Chương 2: Kim Long mộc lệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Âu Dương Bội Hiển sắc mặt tái xanh vì tức giận, cười lạnh: "Quả nhiên ta không nói sai, các ngươi thật sự có gian tình." Đột nhiên hắn giơ tay lên, ba viên đạn đen tuyền bắn về hướng Kiếm Lan cùng Tiểu Mạc, mình thì nhảy vèo về sau.

     Thứ mà hắn bắn ra chính là ám khí thành danh của Âu Dương gia, Phong Hỏa Phích Lịch đạn.

     Phong hỏa Phích Lịch đạn uy lực cực mạnh, lực sát thương cực lớn, người Âu Dương gia rất hiếm khi sử dụng. Âu Dương Bội Hiển hận Tiểu Mạc đến mức vươn tay bắn ra ba viên. Ba viên này cũng là ba viên duy nhất hắn có.

     Tiểu Mạc thấy sắc mặt Âu Dương Bội Hiển đột nhiên chuyển thành hung ác, đã có đề phòng, nhìn hắn bỗng nhiên giơ tay lui lại, vội ôm Kiếm Lan lăn xuống bãi cỏ ven đường. Lại nghe ầm ầm ầm ba tiếng vang, chỗ vừa nãy bọn Tiểu Mạc đứng xuất hiện một cái hố sâu rất lớn. Hai gia đinh mới bị Tiểu Mạc đánh bay đã đều nổ tung thành từng mảnh. Trên người, trên lưng, trên tay Tiểu Mạc bị đất đá văng ra gây thương tích, xuất ra đạo đạo vết máu. Kiếm Lan ở trong lòng Tiểu Mạc, lại là lông tóc đều không thương.

     Âu Dương Bội Hiển không nghĩ tới hai người thế mà có thể trốn được công kích của Phong Hỏa Phích Lịch đạn, hung ác móc ra chủy thủ trong ngực, lại ép tới.

     Kiếm Lan kinh hoảng không thôi, đối Tiểu Mạc kêu lên: "Ngươi chảy máu rồi."

     Tiểu Mạc mỉm cười, "Không sao. Bị thương ngoài da mà thôi."

     Âu Dương Bội Hiển thấy hai người tình tứ, nghiến răng nghiến lợi: "Bổn thiếu gia lại cho các ngươi đi một chuyến nữa. Vừa nói vừa lao thẳng tới.

     Tiểu Mạc thở dài một hơi:"Âu Dương Bội Hiển, ngươi đừng khinh người quá đáng."

     Kiếm Lan đưa tay chắn trước người Tiểu Mạc: "Âu Dương Bội Hiển, ngươi không được giết hắn."

     Âu Dương Bội Hiển cười lạnh nói: "Tiện nhân nhà ngươi còn dám che chở hắn, chờ ta thu thập hắn xong, liền cho ngươi đẹp mặt." Nói chuyện, đã công kích hướng Tiểu Mạc.

     Tiểu Mạc không né tránh nữa, ra tay đón lấy. Âu Dương Bội Hiển tuy còn trẻ tuổi, nhưng xuất thân võ lâm thế gia, lại được danh sư truyền thụ, võ công tất nhiên không yếu, vậy nên mới dưỡng thành thói kiêu ngạo, coi trời bằng vung, tính cách cuồng vọng.

     Tiểu Mạc vốn không muốn tổn thương hắn, nhưng Âu Dương Bội Hiển từng bước ép sát. Tiểu Mạc bất đắc dĩ đành phải thi triển công phu sư môn, cùng Âu Dương Bội Hiển đánh lên.

     Kiếm Lan mặc dù biết Tiểu Mạc có võ công, cũng càng biết công phu Âu Dương Bội Hiển cao thấp thế nào. Thập phần lo lắng cho Tiểu Mạc, võ công mình cũng không cao, vốn nghĩ mình cùng Tiểu Mạc phải chết chung một chỗ. Không ngờ đánh một hồi, nàng phát hiện võ công của Tiểu Mạc thế mà còn cao hơn Âu Dương Bội Hiển mấy phần. Chỉ là Tiểu Mạc không chịu làm bị thương Âu Dương Bội Hiển, vì vậy cùng Âu Dương Bội Hiển mới bất phân thắng bại.

     Trong lòng Kiếm Lan cao hứng vạn phần, nói: "Tiểu Mạc, ngươi không cần lo lắng, giết tên vô lại này cho ta. Chỗ Âu Dương bá bá có ta tới bàn giao."

     Âu Dương Bội Hiển nghĩ không ra công phu Tiểu Mạc lại cao như thế, nghe Kiếm Lan nói càng buồn bực. Thế công càng chặt. Tiểu Mạc nhìn Kiếm Lan một cái, tiểu cô nương dù chưa từng bị thương, thế nhưng y phục lộn xộn, trên mặt nước mắt còn chưa khô, bây giờ lại vì chính mình vui vẻ ra mặt, cô nương thiện lương thuần khiết như thế sao có thể gả cho tên Âu Dương Bội Hiển âm tàn trước mắt này. Đang suy nghĩ, Kiếm Lan bỗng nhiên hô lên: "Tiểu Mạc cẩn thận!"

     Hóa ra Âu Dương Bội Hiển thấy đánh mãi không xong, lại nổi lên ý nghĩ xấu xa, đột nhiên bắn ra một chùm độc châm, đánh về phía Tiểu Mạc. Hai người cách khá gần, Tiểu Mạc muốn né tránh đã không kịp. Tiểu Mạc thầm hừ một tiếng, ngưng khí tụ lực đối độc châm bay tới vỗ một chưởng. Độc châm vốn nhỏ bé không sợ chưởng phong, nhưng chưởng phong của Tiểu Mạc lại giống như kết thành một tấm lưới rất có lực đàn hồi, vậy mà đem một chùm độc châm toàn bộ bắn về.

     Âu Dương Bội Hiển sao còn tránh né được, độc châm toàn bộ đâm vào trên mặt hắn. Hắn lảo đảo lui lại, độc châm trên mặt cũng không kịp quét xuống, vội cấp tốc lấy ra từ trên người một cái bình nhỏ, đem dược hoàn trong bình đổ toàn bộ vào miệng. Dù vậy, trên mặt của hắn đã hiện lên một tầng hắc khí, có thể thấy được độc trên châm hẳn là kịch độc.

     Tiểu Mạc thu tay lui lại, chỉ lạnh lùng nhìn Âu Dương Bội Hiển. Kỳ thật mới vừa rồi Tiểu Mạc đã nương tay. Chưởng lực phát ra chỉ đem độc châm chấn hồi. Nếu lại dùng thêm mấy phần nội lực, lúc những độc châm kia bắn toàn bộ vào mặt Âu Dương Bội Hiển, chắc chắn Âu Dương Bội Hiển cũng mất mạng.

     Kiếm Lan vỗ tay cười nói: "Tên vô lại nhà ngươi vậy mà đã biến thành con nhím, đúng là ác giả ác báo."

     Âu Dương Bội Hiển quét độc châm trên mặt xuống, ánh mắt oán độc nhìn về phía Tiểu Mạc: "Ta nhất thời mất cảnh giác, kém chút bị hủy trong tay ngươi. Tên họ ngươi là gì, Âu Dương gia ta tất cùng ngươi không đội trời chung."

     Tiểu Mạc còn chưa lên tiếng. Kiếm Lan đã nói: "Hắn gọi Tiểu Mạc, chính là người của Tôn gia ta, ngươi muốn gì cứ tới tìm Tôn gia, Tôn gia chúng ta còn sợ ngươi sao."

     Âu Dương Bội Hiển căm hận nói: "Tốt lắm, tốt lắm." Dứt lời liền bay vọt đi.

     Kiếm Lan cao hứng nhào vào lòng Tiểu Mạc, nói: "Không nghĩ đến võ công của ngươi lại cao như vậy, ta thật sự rất cao hứng."

     Tiểu Mạc than nhỏ một cái, đột nhiên khẽ đẩy Kiếm Lan ra, khom người nói: "Tiểu Mạc tham kiến phu nhân."

Kiếm Lan quay lại thì thấy đó là mẹ mình, Tôn nhị phu nhân đang đứng phía sau. Kiếm Lan gọi một tiếng nương, liền nhào tới, nước mắt chảy dài trên má.

Tôn nhị phu nhân đưa tay sờ đầu con gái, âu yếm nói: "Ngoan, đừng khóc, nói cho nương nghe, là ai khi dễ ngươi."

"Đều do tên vô lại Âu Dương Bội Hiển cái kia, hắn mắng con, còn muốn giết con cùng Tiểu Mạc, nhờ có Tiểu Mạc cứu con, đem hắn đánh chạy."

Tôn Nhị phu nhân cau mày nói: "Không nên nói bậy. Đứa bé Bội Hiển kia dù bị nuông chiều một chút, nhưng cũng là thân thích nhà chúng ta, sao lại muốn giết ngươi được."

"Thật, nương, vừa rồi chính là ở đây, nương xem cái hố trên đất này, nếu không có Tiểu Mạc, nữ nhi đã bị nổ thành thịt nát.

Tôn Nhị phu nhân: "Chuyện này nương sẽ tra rõ ràng. Ta hỏi ngươi, ngươi vì sao lại tới nơi này, muốn đi đâu?"

Kiếm Lan nghe nương tra hỏi, có chút chột dạ: "Nữ nhi không đi đâu cả, chỉ là muốn dâng hương thôi."

Tôn Nhị phu nhân hừ một tiếng, đối Tiểu Mạc nói: "Ngươi chính là Tiểu Mạc sao?"

"Vâng, phu nhân. Tiểu Mạc là tiểu nhị trong hiệu vải Tôn gia."

"Nương, Tiểu Mạc võ công rất cao, Âu Dương Bội Hiển đánh không lại hắn. Ta thấy đại ca cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn đâu."

Tôn Nhị phu nhân ồ một tiếng, dò xét Tiểu Mạc: "Võ công của ngươi thật cao vậy sao?"

Tiểu Mạc thở dài một hơi nói: "Là tiểu thư khích lệ. Vãn bối. . ."

Tôn Nhị phu nhân xua tay, ngăn cản hắn nói tiếp. Nhìn chung quanh, cau mày nói: "Rời khỏi nơi này trước lại nói."

Mang theo Kiếm Lan rời đi, Tiểu Mạc đi theo. Kiếm Lan thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Tiểu Mạc.

Đi đến cửa trấn, Tôn Nhị phu nhân dừng bước, ra lệnh: "Tiểu Mạc."

"Phu nhân có chuyện gì xin cứ phân phó."

"Ăn xong cơm tối, ngươi đến phủ tìm ta, ta có chuyện hỏi ngươi."

"Nương, không bằng để Tiểu Mạc cùng chúng ta hồi phủ ăn cơm đi."

"Tiểu hài tử không cần gây loạn chủ ý." Nói, kéo Kiếm Lan đi.

Tiểu Mạc thở dài. Trở lại hiệu vải, chưởng quỹ không thiếu được hỏi thăm một phen. Tiểu Mạc chỉ nói là gặp lưu manh, cũng không nói nhiều. Trở lại chỗ ở, xử lý vết thương, thay đổi y phục sạch sẽ, liền đi Tôn gia cầu kiến Tôn Nhị phu nhân.

Hạ nhân Tôn gia đều sớm được phân phó, trực tiếp dẫn Tiểu Mạc tới khách phòng hậu viện.

Tiểu Mạc vừa ngồi xuống, Tôn nhị phu nhân đã đến. Tiểu Mạc vội vàng đứng dậy hành lễ. Tôn nhị phu nhân cho bọn gia đinh, nha hoàn đều lui ra ngoài, cẩn thận nhìn kỹ Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc đứng ở đó, ban đầu còn có thể bình tâm tĩnh khí, qua một tuần trà, Tôn nhị phu nhân vẫn như cũ nhìn chưa xong, Tiểu Mạc có chút khó chịu, nói: "Phu nhân tìm Tiểu Mạc đến là có chuyện gì cần phân phó sao?"

Tôn nhị phu nhân lúc này mới cười nói: "Ngươi ngồi đi."

Tiểu Mạc tạ tòa, chờ Tôn nhị phu nhân nói chuyện.

"Ta gọi ngươi đến, chính là muốn để ngươi xem cái này một chút." Nói, từ trên người xuất ra một lệnh bài kim long tinh xảo. Lệnh bài được điêu khắc từ ô cương mộc, tinh xảo phi thường. Bảo thạch trên long nhãn chiếu lấp lánh.

Tiểu Mạc thấy, vội đứng dậy quỳ xuống dập đầu long lệnh. "Ngươi quả nhiên là người tiếp lệnh."

"Nguyên lai phu nhân chính là người nắm giữ mộc long lệnh. Tiểu Mạc phụng mệnh đến tiếp mộc long lệnh, phu nhân muốn sử dụng long lệnh sao?"

"Ngươi đứng dậy trước rồi nói."

"Phu nhân chắc hẳn biết quy tắc của Mộc long lệnh. Nếu đã mời ra long lệnh, liền thỉnh đưa ra yêu cầu, vãn bối mới có thể làm việc."

"Không sai. Ta đã truyền ra Mộc long lệnh, đương nhiên biết quy tắc. Một lệnh một chuyện, không quá mười chữ." Nói xong nhẹ nhàng tách long lệnh thành hai nửa, đem một nửa hai tay đưa cho Tiểu Mạc, nói: "Thỉnh truy hồi tổ truyền kiếm phổ Tôn gia ta."

Tiểu Mạc hai tay tiếp nhận nửa khối long lệnh. Lúc này mới đứng dậy, đem nửa khối long lệnh thả lại trong ngực: "Phu nhân, kiếm phổ tổ truyền Tôn gia đã mất tích sao?"

Tôn nhị phu nhân mời Tiểu Mạc ngồi, nói: "Ngươi đã tiếp lệnh, chính là hứa hẹn sẽ giúp Tôn gia tìm về kiếm phổ thật sao?"

"Đúng vậy. Phu nhân xin yên tâm, vãn bối nhất định sẽ đem chuyện phu nhân thỉnh cầu làm tốt. Nhưng cũng thỉnh phu nhân tận lực giảng thích nhiều chút."

Tôn nhị phu nhân thở dài, "Lúc đầu kiếm phổ tổ truyền Tôn gia luôn do Đại bá tự mình bảo quản." Đại bá Tôn nhị phu nhân nói tới chính là gia chủ Tôn gia Tôn Vô Kích.

Tôn nhị phu nhân chính là thê tử đệ đệ Tôn Vô Kích, Tôn Vô Bạnh. Mười hai năm trước, Tôn Vô Bạnh mất, lưu lại một nam một nữ, là hai huynh muội Tôn Kiếm Hàn cùng Tôn Kiếm Lan. Tôn Vô Kích cũng không có con nối dõi. Vì vậy đem hai huynh muội này coi như con mình.

Đoạn thời gian trước, lúc Tôn Kiếm Hàn tuổi tròn hai mươi, sau lễ nhược quán Tôn Vô Kích liền đem kiếm phổ tổ truyền Tôn gia giao cho Tôn Kiếm Hàn bảo quản.

Kiếm Hàn tự nhiên tỉ mỉ cất giữ, nào biết được tháng trước kiếm phổ đột nhiên mất đi. Kiếm phổ mất, Kiếm Hàn không dám lộ ra, yên lặng tìm kiếm một thời gian cũng không thấy tăm hơi. Không dám nói với Đại bá, đành phải vụng trộm nói với nương.

Tôn nhị phu nhân nghe xong mặc dù oán trách nhi tử hồ đồ, cũng là rất lo lắng. Làm mất kiếm phổ tổ truyền, ở Tôn gia chính là tội chết. Tôn nhị phu nhân cẩn thận tra hỏi, cũng không tìm ra manh mối. Lại không dám lộ ra, rơi vào đường cùng, đành phải truyền tin đến Phó gia xin giúp đỡ.

Năm đó Phó Thanh Thư từng đem Phó gia Ngân long lệnh, Ngọc long lệnh, Mộc long lệnh phân tặng ba người. Ba người này có thể cầm lệnh hướng Phó gia xin giúp đỡ một lần. Lệnh bài này được thiết kế có thể chia làm hai nửa. Người tiếp lệnh khi thích hợp có thể lấy một nửa long lệnh về trước, đợi chuyện làm được thỏa đáng, người cầm lệnh cần đem một nửa kia trả lại.

Nếu quá thời hạn cũng chưa hoàn thành, hoặc người cầm lệnh không hài lòng, thì có quyền cầm nửa khối long lệnh còn sót lại hướng Phó gia gia chủ đưa ra bất kỳ trừng phạt nào cho người tiếp lệnh, gia chủ đều phải đáp ứng.

Tôn nhị phu nhân nắm giữ long lệnh gần hai mươi năm, Tôn gia có rất nhiều chuyện phát sinh cũng chưa từng động tới long lệnh, bây giờ vì nhi tử, không thể không hướng Phó gia xin giúp đỡ. Sau khi Phó gia tiếp tin, lập tức phái đệ tử đến tiếp lệnh, chính là Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc đến Tôn gia, lại không lập tức đến tìm Tôn nhị phu nhân tiếp lệnh, mà trước lấy thân phận tiểu nhị lưu lại hiệu vải Tôn gia. Bây giờ đã qua mười ngày.

"Tiểu Mạc, ngươi là đồ đệ của Long Thành?" Tiểu Mạc vội đứng lên khom người đáp lời: "Vãn bối chính là đồ đệ của lão nhân gia ông ta."

Tôn nhị phu nhân cười cười: "Lão nhân gia ông ta? Ta nhớ không lầm Long Thành cũng không đến ba mươi tuổi a." Nhìn bộ dáng kính cẩn của Tiểu Mạc, nói: "Ngươi ngồi đi."

Tiểu Mạc đáp một tiếng, ngồi xuống.

"Sư phụ ngươi vẫn khỏe chứ?"

Tiểu Mạc lại vội đứng người lên đáp: "Sư phụ vẫn luôn mạnh khỏe, tạ phu nhân nhớ đến."

"Lúc ta gặp sư phụ ngươi là mười năm trước, cùng ngươi bây giờ niên kỷ tương tự. Thế nhưng làm việc, phép tắc hữu lễ, làm người nghiêm cẩn, bây giờ vậy mà càng phát ra nghiêm khắc rồi?"

Tiểu Mạc chỉ nói một chữ vâng. Mới lần nữa ngồi xuống.

"Ngươi đã đến lâu rồi, vì sao không tới tiếp lệnh?"

"Vâng. Vãn bối vốn nên sớm đến gặp phu nhân. Chỉ là Tiểu Mạc phát hiện gần đây Dương Châu tựa hồ không lắm."

"Không thái bình? Dương Châu chính đất của Tôn gia ta, ai dám ở đây sinh sự? Ngươi có phát hiện gì sao?"

"Vãn bối phát hiện có một lượng lớn võ lâm nhân sĩ cải trang giả dạng tiến vào Dương Châu. Trên trấn nơi hiệu vải Tôn gia càng là sóng ngầm mãnh liệt. Người trên đường nhìn như dân chúng tầm thường, nhưng lại có dăm ba người là võ lâm nhân sĩ dịch dung cải trang."

"Lại có việc này?"

"Vãn bối nhất thời hiếu kì, càng là lo lắng những kẻ không rõ thân phận này sẽ gây bất lợi với Tôn gia. Sư phụ luôn kính trọng lão tiền bối Tôn Vô Kích Tôn, bây giờ trên đất Tôn gia có chuyện, vãn bối đã phát hiện, liền không dám coi thường. Huống hồ chuyện kiếm phổ Tôn gia bị mất đã phát sinh mười ngày, cũng không nhất thời vội vã, vì vậy, vãn bối tự tiện chủ trương, chậm trễ thời gian, nếu phu nhân giáng tội, vãn bối quyết không dám ở trước mặt sư phụ tìm cớ thoái thác."

Tôn nhị phu nhân nghe Tiểu Mạc nói, âm thầm gật đầu. Lời thốt ra lại lạnh lùng: "Chuyện của Tôn gia, Tôn gia tự nhiên sẽ giải quyết, ngươi sao lại xen vào việc của người khác? Ngươi cho rằng Dương Châu là Tế Nam Đại Minh hồ ngươi sao?"

Tiểu Mạc thở dài nói: "Là vãn bối nhiều chuyện."

Tôn nhị phu nhân hừ một tiếng: "Những chuyện này tương lai ta tự sẽ tìm sư phụ ngươi nói. Ta hỏi ngươi, hôm nay tại sao lại cùng với Kiếm Lan ở chung một chỗ? Còn đả thương Âu Dương Bội Hiển? Bây giờ Âu Dương phu nhân đang muốn Tôn gia chúng ta giao ra hung thủ, ngươi nói phải làm thế nào?"

Tiểu Mạc lạnh nhạt nói: "Phu nhân, vãn bối hôm nay dù ở cùng Kiếm Lan tiểu thư, nhưng hai người chúng ta quang minh lỗi lạc, cũng không có cái gì tư tình. Âu Dương Bội Hiển đích thật là do vãn bối làm bị thương, có điều, phu nhân cũng biết quy củ Phó gia, vãn bối tuyệt sẽ không vô cớ tổn thương hắn, Âu Dương gia nếu muốn đòi công đạo, vãn bối tất sẽ phụng bồi, phu nhân không cần khó xử."

Tôn nhị phu nhân nhìn Tiểu Mạc: "Ngược lại lại là anh hùng xuất thiếu niên." Tiểu Mạc nghe không ra ý trong lời của Tôn nhị phu nhân, không tiện nói tiếp, liền trầm mặc không nói.

"Ngươi tự có sư phụ ngươi quản giáo, ta cũng không tiện nói thêm cái gì. Chỉ là ngày mười lăm tháng này là ngày Tôn gia tế tổ, đến lúc đó, nhất định phải bái tế kiếm phổ, nếu khi đó kiếm phổ chưa thể tìm về, Kiếm Hàn tất bị đại bá của hắn xử tử. Nếu thật sự thành ra như vậy, ta chắc chắn sẽ ở chỗ sư phụ ngươi hỏi ngươi tử tội."

Bây giờ đã là ngày mười ba, cách kỳ hạn ngày mười lăm chỉ hai ngày, Tiểu Mạc làm sao có thể trong vòng hai ngày truy hồi kiếm phổ? Tôn nhị phu nhân nghĩ Tiểu Mạc nghe tất sẽ kinh hoảng, nào biết Tiểu Mạc vẫn thản nhiên nói: "Phu nhân, vãn bối tự sẽ làm hết sức."

Tôn Nhị phu nhân âm thầm lấy làm lạ. Trên mặt vẫn lạnh như băng nói: "Ngươi dự định thế nào trong vòng hai ngày truy hồi kiếm phổ."

"Vãn bối cũng không nắm chắc phần thắng. Chỉ là vãn bối nghe nói kiếm phổ tổ truyền Tôn gia tương đối đặc biệt đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro