Chương 9: Trừng phạt Tử Đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhị ca, tiểu đệ có chuyện muốn thỉnh nhị ca giúp đỡ." Tử Đình quỳ rạp xuống đất. Hắn đối nhị ca Phó Long Bích luôn rất tín nhiệm, cũng chẳng phải sợ hãi. Thấy là nhị ca đến truyền lệnh, trong lòng rất cao hứng.

     Phó Long Bích đã sớm đoán được, cô cô hồi phủ sớm tất có nguyên nhân.

     Tử Đình đem chuyện mình cùng Hương Nhi nói ra trọng điểm, lần nữa dập đầu: "Nhị ca, huynh nhất định phải giúp ta."

     Phó Long Bích có chút kinh ngạc, nửa ngày mới nói: "Tử Đình, chuyện này thật không thích hợp. Cô mẫu luôn yêu thương ngươi, loại chuyện hôn nhân đại sự này ngươi sao có thể nghịch lệnh mẫu thân, khiến Thái hậu thất vọng."

     Tử Đình cúi đầu: "Tử Đình bất hiếu, khiến mẫu hậu thương tâm. Nhưng mà Tử Đình thật tâm thích Hương Nhi, mẫu hậu đã thương ta, vì sao không thể hiểu được tâm trạng của ta."

     Long Bích nhìn Tử Đình, thở dài: "Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?"

     Tử Đình cúi đầu không nói, hắn cũng không nghĩ mình thích Hương Nhi thì có gì sai: "Nhị ca, đại ca đều là võ lâm hiệp khách, chẳng lẽ cũng có quan niệm phân biệt thân phận sao?"

     Long Bích lắc đầu: "Tự ngươi suy nghĩ thật kỹ đi." Đỡ Tử Đình dậy: "Ngươi muốn ta giúp cái gì."

     "Hương Nhi thân trúng kịch độc sắp phát tác, ta muốn cầu nhị ca cho phép ta đem Hương Nhi về Phó gia, để tam ca giải độc cho nàng."

     Long Bích trầm ngâm: "Đem Mai cô nương về Phó gia, chỉ sợ ngươi sẽ tội thêm một bậc." (Hương Nhi họ gốc là Ninh, nhưng Hương Nhi từng được Mai Đại Nhân nhận làm nghĩa nữ, cổ nhân thường rất khách khí, luôn lấy họ xưng hô, vì vậy Long Bích gọi nàng là Mai cô nương.)

     Tử Đình đương nhiên biết điểm ấy, chỉ là Hương Nhi bị trúng kịch độc hết sức kỳ lạ, đã mời hết ngự y, cũng cho nàng phục dụng thánh dược giải độc trong cung, đều không khởi sắc. Vì vậy chỉ có thể xin tam ca Long Tình giúp đỡ.

     Huynh đệ Phó gia mỗi người đều có một lĩnh vực chuyên môn riêng, Phó Long Bích tinh thông trận pháp, Phó Long Tình chuyên về y dược, Phó Long Vũ am hiểu cơ quan.

     Tử Đình cúi đầu: "Đều là Tử Đình sai, đại ca muốn đánh muốn phạt, Tử Đình quyết không oán hận. Chỉ là Hương Nhi có tội gì. Trước mặt đại ca, Tử Đình sợ rốt cuộc vô lực bảo hộ Hương Nhi, thỉnh nhị ca hết lòng bảo hộ, tiểu đệ nhất định cảm kích nhị ca cả đời."

     Phó Long Bích biết việc này khó khăn, lại cũng gật đầu: "Ta sẽ nỗ lực hết sức." Tử Đình thấy nhị ca đáp ứng, vội gọi Hương Nhi đến, tạ ơn nhị ca.

     Phó Long Bích nhìn Hương Nhi mặc dù mỹ mạo, nhưng tuyệt không có tư thái khuynh quốc khuynh thành gì, mà lại đoan trang hữu lễ, mắt nhìn Tử Đình luôn ẩn chứa tình cảm, biết hai người quả thật thực lòng yêu nhau, trong lòng trấn an rất nhiều. Nguyên lai Phó Long Bích còn lo lắng Hương Nhi có rắp tâm khác, Tử Đình là vì sắc sở mê mới làm ra chuyện như vậy.

     Tử Đình cùng Long Bích cưỡi ngựa, lại chuẩn bị cho Hương Nhi một cỗ xe kín mui. Ngựa kéo xe đều là vạn dặm chọn một, lại đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, hành trình một chút cũng không chậm trễ.

     Đoàn người di chuyển không kể ngày đêm, ngày thứ hai lúc qua giờ Mão, đã tới ven Đại Minh Hồ. Thấy Phó gia ở xa xa, trong lòng Tử Đình cũng càng ngày càng sợ.

     Cửa hông mở ra, Phó Long Dạ cùng Phó Long Thường ra đón. Sau khi làm lễ, vội tới vì hai người dẫn ngựa. Tử Đình đem dây cương đưa cho Phó Long Dạ, quay lại tự mình đỡ Hương Nhi xuống.

     Hương Nhi một đường đi đến cũng không có cơ hội cùng Tử Đình nói chuyện, ở trên xe nhìn lưng ảnh Tử Đình, trong lòng lo nghĩ, lo lắng bất an. Bây giờ đến Phó gia ngược lại trấn tĩnh không ít. Thấy Tử Đình đến dìu, cho Tử Đình một nụ cười xán lạn, nói khẽ: "Tử Đình, ta cái gì cũng không sợ. Ta cũng tuyệt không tách khỏi ngươi."

     Phó Long Dạ thấy vội đem dây cương đưa cho Phó Long Thường, đi đến trước mặt Tử Đình, lòng tràn đầy hiếu kì: "Tử Đình Ca, vị này là. . ." Tử Đình gượng cười nói: "Đây là Hương Nhi." Lại đối Hương Nhi nói: "Đây là Lục đệ Long Dạ, Thất đệ Long Thường."

     "Vậy ta nên xưng hô thế nào?" Phó Long Dạ nhìn thái độ Tử Đình đối với Hương Nhi, trực giác cho biết hai người quan hệ tuyệt không tầm thường.

     Tử Đình chưa trả lời, Hương Nhi nói: "Ta so ngươi lớn hơn mấy tuổi, ngươi gọi ta tỷ tỷ đi."

     Phó Long Dạ còn muốn hỏi. Hai nha hoàn Lương Thần, Mỹ Cảnh đã ra đón. Hai nha đầu này đều chỉ mười bảy mười tám tuổi, lại là một đôi tỷ muội, ở Phó gia đã hơn mười năm.

     Phó phủ hạ nhân ít, ngoài hai nha đầu này còn có tầm mười tiểu nha hoàn nữa. Trạch viện lớn như vậy cũng đủ để các nàng bận bịu. Cũng may chỉ làm chút chuyện vẩy nước quét nhà, không cần phục thị sinh hoạt thường ngày của mỗi vị thiếu gia.

     Lương Thần, Mỹ Cảnh là nhu thuận, hiểu chuyện nhất. Mỗi lần Thái hậu tới, đều là hai người bọn họ lĩnh người phục thị. Lúc này Thái hậu còn chưa rời giường, hai người đang chỉ huy người trong viện tử các nơi vẩy nước quét nhà. Nghe gã sai vặt ngoài cổng đến báo Tử Đình thiếu gia mang nữ quyến đến, liền vội vàng ra đón.

     Hai nha hoàn hành lễ cùng các vị thiếu gia, Tử Đình dặn các nàng dẫn Hương Nhi đi trước nghỉ ngơi, hai nàng tự sẽ thu xếp thỏa đáng.

     Tiến vào nội viện, Phó Long Vũ, Phó Long Tinh đều ở bên trong, sau khi chào hỏi lẫn nhau, mọi người đang chuẩn bị đi vào, Phó Long Tình từ bên trong nội đường đi ra. Đám người Tử Đình vội vàng hành lễ. Long Tình đối Phó Long Bích hạ thấp người: "Đại ca mệnh nhị ca trực tiếp mang Tử Đình đến Thải Vi Đường. Các đệ đệ khác không cần phải đi."

     Đám người Phó Long Vũ mặt lộ vẻ kinh sợ, cũng không dám hỏi nhiều, bốn người cùng nhau khom người xác nhận. Phó Long Bích cùng Long Tình dẫn Tử Đình hướng Thải Vi Đường mà đi.

     Thải Vi Đường là nơi Phó Long Thành hình trách đệ tử, Thải Vi Đường được thiết lập bên dưới nội đường Thải Vi Viên, là thạch lao trong phủ. Đệ tử bị phạt nặng sẽ bị nhốt trong thạch lao hối lỗi. Phó Long Thành cơ hồ rất ít khi nổi giận muốn để đệ tử đi Thải Vi Đường chịu phạt nghiêm trọng như vậy. Tất cả mọi người đã đoán được Tử Đình lần này phạm sai không nhẹ.

     Đợi đám người nhị ca đi xa, mấy người Phó Long Vũ mới nâng người lên.

     Phó Long Thường nhịn không được nói: "Tử Đình Ca thảm rồi."

     "Khó trách năm nay Thái hậu cô mẫu đột nhiên hồi phủ, nhất định là Tử Đình ca làm ra chuyện gì Thái hậu cô mẫu mới trở về thỉnh đại ca đánh người." Phó Long Dạ mười phần khẳng định phân tích.

     "Có thể hay không có liên quan với vị Hương Nhi tỷ tỷ kia?" Phó Long Thường đột nhiên bắt được linh cảm.

     Phó Long Dạ mang theo mấy phần tán thưởng mà nhìn Long Thường: "Biết điều." Phó Long Vũ trừng Long Dạ một cái: "Cẩn thận nội dung các ngươi nói chuyện, biết điều, nói gì vậy."

     Phó Long Dạ cười ha ha: "Ý tứ chính là khen Long Thường suy xét chính xác. Chẳng qua Thái hậu cô mẫu niên kỷ đã lớn như vậy, còn làm ra loại chuyện tố cáo này."

     "Lão lục lớn mật, sao ngươi dám nói Thái hậu cô mẫu như thế, còn không vả miệng." Phó Long Dạ bị Tứ ca ca quát giật nảy mình, lại cũng không mười phần sợ hãi, tứ ca đương nhiên sẽ không thật tát miệng hắn, nếu là đại ca nhị ca nói, đây chính là nói một câu tính một câu. Liền le lưỡi cười nói: "Ta nói đều là lời nói thật a. Tứ ca không cảm thấy Thái hậu cô mẫu giống như càng ngày càng có tâm tính tiểu hài sao."

     Phó Long Vũ: "Ta thấy ngươi mới có tâm tính tiểu hài rất nặng. Còn dám nói lung tung, thật sẽ vả miệng ngươi."

     Phó Long Dạ thấy chuyện không tốt: "Vâng, tiểu đệ không dám nói lung tung nữa. Tiểu đệ liền đi thỉnh an bồi tội cùng cô mẫu đây." Nói chuyện, đối Long Thường nháy mắt, vội đối hai vị ca ca hạ thấp người, dắt theo Long Thường chạy.

     Phó Long Tinh cũng rất tò mò, nhưng lại có phần có thể khắc chế, phàm là có huynh trưởng ở đây, tuyệt không nói nhiều. Không giống Phó Long Dạ, Phó Long Thường luôn nói không ngừng. Bởi vì Phó Long Tinh tự cảm thấy mình đã trưởng thành, không thể giống lão lục, lão thất trẻ con như vậy. Kỳ thật hắn bất quá cũng vừa tròn hai mươi mà thôi.

     Long Dạ, Long Thường vừa đi, hắn mới cười nói: "Chuyện này cũng khó trách Thái hậu cô mẫu sinh khí. Vị Ninh Hương Nhi cô nương kia nếu là người của Y Hồng Viện, chắc hẳn nhận biết không ít quan to hiển quý." Kỳ thật Ninh Hương Nhi đã làm qua Y Hồng Viện đầu bài, Phó Gia đệ tử chưa phụng mệnh không được bước vào chốn phong nguyệt, tự nhiên không biết, nhưng kinh kỳ là một vùng giàu có, võ lâm hào khách tự nhiên rất nhiều người từng gặp qua nàng. Ngụ ý của Long Tinh cũng là cảm thấy chuyện Tử Đình cùng Hương Nhi có điều gì đó không ổn.

     Chuyện này, đêm qua Tiểu Khanh đã phụng mệnh hướng Long Vũ cùng Long Tinh nói qua. Nhưng chủ yếu là để hai người tra chuyện Y Hồng Viện, đối với chuyện của Tử Đình cùng Hương Nhi chỉ tra đơn giản sơ qua. Phó Long Thành mặc dù đối chuyện Tử Đình chưa hạ quyết đoán, nhưng theo Long Tinh cảm giác, đại ca đương nhiên cũng sẽ phản đối việc này. Nhưng Tử Đình cũng là huynh trưởng của hắn, ngôn từ cũng không thể quá bất kính với Hương Nhi. Cho nên mới nói mơ hồ một chút.

     Long Vũ đương nhiên có thể nghe hiểu, chẳng qua Long Vũ lại không nghĩ như vậy. Hắn thấy, dòng dõi xuất thân là chuyện rất buồn cười, người với người căn bản không nên có khác biệt quý tiện gì. Loại ý nghĩ này tại thời đại kia cũng là vượt quá quy tắc, nên biết Ngụy Tấn Nam Bắc triều đến nay, dòng dõi cao thấp cùng quan niệm giai cấp đã xâm nhập vào lòng người, một mực kiềm chế tâm trí con người, hơi làm trái lễ pháp, liền sẽ bị coi là ly kinh phản đạo, lọt vào tầm nhắm những kẻ dùng ngòi bút làm vũ khí.

     Long Vũ mặc dù cho rằng người là bình đẳng, nhưng lại mười phần tin tưởng hiếu đạo luân thường, hắn mặc dù không cho rằng xuất thân Hương Nhi có cái gì không tốt, nhưng nếu mẫu thân phản đối, Tử Đình cũng chỉ có thể nghe lệnh. Hắn đối Long Tinh cười nói: "Chuyện này, đại ca sẽ tự quyết định, chúng ta không nên hỏi nhiều. Chuyện Y Hồng Viện tiến triển thế nào rồi."

     "Tiểu đệ đã phái Tiểu Tả, Tiểu Hữu đi kinh thành. . ." Huynh đệ hai người vừa đi vừa chuyện trò thương lượng.

     Thạch thất rộng lớn cao ba, bốn trượng, hai mặt vách tường điêu khắc cự long đằng vân từ đỉnh đến mặt đất, bốn cột đá khổng lồ tạc hình rồng chống đỡ, bên trên có khảm dạ minh châu, sáng tỏ phi thường. Trên vách tường bên phải có một cửa đá, phía sau cửa là một gian phòng nhỏ hơn thạch thất một chút, là nơi đệ tử trong phủ bị phạt diện bích hối lỗi.

     Toàn bộ đại sảnh đều do một loại đá kỳ quái xây thành, giống như thạch lại giống như ngọc, dị thường băng lãnh cùng cứng rắn. Mặt đất càng dày đặc khí lạnh. Đại sảnh thông gió rất tốt, người trong đó ngoài cảm giác rét lạnh bên ngoài, cũng không có bất kỳ khó chịu nào.

      Bức tường đối diện cửa vào có khắc Cửu Long Tranh Châu sinh động như thật. Trước bức tường có hai ghế đá chạm hoa văn rồng, tựa như được tạo ra từ mặt đất, cùng mặt đất cùng một chất liệu, lại càng thêm bóng loáng lạnh buốt. Bên trên có nguyên một tấm da bạch hổ, mười phần lộng lẫy. Giữa hai ghế có một cái bàn đá cực lớn, các góc bàn điều được chạm khắc hoa văn hình rồng.

     Phó Long Thành ngồi ngay ngắn trên ghế bên trái. Phó Long Bích, Phó Long Tình đứng hầu hai bên. Phía trước cách năm, sáu bước, Tử Đình trên mặt vẻ sợ hãi thẳng tắp quỳ. Hắn không biết Thái hậu đã nói với đại ca cái gì, Nguyệt Lãnh cũng chưa thấy mặt, không thám thính được một chút tin tức nào. Trong lòng lại vẫn ôm một tia may mắn, hi vọng đại ca cũng không quá phản đối việc này, như vậy mình cùng Hương Nhi còn có chỗ xoay sở. Hắn muốn nhìn một chút sắc mặt đại ca, nhưng lại không dám ngẩng đầu.

     Phó Long Bích hạ thấp người: "Đại ca, Mai Hương Nhi Mai tiểu thư bởi vì trong cơ thể có kịch độc sắp phát tác, nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy tiểu đệ chuyên quyền, cho phép Tử Đình mang nàng về phủ."

     Phó Long Thành hơi nhíu mày: "Việc này tạm thời gác lại."

     Phó Long Bích cùng Tử Đình thấy Phó Long Thành tuyệt không truy trách, nhẹ nhàng thở ra. Phó Long Bích hạ thấp người nói: "Vâng."

     "Tử Đình, ngươi biết sai chưa." Phó Long Thành lạnh lùng mở miệng.

     "Tử Đình biết sai. Đại ca trừng phạt thế nào, Tử Đình cũng quyết không oán."

     "Ngươi tự ý xuất cung, đặt mình vào nguy hiểm, phạt hai mươi roi; tư thả phạm nhân, tổn hại quốc pháp, phạt hai mươi roi; lừa gạt Thái hậu, trái lệnh mẫu thân, phạt một trăm roi." Phó Long Thành lạnh lùng tuyên án, "Long Bích, ngươi đến chấp hình."

     Tử Đình sớm biết mình lần này tai kiếp khó thoát, chắc chắn sẽ bị đánh cho da tróc thịt bong, cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế nhưng đại ca từ chối đề cập tới chuyện của Hương Nhi, để hắn có chút thấp thỏm.

     Phó Long Bích hạ thấp người nói: "Đại ca, Mai tiểu thư kia xử trí như nào?"

     Tử Đình muốn biết nhất cũng là điểm ấy, vội ngưng thần lắng nghe.

     "Trục xuất kinh thành, cả đời không được trở lại." Phó Long Thành đương nhiên biết lời này của Long Bích là thay ai hỏi, hắn nhìn Tử Đình lạnh lùng thốt.

     Tử Đình sợ đến trắng bệch cả mặt, vội dập đầu nói: "Đại ca, Tử Đình biết sai, Tử Đình nguyện ý nhận phạt. Chỉ là Hương Nhi có tội gì."

     Phó Long Thành nghĩ không ra Tử Đình cũng dám thay Hương Nhi cầu tình, sắc mặt trầm xuống: "Khó trách Thái hậu nói lá gan của ngươi biến lớn. Ninh Hương Nhi dò xét hoàng cung, có mưu đồ bất chính, chỉ cái này liền có thể trị nàng trọng tội, huống hồ nàng nếu là cung chúng Tỷ Muội Cung, cho dù không phạm phải bất luận tội ác gì, nhưng tự mình kéo bè kết đảng cũng phải sung quân ngàn dặm, ngươi thân là Hoàng Thượng, luật pháp triều ta ngươi không biết sao?"

     Tử Đình mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lời đại ca nói hắn đương nhiên biết, nhưng ta là Hoàng Thượng, những tội này của nàng ta đã xá a.

     Tử Đình lòng tràn đầy không phục, nhưng không dám cãi lại, dập đầu nói: "Đại ca, Hương Nhi hoàn toàn là bị bức bách, nàng cũng là người bị hại a. Huống hồ sau khi Hương Nhi gặp ta đã thoát ly Tỷ Muội Cung, tình nguyện độc phát thân vong cũng không muốn tiếp tục vì Tỷ Muội Cung làm việc. Nàng đã sửa sai hướng thiện, đại ca cho nàng một cơ hội đi."

     Kỳ thật đem Hương Nhi trục xuất kinh thành mà không phải theo luật định tội đã là nhượng bộ lớn nhất của Thái hậu, nhưng đối Tử Đình đến nói, vẫn là vạn vạn không đủ.

     Phó Long Thành nộ khí dâng lên. Hắn vốn cho rằng Tử Đình đang ở thời điểm khí huyết sung mãn, bị kẻ khác phái hấp dẫn mê luyến cũng không thể coi là chuyện lớn gì, chỉ cần dừng cương trước bờ vực, lạc đường biết quay đầu, tuân theo mệnh lệnh Thái hậu, rời khỏi Hương Nhi, cũng coi như xong. Hắn dù sao cũng là nhất quốc chi quân, không nên trách móc quá nặng nề, nào biết bộ dáng Tử Đình bây giờ dường như đối Hương Nhi như cũ khó dứt bỏ.

     "Tử Đình, ngươi đã nhận sai, vì sao còn nói lời như vậy? Phó Long Thành ngữ khí đã ẩn hàm nộ khí.

     Phó Long Tình không khỏi thay Tử Đình lo lắng, sợ hắn lại nói ra lời gì làm tức giận đại ca.

     Tử Đình đương nhiên cũng sợ hãi, nhưng vì Hương Nhi không biết lấy đâu ra dũng khí, ngẩng đầu lên nói: "Đại ca, ta mặc dù sai ở lừa gạt mẫu hậu, nhưng mà ta cùng Hương Nhi là thật tâm yêu nhau, yêu một người trong số mệnh chú định, là sai sao?"

     Phó Long Bích trong lòng thở dài một tiếng, Tử Đình bướng bỉnh này a.

     "Long Tình, ngươi đi vả miệng hắn." Phó Long Thành quát.

     Phó Long Tình hạ thấp người xác nhận. Dời bước đến trước mặt Tử Đình. Tử Đình sợ hãi thân thể phát run, lại không dám mở miệng cầu xin tha thứ. Phó Long Tình âm thầm thở dài, phất tay đánh tới, chỉ nghe ba ba mấy tiếng, hai gò má Tử Đình sưng đỏ lên, bên miệng cũng chảy ra máu. Tử Đình cắn răng không nói một lời.

     "Ngươi biết sai chưa?" Phó Long Thành hỏi lần nữa.

     Tử Đình dù không muốn nói biết sai, lại không dám nói không biết sai, nước mắt rơi thẳng xuống dưới, dập đầu: "Tử Đình không dám không nghe mẫu hậu cùng đại ca phân phó. Chỉ là ta không thể phụ Hương Nhi. . . Đại ca thành toàn chúng ta đi."

     "Lại đánh." Phó Long Thành quát lạnh.

     Phó Long Tình nghe phân phó, đành phải lại huy chưởng đánh tới. Tử Đình bị đánh cho mắt nổi đom đóm, hai lỗ tai ong ong, mặt đau như bị kim đâm, hận không thể mở miệng nhận sai, để đại ca không đánh nữa.

     Nhưng nhớ tới nụ cười của Hương Nhi, Hương Nhi trong trang phục thị vệ cùng mình ở thư phòng phê duyệt tấu chương, từng li từng tí, loại hạnh phúc cùng cảm giác vui vẻ kia... Nếu hướng đại ca nhận sai, loại hạnh phúc cùng vui vẻ kia liền sẽ không còn.

     Hắn cắn chặt răng, nghĩ, coi như mình phải chết cũng không thể tách khỏi Hương Nhi.

     Phó Long Bích cùng Phó Long Tình trong lòng đều vạn phần lo lắng. Phó Long Bích gập xuống một đầu gối: "Đại ca bớt giận. Tử Đình hắn. . ." Phó Long Thành quát: "Im ngay." Phó Long Bích im tiếng, không dám nói nữa.

     Phó Long Thành hết sức khó hiểu, trong mắt Phó Long Thành, tính tình Tử Đình cũng tương đối nhu nhược. Hắn mặc dù là hoàng tử cao quý, là con trai độc nhất của Thái hậu, lại có phần biết phân tấc, đối tôn trưởng chưa từng dám cũng sẽ không có một tia bất kính.

     Tử Đình từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, Phó Long Thành đối với hắn luôn phá lệ tha thứ, không yêu cầu nghiêm ngặt như mấy đệ đệ, người khác phạm lỗi, phạt năm mươi, đến chỗ Tử Đình đều sẽ giảm phân nửa, dù vậy, Tử Đình cũng chưa từng cậy sủng sinh kiêu, làm việc ngược lại càng thêm cẩn thận.

     Nhưng lần này bởi vì một nữ tử không chỉ vi phạm mệnh lệnh Thái hậu, còn dám ở trước mặt mình mở miệng cãi lại, thật khiến người ta kinh ngạc, chẳng lẽ một chữ "tình" này, thật có ma lực lớn vậy sao? Nhìn Tử Đình dù cơ thể lung lay sắp đổ, vẫn không mở miệng cầu xin tha thứ, loại can đảm cùng dũng khí này, Phó Long Thành là lần đầu tiên nhìn thấy trên người Tử Đình.

     Phó Long Thành chẳng qua hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dù là gia chủ, nhưng còn chưa thành gia, cũng không yêu đương, khó tránh khỏi nghiêm khắc có thừa, mà bao dung không đủ. Chuyện này nếu phóng tới trên tay Thái hậu, Thái hậu đã sớm bởi vì đau lòng nhi tử hạ lệnh dừng tay.

     Phó Long Thành mặc dù cũng có chút đau lòng, nhưng nộ khí lại lớn hơn một chút, cho nên hắn nghĩ thì nghĩ, nhưng không có ý định khoan thứ, thầm hừ, "Nhìn ngươi có thể chịu tới bao giờ."

     Cho nên Tử Đình liền thảm, thảm hại hơn chính là Phó Long Tình, tay hắn hiện tại cũng đau muốn chết, đây là thứ yếu, hắn còn phải cẩn thận lực đạo cùng vị trí hạ thủ, nếu thật sự đem Tử Đình đánh ra cái gì nguy hiểm tính mạng, đó mới là ôm hận cả đời.

     "Đại thiếu gia, Hương Nhi cô nương có việc gấp cầu kiến." Thanh âm Lương Thần run rẩy truyền vào. Thải Vi Đường dù cách mặt đất hơn mười trượng, lại có thiết bị truyền âm rất tốt. Vì vậy, thanh âm của Lương Thần, Mỹ Cảnh rõ ràng chứ không hề mơ hồ.

     Phó Long Thành nhíu mày, nhẹ phất, trong lòng Phó Long Tình thở dài một hơi, vội thu tay lui lại.

     Phó Long Thành nhìn thoáng qua Phó Long Bích đang quỳ trên mặt đất: "Ngươi đi xem một chút." Phó Long Bích vừa rồi vì Tử Đình quỳ xuống cầu tình, Phó Long Thành tuyệt không cho hắn đứng dậy, hắn đành một mực quỳ ở nơi đó. Mai tiểu thư này đến thật đúng lúc, Phó Long Bích trong lòng thầm nghĩ.

     Bên trong Nội đường, Lương Thần, Mỹ Cảnh đang bồi tiếp Hương Nhi. Phó Long Bích ra khỏi cửa ngầm, hai nha hoàn cuống quít quỳ rạp xuống đất: "Nhị thiếu gia."

     Phó Long Bích nhíu mày, còn chưa trả lời Hương Nhi đã nói: "Ngươi không cần quở trách các nàng, là ta lấy cái chết bức bách, ta có lời muốn nói với đại thiếu gia nhà ngươi."

     Phó Long Bích kỳ thật làm sao lại muốn trách hai cái nha hoàn, các nàng đến vô cùng đúng lúc. Phó Long Thành trong Thải Vi Đường tra hỏi, từ trước đến nay không người nào dám tới quấy rầy. Cũng may là hai nha hoàn này đến, huynh đệ khác mà tới, bất luận nguyên nhân gì, cũng không thoát được một trận bản tử.

     Chỉ là Mai tiểu thư làm sao biết đại ca ở đây tra hỏi, Phó Long Bích có chút kỳ quái, trong lòng đột nhiên động một cái.

     "Mai tiểu thư, ngươi đến Phó phủ thì chính là khách, chỉ là hiện tại thực sự không tiện gặp đại ca."

     Hương Nhi đột nhiên hướng trên mặt đất quỳ xuống: "Nếu không gặp được đại thiếu gia, Hương Nhi sẽ không đứng lên." Phó Long Bích đương nhiên phi thường muốn ngay lập tức mang Hương Nhi đi gặp đại ca, chỉ là chuyện này hắn không làm chủ được. Cũng may lúc này, bên tai truyền đến tiếng đại ca, "Để Lương Thần, Mỹ Cảnh bồi Mai tiểu thư xuống đây đi." Phó Long Bích ngầm than một hơi: "Lương Thần, Mỹ Cảnh, mau đỡ Hương Nhi cô nương lên." Lại đối Hương Nhi nói: "Đại ca mời Mai tiểu thư."

     Hai nha hoàn lúc này mới đứng lên, lại đỡ Hương Nhi dậy, theo chỉ dẫn của Phó Long Bích, chuyển qua cửa ngầm trong nội đường, đi vào một gian phòng nhỏ chỉ chứa được mười người đứng thẳng. Bốn vách tường lát đá nhẵn, nền nhà trải gấm thêu. Lại trống trải không có gì. Trên bức tường bên trái chạm khắc Đằng Long, đầu rồng khảm hai viên dạ minh châu to bằng nắm tay, khiến căn phòng sáng như ban ngày. Hương Nhi cảm thấy hết sức kỳ quái, đây rốt cuộc là nơi nào.

     Phó Long Bích: "Mai tiểu thư không cần sợ, Thải Vi Đường ở dưới lòng đất, chúng ta phải dùng cơ quan này đi xuống." Hương Nhi còn đang tự hỏi, chẳng lẽ cơ quan ở trong phòng nhỏ này sao?

     Phó Long Bích đã dùng tay ấn vào hạt châu bên trái trên đầu rồng, nghe kẹt kẹt mấy tiếng, thanh âm không lớn, hạt châu kia thụt vào một chút lại trở về hình dáng ban đầu, gian phòng bọn hắn đang đứng đột nhiên hạ xuống phía dưới. Hương Nhi nghĩ không ra cơ quan sẽ là thế này, cảm giác thân thể giống như bị kéo lên, có chút đứng không vững, suýt nữa kêu lên vì sợ hãi.

     Lương Thần, Mỹ Cảnh nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, ra hiệu nàng không nên kinh hoảng. Hương Nhi đỏ mặt lên, miễn cưỡng ổn định tâm thần, chỉ cảm thấy gian phòng đá rơi giống như sao băng, nhưng thế rơi lại rất ổn, không lâu sau, cảm giác thế rơi dần chậm, chậm rãi chạm vào mặt đất.

     Phó Long Bích đưa tay nhẹ vỗ vách đá, trên vách đá nhẹ nhàng hiện ra một cánh cửa, cất bước đi ra.

     Hương Nhi cảm giác chân còn có chút mềm. Nơi này là một thông đạo, trên bốn vách tường đều khảm nạm dạ minh châu, không khí lạnh thấu xương. Lương Thần nói khẽ: "Cơ quan này là Tứ thiếu gia chúng ta thiết kế, gọi 'thiên thê' (thang trời), chúng ta chỉ cần đứng ở nơi đó, thời gian ngắn sau liền có thể dễ dàng vừa đi vừa về mười mấy trượng xuống mặt đất a."

     Hương Nhi trong lòng âm thầm ngạc nhiên. Nhớ tới Nguyệt Lãnh, buổi sáng lại gặp qua Phó Long Bích, Phó Long Dạ, Phó Long Thường, không ai không phải là rồng phượng trong loài người, tuấn dật phi phàm. Mình lúc mới gặp Tử Đình, còn cảm thấy kì quái sao thế gian lại có nam tử đẹp như vậy. Đến Phó Gia rồi mới thấy đâu đâu cũng là trẻ tuổi tuấn kiệt, giống như người đẹp mắt trong thiên hạ đều sinh ở cái nhà này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro