Chương 10: Tư quá tại thạch thất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo thông đạo đi vài chục bước, có một bậc thang hướng phía dưới, bước xuống bậc thang, trước mắt liền sáng lên. Hương Nhi còn không kịp nhìn kỹ tình hình chung quanh, đã thấy Tử Đình đang quỳ đoan chính trên mặt đất. Trước người hắn đứng hai người dáng người cao, phong thần tuấn lãng.

Một người trong đó, mắt hổ uy nghi, mặc một bộ trường sam màu xám, hai tay chắp sau lưng. Bên cạnh hắn một thanh niên hai lăm hai sáu tuổi khoanh tay đứng hầu, mặc một bộ trường sam màu trắng bạc, cùng nam tử kia giống nhau đến mấy phần niên kỷ lại nhỏ hơn vài tuổi, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, tựa như Phan An tại thế, rất anh tuấn.

Phó Long Bích đi lên mấy bước, đối nam tử kia khom người: "Đại ca, vị này chính là Mai tiểu thư."

Hương Nhi vội đi qua hành lễ: "Tham kiến đại thiếu gia."

Phó Long Thành nhẹ khoát tay: "Mai tiểu thư không cần đa lễ." Hương Nhi chỉ cảm thấy một cỗ kình đạo nhu hòa đỡ lấy mình, lại quỳ xuống không được."Mai tiểu thư không cần đa lễ, tại hạ Phó Long Thành." Lại chỉ vào Long Tình, " đây là tại hạ tam đệ, Phó Long Tình."

Hương Nhi không tiện lại thi đại lễ, đành phải vén áo thi lễ: "Tam thiếu gia." Phó Long Tình ôm quyền hoàn lễ. Âm thầm dò xét Hương Nhi, khẽ gật đầu một cái. Hương Nhi dáng vẻ đoan trang quyết không phải người phóng đãng, mi tâm phiếm đen xác thực đã trúng cự độc.

Hai nha hoàn đã ở sau lưng Hương Nhi quỳ xuống: "Bái kiến đại thiếu gia, tam thiếu gia." Cũng không dám đứng dậy. Phó Long Thành xua tay: "Đứng lên đi." Hai nha hoàn tạ ơn đại thiếu gia xong, mới đứng lên lui ra phía sau mấy bước, lẳng lặng đứng hầu ở cửa đại sảnh.

Hương Nhi nghiêng đầu nhìn về phía Tử Đình. Nhìn rồi, không khỏi đau lòng hít sâu một hơi, nước mắt chảy ra. Tử Đình nhìn về phía Hương Nhi, dù không dám nói lời nào, trong mắt lại tràn đầy kiên định cùng an ủi.

Hương Nhi lúc này mới tin lời Tử Đình nói không hề ngoa, cũng biết Tử Đình vì sao sợ người đại ca này như thế. Nghĩ không ra Tử Đình thân là Hoàng Thượng, đến trước mặt đại ca lại cùng tử đệ bình thường không hề khác biệt, cũng phải chịu phạt. Hương Nhi thật muốn bổ nhào qua chạm vào thương thế của Tử Đình, nhìn ánh mắt y, cố nhịn xuống.

Phó Long Thành nhìn Tử Đình cùng Hương Nhi hai mắt rưng rưng ngấn lệ, có chút buồn cười. Trong lòng nộ khí cũng giảm ba phần. Bởi vì vị Hương Nhi cô nương này giống như Thái hậu nói qua, không phải nữ nhân yêu mị gì. Ngày đó hắn từng hỏi qua Thái hậu, phải chăng Tử Đình là bị mê hoặc mới gây ra sai lầm, Thái hậu lại nói Hương Nhi cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, tướng mạo đoan trang, cũng không mang tư thái tuyệt sắc gì, buồn bực Tử Đình đến cùng là coi trọng nàng ở điểm nào.

Lúc ấy Phó Long Thành nghĩ Thái hậu có lẽ sợ mình trọng trách Tử Đình, mới cố ý nói như vậy, nghĩ không ra Hương Nhi này lại đúng như Thái hậu nói, cũng không có chỗ nào xuất chúng. Chẳng lẽ nàng cùng Tử Đình thật sự là duyên phận định mệnh gì đó sao, nhớ tới lời Tử Đình vừa nói, Phó Long Thành cảm thấy rất buồn cười.

"Mai tiểu thư thân trúng cự độc sao?" Phó Long Thành mở miệng hỏi thăm, miễn cho hai người kia bốn mắt nhìn nhau qua lại không ngừng.

Hương Nhi thu hồi ánh mắt, sắc mặt đỏ lên: "Vâng."

"Đỡ Mai tiểu thư ngồi xuống." Phó Long Thành đơn giản phân phó.

Lương Thần, Mỹ Cảnh chuyển qua đại sảnh, nửa khắc công phu liền dời qua một cái ghế, đặt ở vị trí dành cho khách. "Mai tiểu thư mời ngồi."

Hương Nhi cảm tạ nhưng không ngồi. Tử Đình còn quỳ ở nơi đó, Hương Nhi sao ngồi xuống được. Huống hồ Phó Long Bích, Phó Long Tình đều đứng, mình sao có thể ngồi.

Phó Long Thành nhìn thân thể Hương Nhi nhè nhẹ phát run, biết nàng có khả năng không quen với nơi rét lạnh này, hơi cười: "Mai tiểu thư không cần khách khí. Ngươi ngồi xuống để Long Tình bắt mạch đi."

Hương Nhi nhìn Phó Long Thành cười, không khỏi ngẩn ngơ, nụ cười của Phó Long Thành lại như nắng ấm ngày đông, gió mát ngày hè, khiến người khác thư thái, thật ấm áp, thật lưu luyến. Nhưng loại ấm áp này thoáng qua liền biến mất, Phó Long Thành thấy Hương Nhi nhìn mình phát ngốc, mi tâm hơi nhíu một chút.

Hương Nhi bị dọa đến tim đập rộn lên, vội cúi đầu nói: "Vâng." Cuống quít nghiêng người ngồi xuống. Trong lòng kỳ quái chẳng phải mình đã quyết định chết cũng không sợ sao, vì sao còn sợ vị Phó đại hiệp này a. Chính mình còn thế, kia Tử Đình không phải càng sợ sao.

Phó Long Tình đối đại ca hạ thấp người, đến trước mặt Hương Nhi. Tử Đình thấy tam ca muốn chẩn bệnh cho Hương Nhi, không khỏi cũng ngẩng xem, trùng hợp bắt gặp ánh mắt đại ca, thân thể không khỏi run lên, vội cúi đầu.

Phó Long Tình bắt mạch thủ pháp lại là lăng không dò xét. Hương Nhi nghĩ không ra Phó Long Tình còn trẻ lại có tu vi cao như thế.

Phó Long Tình suy nghĩ một chút: "Mai tiểu thư có thường ngẫu nhiên cảm thấy đau đầu không." Hương Nhi: "Mỗi ngày đều có một khắc đồng hồ đầu sẽ rất đau, nhưng vì chỉ trong thời gian ngắn, ta cũng không chú ý lắm."

Phó Long Tình gật gật đầu, để Hương Nhi nhắm mắt lại một chút. Hương Nhi y lời làm theo. Trên mí mắt Hương Nhi có nhàn nhạt mạch máu đỏ nổi lên.

"Được rồi." Phó Long Tình đối đại ca hạ thấp người nói: "Mai tiểu thư đúng là bị trúng độc sắp phát tác."

"Ngươi giải được không."

Phó Long Tình khẽ mỉm cười: "Có thể."

"Mất bao lâu?"

"Khoảng một canh giờ." Sau đó giải thích: "Độc trong cơ thể Mai tiểu thư là hỗn hợp của nhiều loại dược vật mà thành, cần kim cứu để thanh trừ dư độc trong cơ thể."

Phó Long Thành: "Đã như vậy, ngươi liền giải dư độc cho Mai tiểu thư đi."

Hương Nhi thấy Phó Long Thành chỉ nói giải độc cho mình, không hề đề cập tới Tử Đình, không khỏi khẩn trương. Lại không thể kìm được, đứng lên đột nhiên quỳ đến bên người Tử Đình, nước mắt lốp bốp rơi xuống: "Phó đại thiếu gia, Hương Nhi không phải đến cầu giải độc, ta chỉ muốn cầu ngài tha cho Tử Đình."

Phó Long Thành nhíu mày, Hương Nhi dập đầu nói: "Tử Đình  vì ta mới bị phạt, hắn không có sai, đều là một mình ta sai, đại thiếu gia nếu muốn phạt, liền phạt ta đi."

Tử Đình kinh hãi: "Hương Nhi, ta không sao, đây không phải lỗi của nàng, giải độc mới quan trọng."

Hương Nhi đau lòng: "Ngươi thành bộ dạng này, ta còn giải độc làm gì. Cho dù ta sống thật tốt, bên người lại không có ngươi, ta thà rằng độc phát mà chết." Tử Đình nước mắt cũng nhịn không được nữa, rơi xuống, lướt qua gương mặt, toàn tâm đau đớn.

Hương Nhi nhìn bộ dáng Tử Đình trong lòng đau đến không chịu nổi, muốn đưa tay sờ mặt Tử Đình, lại cảm thấy không chỗ xuống tay, cứ như vậy vừa nhìn vừa khóc, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngã xuống.

"Hương Nhi, Hương Nhi." Tử Đình cũng không lo được nhiều nữa, ôm chặt lấy Hương Nhi, không khỏi khóc ra thành tiếng.

Phó Long Thành cả giận: "Im lặng. Khóc sướt mướt còn thể thống gì." Tử Đình bị Phó Long Thành quát, không dám tiếp tục khóc thành tiếng, nhưng nước mắt làm sao cũng không thu lại được, tách tách rơi xuống.

Phó Long Tình xuất chỉ như gió, lăng không điểm mấy huyệt đạo lên người Hương Nhi: "Mai tiểu thư chỉ là khí nhược thể hư, trong cơ thể lại tích độc sắp phát tác, nhất thời ngất đi, không có việc gì."

Phó Long Thành: "Còn không trước mang người đi cứu chữa." Phó Long Tình hạ thấp người xác nhận. Lương Thần, Mỹ Cảnh vội tới ôm Hương Nhi, Phó Long Tình lần nữa đối đại ca, nhị ca hạ thấp người, lui ra ngoài.

Tử Đình trong lòng vô cùng sốt ruột, lại chỉ có thể quỳ ở đó, trơ mắt nhìn Hương Nhi bị ôm đi.

Phó Long Thành nhìn bộ dáng đau thương của Tử Đình, trong lòng cảm thấy khó chịu. Tử Đình đối Phó Long Thành dập đầu: "Xin đại ca tha thứ cho Hương Nhi, Hương Nhi luôn rất tuân thủ phép tắc, cũng rất lễ phép, nàng thực sự không phải cố ý làm trái đại ca." Tử Đình rất sợ vừa rồi Hương Nhi không chịu đi trị độc, làm đại ca tức giận .

Phó Long Thành lạnh giọng: "Mai tiểu thư phạm sai khi nào. Chính ngươi không để ý đến thân phận, tự ý làm chủ, làm tức giận Thái hậu, lá gan thật lớn."

Tử Đình cúi đầu: "Tử Đình biết sai. Cầu đại ca cho Tử Đình cùng Hương Nhi một cơ hội. . ."

"Câm miệng." Phó Long Thành quát, "Việc này Thái hậu cô mẫu tâm ý đã quyết, ngươi cầu ta cũng vô dụng. Thái hậu đã không cho phép, ngươi cũng không cần nghĩ làm gì. Sau khi thương thế Mai tiểu thư hồi phục, lập tức trục xuất kinh thành, vĩnh viễn không cho phép ngươi cùng nàng gặp nhau."

Phó Long Thành đơn giản phân phó xong, liền muốn đứng lên, Tử Đình nghe được mấy câu đó lại giống như sét đánh ngang tai, không thể kìm được, dập đầu xuống đất, khóc cầu: "Van cầu đại ca đừng đem Hương Nhi đi. Tử Đình biết sai, đệ lập tức đến chỗ Thái hậu nhận sai, cầu đại ca thu hồi mệnh lệnh."

Phó Long Thành không nổi giận, khẩu khí lại rất lạnh: "Ngươi đường đường là nam tử, lại là nhất quốc chi quân, sao có thể vì một nữ tử như thế mà anh hùng khí đoản, còn không ngẩng đầu lên." Trán Tử Đình đã đập rách da, máu chảy xuống gương mặt sưng đỏ, vết máu trên khóe miệng còn chưa khô, lệ rơi đầy mặt, rất là đáng thương.

Phó Long Thành thầm nghĩ, bộ dạng này nếu để Thái hậu nhìn thấy, không biết lão nhân gia nàng đau lòng thành thế nào. Đối Phó Long Bích phân phó: "Phạt một trăm roi, nhốt vào thạch thất hối lỗi."

Phó Long Bích không dám nhiều lời, đành phải cung kính xác nhận. Phó Long Thành không nhìn Tử Đình, bước ra ngoài.

Tử Đình nghe Phó Long Thành phân phó, khóc không ra nước mắt. Quỳ trên mặt đất, trong lòng chỉ nghĩ: "Hương Nhi, ta tuyệt đối không cùng ngươi tách rời."

Phó Long Bích nhìn Tử Đình, mặc dù đồng tình, lại nghĩ lá gan của Tử Đình sao lại biến lớn thành như vậy, khó trách Thái hậu tức giận, đại ca muốn phạt nặng. Trầm giọng quát: "Chưởng hình đệ tử có đó không."

"Hàm Yên thỉnh nhị thúc phân phó." Một bóng người lóe lên ở lối vào đại sảnh, Hàm Yên một gối quỳ xuống đất, cung kính nói.

Phó Long Bích: "Lấy roi mây tới." Hàm Yên cung ứng một tiếng, xoay người đi. Phó Gia gia pháp phân ba loại, từ nhẹ đến nặng phân biệt là thước, roi mây, roi da, ngoài ra trong từ đường Phó gia còn có kinh long tiên, chỉ là Phó Long Thành cơ hồ chưa từng dùng qua.

Một lúc sau, Hàm Yên hai tay phụng một cây roi mây dài ba thước đi vào công đường, đối Tử Đình quỳ một gối xuống đất thi lễ, sau đó đứng lên, đến trước mặt Phó Long Bích, quỳ một gối xuống, hai tay dâng roi mây lên. Phó Long Bích đưa tay cầm lấy. Hàm Yên thi lễ đứng lên, hạ thấp người lui ra ngoài.

Phó Long Bích tay cầm roi mây, bước tới sau Tử Đình, Tử Đình nhắm mắt không nói gì. Phó Long Bích đưa tay hướng trên người Tử Đình đánh tới. Mỗi một roi thân thể Tử Đình đều run lên, lại cắn răng không phát ra tiếng. Sau hơn ba mươi roi, Tử Đình nhịn không được, thân thể nghiêng một cái gần như ngã xuống đất, trong miệng cũng chảy ra máu, rõ ràng là môi đã bị cắn nát, cố tự chống hai tay xuống đất, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại cắn răng không rên một chữ.

Một trăm roi đánh xong, Tử Đình cơ hồ liền bất tỉnh.

Phó Long Bích phân phó Hàm Yên tới: "Đỡ Tử Đình thúc ngươi đi thạch thất." Hàm Yên hạ thấp người đáp, đến đỡ Tử Đình, hai chân Tử Đình sớm đã mất đi tri giác, căn bản không cách nào đứng thẳng.

   Hai tay Phó Long Bích tại huyệt đạo trên vai Tử Đình dùng sức ấn một cái, huyết mạch chợt thông, hai chân lại như bị hàng vạn con kiến cắn xé, vừa tê dại vừa đau, không khỏi khẽ hừ một tiếng, mồ hôi lạnh trên đầu lại rơi xuống.

"Ngươi tội gì phải vậy." Phó Long Bích hơi thở dài.

"Ta không sao, cầu nhị ca ở trước mặt mẫu hậu thay ta cùng Hương Nhi nói đỡ." Tử Đình biết một kiếp này của mình đã vượt qua được, trong lòng lại dâng lên hi vọng.

Phó Long Bích lắc đầu, muốn khuyên hắn, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Tử Đình, rốt cục nhẹ gật đầu: "Cẩn thận chiếu cố Tử Đình thúc ngươi." Phó Long Bích quay người rời đi.

Thạch thất dù không rộng lớn bằng thạch sảnh, nhưng cũng không nhỏ. Tường khắc một chữ "Sai" thật to. Trên mặt đất có hai cái bồ đoàn, ngoài ra không có vật gì khác.

Hàm Yên đỡ Tử Đình ngồi xuống trên một chiếc bồ đoàn. Ngoài cửa có người cung kính bẩm báo: "Tùy Phong cáo tiến."

Hàm Yên: "Tiến đến." Cửa đá mở ra, Tùy Phong đẩy cửa vào. Trong tay hắn bưng một chậu nước nóng, khuỷu tay lại mang một bộ quần áo sạch sẽ, khuỷu tay kia lại đặt một cái mâm, trên mâm có 1 cái bình nước cùng 2 lọ thuốc nhỏ. Hắn cầm nhiều như vậy, lại giống như trên tay không có cái gì, nhẹ chân nhẹ tay đi qua. Dáng dấp hắn anh tuấn, bên miệng có lúm đồng tiền, khiến người khác cảm thấy rất hảo cảm.

Tùy Phong quỳ một gối xuống đất: "Tùy Phong tham kiến Tử Đình thúc, Hàm Yên sư huynh." Tử Đình không nói chuyện, Hàm Yên khẽ vẫy tay một cái. Tùy Phong đem những vật kia phóng tới trên mặt đất: "Tử Đình thúc, những thuốc này đều là tam thúc tự mình điều phối, trị liệu ngoại thương đặc biệt hữu hiệu."

Hàm Yên ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, Tùy Phong vội cúi đầu. Hàm Yên lấy một trong hai cái lọ đổ ra hai viên tiểu đơn hoàn mùi thơm ngát màu trắng, thả vào trong bình nước, sau đó hầu hạ Tử Đình uống vào. Dược hoàn thấy nước lập tức tan ra. Sau đó cùng Tùy Phong đem áo ngoài Tử Đình cởi ra. Trên lưng Tử Đình từng đạo từng đạo vết thương tung hoành, có cái đã chảy ra máu. Hai người cẩn thận rửa sạch vết thương, cũng đem thuốc trong một cái lọ khác cẩn thận bôi lên mặt, lên người Tử Đình. Giọt lộ mát mẻ trong suốt, bôi ở trên vết thương lành lạnh, Tử Đình cảm giác đau đớn đỡ hơn nhiều.

Tùy Phong lại không nhịn được nói: "Tử Đình thúc ngài nhất định thấy tốt hơn nhiều đúng không, thuốc này có phải hay không rất thần kỳ, không chỉ có thể giảm bớt đau đớn, mà cũng không để lại sẹo. Lần trước ta bị Tiểu Khanh sư huynh phạt đòn, lúc đầu rất đau, nhưng sau khi thoa lên lập tức không thấy đau nữa." Tùy Phong rất thích nói chuyện. Hàm Yên lại trầm ổn hơn nhiều.

"Nhiều chuyện." Hàm Yên quát khẽ, Tùy Phong mặc dù còn muốn nói chuyện, nhưng lại rất sợ vị sư huynh này, liền vội cúi đầu, không dám nói nữa. Lấy y phục sạch sẽ thay cho Tử Đình, đem đồ trên mặt đất thu thập gọn gàng, đứng hầu một bên.

"Nguyệt Lãnh đâu." Tử Đình lo Nguyệt Lãnh sẽ bị phạt. Tùy Phong đáp "Nguyệt Lãnh sư huynh bị Hàm Yên sư huynh trách phạt, đã quỳ một ngày rồi."

Hàm Yên hạ thấp người nói: "Nguyệt Lãnh làm việc không biết nặng nhẹ, sư phụ để Hàm Yên thi phạt. Hàm Yên không dám làm việc thiên tư." Tử Đình vốn định cầu tình thay Nguyệt Lãnh, nghe lời này của Hàm Yên, cũng không tiện nói nữa, nghĩ thầm mình quả thật liên lụy Nguyệt Lãnh. Nhớ tới Hương Nhi, tim lại ẩn ẩn đau. Thái hậu từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, xem ra là thật sự tức giận. Tử Đình biết Thái hậu thương tâm, mặc dù khổ sở nhưng cũng không có biện pháp khác. Hương Nhi, độc của ngươi đã được giải chưa? Ngươi bị đưa ra khỏi kinh thành chưa? Lòng Tử Đình lo lắng khó yên.

Hàm Yên đợi hết thảy thu thập thỏa đáng, đối Tử Đình cúi người hành lễ: "Tử Đình thúc nếu không có gì phân phó sư huynh đệ Hàm Yên cáo lui." Tử Đình hơi gật đầu, Tùy Phong cũng hướng Tử Đình khẽ khom người, theo sau lưng Hàm Yên ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro