Chương 13: Khóc lóc có lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hàn Bích Cư ở phía Tây Phó phủ, là nơi an tĩnh nhất, cũng là y quán Phó gia. Có bốn năm viện lạc lớn nhỏ, gạch xanh ngói đỏ, rợp bóng cây xanh.

     Hương Nhi được an bài ở viện lạc duy nhất phía tây. Lương Thần, Mỹ Cảnh phái hai tiểu nha hoàn lanh lợi đến, còn hai người lúc ở bên Thái hậu không bận rộn, cũng sẽ chạy đến bên này.

     Hai thiếu niên mặc áo màu lam ở trước cổng chính đứng hầu, thấy Phó Long Thành, Phó Long Bích xoay người quỳ xuống: "Yến Tây, Yến Bắc tham kiến sư phụ, nhị thúc." Yến Tây, Yến Bắc là Yến tự đệ tử.

     Phó Long Thành mệnh lên, Yến Tây hạ thấp người: "Tam thúc đang ở trong sân chờ sư phụ."

     Viện tử rất rộng rãi, trong sân có một đình nghỉ mát ngũ giác mái cong, bên trên có mấy chữ Khải thiếp vàng "Thính Hương Đình", con đường rải sỏi rộng hai người đi dẫn đến đại sảnh, hai bên là hai bồn hoa lớn được lát gạch bao quanh, trông như chỉ là cành khô màu đỏ, kỳ thật đây đều là cây mai trên trăm tuổi chỉ nở vào mùa đông, hoa mai màu trắng, hương thơm có thể tràn ngập cả Phó gia.

     Phó Long Tình đang ngồi bên cạnh bàn đá trong đình ngẩn người, Phó Long Bích vội ho nhẹ một tiếng, Phó Long Tình lúc này mới thấy đại ca cùng nhị ca đã đến gần, vội ra đón hạ thấp người gọi: "Đại ca, nhị ca."

     "Đang nghĩ gì vậy?" Người luyện võ lại phản ứng chậm như thế, Phó Long Thành đương nhiên không vui.

     Phó Long Tình mặt đỏ lên: "Không có chuyện gì." Phó Long Thành không nói nữa, tiến đến chính sảnh.

     Phó Long Thành vừa ngồi xuống đã lờ mờ nghe thấy tiếng khóc của nữ tử, lại không chỉ một người, không khỏi hơi nhíu mày: "Sao nhiều người khóc như vậy."

     Phó Long Tình hơi quẫn bách: "Là Lương Thần, Mỹ Cảnh hai nha đầu kia, đến thăm Mai tiểu thư."

     "Sư phụ, Sư Thúc mời dùng trà." Yến Tây, Yến Bắc phụng trà tiến đến.

     Phó Long Thành bình sinh ghét nhất người khác khóc sướt mướt, nhất là nước mắt nữ tử, khóc lên, lệ kia dường như vĩnh viễn không bao giờ hết, thật là khó mà chống đỡ. Nghĩ tới đây, không khỏi đối Tử Đình lại sinh ra mấy phần nộ khí. Nếu không phải hắn gây nhiều phiền toái như vậy, cô mẫu sao sẽ đem cái phiền phức này ném cho mình. "Mai tiểu thư cả ngày đều khóc thành dạng này sao?" Phó Long Thành kiềm chế tính tình.

     "Mai tiểu thư mười phần thương tâm, mỗi ngày đều rơi lệ. Hôm nay dường như nghiêm trọng hơn một chút." Phó Long Tình làm sao lại nguyện ý nghe một mảnh tiếng khóc bên trong Hàn Bích Cư.

     Hương Nhi mặc dù thương tâm, nhưng cũng không phải là người thích khóc. Khóc không ngừng như vậy, thực sự là bị người xúi giục. Người ra chủ ý này chính là Phó Long Dạ. Phó Long Dạ biết rõ tính tình đại ca, sớm đến nói nếu đại ca tới, liền dùng sức khóc lóc thảm thiết, Phó Long Thành tất nhiên bó tay toàn tập.

     Hôm nay vừa lúc Lương Thần, Mỹ Cảnh đến thăm Hương Nhi, Hương Nhi đương nhiên muốn hỏi thăm tình huống Tử Đình, Lương Thần, Mỹ Cảnh cũng không rõ, chỉ khuyên Hương Nhi bảo trọng thân thể, Hương Nhi nghĩ nếu mình tu dưỡng thân thể tốt, chỉ sợ sẽ lập tức bị trục cách Phó gia, không còn cơ hội gặp Tử Đình, vì vậy, hận không thể để sức khoẻ càng thêm tồi tệ.

     Lương Thần, Mỹ Cảnh đang trong độ tuổi mới biết yêu, đối với tình yêu vốn là mười phần ao ước, cũng có rất nhiều ảo tưởng, hai người đều yêu đệ tử trong phủ, nhưng phép tắc nghiêm ngặc lại khiến các nàng không dám vượt qua Lôi trì nửa bước, chỉ có thể đem phần tình cảm này cùng lo lắng chôn chặt dưới đáy lòng, nhưng lại không cách nào khống chế cảm xúc của mình, thường rơi lệ những lúc không người, bây giờ thấy Hương Nhi cũng vì yêu mà đau khổ như vậy, đồng cảm dâng lên, tự nhiên bồi Hương Nhi khóc không thôi.

     Phó Long Thành ngầm thở dài một hơi: "Đi mời Mai tiểu thư đến." Chỉ chốc lát, bên trong ngừng lại tiếng khóc, Mai tiểu thư được Lương Thần, Mỹ Cảnh đỡ ra.

     Hương Nhi vành mắt sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, trên mặt nước mắt chưa khô, chỉ qua thời gian mấy ngày, người rõ ràng gầy đi rất nhiều. Hai nha hoàn cũng khóc đến vành mắt đỏ ửng, nhất là Lương Thần, còn không ngừng thút thít, hiển nhiên là cố nén nước mắt.

     Phó Long Thành vốn định nhìn xem Hương Nhi tu dưỡng đến đâu rồi, nếu như thương thế không còn liền chuẩn bị đưa nàng rời khỏi Phó Gia, thế nhưng nhìn bộ dáng này của Hương Nhi, dường như còn không khoẻ mạnh bằng mấy ngày trước, không khỏi ngầm cau mày, đồng thời trong lòng trách cứ tam đệ Long Tình hành sự bất lực.

     Hương Nhi bịch một cái quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Phó đại thiếu gia, cầu ngài cho ta nhìn Tử Đình một cái." Lương Thần, Mỹ Cảnh lập tức bồi quỳ bên cạnh Hương Nhi.

     "Lương Thần, Mỹ Cảnh, còn không mau đỡ Mai tiểu thư lên." sắc mặt Phó Long Thành trầm đi một chút.

     "Nếu đại thiếu gia không cho phép, Hương Nhi tuyệt không đứng dậy." Thái độ kiên quyết, "Hương Nhi cảm tạ ân cứu mạng của Phó gia, nhưng nếu Phó đại thiếu gia ép buộc ta cùng Tử Đình tách ra, Hương Nhi tình nguyện chết đi."

     "Mai tiểu thư, Tử Đình không có việc gì, chỉ ở thạch lao hối lỗi. Cho ngươi gặp hắn cũng không phải việc khó gì, chỉ là các ngươi gặp nhau rồi thế nào?" Phó Long Thành dứt khoát nói rõ ràng: "Thân phận Tử Đình đặc thù, hôn sự của hắn nên do Thái hậu làm chủ, bây giờ Thái hậu đã không cho phép ngươi cùng Tử Đình cũng không cần gặp lại."

     Không sai, gặp Tử Đình lại sẽ thế nào? Nương của Tử Đình không muốn tức phụ là mình, Tử Đình có thể làm gì? Chẳng lẽ mình muốn bức Tử Đình thành kẻ bất hiếu sao." gặp Tử Đình lại sẽ thế nào, gặp Tử Đình lại sẽ thế nào?..." Hương Nhi lẩm bầm lặp lại câu này, ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Nước mắt lại trượt xuống hai gò má.

     Phó Long Thành đột nhiên cảm giác được mình tựa hồ có chút tàn nhẫn, đứng lên nói: "Mai tiểu thư, con người sống trên đời không phải mọi chuyện đều có thể đạt thành ý nguyện, Mai tiểu thư vẫn nên trước điều dưỡng tốt thân thể mới quyết định tiếp. Lương Thần, Mỹ Cảnh, dìu Mai tiểu thư vào nghỉ ngơi đi."

     Hai nha đầu rơi nước mắt, nghẹn ngào xác nhận, lần nữa đỡ Hương Nhi, Hương Nhi lúc này lại không hề phản kháng, mặc cho hai người đỡ ra khỏi phòng.

     ...

Hồ Khoan Tâm, nước hồ trong vắt, cảnh sắc khiến người thoải mái, đàn cá màu bạc rượt đuổi chơi đùa, từng đôi từng đôi uyên ương nghịch nước. Mặt trời lặn chiếu xuống mặt hồ, lấp lánh. Một bãi cỏ lớn bằng phẳng xanh mướt ở bên hồ, chính giữa đặt ghế đá cùng bàn đá.

Phó Long Thành chắp tay đứng bên hồ, tâm tình phiền muộn dường như cũng vơi bớt. Không ngờ chuyện xảy ra với Tử Đình lại khiến người phiền lòng đến vậy. Người ta thường nói, quan thanh liêm khó giải quyết việc nhà, xem ra cổ nhân đã sớm nghiệm qua từ lâu.

Phó Long Bích thần sắc bình thản, khoanh tay đứng hầu phía sau, Phó Long Tình lại mất hồn mất vía, nhìn mặt nước ngẩn người.

"Long Tình." Phó Long Tình thấy đại ca gọi hắn, vội lấy lại tinh thần: "Đại ca có gì phân phó."

Phó Long Thành cảm thấy vô cùng kỳ quái, dường như mấy ngày nay Long Tình có tâm sự gì đó, đè xuống khó chịu trong lòng, hỏi: "Mai tiểu thư không có trở gì ngại rồi?"

"Vâng, dư độc đã thanh trừ, đối thân thể Mai tiểu thư không tổn thương chút nào. Gần đây dùng thuốc an thần điều dưỡng cùng thuốc bổ, nếu Mai tiểu thư chịu uống thuốc đúng giờ, thân thể hẳn là rất nhanh có thể khôi phục." Vấn đề ở chỗ Hương Nhi căn bản không chịu uống những thuốc bổ này, thậm chí cơm cũng không ăn.

"Tử Đình thế nào rồi?"

"Tổn thương cơ bản đã khỏi hẳn, những ngày này đều rất yên tĩnh, rất thủ phép tắc." Nguyên lai gia quy Phó gia, đệ tử bị phạt hối lỗi mỗi ngày đều phải quét dọn sạch sẽ Thải Vi Đường, còn phải ở trước tường quỳ một canh giờ, tĩnh tư ngẫm lại lỗi lầm.

"Nếu thủ phép tắc, cũng sẽ không chọc phiền phức thành dạng này." Phó Long Thành hận không thể lại đánh Tử Đình một trận.

"Đại ca, chuyện Tử Đình, chỗ cô mẫu thật không có cơ hội xoay chuyển sao?" Phó Long Bích do, mở miệng hỏi.

"Ngươi nói lời này là có ý gì." Phó Long Thành nhìn đệ đệ một cái.

"Đại ca, nhị thúc chỉ có một đứa con là Tử Đình, Tử Đình còn tiếp hoàng vị, lại đã trưởng thành từ lâu, hẳn là có chút chủ ý của mình..." Phó Long Bích đương nhiên đọc hiểu ánh mắt cảnh cáo của đại ca, lại vẫn cố lấy dũng khí vì Tử Đình uyển chuyển cầu tình.

Tinh quang trong mắt Phó Long Thành lóe lên, Long Bích thấy, lời còn lại cũng không dám nói tiếp, cúi đầu.

Phó Long Thành trầm giọng: "Ngươi đây là đang nhắc nhở ta sao?"

"Tiểu đệ không dám." Phó Long Bích vội khom người.

Phó Long Tình thật vất vả gom góp dũng khí định nói chuyện, cũng nuốt trở vào.

...

Thải Vi Đường. Vừa vào đại sảnh Tùy Phong đã ra đón, quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến sư phụ, nhị thúc, tam Thúc." Phó Long Bích hỏi: "Ngươi sao lại ở chỗ này."

Nguyên lai người phụ trách trực ban ở Thải Vi Đường, trừ có phân phó đặc thù, đều do đao vệ đệ tử đảm nhiệm. Phó gia có một nửa là hoàng tộc, tự nhiên có chút phép tắc tương tự cùng hoàng cung.

Nội phủ đệ tử chia làm ba tầng. Tầng một đảm nhiệm tổng quản lý, là mấy vị thiếu gia Phó gia từ Phó Long Bích trở xuống; tầng hai phụ trách nhiệm vụ phân khu, do đệ tử đời thứ hai từ Tiểu Khanh trở xuống đảm nhiệm; tầng ba chính là thị vệ trong phủ, chia thành hai nhóm là đao vệ cùng kiếm vệ, mỗi nhóm gồm bảy mươi hai người, phụ trách tuần vệ toàn phủ cùng canh gác.

Phó gia Thiết Huyết Tam Thập Lục Kỵ, Phi Vân Nhị Thập Tứ Ưng cùng các đệ tử khác lại gọi là ngoại phủ đệ tử, tuy lấy thân phận người giang hồ hành tẩu kỳ thật chính là nhãn tuyến mà Phó gia trải rộng khắp thiên hạ. Những đệ tử này đều được tuyển chọn năm mười tám tuổi, đến hai mươi bốn tuổi liền phải rời đi, mà lão đại lại có thể ở lại đến hai mươi tám tuổi. Những người còn lại giới hạn nghiêm ngặt theo tuổi tác, thiếu một người thì chọn một người mới bổ sung, nhân số luôn là bảy hai, ba sáu và hai bốn.

Trong phủ còn có ba vị quản gia, chính là ba huynh đệ, tên Vương Phúc, Vương Hỷ, Vương Lộc. Ba vị lão quản gia này đều là thư đồng của Phó lão thái gia Phó Hoài. Lúc Phó Thanh Thư đương gia liền thăng họ thành quản gia, trên danh nghĩa là chủ tớ, lại thân như huynh đệ. Đến thế hệ này của Phó Long Thành, thân phận ba vị quản gia liền cao hơn, mặc dù bọn hắn tự hạ mình, xưng là lão nô, nhưng Phó Long Thành luôn đối ba vị quản gia vô cùng cung kính. Những người khác trong Phó gia lại càng không cần phải nói.

Quản gia Phó Gia cũng không phải trên ý nghĩa phổ thông quản gia, mà tương đương với tam đại thống lĩnh của một đại gia tộc. Lộc quản gia là chủ sự Quan ngoại Phó Gia tiêu cục. Phúc quản gia càng quyền cao chức trọng, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ hắn đều được làm chủ một nửa. Phúc quản gia làm người tương đối nghiêm khắc, Hỷ quản gia xử lý tạp vụ thường ngày trong phủ, làm người tương đối hòa ái, lại chiếu cố sinh hoạt thường ngày của rất nhiều người trong phủ vô cùng chu đáo.

      Hai vị quản gia bởi vì tuổi tác đã cao, đệ tử trong phủ cũng dần trưởng thành, gần hai năm qua, rất ít tự mình lo liệu sự vụ, chỉ làm chút chuyện giám sát chỉ đạo. Có điều mười năm nay, hàng năm Phúc đại quản gia cùng Hỷ nhị quản gia luôn dành thời gian hơn một tháng xuất phủ đi đâu đó, bọn họ đi nơi nào làm cái gì không ai biết cũng không ai dám hỏi. Phó Long Thành cũng không ngoại lệ.

Trước khi Thái hậu đến, hai vị quản gia vốn muốn xuất phủ, vì Thái hậu nên chậm trễ nửa ngày hành trình, nhìn thấy Thái hậu xong liền lên đường rời đi. Phó Long Thành trừ thỉnh hai vị lão nhân gia bảo trọng thân thể, cũng tuyệt không hỏi nhiều.

"Vâng. Hôm nay vốn là Yến Đông sư huynh trực, chẳng qua Nguyệt Lãnh sư huynh phân phó Yến Đông sư huynh đi làm việc khác. Để đệ tử ở đây trực một ngày." Trong số Phó gia đệ tử, Tùy Phong cùng Ngọc Tường niên kỷ nhỏ nhất, lại ở Phó gia từ lúc còn là hài nhi trong tã lót. Phó Long Thành đối hai đệ tử này khoan dung cùng thương tiếc nhất.

"Nguyệt Lãnh ở bên trong?" Phó Long Thành nhàn nhạt hỏi.

"Nguyệt Lãnh sư huynh đem bút mực vào trong cho Tử Đình thúc, Tử Đình thúc muốn viết thư cho Hương di." Tùy Phong hỏi một đáp mười, lời vừa ra vội vàng dùng tay che miệng, lại cảm thấy bộ dạng này ở trước mặt  sư phụ không ổn, vội buông tay xuống, có chút lo sợ bất an.

"Viết thư?"

"Sư phụ, ngài không có nói qua không cho phép người bị phạt viết thư, sư phụ đừng tức giận."

"Ta chưa nói qua loại chuyện này sao?" Phép tắc của Phó Long Thành rất nhiều, hắn nhất thời cũng nhớ không nổi mình có loại quy củ này không.

"Vâng, sư phụ, quy củ của sư phụ Tùy Phong đều nhớ rất rõ, quy củ thạch lao cũng vô cùng rõ ràng, tuyệt không có mục không cho phép viết thư." Tùy Phong vội nói.

Phó Long Thành nhẹ gật đầu: "Trở về liền nói cho Tiểu Khanh, phàm là người bị phạt không cho phép viết thư."

Phó Long Bích hạ thấp người xác nhận. Tâm trạng Đại ca xem ra không được tốt. Phó Long Bích không khỏi có chút thấp thỏm.
"Ngươi không ở bên trong hầu hạ, ở đây làm cái gì?" Phó Long Thành hỏi.

"Nguyệt Lãnh sư huynh không cho đệ tử ở bên trong, phân phó đệ tử ở chỗ này chờ, nếu có người tới, kịp thời thông truyền." Tùy Phong nhanh miệng đáp.

Phó Long Bích nghe lời này của Tùy Phong, thầm nghĩ hỏng bét. Tùy Phong nói chuyện không biết suy nghĩ, vậy chẳng phải có ý là Nguyệt Lãnh để Tùy Phong ở đây đón gió sao? Hắn biết rõ tâm tính Nguyệt Lãnh. Nguyệt Lãnh bản tính thuần lương, có phần biết phân tấc, tuyệt không nói lời khiến người hiểu lầm như thế.

Phó Long Thành nhíu mày một cái: "Nguyệt Lãnh quả là càng ngày càng giỏi. Ngươi đi thông truyền một tiếng, nói là sư phụ đến."

Cũng tốt, tới gặp đồ đệ còn muốn người thông truyền.Lời này rõ ràng mang theo tức giận. Phó Long Tình trong lòng liền biết câu "Nếu có người tới, kịp thời thông truyền" khiến đại ca tức giận. "Tùy Phong, ngươi nghĩ cẩn thận, Nguyệt Lãnh sư huynh ngươi có nói qua để ngươi thông truyền không." Phó Long Bích nhịn không được mở miệng quát hỏi.

Lừa gạt tôn trưởng luôn là tối kỵ của danh môn thế gia, tội bất kính tôn trưởng cũng là trọng tội của võ lâm gia tộc. Nếu Nguyệt Lãnh thật nói qua lời này, không thể nghi ngờ chính là có ý đối sư trưởng bất kính.

Tùy Phong nghe khẩu khí sư phụ, đã sớm thầm hô không ổn, lúc này nghe nhị thúc quát, mới đột nhiên nhớ được mình sai ở chỗ nào, cuống quít quỳ xuống: "Sư phụ, Nguyệt Lãnh sư huynh chỉ nói để đệ tử ở chỗ này chờ, 'Nếu có người tới, kịp thời thông truyền' tám chữ này là Tùy Phong tự ý thêm vào."

"Tùy Phong lớn mật, loại lời đại bất kính này ngươi cũng dám nói lung tung. Còn không vả miệng." Phó Long Bích rất ít trách phạt đệ tử, lần này cũng có chút tức giận.

"Sư phụ khai ân, sư thúc minh giám, là Tùy Phong sai, Tùy Phong nói không lựa lời. Nguyệt Lãnh sư huynh quả thật không có nói vậy." Tùy Phong vừa nói vừa tự mình vả miệng, tuy là tự mình ra tay, lại đánh rất nặng.

Nguyệt Lãnh từ trong phòng tối bước nhanh ra, thấy Tùy Phong quỳ trên mặt đất vả miệng, không biết hắn phạm vào tội gì, vội quỳ ở bên cạnh hắn, cũng không dám mở miệng cầu tình. Tùy Phong bốp bốp vả miệng năm sáu lần, bên miệng đã chảy xuống máu. Phó Long Thành mới nhíu mày nói: "Được rồi." Tùy Phong ngừng tay, thân thể sợ hãi phát run, không dám ngẩng đầu.

Phó Long Thành nhìn chằm chằm Phó Long Bích: "Ngươi ngược lại là càng ngày càng nuông chiều đám chất nhi này." Nguyệt Lãnh bị Tử Đình liên lụy, vốn đã bị Phó Long Thành trách phạt, lại vì được Thái hậu cô mẫu cầu tình, Phó Long Thành mới tha Nguyệt Lãnh.

Lần này Nguyệt Lãnh lại đến cho Tử Đình cùng Hương Nhi truyền tin, chuyện Tử Đình cùng Hương Nhi đã không được tôn trưởng cho phép, cử động lần này của Nguyệt Lãnh có ý ngầm làm trái mệnh lệnh bề trên, Phó Long Thành sao có thể không tức giận. Bây giờ Tùy Phong bị phạt, cũng là bị Nguyệt Lãnh liên lụy, Phó Long Bích làm như thế, cũng là sợ đại ca trọng phạt Nguyệt Lãnh, mới có ý vì hắn giải vây.

Phó Long Bích cúi đầu: "Tiểu đệ không dám."

Phó Long Thành nhìn Nguyệt Lãnh một chút, nói: "Ngươi có biết Tùy Phong vì sao bị phạt không."

Nguyệt Lãnh dập đầu: "Đồ nhi không biết, nhưng vẫn là đồ nhi làm sư huynh lại chưa thể giáo huấn tốt sư đệ, thỉnh sư phụ trách phạt."

"Là ngươi mệnh Tùy Phong thủ ở chỗ này?"

Nguyệt Lãnh chần chừ chốc lát đáp: "Vâng."

Sắc mặt Phó Long Thành lạnh đi.

Nguyệt Lãnh bị dọa cho mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy: "Là đồ nhi tự tiện làm chủ, đáp ứng giúp Hương di... Giúp Mai tiểu thư truyền lời cho Tử Đình thúc, cũng thỉnh Tử Đình thúc viết thư cho Mai tiểu thư. Đồ nhi biết cử động lần này sẽ bị phạt nặng, cho nên để Tùy Phong tránh đi. Đều là Nguyệt Lãnh tự cho là thông minh, thỉnh sư phụ trọng trách."

Phó Long Bích lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hàm Yên cũng đến. Thái hậu lo lắng cho Tử Đình, mình đến thăm hỏi có vẻ không tốt, liền gọi Hàm Yên tới. Hàm Yên xa xa thấy hai sư đệ quỳ trên mặt đất, sư phụ sắc mặt giận dữ, vội đi lên mấy bước quỳ xuống: "Sư phụ, sư thúc."

Lúc này nộ khí của Phó Long Thành mới giảm xuống. Nghiêm mặt giáo huấn Hàm Yên: "Ngươi bình quản giáo sư đệ thế nào vậy." Hàm Yên không biết Nguyệt Lãnh, Tùy Phong phạm sai lầm gì, lại không dám hỏi, đành phải dập đầu: "Là Hàm Yên sai, thỉnh sư phụ trách phạt."

Tùy Phong cũng dập đầu: "Sư phụ đừng trách hai vị sư huynh, đều là Tùy Phong sai."

Phó Long Thành vốn định mệnh Hàm Yên đánh Nguyệt Lãnh và Tùy Phong một trận thật nặng, đột nhiên nhớ tới cô mẫu nói mình đối xử với đồ đệ quá mức nghiêm khắc. Lúc mình bằng tuổi bọn chúng, hành động dường như còn to gan hơn một chút. Chỉ là phụ thân rất ít tức giận trách phạt, lỡ như có sai lầm, phụ thân muốn phạt, gia gia, nương cùng cô mẫu đều sẽ bảo vệ cầu tình. Số lần bị ăn đòn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng bây giờ đệ tử trong phủ không được may mắn như vậy. Kể cả mấy đệ đệ của mình, cứ cách ba ngày lại bị đánh bị phạt. Những đệ tử này đều tầm mười bảy, mười tám tuổi, hai mươi tuổi, chính là thời kì khí huyết tràn đầy, thỉnh thoảng mắc lỗi cũng là nhân chi thường tình. Mình thật có chút quá khắc nghiệt.

Nhìn ba đồ đệ quỳ trên mặt đất, lại nhìn một chút Phó Long Bích, Phó Long Tình câm như hến, không khỏi có chút hối hận.

Mấy ngày nay, bởi vì Tử Đình, tính tình mình giống như càng thất thường một chút. Làm cho tử đệ trong phủ đều nơm nớp lo sợ, chỉ e đã làm sai điều gì. Mình tuổi đã gần ba mươi sao còn dễ tức giận như thế a.

Thần sắc Phó Long Thành hòa hoãn lại nói: "Có một số việc trưởng bối có trưởng bối suy xét, các ngươi chỉ cần làm theo là được. Lần này vi sư có thể không truy cứu, nếu kẻ nào lại dám vọng động, tuyệt không khinh tha.

"Vâng. Tạ sư phụ." Hàm Yên, Nguyệt Lãnh, Tùy Phong cùng lên tiếng xác nhận, lại đều không dám đứng dậy.

"Hàm Yên về sau quản giáo chặt Nguyệt Lãnh cùng Tùy Phong một chút. Đứng lên đi." Phó Long Bích đợi Phó Long Thành đi vào nội đường, đối ba cái chất nhi phân phó.

Hàm Yên đáp vâng, đợi sư phụ, sư thúc đi vào 'thiên thê' (thang trời) mới đứng dậy. Hiện tại chỉ còn lại bọn hắn ba sư huynh đệ, Hàm Yên không khỏi nhíu chặt mày, quát hỏi hai sư đệ: "Chuyện gì xảy ra, nói."
—————————————————
Thạch thất rộng lớn, tường đá lạnh như băng, bên trong cũng lạnh lẽo dị thường. Bốn viên bảo thạch khảm nạm trên vách đá, trước mỗi viên bảo thạch đều có một khối mờ đục để cản sáng của bảo thạch và điều chỉnh độ sáng căn phòng. Cửa đá không khóa, trượt trái phải để đóng mở mà không phát ra tiếng động nào, kỳ thật thạch thất có cửa hay không cửa, có khóa hay không khóa lại không chút nào trọng yếu. Dù cho đại môn rộng mở, đệ tử bị phạt cũng tuyệt không dám bước ra cửa đá nửa bước.

Tử Đình đoan đoan chính chính quỳ gối chính giữa thạch thất. Trong thạch thất không nhiễm bụi trần, rất sạch sẽ, bên cạnh đặt một chiếc bàn gỗ lê, trên bàn là một cái khay đồng khắc hoa vàng, bút mực giấy nghiên đều đủ. Hai cái bồ đoàn chỉnh tề bày nơi cách Tử Đình không xa. "Tử Đình bái kiến đại ca, nhị ca, tam ca." Tử Đình dập đầu hành lễ.

Phó Long Thành đi qua ngồi trên một chiếc bồ đoàn, vừa ngồi xuống, liền cảm giác một luồng hơi lạnh đánh tới. Phó Long Thành võ công thâm hậu, tất nhiên không ngại. Thế nhưng Tử Đình bị phạt không thể vận công hộ thể, phần này tội cũng đủ hắn chịu. Phó Long Bích, Phó Long Tình lẳng lặng đứng sau Phó Long Thành ba bước, nín hơi ngưng khí.

"Ngươi ngẩng đầu lên." Thanh âm Phó Long Thành lạnh lùng.
Tử Đình ứng thanh nâng đầu lên, nhìn đại ca một cái, vội rủ xuống ánh mắt. Qua mười mấy ngày, mặt Tử Đình đã tiêu sưng, thương thế cơ bản cũng khỏi hẳn, trường sam màu lam nhạt, sạch sẽ gọn gàng. Phần lưng thẳng tắp, gầy đi mấy phần nhưng như cũ khoẻ khoắn anh tuấn. Nộ khí của Phó Long Thành bất tri bất giác tiêu đi mấy phần. Nếu Tử Đình cũng tiều tụy giống Mai tiểu thư kia, chỉ sợ lại miễn không được bị huấn trách.

"Ngươi là cảm thấy thương thế tốt lên nhiều rồi, liền muốn bị đánh nữa sao?" Ánh mắt Phó Long Thành rơi xuống khay giấy tuyên, nộ khí lại dâng lên.

"Tử Đình không dám."

"Ngươi viết cái gì, lấy ra."

Tử Đình không khỏi thầm hô xui xẻo, hắn cùng Hương Nhi đã nhiều ngày không liên lạc với nhau, trong lòng lo lắng không thôi. Biết Hương Nhi được phép tĩnh dưỡng ở Phó Gia, không khỏi lại sinh ra một tia hi vọng, chuyện với Hương Nhi, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn. Gần trong gang tấc, lại hoàn toàn không có tin tức, Tử Đình quả thực trắng đêm khó ngủ.

Đột nhiên nhớ tới chuyện xưa hồng nhạn truyền thư, liền thừa dịp hôm nay Nguyệt Lãnh tới thăm mình, thỉnh hắn hỗ trợ mang phong thư đến cho Hương Nhi, ai biết được sẽ bị bắt tại trận.

"Còn không giao ra." Phó Long Thành đã có vẻ không kiên nhẫn.

Tử Đình có trăm ngàn cái không muốn, cũng không dám không nghe, đành phải móc ra một phong thư từ ngực áo, hai tay phụng cho đại ca: "Đây đều là chủ ý của tiểu đệ, đại ca đừng trách phạt Nguyệt Lãnh."

Phó Long Thành tiếp thư, nhìn cũng không nhìn, tay run một cái, thư tín hóa thành từng mảnh vụn nhỏ rơi trên mặt đất. Tử Đình nhìn đau lòng không thôi, mong nhớ của mình với Hương Nhi cứ như vậy hóa thành mảnh vụn, cảm giác giống như lòng của mình cũng bị vò nát. Nhưng lại không dám thỉnh cầu đại ca, cũng không dám nhặt lấy.

"Ngươi ở đây bao lâu rồi."

"Mười lăm ngày."

"Ngươi đều nghĩ cái gì?"

"Tử Đình biết sai." Những ngày này, Tử Đình nghĩ rất nhiều thứ, cuối cùng cũng rõ ý tứ lúc trước nhị ca hỏi hắn, nếu ngay từ đầu nói thật với Thái hậu, cầu Thái hậu đáp ứng, lại đem Hương Nhi giả thành nghĩa nữ của Mai Đại Nhân, mọi chuyện sẽ không phát triển đến mức này. Đương nhiên, ngoài sự hối hận, là ngày đêm nghĩ đến Hương Nhi, lời này lại không dám nói ra.

Phó Long Thành hừ một tiếng: "Không muốn nói thì đừng nói."

Tử Đình không dám đáp lời.

"Ngươi đã lâu không gặp Thái hậu, cũng không hỏi một tiếng sao?" Phó Long Thành đột nhiên lên giọng.

Tử Đình bị dọa đến run lên: "Tử Đình bất hiếu. Mẫu hậu nàng, nàng có mạnh khỏe không." Nhắc đến Thái hậu, Tử Đình có chút khổ sở, lần này mình thực sự khiến Thái hậu thất vọng, cũng tổn thương trái tim lão nhân gia nàng.

"Ngươi biết liền tốt. Hai ngày này Thái hậu muốn vì ngươi chỉ hôn, nên làm như thế nào, còn cần ta nói không?"

Tử Đình ngây người nửa ngày, yên lặng không nói, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Đại ca, Tử Đình nhất định phải bỏ qua Hương Nhi mới xem như tận hiếu đạo sao?"

Phó Long Thành sầm mặt lại.

Tử Đình đã nói tiếp: "Nếu Tử Đình cứ như vậy chết đi, cũng coi như là đứa con bất hiếu sao." Vừa nói, nước mắt vừa lặng lẽ lăn dài.

Phó Long Thành bỗng nhiên trong lòng mềm nhũn, nhớ tới năm đó lúc nhị thúc qua đời, Tử Đình chỉ có mười tuổi, lúc ấy hắn cũng là bộ dáng này, sau đó liền ngất đi. Lúc ấy Thái hậu từng đau lòng nói qua, đứa nhỏ Tử Đình này, càng thương tâm khó nhịn càng không chịu lớn tiếng khóc, đảo mắt mười năm trôi qua, đây là lần thứ hai Phó Long Thành nhìn thấy bộ dáng này của Tử Đình, chẳng lẽ, Mai tiểu thư ở trong lòng Tử Đình trọng yếu như vậy sao. Nhớ tới lúc ở Hàn Bích Cư, ánh mắt Hương Nhi tuyệt vọng đau thương, cùng bộ dáng hiện tại của Tử Đình sao mà tương tự như vậy.

Phó Long Thành không khỏi thở dài trong lòng, lập tức lại có chút kỳ quái, mình làm sao cũng trở nên đa sầu đa cảm rồi.

    Phó Long Thành đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, khi còn bé Thái hậu từng mời kỳ nhân xem mệnh cho Tử Đình cùng mình. Kỳ nhân từng nói Tử Đình hai mươi có con. Mình thì mười lăm có tử. Bây giờ mình đã gần ba mươi, còn chưa lập thê thất, tự nhiên là không chuẩn. Nhìn bộ dáng Tử Đình bây giờ, hai mươi có con càng là không thể nào. Nhưng vị kỳ nhân kia chính là trưởng lão Đoạn gia, từ trước đến nay xem mệnh tinh chuẩn, chuyện lớn như vậy sao lại không tính ra. Kỳ nhân còn nói rằng, Tử Đình năm hai mươi tuổi sẽ gặp đại kiếp, nhưng lại không có nguy hiểm, hậu phúc khôn cùng, chẳng lẽ là chỉ chuyện hắn cùng Mai tiểu thư?

Phó Long Bích lặng lẽ nhìn đại ca, không khỏi mười phần lo lắng, hắn cho rằng lời Tử Đình làm đại ca tức giận, sợ sẽ trọng trách Tử Đình, nhớ tới lúc ở đình nghỉ mát Thúy Trúc Hiên, đại ca từng nói muốn đánh gãy chân Tử Đình, càng bị dọa cho mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Vội hạ thấp người nói: "Đại ca, Tử Đình hắn nhất thời hồ đồ. . ."

Phó Long Thành khẽ vẫy tay, ngăn lại Phó Long Bích, đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Tử Đình.

Tử Đình nhất thời xúc động cùng phẫn nộ mới nói ra những lời kia, đại ca trầm mặc không nói đã thầm cảm thấy sợ hãi, thấy Phó Long Thành đi tới, nghĩ là đại ca muốn đích thân ra tay giáo huấn mình, bị dọa đến thân thể phát run, lại không dám né tránh. Phó Long Bích cùng Phó Long Tình cũng vạn phần sốt ruột, không biết nên làm thế nào cho phải.

Thế nhưng Phó Long Thành lại chưa ra tay, nhìn chằm chằm chữ "Sai" thật to trên tường, trầm giọng hỏi: "Ngươi là đang lấy cái chết bức bách?"

"Tử Đình. . . không dám." cúi đầu dưới ánh mắt lạnh lùng của Phó Long Thành.

"Vả miệng, mười bảy cái, tự ngươi đánh." Phó Long Thành lạnh lùng phân phó. Vừa rồi lời Tử Đình nói ra vừa đúng mười bảy chữ.

Tử Đình cắn môi, đưa tay dùng sức hướng hai gò má của mình đánh tới, thanh âm "Bốp" "Bốp", ở trong thạch động an tĩnh nghe được hết sức kinh tâm.

Mười bảy cái đánh xong, mặt Tử Đình đã sưng vù. Khuôn mặt thật vất vả mới khôi phục như ban đầu lại bị biến dạng một lần nữa.

"Nếu ngươi còn dám mở miệng nói ra lời tà đạo, nói một chữ, phạt mười lần, ghi nhớ?" Tim Phó Long Thành tựa như đúc bằng sắt.

"Đại ca, Tử Đình hắn còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, cầu đại ca tha hắn lần này." Phó Long Bích lần nữa khom người vì Tử Đình cầu tình.

Tử Đình cúi đầu thưa vâng. Tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, cảm thấy mình giống như được sống lại. Phó Long Bích cùng Phó Long Tình cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Ngươi mỗi ngày đem Pháp Hoa Kinh chép mười lần, miễn cho suy nghĩ lung tung." Phân phó xong, Phó Long Thành không nhìn Tử Đình nữa, quay người rời đi. Phó Long Tình theo sau lưng đại ca, Phó Long Bích bước sang một bên, khom người cung tiễn. Đợi tiếng bước chân của Phó Long Thành biến mất phía cuối đường đá, Phó Long Bích mới thầm thở dài một hơn: "Ngươi đứng lên đi."

Tử Đình vốn tưởng rằng lần này đại ca đến đây, mình trốn không được lại bị đánh một trận no đòn, nào biết đại ca lại đi thế này, cũng vụng trộm thở ra một hơi. Hắn biết nhị ca luôn thương hắn, một điểm cũng không sợ y. Nghe nhị ca phân phó, miệng xác nhận liền đứng lên, nào biết chân đã quỳ đến tê dại, không cách nào đứng dậy, thừa cơ ngồi xuống đất, đem chân chậm rãi duỗi thẳng, dùng tay không ngừng xoa nắn: "Tạ nhị ca cầu tình."

Phó Long Bích nhìn hắn thở dài, cầm bồ đoàn qua, cho Tử Đình một cái, mình cũng ngồi bên cạnh hắn, thay hắn lau vết máu bên miệng."Lau đi." Long Bích đưa một cái khăn lụa sạch cho Tử Đình, Tử Đình nhận lấy, nhẹ nhàng lau lau, chạm đến vết thương, đau đến hắn run rẩy một trận.

"Tính tình của ngươi vẫn quật cường như vậy. Việc này đã thân bất do kỷ (không tự làm chủ bản thân được), ngươi liền ngoan ngoãn nghe lời, còn có thể bớt chịu chút nỗi khổ da thịt." Long Bích không thể làm gì khác hơn nói.

"Nhị ca, không phải Tử Đình muốn nói bừa, chỉ là nếu rời đi Hương Nhi, e rằng thật sự sống không nổi."

"Nói bậy." Phó Long Bích trách mắng: "Ngươi cho rằng chết là chuyện rất dễ dàng sao?"

Tử Đình cúi đầu không nói. Phó Long Bích thở dài: "Mai tiểu thư bây giờ còn ở Phó Gia tĩnh dưỡng, 'giữ được rừng xanh, sẽ không lo không có củi đốt', vẫn còn cơ hội."

Tử Đình nghe được ánh mắt sáng lên: "Nhị ca chẳng lẽ có biện pháp tốt gì sao?"

Phó Long Bích thấy bộ dáng tha thiết của Tử Đình, quyết tâm hung ác nói: "Ngươi muốn làm gì, chuyện này cô mẫu tâm ý đã quyết, nào có chỗ cho ngươi."

Tử Đình cúi đầu: "Mẫu hậu nhất định còn giận ta, đều là ta không tốt, chọc lão nhân gia nàng thương tâm."

"Ngươi nếu biết liền nhận sai thật tốt, thuận theo tâm ý cô mẫu, đừng nói những lời hờn dỗi kia. Đại ca đã nhẫn nại hết lần này đến lần khác, ngươi không cần lại làm đại ca tức giận. Tính tình đại ca ngươi cũng biết. Phúc Bá cùng Thọ bá lại không có trong phủ, ai dám ở trước mặt đại ca nói chuyện thay ngươi."

Tử Đình đưa tay nhặt lên một mảnh giấy vụn, nắm vào lòng bàn tay, nước mắt lại rơi xuống.

"Ta đã nói đến nước này, ngươi tự suy nghĩ một chút đi." Phó Long Bích thực sự nhìn không được bộ dáng thê lương bi ai kia của Tử Đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro