Chương 3: Di Tâm chi thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tôn Nhị phu nhân nghe vậy không khỏi lộ ra ý cười. Hoá ra kiếm phổ tổ truyền Tôn gia quả thật không khác gì bí tịch võ công bình thường, nhưng được khắc trên một phiến đá nặng đến mấy chục cân.

     Phiến đá dài một trượng ba, rộng một trượng, dày năm tấc, phía trên có khắc ba chiêu kiếm thức, ba chiêu kiếm pháp này nhìn như phổ thông, nhưng nghe nói mười phần sắc bén, chưa ai có thể giải được, kỳ quái hơn chính là đã lưu truyền ở Tôn gia hơn trăm năm, vẫn chưa người nào có thể luyện thành.

         Không biết đó là loại đá gì, cực kỳ cứng, trải qua nhiều năm cũng không bị ăn mòn và phong hóa. Người võ lâm đều đồn rằng không chỉ học được ba chiêu kiếm pháp có thể vô địch thiên hạ, mà phiến đá kia cũng vô cùng trân quý, dùng làm gối đầu có thể tăng công lực của người luyện võ. Đồn đại như thế, người ngấp nghé kiếm phổ Tôn gia đương nhiên càng nhiều.

     Tôn gia đương nhiên càng thêm coi trọng. Phiến đá này luôn bị khóa trong mật thất Tôn gia, không dễ để người nhìn thấy. Phiến đá lớn mà nặng nề, cướp đoạt không dễ, Tôn gia lại có tổ huấn, kiếm phổ còn người còn, kiếm phổ mất người vong, vì vậy trăm năm nay chưa hề phát sinh qua chuyện ngoài ý muốn.

     Làm sao biết được, kiếm phổ vừa mới đưa Kiếm Hàn bảo quản không đến một tháng, thế mà liền mất đi.

     "Vãn bối có thể nhìn hiện trường xảy ra án không?"

"Sau khi chuyện này phát sinh phải luôn giấu diếm Đại bá của Kiếm Hàn, vì vậy còn thỉnh ngươi bí mật làm việc, âm thầm điều tra nghe ngóng cho thỏa đáng."

     "Phu nhân yên tâm, vãn bối tự sẽ cẩn thận."

     Tôn Nhị phu nhân nhẹ gật đầu. Đứng dậy, nói: "Ngươi đi theo ta."

     Tiểu Mạc cũng đứng dậy: "Làm phiền phu nhân dẫn đường."

     Hai người đi ra khỏi phòng khách, hướng hậu viện mà đi. Trước cửa hậu viện, một thiếu niên anh tuấn tuổi chừng nhược quán đang lững thững đứng ở cửa. Thấy hai người, vội đi qua, đối Tôn Nhị phu nhân khom người gọi: "Nương."

     Tôn Nhị phu nhân nhẹ gật đầu: "Kiếm Hàn, đã phát hiện gì chưa." Kiếm Hàn lắc đầu, nói: "Không có." Nhìn về phía Tiểu Mạc, hỏi: "Vị này là?"

     "Hắn là vãn bối một bạn cũ của nương, nương mời hắn đến giúp đỡ điều tra."

     Đối Tiểu Mạc nói: "Đây là con của ta, Tôn Kiếm Hàn."

     Tiểu Mạc ôm quyền: "Tiểu Mạc thỉnh an Kiếm Hàn thiếu gia." Tôn Kiếm Hàn nhìn Tiểu Mạc một chút nói: "Ngươi là Tiểu Mạc anh hùng cứu mỹ nhân trong miệng Kiếm Lan?"

     Tiểu Mạc có hơi bối rối: "Đại tiểu thư quá khen, Tiểu Mạc không dám nhận."

     Tôn Kiếm Hàn mỉm cười, "Làm phiền Tiểu Mạc huynh."

     "Đại thiếu gia không cần khách khí. Tiểu Mạc cũng không có năng lực gì lớn, chỉ nguyện dốc hết sức."

     Lúc này, một lão ma ma năm sáu mươi tuổi ăn mặc như tôi tớ, đến tìm Tôn nhị phu nhân. Tôn Kiếm Hàn khom người gọi một tiếng Dung ma ma. Nhị phu nhân cũng giới thiệu: "Đây là nhũ mẫu của Kiếm Hàn và Kiếm Lan, Dung ma ma."

     Tiểu Mạc đã nhìn ra địa vị trong phủ của vị Dung ma ma này dường như không thấp, liền cũng khom người thi lễ. Dung ma ma quan sát tỉ mỉ Tiểu Mạc một phen, mới ở bên tai nhị phu nhân nói mấy câu. Tiểu Mạc đương nhiên không tiện nghe, quay người nhìn sang hướng khác.

     Tôn nhị phu nhân nói: "Trong phủ còn có chút chuyện, ta sẽ không đi theo các ngươi quá đó. Ngươi có chuyện gì cứ hỏi Kiếm Hàn là được. Lại đối Kiếm Hàn nói: "Tiểu Mạc tuy còn trẻ tuổi, nhưng nếu muốn tìm kiếm phổ về cũng phải dựa rất nhiều vào sự trợ giúp của hắn, ngươi nếu không muốn Đại bá hoạch tội ngươi, tốt nhất cố gắng phối hợp với hắn tìm về kiếm phổ."

     Tôn Kiếm Hàn đáp: "Nương, ngài yên tâm đi. Kiếm Hàn biết nặng nhẹ."

     "Ngươi biết là tốt nhất. Nương chỉ có một đứa con trai là ngươi, ngươi không vì mình cũng vì nương mà ngẫm lại."

     Tôn Nhị phu nhân cùng Dung ma ma đi rồi. Kiếm Hàn mới nói: "Tiểu Mạc huynh, mời."

     "Đại thiếu gia không cần quá mức khách khí, cứ gọi thẳng Tiểu Mạc đi."

     Tôn Kiếm Hàn cười nói: "Tốt. Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, liền gọi ngươi một tiếng Tiểu Mạc , có điều, ngươi cũng đừng lại gọi đại thiếu gia, gọi ta một tiếng Tôn đại ca đi."

     Tôn Kiếm Hàn đem kiếm phổ cất vào phòng luyện công trong phòng ngủ của mình. Phòng luyện công được ngăn với phòng ngủ bằng một bức tường, chỉ có một cửa ra, chính là cửa phòng ngủ. Giường Tôn Kiếm Hàn ở lối ra của mật thất.

     Nửa tháng trước, Tôn Kiếm Hàn buổi sáng thức dậy vào mật thất, phát hiện kiếm phổ nặng mấy chục cân không cánh mà bay. Mà Kiếm Hàn chưa từng phát hiện dấu vết nào để lại. Bên ngoài cửa phòng là một hồ nước có trồng hoa sen, sau đó là một hành lang quanh co dài hơn ba trượng thông hướng đường mòn trong phủ, bên kia đường mòn chính là một viện lạc tinh xảo, là nơi ở của Đại bá Tôn Vô Kích.

     Tiểu Mạc tiến vào mật thất nhìn thoáng qua, mật thất được quét dọn rất là sạch sẽ. Trong mật thất đồ vật không nhiều, chỉ có mấy cái bồ đoàn, trên tường có khắc Tôn gia gia huấn. Một cái bàn gỗ đàn hương, trên mặt bàn có một chiếc đèn lưu ly tạo hình tinh mỹ, linh lung tinh xảo.

     "Tôn đại ca, ai có thể vào trong mật thất này? Sau khi chuyện phát sinh, còn có ai đến đây?"

     Tôn Kiếm Hàn nói: "Mật thất trừ ta ra, ngay cả mẹ đều chưa từng tới. Sau khi kiếm phổ mất tích, nơi này càng là không có người đi vào, luôn duy trì trạng thái ngày đó. A, mẹ ta đã từng tới đây một lần, cũng không phát hiện cái gì. Ngươi có phát hiện gì sao?"

     Tiểu Mạc ồ một tiếng nói: "Không biết Tôn đại ca đem kiếm phổ đặt ở đâu?"

     Tôn Kiếm Hàn chỉ vào một cái bệ đá phía trước bàn gỗ đàn hương nói: "Luôn đặt ở chỗ đó."

"Trong phủ còn có người nào biết kiếm phổ ở đây không?"

     Sắc mặt Tôn Kiếm Hàn hơi đổi một chút, lại nói: "Chỉ có mẹ ta cùng đại bá ta biết."

     "Vậy người nào phụ trách quét trong này?"

     Tôn Kiếm Hàn nói: "Đều là ta tự mình quét dọn."

     Tiểu Mạc nhìn về phía Tôn Kiếm Hàn: "Tôn đại ca, Tiểu Mạc tuổi còn trẻ như vậy, có biết tại sao ta lại được giao một nhiệm vụ quan trọng thế không?"

     "Nhất định là Tiểu Mạc ngươi có chỗ hơn người. Ta tuy không phải người có đại trí đại tuệ gì, nhưng cũng biết tuổi tác, xuất thân không phải là điều kiện thiết yếu quyết định một người có trí tuệ."

     "Tôn Đại Ca nói cực phải. Chẳng qua tiểu đệ cũng chưa dám nói mình có cái gì trí tuệ, chỉ là tiểu đệ luyện một loại võ công kỳ quái, có thể đo được lời nói thật giả."

     "Còn có loại này võ công sao?"

     "Không sai. Di Tâm thuật, không biết Tôn đại ca có từng nghe qua?"

     "Chẳng lẽ thật có loại võ công này?"

     "Tôn đại ca chê cười. Tiểu Mạc chính là đã luyện loại võ công này. Loại võ công này chỉ có ba tầng, tầng thứ nhất có thể phân biệt lời nói thật giả; tầng thứ hai có thể nghe thấy tiếng lòng; tầng thứ ba có thể kiểm soát hành vi của người khác. Tiểu đệ ngu dốt, bây giờ chỉ luyện đến tầng hai mà thôi."

     Tôn Kiếm Hàn nghe, không khỏi kinh hãi, nhìn lại Tiểu Mạc. Nói: "Tôn Kiếm Hàn ta xem ngươi là bằng hữu, ngươi lại sử dụng di tâm thuật với ta, thật làm lòng người rét lạnh."

     Tiểu Mạc thở dài nói: "Tiểu đệ dù luyện loại võ công này, nhưng đã phụng nghiêm mệnh, không dám tùy tiện sử dụng. Chỉ là lần này tình huống khác biệt, kiếm phổ Tôn gia mất tích đã hơn một tháng, tiểu đệ nhận mệnh lệnh của Tôn nhị phu nhân, trong vòng hai ngày phải tra ra kiếm phổ thất lạc. Vì vậy không thể không sử dụng, nếu có chỗ đắc tội, mong Tôn đại ca rộng lòng lượng thứ." Dứt lời, cúi người hành lễ.

     Tôn Kiếm Hàn nghe, hít sâu một hơi nói: "Tiểu Mạc, vừa rồi là ta thất ngôn. Nếu ta thành tâm nói ra, ngươi cũng sẽ không sử dụng thuật này. Ta nói dối là có nỗi khổ riêng." Nói, thở dài một tiếng.

     "Tôn gia có truyền lại tổ huấn, kiếm phổ còn người còn, kiếm phổ mất người vong. Tôn đại ca tình nguyện chịu phạt, cũng không muốn nói ra chân tướng, đủ thấy đại ca là người có tình có nghĩa." Lại thở dài nói: "Chỉ là tiểu đệ nhận nghiêm mệnh, nhất định phải hoàn thành chuyện Tôn Nhị phu nhân giao phó, tiểu đệ quả thật rất khó xử."

     "Tiểu Mạc, ngươi nói lời này, thật để tiểu huynh cảm thấy hổ thẹn. Ta thật là một kẻ bất hiếu."

     "Tôn đại ca, tiểu đệ tuy bất tài nhưng nếu Tôn đại ca cần, tiểu đệ nguyện vì đại ca phân ưu."

     Tôn Kiếm Hàn thở dài: "Tiểu huynh đa tạ ngươi. Chỉ là việc này, tiểu huynh thực sự khó mà nói ra.

      Đang nói chuyện, Tôn nhị phu nhân ở bên ngoài hỏi: "Hai người các ngươi còn ở bên trong à?"

     Kiếm Hàn vội đáp một tiếng: "Hài nhi còn ở đây." Nhìn Tiểu Mạc một cái, đi ra ngoài.

     Tôn nhị phu nhân ngồi trong phòng, Kiếm Hàn cùng Tiểu Mạc khom người hành lễ. Tôn nhị phu nhân khoát tay nói: "Tiểu Mạc, ngươi có tìm thấy manh mối gì không?"

     "Vãn bối ngu dốt, vẫn chưa tra ra người trộm kiếm phổ."

     "Chuyện phát sinh biến hóa. Vừa rồi đại bá của ngươi phái người đến phân phó, để ngươi lập tức mang kiếm phổ đi Tôn gia từ đường."

     Tôn Kiếm Hàn nghe vậy không khỏi giật mình, nói: "Hiện tại sao? Đại bá vì sao bỗng nhiên muốn thấy kiếm phổ? Nương ngài không khuyên Đại bá sao?"

     Tôn nhị phu nhân nghiêm mặt nói: "Đại bá của ngươi muốn nhìn, ta có thể ngăn cản sao?"

     Lại nhìn nhi tử một chút, nước mắt không nhịn được rơi xuống, "Đứa con bất hiếu nhà ngươi, nương chỉ có một đứa con trai là ngươi, ngươi lại hết lần này tới lần khác phạm sai lầm lớn như thế, nếu ngươi chết rồi, nương phải làm sao bây giờ?"

     Tôn Kiếm Hàn vội quỳ xuống: "Nương, Kiếm Hàn bất hiếu, khiến nương lo lắng, kiếm phổ, kiếm phổ kia..."

     "Tính tình Đại bá ngươi ngươi cũng biết. Dù hắn rất cưng chiều huynh muội các ngươi, thế nhưng kiếm phổ mất đi là việc lớn cỡ nào, ngươi cho rằng đại bá của ngươi sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"

     Tiểu Mạc thở dài nói: "Tôn nhị phu nhân."

     Tôn nhị phu nhân trừng Tiểu Mạc một cái: "Ngươi còn dám nhiều lời. Để ngươi đến Tôn gia tìm kiếm kiếm phổ, ngươi tự mình chậm trễ quá nhiều thời gian, còn khiến Tôn gia cùng Âu Dương gia bất hoà, tương lai trước mặt sư phụ ngươi ta không thiếu được muốn hung hăng cáo trạng một chút, ngươi cứ đợi chịu phạt đi."

     Tiểu Mạc thở dài nói: "Vâng. Tiểu Mạc không dám cầu phu nhân khoan thứ. Chỉ là chuyện này Tiểu Mạc nhất định phải hướng phu nhân bẩm báo một tiếng."

     "Còn có chuyện gì?"

     "Tiểu Mạc nghĩ thỉnh phu nhân mau chóng phái người đem kiếm phổ mò lên, để Tôn đại ca có chỗ giao phó ở trước mặt Tôn lão tiền bối."

     Tôn nhị phu nhân nghe vậy sững sờ hỏi: "Mò lên? Ngươi biết kiếm phổ ở nơi nào sao?"

     "Vâng. Nếu Tiểu Mạc đoán không lầm, người trộm kiếm phổ còn chưa kịp đem kiếm phổ đánh cắp, vì vậy, trước giấu kiếm phổ vào trong hồ nước trước cửa này."

     "Ngươi nói thật?"

     "Chuyện lớn như thế, Tiểu Mạc không dám dối gạt phu nhân. Phu nhân phái người xem xét liền biết."

     Tôn nhị phu nhân vội phân phó: "Nhanh đi gọi người. Lại nói với nhi tử: "Ngươi còn quỳ ở đây làm cái gì, còn không mau đi gọi người vớt."

     Tôn Kiếm Hàn nhìn thoáng qua Tiểu Mạc, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên. Tiểu Mạc thần sắc trấn định, nhẹ gật đầu.

     Không bao lâu sao, Tôn Kiếm Hàn mang hai người tới, trong đó có một người niên kỷ lớn hơn một chút, nhìn dáng vẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, trung hậu ổn trọng, chính là La Phi Hổ thủ đồ của Tôn Vô Kích, cũng là đại sư huynh của Tôn Kiếm Hàn. Một người khác là tiểu sư đệ của Tôn Kiếm Hàn, Lý Hiểu Minh. Sư huynh đệ ba người tình cảm phi thường thân thiết.

     La Phi Hổ cùng Lý Hiểu Minh hành lễ cùng Tôn nhị phu nhân, liền chỉ huy mấy hạ nhân tâm phúc trục vớt.

     Hồ nước khá lớn, cũng có hơn mười mẫu, xuống tay thế nào a? Tiểu Mạc nhìn thoáng qua hồ sen, nói: "Đến vị trí bên dưới cửa sổ vớt trước."

     Quả nhiên, một lát sau, phiến đá có khắc Tôn gia tổ truyền kiếm phổ đã được vớt lên. Sau khi cọ rửa sạch sẽ, cũng không có chút nào hư hao. Lúc này, Tôn Vô Kích đã phái hạ nhân lần nữa đến thúc giục, để Tôn Kiếm Hàn lập tức mang kiếm phổ đi từ đường.

     Tôn Kiếm Hàn đối Tiểu Mạc chắp tay tạ ơn, vội ôm kiếm phổ đi gặp đại bá.

     Tôn nhị phu nhân nhìn Tiểu Mạc nói: "Ngươi làm thế nào biết kiếm phổ sẽ ở đây?"

     "Kỳ thật vãn bối cũng chỉ thử vận may mà thôi."

     "Vậy ngươi có biết ai đã đem kiếm phổ ném vào trong hồ không?"

     "Vãn bối vẫn chưa tra ra."

     Tôn nhị phu nhân dò xét Tiểu Mạc hồi lâu nói: "Rất tốt. Ngươi rất có bản lĩnh."

     Tiểu Mạc khom người: "Ngày đó phu nhân chỉ phân phó vãn bối đem kiếm phổ tìm về, may mắn không làm nhục mệnh."

     Tôn nhị phu nhân nghe Tiểu Mạc nói, hừ một tiếng. Nguyên lai Tôn nhị phu nhân tức giận Tiểu Mạc vừa rồi không chịu nói ra kiếm phổ bị ném vào hồ nước, hại mình rơi nước mắt nửa ngày. Mà Tiểu Mạc đã tra ra kiếm phổ ở đâu, không có đạo lý tra không ra người đánh cắp kiếm phổ, rõ ràng là có chỗ giấu diếm.

     Chỉ là Tiểu Mạc đối Tôn nhị phu nhân không kiêu ngạo không tự ti, Tôn nhị phu nhân cho dù trong lòng tức giận, Tiểu Mạc lại không phải con của mình, không thể muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi. Cục tức này chỉ có thể để tương lai Phó Long Thành thay mình xả.

     Nhịn xuống nộ khí trong lòng, nói: "Không sai, ngươi đã tìm về kiếm phổ, chuyện thỉnh long lệnh, coi như hoàn thành. Ta sao lại làm khó dễ một vãn bối như ngươi." Nói, đem một nửa long lệnh còn lại lấy ra.

     Tiểu Mạc thấy long lệnh, uốn gối quỳ xuống: "Tiểu Mạc cung nghênh long lệnh. Hai tay tiếp nhận, đem long lệnh trong ngực lấy ra, hợp hai làm một, thả vào trong ngực, mới đứng dậy, đối Tôn nhị phu nhân khom người: "Đa tạ phu nhân. Tiểu Mạc còn phải hồi phủ phục mệnh, không tiện ở lâu, xin bái biệt từ đây."

     Tôn nhị phu nhân đáp lễ lại nói: "Thay ta hướng lệnh sư vấn an."Tiểu Mạc ứng tiếng, chắp tay cáo từ.

     Tiểu Mạc ra khỏi Tôn phủ, chuyển qua hai khúc quanh, phía trước có một quầy hàng nhỏ bán hoành thánh, liền ngồi xuống, gọi hai bát. Đại tẩu bán hoành thánh hỏi: "Tiểu ca chỉ có một người, nên gọi một bát trước thôi. Hoành thánh nhà ta nhân to vỏ mỏng, nhất định đủ ăn, còn nếu một bát không đủ, hẵn gọi bát thứ hai a."

     Tiểu Mạc cười nói: "Đa tạ hảo tâm của đại tẩu , có điều, chúng ta có hai người, còn có một vị đang ở phía sau." Sau đó cất cao giọng nói: "Ngươi có ăn hoành thánh hay không?"

     Kiếm Lan cao hứng chạy tới, ngồi xuống nói: "Ngươi mời đương nhiên muốn ăn. Quay đầu nói với hoành thánh đại tẩu: "Đại tẩu, bát ta đừng cho hành thái."

     Sau khi hoành thánh dọn lên, Kiếm Lan ăn rất ngon lành. Tiểu Mạc cười nói: "Sao vậy, đại tiểu thư ngươi không được ăn cơm chiều sao?"

     "Đương nhiên không có ăn,  tên hỗn trướng Âu Dương Bội Hiển kia, về nhà không biết bố trí ta thế nào.  Âu Dương thẩm thẩm tin là thật, cáo trạng ta với đại nương. Đại nương lại nói cho đại bá. Đại bá mặc dù không tin hoàn toàn, nhưng cũng giáo huấn ta một trận, nói ta không nên chạy loạn khắp nơi, còn phạt ta không được ăn cơm chiều, để ta trong phòng hối lỗi."

     Tiểu Mạc thở dài: "Đã phạt ngươi hối lỗi trong phòng, ngươi sao còn vụng trộm chạy đến?"

     "Ta đã muốn đói chết, còn nghĩ được cái gì? Huống hồ lúc đầu ta cũng không sai. Vừa rồi Đại bá không biết vì cái gì gọi đại ca cùng đại sư huynh bọn hắn đi từ đường, ta đương nhiên chạy đi ăn vài thứ, vừa hay nhìn thấy ngươi cũng từ trong phủ đi ra, liền theo ngươi."

     "Nếu bị đại bá của ngươi phát hiện phải làm sao bây giờ?"

     "Tránh không được bị mắng cho một trận, có cái gì mà gấp. Đại bá thương ta nhất, ta mới không sợ hắn."

     "Vậy ngươi liền ăn nhiều chút, ăn xong thì sớm trở về. Gần đây nơi này không quá thái bình."

     Kiếm Lan ăn một cái hoành thánh, hỏi: "Tiểu Mạc, mẹ ta tìm ngươi làm gì, là muốn đem ngươi điều đến làm việc trong phủ sao?"

     "Không phải. Ta muốn trở về, nên hướng phu nhân từ biệt."

     "Trở về? Trở về đâu?"

     "Đại ca ta đã biết ta ở đây, lệnh ta lập tức về nhà, ta phải về Kinh Thành."

     "Kia làm sao có thể."

     "Nơi đó là nhà của ta, ta đương nhiên phải trở về."

     "Nhưng mà nếu ngươi trở về, ta phải làm sao? Âu Dương Bội Hiển kìa lại khi dễ ta thì phải làm sao bây giờ?"

     Tiểu Mạc thở dài nói:  "Âu Dương Bội Hiển và ngươi ta vốn có hiểu lầm, sau khi ta đi, hai người sẽ từ từ hòa hợp."

     "Ai muốn hòa hợp cùng người như hắn. Tiểu Mạc, ngươi có thể không đi hay không."

     Tiểu Mạc nhìn Kiếm Lan nước mắt rưng rưng nhìn mình, trong lòng cũng có một tia khó buông bỏ, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Không được. Ta không dám làm trái lời của đại ca. Ta còn phải đi chào từ biệt Tôn lão chưởng quỹ, sáng sớm ngày mai liền lên đường."

     Kiếm Lan nhìn Tiểu Mạc, cắn môi một cái, đứng dậy rời đi.

     Tiểu Mạc khe khẽ thở dài, ăn hết hoành thánh rồi trở về hiệu vải.

     Tôn lão chưởng quỹ cùng người trong tiệm nghe nói Tiểu Mạc muốn đi, đều mười phần không bỏ được. Nhưng cũng biết Tiểu Mạc mang mệnh lệnh của huynh khó mà vi phạm, đành phải lưu luyến chia tay.

     Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Mạc đang muốn lên đường. Tôn nhị phu nhân mang theo Dung ma ma vội vàng đuổi tới.

     Tiểu Mạc còn chưa nói gì, Tôn nhị phu nhân đã hỏi: "Hôm qua sau khi ngươi ra khỏi Tôn Phủ thì đi đâu?"

     "Vãn bối ở trên đường ăn bát hoành thánh, liền trở lại hiệu vải."

     Tôn lão chưởng quỹ vội vàng làm chứng, lúc giờ lên đèn Tiểu Mạc liền trở lại. Sau khi cùng mọi người chào, lại đem công việc trong hiệu vải chuẩn bị tốt, mới trở về phòng ngủ. Từ sáng sớm hôm nay dậy, đều không có ra ngoài.

     Tôn nhị phu nhân trầm mặt nói: "Ai có thể cam đoan sau khi hắn trở về phòng không len lén chuồn đi. Võ công của hắn nếu muốn chuồn đi, các ngươi còn có thể phát hiện sao?"

     Tôn lão chưởng quỹ thấy Nhị phu nhân tức giận như vậy, không dám nói nữa.

     "Phu nhân có gì cứ trực tiếp hỏi Tiểu Mạc là được, vãn bối không dám không thành thật trả lời."

     "Tốt, vậy ta hỏi ngươi, nha đầu Kiếm Lan kia đi đâu, ngươi có biết không?"

     Tiểu Mạc liền đem chuyện đêm qua gặp được Kiếm Lan nói ra. Sau đó nói: "Sau khi đại tiểu thư đi, Tiểu Mạc liền trở lại, chưa từng gặp qua đại tiểu thư."

     Tôn nhị phu nhân cẩn thận nhìn Tiểu Mạc hồi lâu. Tiểu Mạc không thẹn với lương tâm, mười phần bình tĩnh. Tôn nhị phu nhân nói: "Ta tin ngươi một lần, ta cũng không tin Phó gia đệ tử dám nói dối lừa gạt tôn trưởng." Nói xong, vội vã cáo từ.

     Tiểu Mạc thở dài, đang muốn khởi hành. Tôn nhị phu nhân lại khí thế hùng hổ quay lại, nhìn Tiểu Mạc nói: " Nha đầu Kiếm Lan không có việc gì liền thôi, nếu xảy ra sai lầm gì, đều ghi lại trên đầu của ngươi, ta nhất định tìm sư phụ ngươi đòi một cái công đạo." Sau đó mới xoay người đi.

     Tiểu Mạc thở dài, cáo từ Tôn chưởng quỹ, ra khỏi cửa thành Dương Châu, chuẩn bị đi đường bộ đến Sở Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro