Chương 8: Nhị Cung Nhất Lệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Lãnh nói một hơi những lời này đã qua nửa canh giờ. Đầu gối quỳ vừa tê dại vừa đau nhức, lại nửa phần cũng không dám động, lưng vẫn như cũ thẳng tắp.

     Phó Long Thành càng nghe sắc mặt càng trầm xuống. Tử Đình cử chỉ thất lễ, khiến mẫu tử bất hoà, tự có sai lầm. Nhưng hắn biết rõ bản tính Tử Đình. Tử Đình từ trước đến nay hiếu thuận nghe lời, lần này lại cư nhiên chống đối mẫu hậu, nhất định đã có tình cảm sâu đậm với nữ tử kia. Long Thành đối loại tình cảm này lại có chút xem thường.

     Long Thành đã gần tam tuần lại chưa thành hôn. Phó Gia gia nghiệp vĩ đại, tử đệ đông đảo, Long Thành cũng không có nhàn hạ mà yêu đương. Huống hồ thân là nam tử nên lấy quốc nghiệp, gia nghiệp làm trọng, há có thể bận tâm nhi nữ tư tình.

     Tuy nói bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, thành hôn là việc phải làm. Nhưng cũng hẳn nên tuân theo lệnh phụ mẫu, do trưởng bối làm chủ, lấy một nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa mới phải đạo. Tử Đình tùy hứng như thế, thật là đáng thất vọng.

  Làm Long Thành kinh hãi nhất chính là sự kiện "Tỷ Muội Cung" xuất hiện. Theo Hương Nhi miêu tả, "Tỷ Muội Cung" thế mà đã bắt đầu chuẩn bị từ mười năm trước, mặc dù bây giờ vẫn chưa chính thức đánh ra cờ hiệu, hiện thân giang hồ, nhưng lấy thủ đoạn khống chế người của bọn chúng, cùng trình độ hiểu rõ đối với Phó Gia, thật không thể khinh thường.

     Mười năm trước, ngư thôn, cổ trấn, nữ tử áo đỏ, Kim Long Lệnh Chủ. Long Thành bỗng dưng nhớ ra. Mười năm trước, mình đích thật từng lệnh Phó Long Tình lấy thân phận Kim Long Lệnh Chủ ra ngoài làm việc. Mà kẻ Phó Long Tình truy sát chính là một trong những dư nghiệt của "Trảm Hoa Cung".

     Mười hai năm trước, một trong thiên hạ tam cung chủ - Trảm Hoa Cung cung chủ mưu toan nhất thống giang hồ, thiên hạ vi tôn, dùng thứ thuốc mê tàn độc thực cốt khiến không ít nhân sĩ danh môn chính phái thân bại danh liệt. Phó Long Thành phụng mệnh phụ thân cầm kiếm xông pha giang hồ, lấy thân phận Kim Long Lệnh Chủ triển khai thanh trừng "Trảm Hoa Cung", cuối cùng dưới sự trợ giúp của giang hồ chính đạo, thành công hủy đi "Trảm Hoa Cung" .

   Đáng tiếc cung chủ cùng ba thiếp thân nha hoàn của nàng Hồng Tụ, Lục La, Lam Phượng, lại bởi vì nguyên nhân nào đó thoát được cảnh bị tru diệt. Nhưng cũng chính bởi một trận chiến kia, "Kim Long Lệnh Chủ" vang danh thiên hạ, được hắc bạch nhị đạo trên giang hồ tôn làm võ lâm minh chủ. Thiên hạ tam cung cũng đổi thành "Nhị cung nhất lệnh" ."Nhị cung" chính là chỉ Nam Hải "Cẩm Tú Cung" cùng Đông Hải "Thanh Bích Cung" . Nhất lệnh, chính là chỉ "Kim Long Lệnh" .

     "Cẩm Tú Cung" cùng "Thanh Bích Cung" đều ở xa nơi hải ngoại, vì vậy một trận chiến của "Trảm Hoa Cung" cùng Trung Nguyên Võ Lâm, "Trảm Hoa Cung" tất nhiên hôi phi yên diệt, nhưng Trung Nguyên Võ Lâm cũng nguyên khí đại thương, các đại bang phái, môn phái tổn thất đông đảo tinh anh, mà nhị cung lại chưa từng tham dự cho nên có thể bảo tồn thực lực.

     Trận chiến qua đi, các đại môn phái đều tăng cường tu thân, khôi phục nguyên khí, cũng âm thầm bồi dưỡng lực lượng bản phái. Bởi vì ngày đó "Trảm Hoa Cung" Cung Chủ bỏ chạy khiến các đại môn phái như rơi vào bóng tối. Huống hồ năm thứ hai sau đó, một giang hồ kỳ nhân đi về cõi tiên, trước khi phi thăng từng tiên đoán, trong tương lai mười năm kế tiếp, giang hồ lại ứng huyết kiếp, so với kiếp "Trảm Hoa Cung" còn khốc liệt hơn mười lần.

     Trong mười năm này, giang hồ nhìn như phi thường tĩnh lặng, nguyên lai lại là sóng ngầm mãnh liệt. Các môn các phái đều ước thúc môn hạ tử đệ hạn chế đi lại giang hồ, cần mẫn tập luyện võ nghệ nhằm ứng đối huyết kiếp.

     Mười năm nháy mắt trôi qua, Tết Trung thu sang năm chính là kỳ hạn ứng nghiệm huyết kiếp. Sau mười năm tu luyện miệt mài, đệ tử giang hồ đời thứ hai nhao nhao trưởng thành. Giang hồ vốn lặng sóng đã lâu nay lại sắp có một trận gió tanh mưa máu.

     Năm đó kẻ Phó Long Tình phụng mệnh truy sát chính Hồng Tụ. Lại không công mà lui. Nếu lời Hương Nhi nói không sai, dựa theo thời gian suy tính, chẳng qua chỉ cách sự kiện kia hai năm, "Trảm Hoa Cung" liền tro tàn lại cháy cải thành "Tỷ Muội Cung" sao? Mà dựa theo tác phong làm việc của chúng toàn chính xác cùng "Trảm Hoa Cung" năm đó tương tự.

     Lĩnh Nam Tôn gia, gia chủ Tôn gia hiện tại là Tôn Vô Kích, đã qua tuổi ngũ tuần vẫn không có con. Năm đó trong một trận chiến với Trảm Hoa Cung, Tôn gia do đệ đệ Tôn Vô Kích xuất chiến, trong lúc hỗn loạn đã mất tích. Lưu lại phu nhân cùng một nam một nữ.

    Một nam một nữ này chính là cốt nhục duy nhất của Tôn gia đời thứ hai. Tôn Vô Kích xem hai đứa bé như con đẻ của mình. Trưởng tử Tôn Kiếm Hàn khoảng 24 tuổi, tuy là con cháu thế gia nhưng làm người đoan chính, đi lại trong giang hồ không nhiều lại rất có hiệp danh. Thứ nữ Tôn Kiếm Lan, hiện cũng mười sáu mười bảy tuổi, lại chưa từng ở trên giang hồ xuất đầu lộ diện.

     Dấu chân Tôn gia luôn không ra khỏi Giang Nam, lần này Tôn Kiếm Hàn vậy mà lại trốn nhà chạy đến Giang Bắc, không biết vì cớ gì. Kỳ quặc nhất chính là Tôn gia lại đặt chân đến Y Hồng Viện, mà Y Hồng Viện này rõ ràng chính là Tỷ Muội Cung sản nghiệp, không biết là trùng hợp hay vẫn là có ẩn tình khác.

    Những ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu Long Thành, trước còn phải xử lý chuyện của Tử Đình để sớm làm yên lòng Thái hậu. Loại việc nam nữ tư tình này là khiến người phiền lòng nhất. Trong lòng không khỏi thở dài.

     Long Thành ngồi ngay ngắn trên ghế, lại nhìn về phía Nguyệt Lãnh. Nguyệt Lãnh nửa năm không gặp dường như lại cao hơn một chút, đến cuối tháng Nguyệt Lãnh liền tròn mười bảy tuổi, trông vẫn ngây thơ như cũ. Nguyệt Lãnh từ nhỏ đến lớn, luôn luôn phép tắc đoan chính, rất được Long Thành yêu thích, luôn không để cho mình nhọc lòng. Nào biết được mới thả ra nửa năm, liền dám cùng Tử Đình cùng nhau bày mưu lừa gạt tôn trưởng.

     Nguyệt Lãnh thấy sư phụ trầm ngâm không nói, biết sư phụ nhất định là rất tức giận chuyện Hoàng Thượng thúc thúc, mình tuy là phụng mệnh hành sự, vẫn là làm sai, chắc hẳn khó thoát trọng trách. Muốn trộm nhìn sư phụ một cái lại như cũ không dám.

     "Tiểu Khanh, đem sự tình Tỷ Muội Cung bẩm báo Tứ Thúc, Ngũ Thúc ngươi, cẩn thận điều tra mấy chuyện gần đây trong kinh thành." Tiểu Khanh hạ thấp người xác nhận. Tiểu Khanh là Phó Long Thành thủ đồ, đệ tử đời thứ hai Lão đại, rất được Long Thành coi trọng, mấy vị thúc thúc đối Tiểu Khanh cũng rất coi trọng.

     Long Thành lại chuyển hướng Nguyệt Lãnh: "Tử Đình là thúc thúc ngươi, ngươi đúng nên phụng mệnh hành sự. Nhưng ngươi cũng không phải tiểu hài tử, đúng sai mình cũng nên biết phân biệt. Đại sự như vậy, ngươi không khuyên giải can ngăn hắn, cũng không hướng vi sư bẩm báo, còn vọng nghĩ kế, lá gan cũng không nhỏ."

     "Đệ tử biết sai, thỉnh sư phụ trách phạt." Nguyệt Lãnh cúi đầu thỉnh trách.

     Long Thành nhớ tới Thái hậu muốn mình chớ có khó xử Nguyệt Lãnh, lại không tiện tùy ý thi phạt, liền nhìn Tiểu Khanh: "Nên như thế nào xử phạt, ngươi làm sư huynh tự xem lo liệu đi."

     Tiểu Khanh ứng tiếng "Vâng".

     Nguyệt Lãnh nghe nói để Tiểu Khanh sư huynh trách phạt, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

     Nguyệt Lãnh theo Tiểu Khanh cáo lui ra ngoài. Tiểu Khanh lạnh nhạt cười nói: "Ngươi rời nhà nửa năm, quy củ trong nhà chắc hẳn cũng quên không ít."

     Nguyệt Lãnh uốn gối quỳ xuống: "Tiểu đệ không dám. Thỉnh Lão đại trọng trách." Mặc dù trên mặt Tiểu Khanh thường mang nụ cười, nhưng đối các sư đệ quản giáo lại nghiêm khắc nhất, xử phạt cũng rất nặng, trong phủ tử đệ đều rất sợ hãi.

     "Bên này ta còn một số việc, không rảnh phạt ngươi. Ngươi đem chuyện này bẩm Hàm Yên, để hắn nhìn xem lo liệu đi."

     Nguyệt Lãnh nghe, biết mình lần này là không thể thoát khỏi trừng phạt, Hàm Yên sư huynh đánh cũng đau không kém, chỉ kính cẩn nói: "Tạ Tiểu Khanh sư huynh. Nguyệt Lãnh cáo lui trước."

     Phó Gia đệ tử chia làm hai hệ, Yến hệ đệ tử đông đảo nhất, đều lấy Yến làm họ, một hệ khác thì lấy Tiểu Khanh đứng đầu.

     Tiểu Khanh, Tiểu Mạc, Tiểu Tỉnh, Tiểu Vạn, Tiểu Hòa, đều ở bên người Phó Long Thành hầu hạ. Hợp xưng "Phó gia ngũ tiểu" .

     Hàm Yên, Nguyệt Lãnh, Tùy Phong, đều ở trước mặt nhị thúc Phó Long Bích nghe lệnh. Hợp xưng "Phó gia tam vân" .

     Còn có Ngọc Kỳ, Ngọc Lân, Ngọc Linh, Ngọc Tường, được xưng "Phó gia tứ ngọc", do tam thúc Phó Long Tình điều phối.

     Mười hai người này, cũng là những kẻ nổi bật nhất trong hàng đệ tử đời thứ hai Phó gia. Bọn hắn niên kỷ tương đương, lớn nhất là Tiểu Khanh chẳng qua chưa đầy hai mươi, Tùy Phong, Ngọc Tường nhỏ tuổi nhất, cũng có mười lăm mười sáu tuổi. Chỉ là Phó gia gia pháp nghiêm khắc, cho dù chênh lệch nửa canh giờ, phép tắc trưởng ấu cũng sâm nghiêm vô cùng.

     Chỗ ở bọn Hàm Yên cách chỗ Phó Long Bích gần nhất. Tên "Vọng Nguyệt Cư."

     Bên trong có sảnh lớn cùng một gian nội thất, là nơi ở của Hàm Yên sư huynh. Nguyệt Lãnh ở phòng bên trái, Tùy Phong ở phòng phải bên. Ba người bọn họ từ nhỏ đã ở cùng nhau, lúc đó Nguyệt Lãnh chẳng qua bảy tuổi, Hàm Yên chín tuổi, Tùy Phong sáu tuổi. Bây giờ ba người đã ở chung mười năm.

     Nguyệt Lãnh lần này phụng mệnh tiến hoàng cung làm thư đồng, đã có nửa năm chưa về. Trong nội viện vẫn sạch sẽ như cũ. Đá xanh, băng ghế, ghế dựa, dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng mát mẻ.

     Lúc Nguyệt Lãnh vừa về, Hàm Yên mang theo Tùy Phong ra ngoài làm việc cũng không có trong phủ. Sau đó hắn liền bị sư phụ triệu đi. Hiện tại trở về, đã thấy chính phòng cùng phòng bên cạnh có trong trẻo ánh sáng chiếu ra, nhìn yên lặng lại trang nghiêm ấm áp.

     "Hàm Yên sư huynh nghỉ ngơi chưa?" Nguyệt Lãnh nhẹ giọng gọi.

     Cửa chính phòng mở ra, một người mặc áo xanh xuất hiện, là một thiếu niên anh tuấn mười tám mười chín tuổi, Nguyệt Lãnh vội quỳ xuống: "Nguyệt Lãnh thỉnh an Hàm Yên sư huynh." Tùy Phong cũng từ trong nhà đi ra, đứng hầu bên cạnh Hàm Yên.

     Hàm Yên mục chú Nguyệt Lãnh lạnh nhạt cười nói: "Ngươi trở về rồi."

     "Vâng. Tiểu đệ phi thường nhớ mong các vị sư huynh, sư đệ." Nguyệt Lãnh biết tính cách sư huynh, dường như mọi thứ đều không thể làm y động dung, luôn luôn nhàn nhạt, lạnh lùng, khiến người nhìn thấy sợ hãi.

     "Tùy Phong thỉnh an Nguyệt Lãnh sư huynh." Tùy Phong nhìn thấy Nguyệt Lãnh phi thường cao hứng, nhưng có sư huynh ở bên cạnh cũng không dám làm càn.

     "Ngươi ở trong cung làm việc thế nào?" Hàm Yên bình thản hỏi.

     "Tiểu đệ ở trong cung phạm chút sai lầm." Nguyệt Lãnh nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.

     Hàm Yên không khỏi hơi cau mày: "Vừa rồi sư phụ phân phó ngươi đi, cũng là vì việc này."

     ...

     Giờ Hợi ba khắc, phồn tinh đầy trời. Dưới tán cây rậm rạp cành lá của một gốc đại thụ trong Vọng Nguyệt Cư, Nguyệt Lãnh đoan đoan chính chính quỳ gối. Gió đêm thổi qua, truyền đến nhàn nhạt hương hoa.

    Mặc dù đầu gối rất đau nhưng trong lòng Nguyệt Lãnh lại cảm thấy may mắn. Nghĩ không ra sư huynh nghe mình bẩm báo xong thế mà chỉ là mệnh mình phạt quỳ ở chỗ này mà thôi. Nghĩ đến chắc cũng bởi vì đã hơn nửa năm không gặp, sư huynh mới có thể khoan thứ như thế, nếu không lấy bản tính nghiêm khắc của Hàm Yên, một trận đòn là thiếu không được.

     Nhớ tới khi còn bé mỗi lần mình phạm sai lầm bị phạt quỳ, đều là quỳ gối chỗ nơi. Niên kỷ càng lớn, số lần quỳ càng ngày càng ít, nhưng thời gian quỳ mỗi lần lại càng ngày càng dài. Lần này không biết phải quỳ bao lâu.

     Lại nhớ tới lục thúc Phó Long Dạ từng nói, làm Phó gia tử đệ, đầu gối cần phải tôi luyện thành kiên cố phi thường, không khỏi muốn cười, lại vội thu liễm, mình đang bị phạt, còn nghĩ những thứ này. Ngẩng đầu thấy sư huynh đang nhìn mình, vội thu hồi tâm thần, mắt cúi xuống quỳ tốt.

     Hàm Yên lãnh đạm nói: "Ngươi trước tiên quỳ mười canh giờ. Ngày mai ta bẩm Tiểu Khanh sư huynh rồi nói tiếp."

     "Vâng." Nguyệt Lãnh đáp, trong lòng không ngừng kêu khổ, mười canh giờ, chân của ta nhất định sẽ quỳ gãy.

     "Sư huynh, Nguyệt Lãnh sư huynh vừa mới trở về ..." Tùy Phong muốn cầu tình, bị ánh mắt Hàm Yên đảo qua, lời nói còn lại lại nuốt trở vào.

     "Mười bốn thức kiếm pháp ngươi đều nhớ kỹ rồi." Hàm Yên lạnh lùng hỏi.

     Tùy Phong đáp khẽ: "Vâng."

     "Ngươi đọc cho ta nghe."

     "Vâng. Thức thứ nhất,..." Tùy Phong một bên múa kiếm, một bên đọc thuộc lòng kiếm thức khẩu quyết, dưới ánh trăng, bạch y bay múa, kiếm ảnh tùy động, linh tuấn phi thường, mà kiếm ảnh ở trong không trung kéo dài không tiêu tan, dường như dần dần vẽ ra một vòng tròn, "Thức thứ mười một..." Tùy Phong do dự một chút. Kiếm ảnh bỗng nhiên đứt đoạn.

     Hàm Yên khẽ hừ một tiếng: "Vừa rồi ngươi là ngủ quên."

     Tùy Phong mặt đỏ lên, uốn gối quỳ xuống đất: "Vâng, tiểu đệ bởi vì bị phạt sao chép kinh văn, đã ba ngày chưa ngủ, cho nên vừa rồi ..."

     "Nếu tối nay ngươi không đem mười bốn thức kiếm pháp này học thuộc lòng, liền đem 'Bàn Nhược Tâm Kinh' lại chép một trăm lần." Hàm Yên không lưu tình chút nào.

     "Vâng." Tùy Phong vội hạ thấp người.

     "Mười bốn thức kiếm pháp luyện bảy ngày còn học không được. Chẳng lẽ còn muốn về 'Tứ Tri Đường' học sao?"

    Tứ Tri Đường chính là thư giảng viện Phó gia. Tứ Tri Đường do Phó gia lão thái gia Phó Hoài lập ra, năm đó ba con trai và con gái ông đều ở đây đọc sách học tập. (Trưởng tử Phó Thanh Thư, chính là Phó gia gia chủ đời thứ hai, phụ thân Phó Long Thành, thứ tử Phó Thanh Hằng, Phó Hoài nghĩa tử, sau nhận tổ quy tông, đổi tên Triệu Hằng, phụ hoàng Tử Đình, tam tử Phó Thanh Phong, bởi vì cùng Thánh nữ tà giáo Thuỷ Nhu Nhu yêu nhau bị trục xuất Phó gia, ấu nữ Phó Thanh Dung, gả cho Triệu Hằng, mẫu thân Tử Đình, đương kim Thái hậu.)

     Sau khi Phó Thanh Thư tiếp quản Phó gia, thê tử Triệu Ngọc Nhan (cũng là Triệu Hằng bào muội) cùng hắn sinh hạ bảy nhi tử, nhưng Ngọc Nhan người yếu nhiều bệnh, Phó Thanh Thư phải dốc lòng chiếu cố, trừ dạy bảo trưởng tử Long Thành, 6 con trai còn lại cơ bản đều do Long Thành thay cha dạy. Tứ Tri Đường cũng liền hoang phế.

     Phó Thanh Thư qua đời, Phó Long Thành trở thành Kim Long Lệnh Chủ vang danh thiên hạ, sau khi Trảm Hoa Cung giải tán, Phó Long Thành trở lại Đại Minh Hồ, đóng cửa từ chối tiếp khách, giấu tài, dốc lòng dạy bảo đệ tử.

     Trừ sáu đệ đệ của mình, Phó gia còn lần lượt thu lưu không ít hài đồng căn cốt tư chất đều tốt, Phó Long Thành khôi phục Tứ Tri Đường, đồng thời xây dựng thêm cùng tu sửa, đem Tiểu Khanh chúng đệ tử đều đưa đến Tứ Tri Đường thụ giáo, cũng thỉnh đại nho sĩ đương triều dạy bọn hắn tập văn, mình thì dạy bọn hắn tập võ, vì bọn hắn đặt vững cơ sở.

     Sau đó Phó Long Bích, Phó Long Tình đều trưởng thành, Phó Long Thành mới bứt ra, để bọn đệ đệ tiếp tục dạy bảo đệ tử. Chỉ có lục đệ Phó Long Dạ, thất đệ Phó Long Thường bởi vì niên kỷ cùng các đệ tử không kém bao nhiêu, cho nên vẫn ở Tứ Tri Đường cùng nhau thụ giáo.

     Vì là thời điểm xây dựng căn cơ, Tứ Tri Đường phép tắc cực nghiêm. Buổi sáng học văn, buổi chiều học võ. Nếu có sai lầm liền bị phạt. Bài vở không tốt lại bị phạt, gần như mỗi đêm đều không thể an giấc.

     Chính vì học tập cùng huấn luyện trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, Phó gia đệ tử tuy tuổi còn trẻ, lại vô cùng nổi bật. Đương nhiên, điểm trọng yếu nhất là do bọn hắn có một sư phụ thiên hạ vô song, Phó Long Thành.

     Ở Tứ Tri Đường thụ giáo đến mười lăm tuổi, có thể được chuẩn tốt nghiệp, không cần mỗi ngày lại đến thư viện, mặc dù vẫn có rất nhiều bài vở nặng nề phải làm như cũ, nhưng có thể tự ý thu xếp thời gian, hành động cũng tự do hơn nhiều.

     Tùy Phong nhỏ tuổi nhất, vừa mới rời Tứ Tri Đường bất quá nửa năm. Bây giờ trong Tứ Tri Đường đều là Phó gia đệ tử đời thứ ba. Đệ tử đời thứ hai Tiểu Khanh, Hàm Yên, Ngọc Kỳ thỉnh thoảng cũng sẽ phụng mệnh thay mặt mấy vị thúc thúc đi làm giáo tập.

     Tùy Phong bị dọa mặt trắng bệch, nếu Hàm Yên sư huynh thật phạt mình trở về Tứ Tri Đường học, có thể sẽ bị bọn vãn bối kia cười chết: "Sư huynh khai ân, Tùy Phong không dám tiếp tục ngủ, lập tức đem mười bốn thức kiếm luyện thành thạo."

     "Ngày mai tại kiểm tra ngươi. Nếu lại có sai sót, ngươi cẩn thận. Trở về phòng đi."

     "Hàm Yên sư huynh ngủ ngon. Nguyệt Lãnh sư huynh ngủ ngon" Tùy Phong hướng hai người xá một cái, trở về phòng luyện công.

     Hàm Yên mục chú Nguyệt Lãnh: "Ngươi hối lỗi thật tốt. Đợi ngươi chịu phạt xong, ta còn muốn khảo giáo võ công của ngươi."

     Nguyệt Lãnh mắt cúi xuống xác nhận, còn may mình nửa năm qua dù đi theo Tử Đình thúc tiêu dao không ít, nhưng bài vở thường ngày đều không dám bỏ xuống, luyện võ cũng rất cần mẫn, nếu không Hàm Yên sư huynh nơi này thật đúng là không dễ giao phó.

     Chẳng qua Tây Môn mười bốn thức võ công lại rất kỳ quái. Mặc dù tên là mười bốn thức, bên trong mỗi thức lại ẩn chứa chín trăm chín mươi mốt loại biến hóa. Trừ võ công, trước mỗi chiêu đều có một đoạn kinh Phật bằng tiếng Phạn tối nghĩa vô cùng khó hiểu. Không biết là dụng ý gì.

     Chỉ là Phó gia tử đệ đến thời điểm nhất định, đều phải học thuộc mới được. Tùy Phong thiên tư thông minh, thế nhưng chơi tâm quá nặng, luôn không thích cố gắng, nửa năm qua chắc hẳn bị Hàm Yên sư huynh trách phạt không ít.

     Ý niệm lại chuyển, không khỏi lo lắng cho Tử Đình Thúc cùng Hương di. Sư phụ làm người nghiêm khắc, phép tắc sâm nghiêm. Lúc hình trách đệ tử đều không cho phép người khác cầu tình, cũng chỉ có Thái hậu mới dám ở trước mặt Phó Long Thành nói giúp. Nhưng bây giờ Thái hậu tức giận Hoàng Thượng, không lửa cháy đổ thêm dầu đã là vạn hạnh, sao có thể thay Tử Đình thúc thúc nói chuyện a.

      Tử Đình thúc từng nói qua, Hương di là hạnh phúc cả đời của y, nhất định phải cố gắng tranh thủ. Thế nhưng nếu bởi vậy mà khiến sư phụ tức giận, sư phụ có thể hay không đem Tử Đình thúc xử tử? Nghĩ tới đây, cả người Nguyệt Lãnh không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

     Phó gia là quan gia cũng là giang hồ thế gia, phép tắc tự nhiên lớn hơn một chút. Hết thảy con cháu thế gia, có ai chưa từng bị gia pháp trách móc nặng nề. Cổ nhân nhiều quy củ người thời nay không cách nào tưởng tượng được, đi sai bước nhầm nửa điểm đều không thể, nào có giống người hiện đại tiêu dao tự tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro