Chương 7: Thân phận thích khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Hoàng Thượng nhớ tới chính mình lúc trước từ Hình bộ mang Hương Nhi đi, Mai đại nhân còn rất có phê bình kín đáo, bây giờ nữ nhi của hắn làm thích khách, sắc mặt hắn sẽ thế nào, nghĩ đến lại thấy buồn cười. Đúng vào lúc này, Nguyệt Lãnh lại mang theo thị vệ Tử Nghiên cầu kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vội tuyên.

Nguyệt Lãnh mặt nặng nề, Hương Nhi nước mắt chảy dài. Hai người hành lễ với xong, Tử Đình tim không khỏi loạn một nhịp. Đối Lăng Phong nói: "Việc này ngươi có thể tự mình xử lý." Lăng Phong vội vàng cáo lui.

Bên này Hoàng thượng đỡ Hương nhi lên, hỏi: "Hương nhi, làm sao rồi?" Hương nhi thấy thần sắc Hoàng thượng lo lắng, nghĩ đến thâm tình của hắn đối với mình, nước mắt lại chảy xuống.

Hoàng Thượng khẩn trương, quát Nguyệt Lãnh: "Nguyệt Lãnh lớn mật là ngươi đắc tội Hương Nhi?"

Nguyệt Lãnh vội nói: "Hoàng Thượng thúc thúc, Nguyệt Lãnh nào dám."

Hương Nhi lôi kéo tay hoàng thượng nói: "Tử Đình. Ngươi không phải luôn muốn biết ta là người như thế nào, làm sao lại vào cung sao, hiện tại ta đều nói cho ngươi."

Hoàng Thượng vội nói: "Hương Nhi, những chuyện này ngươi không muốn nói thì thôi." Hương Nhi lắc đầu: "Ta vẫn là nên nói cho ngươi biết mới tốt."

Hoàng Thượng đỡ Hương Nhi ngồi xuống mình cũng ngồi bên cạnh nàng. Thấy Nguyệt Lãnh còn đứng ở đó, hỏi Hương Nhi: "Nguyệt Lãnh hắn. . ."

Hương Nhi: "Nguyệt Lãnh đã biết một ít. Ta cũng biết Tử Đình ngươi cái gì cũng không giấu hắn."

Hoàng Thượng cười nói: "Tốt, ngươi từ từ nói."

Hương Nhi ổn định lại cảm xúc, chậm rãi nói: "Hoàng Thượng có nghe qua Tỷ Muội Cung chưa?" Hoàng Thượng khẽ giật mình lắc đầu, Nguyệt Lãnh cũng không biết.

Hương Nhi: "Ta chính là người của Tỷ Muội Cung."

Hương Nhi họ Ninh, dưới còn một muội muội, gọi Phân Nhi. Khi còn bé hai tỷ muội cùng phụ mẫu dựa vào việc đánh cá mà sống tại một thôn xóm nhỏ. Mặc dù gia cảnh bần hàn, thế nhưng một nhà bốn người lại trôi qua rất vui vẻ.

Mười năm trước vào một đêm Trung Thu. Hương Nhi mười tuổi vừa mới dẫn muội muội lên giường đi ngủ. Đột nhiên, trong sân truyền đến tiếng chó sủa, Hương Nhi tỉnh giấc. Lúc này, một nữ tử áo đỏ mỹ lệ đẩy cửa sổ vọt vào.

Nữ tử áo đỏ cười: "Tiểu muội muội, ngươi đừng la lớn cừu địch của ta đang đuổi theo ta, có thể hay không để ta tránh một chút."

Hương Nhi thấy nữ tử áo đỏ tuổi còn rất trẻ, dáng dấp hòa ái, cũng nghĩ nữ tử xinh đẹp như vậy nhất định không phải là người xấu. Liền đem nữ tử kia giấu dưới giường tỷ muội nàng, lại lấy tấm trải giường che lại. Hương Nhi vừa đem nữ tử kia giấu kỹ.

Liền nghe một thanh âm dễ nghe ngoài cửa hỏi: "Có người ở nhà không."

Phụ thân Hương Nhi đẩy cửa ra xem, là một nam tử áo trắng mang mặt nạ khắc rồng màu vàng kim.

"Mặt nạ Kim Long." Hoàng Thượng cùng Nguyệt Lãnh kinh ngạc nhìn nhau.

Hương Nhi nhẹ gật đầu: "Mặt nạ không biết do vật liệu nào chế thành, làm được mười phần tinh xảo, sinh động như thật. Ta đến bây giờ cũng còn nhớ kỹ."

Hương Nhi: "Nam tử kia dù mang mặt nạ, lại rất hòa ái, cũng rất lễ phép, hỏi chúng ta phải chăng nhìn thấy một nữ tử bị thương."

Phụ thân Hương Nhi không biết nữ nhi đã giấu người trong phòng, sợ hãi đáp: "Trong nhà bốn người đều ở đây, cũng không có nữ nhân bị thương nào."

Hương Nhi trốn sau lưng phụ thân, cũng có chút sợ hãi: "Người mang mặt nạ này chính là cừu nhân của mỹ lệ tỷ tỷ sao?" Muội muội Phân Nhi một mực hướng trong lòng nương chui vào.

Nam tử mang mặt nạ dường như muốn vào bên trong nhìn thử, thấy Hương Nhi dò xét mình, liền cười hỏi Hương Nhi: "Tiểu muội muội ngươi nhìn thấy sao."

Hương Nhi lắc đầu, nam tử nói: "Ta đang truy đuổi một người, người này không phải người tốt chỉ sợ đối các ngươi bất lợi, ta có thể đi vào nhà nhìn một chút không."

Phụ mẫu Hương Nhi đều là người bình thường trung thực, thấy nam tử kia cẩm y ngọc bào, mặc dù mang mặt nạ, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân khí chất cao quý, không tự giác liền thấp ba phần, mặc dù không nguyện ý, nhưng không dám ngăn cản.

Nam tử chợt lách người, liền vào trong nhà, hai gian phòng cỏ tranh, phòng nhỏ bên trái là gian phòng của Hương Nhi cùng muội muội, mà nữ tử áo đỏ cũng giấu ở nơi này.

Nam tử mặt nạ vừa định cất bước, Hương Nhi dọa đến tim đều muốn nhảy ra, nếu là bị người này phát hiện mình tư tàng vị tỷ tỷ kia, có lẽ sẽ hại vị tỷ tỷ kia, có lẽ hắn sẽ còn giận chó đánh mèo cha mẹ của mình.

Hương Nhi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, bỗng nhiên bước lên một bước, hô lớn: "Chờ một chút. Đó là phòng của ta."

Phụ thân Hương Nhi vội đi qua kéo nữ nhi, cũng khiển trách: "Nha đầu ngươi cũng không phải thiên kim tiểu thư gì, để tráng sĩ nhìn một chút thì có gì, mau tránh ra."

Nam tử kia nghe, lại chậm lại bước chân, mặc dù tỷ muội Hương Nhi còn nhỏ, nhưng nơi đó vẫn là khuê phòng nữ tử, nam tử mang mặt nạ có chút do dự. Nghe phụ thân quát lớn, muội muội Phân Nhi đang ghé vào trong ngực mẫu thân bị dọa khóc lên.

Đúng vào lúc này, nam tử giống như nghe được cái gì, liền ôm quyền nói: "Làm phiền rồi." Chỉ chợt lóe, người liền biến mất.

Phụ thân Hương Nhi mười phần sợ hãi, để tất cả mọi người trở về phòng đóng cửa lại. Hương Nhi trở về phòng nhìn nữ tử kia, phát hiện nàng đã ngất đi. Hương Nhi dù mới mười tuổi, lại can đảm cẩn trọng, cũng không lộ ra gì, đem nữ tử kia giấu dưới giường như cũ, dẫn muội muội lên giường đi ngủ. Muội muội còn nhỏ, lại rất nghe lời, một đôi mắt to chỉ nhìn tỷ tỷ.

Đến sáng ngày thứ hai, Hương Nhi dậy, nữ tử dưới giường đã không thấy, trên mặt đất không lưu một điểm vết máu. Hương Nhi liền nghi ngờ mình phải chăng nằm mơ.

"Nghĩ không ra một ý nghĩ sai lầm, lại khiến cho vận mệnh hai tỷ muội ta có đại chuyển biến."

Qua hơn một tháng, Hương Nhi đã sớm quên chuyện này. Một ngày nọ đang ở trong nhà ăn cơm, đột nhiên hai nam nhân mang trường đao xông tới không nói lời nào, liền giết cha mẹ của nàng.

Hương Nhi cùng muội muội bị dọa phát ngốc. Đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, hai nữ tử mặc bạch y tiến đến. Hai nam tử xách đao thấy người đến là nữ tử bạch y hết sức cao hứng, vội tiến lên chào, "Tham kiến nhị vị Thánh cung sứ giả."

Nữ tử được gọi là "Thánh sứ" lại không thèm quan tâm. Nữ tử cao hơn hỏi: "Ngươi chính là Hương Nhi." Hương Nhi thấy phụ mẫu chết thảm, đang bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, thấy nữ tử kia hỏi, liền gật đầu.

"Ngươi có biết là người phương nào giết cha mẹ của ngươi không." Hương Nhi trừng mắt nhìn hai tên nam tử kia. Nữ tử cười nói: "Không sai, bọn hắn là 'Ngô gia song đao', ngươi có muốn giết bọn hắn báo thù cho cha mẹ của ngươi không."

Hương Nhi cắn răng, nhẹ gật đầu.

Nữ tử nói: "Đem đao lấy tới." Một nam tử run rẩy đem đao đưa qua. Nữ tử tiếp đao, đưa cho Hương Nhi.

Trên mũi đao còn có vết máu phụ mẫu, Hương Nhi run rẩy, dùng sức cầm chuôi đao.

Nữ tử cười nói: "Ngươi bây giờ liền có thể giết hai người bọn hắn báo thù cho phụ mẫu ngươi."

Hai nam tử nguyên bản rất hung ác, cũng không dám trốn, quỳ xuống đất hô "Thánh nữ tha mạng." Nữ tử thúc giục Hương Nhi: "Còn chờ cái gì, mau động thủ báo thù cho phụ mẫu ngươi đi."

Hương Nhi mặc dù sợ hãi phát run, lại không chần chờ, nhắm mắt lại cầm đao dùng sức hướng một người chém tới. Hai nam tử chỉ quỳ trên mặt đất dập đầu, thấy Hương Nhi cầm đao chém qua, thế mà không dám né tránh.

Đáng tiếc Hương Nhi niên kỷ quá nhỏ, chỉ ở trên người nam tử chém ra một đạo vết đao. Một đao chém xuống, máu tươi văng khắp nơi. Tay Hương Nhi cũng run, đao rơi xuống trên mặt đất.

Nữ tử liền cười: "Tiểu muội muội, ngươi dạng này sao có thể báo thù cho cha mẹ của ngươi. Ngươi đi theo chúng ta, chúng ta dạy võ công cho ngươi, không bao lâu nữa ngươi liền có thể chính tay đâm chết cừu nhân."

Hương Nhi cùng muội muội cứ như vậy bị hai nữ tử mang đi.

Đây là một đại đình viện, bên trong đã có một đôi tỷ muội đang đứng. Lớn tuổi hơn là Khả Nhi, Khả Nhi còn có một muội muội, chính là người Nguyệt Lãnh vừa rồi thấy qua trong ngự hoa viên Khả Khả.

Hai nữ tử dẫn bọn hắn đến cũng là một đôi tỷ muội. Phân phó Hương Nhi gọi bọn nàng là Trần Đại tỷ cùng Trần Nhị tỷ. Sau đó bọn hắn bị đưa đến một đảo nhỏ không biết danh tự, tiếp nhận huấn luyện.

Đoạn thời gian tiếp nhận huấn luyện vô cùng khổ cực cùng khủng bố. Ở trên đảo còn có hơn hai mươi nữ hài tử niên kỷ cùng các nàng không chênh lệch nhiều cùng nhau tiếp nhận huấn luyện.

Đệ tử trên đảo đều là hai tỷ muội. Bốn người một gian phòng, trong bốn người nếu là có một người phạm sai, 3 người khác cũng phải bị phạt.

Lúc này, Hương Nhi mới biết phụ mẫu tỷ muội Khả nhi cũng bị "Ngô gia song đao" giết chết. Bốn người bọn họ có chung cừu nhân, lại ăn ở cùng một chỗ, tình cảm càng ngày càng sâu. Dạng này qua hai năm, bốn người Hương Nhi ở trong hơn hai mươi nữ đệ tử đã vô cùng xuất sắc.

Ba năm trước, Trần Đại tỷ cùng Trần Nhị tỷ dẫn bốn người các nàng ra ngoài. Tiến vào một địa lao, "Ngô gia song đao" cũng ở đó. Trần Đại tỷ cho bọn họ sáu người mỗi người một cây đao: "Hiện tại đôi bên chỉ có một bên có thể còn sống rời khỏi địa lao. Sinh tử toàn do thiên mệnh."

"Các ngươi thắng, liền có thể báo thù cho cha mẹ, cũng có thể chính thức thăng làm Tỷ Muội Cung đệ tử. Nhưng nếu tỷ tỷ hoặc muội muội một người chết đi, một người khác cũng không thể sống một mình."

Lại đối hai nam kia nói: "Nếu như các ngươi có thể đả thương bốn người bọn họ, bốn nha đầu này liền thưởng hết cho huynh đệ các ngươi, để huynh đệ các ngươi vui sướng hai năm."

Khi đó, Khả nhi, Hương Nhi chẳng qua mười lăm mười sáu tuổi, Khả Khả so Phân Nhi niên kỷ càng nhỏ. Bốn người công phu cũng đã không yếu, cùng "Ngô gia song đao" huyết chiến lên.

Cũng may hai năm này bọn nàng chịu sự huấn luyện khắc nghiệt, cuối cùng vậy mà giết chết hai người kia. Vết đao trên mặt Khả Khả chính là vì khi đó. Nếu không phải Hương Nhi liều mạng tiến lên, Khả Khả liền bị giết chết. Vì vậy tương đương cứu mạng Khả nhi cùng Khả Khả hai tỷ muội.

Hoàng Thượng cùng Nguyệt Lãnh nghe đến đó, không khỏi âm thầm kinh hãi. Tử Đình càng là đau lòng Hương Nhi. Hương Nhi ngừng lại một chút mới tiếp tục kể.

Sau đó bốn người bị mang đến một địa phương khác, đổi người võ công càng cao cường hơn dạy bọn họ võ công. Nhất là Khả Khả, sau khi bị kinh động một lần, đột nhiên nghiêm túc học võ, tỷ muội Khả nhi tư chất vốn cao hơn Hương Nhi. Lại qua hai năm, Khả nhi cùng Khả Khả bị chọn đi nội cung làm việc. Hương Nhi lại nhận được mệnh lệnh, để nàng đến Y Hồng Viện ở kinh thành làm ca kỹ.

Nguyên lai Tỷ Muội Cung này còn phân chia nội cung ngoại cung. Ngoại cung đệ tử phụ trách vận doanh, nội cung đệ tử lại là tâm phúc.

Nói đến đây, Hương Nhi vạn phần hổ thẹn nhìn Hoàng Thượng một cái. Tử Đình lại nắm chặt lại tay nàng, đôi mắt thâm tình nhìn Hương Nhi.

Trong lòng Hương Nhi một trận cảm động."Ta nhận được mệnh lệnh chính là lợi dụng thân phận này yểm hộ, tiếp cận quan to hiển quý trong triều, mượn cơ hội dò la tình hình trong cung."

Một tháng trước, đột nhiên nhận được mệnh lệnh, phải vào cung trộm một bảo bối tên "Cửu trân sừng tê". Nghe nói sừng tê này có thể giải thiên hạ bách độc.

"Ta sớm nghĩ thoát ly Tỷ Muội Cung này, tiếc rằng trên thân lại dính cự độc. Mỗi đệ tử đến Kinh thành thi hành mệnh lệnh đều phải ăn Trung Tâm Hoàn. Mỗi tháng người nội cung sẽ tới đưa một viên giải dược. Thuốc này chỉ có thể trì hoãn dược tính phát tác. Lúc độc phát mười phần khủng bố khó nhịn."

Nào biết Hương Nhi vừa đến đã gặp Tử Đình. Lại cùng Tử Đình định tình. Trong lòng liền nghĩ vô luận như thế nào phải thoát ly Tỷ Muội Cung. Ngày ấy sau khi cùng Tử Đình tách ra, nàng trở về thu thập đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn, lại gặp Khả nhi.

Nguyên bản nội cung đệ tử vô luận chấp hành mệnh lệnh gì, đều không cho phép lộ ra, nhưng bởi vì Khả nhi cùng Hương Nhi mười phần thân mật, liền nói cho Hương Nhi nghe nhiệm vụ của mình bây giờ là vào Lĩnh Nam Tôn gia làm một nha hoàn.

Tôn gia Thiếu chủ Tôn Kiếm Hàn không biết bởi vì chuyện gì rời nhà trốn đi, lại tại Kinh thành bị hai nha hoàn của lão phu nhân chặn lại, tạm thời giam giữ tại Y Hồng Viện.

Hương Nhi thấy Khả nhi thì cảm giác thân thiết. Đang do dự phải chăng nên đem chuyện Tử Đình nói ra, Khả nhi lại nói nàng chuẩn bị thoát ly Tỷ Muội Cung, bởi vì năm đó "Ngô gia song đao" vốn là thụ mệnh Tỷ Muội Cung đi giết cha mẹ các nàng, các nàng sao có thể lại vì cừu nhân bán mạng.

Hương Nhi làm sao không biết, chỉ là bị Tỷ Muội Cung nghiêm mật khống chế đã lâu, không dám sinh lòng phản loạn. Bây giờ nghe Khả nói, càng kiên định hơn quyết tâm muốn thoát ly tỷ Muội Cung đến bên cạnh Tử Đình.

Khả nhi nghe Hương Nhi kể về Tử Đình, đầu tiên là chúc mừng Hương Nhi, lập tức yêu cầu bồi Hương Nhi cùng đi gặp Tử Đình, cũng vì Hương Nhi giữ cửa ải. Hương Nhi không nói lại Khả nhi, liền đáp ứng. Ai biết được lúc đến địa điểm ước định, Khả nhi đột nhiên đem Hương Nhi điểm huyệt giấu vào bụi cây.

Hương Nhi bị điểm huyệt vô cùng nhẹ, qua thời gian chén trà nhỏ liền tỉnh dậy, lại không thấy mấy người bọn họ. Khi đó, Tử Đình cùng Nguyệt Lãnh đang bị Khả nhi lừa gạt tiến đến Y Hồng Viện cùng hai lão nhân Tôn gia dây dưa. Hương Nhi không biết, sợ Tử Đình gặp cái gì nguy hiểm, liền mạo hiểm dò xét hoàng cung. Nhưng bất hạnh thất thủ bị bắt.

Sau đó ở trong đại lao, Tử Đình cùng Hương Nhi hoạn nạn thấy chân tình. Liền liều lĩnh ở lại trong cung.

Tối nay, Khả Khả bỗng nhiên trà trộn vào cung, cũng lấy phương thức liên lạc của Tỷ Muội Cung tìm tới Hương Nhi. Hương Nhi đã nhiều ngày chưa cùng người trong cung liên lạc, đã phạm vào cung quy, nhờ có Khả Khả xảo ngôn qua mặt mới giấu diếm đến nay.

Khả Khả lần nữa thúc giục Hương Nhi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cũng mang đến viên giải dược cuối cùng, nếu Hương Nhi lại không hoàn thành nhiệm vụ liền bị độc phát mà chết, muội muội Phân nhi cũng bị liên lụy. Song lại bị Nguyệt Lãnh phát hiện.

Tử Đình nghe Hương Nhi nói xong, liền đau lòng, đem Hương Nhi ôm vào ngực: "Hương Nhi, mấy ngày này nàng một mình đối mặt sinh tử, ta lại không biết, thật sự là khổ cho nàng."

Hương Nhi: "Ta nghiệp chướng nặng nề, phụ lòng Hoàng Thượng rồi."

Tử Đình: "Ngươi có tội gì. Có tội chính là những người lòng dạ khó lường Tỷ Muội Cung kia. Bọn hắn hại ngươi, còn muốn mưu đoạt quốc bảo, ta nhất định phải đem bọn hắn đều bắt lại, theo luật định tội."

Nguyệt Lãnh: "Kế sách hiện nay vẫn nên trước giải độc cho Hương di quan trọng hơn."

Tử Đình: "Cửu trân sừng tê có thể giải bách độc, nhất định có thể giải độc trong cơ thể nàng. Nguyệt Lãnh nhanh mang tới."

Nguyệt Lãnh: "Hoàng Thượng thúc thúc, để ta đi đâu mang tới."

Tử Đình lúc này mới nhớ tới sừng tê bởi vì tam ca Phó Long Tình muốn điều phối thuốc giải độc đã cầm về Phó gia rồi.

Tử Đình: "Nguyệt Lãnh, lấy thân thủ của ngươi một ngày một đêm còn không mượn về được sao. Hẳn là ngươi muốn lười biếng."

Nguyệt Lãnh: "Vì cứu Hương di ngày đêm bôn ba lại có sao. Chỉ là, nếu Tam Thúc hỏi chất nhi vì sao đột nhiên muốn lấy sừng tê, dùng để làm gì, chất nhi phải trả lời thế nào."

Tử Đình nghe xong, đột nhiên tỉnh ngộ lại. Nếu như Nguyệt Lãnh trong đêm đi lấy sừng tê, chớ nói tam ca muốn hỏi, chỉ sợ đại ca cũng phải hỏi tới, nên nói với đại ca thế nào đây. Không khỏi ngốc.

"Hoàng Thượng thúc thúc chớ gấp. Hương Nhi a di hiện còn một viên giải độc đan chính là còn thời gian 10 ngày, chúng ta còn có thể bàn bạc kỹ hơn."

"Không sai, ta cơ hồ quên mất." Tử Đình nghĩ: "Lại mấy ngày nữa chính là thời gian Thái hậu về Phó phủ thăm nhà. Đến lúc đó hẵn thỉnh cầu Thái hậu cầm mang nó về. Tốt nhất đừng để lại dấu vết."

Hương Nhi thấy Hoàng Thượng nói như vậy nghĩ hắn không quan tâm đến tính mạng của mình, liền nổi giận: "Hoàng thượng đương nhiên không cần gấp, người giống như ta tốt nhất không cần sống, cho dù chết rồi, cũng là chết không có gì đáng tiếc."

"Hương Nhi, nàng đừng hiểu lầm." Tử Đình đi qua kéo tay Hương Nhi: "Nếu nàng chết, ta tuyệt không sống một mình." Hương Nhi nghe, cảm thấy trong lòng mềm nhũn, miệng vẫn nói: "Ngươi nói những lời này lừa ai chứ?"

    "Nàng có nhớ lần đầu tiên gặp ta, ta đã nhận mình là Phó Tử Đình không?" Hương Nhi gật đầu.

"Tiên Hoàng, cũng chính là cha của ta, đã từng lưu lạc dân gian, là Đại Minh hồ Phó Gia thu dưỡng, bái Phó lão thái gia làm sư. Ba mươi tuổi mới quy tông đăng cơ. Tuy hoàng thất mang họ Triệu, nhưng quả thật trong di chúc của Tiên Đế ta có hai họ. Đây là do Tiên Đế cảm kích tấm lòng của Phó gia mới đưa ra quyết định này."
     "Trong thâm cung này, ta là Bệ hạ tôn quý nhất, cũng phải tôn trọng phép tắc của Triệu gia, khi trở về Đại Minh Hồ, ta sẽ là con cháu Phó gia nhất định phải tôn trọng phép tắc của Phó gia."

        Sau khi Phó Thanh Dung thành hôn cùng Thanh Hằng, Thanh Hằng từng thề rằng con trai đầu lòng của ông sẽ vẫn lấy họ Phó và là con cháu của Phó gia. Nhưng thật không may, ngoài Tử Đình, Thanh Dung không còn sinh được hài tử nào nữa. Tử Đình ốm yếu từ nhỏ nên được nuôi dưỡng trong Phó gia cho đến năm 10 tuổi.

"Phó lão thái gia vốn có hai nam một nữ, lúc nhận nuôi Tiên Hoàng liền xếp thứ hai. Thái hậu chính là sư muội của lão nhân gia ông. Gia chủ đời thứ hai của Phó Gia cũng chính là Đại sư bá ta, Đại sư bá lại cưới cô cô ta làm thê tử, sinh ra bảy người con trai. Trưởng tử tục danh Long Thành, sau khi Đại sư bá cùng Đại bá mẫu qua đời, đại ca chính là đương gia."

         Trước khi mất, Thanh Hằng vẫn luôn kính trọng dưỡng phụ Phó Hoài xem ông như thân phụ mình, dù lên làm hoàng đế cũng vẫn xem mình như con nhà Phó Hoài, không dám làm trái mệnh lệnh của ông cũng như của đại ca Phó Thanh Thư.    

          Lớn lên trong một môi trường như vậy, Tử Đình đương nhiên tuân theo mong muốn của phụ thân, luôn xem Phó Hoài là gia gia mình, Phó Thanh Thư là đại bá phụ mình. Trưởng thử của Phó Thanh Thư, Phó Long Thành, cũng là đại ca của Tử Đình, Tử Đình cũng như những hài tử khác của Phó gia, từ nhỏ đã kính sợ Phó Long Thành.

"Ta từ nhỏ đã cùng các biểu ca cùng nhau lớn lên tại Phó gia. Ta cùng tam ca tứ ca đồng niên, sinh thần bọn họ hơi sớm hơn ta một chút. Về sau Tiên Hoàng trở lại hoàng cung kế vị, ta mới trở lại sinh hoạt trong cung, nhưng một năm phần lớn thời gian vẫn ở Phó gia thụ giáo, thẳng đến năm ngoái sau khi Tiên Hoàng qua đời, ta cũng đăng cơ mới bắt đầu ở tại trong cung."

Hương Nhi nghe Hoàng Thượng đột nhiên nói những chuyện này,có chút không hiểu nhưng vẫn lắng nghe, không cắt ngang. Tử Đình nhìn vào mắt Hương Nhi, thở dài rồi nói tiếp: "Phó Gia quy củ sâm nghiêm, Tiên Hoàng lúc tại vị, đối sư công lão nhân gia ông ta chưa từng dám làm trái nửa lời."

"Ta mặc dù thân là Hoàng Thượng, nhưng ta cũng là phó Gia đệ tử, trừ Thái hậu, phía trên còn có bốn vị ca ca." Nhắc đến những huynh đệ ruột thịt này, lòng Tử Đình rất ấm áp. Ngừng lại một chút, lại nói tiếp: "Đại ca làm người nghiêm khắc, cực trọng phép tắc, đối ta quản giáo cực nghiêm. Sau khi ta trưởng thành  mới buông lỏng một chút"

        Hương Nhi không thể không ghen tị với Tử Đình. Người đời chỉ biết Tiên đế mất sớm, hoàng đế lại là con trai duy nhất, chỉ hiếu thuận với Thái hậu, hoàng tộc khô héo, gia tộc vô cùng mỏng manh.

       "Ngày thường ta luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, làm việc không dám có chút sai lầm. Lần này chuyện của ngươi kỳ thật làm trái lời đại ca giáo huấn, trong lòng ta cũng vô cùng sợ hãi đại ca tức giận." Nhắc đến đại ca trong lòng không khỏi có chút bất an.

         Hương Nhi gật đầu, nắm lấy tay Tử Đình, "Vậy ngươi liền gặp khó khăn rồi."

         Tử Đình gật đầu, "Ta không sợ đại ca trừng phạt vì mắc sai lầm, ta chỉ là ... sợ huynh ấy không cho phép nàng và ta làm những chuyện như thế này. Ta chết cũng không sao, thế nhưng Hương Nhi, ta làm sao có thể nhẫn tâm để nàng chịu khổ."

Hương Nhi nghe đến đó, nhìn Tử Đình không khỏi lệ rơi đầy mặt. Nhớ tới mặc dù Nguyệt Lãnh trẻ tuổi, lại cùng Tử Đình tuổi tác không chênh lệch nhiều, thế nhưng ngày thường luôn tuân thủ phép tắt, tuyệt không dám đi quá giới hạn nửa phần, còn tưởng rằng bởi vì thân phận Hoàng Thượng của Tử Đình, bây giờ xem ra là do đại ca Tử Đình quản giáo nghiêm cho nên đệ tử mới có thể phép tắc ngay ngắn như thế. Đáng thương Tử Đình, mặc dù thân là Hoàng Thượng, lại có dạng này một vị ca ca tay cầm quyền sinh sát.

"Hương Nhi, ngươi yên tâm. Cho dù đại ca đánh chết ta, ta cũng sẽ không phụ ngươi." Hương Nhi lau nước mắt: "Thúc thúc là ngươi lại ở trước mặt chất nhi nói những cái này, không sợ Nguyệt Lãnh cười sao."

"Nguyệt Lãnh là chất nhi của ta những lời này cũng không cần tránh hắn. Chẳng qua ta cảm thấy mình nợ hắn." Nguyệt Lãnh: "Hoàng Thượng thúc thúc cớ gì nói ra lời ấy."

"Chuyện này sớm muộn cũng phải bẩm báo đại ca, ta thụ trách phạt đây là vì yêu hiến thân, liên lụy ngươi bị phạt lại là oan uổng a."

Nguyệt Lãnh: "Hoàng Thượng thúc thúc nói gì vậy, ta là vì Hoàng Thượng thúc thúc hiến thân, ý nghĩa cũng phi thường trọng đại."

Tử Đình nghe lời này, không khỏi cười to: "Tốt, nói rất hay." Đi ra phía trước, nắm chặt vai Nguyệt Lãnh, Nguyệt Lãnh đứng nghiêm, nhìn Tử Đình. Nhất thời trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Hương Nhi thấy bộ dáng thúc cháu y, thở dài: "Là ta liên lụy các ngươi."

Tử Đình lập tức kinh hãi: "Hương Nhi, ngươi chớ nói ra lời ấy. Nếu ngươi đánh trống lui quân, hy sinh của chúng ta chẳng phải không còn ý nghĩa?"

Nguyệt Lãnh cũng nói: "Đúng vậy a Hương di, việc đã đến nước này đừng để Tử Đình Thúc hi sinh vô ích."

Hương Nhi cười một tiếng: "Ta chỉ cầu có thể ở bên cạnh ngươi danh phận gì đó đều không cần."

"Ta cần. Ta nhất định phải danh chính ngôn thuận cưới ngươi, không để ngươi chịu nửa điểm ủy khuất. Hoàng hậu của ta trừ ngươi ra không thể là ai khác." Nhìn bộ dáng Hương Nhi xấu hổ, không khỏi ha ha cười không ngừng: "Vô luận như thế nào ta nhất định phải giải được độc trên người ngươi."

Nguyệt Lãnh: " Khả Khả kia, tựa hồ đối Phó Gia hiểu biết rất rõ."

Hương Nhi: "Tỷ Muội Cung đã muốn động đến đồ vật trong cung, những cái này đương nhiên phải hiểu rõ. Về phần chi tiết hiểu bao nhiêu ta cũng không biết."

Tử Đình: "Tỷ Muội Cung đã không đem nội viện hoàng cung để vào trong mắt, nhất định không phải bang phái giang hồ thông thường."

Hương Nhi: "Tổ chức này mười phần nghiêm mật, nếu có người phản cung đều sẽ bị truy sát cực kỳ tàn khốc. Chỉ sợ Tỷ Muội Cung chưa hẳn chịu bỏ qua ta."

Nguyệt Lãnh: "Hương di yên tâm, các nàng coi như không đến, chúng ta cũng phải tìm tới cửa. Tư Muội Cung này không biết ẩn chứa mục đích gì, nhưng lối làm việc cũng không phải chính đạo, không thể lưu lại."

Tử Đình: "Chuyện này hẳn nên mau chóng bẩm báo đại ca, chuyện Hương Nhi tất nhiên cũng phải nói thẳng ra. Chỉ là lúc này nói ra, lại là đại đại bất lợi."

Nguyệt Lãnh cũng không nhịn được phát sầu. Tử Đình: "Nếu Thái hậu chịu nhận Hương Nhi thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, dù vẫn miễn không được khiển trách, nhưng tốt xấu có thể đạt thành tâm nguyện."

Nguyệt Lãnh: "Việc này không nên chậm trễ, cứ thế đi. Trước hết để Thái hậu cô nãi nãi nhận Hương di đã."

Lúc này sắc trời sáng rõ mấy người một đêm chưa ngủ, Tử Đình để Nguyệt Lãnh đưa Hương Nhi đi về nghỉ trước.

Lúc này Lăng Phong đến báo Mai Đại Nhân mang theo nữ nhi đến tạ ơn.

Tử Đình mặc dù có chuyện trong lòng, vẫn nhìn ra được mọi chuyện.

Mai Đại Nhân thấy Hoàng Thượng vội quỳ xuống, nói thẳng mình giáo nữ vô phương. Mai Thược Dược cùng Lăng Phong cũng ở bên quỳ xuống hành lễ.

Hoàng Thượng nhìn Thược Dược hiện tại quả thật cũng trổ mã thành dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, bộ dáng cũng xem như một đại gia khuê tú, nhớ tới nàng khi còn bé tinh nghịch mạnh mẽ, bất giác mỉm cười. Để mấy người bọn họ đứng dậy, cũng an ủi một phen.

Mai Đại Nhân nói vài câu liền muốn cáo lui. Thược Dược lại hỏi Tử Đình: "Hoàng Thượng nghe nói ngài cũng từng cứu một nữ thích khách, có chuyện này không a." Mai Đại Nhân vội quát nữ nhi lớn mật.

Hoàng Thượng lại không quan tâm: "Đúng là có chuyện như vậy." Thược Dược tỏ vẻ đáng tiếc: "Không biết nàng đi nơi nào, ta thật muốn cùng nàng kết làm hảo tỷ muội a." Mai Đại Nhân lại quát nữ nhi. Hoàng Thượng giật mình đột nhiên nảy ra chủ ý.

Hắn hỏi Mai Đại Nhân: "Mai Đại Nhân, trẫm vì Mai Đại Nhân làm mối được chứ." Dứt lời nhìn Lăng Phong cùng Thược Dược. Mai Đại Nhân thụ sủng nhược kinh: "Tội thần sao dám."

"Mai Đại Nhân không cần nói mình là tội thần. Chuyện Thược Dược xông vào cung trẫm đã xá. Chỉ là hiền tế tốt như vậy không biết đại nhân có muốn không."

Mai Đại Nhân vội nói: "Tạ Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng làm chủ."

Thược Dược lại nói: "Hoàng Thượng ngài làm bà mối làm gì, ta mới không muốn gả."

Hoàng Thượng: "Lăng thị vệ chuyện này trẫm không thể giúp rồi."

Lăng Phong khẩn trương, vội dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Thược Dược, Thược Dược cũng đỏ mặt: "Ngươi là Hoàng Thượng, ngươi để ta gả ta đương nhiên phải gả."

"Tốt vậy ta liền làm chủ, tứ hôn Thược Dược cùng Lăng Phong." Lại đối Lăng Phong nói: "Đợi sư phụ ngươi trở về cùng sư phụ ngươi nói xong, liền lập tức chính thức hạ chỉ tứ hôn."

Mai Đại Nhân đương nhiên khấu tạ Hoàng Thượng ân điển. Hoàng Thượng lại nói: "Còn có một chuyện thỉnh Mai Đại Nhân hỗ trợ." Mai Đại Nhân vội nói: "Thỉnh Hoàng Thượng phân phó."

"Ta muốn thỉnh Mai Đại Nhân nhận một nữ nhi. Hương Nhi là cô nhi không có phụ mẫu, thân thế đáng thương. Đưa đến dưới gối Mai Đại Nhân rồi đợi Thược Dược gả đi liền làm bạn bên cạnh Mai Đại Nhân cũng tốt."

Mai Đại Nhân tự nhiên không tiện chối từ. Bên này Thược Dược cao hứng nhất, vội hỏi lung tung này kia. Hoàng Thượng lại cho bọn họ lui ra, chỉ nói sau này liền để Lăng Phong cùng Nguyệt Lãnh đưa người đến Mai phủ.

Qua nửa ngày Nguyệt Lãnh cùng Lăng Phong đem Hương Nhi đưa đến Mai phủ.

Lại qua 2 ngày Hoàng Thượng cùng Nguyệt Lãnh tự mình đến thăm Hương Nhi, cũng thỉnh phu phụ Mai Đại Nhân chăm sóc nàng.

Sau khi Ngụy Trường Phát hộ tống Thái hậu hồi cung, Lăng Phong nghênh đón sư phụ cũng đem chuyện Hoàng Thượng tứ hôn bẩm báo. Ngụy Trường Phát một bên quở trách đồ đệ lớn mật, một bên đối với cách làm của Hoàng Thượng vô cùng cảm kích.

Mai Đại Nhân làm quan thanh chính, cùng Ngụy Trường Phát cũng rất hợp ý, có thể cùng Mai Đại Nhân làm thông gia, lòng Ngụy Trường Phát cũng tràn đầy vui vẻ. Mang theo Lăng Phong tạ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng lại nói: "Đã là việc vui, không nên kéo dài, hạ chỉ ba ngày sau thành hôn."

Mai Đại Nhân cùng Ngụy Trường Phát dù cảm thấy vội vàng, nhưng Hoàng Thượng đã nói như vậy hai người cũng không dị nghị. Thái hậu nghe cũng thật cao hứng, khen Hoàng Thượng làm tốt, lại tự mình ban thưởng tài vật.

Lăng Phong cùng Thược Dược cũng tiến cung tạ Thái hậu, Thược Dược cũng hướng Thái hậu nói nhà mình là song hỉ lâm môn, gia phụ vừa thu một nữ nhi. Nữ tử này là bà con xa nhà nàng, bởi vì phụ mẫu đều mất gia phụ liền thương tình thu dưỡng.

Thái hậu cũng thật cao hứng, có thể để cho Mai Đại Nhân nhận làm nghĩa nữ chắc hẳn nhân phẩm không tồi, nói về sau tiến cung để Thái hậu nhìn một cái. Qua 3 ngày, Thược Dược liền dẫn Hương Nhi cùng nhau tiến cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu mười phần yêu thích Hương Nhi, lôi kéo tay hỏi han đủ chuyện.

Tử Đình cùng Nguyệt Lãnh càng thêm hài lòng chỉ cảm thấy mọi chuyện đều thuận lợi. Khả Nhi cùng Tỷ Muội Cung bên kia cũng tạm thời chưa có tin tức. Kế hoạch của Hoàng thượng chính là chờ lúc Hương Nhi lại thỉnh an Thái hậu, tạo thành một cái không hẹn mà gặp, sau đó vừa gặp đã yêu, sau đó để Thái hậu đồng ý hôn sự, tự nhiên vạn sự đại cát. Trong vòng mười ngày viên mãn giải quyết việc này. Nhưng người tính không bằng trời tính, ở chỗ Mai Đại Nhân lại có chỗ sơ suất.

Mai phu nhân cùng Thược Dược thấy Hương Nhi mỹ mạo đoan trang, mười phần thích. Hương Nhi chỉ nói mình là dân nữ không may gặp rủi được Hoàng Thượng cứu. Hương Nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách hiền lành dịu dàng ngoan ngoãn, rất được Mai phu nhân thích, cùng Thược Dược ở chung càng thêm hòa hợp.

Mai Đại Nhân thấy nàng lại là vạn phần kinh hãi.

Nguyên lai Mai Đại Nhân từng gặp qua Hương Nhi. Hoàng Thượng nghĩ thanh quan liêm khiết như Mai Đại Nhân nhất định chưa từng đi qua Y Hồng Viện, tự nhiên chưa từng thấy qua Hương Nhi, nào biết Mai Đại Nhân thật đúng là đã đi qua, cũng xa xa thấy qua Hương Nhi.

Sự tình lại càng trùng hợp khi Hương Nhi bị giam tại đại lao quan viên trực ngày ấy cũng là một môn sinh của Mai Đại Nhân. Thấy Hương Nhi có phần giống hoa khôi Y Hồng Viện nhưng lại không dám nói, chỉ nói cùng ân sư mình là Mai Đại Nhân, bị Mai Đại Nhân quát cũng không dám nói lung tung, Mai Đại Nhân lại ghi ở trong lòng.

Mai Đại Nhân là người sành sỏi, ngoài miệng không nói toạc, cũng nghiêm cấm môn sinh nói lung tung. Lúc này thấy Hương Nhi, trong lòng có thể nào không nghi ngờ. Nhất là Hoàng Thượng đối Hương Nhi lại quan tâm cùng có ý định thu xếp, cảm thấy càng thấp thỏm.

Ba ngày sau, trên dưới Mai phủ giăng đèn kết hoa, Hoàng Thượng tự mình chủ hôn, Thược Dược nở mày nở mặt đến Ngụy gia, cùng Lăng Phong thành hôn.

Lăng Phong là tiểu đồ đệ của Ngụy Trường Phát, dù kết hôn, theo quy củ vẫn không thể tự lập môn hộ, Ngụy Trường Phát chỉ có một nữ nhi đã gả vào Trương phủ, Lăng Phong còn nhỏ liền thu dưỡng trong nhà, Ngụy Trường Phát cũng sớm có ý đem một phần gia nghiệp của mình truyền cho Lăng Phong, cho nên vẫn để hắn ở lại Ngụy gia.

Lại qua hai ngày, cách thời gian Hương Nhi độc phát chỉ còn ba ngày. Thái hậu thỉnh Mai Đại Nhân tiến cung, thương lượng một cọc việc vui khác: Hoàng Thượng cùng Hương Nhi hôn sự.

Thái hậu xuất thân Phó Gia coi như là giang hồ nhi nữ, cũng không mười phần để ý xuất thân. Chính nàng cũng có chút thích Hương Nhi, Hương Nhi tuy không phải Mai Đại Nhân thân sinh, nhưng dáng vẻ cùng phẩm hạnh không chỗ nào chê trách, Mai phu nhân cũng khen không dứt miệng.

Thái hậu ngẫu nhiên nhắc đến trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại hết sức vui vẻ. Thái hậu càng cao hứng, liền cùng Mai phu nhân cầu hôn. Mai phu nhân mặc dù con gái ruột không thể làm Hoàng hậu nhưng được một hiền tế như Lăng Phong cũng coi như không tồi. Bây giờ Hoàng Thượng coi trọng nghĩa nữ này của mình, trong lòng cũng cao hứng.

Mai Đại Nhân nghe, lại cao hứng không nổi. Suy nghĩ hai ba lần, quyết định hướng Thái hậu nói rõ tình hình.

Vì vậy, Thái hậu lúc đến vui mừng hớn hở thỉnh Mai Đại Nhân, Mai Đại Nhân nói ra lại cho Thái hậu một đòn cảnh báo. Hương Nhi này chính là nghĩa nữ Hoàng Thượng đưa cho Mai Đại Nhân, lại cũng là nữ thích khách kia, càng là ca kỹ đầu bài Y Hồng Viện. Thái hậu nghe tức đến nói không ra lời.

Mai Đại Nhân vội vàng cáo lui. Thái hậu lại hồi lâu cũng không lên tiếng được. Nàng vạn vạn không nghĩ tới, con trai bảo bối của mình, đương kim Hoàng Thượng lại có thể tính toán thân mẫu mình như vậy. Trong lòng có cảm giác thất vọng cùng bị phản bội, thực sự tổn thương trái tim Thái hậu.

Nàng mặc dù mười phần yêu thích Hương Nhi, nhưng cách làm này của hoàng thượng lại thật lớn khiến nàng thương tâm, bất giác cũng giận chó đánh mèo Hương Nhi, cho rằng nhất định là Hoàng Thượng bị Hương Nhi mê hoặc. Huống hồ với những chuyện Hương Nhi đã làm, làm sao có thể trở thành nhất quốc chi mẫu, được vạn dân kính trọng. Nàng vội vàng tuyên Hương Nhi tiến cung.

Hương Nhi tiến cung bái kiến Thái hậu, Thái hậu tuyệt không giống thường ngày mỉm cười gọi nàng lên, mà là bộ mặt tức giận nhìn chính mình. Hương Nhi bất giác giật mình trong lòng. Lúc này Thái hậu đã tức giận quát: "Ngươi thật to gan, dám lừa gạt bản cung đến tận nay."

Hương Nhi bị dọa cho phát sợ, không biết là nơi nào xảy ra sai sót. Bên này Thái hậu đã nói một tràng: "Ngươi cho rằng ngươi có thể lừa gạt tới khi nào, ngươi vốn là Y Hồng Viện cô nương, còn là thích khách, hiện tại lại thành Mai Đại Nhân nghĩa nữ, duyên cớ trong đó ngươi còn không thành thật khai báo."

Hương Nhi thấy Thái hậu tức thành dạng này, biết lại không thể giấu giếm, chỉ dập đầu: "Đây đều là Hương Nhi sai, Thái hậu muốn phạt liền phạt một mình Hương Nhi, đừng trách cứ Hoàng Thượng."

Thái hậu nghe càng tức giận hơn: "Hoàng Thượng nơi đó không tới phiên ngươi nói chuyện. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi đến cùng là người nơi nào, mau nói hết ra."

Hương Nhi đang muốn nói ra, ngay lúc này Hoàng Thượng lại đến. Sau khi Mai Đại Nhân bẩm báo Thái hậu, thấy Thái hậu tức thành bộ dạng kia, vội cáo lui, lại ở trên đường gặp được Hoàng Thượng muốn đến thỉnh an Thái hậu.

Hoàng Thượng rất là cao hứng, hỏi Mai Đại Nhân tới gặp Thái hậu để làm gì. Mai Đại Nhân suy nghĩ chuyện sớm muộn cũng hỏng bét, liền cùng Hoàng Thượng nói hắn không dám lừa gạt Thái hậu, cũng bẩm báo Hoàng Thượng Hương Nhi này cũng không phải là người tốt như trong tưởng tượng Hoàng Thượng.

Hắn nghĩ hoàng thượng là bị Hương Nhi lừa. Hoàng Thượng nghe xong tâm không khỏi lạnh một nửa. Nghĩ không ra toàn bộ kế hoạch sẽ bị hủy trong tay Mai Đại Nhân.

Mai Đại Nhân thấy bộ dáng Hoàng Thượng như vậy, càng cảm thấy không hiểu, chỉ thỉnh Hoàng Thượng cẩn thận. Hoàng Thượng nào có tâm tình để ý đến hắn, liền suy nghĩ giáng tội đều không có, chỉ để Mai Đại Nhân lui, mình thì sốt ruột tìm Nguyệt Lãnh hồi cung. Nguyệt Lãnh lại bị Lăng Phong mời đi uống rượu.

Tử Đình một bên phái người mang Nguyệt Lãnh hồi cung, một bên phái người đi chỗ Thái hậu tìm hiểu tin tức. Lại nghe đâu Thái hậu truyền Mai gia Nhị tiểu thư đến hỏi chuyện. Tử Đình biết càng chờ không được, vội vàng đến chỗ Thái hậu.

Thái hậu nghe báo Hoàng Thượng đến, trong lòng càng khí, liền để cung nữ đáp lời, không gặp. Tử Đình đâu thèm quan tâm những cái kia, xông thẳng vào. Thấy Hương Nhi đầy mặt nước mắt quỳ trên mặt đất, trong lòng sớm rối loạn vội muốn nâng dậy.

Thái hậu thấy Hoàng Thượng không nghe lệnh dụ, trực tiếp xông vào, vốn đã nổi giận, hắn còn đi đỡ Hương Nhi, cưỡng chế giận dữ nói: "Hoàng Thượng, trong mắt ngươi còn có Thái hậu là ta không."

Hoàng Thượng lúc này mới nhớ tới, đối Thái hậu khom người thi lễ: "Nhi Thần gặp qua mẫu hậu." Không đợi Thái hậu trả lời, lại nói: "Phàm là có gì sai, đều do nhi tử không phải, thỉnh mẫu hậu không nên làm khó Hương Nhi."

Thái hậu nghe, không thể kìm được, nói: "Hoàng Thượng thật sự là dám làm dám chịu." Lời này vốn ngậm lấy xúc động cùng phẫn nộ. Nhưng Hoàng Thượng lại nghe không hiểu: "Mẫu hậu, nhi thần làm vậy, cũng là không muốn mẫu hậu khó xử."

   "Ngươi dụng kế lừa gạt ta, là vì tốt cho ta?"

"Nếu mẫu hậu biết thân phận Hương Nhi, sao chịu để ta lập nàng làm hậu."

"Ngươi cho rằng ngươi bây giờ liền có thể lập nàng làm hậu sao."

Hoàng Thượng lúc này lại không so đo hậu quả: "Nhi thần đời này không phải Hương Nhi không cưới. Mong Thái hậu thành toàn." Thái hậu nghe, liền nói mấy chữ "tốt", lại nói: "Hoàng Thượng làm ra chuyện thế này còn muốn ta thành toàn sao?"

Hoàng Thượng nhìn Thái hậu thương tâm, dù cảm thấy hối hận, lại không nguyện ý thuận theo Thái hậu nói ra lời thương Hương Nhi tâm, chỉ quỳ xuống: "Nhi Thần cùng Hương Nhi tình chung sinh tử, thỉnh mẫu hậu thành toàn."

Thái hậu thấy hắn thành cái dạng kia, nơi nào là thỉnh mình thành toàn, rõ ràng chính là bức hôn, bất giác càng thương tâm.

Lư ma ma vội tiến lên khuyên Thái hậu bảo trọng thân thể. Thái hậu khua tay nói: "Trước đem nha đầu này nhốt vào đại lao, giao cho Hình bộ xử lý." Hoàng Thượng lại đứng dậy ngăn lại: "Ta xem kẻ nào dám." Hương Nhi khóc ròng nói: "Hoàng Thượng ngài không thể như vậy ta không sao."

"Hương Nhi, độc trong người nàng sắp phát tác, ta sao có thể để nàng bị nhốt?"

Thái hậu thấy Tử Đình công nhiên chống lại mệnh lệnh mình, nổi giận: "Còn không bắt lại." Thế nhưng Hoàng Thượng ngăn đón, cung nữ sao dám động. "Nếu mẫu hậu nhất định phải nhốt, vậy liền đem Nhi Thần cùng nhốt lại đi."

Lư ma ma: "Thái hậu, nếu vị cô nương này mang độc trong người, chi bằng trước đem nàng giam tại hậu cung Phật đường, xử trí thế nào đợi một chút bàn lại đi." Một bên nói, một bên hướng Hoàng Thượng nháy mắt. Hoàng Thượng không thể lại kiên trì, Hương Nhi nhìn Hoàng Thượng một chút, dứt khoát cùng cung nữ đi.

Hoàng Thượng đối Thái hậu quỳ xuống: "Mẫu hậu, nhi thần thật sự mười phần yêu thích Hương Nhi, nàng mặc dù gia nhập tỷ Muội Cung, nhưng cũng là bị bức bách, là kỹ là tặc đều là thân bất do kỷ."

"Ngươi cũng biết nàng từng là kỹ là tặc, còn dám bao che như thế, lá gan ngươi lớn vậy còn cần ta thành toàn sao. Lời ta nói ngươi chịu nghe sao. Một lão phụ nhân như không quản được nhi tử, ta liền đi mời đại biểu ca ngươi đến thật tốt quản giáo ngươi."

Hoàng Thượng nghe, im lặng không nói nữa. Thái hậu thấy Hoàng Thượng không nói lời nào, liền phẩy tay áo bỏ đi. Ngày thứ 2, Thái hậu liền dẫn Nguyệt Lãnh hồi Phó gia thăm nhà, cũng là hồi phủ tố cáo.

Hoàng Thượng sau khi tiễn Thái hậu lên đường, vội chạy đến nơi giam giữ Hương Nhi ngươi.

Trong vòng một đêm Hương Nhi tiều tụy rất nhiều. Hoàng Thượng hết sức đau lòng. Hương Nhi lại sợ Thái hậu biết sẽ quở trách Tử Đình, khuyên hắn đi mau.

Hoàng Thượng nhìn Hương Nhi lệ rơi đầy mặt. Hương Nhi khuyên nhủ: "Hoàng Thượng không cần lo lắng cho ta, độc này tạm thời không phát tác, có lẽ ta kỳ thật tuyệt không bị hạ độc."

   "Hương Nhi không cần lo, độc của nàng nhất định sẽ giải được. Thái hậu hôm nay đã về Phó gia. Nơi này cách Phó phủ chẳng qua hai ngày lộ trình. Chậm nhất chiều mai đại ca sẽ biết." Hắn thở dài một cái: "Ta biết tâm tính đại ca, đại ca dù sẽ quở trách nhưng nhất định sẽ giải độc cho nàng."

Hương Nhi im lặng không nói, ngừng hồi lâu: "Hoàng Thượng, coi như ngươi rời đi ta, ta cũng sẽ không trách ngươi."

Hoàng Thượng đem Hương Nhi ôm vào ngực: "Không cần nói những lời ngốc nghếch này. Ta đã nói qua, kiếp này quyết không phụ nàng." Nói đến đây, nước mắt liền doanh doanh chảy ra.

Hương Nhi vì Hoàng Thượng lau lau nước mắt: "Người ta thường nói tình muốn kéo dài sao có thể sớm sớm chiều chiều bên nhau. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta cả đời này trong lòng muốn yêu cũng chỉ có một mình ngươi."

"Ta chính là muốn sớm sớm chiều chiều bên nàng, nếu cùng nàng tách ra, ta sống còn có tư vị gì." Vừa thu lại nước mắt nói: "Ta sẽ thật tốt cầu đại ca, chuyện có lẽ có chuyển cơ cũng khó nói, đại ca luôn tương đối thương ta." Nói đến đây, nhớ tới đại ca nghiêm khắc không khỏi nói không được nữa.

Hương Nhi khuyên nhủ: "Tử Đình, ta chỉ cầu ngươi sống thật tốt, cho dù không thể gặp nhau, chỉ cần biết ngươi còn sống khỏe mạnh ta liền an tâm, ta cũng sẽ sống thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro