Chương 12: Liễu Không đại sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sừ hoà nhật đương ngọ
Hãn trích hoà hạ thổ
Thuỳ tri bàn trung xan
Lạp lạp giai tân khổ.
            Mẫn nông (2) - Lý Thân

(Cấy lúa giữa ban trưa, mồ hôi ngoài ruộng đổ. Ai hay một bát cơm, hạt hạt đầy tân khổ. - Lê Nguyễn Lưu dịch)

     Nơi dùng bữa của Phó gia gọi "Sừ Hoà Cư." Tục ngữ có câu: "Dân dĩ thực vi thiên." Ăn ở trong mắt cổ nhân là chuyện mười phần trọng đại cùng thần thánh, cho nên Sừ Hoà Cư cũng được tu kiến thành vô cùng rộng lớn tinh mỹ, rường cột chạm trổ tráng lệ. Tiền, trung, hậu ba cửa lớn, đều có ba tòa đại sảnh. Trung sảnh là nơi Phó gia thất thiếu dùng bữa, sảnh trong thì là nơi các đệ tử như Tiểu Khanh ăn cơm.

     Bên trong trung sảnh, tám cánh cửa gỗ khắc hoa cao từ trần đến sàn đều mở ra, ở giữa có một cái bàn cực lớn bằng gỗ thông, bên trên phủ lên gấm vóc thượng hạng, chung quanh bày bảy cái ghế dựa. Hai nha hoàn thay phiên bày bát đũa lên bàn, món ăn tinh xẻo, mùi cơm chín bay khắp bốn phía.

     Cạnh vách tường đặt một chiếc kệ gỗ lim được chạm khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, trên kệ bày đầy các loại đồ sứ trân quý. Chuyển qua một bức bình phong, có một chính sảnh rộng rãi ở phía bên phải, một cặp ghế gỗ tử đàn khắc hoa được đặt dựa vào tường, ở giữa là một cái án thư cũng bằng gỗ tử đàn. Trên án bày một cặp bình sứ chạm khắc tráng men màu xanh lam.

     Phó Long Thành ngồi ghế bên trái, Long Bích, Long Tình, Long Vũ, Long Tinh đứng xuôi tay. Ngoại trừ thư phòng ở đông uyển, Long Thành thường ở Sừ Hoà Cư huấn thị các tử đệ trước hoặc sau khi dùng bữa, tất cả mọi người đã quen với việc này. Thấy sắc mặt đại ca lạnh lẽo, nhịp tim Long Tình không khỏi tăng mạnh.

     "Long Tình." Phó Long Thành lạnh lùng mở miệng.

     "Đại ca." Long Tình hạ thấp người chờ đại ca phân phó.

     "Mai tiểu thư thương thế rất nặng sao?" Phó Long Thành nhìn Long Tình. Phó Long Tình liền biết không có chuyện gì có thể qua mắt đại ca được, đúng là bị lão lục, lão thất liên lụy. Hắn lập tức quỳ xuống: "Không nặng như tiểu đệ nói."

     Phó Long Bích vội hạ thấp người nói: "Đại ca, nếu Mai tiểu thư bị đuổi khỏi Phó gia, chỉ sợ sẽ chết ngay lập tức. Long Tình làm như vậy cũng là muốn cứu mạng Mai tiểu thư."

     Phó Long Thành nhìn Phó Long Bích một cái, không nói gì.

     Long Dạ cùng Long Thường bước nhanh đi vào đại sảnh, thấy đại ca đang ngồi, vội thả chậm bước chân, cúi đầu đi tới: "Đại ca."

     Phó Long Thành nhìn hai người: "Từ sáng tới giờ, hai người các ngươi bận lắm đúng không." Phó Long Dạ giật nảy mình: "Không, không bận."

     "Mai tiểu thư làm thế nào biết ta ở Thải Vi Đường tra hỏi?" Phó Long Thành trực tiếp hỏi.

     Phó Long Dạ bịch quỳ xuống đất: "Đại ca khoan dung." Phó Long Thường cũng vội quỳ theo Phó Long Dạ, cúi đầu không dám nói lời nào.

     "Thương thế của Mai tiểu thư, các ngươi cũng xem qua rồi đi?" Phó Long Thành lại hỏi. Phó Long Tình bẩm báo sai thương thế Mai tiểu thư, hai người bọn họ nhất định thoát không được liên quan.

     "Vâng. Đại ca anh minh." Phó Long Dạ luôn phục đại ca nhất, hắn cùng Long Thường vô luận gây họa gì, đều sẽ bị Phó Long Thành phát hiện: "Là đệ cầu tam ca nói thương thế Mai tiểu thư quá nặng không thể di chuyển, tiểu đệ nguyện ý lĩnh trách."

     Long Tình cúi đầu: "Là đệ phóng túng Long Dạ, Long Thường, nguyện lĩnh trọng trách."

     Phó Long Thành trầm ngâm một lát, Thái hậu cô mẫu đang ở trong phủ, đối mấy chất nhi này đều mười phần yêu thích, nếu biết bọn hắn bởi vì Tử Đình bị mình trách phạt, nhất định sẽ tới cầu tình. Cô mẫu đã rất phiền lòng, cần gì lại trêu chọc lão nhân gia nàng a.

     Phó Long Thành lạnh giọng: "Chuyện Tử Đình, cô mẫu tự có chủ ý, ai cũng không cho phép tự ý làm loạn, nếu không gia pháp xử lí." Đám người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau xác nhận.

     "Hai người các ngươi từ nay lo việc dọn dẹp. Mỗi ngày luyện kiếm pháp thêm một canh giờ". Long Dạ và Long Thường nhìn nhau, chỉ cảm thấy vô cùng thống khổ, không dám nói gì thêm, đành ngậm ngùi thưa dạ.

     Phó Long Thành mệnh mấy người bọn hắn đứng lên, đối Long Vũ hỏi: "Chuyện Tỷ Muội Cung có gì tiến triển không."

     Phó Long Vũ: "Mặc dù Mai cô nương nhắc đến danh Tỷ Muội Cung, nhưng trước mắt trên giang hồ chưa từng nghe nói có tổ chức này, hẳn vẫn còn ở giai đoạn ngầm. Tiểu Tả, Tiểu Hữu đã phụng mệnh tiến vào Y Hồng Hiên, theo hai người bọn họ hồi báo, nơi đó quả thật không phải nơi bướm hoa bình thường, cô nương trong đó đều có võ công, thân thủ lại không yếu, lại đề phòng vô cùng nghiêm mật. Mặt khác, kinh thành gần đây có không ít người của các đại hộ cùng đệ tử võ lâm thế gia mất tích một cách ly kỳ, tin tưởng cũng cùng Y Hồng Hiên có quan hệ."

     "Lại tra rõ một chút. Kinh thành là nơi trọng địa, không thể dưỡng hổ di họa (nuôi hổ gây hoạ). Mau chóng điều tra rõ thực hư Y Hồng Hiên, xử trí theo quốc pháp" hơi dừng lại nói: "Không thể tạo quá nhiều sát nghiệt."

     Phó Long Vũ, Phó Long Tinh cùng lên tiếng xác nhận.

     "Chuyện này liền giao cho Ngọc Kỳ bốn người bọn hắn đi làm, bọn hắn còn chưa từng ra ngoài làm nhiệm vụ, để bọn hắn lịch luyện nhiều hơn đi." Phó Long Vũ, Phó Long Tinh cung kính đáp.

     Phó Long Tinh do dự một chút, khom người bẩm: "Mấy ngày trước Ngọc Linh gây ra một số chuyện."

     Phó Long Bích cười nói: "Ngọc Linh lại gây ra chuyện gì? Hắn dường như mới từ thạch lao ra ngoài không được bao lâu a?"

     Phó Long Tinh: "Vâng. Một thời gian trước, Ngọc Linh bởi vì tháo biển hiệu Trường Phong tiêu cục kinh thành, bị đánh một trận, phạt ở thạch lao Thải Vi Đường hối lỗi. Mười ngày trước mới được thả ra. Ba ngày trước, hắn chuồn khỏi phủ, ở lân cận Ngọc Nữ Sơn đả thương người Hằng Sơn phái."

     "Hằng Sơn phái? Chẳng lẽ là Hằng Sơn Thất Kiếm?" Phó Long Dạ rất hiếu kì.

     Phó Long Tinh nhẹ gật đầu: "Một trong Hằng Sơn Thất Kiếm Ngũ, Lục, Thất Kiếm."

     "Hằng Sơn Thất Kiếm mười năm nay ở trên giang hồ thanh danh vang dội, là thế hệ mới nổi bật nhất Hằng Sơn phái. Thất Kiếm cũng miễn cưỡng được xưng tụng là nghĩa sĩ hiệp khách, chưởng môn Hằng Sơn phái hiện tại càng là người khiêm tốn, sao lại cùng Ngọc Linh dấy lên xung đột." Phó Long Bích đối với chuyện thiên hạ võ lâm thuộc như lòng bàn tay.

     "Ngũ Kiếm Lục Kiếm Thất Kiếm không biết vì sao đem lân cận Ngọc Nữ Sơn phân thành cấm địa, không cho phép tiều phu tiến vào, còn tổn thương mấy người. Ngọc Linh xuất phủ làm việc, vừa hay thấy người bị thương, liền tự mình làm rõ. Đôi bên bất đồng quan điểm, động tay động chân, Ngọc Linh làm họ bị thương."

     Phó Long Tinh nở nụ cười, "Ngọc Linh lấy một địch ba, lại không mất một sợi lông, mà người Hằng Sơn phái dù chưa bị đánh hỏng, chẳng qua phải mất tầm năm ba tháng mới có thể cùng người khác động thủ so chiêu." Võ công của Ngọc Linh đều do Long Tinh truyền thụ, Phó Long Tinh đối với thành tựu của y rất hài lòng.

     Phó Long Thành nhướng mày, lại không nói gì.

     Phó Long Bích mỉm cười: "Ngọc Linh vừa ra tay liền tổn thương ba người, Hằng Sơn phái sao có thể bỏ qua, coi như chưởng môn Hằng Sơn phái không truy cứu, bốn vị Thất Kiếm còn lại chắc chắn sẽ đến báo thù cho sư đệ." Nhất Kiếm dù đã qua tuổi sáu mươi, lại bao che nhất. Một thân tu vi cũng cao hơn sáu người khác, là một trong thập đại cao thủ võ lâm hiện nay. Dù cùng lục kiếm xưng thành ngang hàng, thực tế công phu lại so sáu người kia liên thủ còn phải cao hơn một chút.

     Phó Long Vũ nghe cười nói: "Hằng Sơn Nhất Kiếm võ công lại cao thế nào, nếu hắn không biết tiến thối ta liền thay Ngọc Linh giáo huấn hắn thật tốt."

     "Cần gì tứ ca ngươi ra tay, Ngọc Linh trong vòng mười chiêu liền có thể tổn thương ba người, Hằng Sơn Thất Kiếm võ công bất quá cũng vậy mà thôi. Cùng lắm để Ngọc Tường cũng đi theo tham gia náo nhiệt là được." Phó Long Tinh đối công phu của mấy chất nhi rất có lòng tin.

     "Bảo sao những mầm mống tai hoạ này lá gan càng lúc càng lớn, hoá ra là mấy thúc thúc các ngươi cho bọn hắn chỗ dựa." Long Tinh, Long Vũ đều đã hơn hai mươi, theo phép tắc Phó gia cũng đã trưởng thành, sao còn giống hài tử như vậy, Phó Long Thành thật sự không hiểu.

     Phó Long Vũ, Phó Long Tinh nghe ra ngữ khí đại ca rõ ràng không vui, vội cúi đầu, ngậm miệng không nói nữa.

     Phó Long Thành nhìn hai người bọn họ một chút, lại không giáo huấn nữa, chỉ hỏi: "Ngọc Linh thật trong vòng mười chiêu tổn thương người Hằng Sơn phái sao."

     Phó Long Tinh: "Vâng. Kỳ thật chỉ dùng bảy chiêu."

     "Ngọc Linh võ công lại tinh tiến." Phó Long Bích nhịn không được khen: "Đứa nhỏ này thực sự là thiên phú dị bẩm, xương cốt tinh kỳ, là kỳ tài luyện võ. Hắn còn có thể xem qua một lần liền nhớ, suy một ra ba, bây giờ vẫn chỉ là choai choai hài tử, lại có thành tựu này, qua hai ba năm, tất thành giang hồ nhân tài kiệt xuất." Lại mỉm cười lắc đầu: "Chỉ tiếc đứa nhỏ này mặc dù căn cốt không tồi, làm việc lại có chút cực đoan, không đủ khoan dung. Nếu làm thiện sẽ lưu danh tại thế, thành tựu không thể đoán trước. Nếu làm ác..." Dừng lại không nói nữa.

     "Hắn dám." Phó Long Thành mày kiếm chợt nhướng, không giận mà uy. Chúng đệ đệ thấy âm thầm kinh hãi, đều không dám nói chuyện.

     "Hằng Sơn Tam Kiếm dù có sai, tự có trưởng bối sư môn bọn hắn quản thúc. Ngọc Linh chưa bẩm báo lại tự tiện ra tay cùng người kết oán, còn tổn thương ba người, người giang hồ thành danh không dễ, cử động lần này của Ngọc Linh không khỏi quá làm càn." Quy tắc của Phó Long Thành không cần phải nói mọi người đều biết.

     "Vâng, tiểu đệ đã lệnh Ngọc Kỳ giáo huấn hắn." Phó Long Tinh hạ thấp người nói.

     "Ngọc Nữ Sơn dường như là sản nghiệp Minh gia a?" Phó Long Thành chợt nhớ ra cái gì đó, nhìn Phó Long Bích một cái. Phó Long Bích nhẹ gật đầu.

     Phó Long Thành đứng dậy: "Ngọc Linh cấm túc, ba người khác có thể đi. Chuyện Y Hồng Hiên phải tốc chiến tốc thắng."

     "Vâng." Phó Long Vũ, Phó Long Tinh cùng nhau tuân mệnh.

     "Nếu xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi tội hai người các ngươi."

     Phó Long Vũ cùng Phó Long Tinh lần nữa khom người xác nhận.

     Phó Long Thành lúc này mới đi qua phòng ăn bên trái.

     "Rốt cục có thể ăn cơm." Long Dạ thở dài một hơi, "Chạy tới chạy lui từ sáng tới trưa, thật sự là rất đói."

     Bữa cơm này tất cả mọi người ăn rất ngon lành.

     ...

     Sau hai canh giờ, Phó Long Thành thư phòng.

     Phó Long Thành đánh cờ vây cùng Phó Long Bích trên giường gỗ mun khắc rồng cạnh cửa sổ. Trên bàn bên cạnh bày một bộ trà cụ tinh mỹ, trong chén trà hương khí mờ mịt.

     "Kim Long lệnh xử trí sao rồi?" Phó Long Thành một bên hạ cờ, một bên hỏi.

     Phó Long Bích cũng hạ xuống một quân cờ: "Kim Long lệnh Tiểu Khanh đã mệnh Tiểu Mạc xử lý."

     "Tiểu Mạc?" Phó Long Thành cười nói: "Để Tiểu Mạc đi xử lý việc này, xem ra Tiểu Khanh học ngoan."

     Phó Long Bích cười nói: "Vâng, bởi vì liên lụy đến Tôn gia, tiểu đệ đã đặc biệt dặn dò Tiểu Khanh, nhất định không thể xuất ra sai lầm, nếu như gây phiền toái giống Tiểu Vạn, nhất định sẽ trọng phạt."

     "Tiểu Vạn trở về rồi sao?" Phó Long Thành lại hạ một cờ, đứng dậy. Phó Long Bích nhìn tàn cuộc, thở dài, ván cờ này mình lại thua. Cũng rời chỗ ngồi đứng lên: "Buổi sáng vừa trở lại trong phủ, tam đệ đã nhìn qua, đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, chẳng qua có vài chỗ bị thương gân cốt, còn cần tĩnh dưỡng."

     Phó Long Thành cười nói: "Đi Hỉ Duyệt Cư."

      Tiểu Khanh thích cười, Tiểu  Mạc thở dài, Tiểu Vạn xui xẻo , Tiểu Tĩnh trầm mặc, Tiểu Hòa ôn nhã. Hợp xưng "Phó Gia ngũ tiểu." Tiểu Khanh là lão đại.

     Một đại viện lạc nơi đông uyển Phó gia, tường hoa cổng vòm, cột sơn, xà tích chạm trổ rất là khí phái. Trên bức bình phong bằng đá có hai chữ "Hỉ Duyệt" tạo thành bằng hoa và cây cảnh. Bước vào trung môn, sân viện rộng lớn  sạch sẽ gọn gàng, vài cây đại thụ cành lá rậm rạp xuyên thẳng lên trời, năm gian phòng gạch xanh ngói xanh giống nhau như đúc sắp hàng chỉnh tề.

     Trong đại sảnh, tám cửa sổ chạm khắc cao từ trần đến sàn đang mở, chiếu sáng vừa đủ. Hai chiếc ghế thái sư bằng gỗ đàn hương được kê dựa vào tường, giữa hai ghế có một kỷ án lớn, trên kỷ án bên trong lư hương, hương đàn hương lượn lờ mà bay.

     Tiểu Khanh mặc một thân trường sam màu lam, mang theo nụ cười nhàn nhạt ngồi trên ghế bên trái. Hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi anh tuấn đứng xuôi tay. Một người nhã nhặn hòa khí, tên Tiểu Hòa; một người khẽ mím môi, trên mặt đường cong sáng tỏ, tên Tiểu Tĩnh, bọn hắn đều mặc trường sam màu đen, nhìn khỏe mạnh lại khiến người ưa thích.

     Tiểu Vạn mười tám tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, anh tuấn phi thường. Bởi vì phụng mệnh đi Thiếu Lâm Tự điều tra một việc, phải làm hòa thượng mấy tháng, đầu trọc sáng loáng. Hắn mặc một thân trang phục màu đen, nhìn hết sức anh tuấn, chỉ là trên gương mặt có vài vết rách. Cánh tay trái dùng một cái đai đen treo ở trước ngực, đầu gối phải cũng quấn băng vải, xem ra bị thương không nhẹ. Hắn cẩn thận đứng ở đó, cũng tận lực làm mình đứng càng thẳng càng tốt, cẩn thận từng li từng tí hướng lão đại  Tiểu Khanh bẩm báo.

     "Tiểu đệ vốn ở Tàng Kinh Các làm việc vô cùng thuận lợi, ai ngờ ở đâu chạy đến cái hòa thượng điên, võ công rất cao cường, cứng rắn muốn thu tiểu đệ làm đồ đệ, tiểu đệ đánh cũng đánh không lại hắn, còn bị hắn nhốt lại, thực sự không có cách nào khác, mới phải nhảy xuống vách núi chạy trốn, không nghĩ tới lại thương thành tình trạng như thế này."

     Vì né tránh hòa thượng điên, Tiểu Vạn đành phải trở lại Phó gia, nhiệm vụ nơi thiếu lâm tự cũng thất bại. Buổi sáng lúc trở lại Phó gia, Tiểu Vạn vẫn lo sợ bất an. Theo tính tình lão đại Tiểu Khanh, nhiệm vụ thất bại, bất luận nguyên nhân gì, một trận đòn là miễn không được. Cũng may Tiểu Khanh lão đại bởi vì trong phủ nhiều việc bề bộn, tạm thời không có tâm tình để ý đến hắn. Tiểu Vạn mới trốn được đến bây giờ. Thế nhưng tránh được mùng Một cũng không tránh được ngày Rằm. Quả nhiên, sau khi Tiểu Khanh dùng bữa trưa xong liền truyền Tiểu Vạn đến tra hỏi.

     "Nhảy xuống vách núi làm sao lại tổn thương thành tình trạng thế này?" Tiểu Khanh ngữ khí vẫn nhàn nhạt, nhìn không ra phải chăng đã tức giận.

     Tiểu Khanh càng không chút biến sắc, trong lòng Tiểu Vạn càng thấp thỏm: Lão đại từ trước đến nay hỉ nộ khó dò, đáp lời nếu có chút sai lầm, cho dù hiện tại mình còn mang tổn thương, cũng không ảnh hưởng roi của lão đại rơi xuống người mình, đánh thành tổn thương càng thêm tổn thương.

     "Cái vách núi kia tiểu đệ đã biết từ trước, bên dưới rõ ràng có nước chảy xiết, tiểu đệ lại am hiểu bơi lội, mới dám nhắm mắt nhảy xuống, nào biết đêm đó vậy mà một giọt nước cũng không có." Đúng là kẻ xui xẻo uống nước lạnh cũng tê răng, Tiểu Vạn nghĩ thầm.

     Một thanh âm không vội không chậm nhu hòa vang lên: "Huyệt đạo toàn thân ngươi bị quản chế, lại nhảy xuống vách núi đầy đá, bây giờ hoàn hảo không chút tổn hại trở về, đã là vạn hạnh." Tiểu Hòa nói khẽ. Tiểu Hòa mặt mũi mười phần thanh tú, dáng người cũng so các huynh đệ khác thấp bé chút. Lá gan cũng rất nhỏ, dễ xấu hổ. Võ công càng kém đến không hợp thói thường, quả thực không giống Phó gia đệ tử.

     Bất quá, kỳ quái là, vô luận là sư phụ Phó Long Thành hay là các vị sư thúc, đối Tiểu Hòa lại đều rất khoan dung. Cho dù nghiêm khắc như lão đại Tiểu Khanh, tựa hồ đối Tiểu Hòa cũng có nhiều khoan dung. Cho nên Tiểu Hòa mới dám trong lúc Tiểu Khanh tra hỏi, phát biểu ý kiến của mình.

     Tiểu Khanh nhàn nhạt nở nụ cười, muốn nói chuyện, lại đột nhiên ngừng nói, đứng dậy.

     Phó Long Thành, Phó Long Bích từ đối diện đi tới. Bốn người Tiểu Khanh vội tiến về phía trước một bước, cùng quỳ xuống hành đại lễ, hô to: "Sư phụ, nhị thúc."

     Tiểu Vạn cũng muốn quỳ xuống, Phó Long Thành đã giơ tay lên nói: "Ngươi lễ miễn."

     Phó Long Thành tuy nói miễn lễ, Tiểu Vạn vẫn miễn cưỡng dùng đầu gối chưa quấn băng vải quỳ xuống, một gối chĩa xuống đất gọi: "Sư phụ, nhị thúc." Động tác này làm hắn đau đến nhếch miệng.

     Phó Long Thành cười cười: "Đều lên đi." Đi đến ghế  Tiểu Khanh vừa ngồi qua ngồi xuống, đối Phó Long Bích cười nói: "Ngươi cũng ngồi đi." Phó Long Bích hạ thấp người, ngồi vào ghế bên phải.

     Tiểu Khanh rót trà cho sư phụ, sư thúc, kính cẩn xuôi tay đứng một bên.

     "Tiểu Vạn tổn thương như thế nào." Phó Long Thành hỏi.

     "Tam thúc đã nhìn qua, không có vấn đề gì lớn, qua ba, năm ngày, liền có thể khôi phục, nhưng có 4 chỗ bị thương gân cốt, còn phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian." Tiểu Khanh hạ thấp người đáp. Lập tức quỳ xuống nói: "Đều do đệ tử điều hành không tốt, mới làm nhiệm vụ lần này thất bại, thỉnh sư phụ hàng trách." Tiểu Khanh quỳ, Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh, Tiểu Hòa cũng vội quỳ theo, đau đến Tiểu Vạn sắc mặt trắng bệch, cũng không dám lên tiếng.

   Phó Long Thành mỉm cười: "Không sao. Chuyện này sau hẵn nói." Phất tay mệnh mấy người đứng lên.
     "Tiểu Vạn, vị cao tăng Thiếu Lâm kia nhìn như thế nào?" Phó Long Thành tựa hồ đối với vị hòa thượng điên trong miệng Tiểu Vạn cảm thấy rất hứng thú.

     "Hoà thượng điên đó sao?" Tiểu Vạn lời vừa ra khỏi miệng, vội nói: "Đồ nhi thất ngôn, là vị Thiếu Lâm cao tăng kia." Mặt Tiểu Vạn đỏ bừng, sợ hãi nhìn về phía Tiểu Khanh. Thấy Tiểu Khanh cũng không có biểu cảm gì không vui, Tiểu Vạn nhẹ nhàng thở ra, ở trước mặt sư phụ nói sai, sư phụ chưa chắc sẽ trách, nhưng lão đại Tiểu Khanh không chừng sẽ định mình cái tội khẩu vô già lan (口无遮拦: nói chuyện không kiêng nể,nghĩ sao nói vậy).
     Tiểu Vạn suy nghĩ một chút: "Vị Thiếu Lâm cao tăng kia dáng người nhỏ gầy, nhưng hai tay đặc biệt to lớn, lớn hơn rất nhiều so với người bình thường, lại rất có lực, đệ tử bị hắn bắt lấy, lại nửa ngày không thể động đậy. Mà hắn tựa hồ có chút điên điên khùng khùng."
     "Ngươi như thế nào gặp được vị đại sư này?"
     "Lúc đệ tử bị phái đến Tàng Kinh Các quét dọn thì gặp hắn. Đêm đó, lúc đệ tử đang làm công khoá, nhìn thấy có người bịt mặt đem một quyển sách len lén bỏ vào trong Tàng Kinh Các."
     "Ngươi xác định hắn là trả sách, mà không phải trộm sách sao?" Phó Long Thành hỏi.
     "Vâng, đệ tử nhìn rất rõ ràng, hắn từ trong ngực móc ra sách len lén để vào một góc. Đệ tử thấy, nổi lên hiếu kỳ, liền đuổi theo hắn, kết quả chạy qua mấy ngọn núi thì bị mất dấu. Đệ tử sợ bị phát hiện, đành phải trở về Thiếu Lâm Tự."
     "Về sau liên tiếp mấy đêm liền, người bịt mặt kia đều ở trước mặt đệ tử xuất hiện một chút, đệ tử đương nhiên đuổi theo hắn, mặc dù vẫn là đuổi không kịp, nhưng cách hắn lại càng ngày càng gần."
     "Cuối cùng vào đêm thứ năm, đệ tử mặc dù chưa bắt được hắn, lại kéo rơi được khăn che mặt hắn, mới phát hiện hắn là một lão hòa thượng."
     "Lão hòa thượng này tuyệt không tức giận, ngược lại mặt mày hớn hở nói liền mấy chữ "hảo", mới chạy đi."
     "Ngày hôm sau, lão hòa thượng lại tới, đệ tử không muốn phát sinh thêm sự cố, không thèm để ý đến hắn, hắn lại hướng đệ tử vẫy vẫy tay. Đệ tử nhất thời hiếu kì, quyết định lại đi nhìn một lần cuối." Nói đến đây, cảm thấy hối hận không thôi, "Nào biết lại bị hắn lừa."

     Lão hòa thượng ở dưới bóng đêm như một đạo khói nhẹ, thân pháp nhẹ nhàng. Tiểu Vạn cũng không cam chịu yếu thế, đi sát đằng sau. Đang chạy hăng hái, lão hòa thượng bỗng nhiên ngừng lại, Tiểu Vạn thu thế không kịp, kém chút đụng vào người lão hòa thượng. Lão hòa thượng hướng Tiểu Vạn cười: "Ngươi mỗi đêm đều đi theo lão nạp tản bộ, lão nạp muốn tặng ngươi chút lễ vật."
     Tiểu Vạn lười tin hắn, vừa định nói chuyện, lão hòa thượng xuỵt một tiếng, chỉ vào đại thụ bên cạnh, ra hiệu Tiểu Vạn ẩn thân đi. Tiểu Vạn hừ một tiếng, thầm nghĩ, thử xem ngươi muốn chơi trò gì, nhảy lên đại thụ, giấu đi hô hấp. Vừa mới ẩn thân kỹ, một trận gió thơm liền thổi qua: Là thịt. Mà có thể đem mùi thơm của thịt bay xa mười dặm, nhất định là xuất ra từ tay đầu bếp nổi danh nhất đương triều Ngô Phi.
     Tiểu Vạn từ lúc đến Thiếu Lâm tự làm hòa thượng, đã ròng rã ba tháng không biết vị thịt, đột nhiên nghe được loại mùi thơm này, quả thực nhịn không được.
     "Đại sư. Đây là Ngô đại trù tự mình cầm đao làm thịt rán sốt chua ngọt, thịt heo cắt sợi, thịt bằm xào cải thìa, địa tam tiên, vịt chiên giòn... Không biết có hợp ý đại sư không." Một thiếu niên anh tuấn tuổi chừng nhược quán cung kính đối lão hòa thượng hạ thấp người hành lễ.
     Lão hòa thượng cười ha ha một tiếng: "Không tồi. Không tồi."
     Thiếu niên thấy lão hòa thượng cao hứng, vội hạ thấp người nói: "Đại sư thích liền không uổng công tại hạ vượt ngàn dặm, tốn hao vạn kim cầu được mấy món ăn này."
     Lão hòa thượng cười: "Ngươi đã hiếu thuận như thế, lão nạp hôm nay lại truyền cho ngươi một chiêu, xem kỹ." Nói xong, vung tay làm một cái chiêu thức kỳ dị, Tiểu Vạn giật mình, nghĩ không ra lão hòa thượng này lại có mấy phần bản lĩnh, quyền pháp thần kỳ, không khỏi suy ngẫm.
     Thiếu niên mở to hai mắt nhìn kỹ xong, còn chưa kịp hưng phấn, đã có chút uể oải: "Đại sư, tốc độ của ngài có chút quá nhanh, tại hạ còn chưa thấy rõ ràng, không biết..."
     "Là ngươi đần, còn gây thêm phiền phức cho lão nạp sao? Lão nạp dạy ai cũng chỉ dạy một lần, không nhớ được chính ngươi trở về nghĩ đi."
     Thiếu niên còn muốn lại cầu, lão hòa thượng đã không nhịn được nói: "Mau cút, mau cút, nếu chậm trễ thời gian lão nạp dùng cơm, lão nạp liền đánh người."
     Thiếu niên chắc từng nếm qua tư vị thua thiệt từ lão hòa thượng, không dám nói nữa, vội ôm quyền cáo từ rồi chạy.

     Tiểu Vạn nói đến đây, ngẩng đầu nhìn sư phụ một chút, sắc mặt có chút đỏ: "Lão hòa thượng đuổi thiếu niên kia đi xong, liền bắt đầu ăn uống thả cửa, cũng cho đệ tử tùy ý hưởng dụng. Đệ tử thấy hòa thượng hào phóng như thế, mà lại, mà lại. . ."
     Tiểu Hòa ở bên cạnh cười nói: "Mà lại rượu thịt thực sự rất thơm có đúng không." Tiểu Hòa cười một tiếng, lông mày cong cong, càng lộ vẻ yếu đuối. Tiểu Khanh hơi nhíu mày lại, Tiểu Hòa ở ngay lúc sư phụ tra hỏi cũng còn lắm miệng, mình thật sự là quản giáo vô phương. Có điều, cái này cũng chẳng trách mình, đều là sư phụ quá dung túng Tiểu Hòa.
     "Đệ tử từ khi tuân mệnh đi Thiếu Lâm làm hòa thượng, đều ăn chay, bỗng thấy nhiều rượu thịt như vậy, liền không chút suy nghĩ, ngồi xuống ăn." Tiểu Vạn vừa nói vừa vụng trộm nhìn Phó Long Thành cùng lão đại. Thấy mặt hai người đều không có dị sắc, lúc này mới yên tâm nói tiếp.
     "Rượu thịt rất thơm ngon, lão hòa thượng ăn cũng thật nhanh, đệ tử vậy mà đoạt không được gì, mắt thấy chỉ còn một cái đùi gà, đệ tử trong lòng quýnh lên vậy mà ra tay đi lấy." Tiểu Vạn nói đến chỗ này, cũng cảm giác ngượng ngùng.
     Tiểu Hòa cười nói: "Thật quá thất lễ."
      Tình huống lúc ấy, Tiểu Vạn đâu còn quản cái gì thất lễ không thất lễ, tay như gió táp, phóng tới cái đùi gà cuối cùng . Lão hòa thượng thấy, tay phải vừa nhấc, nhanh như chớp giật, đùi gà đã đến trong tay lão hòa thượng. Tiểu Vạn không chịu từ bỏ, tay lại phóng tới muốn nắm lấy cổ tay hắn; hắn lại chuyển hướng, nhẹ nhàng tránh đi, đưa tay điểm huyệt đạo Tiểu Vạn. Tiểu Vạn đưa tay, trơ mắt nhìn lão hòa thượng đem đùi gà nhét vào cái miệng to như chậu máu của hắn.
      Tiểu Vạn bị chế trụ, dưới tình thế cấp bách, mở miệng mắng lão hòa thượng kia, già mà không kính, cầm kỹ khinh người.
     Nghe đến đây, Tiểu Hòa đã mở miệng trước: "Tiểu Vạn sư huynh, trước mặt cao nhân tiền bối huynh cũng dám vô lễ như vậy." Tiểu Vạn nhìn Tiểu Hòa, trừng mắt liếc hắn một cái, lại phát hiện Tiểu Khanh sư huynh sắc mặt giống như không tốt lắm, không dám nói tiếp. Tiểu Hòa đã cười nói: "Ngươi làm cũng đã làm còn sợ cái gì, còn không nói tiếp, sư phụ vẫn chờ nghe a."
     Phó Long Thành cùng Phó Long Bích hai người nhìn Tiểu Hòa, đều hơi cười, không nói gì.
     Tiểu Vạn nói tiếp: "Lão hòa thượng nghe đệ tử mắng hắn, ngược lại hết sức cao hứng. Nói đệ tử mười phần hợp ý hắn, muốn thu đệ tử làm đồ đệ, đệ tử đương nhiên không chịu."
     "Lão hòa thượng liền giải khai huyệt đạo của đệ tử, nói, ta biết trong lòng ngươi không phục, ngươi cứ việc xuất toàn lực, nếu lão nạp trong vòng mười chiêu không thể đem ngươi đánh bại, liền bái ngươi làm thầy. Đệ tử liền nói, được."

     "Đệ tử hổ thẹn." Tiểu Vạn nói đến chỗ này, có chút uể oải.
     "Hẳn là huynh liền mười chiêu cũng đánh không lại sao?" Tiểu Hòa kinh ngạc hỏi.
     Tiểu Vạn xấu hổ: "Vâng. Đệ tử học nghệ không tinh, thẹn với sư phụ, sư thúc cùng các vị sư huynh dạy bảo."
     Phó Long Bích an ủi: "Con đường võ học, vốn là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đại sư hẳn là thế ngoại cao nhân, ngươi niên kỷ nhỏ, không cần quá cầu toàn."
     Tiểu Vạn mặc dù thua, nhưng vẫn không muốn bái lão hòa thượng làm thầy."Lão hòa thượng nói, ngươi đã bại bởi lão phu, chính là đồ đệ của lão phu, không đợi đệ tử trả lời, kéo đệ tử chạy."
     "Đệ tử không biết hắn muốn đưa đệ tử đi nơi nào, lại giãy dụa không được, đành phải theo hắn. Hòa thượng này lại không mang đệ tử đi xa, mà là nhốt ở phía sau núi Thiếu Lâm, đem đệ tử đưa vào một tòa miếu đổ nát nhỏ. Ép buộc đệ tử hành lễ. Đệ tử không chịu, chỉ nói, đã bái Thiếu Lâm phương trượng làm thầy, sao có thể lại bái ngươi."
     "Lão hòa thượng lại nói, tiểu tử Trí Viên kia tất nhiên là không tồi, nhưng lại không thể so sánh cùng ta. Ngươi nếu bái ta làm thầy, bối phận còn ở trên hắn, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu."
     Phó Long Thành nghe Tiểu Vạn nói tiểu tử Trí Viên kia, không khỏi nhíu mày. Trí Viên đại sư chính là đương thời chưởng môn Thiếu Lâm, được Võ Lâm đồng đạo kính ngưỡng. Tiểu Vạn học lão hòa thượng kia nói chuyện, lại không chú ý tới đây.
     Tiểu Vạn coi là lão hòa thượng khoác lác, cười: "Võ công của ngươi cao hơn phương trượng Thiếu Lâm sao?" Lão hòa thượng dương dương tự đắc vênh váo nói: "Đúng vậy, Kim Long Lệnh Chủ vang danh thiên hạ bây giờ cũng chưa hẳn là đối thủ của lão nạp." Tiểu Vạn nghe hắn nói như vậy, càng không muốn bái hắn làm thầy. Lão hòa thượng cười nói: "Ngươi nếu là biết công phu lão nạp lợi hại thế nào, tự nhiên nguyện ý muốn học." Liền điểm huyệt đạo Tiểu Vạn, biểu diễn một bộ quyền pháp.
     "Đệ tử, đệ tử vốn là không muốn xem." Tiểu Vạn có chút ảo não, "Thế nhưng quyền pháp kia quá kỳ diệu, huynh nhịn không được không liền nhìn?" Tiểu Hòa vừa đoán liền trúng.
     Lão hòa thượng thấy biểu cảm Tiểu Vạn, ha ha cười nói: "Trên đời này không có bao nhiêu người không muốn học quyền pháp của Lão Nạp, có người nghĩ hết biện pháp muốn học, ta còn không nguyện ý dạy hắn."
     Tiểu Vạn nghe lão hòa thượng nói như thế, trong lòng tức giận, quyền pháp kia dù lại tinh diệu gấp mười lần nữa, cũng không nguyện ý học nó. Liền nhắm mắt lại không để ý hắn. Lão hòa thượng nghĩ không ra Tiểu Vạn bướng bỉnh như thế , "Lão Nạp có nhiều thời gian, ngươi một ngày không học, liền phải ở đây thêm một ngày." Sau đó điểm Tiểu Vạn quanh thân yếu huyệt, để Tiểu Vạn không cách nào chạy trốn.
     Tiểu Vạn dù không sợ hòa thượng kia, lại không thể ở đó cùng hắn hao tốn thời gian. Qua năm ngày, vẫn nghĩ không ra cách gì. Mà qua năm ngày, kỳ hạn liền đến, theo quy củ hắn nên hướng Tiểu Khanh sư huynh báo cáo tiến độ nhiệm vụ, lão hòa thượng vẫn không chịu thả Tiểu Vạn đi.
     "Đệ tử bất đắc dĩ, nhớ tới sự cấp tòng quyền, đành phải dùng chút thủ đoạn."
     Phó Long Thành nghe xong, biết nhất định là Tiểu Khanh dạy hắn. Cười một tiếng không nói.

    "Đệ tử giả bộ bị quyền pháp kia mê hoặc, thái độ dịu lại, chuẩn bị bái hắn làm thầy. Lão hòa thượng nghe xong thật sự rất vui. Đệ tử lại nói, nếu muốn bái sư cần tắm rửa đốt hương để tỏ lòng thành kính với sư phụ. Lão hòa thượng nói không cần phiền phức thế, dập đầu một cái gọi sư phụ là đủ"

  "Đệ tử liền nói nếu không như thế, liền không bái hắn làm thầy. Lão hòa thượng quả nhiên tin là thật." Tiểu Vạn nói đến chỗ này, không khỏi có chút hổ thẹn. Lão hòa thượng làm việc tuy có chút điên rồ, nhưng lại không có ác ý với Tiểu Vạn. Động thái lần này của Tiểu Vạn đúng là thiếu  chút quang minh lỗi lạc.

     "Đệ tử mặc dù sinh lòng hổ thẹn, lại không còn biện pháp nào. Liền chuẩn bị thùng lớn, nước nóng, giả vờ muốn phục thị hắn tắm rửa, lão hòa thượng hết sức cao hứng, lột sạch quần áo nhảy vào bên trong, nói mấy năm rồi chưa tắm."

     Tiểu Vạn thấy lão hòa thượng cao hứng, lại giả vờ muốn giúp lão hòa thượng giặt quần áo, lấy đi tất cả quần áo của hắn. Sau đó còn nói muốn đun thêm chút nước. Lão hòa thượng nghĩ yếu huyệt toàn thân Tiểu Vạn đều bị chế trụ, cũng đùa nghịch không ra chiêu gì, liền đồng ý.

     Tiểu Vạn lại nhân cơ hội này, đem tất cả quần áo đều đốt đi, cũng thuận tay đem tất cả chăn mền có thể sử dụng trong miếu  đốt toàn bộ, rồi bỏ chạy. Lão hòa thượng gọi Tiểu Vạn nửa ngày cũng không hiệu quả, liền đánh bể đáy thùng nước, ôm thùng đuổi theo, Tiểu Vạn quýnh lên, nhảy xuống vách núi.

     Phó Long Thành nghe Tiểu Vạn nói đến chỗ này, nghĩ đến dáng vẻ hòa thượng tay ôm thùng ở giữa rừng cây truy đuổi Tiểu Vạn, không khỏi đều cảm thấy buồn cười. Phó Long Thành cố nén ý cười, mắng: "Tiểu Vạn, ai dạy ngươi bất kính với tiền bối như vậy."

     Tiểu Vạn nghe Phó Long Thành trách cứ, quỳ một chân xuống đất nói: "Đệ tử biết sai, chẳng qua đệ tử cũng là bất đắc dĩ, nếu không dùng biện pháp này, thực sự chạy không thoát ma chưởng của lão hòa thượng."

     Phó Long Bích cũng cười mắng: "Vị đại sư này làm việc dù trái với lẽ thường, lại không có ác ý, ngươi cũng quá mức vô lễ." Tiểu Vạn cúi đầu thừa nhận.

     "Vị đại sư kia chưa từng nói qua pháp danh của hắn sao?" Phó Long Thành hỏi.

     "Chưa từng đề cập qua. Chẳng qua lúc đệ tử đốt y phục của hắn, dường như có một chữ 'Liễu' được thêu trên đó.

     "Chẳng lẽ vị đại sư này là cao tăng Thiếu Lâm có chữ lót là Liễu?" Bây giờ Thiếu Lâm trụ trì có chữ lót là Trí, đời trước là chữ Tuệ, lại lên thêm một đời mới là chữ Liễu, nếu như vị đại sư này thật sự là cao tăng hệ Liễu, Tiểu Vạn nếu bái hắn làm thầy, bối phận đương nhiên ở trên Thiếu Lâm trụ trì.

     Phó Long Bích trong lòng hơi động, bỗng nhiên đoán được vị đại sư này có thể là ai. Thiếu lâm Liễu Không.

     Phó Long Thành cười nói: " Không đại sư là tuyệt đại cao thủ, nếu gặp lại không được thất lễ."

     "Vâng." Tiểu Vạn cung kính đáp, trong lòng lại nghĩ tốt nhất vẫn là đừng gặp, mình đùa cợt hắn như thế, nếu gặp lại, nhất định sẽ bị hắn sửa chữa một phen.

     Phó Long Thành mệnh Tiểu Vạn đứng dậy, phất tay để hắn cùng Tiểu Tỉnh, Tiểu Hòa lui xuống.

     "Chuyện để ngươi tra có tiến triển gì rồi?" Phó Long Thành hướng ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Khanh. Ngày đó Tử Đình cùng Nguyệt Lãnh bị Khả nhi lừa gạt, ở bên trong Y Hồng Viện cùng người Tôn gia động thủ, người bị giam trong Y Hồng Viện bị Khả nhi thừa dịp loạn cứu đi. Lúc ấy người Tôn gia từng nói, kẻ bị nhốt chính là thiếu chủ Tôn gia. Phó Long Thành mệnh Tiểu Khanh điều tra rõ việc này.

     Tiểu Khanh hạ thấp người đáp: "Đệ tử đã tra rõ, ngày đó người bị giam trong  Y Hồng Viện, chính là thiếu chủ Tôn gia Tôn Kiếm Hàn."

     Giang Nam Tôn gia, Đoan Mộc gia,  u Dương gia hợp xưng tam đại thế gia Giang Nam, trong đó, Tôn gia thiếu chủ Tôn Kiếm Hàn cùng Đoan Mộc gia đại tiểu thư Đoan Mộc Lan có hôn ước; Tôn Kiếm Hàn muội muội Tôn Kiếm Lan cùng  u Dương gia thiếu chủ  u Dương Bội Hiển có hôn ước. Các đại gia tộc chính là thông qua phương thức không ngừng liên hôn thành lập liên minh càng thêm vững chắc.

     Nhưng là, mắt thấy chuyện vui của Tôn gia cùng Đoan Mộc gia tới gần, Tôn gia thiếu chủ Tôn Kiếm Hàn lại không biết vì sao hối hôn trốn nhà, lại bị bắt ở kinh thành, nhốt trong Y Hồng Viện. Khả nhi vờ như Hương Nhi bị giam ở nơi đó, lừa gạt Tử Đình cùng Nguyệt Lãnh đánh nhau cùng người Tôn gia, thừa dịp loạn đem Tôn Kiếm Hàn cứu đi.

     Tiểu Khanh bẩm báo: "Khả nhi là người được Đại phu nhân Tôn gia cứu lên từ dưới sông, họ Tô, về sau lưu lại Tôn gia làm nha hoàn, hầu hạ Tôn Kiếm Hàn. Theo lời Mai tiểu thư, Tô Khả Nhi cũng là người Tỷ Muội Cung, chắc hẳn chuyện Tôn Nhị phu nhân đề cập, không thoát khỏi quan hệ cùng Tô Khả Nhi." Ngừng một chút, Tiểu Khanh cười: "Cho nên đệ tử phỏng đoán, Tôn Kiếm Hàn hối hôn trốn nhà, chắc hẳn cũng cùng cô nương gọi Tô Khả Nhi này có quan hệ."

     Phó Long Thành nghe, hơi nhíu mày. Phó Long Bích ở bên cười nói: "Tôn gia gia chủ Tôn Vô Kích cương trực công chính, trọng nhất lễ giáo, Tôn gia xảy ra chuyện như vậy, chắc hẳn phi thường giận dữ, nếu Tôn Kiếm Hàn bị hắn, chỉ e khó có thể sống sót." Ngụ ý, Tử Đình cùng Nguyệt Lãnh giúp Tô Khả Nhi cùng Tôn Kiếm Hàn chạy trốn, cũng coi như đánh bậy đánh bạ lại thành chuyện tốt.

     Phó Long Thành lạnh lùng nói: "Đã dám làm, còn sợ chết sao?"

     Phó Long Bích cũng không dám cùng đại ca tranh luận, chuyển chủ đề cười với Tiểu Khanh: "Tôn gia xảy ra chuyện như vậy, chắc hẳn Tiểu Mạc bị phái đi cũng không dễ xử lí."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro