Chương 11: Thiên uy khó dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã gần đến buổi trưa. Nắng như đổ lửa. Trong viện cây xanh hai bên rợp bóng lại khá mát mẻ, nội đường cũng rất mát mẻ. Sân trước nội đường, nơi mặt trời thẳng tắp chiếu rọi, một thiếu niên áo màu bạc lỗi lạc mà đứng.

   Bốn phía đều có chỗ tránh nóng, y lại chỉ đứng ở nơi đó, đỉnh lấy mặt trời, một điểm râm mát cũng không có. Thần thái y an tường, một giọt mồ hôi cũng không đổ. Không biết đã đứng bao lâu, cũng không biết còn muốn đứng bao lâu, y tựa hồ cũng không để trong lòng. Cẩn thận tỉ mỉ, thắt lưng thẳng tắp, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, tâm tình giống như mười phần tốt đẹp.

     Phó Long Thành vừa ra cửa viện lạc, liền thấy y. Y cũng nhìn thấy Phó Long Thành, đi lên mấy bước, đối Phó Long Thành khom người: "Tiểu Khanh tham kiến sư phụ." Phó Long Thành đứng ở dưới mái hiên, mặt trời vừa vặn chiếu không tới. Toàn thân Tiểu Khanh lại bao phủ trong ánh mặt trời. Dưới cái nắng như thiêu đốt, không hề mảy may ủ rũ, đôi mắt sáng tỏ.

     "Ừm." Tiểu Khanh đứng thẳng lưng, hạ tay xuống: "Tam Thúc đã đưa Mai tiểu thư đến Hàn Bích Lâu chữa thương. Tiểu Hòa, Tiểu Tỉnh đã đi theo. Thái hậu cô nãi nãi đang ở Ngọc Trúc Hiên chờ sư phụ." Nói xong yên lặng chờ Phó Long Thành phân phó.

     "Lục thúc, thất thúc ngươi đâu." Lúc Phó Long Thành tra hỏi ở Thải Vi Đường, Mai tiểu thư sao lại tìm đến, kẻ dám đi mật báo nhất định là hai tiểu tử này. Phó Long Bích có thể đoán được, Phó Long Thành đương nhiên cũng đoán được.

     Tiểu Khanh dường như do dự một chút, nhưng rất nhanh liền đáp lời: "Lục thúc, thất thúc đang luyện kiếm cùng tứ Thúc, ngũ thúc ở Ngự Kiếm Hiên."

     "Luyện kiếm, " Phó Long Thành trừng Tiểu Khanh một cái, "Chờ nhị thúc ngươi rồi cùng đến Ngọc Trúc Hiên." Tiểu Khanh hạ thấp người xác nhận, lui qua một bên, vẫn như cũ đứng nghiêm ở đó.

     Một lát sau, có hai bóng người từ Hà Hoa Đình đi qua, chính là Phó Long Dạ, Phó Long Thường. Hai người đi tới cửa nội viện lại cùng nhau dừng bước. Tiểu Khanh xa xa khom người cười nói: "Lục thúc, thất thúc."

     Phó Long Dạ thấy Tiểu Khanh hành lễ, vội vàng đi tới: "Đại ca đâu."

     "Sư phụ đi Ngọc Trúc Hiên gặp Thái hậu. Phân phó chất nhi ở chỗ này chờ nhị thúc."

     Phó Long Thường có chút chột dạ: "Đại ca có hỏi đến hai người chúng ta không."

     "Có hỏi."

     Phó Long Dạ vội hỏi: "Ngươi đáp lời thế nào ."

     Tiểu Khanh cười nói: "Giống như lục thúc phân phó, bẩm báo ngài cùng thất thúc đi Ngự Kiếm Hiên."

     "Còn tốt." "Hỏng bét." Long Thường cùng Long Dạ gần như đồng thời nói. Long Thường không hiểu: "Lục Ca, không đúng chỗ nào?"

     Phó Long Dạ oán giận: "Tiểu Khanh ngươi không phải luôn khôn khéo sao, lần này bị ngươi hại thảm rồi."

     Tiểu Khanh lúng túng mà nói: "Sư phụ hỏi, chất nhi tự nhiên theo lục thúc phân phó đáp lời, chẳng lẽ các vị không phải đi tìm tứ thúc ngũ thúc luyện kiếm sao."

     Phó Long Dạ thở dài: "Đều tại ta thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Sau khi thấy Lương Thần, Mỹ Cảnh hai nha đầu kia, liền chột dạ, nghĩ đến chỗ tứ ca, ngũ ca. . . Nhưng đi được nửa đường, đột nhiên nhớ tới, bình thường chúng ta sợ nhất cùng tứ ca, ngũ ca luận bàn, sao sẽ còn đi luyện võ a. Tự nhiên nên đến chỗ Thái hậu cô mẫu mới hợp lý."

     "Này thật sự là có tật giật mình." Long Thường ha ha cười nói.

     Tiểu Khanh cũng cười: "Thông minh như lục thúc, thất thúc cũng sẽ phạm sai lầm, Tiểu Khanh sao có thể nghĩ đến."

     "Chờ ta nghĩ tới, liền vội vàng quay trở lại, nào biết đại ca đã hỏi rồi." Phó Long Dạ có chút uể oải, quay đầu nhìn Long Thường còn vô tâm vô phế cười ngây ngô, nhịn không được gõ đầu hắn một cái: "Chuyện này nếu đại ca truy cứu tới, ai cũng thoát không nổi liên quan, ngươi còn có thể cười thoải mái như thế."

     Phó Long Thường cúi đầu cười: "Đúng vậy, đúng vậy." Tiểu Khanh không khỏi cũng cười lên.

     Tùy Phong từ trong nội đường đi ra, thấy ba người bọn họ, khom người hành lễ: "Tùy Phong tham kiến lục thúc, thất thúc, Tiểu Khanh sư huynh."

     Phó Long Dạ ánh mắt sáng lên: "Tùy Phong, hiện tại là ngươi trực sao."

     Tùy Phong cung kính trả lời: "Vâng, là chất nhi cùng Hàm Yên sư huynh."

     "Ngươi không ở bên trong hầu hạ, muốn đi đâu."

     "Lục thúc đã hỏi, chất nhi liền nói cho ngài biết, nếu Hàm Yên sư huynh trách tội, ngài nhất định phải nói giúp chất nhi." Tùy Phong cười nói.

     "Đã hỏi ngươi, ngươi liền nói, dài dòng cái gì." Phó Long Dạ cười mắng.

     Tùy Phong lên tiếng: "Vâng, lục thúc. Tử Đình thúc lần này bị sư phụ chỉnh vô cùng thê thảm." Liền đem Phó Long Thành tra hỏi như thế nào, Tử Đình bị phạt như thế nào, Hương Nhi ngất đi làm sao từng cái từng cái nói hết. "Sư phụ mệnh nhị thúc đánh Tử Đình thúc. Sư huynh phân phó chất nhi đi chuẩn bị thuốc trị thương."

     Phó Long Thường lo lắng hỏi: "Đại ca còn truyền gia pháp sao."

     Tùy Phong gật gật đầu: "Phạt một trăm roi, sau đó nhốt trong thạch thất hối lỗi."

     Long Thường nhìn sang Long Dạ, thay Tử Đình cảm thấy khổ sở: "Lần này đại ca thật sự sinh khí. Từ khi Tử Đình ca làm Hoàng Thượng, trong hai năm qua đây là lần đầu tiên bị đại ca phạt đòn a."

     Sau khi Tử Đình tiếp hoàng vị, vì giữ gìn uy nghi của nhất quốc chi quân, Phó Long Thành lại không còn đối Tử Đình quát mắng trách phạt giống như đối đãi với các đệ tử khác, Tử Đình nếu lỡ phạm sai lầm, cũng là đưa vào tĩnh thất chất vấn. Lần này phạt nặng như vậy, cũng là lần đầu tiên kể từ khi Tử Đình được sinh ra.

     Long Thường lại vô cùng lo lắng nhìn về phía Long Dạ: "Lục ca, Tử Đình ca đều đã bị đánh thành dạng này, ngươi nói đại ca nếu biết chúng ta tự ý mật báo. . ." Ngụ ý, phi thường thấp thỏm.

     Phó Long Dạ cười nói: "Vậy dĩ nhiên là phải bị phạt. Ngươi sợ sao."

     "Sao lại không sợ." Phó Long Thường hơi có chút anh hùng khí đoản, lập tức lại nói: "Chẳng qua nếu có thể giúp Tử Đình ca một tay, chịu bản tử của đại ca cũng không tiếc."

     "Có nghĩa khí, không hổ là huynh đệ của ta." Phó Long Dạ nghĩ không ra Long Thường cũng có lúc hào khí vượt mây như thế.

     "Chỉ sợ roi cũng chịu, lại không giúp được gì." Hào khí của Long Thường thoáng qua liền mất.

     Phó Long Dạ nhịn không được cười: "Tuổi còn trẻ, sao lại bi quan như vậy." Miệng cười đệ đệ, kỳ thật trong lòng cũng có chút bất an, chỉ cảm thấy chuyện này hoàn toàn chính xác hết sức phức tạp.

     "Nguyệt Lãnh sư huynh hình như cũng vì giúp Tử Đình thúc một tay, mặc dù không có bị ăn roi, nhưng cũng phải quỳ sáu bảy canh giờ rồi." Tùy Phong thở dài.

     "Khó trách hôm nay không thấy Nguyệt Lãnh." Long Dạ giật mình, sau đó phất tay để Tùy Phong đi làm việc.

     Tiểu Khanh nhìn dáng vẻ nặng nề của hai người rất muốn giúp một tay, lại nhịn xuống không nói.

     "Lục ca, chúng ta làm sao bây giờ?"

     "Trước đi thăm Hương Nhi tỷ tỷ đi." Long Dạ quyết định.

     "Nguyệt Lãnh làm sao bây giờ." Long Thường cùng Nguyệt Lãnh quan hệ luôn luôn rất tốt.

     "Cô mẫu đã đi gặp đại ca, nhất định sẽ cầu tình cho Nguyệt Lãnh. Chúng ta đi tam ca bên kia quan trọng hơn."

     Ngọc Trúc Hiên. Hai thiếu niên áo màu bạc tại trước viên môn trường thân ngọc lập, thấy Phó Long Thành tới, cùng khom người thi lễ: "Sư phụ."

     Thiếu niên bên trái cung kính bẩm báo: "Sư phụ, Thái hậu đang ở hậu hoa viên chờ người."

     Phó Long Thành hơi gật đầu, cất bước bước đi. Hai tên thiếu niên đi sau bốn năm bước, cũng vội vàng đuổi theo.

     Bên trong Ngọc Trúc Hiên từng rặng trúc xanh toả sáng rạng rỡ, đường mòn lát đá xanh chạy dài. Năm bước một hòn non bộ, mười bước một đình, trúc xanh trúc đen, khắp nơi đều là cây trúc, phảng phất đặt mình vào một vùng biển trúc. Không khí trong lành, khiến lòng người thư sướng. Xa xa là hồ nước trong xanh gợn sóng. Giữa hồ có một trúc đình thật lớn. Một cái cầu đá cửu khúc quanh co, dẫn thẳng đến trúc đình. Trong đình đặt sẵn mấy chiếc ghế êm ái, hết sức thanh u.

     Thái hậu đang ngồi trên một cái quý phi, nhìn mặt nước đến xuất thần. Trong nước hoa sen đung đưa, lá xanh dập dờn. Hai nha hoàn đứng bên cạnh đình, Lư ma ma đứng sau lưng Thái hậu, thần sắc lo lắng.

     Phó Long Thành dời bước lên cầu đá, hướng trúc đình bước tới, hai thiếu niên khoanh tay đứng hầu bên cạnh cầu.

     Thái hậu đã trông thấy Phó Long Thành tới, lại không động. Phó Long Thành hành lễ: "Cô mẫu."

     "Miễn lễ, ngươi qua đây ngồi." Thái hậu tâm tình giống như không tốt lắm.

     "Tạ ơn cô mẫu." Long Thành đến bên cạnh Thái hậu, ngồi xuống một cái ghế trúc. Phó Long Thành thấy thần sắc bình tĩnh của cô mẫu, trong lòng cảm thán cô mẫu bảo trì bình thản thật tốt. Hắn cũng không dám chờ cô mẫu mở miệng hỏi hắn, bẩm báo: "Cô mẫu, chuyện Tử Đình. . ."

     "Chuyện Tử Đình một hồi lại nói, ta trước muốn cầu ngươi một cái ân tình." Thái hậu đánh gãy lời Long Thành.

     "Thỉnh cô mẫu phân phó, chất nhi đương nhiên tuân mệnh."

     "Vậy ngươi liền tha cho Nguyệt Lãnh đi. Đứa nhỏ này đã quỳ một ngày rồi, ngươi không đau lòng ta cũng đau lòng." Thái hậu bởi vì Nguyệt Lãnh bị phạt có chút không vui.

     "Nguyệt Lãnh làm sai nên bị trừng phạt."

     "Nguyệt Lãnh có lỗi gì, đều là Tử Đình kéo hắn làm. Hắn cũng không dám không nghe cái thúc thúc kia của hắn. Huống hồ cho dù có sai, quỳ lâu như vậy cũng đủ rồi. Ta không phải nói qua ngươi đừng làm khó hắn sao." Thái hậu mặt trầm xuống.

     Phó Long Thành nghe được ngữ khí cô mẫu không tốt, cười nói: "Cô mẫu đã lên tiếng, ta liền để hắn lên là được." Cất giọng gọi: "Ngọc Kỳ." Thiếu niên áo màu bạc đứng bên trái bước nhanh đi vào trong đình, đối Thái hậu quỳ xuống đất, dập đầu: "Thỉnh an Thái hậu cô nãi nãi." Sau đó chuyển hướng Phó Long Thành cung kính nói: "Ngọc Kỳ kính nghe sư phụ phân phó."

     "Ngươi đi phân phó Nguyệt Lãnh đứng lên đi." Phó Long Thành thản nhiên nói.

     Ngọc Kỳ cung kính đáp "Vâng", lại đối Thái hậu cùng Phó Long Thành dập đầu một cái, mới đứng dậy: "Ngọc Kỳ tạm cáo lui."

     "Đợi một chút." Ngọc Kỳ nghe Thái hậu gọi, vội lại quỳ xuống.

     Thái hậu nhìn Ngọc Kỳ: "Ngươi đứng lên nói chuyện đi."

     Ngọc Kỳ cung ứng một tiếng: "Tạ Thái hậu cô nãi nãi." Đứng xuôi tay. Thái hậu thấy Ngọc Kỳ chẳng qua mười bảy mười tám tuổi, tuấn dật phi phàm, lại nhu thuận hữu lễ, trong lòng mười phần yêu thích: "Đứa bé bên ngoài là gì của ngươi, cũng gọi đến cho cô nãi nãi nhìn một chút."

     Ngọc Kỳ đáp: "Hắn là đệ đệ Ngọc Kỳ tên Ngọc Lân." Lại gọi: "Ngọc Lân vào đây."

     Thiếu niên đứng bên cạnh cầu đáp "Vâng" một tiếng, cũng đi qua, hướng Thái hậu quỳ gối hành lễ: "Ngọc Lân tham kiến Thái hậu cô nãi nãi, sư phụ."

     Ngọc Lân cùng Ngọc Kỳ có tám phần giống nhau, chỉ là đôi mắt Ngọc Lân to hơn một chút, lông mày cũng rậm hơn một chút. Ngọc Kỳ tuấn dật, Ngọc Lân anh tuấn. Hai đứa bé đều rất khiến lão thái thái yêu thích. "Thật là một đôi hảo hài tử. Sao mấy lần trước đến không nhìn thấy các ngươi."

     Ngọc Kỳ đáp: "Hồi Thái hậu cô nãi nãi, mấy lần trước Ngọc Kỳ Ngọc Lân còn nhỏ, mỗi ngày đều phải học tập, luyện võ, năm nay mới được đến trước người sư phụ hầu hạ, mới có phúc gặp Thái hậu cô nãi nãi."

     Thái hậu cười: "Vậy bây giờ đã học có thành tựu rồi."

     "Không dám nhận Thái hậu cô nãi nãi khích lệ. Sư phụ thường nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được." Ngọc Kỳ nói xong, lại không biết mình trả lời đúng không, vụng trộm nhìn Phó Long Thành, thấy Phó Long Thành cũng không có vẻ không vui, mới an tâm.

     Thái hậu càng thêm thích: "Thái hậu cô nãi nãi đã thật lâu không có nhìn thấy hài tử xinh đẹp lại nhu thuận như các ngươi."

     Ngọc Lân cười nói: "Nếu Thái hậu cô nãi nãi nhìn thấy Ngọc Linh cùng Ngọc Tường nhất định sẽ càng thích."

     "Ngọc Linh cùng Ngọc Tường? À, bốn người các ngươi được gọi 'Phó gia tứ ngọc' đúng không?"

     Ngọc Lân cười nói: "Vâng. Ngọc Linh xếp thứ ba, Ngọc Tường xếp thứ tư. Nhất là tam đệ Ngọc Linh, người từng thấy qua không có ai không khen Ngọc Linh sư đệ dáng dấp đẹp mắt, chỉ là không được nói trước mặt hắn, hắn sẽ tức giận."

     Thái hậu nghe, hết sức tò mò: "Sao không nhìn thấy hai người bọn họ." Ngọc Lân vừa muốn đáp lời, Ngọc Kỳ ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Ngọc Lân vội vàng ngậm miệng. Ngọc Kỳ cười trả lời: "Hai người Ngọc Linh hiện không trực, ban đêm sẽ tự đến thỉnh an Thái hậu cô nãi nãi."

     Thái hậu nghe, lòng tràn đầy vui vẻ: "Lư ma ma, đem đôi ngọc bội Kỳ Lân của ta lấy ra, tặng hai đứa bé này làm lễ gặp mặt."

     Lư ma ma đáp một tiếng, từ cái rương nhỏ lấy ra một đôi ngọc bội Kỳ Lân. Ngọc bội xanh lục sáng bóng, tinh tế, sinh động như thật. Vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ. Thái hậu nhận lấy, đưa mỗi người một cái.

     Ngọc Kỳ Ngọc Lân đồng thanh lên tiếng: "Tạ Thái hậu cô nãi nãi." Cũng không dám tiếp, hai người bốn con mắt nhìn về phía Phó Long Thành. Phó Long Thành cười nói: "Trưởng bối ban thưởng không thể từ chối. Các ngươi nhận đi." Ngọc Kỳ, Ngọc Lân lúc này mới duỗi hai tay tiếp nhận, cùng nhau dập đầu: "Tạ Thái hậu cô nãi nãi." Sau đó cẩn thận từng li từng tí cất vào trong ngực.

     Phó Long Thành nói: "Lui đi." Hai người tại dập đầu, đứng lên đi truyền lời.

     Thái hậu vừa rồi đối hai đứa bé còn hiền lành dễ thân, nhìn qua Phó Long Thành lập tức thu lại khuôn mặt tươi cười: "Nhìn xem ngươi đem những hài tử này dạy thành hơi chút lại dập đầu đùng đùng, ngươi làm sư phụ cũng thật uy phong."

     Phó Long Thành không dám tiếp lời, đành phải im lặng. Thái hậu cũng không nói chuyện nữa, chỉ uống trà. Đợi Thái hậu buông chén trà xuống, Phó Long Thành là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc: "Cô mẫu, chất nhi đã theo phân phó của ngài, đánh hắn một trận, lại nhốt trong thạch thất hối lỗi."

     Thái hậu nghe xong, kích động đứng lên. Lư ma ma sớm đi tìm Lương Thần, Mỹ Cảnh hỏi qua tình huống. Lương Thần, Mỹ Cảnh không dám giấu diếm, nói Tử Đình bị vả miệng, mặt đều sưng cao, còn đang quỳ gối ở Thải Vi Đường, cự độc trong cơ thể Hương Nhi phát tác, ngất đi. Hai nha đầu theo như Phó Long Dạ ám chỉ, tự nhiên nói thành nghiêm trọng chút.

     Trong lòng Thái hậu tức giận Tử Đình, nhưng nhi tử của mình mình đau lòng, huống hồ Thái hậu lại chỉ có một nhi tử, ngày thường còn không bỏ được quở trách nửa câu. Bây giờ lại bị Phó Long Thành phạt đòn như thế, Tử Đình làm sao chịu được. Thái hậu trong lòng phi thường đau đớn, sao còn so đo Tử Đình phải chăng nghịch ý mình, chỉ oán Phó Long Thành quá mức nghiêm khắc.

     "Đánh hắn một trận", Phó Long Thành nói đến hời hợt, Thái hậu lại giật mình kêu lên, "Ngươi đánh hắn bao nhiêu." "Tử Đình vẫn không biết hối cải, một mực vì Mai tiểu thư cầu tình, cho nên chất nhi mệnh Long Bích phạt một trăm roi."

     "Một trăm", Thái hậu bỗng nhiên đứng lên, suýt nữa ngất đi. Mẫu tử liền tâm, mình ngồi ở nơi này ngắm phong cảnh, nhi tử ở bên kia cắn răng chịu đòn, Thái hậu làm sao chịu nổi. Nhìn Phó Long Thành dường như không có việc gì, Thái hậu tức giận đến nửa ngày không nói nên lời.

     "Cô mẫu không cần lo lắng, Long Bích xuống tay có phân tấc, Tử Đình mặc dù đau, nhưng sẽ không đả thương đến gân cốt." Phó Long Thành không tim không phổi, nhẹ nhàng giải thích.

     Thái hậu nghĩ thầm, ngươi đem nhi tử ta đánh cho mình đầy thương tích, còn cầm tù hắn bên trong thạch thất. Tâm thật đủ hung ác. Không tự chủ hừ một tiếng, "Phó Long Thành, ngươi giáo huấn tốt lắm."

     "Cô mẫu, Long Thành xử trí không thoả đáng sao." Phó Long Thành đã sớm nghe ra khẩu khí Thái hậu không đúng, biết cô mẫu đau lòng Tử Đình, cũng không thèm để ý, nhưng bây giờ liền "Long Thành" cũng không gọi mà gọi "Phó Long Thành", chắc hẳn đã hết sức tức giận, vội đứng dậy.

     Thái hậu có thể nói cái gì. Đây gọi là tự lấy đá đập chân mình. Phó Long Thành vẫn luôn phụng mệnh mình giáo huấn thật tốt Tử Đình. Mình cũng cùng Phó Long Thành nói qua, để Phó Long Thành nghiêm khắc giáo huấn. Thái hậu tức ở trong lòng, lại nói không nên lời. Nhất thời trong đình vô cùng yên tĩnh.

     May mắn thay, vào lúc này, tứ thiếu gia Phó Long Vũ cùng Ngũ thiếu gia Phó Long Tinh cùng nhau đi qua, hai người bước nhanh đi đến cầu đá. Ngọc Kỳ, Ngọc Lân đã truyền lệnh trở về, đang ở cạnh cầu đứng hầu, thấy tứ thúc, ngũ thúc tới, hạ thấp người hành lễ.

     Phó Long Vũ khoát tay, cùng Phó Long Tinh tiến vào trong đình hành lễ cùng Thái hậu và Phó Long Thành. Lúc này sắc mặt Thái hậu mới hơi dịu lại.

     "Cô mẫu, cơm trưa đã chuẩn bị xong. Ngài muốn dùng bữa ở đây không, hay là..." Thái hậu: "Ta vẫn chưa đói."

     Phó Long Vũ lên tiếng, thấy sắc mặt Thái hậu giống như rất không vui, có chút kỳ quái, cũng không dám hỏi.

     Thái hậu thập phần lo lắng cho Tử Đình, không biết bị thương thành bộ dáng gì, trong lòng không chừng còn ghi hận người mẫu thân này, nào có tâm tình đi dùng bữa. Nhưng nếu cùng Phó Long Thành cầu tình, lại nói không nên lời.

     Đang do dự, Phó Long Tình cũng tới đáp lời.

     Hành lễ xong, Phó Long Tình bẩm: "Dư độc trong cơ thể Mai tiểu thư đã hết. Chỉ là kịch độc nhập thể quá lâu, thân thể suy yếu, vẫn cần thêm ít thời gian điều dưỡng mới có thể hồi phục." Nhìn Thái hậu một chút , lại nhìn đại ca, nói khẽ: "Lúc tiểu đệ chẩn bệnh, phát hiện Mai tiểu thư giống như. . . giống như. . ."

     "Có gì cứ nói, ấp a ấp úng." Long Thành hơi nhíu mày.

     "Mai tiểu thư thân thể suy yếu, sầu lo khó an, không chịu tĩnh dưỡng, lấy cái chết bức bách muốn gặp Tử Đình, tiểu đệ đành phải điểm huyệt ngủ của nàng trước." Phó Long Tình nhìn sắc mặt đại ca không tốt, vội hạ thấp người bẩm báo.

     Phó Long Thành hơi cau mày: "Nói như vậy, nàng còn ở Phó gia."

     "Vâng." Phó Long Tình trả lời: "Bởi vì thân thể Mai tiểu thư bây giờ hết sức yếu ớt, lại phản bội Tỷ Muội Cung, nếu hiện tại lập tức trục nàng xuất kinh, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy tiểu đệ tới để xin chỉ thị, rốt cuộc nên xử lý chuyện này thế nào ." Phó Long Tình nói xong những lời này, tim đã đập thình thịch, Long Dạ, Long Thường này thật sự là chuyên hại người.

     Nguyên lai Hương Nhi mặc dù thân thể chính xác hư nhược, nhưng cũng không có nghiêm trọng như vậy. Là Long Dạ cầu tam ca ở trước mặt đại ca, đem tình huống nói thành nghiêm trọng một chút, nếu đại ca có thể bởi vậy cho phép Hương Nhi tạm lưu lại Phó gia, nàng cùng Tử Đình có lẽ còn có một tia hi vọng, nếu là bị trục xuất kinh thành, về sau muốn gặp lại chỉ sợ càng khó.

     Ánh mắt Phó Long Thành chuyển hướng Thái hậu, hạ thấp người: "Cô mẫu, chất nhi vốn định đợi Mai tiểu thư giải độc xong liền lập tức đưa nàng trục xuất kinh thành, vĩnh viễn không cho phép Tử Đình cùng nàng gặp lại. Có điều, trước mắt sức khỏe Mai tiểu thư như vậy, muốn xử trí như thế nào, còn thỉnh cô mẫu chỉ thị."

     Thái hậu vốn rất là bất mãn, chuyện nhi tử ta cùng cô nương nhi tử ta thích, hẳn nên do ta quyết định mới đúng, các ngươi quản nhiều chuyện như vậy làm cái gì. Bây giờ thấy Phó Long Thành thỉnh mình chỉ thị, trong lòng rốt cục dễ chịu một chút, nghĩ thầm: "Coi như ngươi thức thời, trong mắt còn có ta người cô mẫu này." Lại sớm đã quên, chính mình muốn giao việc này cho Phó Long Thành toàn quyền xử lý.

     Trong lòng hưởng thụ, miệng lại lạnh lùng nói: "Ngươi còn biết hỏi xin chỉ thị của cô mẫu ta sao."

     Phó Long Thành chỉ hạ thấp người, cũng không tiếp lời. Bọn đệ đệ đều rất kinh ngạc khi thấy thái độ của Thái hậu. Thái hậu tuy là trưởng bối, nhưng lại là nữ tử. Trước giờ luôn xem Phó Long Thành là nhất gia chi chủ. Xưa nay đối đứa cháu này đều là nói gì nghe nấy, không có nửa câu bất mãn. Lời nói lạnh nhạt giống hôm nay chính là lần đầu tiên.

     Thái hậu nói xong cũng không nhịn được hối hận, liền hạ giọng: "Ngươi muốn làm sao lo liệu."

     "Các ngươi lui ra đi." Phó Long Thành phân phó.

     Long Tình, Long Vũ, Long Tinh hạ thấp người hành lễ, rời khỏi đình. Thái hậu cũng đối Lư ma ra hiệu, Lư ma ma mang theo hai nha hoàn cũng lui ra ngoài.

     "Loại chuyện này, chất nhi cảm thấy mười phần khó xử." Phó Long Thành đối Thái hậu nói: "Cô mẫu nhất định cũng nhìn ra Tử Đình dường như động chân tình với Mai tiểu thư."

     "Cái này không cần ngươi nói." Thái hậu thở dài, "Chỉ là xuất thân của Hương Nhi cô nương này, ta thật sự không thể chấp nhận. Tử Đình hắn không phải người bình thường, người hắn muốn cưới chính là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể có một hoàng hậu từng làm ca kỹ, lại từng làm nữ tặc, không phải khiến người trong thiên hạ chê cười sao."

     Phó Long Thành có thể hiểu được suy nghĩ của Thái hậu, gật đầu nói: "Đúng vậy. Cô mẫu suy xét tự nhiên không sai. Chẳng qua Mai tiểu thư cũng không làm việc đại ác, tội không đáng chết. Theo như Long Tình, thân thể nàng suy yếu như vậy, nếu tùy tiện đưa nàng trục cách, chỉ sợ thật sẽ tổn thương tính mạng."

     Thái hậu nhẹ gật đầu: "Nha đầu này cũng là một hài tử đáng thương. Trước hết lưu nàng trong phủ, chữa khỏi vết thương rồi lại để nàng đi thôi."

     "Vâng." Phó Long Thành đáp,"Chẳng qua chất nhi lo lắng nhất vẫn là Tử Đình. Chỉ sợ hắn đối Mai tiểu thư không thể quên tình, còn thỉnh cô mẫu cho phép chất nhi ước thúc hắn chặt chẽ."

     "Tử Đình cũng lớn rồi, làm sao ước thúc được, ngươi không lẽ muốn đem chân của hắn đánh gãy." Thái hậu không nỡ lại để cho Long Thành đi ước thúc Tử Đình, cho nên nói ra lời tức giận.

     "Cô mẫu minh giám." Phó Long Thành hạ thấp người.

     "Cái gì? Ngươi thật muốn như thế." Thái hậu nhìn chất nhi một cái, không kềm được tức giận: "Ngươi biết rõ ta chỉ có đứa con này, hắn còn là Hoàng Thượng. Ngươi đem hắn đánh thành như vậy còn chưa đủ, lại muốn đem hắn đánh tàn phế sao."

     "Cô mẫu, Tử Đình là nhi tử của ngài, cũng là đệ đệ Long Thành, là Phó gia đệ tử. Trong lòng chất nhi xem hắn cùng bọn đệ đệ Long Bích không khác nhau. Lần này Tử Đình trái mệnh mẫu thân, phạm phải sai lầm lớn. Nếu không hảo hảo ước thúc, để hắn khư khư cố chấp, e là gia pháp khó dung."

     Thái hậu nghe đến đó, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: Mình tuy là Phó gia cô nãi nãi, nhưng bây giờ gia chủ Phó gia chính là Phó Long Thành, nếu Long Thành thật lấy gia pháp xử tử Tử Đình. . . Thái hậu tâm đều lạnh.

     "Lần này mặc dù đánh hắn, nhưng Tử Đình dường như cũng không thật sự nhận sai. Nếu Tử Đình vẫn ngu xuẩn mất khôn, chất nhi thà đánh gãy hai chân hắn, cũng không cho phép hắn lại làm trái mệnh lệnh cô mẫu. Cô mẫu không cần lo lắng, chất nhi sẽ mệnh Nguyệt Lãnh phục thị hắn cả đời, Tử Đình mặc dù hành động bất tiện, lại không trở ngại hắn làm hiếu tử, làm minh quân. Phó gia quyết không cho phép xuất ra kẻ bất trung bất hiếu." Phó Long Thành lạnh lùng, trầm ổn đem ý tứ của mình nói xong, nhìn Thái hậu.

     Bọn người Phó Long Tình chờ bên ngoài đều giật nảy mình. Nơi này cách trúc đình không quá mười thước, Thái hậu cùng đại ca đối thoại mấy người bọn hắn đều nghe rõ rõ ràng ràng. Chẳng qua Phó Long Thành đã để bọn hắn ra ngoài, chính là có ý không muốn bọn hắn biết, cho nên rõ ràng nghe được, biết, cũng phải giả vờ như không nghe, không biết. Đây chính là phép tắc.

     Thái hậu nửa ngày mới thở dài một hơi: "Tử Đình kiêu căng tùy hứng, cả gan làm loạn, kỳ thật đều là trách nhiệm của ta". Phó Long Thành vội nói: "Cô mẫu."

     Thái hậu khoát tay nói tiếp: "Ngươi là đại ca Tử Đình, bản tính Tử Đình ngươi rõ ràng nhất, hắn thực sự cũng là hài tử hiếu thuận." Phó Long Thành đáp: "Vâng."

     Thái hậu do dự một chút, nói: "Về phần Tử Đình, ngươi quản hắn cũng tốt. Hắn gần đây thực sự có chút ngông cuồng, cũng nên kiềm chế lại."

     "Vâng."

     "Con lớn lại không cần mẹ." Thái hậu thần sắc mười phần cô đơn: "Ta cũng mệt mỏi, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi."

     Phó Long Thành lại lên tiếng "Vâng". Cúi người hành lễ, rời khỏi đình.

     Bên kia Phó Long Bích cùng Tiểu Khanh cũng đến, bởi vì không được Phó Long Thành triệu kiến, chỉ đứng hầu cạnh cầu.

     Phó Long Thành đi tới, tất cả mọi người khom mình hành lễ. Phó Long Thành đi qua đường mòn, đi qua mấy đạo hành lang, thấy Thái hậu như cũ ở trong đình đứng thẳng.

     "Truyền thiện lên cho cô mẫu đi." Phó Long Thành hối hận mình vừa rồi lời nói quá nặng, khiến cô mẫu thương tâm.

     Phó Long Bích cung kính trả lời: "Đã truyền."

     Phó Long Thành nhẹ gật đầu: "Lần này Tử Đình phải ở trong phủ một đoạn thời gian."

     Phó Long Bích hạ thấp người: "Vâng. Tiểu đệ đã phân phó Thiết Linh vào cung, lúc này chắc hẳn đã đến."

     "Phân phó cẩn thận chưa."

     "Vâng. Thiết Linh là người cơ trí, tâm lại khoan hậu, có thể đảm đương. Tiểu đệ còn phân phó Tiểu Thất, Tiểu Bát cùng đi, nếu có chuyện trọng đại, lập tức hồi báo."

     Phó Long Thành gật đầu không nói nữa. Nguyên lai nước không thể một ngày không có vua. Tử Đình đã bị giam tại Phó phủ, trong hoàng cung lại không thể không có Hoàng Thượng. Thiết Linh chính là một trong Phó gia thiết huyết ba mươi sáu kị binh, nhỏ hơn Tử Đình một tuổi, dung mạo lại cùng Tử Đình có tám phần giống nhau.

     Sau khi Tử Đình tiếp hoàng vị, thường phải về Phó gia ở một thời gian, Thiết Linh liền sẽ dịch dung thành bộ dáng Tử Đình, tiến cung thay Tử Đình xử lý tất cả chính vụ, không có chút sơ sót. Vì vậy, Phó Long Thành nói muốn đem Tử Đình nhốt bên trong thạch thất một năm nửa năm, tuyệt không phải nói ngoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro