Chương 1: Tiểu Mạc Kiếm Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Giang Nam Tôn gia ở vùng Giang Chiết, kinh doanh trà cùng tơ lụa. Hiệu vải Tôn gia là hiệu vải lớn nhất Dương Châu. Trong hiệu vải tiểu nhị từng người đều khôn khéo tài giỏi. Kẻ khiến chưởng quỹ yêu thích nhất chính là Tiểu Mạc.

     Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao, rất là anh tuấn. Tính tình nhu thuận, tay chân nhanh nhẹn. Tuy tuổi còn trẻ, lại có một loại trầm ổn nói không nên lời, không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh. Đối nhân xử thế khiến người tìm không ra nửa điểm bắt bẻ, nhưng lại tuyệt không trương dương, luôn giữ khuôn phép.

     Thiếu niên vừa đến không lâu, theo quy củ nên bắt đầu từ việc vận chuyển hàng hóa, quét dọn vệ sinh, làm chút việc nặng. Tiểu hỏa tử mới làm ba ngày, mọi người đều cảm thấy vải trong tiệm sạch giống như được rửa qua bằng nước. Mỗi ngày lúc mọi người bắt đầu làm việc, Tiểu Mạc đã sớm quét dọn tốt toàn bộ, đưa tay tới chỗ nào, đều tìm không ra một hạt bụi. Tiểu Mạc cũng luôn mang một thân áo ngắn màu xám sạch sẽ, từ trong ra ngoài lộ ra một thân sức lực dùng không hết.

     Vận chuyển vải vóc cũng vậy. Một mình Tiểu Mạc đem ba bốn trăm cân hàng đặt ở trên vai, bước chân nhẹ nhàng tựa như mang hai khối bông, trên đầu lại không có một vệt mồ hôi nào. Hắn chưa từng vội vàng hấp tấp, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ lại vững vững vàng vàng. Chưởng quỹ hiệu vải Tôn gia cũng họ Tôn, Tôn lão chưởng quỹ sớm nhìn ra Tiểu Mạc không phải người bình thường.

     Tiểu Mạc chỉ nói võ công của mình có nguồn gốc từ gia đình, phụ mẫu mất sớm, trên có một huynh trưởng, huynh trưởng lại rất nghiêm khắc. Hai huynh đệ ở kinh thành mở một tiệm vải. Tiểu Mạc vô ý rơi vào cái bẫy của người ta mà tham dự một trận đánh bạc, thua hết sạch hơn 30 lượng tiền trong tiệm. Tiểu Mạc trẻ tuổi nóng tính, đem người lừa hắn hành hung một trận.

     Kẻ lừa hắn vốn là lưu manh vùng đó, sao chịu ăn thiệt thòi, liền tụ tập một đám người đến nhà ầm ỹ, cũng may huynh trưởng ra ngoài chưa về. Những người kia tất nhiên không chịu thôi, tuyên bố ngày thứ hai lại đến. Tiểu Mạc nghĩ ngày mai huynh trưởng về nhà, nếu biết mình cùng người khác đánh bạc, lại đem người đả thương, tất khó thoát trọng trách, nghĩ tới nghĩ lui, liền rời nhà ngay trong đêm, đợi huynh trưởng hết giận lại về.

    Dọc đường đến Giang Nam, ngân lượng mang theo trên người đã dùng hết, nên muốn tìm một việc làm, tích lũy chút ngân lượng, cũng học chút kinh nghiệm từ Tôn gia, tương lai về nhà cũng có cái bàn giao.

     Tôn lão chưởng quỹ nghe Tiểu Mạc tự thuật, ngược lại rất thông cảm. Người không phải thánh hiền, huống chi tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi phạm sai lầm. Tiểu Mạc chẳng qua chỉ làm mất hơn 30 lượng bạc, đã sợ đến mức trốn nhà không dám về, có thể thấy huynh trưởng kia của Tiểu Mạc nghiêm khắc đến thế nào. Khó trách Tiểu Mạc dù trẻ tuổi, lại có phép tắc hiểu lễ nghĩa đến thế, vì vậy có chút đồng tình với Tiểu Mạc, liền lưu Tiểu Mạc lại hiệu vải làm công.

     Hôm đó, Tiểu Mạc mở cửa tiệm sớm, lúc vẩy nước quét nhà lại nhặt được một cái túi tiền, tiền trong túi trĩu nặng, sợ không dưới trăm lượng. Tiểu Mạc ở đây làm công, một tháng cũng chỉ nhận được ba đồng tiền, thấy khoản tiền lớn như thế lại không động tâm chút nào, trực tiếp giao cho chưởng quỹ.

     Tôn chưởng quỹ rất là khen ngợi, cho người dán bố cáo để người mất bạc tới lấy.

     Tiểu Mạc có chút bận rộn. Khách nhân là các đại cô nương, tiểu tức phụ đều vây quanh Tiểu Mạc, điểm tên muốn Tiểu Mạc phục vụ. Tiểu Mạc luôn mang theo nụ cười lễ phép ứng đối khách nhân, thật sự làm vài khuê nữ, thiếu nữ động tâm. Hồ Ma, nữ nhi duy nhất của một quán đậu hũ phố Đông, chính là biểu hiện rõ ràng nhất.

     Hồ Ma sáng sớm đã đến mang điểm tâm sáng cho Tiểu Mạc, lại giúp đỡ Tiểu Mạc bận bịu tứ phía. Kỳ thật chính là di chuyển vây quanh Tiểu Mạc, mấy lần kém chút là đụng vào người Tiểu Mạc, cũng may Tiểu Mạc nhanh tay lẹ mắt, đều xảo diệu tránh ra. Tôn lão chưởng quỹ nhìn âm thầm bật cười, nghĩ thầm, đáng tiếc mình không có nữ nhi, tôn nữ, nếu không có thể phối hôn cùng Tiểu Mạc, chưa chắc không phải một chuyện vui.

     "Tiểu Mạc, châm trà cho ta". Đột nhiên, một thanh âm nữ tử thanh tú động lòng người truyền vào tai mọi người. Mọi người ngẩng đầu nhìn sang, chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Tôn gia đại tiểu thư Kiếm Lan đến. Tôn gia chỉ có một tử một nữ, đều từ nhị phòng xuất ra. Kiếm Lan mặc dù là thứ nữ, nhưng dựa theo tập tục, cũng gọi là đại tiểu thư.

     Tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, một thân váy lụa phỉ thúy, dung mạo thanh tân tú lệ như u lan trong cốc, khiến người vọng tục. Dáng dấp Hồ Ma cũng coi như đẹp mắt, nhưng nếu cùng Kiếm Lan so sánh, lại chỉ như cúc vàng ven đường thôi.

     Mười ngày trước khi Kiếm Lan cưỡi ngựa trên phố, tọa kỵ không biết vì sao bị chấn kinh, đúng lúc gặp Tiểu Mạc đi ngang qua, Tiểu Mạc kéo lại dây cương, đem Kiếm Lan ngã xuống ngựa ôm vào trong lòng. Lúc Kiếm Lan muốn hỏi tính danh ân nhân mình, Tiểu Mạc đã đi mất. Sau đó Kiếm Lan ở cửa hàng gặp được Tiểu Mạc, mới biết Tiểu Mạc lại làm tiểu nhị trong cửa hàng.

     Từ ngày đó, Kiếm Lan thường xuyên đến cửa hàng, bảo là để xem việc làm ăn của nhà mình, chọn chút tơ lụa, kỳ thật là vì muốn nhìn Tiểu Mạc một cái.

    Y phục và tơ lụa trong phủ, đều là loại tốt nhất của Tôn gia, luôn được tinh tuyển từ cửa hàng đưa vào phủ, thật sự không nhọc đến Tôn đại tiểu thư tự mình đến chọn. Nhưng Kiếm Lan đột nhiên yêu thích tơ lụa, mấy ngày lại muốn tự mình đến chọn, chọn một lần liền chọn một đống lớn. Chọn nhiều, Kiếm Lan tự nhiên không thể tự mình cầm đi. Đại tiểu thư đi ra ngoài không mang theo nha hoàn tôi tớ, đương nhiên phải mệnh người khác đưa đi, cho nên nhất định phải để Tiểu Mạc ôm lấy cùng nàng hồi phủ. Mấy lần như thế, nha đầu này đã chuyển hơn một nửa số tơ lụa về trong phủ rồi.

     Đại tiểu thư lại tới, Tôn lão chưởng quỹ cảm thấy đau đầu. Vẫn là chào hỏi: "đại tiểu thư đến rồi."
Kiếm Lan: "Tôn bá bá cứ làm việc đi, để Tiểu Mạc chào hỏi ta là được." Tôn lão chưởng quỹ đành phải nói," Vâng, vâng." Một mặt cao giọng gọi Tiểu Mạc: "Tiểu Mạc, nhanh châm trà cho tiểu thư."

     Tiểu Mạc thấy vị Tôn đại tiểu thư này cũng đau đầu, lại không dám thất lễ. Đáp lại, tự đi bưng trà cho Kiếm Lan. Kiếm Lan lại nói: "Tiểu Mạc, ngươi đi thu thập một chút, lát nữa theo ta đi sau núi dâng hương."
     Tiểu Mạc: "Trong tiệm còn rất nhiều việc cần làm. . ." Còn chưa nói xong, Kiếm Lan đã nói: "Cho ngươi đi, ngươi liền đi."
      Tiểu Mạc: "Không hỏi qua Tôn chưởng quỹ sao."

     Tôn lão chưởng quỹ nghe thấy, đối ánh mắt cầu cứu của Tiểu Mạc nhắm mắt làm ngơ: "Tiểu Mạc ngươi cứ đặt công việc trong tay xuống, bồi tiểu thư đi đi." Tiểu Mạc không thể làm gì khác đành đáp vâng. Sau đó đối Kiếm Lan nói: "Tiểu thư, mời." Kiếm Lan bất mãn nói: "Ta cho ngươi đi ngươi không đi, Tôn lão bá lên tiếng ngươi mới chịu đi."

     Tiểu Mạc thở dài: "Tiểu Mạc sao dám chống lại lệnh của tiểu thư, có điều Tiểu Mạc là tiểu nhị trong tiệm, đương nhiên nên nghe Tôn chưởng quỹ phân phó." Kiếm Lan nhìn Tiểu Mạc hừ một tiếng: " Nếu ngươi thành gia nhân trong phủ sẽ phải nghe ta, vậy thì dễ, ta liền nói ca ca đem ngươi điều vào phủ."

     Tiểu Mạc vội vàng nói sang chuyện khác: "Không phải tiểu thư muốn dâng hương sao, đừng để trễ giờ." Kiếm Lan cười nói: "Đúng, chúng ta trước đi dâng hương đi", xoay người ra khỏi tiệm. Từ khi Kiếm Lan đến, Hồ Ma vẫn luôn đứng ở xa xa, không dám tiến lên trước. Thấy người trong lòng muốn cùng Kiếm Lan ra ngoài, lại không nói nên lời. Mình chỉ là nữ nhi của cửa hàng bán đậu hũ, đương nhiên kém xa Tôn gia ở Giang Nam có tài lực có thế lực, lòng chua xót không thôi.

     Tiểu Mạc bất đắc dĩ thở dài, đối Tôn chưởng quỹ cúi người hành lễ: "Tiểu Mạc đi trước." Tôn chưởng quỹ nói: "Mau đi đi." Trước khi ra khỏi cửa Tiểu Mạc mỉm cười với Hồ Ma. Thấy qua nụ cười của Tiểu Mạc, thần sắc ai oán liền bị quét sạch sành sanh, lần nữa lộ ra nụ cười ngọt ngào.

     Kiếm Lan thần sắc vui sướng, trên đường vừa đi vừa nghỉ, nhìn đông nhìn tây. Tiểu Mạc ở bên người nàng tương bồi. Đám người trên đường biết thân phận Kiếm Lan, khó tránh khỏi xì xào bàn tán, Kiếm Lan cũng không để trong lòng.

     Ra khỏi thị trấn, có một con đường trong rừng dẫn thẳng đến núi phía sau Bạch Mã tự. Hôm nay người dâng hương không nhiều, cũng không phải là ngày gì đặc biệt. Chẳng qua Tôn đại tiểu thư muốn đi đương nhiên cũng không gì là không thể. Kiếm Lan đi vài bước lại quay đầu nhìn Tiểu Mạc: "Tiểu Mạc, ngươi qua đây, đi cùng ta."

     Tiểu Mạc luôn đi sau Kiếm Lan vài bước, đại tiểu thư đã phân phó, liền đi lên trước mấy bước, vẫn là cách xa một chút, nói: "Tiểu Mạc không dám quên phép tắc." Kiếm Lan: "Phép tắc gì chứ, ai quy định không cho ngươi sóng vai đi cùng ta." Tiểu Mạc có chút thở dài: "Tiểu thư không nên làm khó Tiểu Mạc, Tiểu Mạc chỉ là một tiểu nhị."

     Kiếm Lan: "Tiểu nhị thì thế nào, ai trời sinh đã là tiểu nhị, ai lại quy định tiểu nhị chỉ có thể cả một đời làm tiểu nhị." Nói xong, vành mắt lại đỏ. Tiểu Mạc không biết Kiếm Lan vì sao lại kích động như thế, nhìn Kiếm Lan không nói lời nào.

     Ven đường có một tảng đá, Kiếm Lan đi qua ngồi xuống, nói: "Tiểu Mạc, ngươi cũng tới ngồi." Tiểu Mạc không đành lòng làm trái ý Kiếm Lan, nên cũng ngồi xuống.

     Kiếm Lan thở dài: "Đại ca ta tháng sau phải phụng mệnh cưới Đoan Mộc tỷ tỷ."
     Tiểu Mạc: "Chuyện liên hôn của tam đại thế gia Giang Nam sớm đã truyền thành giai thoại võ lâm." Tiểu Mạc cũng biết một chút.

     Kiếm Lan nhìn Tiểu Mạc: "Nhưng mà, đại ca cùng Đoan Mộc tỷ tỷ không có tình cảm. Đoan Mộc tỷ tỷ cũng không thích đại ca." Lời này khiến Tiểu Mạc khẽ giật mình: "Loại chuyện này, người ngoài không nên nghị luận."

     Kiếm Lan yếu ớt thở dài: "Thân là đại thiếu gia Tôn gia mà ngay cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, càng không bảo hộ được mình người thương, vinh hoa phú quý thì có ích lợi gì."

     Tiểu Mạc cũng thở dài: "Từ xưa, hôn nhân đại sự đều do lệnh của phụ mẫu, tiểu thư sao phải sầu não."

     Kiếm Lan: "Nếu tâm vô sở cầu, tuân theo lệnh phụ mẫu cũng không có gì không thể." Bỗng nhiên nhìn Tiểu Mạc một cái, Tiểu Mạc bị Kiếm Lan nhìn lại không hiểu thấu.

     Kiếm Lan bỗng nhiên nói: "Ta cùng Âu Dương Bội Hiển kia cũng có hôn ước." Tiểu Mạc không biết vì sao Kiếm Lan lại nói ra lời này, thấy Kiếm Lan nhìn hắn chằm chằm, liền dời ánh mắt: "Chúc mừng đại tiểu thư."

     Kiếm Lan nghe, trong lòng tê rần, nhìn Tiểu Mạc hồi lâu mới nói: "Đa tạ." Sau đó đứng lên, không nói một lời nào nữa, dọc theo đường nhỏ hướng sau núi mà đi.

     Tiểu Mạc trong lòng thở dài, cũng đứng lên, yên lặng đi theo đằng sau Kiếm Lan.
Kiếm Lan cúi đầu đi một hồi, đột nhiên dừng lại, thấp giọng kiên quyết nói: "Ta sẽ không gả cho tên khốn Âu Dương Bội Hiển kia."
     Tiểu Mạc không tiện tiếp lời.
     Kiếm Lan xoay người nhìn về phía Tiểu Mạc, nói khẽ: "Trên giang hồ đều đồn rằng, Âu Dương Bội Hiển là tên kiêu ngạo, lỗ mãng, là hạng ỷ thế hiếp người, trừ võ công cao cường ra, căn bản không có chỗ nào thích hợp với ta, ta sao có thể gả cho người như vậy."
    "Lời đồn trên giang hồ chưa hẳn có thể tin."
     Kiếm Lan nghe, cắn môi nói: "Nếu lời đồn là thật thì sao? Ngươi sẽ nhìn ta gả cho một người như vậy chịu khổ sao?"
     "Chuyện hôn sự của đại tiểu thư, Tiểu Mạc không tiện nhiều lời."
     "Đừng gọi ta đại tiểu thư nữa, gọi ta là Kiếm Lan đi."
     "Đại tiểu thư, Tiểu Mạc không dám quá phận."
     "Ngươi biết ta chưa từng xem ngươi là hạ nhân, ta. . ."
     Tiểu Mạc vội ngắt lời: "Đại tiểu thư, không còn sớm nữa, chúng ta hãy mau chóng lên đường."
     Kiếm Lan tức giận: "Ngươi vì sao không cho ta nói, ta là một cô nương, ta còn không sợ, nam nhi bảy thuớc cao như ngươi thì sợ cái gì?"
     Tiểu Mạc nhìn Tôn đại tiểu thư cố chấp, tùy hứng, lại rõ ràng đối mình một mảnh tình thâm, nhất thời thực sự không đành lòng lại tổn thương nàng, thở dài không nói nữa.
     "Ngươi vì sao luôn thở dài."
     "Cái này ta còn chưa từng để ý."
     Kiếm Lan cười nói: "Tiểu Mạc, nghe nói ngươi trốn nhà rời đi à."
     "Đại tiểu thư chê cười."
     "Cái này thì có sao, ta ngược lại mười phần ao ước được giống ngươi bây giờ, tự do tự tại tốt bao nhiêu." Trong lời nói mười phần hâm mộ và khao khát.
     Tiểu Mạc vội nói: "Đại tiểu thư chế giễu rồi. Trốn nhà sao lại tự do tự tại cùng vui vẻ. Bên ngoài cho dù tốt cũng không thể so với ở nhà, phiêu bạt bên ngoài, mọi thứ đều do tự mình động thủ, không chỗ nương tựa, rất thê lương."
     "Vậy ngươi vì sao phải trốn nhà."
     Tiểu Mạc cười khổ: "Ta là bất đắc dĩ. Ta phạm phải sai lầm, không dám đối mặt, mới trốn nhà, kỳ thực hiện tại đã rất muốn trở về."
     "Ta nghe Tôn lão bá nói, ngươi có một đại ca hết sức lợi hại, có đúng không."
     Tiểu Mạc thở dài nói: "Phải."
     "Vậy ngươi còn dám trở về sao?"
     "Nơi đó là nhà của ta, ta đương nhiên phải trở về. Mặc dù đại ca nghiêm khắc, lại vẫn là thân nhân của ta, làm gì có đạo lý không trở về."
     "Lúc ngươi vừa rời nhà, đại ca ngươi nhất định rất tức giận. Chờ ngươi thật lâu không trở về, hắn sẽ lo lắng cho ngươi, chỉ mong thấy ngươi bình an trở về, nếu bây giờ ngươi về, hắn trông thấy ngươi cũng sẽ chỉ cao hứng, sẽ không phạt ngươi." Nói xong, đột nhiên nhìn Tiểu Mạc: "Tiểu Mạc, nhà ngươi ở kinh thành sao?"
     "Đúng vậy."
     "Ở nơi nào của kinh thành, ta còn chưa từng đến đó."
     Tiểu Mạc nghe thấy không khỏi sợ hết hồn: "Ngươi muốn đi kinh thành sao?"
     Kiếm Lan nghiêng đầu nói: "Tiểu Mạc, ngươi sẽ mật báo sao? Ta chính là muốn rời nhà đi kinh thành."
     Tiểu Mạc vội nói: "Chuyện này làm sao có thể?" Kiếm Lan cười nói: "Ngươi đừng xem thường ta, ta dù chưa từng rời nhà, nhưng ta cũng không phải nữ tử yếu đuối gì, ngươi không cần lo lắng cho ta, chỉ cần giúp ta che giấu một chút là được."
     "Ngươi hiện tại muốn rời đi sao?"
     Kiếm Lan đắc ý nói: "Chính xác. Ngươi cho rằng ta thật muốn đi dâng cái gì hương sao? Nói cho ngươi biết, con đường này không chỉ dẫn đến sau núi, mà còn có thể ra khỏi Giang Nam chúng ta. Ngươi chỉ cần ở chỗ này đợi mặt trời xuống núi là được, khi đó ta đã cao chạy xa bay."
     Tiểu Mạc trố mắt hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy."
     "Đương nhiên."
     "Ngươi muốn đi đâu."
     "Kinh thành. Không chừng ta còn có thể giúp ngươi, đến nhà ngươi nhìn xem đại ca ngươi đã hết giận chưa."
     "Nhưng kinh thành không ở hướng này."
     Kiếm Lan nghe không khỏi ngẩn người, "Không phải ở phía đông sao?" Tiểu Mạc thở dài nói: "Hướng sau núi là phía tây."
     Kiếm Lan so sánh một chút, có chút ngẩn người: "Chẳng lẽ từ phía tây liền không thể đi kinh thành sao?"
     Tiểu Mạc cũng hơi giật mình: "Đại khái có thể."
     Kiếm Lan cười nói: "Như vậy đi. Ngươi ở lại đây, ta đi trước."
     Tiểu Mạc thở dài: "Kinh thành cách đây ngàn dặm, ngươi muốn đi bộ sao?"
     "Ngươi đến đây như thế nào?"
     "Có lúc đi bộ, có lúc cưỡi ngựa, còn ngồi thuyền, ngồi xe."
     Kiếm Lan cau mày nói: "Thật phức tạp."
     Hai người đang nói chuyện, chợt nghe sau lưng có tiếng ngựa hí, ba con khoái mã đảo mắt đã đến trước mặt. Người đến mặc cẩm y, tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng dấp cũng có phần anh tuấn, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
     Ba người bọn họ đã đến gần Tiểu Mạc, vẫn chưa chịu thu dây cương. Kiếm Lan giật nảy mình, Tiểu Mạc nhẹ nhàng kéo Kiếm Lan, hai người trượt ra hơn hai thước, ba người kia lúc này mới dừng ngựa. Kiếm Lan được Tiểu Mạc ôm vào lòng thì vui mừng khôn xiết, ngã vào trong ngực Tiểu Mạc, nhất thời quên cả cử động.
     Người đi đầu cả giận quát: "Hay cho một đôi gian phu dâm phụ, giữa ban ngày lại dám hẹn hò, muốn đội mũ xanh cho Âu Dương Bội Hiển ta." Nói chuyện, roi ngựa trong tay hướng đầu Tiểu Mạc đập tới."
     Tiểu Mạc thân hình chuyển một cái, mang theo Kiếm Lan tránh ra. Người kia không lưu tình chút nào vút vút vút, lại là ba roi, thân hình Tiểu Mạc lại chuyển, đều tránh được.
     Kiếm Lan cả giận quát: "Âu Dương Bội Hiển, ngươi mau dừng tay."
     Âu Dương Bội Hiển thấy thân pháp Tiểu Mạc, hơi giật mình, nhảy xuống ngựa nói: "Khó trách dám cướp nữ nhân của Âu Dương Bội Hiển ta, thật có chút bản lĩnh." Sau đó đối Kiếm Lan nói: "Làm sao, ngươi đau lòng tiểu bạch kiểm này."
     Tiểu Mạc nhướng mày, nhưng vẫn kìm được lửa giận: "Hóa ra là Âu Dương thiếu gia. Âu Dương thiếu gia hiểu lầm."
     Kiếm Lan tức đến mặt trắng bệch: "Âu Dương Bội Hiển, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy."
     Âu Dương Bội Hiển tà tà cười một tiếng, "Ta nói cái gì. Tôn gia đại tiểu thư thế mà cùng một tiểu nhị câu kết, mặt mũi Âu Dương gia ta còn để chỗ nào."
     Kiếm Lan cả giận quát: "Ngươi, ngươi đánh rắm."

Âu Dương Bội Hiển nghe, lại không tức giận chút nào, ngược lại cười ha ha nói: "Làm sao, bị ta nói trúng, thẹn quá hoá giận rồi? Uổng cho ngươi vẫn là Tôn gia đại tiểu thư, nói năng lại thô lỗ như vậy. Không biết Tôn gia dạy dỗ ngươi thế nào."
Kiếm Lan nghe, tức giận xông lên trước, một chưởng hướng trên mặt Âu Dương Bội Hiển đánh tới. Âu Dương Bội Hiển lách mình một chút, một tay bắt lấy cổ tay Kiếm Lan, đem Kiếm Lan đưa kéo về phía mình: "A, tính khí khá lớn. Cũng còn chút hương vị."
Kiếm Lan vùng vẫy, nhưng không thoát ra được, cả giận quát: "Thả ta ra."
Âu Dương Bội Hiển đối hai cái gia đinh sau lưng cười nói: "Các ngươi nhìn xem Tôn gia đại tiểu thế nào, so với Thính Hương Uyển cô nương dường như có hưởng vị khác a."
Thính Hương Uyển chính là kỹ viện lớn nhất Dương Châu, Kiếm Lan nghe Âu Dương Bội Hiển làm nhục mình như vậy, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Tiểu Mạc thầm than một tiếng, ôm quyền nói: "Âu Dương công tử, ngươi buông tiểu thư ra trước rồi nói chuyện đi."
"Buông ra?" Âu Dương Bội Hiển bỗng nhiên dùng lực, Kiếm Lan đau chau mày một cái, lại cắn răng không nói lời nào. Âu Dương Bội Hiển cầm roi ngựa trong tay chỉ vào Tiểu Mạc: "Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta. Nàng là thê tử chưa xuất giá của Âu Dương Bội Hiển ta, ta muốn làm gì thì làm, ngươi chẳng qua là một cái hạ nhân của Tôn gia, nơi này cũng có phần cho ngươi nói chuyện sao?"
Kiếm Lan nghe, mắng: "Ai muốn gả cho tên vô lại nhà ngươi."
Âu Dương Bội Hiển cười ha ha một tiếng nói: "Ngươi cho rằng ai sẽ nguyện ý cưới dạng không có dáng người, không có tư sắc như ngươi, nếu không phải cha ta ép ta, ta thà cưới nha đầu của Thính Hương cũng sẽ không cần ngươi."
    Thính Hương là hoa khôi, là đầu bài cô nương của Thính Hương Uyển. Không những quốc sắc thiên hương còn đa tài đa nghệ, thậm chí hai nha đầu bên người cũng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành."
Kiếm Lan bỗng nhiên vung tay trái lên, hung tợn đánh vào mặt Âu Dương Bội Hiển.
Âu Dương Bội Hiển vốn nắm tay phải Kiếm Lan, vội vàng không kịp chuẩn bị, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó nổi giận quát: "Ngươi dám đánh ta." Nói chuyện, tay giơ lên, hướng Kiếm Lan đánh tới.
Tay vung đến giữa không trung, lại không rơi xuống được. Tiểu Mạc đã bắt lấy cổ tay Âu Dương Bội Hiển.
Kiếm Lan nhìn Tiểu Mạc, ủy khuất vạn phần. Âu Dương Bội Hiển cả giận quát: "Ngươi thật to gan, còn không buông tay." Hắn lại rống lên: "Hai người các ngươi chết rồi sao? Giết hắn cho ta."
Hai tên gia đinh nghe vậy, cùng nhau hướng Tiểu Mạc đánh tới, một kẻ trong đó trên tay cầm một con dao nhọn lóe lên yếu ớt lam quang, đúng là đã thấm qua kịch độc.
Tiểu Mạc thở dài, tay phải huy động, Âu Dương Bội Hiển còn chưa thấy rõ ràng, hai gia đinh kia đã bay ra ngoài. Tiểu Mạc nhẹ dùng lực, Âu Dương Bội Hiển đã cảm giác cổ tay đau buốt như bị đao cắt, vội buông lỏng tay, lui ra phía sau mấy bước.
Kiếm Lan thoát ra, nhìn Tiểu Mạc, cũng không thể chịu đựng được nữa, bổ nhào vào trong lòng Tiểu Mạc, bật khóc nức nở.
Thân hình Tiểu Mạc có chút cứng lại, nhưng không hề kháng cự, mặc cho Kiếm Lan thút thít trong vòng tay mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro