Chương 14: Minh gia Tam Phượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ở trấn trên cách Phó Gia không xa, có một đại hộ nhân gia, nhà này cũng là thế gia danh môn, gia chủ họ Minh, nguyên là Đại học sĩ trong triều, làm quan ở kinh thành, ba năm trước đã qua đời. Minh phu nhân liền dẫn ba nữ nhi chuyển về nơi này ở. Trưởng nữ Minh Phượng, đoan trang khéo léo, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, hai mươi ba tuổi. Thứ nữ Minh Hoàng năm nay hai mươi, người cũng như tên, giống như một con Phượng Hoàng tâm cao khí ngạo, hừng hực khí thế. Tiểu nữ Minh Nhi, mới mười bảy tuổi, hoạt bát thiện lương, nhu thuận hiểu chuyện.

Nữ nhi Minh gia như hoa như ngọc, ở kinh kỳ không ai không biết, không người không hay, bao nhiêu vương tôn công tử, võ lâm hào kiệt đều muốn có nhưng lại không được. Công tử Phó Gia anh tuấn, tiểu thư Minh gia mỹ lệ ở nơi này đều có tiếng.

Minh phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lại cùng Phó gia có quan hệ thâm sâu. Hàng năm thời điểm Thái hậu hồi phủ, Minh phu nhân đều sẽ đến bái kiến, đương nhiên cũng mang theo ba nữ nhi. May thay cả ba vị cô nương đều rất được Phó gia Đại tổng quản Phúc bá thích.

Phó gia gia quy sâm nghiêm, ngoại trừ một nhà Giang Nam Bạch Gia, huynh đệ kết nghĩa của Phó Long Thành, rất ít có người ngoài ra vào. Mà Bạch gia trừ Bạch phu nhân, chỉ có một hài tử. Ba vị Minh cô nương bởi vì được Phúc bá yêu thích mà phá lệ trở thành những vị khách quý hiếm có của Phó phủ.

Mỗi khi đến thọ yến của Phúc bá và Hỷ bá, ba vị Minh cô nương đều sẽ qua phủ bái lễ, cũng xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon. Ba vị cô nương đều giỏi nấu ăn, lại không hề kiêu căng tùy hứng như những tiểu thư danh gia vọng tộc khác, vì vậy rất được mọi người yêu quý.

       Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Người sáng suốt đều sớm nhìn ra Minh Phượng đối Phó Long Thành hữu tình. Ba năm trước Minh Phượng hai mươi tuổi, là thời điểm thanh xuân như hoa nở, lại vì Phó Long Thành chờ đến hôm nay. Thế nhưng Phó Long Thành lại vờ như không biết gì, mà tính tình Minh Phượng cũng dịu dàng, tuy lòng tràn đầy u oán nhưng xưa nay chưa từng biểu lộ.

Minh Hoàng lại là một nữ tử dám yêu dám hận, nàng thích Phó Long Bích, ngôn từ hành động đều không che giấu chút nào, có khi bộc lộ cảm xúc cũng không tránh người khác. Thế này theo như tập tục cổ đại bảo thủ, là dị thường lớn mật. Phó Long Bích cũng không phải cỏ cây, cũng thích Minh Hoàng bộc trực, không làm bộ làm tịch, chỉ là chôn chặt ở trong lòng, không dám biểu lộ.

Bởi vì Phó Long Thành không vừa ý Minh Hoàng. Phó Long Thành luôn cảm thấy nữ tử đều nên như Minh Phượng đoan trang khéo léo, có chút không thích Minh Hoàng. Phó Long Bích nguyên bản cũng không biết.

Vào một ngày ba năm trước, Phó Long Thành đang cùng Phó Long Bích đánh cờ trong hoa viên, Minh Hoàng ở đằng xa tìm tới gọi thẳng danh tự Phó Long Bích. Phó Long Bích có chút xấu hổ ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng lại thấy đại ca nhíu mày một cái, mặc dù Phó Long Thành lập tức khôi phục thần sắc như thường, trong lòng Phó Long Bích vẫn thấp thỏm.

Minh Hoàng chuyển qua cửa hoa viên mới thấy Phó Long Bích đang ở cùng Phó Long Thành. Phó Long Thành đứng dậy, Minh Hoàng đối Phó Long Thành nhàn nhạt thi lễ, lại cười nói cùng Phó Long Bích: "Nguyên lai ngươi ở đây." Dứt lời, rất tự nhiên đi đến bên người Phó Long Bích. Phó Long Bích sớm biết tính cách Minh Hoàng, không quá câu nệ tục lễ, nhưng dù sao đại ca còn ở trước mặt, vẫn có chút xấu hổ: "Ngươi tìm ta có việc sao?" Minh Hoàng nhìn hắn một cái, sẵng giọng: "Chẳng lẽ ta không có việc thì không thể tìm ngươi."

"Minh Nhị tiểu thư nếu đã có việc tìm ngươi, ngươi liền đi trước đi." Phó Long Thành nhàn nhạt phân phó.

Phó Long Bích thấy trước mặt đại ca mà Minh Hoàng như thế, cũng khó chịu, liền khom người cáo lui. Minh Hoàng chỉ là muốn lôi kéo hắn đi chèo thuyền.

    "Hồ trong phủ cũng rất lớn, sao phải chạy ra bên ngoài. Ta còn rất nhiều việc phải làm." Phó Long Bích dù không thích, vẫn bị Minh Hoàng cứng rắn kéo đi. Bên này, Phó Long Tinh cùng Minh Nhi đã chèo thuyền ra giữa hồ rồi. Minh Nhi chẳng qua khoảng chừng 14 tuổi, chính là lúc đậu khấu niên hoa*, mới biết yêu. Phó Long Tinh cũng mười sáu mười bảy tuổi, hai người bọn họ chơi với nhau rất hợp ý.

*đậu khấu niên hoa: 13~ 14 tuổi [Đậu khấu là loại cây lâu năm thực vật thân thảo, được so sánh như xử nữ, nên "đậu khấu niên hoa" ý tứ chỉ lúc nữ tử mười ba mười bốn tuổi.

Minh Nhi bằng tuổi Phó Long Dạ, lớn hơn một tuổi so với Phó Long Thường, lại không thích cùng hai người bọn họ chơi đùa. Bởi vì Phó Long Dạ luôn trêu cợt nàng. Phó Long Tinh lại không chỉ anh tuấn hơn Phó Long Dạ, mà còn đối xử với nàng cũng phá lệ chiếu cố cùng nhường nhịn, nên Minh Nhi luôn thích kề cận Phó Long Tinh.

Bốn người cười cười nói nói, chơi đùa tận hứng. Sau khi trở về, cũng không vội hồi phủ, liền đi dùng bữa tối tại Lai Duyệt Lâu, là tửu lâu lớn nhất và tốt nhất trấn này. Lai Duyệt Lâu vốn là sản nghiệp Phó Gia, người biết lại cũng không nhiều. Minh Hoàng và Minh Nhi đều thích ăn thức ăn ở đây, Phó Long Bích đành phải thuận theo ý các cô nương.

Lúc đến Lai Duyệt Lâu, trên đường có người cưỡi ngựa lao vụt qua, Minh Hoàng đi ở phía trước, vội nghiêng người né tránh, lại dẫm lên váy Minh Nhi, thân thể khẽ đảo một cái, Phó Long Bích tự nhiên đưa tay đỡ lấy, Minh Hoàng ngã vào trong ngực Phó Long Bích tuy có mấy phần ngượng ngùng nhưng chung quy vẫn vô cùng vui vẻ.

Phó Long Bích đang ôm Minh Hoàng, ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của đại ca.

Nào biết trùng hợp như vậy. Nguyên lai huynh đệ kết nghĩa của Phó Long Thành, Bạch Gia Bảo lão bảo chủ Bạch Đình đến Phó phủ làm khách. Bạch Đình thích ăn vịt quay của tửu lâu này nhất. Phó Long Thành vốn định phân phó đầu bếp ở đây đến phủ làm, Bạch Đình lại không chịu ăn một mình khiến khách nhân khác không có ăn, vì vậy, Phó Long Thành mang theo hai vị tổng quản cùng tam đệ Phó Long Tình, tứ đệ Phó Long Vũ ở đây đón tiếp Bạch Đình.

Cơm nước no nê, Bạch Đình muốn đi bộ hồi phủ. Kỳ thật theo ý Phó Long Thành, cả đám người ngồi xe ngựa đi thẳng đến hậu viện Lai Duyệt Lâu mới xuống xe, sau bữa ăn vẫn theo phương thức cũ trở về là tốt nhất. Phó Long Thành không quá thích rêu rao...

Bạch Đình lại không chịu. Cả đời hắn ngồi xe ngựa không được mấy lần, thực sự không được tự nhiên. Phó Long Thành đành phải thuận theo đại ca. Phó Long Thành cùng Phó Long Tình, Phó Long Vũ đi trên đường lập tức thu hút vô số ánh mắt của người qua đường, dù không đến mức khiến người vây xem, cũng là chỉ trỏ, nhất là mấy cô nương trẻ tuổi thì càng nhìn chăm chú. Lại có người bôn ba thông báo, thiếu gia Phó gia xuất phủ.

Phó Long Thành còn tốt, Long Tình, Long Vũ ở trước mặt trưởng bối khó tránh khỏi có chút co quắp, Bạch Đình còn cười trêu: "Long Thành, ba huynh đệ các ngươi dường như đem nữ nhân toàn thành đều hấp dẫn đến đây." "Chẳng qua mấy vị võ công cao cường thừa sức tự vệ, không sợ." Bạch Đình một đường cười ha hả, lại nhìn không ít náo nhiệt. Phó Long Thành đối vị đại ca kết bái này cũng không có biện pháp, nói cũng nói không được, đành phải cười trừ. Đang lúc nói đùa, ngẩng đầu một cái, vừa vặn nhìn thấy Phó Long Bích ôm Minh Hoàng, Phó Long Tinh cùng Minh Nhi vai sóng vai đứng cạnh nhau.

Sắc mặt Phó Long Thành đột nhiên phát lạnh, trong mắt lướt qua sự tức giận. Phó Long Bích sớm cả kinh thu tay lại, khom người thi lễ: "Đại ca." Sắc mặt Phó Long Thành càng lạnh hơn.

Phó Long Bích lúc này mới nhớ tới mình vậy mà mất đi cấp bậc lễ nghĩa, vừa rồi đột nhiên thấy đại ca, lại không chút suy nghĩ trước gọi đại ca, hẳn nên bái kiến Bạch Đình Bạch Đại Ca trước mới đúng. Phó Long Tình cũng âm thầm buồn bực, sao nhị ca lại bị dọa thành như thế.

Phó Long Bích vội đối Bạch Đình chắp tay xá dài một cái: "Bái kiến Bạch Đại Ca." Lại đối hai vị tổng quản hạ thấp người: "Phúc bá, Hỷ bá." Tại đối Phó Long Thành gọi: "Đại ca." Phó Long Tinh cũng học theo nhị ca hành lễ.

Minh Hoàng cùng Minh Phượng lại hành lễ với hai vị quản gia trước trước, sau đó mới hành lễ cùng Bạch Đình và Phó Long Thành. Phó Long Thành đáp lễ lại. Bạch Đình cười ha ha một tiếng: "Thật khéo thật khéo, nguyên lai là lão nhị lão ngũ. Buổi chiều lúc lão phu đến, các ngươi không có trong phủ, nguyên lai có hướng đi khác a."

Minh Nhi niên kỷ còn nhỏ, mặc kệ cấp bậc lễ nghĩa gì đó, liền cười nói: "Minh Nhi không biết Bạch bá bá sẽ đến, nếu không sẽ không kéo nhị ca, ngũ ca đi chèo thuyền."

Minh Nhi không có chút tâm cơ nào, nói ra hết không che giấu, trong lòng Phó Long Bích lại trầm xuống. Bạch Đình cười: "Không sao không sao, người trẻ tuổi các ngươi nên ở bên nhau nhiều hơn. Lão phu còn muốn ở đây một lát, không cần các ngươi bồi."

Minh Hoàng nghe lời nói của Bạch lão gia tử, mặt đỏ lên, trong lòng lại thích, không khỏi thẹn thùng nhìn Phó Long Bích một chút. Nào biết Phó Long Bích còn đang đang suy nghĩ gì đó, không phản ứng chút nào. Minh Hoàng lập tức bĩu môi không vui. Cảnh này bị Phó Long Thành nhìn vào trong mắt, càng cảm thấy Minh Hoàng quá nhỏ nhen.

Minh Nhi cười nói: "Bạch bá bá, tay nghề của ta cùng tỷ tỷ không kém đầu bếp ở Lai Duyệt Lâu đâu. Ngày nào đó nhất định phải nấu một bữa thật ngon, mời Bạch bá bá nếm thử."

Bạch Đình cười: "Vậy dĩ nhiên là tốt. Long Thành, ngươi nghĩ thế nào?"

Phó Long Thành cũng cười: "Nếu đại ca thích, vậy liền làm phiền các vị tiểu thư Minh gia."

      Bạch Đình: "Quyết định vậy đi." Lại hỏi, "Các ngươi đang muốn đi đâu?"

       Minh Nhi: "Chúng ta vẫn chưa dùng bữa, chuẩn bị đi Lai Duyệt Lâu, nơi đó có món vịt quay rất ngon."

       Bạch Đình: "Đúng vậy. Ăn cơm chính là đại sự, các ngươi mau đi đi."

Phó Long Thành nghe Bạch Đại Ca nói thế, cũng không có phản đối mà nói: "Long Bích cùng Long Tinh sớm chút trở về."

Phó Long Bích từ nhỏ ở bên cạnh đại ca, quen thuộc nhất với mỗi cử chỉ, nét mặt, giọng điệu của đại ca, hắn rõ ràng cảm giác được đại ca không vui, chỉ muốn cùng đại ca hồi phủ, nào có tâm tình đi dùng bữa, nghe vậy đành phải khom người xác nhận.

Bốn người nghiêng người qua một bên. Chờ đám người Bạch Đình đi qua, Minh Hoàng cười nói: "Bạch bá bá là huynh đệ kết bái của Nhậm sư bá và đại ca ngươi, tương lai không biết nên xưng hô như thế nào."

Phó Long Bích trong lòng có tâm sự, không muốn nói nhiều. Bốn người ăn bữa cơm này mười phần vô vị. Minh Hoàng cùng Minh Nhi tuy có chút lưu luyến, nhưng cũng biết Bạch Đình đến, hai người nên sớm trở về mới đúng lý.

Phó Long Bích, Phó Long Tinh trở lại Phó phủ, sau khi cùng Bạch Đình hành lễ, mọi người hàn huyên một lúc, Phó Long Bích cùng Phó Long Thành tiễn Bạch Đình về chỗ ở của mình nghỉ ngơi.

    Lúc đến bên hồ Khoan Tâm, Phó Long Thành dừng bước: "Long Bích."

"Đại ca có gì phân phó." Phó Long Bích chẳng biết tại sao, cảm giác tim của mình dường như đập nhanh hơn rất nhiều.

Phó Long Thành lạnh lùng thốt: "Ngươi đã hai mươi mốt tuổi, đã đến lúc bàn chuyện hôn phối, hôn sự của ngươi ta tự có suy xét, nhưng Minh gia Nhị tiểu thư sẽ không gả vào Phó Gia, ngươi nghe rõ chưa?" Phó Long Thành nói ngắn gọn, trực tiếp tuyên án tử cho tình yêu của hai người. Năm đó Phó Long Bích hai mươi mốt tuổi, Minh Hoàng mười tám tuổi.

"Vâng." Phó Long Bích sớm biết Minh Hoàng có khả năng không được đại ca thích, nhưng trong lòng vẫn luôn có một tia hy vọng, bây giờ đại ca đã nói rõ, có chút thất vọng, muốn nói cái gì đó, lại cũng không biết muốn nói cái gì, một chữ "Vâng" nói ra, lại phảng phất giống như ném xuống gì đó, có chút khó chịu.

Phó Long Thành trong lòng suy nghĩ gì, liền phân phó cái đó, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng."Nam nữ khác biệt, ngươi về sau làm việc nên chú ý phân tấc." Phó Long Bích lại khom người thưa vâng. Phó Long Thành lúc này mới thỏa mãn rời đi.

         Khoan Tâm hồ, tên rất hay, mặt hồ tĩnh lặng như gương. Phó Long Bích đứng bên hồ, đây vốn là nơi cha cùng nương thích nhất, khi còn bé nương cũng luôn thích tới đây ngồi, nhìn huynh đệ bọn họ một chiêu một thức luyện võ trên đồng cỏ.

Nhớ lúc nương qua đời, mình vẫn chưa tới mười lăm tuổi, lão thất Long Thường vẫn còn trong tã lót, trong lòng không khỏi chua xót. Nếu nương vẫn còn thì tốt quá. Đêm đó hắn đứng ở bên hồ nghe đại ca phân phó, không tự chủ được lại nhớ đến nương. Nếu như nương vẫn còn, nương sẽ thấy Minh Hoàng thế nào a?

Từ đêm đó về sau, hắn liền cố ý xa lánh Minh Hoàng, nhất là ở trước mặt đại ca, không dám có nửa phần vượt quá khuôn phép. Minh Hoàng vốn mẫn cảm, rất nhanh liền cảm giác được, lại tâm cao khí ngạo, không chịu hỏi Phó Long Bích nguyên nhân, hai người liền càng ngày càng lạnh nhạt.

Ba năm qua, Long Bích đối Minh Hoàng tâm tư đã nhạt, Minh Hoàng lại đối Phó Long Bích không thể quên tình, mà lại dần sinh u oán. Phúc bá, Thọ bá cũng dần dần không quan tâm chuyện này nữa, chuyện Long Bích phải gánh vách càng ngày càng nhiều, cũng không có tâm tư đi cân nhắc chuyện nam nữ. Phó Long Thành đã từng nghĩ để Long Bích thành thân trước, Long Bích lại cho rằng đại ca chưa cưới, mình quyết không thể đi đầu. Vì vậy, Phó Gia một mực chưa từng có qua chuyện vui.

Những chuyện này, Long Bích đã thật lâu không nghĩ tới, bởi vì Tử Đình, chợt nhớ ra. Nếu ngày đó, mình không nói một chữ "Vâng" kia, mà giống như Tử Đình bày tỏ tâm ý của mình, thì sẽ thế nào? Nghĩ đến không khỏi nở nụ cười, đại ca nói không sai, mình nếu như thật cùng Minh Hoàng bên nhau, hẳn là sẽ không nhàn nhã giống như bây giờ.

Nghe nói mấy ngày nay, Mai tiểu thư mỗi ngày đều đến sân nơi Thái hậu ở quỳ thẳng, Thái hậu mặc dù kiên quyết không gặp, nhưng dường như đã có chút không đành lòng. Mai tiểu thư cũng là cô nương cứng cỏi, có can đảm truy cầu hạnh phúc của mình, khó trách rất nhiều đệ tử trong phủ đều đồng tình với Tử Đình.

Phó Long Bích xoay người lại, thấy Tiểu Khanh cung kính đứng thẳng trên đường mòn cách đó không xa, thấy Phó Long Bích nhìn hắn, nhoẻn miệng cười, bước nhanh đi tới, hạ thấp người: "Bái kiến nhị thúc."

Phó Long Bích rất là thích Tiểu Khanh. Hắn so Tiểu Khanh lớn hơn 4 tuổi, nhưng trong mắt hắn, Tiểu Khanh là chất nhi, cũng là đệ đệ, có đôi khi lại là nhi tử. Nhi tử, nghĩ tới đây, Phó Long Bích cũng thấy buồn cười: "Ngươi đến lâu chưa."

"Đến được một lát." Tiểu Khanh mỉm cười, nhấp nhẹ khóe miệng một chút. Tiểu Khanh luôn cười nhàn nhạt như thế, trên người vĩnh viễn tràn ngập sức sống, "Chất nhi thấy Nhị thúc đang trầm tư, chưa dám quấy rầy." Phó Long Bích cười thầm, mình vậy mà suy nghĩ đến xuất thần, tiếng bước chân của Tiểu Khanh cũng không nghe thấy: "Có việc?"

"Vâng. Tiểu Mạc vừa trở về. Chất nhi đang muốn hướng sư phụ bẩm báo."

"Sư phụ ngươi đâu."

"Sư phụ ở Mãn Hương uyển hỏi chuyện ngũ thúc. Chất nhi không dám quấy rầy." Tiểu Khanh lại cười cười.

"Tâm tình sư phụ ngươi thế nào." Phó Long Bích nhìn bộ dáng Tiểu Khanh, đã đoán được mấy phần.

Tiểu Khanh lúng túng cười một tiếng: "Lúc chất nhi đi qua, xa xa nhìn thấy sư phụ ngồi trên băng ghế tra hỏi, Ngũ thúc quỳ trên mặt đất đáp lời. Nên chất nhi không dám quấy rầy."

"Ngươi đúng là quen gió chiều nào che chiều ấy." Phó Long Bích cười khiển trách. Tiểu Khanh từ nhỏ đã vô cùng thông minh, chuyện trưởng bối giao cho luôn cố gắng làm hoàn mỹ nhất, lỡ may không đạt, kiểu gì cũng sẽ xử lý thành mười phần thoả đáng, để trưởng bối hài lòng. Lấy sự nghiêm khắc của Phó Long Thành, liền Phó Long Bích cũng thường bị trách cứ, Tiểu Khanh lại rất ít bị phạt.

"Nhị thúc thương bọn chất nhi nhất. Cho nên chất nhi mới dám đến cầu nhị thúc." Tiểu Khanh có chút lúng túng.

Phó Long Bích cười trách mắng: "Thiếu đánh. Cùng đi đi."

Tiểu Khanh hạ thấp người tạ ơn, kính cẩn đi theo Phó Long Bích.

"Tiểu Mạc thế nào." Nhiệm vụ của Tiểu Mạc mặc dù thắng lợi hoàn thành, nhưng lấy tính tình Giang Nam Tôn Nhị phu nhân, chắc hẳn không ít khiếu nại.

Tiểu Khanh cười nói: "Hiện tại còn tốt." Trong giọng nói có chút hậm hực. Phó Long Bích đương nhiên biết tính cách Tiểu Khanh, hắn đối các sư đệ bên dưới xử phạt vô cùng nghiêm khắc, so với Đại ca còn có phần hơn, cười nói: "Ngươi làm sư huynh không thể quá nghiêm khắc." "Vâng." Tiểu Khanh hạ thấp người xác nhận.

     Chuyển qua hai cái cổng vòm vào đến viên môn, chính là Mãn Hương uyển. Mãn Hương uyển diện tích không lớn, bức tường hoa nhài cao bằng nửa người được xây thành hình chữ Phúc, hai bên đều trồng hoa nguyệt quế, bốn mùa thơm ngát.

     Trong vườn có một con suối sâu, niên đại xa xưa, nước theo suối chảy ra tạo thành hồ nhỏ, dù gọi là hồ nhỏ, cũng rộng vài chục trượng, mặt hồ bằng phẳng, xung quanh lát đá xanh hoa văn rồng dày đặc, nước hồ chỉ quá đầu gối, trong veo thấy đáy.

     Cách bờ hồ không xa là một bãi cỏ lớn xanh mướt bằng phẳng, ở giữa đặt một bộ bàn ghế bằng đá. Phó Long Thành đã đứng lên, ở bên cạnh bàn đá, mặt hướng về phía hồ, Phó Long Tinh cúi đầu quỳ bên người Phó Long Thành.

     "Đại ca." Phó Long Bích hạ thấp người thi lễ.

     Tiểu Khanh chậm mấy bước chân, hành đại lễ: "Tiểu Khanh tham kiến sư phụ, sư thúc."

     "Đại ca, Tiểu Mạc đã trở về." Phó Long Bích bẩm báo.

     "Tiểu Khanh, ngươi thay ta tra hỏi đi."

     "Vâng. Đồ nhi cáo lui trước." Đứng dậy, hướng ba vị tôn trưởng lại hạ thấp người.

     Phó Long Bích nhìn thoáng qua Phó Long Tinh: "Đại ca, lão ngũ đã làm sai chuyện gì sao?"

     Phó Long Thành: "Không hẳn là làm sai, nhưng nhất định có sai."

     Ngày đó sau khi Tô Khả Nhi cứu đi Tôn Kiếm Hàn, hai người hoàn toàn không có lộ phí, lại muốn né tránh Tôn gia cùng Tỷ Muội Cung truy sát, lúc cùng đường mạt lộ Tôn Kiếm Hàn bỗng nhiên nghĩ đến một người: Phó Long Tinh.

     Ba năm trước Phó Long Tinh đi Giang Nam làm việc, cùng Tôn Kiếm Hàn gặp gỡ. Lúc ấy từng đối Kiếm Hàn nói qua, ngày sau nếu có chuyện thì đến Lai Duyệt Lâu Đại Minh hồ tìm hắn. Phó Long Tinh biết chuyện Tôn Kiếm Hàn trốn nhà đào hôn, cũng biết thân phận Tô Khả Nhi. Nhưng lúc Tôn Kiếm Hàn dẫn Tô Khả Nhi tìm tới Lai Duyệt Lâu, vẫn khiến Phó Long Tinh hơi kinh ngạc.

     "Kiếm Hàn huynh, nghe nói Tôn Nhị phu nhân đã tự mình tìm tới kinh thành, các ngươi thế mà còn ở đây."

     "Khả nhi thân trúng cự độc, thực sự không thể bôn ba chạy trốn . . ." Tôn Kiếm Hàn khóa chặt hai hàng lông mày, thần sắc quan tâm thương tiếc kia đã khiến Phó Long Tinh minh bạch hết thảy.

     Tô Khả Nhi cùng Tôn Kiếm Hàn, giống như Mai Hương Nhi cùng Tử Đình, đều không được trưởng bối chấp nhận, đương nhiên vô cùng gian nan. Phó Long Tinh rất đồng tình Tôn Kiếm Hàn, hắn mặc dù không tán đồng cách làm của Tôn Kiếm Hàn, thế nhưng bằng hữu gặp nạn không giúp không được. Tôn gia không thể so với những gia đình khác, nhất là mẫu thân Tôn Kiếm Hàn Tôn nhị phu nhân, cùng Phó Gia có quan hệ khá sâu xa. Nếu bị đại ca biết, nhất định sẽ đem hai người trói lại đưa cho Tôn gia xử lý.

     Long Tinh nghĩ đi nghĩ lại, việc này chỉ có thể giấu diếm đại ca bí mật tiến hành. Hắn lén đem Tôn Kiếm Hàn cùng Tô Khả Nhi lưu lại khách phòng Lai Duyệt Lâu, giúp đỡ chăm sóc. Khả Nhi bị trúng cự độc giống Hương Nhi, Long Tinh lại khẩn cầu tam ca đi giúp Khả Nhi giải độc.

     Tôn Kiếm Hàn đương nhiên cũng biết Long Tinh mạo hiểm rất nhiều để giúp mình, cho nên, đợi dư độc trong cơ thể Tô Khả Nhi thanh trừ hết, liền hướng Phó Long Tinh từ biệt. Phó Long Tinh cũng minh bạch, bọn hắn chậm một ngày, khả năng bị phát hiện và bị bắt cũng càng lớn. Thế là tặng thêm lộ phí, rồi đưa tiễn bọn hắn.

     Tiễn Tôn Kiếm Hàn đi, lòng Long Tinh vẫn không bỏ xuống được, nếu để đại ca biết, không biết sẽ xử phạt mình thế nào, nhớ tới đại ca nghiêm khắc với Tử Đình, mới bắt đầu cảm thấy sợ. Hôm nay Phó Long Thành đột nhiên gọi hắn tới đây tra hỏi, vừa hỏi một câu: "Gần đây có thấy Tôn Kiếm Hàn không?" Long Tinh trong lòng bịch một cái, bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, cái gì cũng đều khai.

     Phó Long Bích còn cảm thấy kỳ quái, vì sao lâu như vậy Tôn gia còn không bắt được người, nguyên lai là do Long Tinh hỗ trợ trong bóng tối, thế gia đệ tử cùng nha hoàn cấu kết chạy trốn, là cực lớn bê bối , người bình thường tránh chỉ e không kịp, Long Tinh còn liên quan trong đó, không khỏi oán giận: "Chuyện Tôn Kiếm Hàn, Tôn gia đã mất hết mặt mũi, trên giang hồ càng đồn đại không tốt . Ngươi đã biết chuyện, nên bẩm báo đại ca xử lý ngay, còn dám giấu bọn hắn đi, nếu việc này truyền đến tai Tôn Nhị phu nhân, còn không tới Phó Gia nháo lật trời."

     Phó Long Thành khẽ cau mày, Long Bích cười một tiếng, không nói nữa. Tôn Nhị phu nhân trên giang hồ khó đối phó có tiếng.

     "Là tiểu đệ lỗ mãng. Tiểu đệ cam nguyện chịu phạt." Những đạo lý này Phó Long Tinh đều biết, chẳng qua đạo lý là đạo lý, huynh đệ là huynh đệ, vì giúp huynh đệ một tay, có chút đạo lý dù biết cũng không nhất định sẽ làm." Đại ca, đều do tiểu đệ cầu tam ca, đại ca muốn phạt liền phạt một mình đệ đi." Long Tinh biết lần này mình cũng đã liên lụy đến tam ca Long Tình.

     "Ngươi đi Tĩnh Tư Đường quỳ, không có lệnh của ta không cho phép đứng dậy." Phó Long Thành cũng chưa đến mức sinh khí, Tôn Kiếm Hàn cùng Khả nhi vẫn còn chưa bị Tôn gia phát hiện ở Lai Duyệt Lâu, chẳng qua lá gan của Long Tình cùng Long Tinh dường như cũng quá lớn, dám loạn nghĩ kế giấu diếm mình.

     Tĩnh Tư Đường ở Đông uyển Phó gia, bên cạnh thư phòng Phó Long Thành. Ba chữ "Tĩnh Tư Đường" là do Phó lão thái gia Phó Hoài tự mình viết, đây từng là nơi Phó Hoài thiền định. Nếu bọn đệ đệ phạm sai lầm, liền không cần nhiều lời, trực tiếp bị phạt tới đó hối lỗi.

     Phó Long Tinh thầm thở phào một hơi, lên tiếng, hướng Tĩnh Tư Đường mà đi.

     "Tôn Kiếm Hàn tuy là thế gia đệ tử, nhưng phẩm tính thuần lương, đoan chính, càng được Tôn gia chủ Tôn Vô Kích ký thác kỳ vọng, không nghĩ đến hắn sẽ vì một cái Tô Khả Nhi mà phản gia đào hôn, tiền đồ hủy hết." Phó Long Bích lắc đầu thở dài.

     "Nếu Tô Khả Nhi thật sự phản lại tỷ Muội Cung, thành tâm muốn cùng Tôn Kiếm Hàn bên nhau, tuy không được gia tộc cùng lễ giáo thế tục dung thứ, cũng là hắn cam tâm tình nguyện lựa chọn; nhưng nếu đây chỉ là một loại thủ đoạn khống chế thế gia đệ tử của Tỷ Muội Cung, chỉ sợ Tôn Kiếm Hàn cuối cùng sẽ rơi vào kết cuộc thanh danh hủy hoại, xương cốt không còn." Chỉ có ở trước mặt Phó Long Bích, Phó Long Thành mới có thể thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình.

     Phó Long Bích nghe đại ca nói, cũng sợ hãi cả kinh, mười năm trước, Trảm Hoa Cung vì muốn đạt được mục đích xưng bá võ lâm, lợi dụng mị dược, mê dược khống chế đệ tử các đại môn phái sử dụng nó.

     Nhưng sau khi dược tính hết tác dụng, hầu hết mọi người đều hoàn toàn tỉnh lại, không còn bị nó khống chế và chống trả; cũng không ít người bởi vì nhớ tới tội nghiệt mình đã phạm vào lúc mất đi bản tính mà tự sát bỏ mình.

     Thời điểm Trảm Hoa Cung bị diệt năm đó, các đại môn phái trên giang hồ cơ hồ đều phủ một màu trắng, thảm thiết vô cùng.

     Tác phong làm việc của Tỷ Muội Cung dường như còn ác liệt hơn nhiều so với Trảm Hoa Cung, các nàng dường như có chuẩn bị mà đến, bồi dưỡng rất nhiều nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi, bọn họ nếu như làm ác càng khó lòng phòng bị, biết bao anh hùng hào kiệt đều "Khó qua ải mỹ nhân".

     Hiện tại Phó gia có đông đảo tử đệ trẻ tuổi, người nào người nấy đều anh tuấn, lại trẻ người non dạ. Tỷ Muội Cung nếu nghĩ muốn làm xằng làm bậy, Phó gia nhất định sẽ không ngồi nhìn. Mà tính cách đại ca chính trực, nếu là Phó Gia tử đệ dám phạm vào hai chữ Sắc-Dục, nhất định xử trí cực nghiêm, suy nghĩ đến đây, không khỏi ngơ ngác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro