút không, sao đến phiên ngươi làm chủ."

Nguyệt Lãnh vội đối Hương Nhi khom người: "Nguyệt Lãnh làm càn, còn thỉnh Hương di chỉ thị."

Hương Nhi nhìn một chút Nguyệt Lãnh nói: "Nể mặt Hương di, ngươi thả nàng đi." Nguyệt Lãnh: "Hương di phân phó, Nguyệt Lãnh không dám không nghe, chỉ là..."

Nữ tử: "Chỉ là cái gì, ngươi dám kháng mệnh." Hương Nhi: "Muội muội không cần nhiều lời, nhớ kỹ lời tỷ tỷ là được."

Nữ tử: "Tốt, tỷ tỷ, vậy ta đi." Đối Nguyệt Lãnh cười nói: "Chất nhi ngoan, ta đi đây." Liền muốn rời đi. Nguyệt Lãnh đưa tay cản lại nói: "Đợi đã." Nữ tử: "Ngươi muốn cản ta."

Nguyệt Lãnh đối Hương Nhi khom người nói: "Hương di xin thứ cho Nguyệt Lãnh lớn mật, chỉ là Nguyệt Lãnh không nguyện ý Hương di có gì ngoài ý muốn, huống hồ nữ tử này hành vi rất khả nghi, nếu là đối Hoàng Thượng bất lợi. . ."

Hương Nhi khoát tay nói: "Hương di biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, sau này ta sẽ hướng ngươi cùng Hoàng Thượng từng cái nói tỉ mỉ. Thả nàng đi thôi, nếu có cái gì sai lầm, đều do Hương di một mình gánh chịu." Nguyệt Lãnh thấy Hương Nhi nói như thế, cũng không tiện lại kiên trì, đành phải ứng tiếng "vâng", lui qua một bên.

Nữ tử nhãn châu xoay động, lại đối Hương Nhi nói: "Tỷ tỷ, cái gì nên nói cái gì không nên nói, ta tin tưởng tỷ tỷ có chừng mực." Liền vội vàng đi.

Nguyệt Lãnh thấy nữ tử kia trước khi đi vẫn không quên uy hiếp Hương di, không khỏi sinh khí. Nhưng quay đầu nhìn Hương di nước mắt doanh doanh, cảm thấy không đành lòng, Hương Nhi rơi lệ nói: "Nguyệt Lãnh, đa tạ ngươi tin tưởng Hương di. Hương di cho dù chết, cũng sẽ không quên ân ngươi bảo vệ."

Nguyệt Lãnh: "Hương Di không cần sợ. Ngài có nỗi khổ gì Hoàng Thượng thúc thúc đều sẽ tìm cách giải quyết. Ngài tuyệt đối không được tìm chết."

Hương Nhi: "Nếu như có thể, ai lại nguyện chết, chỉ là ta thân trúng cự độc, sợ cũng chịu không nổi mấy ngày."

Nguyệt Lãnh: "Hương di không cần lo ngại. Ta có vị Tam thúc y thuật cao thâm, thiên hạ này còn không có độc hắn không giải được." Hương Nhi thấy biểu cảm yêu mến lộ rõ trên mặt Nguyệt Lãnh, không khỏi rất là cảm động, nói: "Đến chỗ Hoàng Thượng thúc thúc ngươi đi, ta muốn đem tất cả mọi chuyện đều nói cho các ngươi biết."

Lúc này, Hoàng Thượng quả thật không ngủ. Kỳ thật Hoàng Thượng định ngủ Lăng Phong lại đến.

Mai đại nhân mặc dù căn dặn Lăng Phong sáng sớm ngày mai tại tới quấy rầy Hoàng Thượng, thế nhưng Lăng Phong làm sao nhịn được, huống hồ ngày mai nếu sư phụ trở về, chuyện liền càng phức tạp khó giải quyết, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Đâu còn quản phải chăng có thất lễ nghi không, vội vàng tới gặp Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng thấy Lăng Phong muộn như vậy đột nhiên tới gặp, giật nảy mình, còn tưởng rằng Hương Nhi xảy ra vấn đề gì.

Lăng Phong lại nói: "Hoàng Thượng có biết mới đây trong cung lại bắt được một thích khách không."

Hoàng Thượng nói: "Chuyện này đã có thị vệ báo qua, ngươi cứ giao cho Hình bộ là được."

Lăng Phong quỳ xuống nói: "Thần muốn xin Hoàng thượng chiếu cố, đặc xá cho thích khách này vô tội."

Hoàng Thượng thấy Lăng Phong dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai, kỳ quái hỏi: "Lăng thị vệ ngươi luôn công bằng chấp pháp, thiết diện vô tư, sao lại vì một thích khách cầu tình."

Lăng Phong càng phát ra chân tay luống cuống, nói: "Bởi vì thích khách này thích khách này nàng là nữ."

Hoàng Thượng: "Nữ, thì sao."

Lăng Phong vừa dập đầu vừa nói: "Vi thần biết là yêu cầu quá đáng, còn thỉnh Hoàng Thượng khai ân."

Hoàng Thượng: "Ngươi đứng lên mà nói."

Lăng Phong lại không dám dậy. Hoàng Thượng: "Chẳng lẽ hai người quen nhau từ trước sao?"

Lăng Phong: "Không, đêm nay là lần đầu tiên thần gặp nàng." Hoàng Thượng: "Lần đầu tiên gặp liền đáng giá khiến ngươi không để ý pháp luật kỷ cương, xin tha cho nàng? Không sợ sư phụ ngươi biết sao."

Lăng Phong: "Thần không dám, chỉ là thần cảm thấy Hoàng Thượng có thể thông cảm vi thần."

Hoàng Thượng nghe xong, không khỏi có mấy phần tức giận. Nói: "Ngươi thế nhưng là bởi vì chuyện của Tử Nghiên thị vệ cho nên mới cùng trẫm nêu thỉnh cầu này."

Lăng Phong: "Thần không dám, chỉ là vì trái tim thần..."

Hoàng Thượng: "Chẳng lẽ ngươi phải lòng thích khách này rồi." Lăng Phong vụng trộm cắn răng một cái, đáp: "Hoàng Thượng anh minh."

Hoàng Thượng nghe không khỏi cười nói: "Làm sao chúng ta Hoàng Thượng cùng thần tử lại đều thích thích khách. Ngươi lên nói thật rõ, trẫm muốn nghe một chút, thích khách này là thần thánh phương nào, làm sao lại có thể khiến Lăng thị vệ động tình đây."

Lăng Phong đỏ mặt, đứng dậy: "Kỳ thật thích khách kia Hoàng Thượng cũng biết."

Hoàng Thượng: "Ta cũng biết?" Lăng Phong liền đem nhân quả trước sau nói, Hoàng Thượng không khỏi cười: "Nguyên lai là nha đầu Mai gia kia. Uổng công Thái hậu còn khen nàng tri thư đạt lễ." Thấy sắc mặt Lăng Phong, không khỏi cười nói: "Mai cô nương kia hết sức lợi hại, Lăng thị vệ ngươi cần nghĩ kĩ a." Lăng Phong đâu vẫn còn ngượng ngùng chỉ nói: "Không sao không sao."

Hoàng Thượng tâm tình thật tốt: "Tốt, tốt. Ta cùng ngươi đi đến đại lao Hình bộ một chuyến, thuận tiện nhìn Mai đại nhân là như thế nào quản giáo nữ nhi."

Lăng Phong vội nói: "Hoàng Thượng, Mai đại nhân cương trực công chính, hiện tại đã vạn phần hổ thẹn. Hoàng Thượng vẫn là chừa cho hắn chút thể diện mới tốt."

Hoàng Thượng cười nói: "Nhanh như vậy đã vì nhạc phụ ngươi nói chuyện. Cũng tốt, ngươi thỉnh Mai đại nhân cùng Mai cô nương cùng tới đi."

Lăng Phong vội quỳ xuống: "Tạ Hoàng Thượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro