Chương 4: Hồ Ma Lục Đậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Mạc bước chân nhẹ nhàng đi trên con đường đến Sở Châu. Qua hai mươi ba mươi dặm đường, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau. Tiểu Mạc nhường đường, một cỗ xe chạy qua. Xe ngựa đi qua không lâu, lại dừng ở ven đường. Người đánh xe là một đại hán mày rậm mắt to, nhưng tay chân lại mảnh dẻ.

"Này, người trẻ tuổi, tiểu thư nhà ta có lời muốn hỏi ngươi, ngươi lên xe đi." Đại hán lên tiếng.

Tiểu Mạc khẽ thở dài, "Nam nữ khác biệt, ta cùng tiểu thư nhà ngươi vốn không quen biết, sao có thể lên xe quấy rầy, vẫn là thỉnh tiểu thư nhà ngươi ra ngoài nói chuyện đi."

Đại hán nói: Ngươi cái người này, tiểu thư nhà ta đã gọi ngươi, đương nhiên biết ngươi, tiểu thư nhà ta còn không cần tránh hiềm nghi, ngươi lại dài dòng làm cái gì."

Trong xe có người khẽ cười nói: "Tiểu Mạc, ngươi không dám lên là vì sợ ta ăn thịt ngươi sao?" Nói chuyện, màn xe phẩy một cái, một cô nương có cặp mắt tròn trịa ló đầu ra.

"Hóa ra là Hồ Ma cô nương."

Hồ Ma cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi rất không có lương tâm, hoá ra còn nhớ rõ ta là Hồ Ma." Lại cười khẽ: "Ngươi không lên thì cũng không sao,chẳng qua vị đại tiểu thư này sẽ phải chịu khổ."

Nói, nhẹ nhàng vén màn xe lên cao hơn chút, một nữ tử mềm oặt ngồi trên xe, con mắt trừng lớn, tức giận nhìn Tiểu Mạc. Chính là Tôn Kiếm Lan.

"Nếu Hồ Ma cô nương đã có ý tốt, Tiểu Mạc vô cùng cảm kích." Nói, đến bên cạnh xe, nhảy vào trong. Hồ Ma mỉm cười, nghiêng người nhường chỗ. Tiểu Mạc vào toa xe, ngồi trên ghế mềm.

Bên trong toa xe bố trí rất tiện nghi, cũng rất xa hoa. Sàn xe phủ lên một tấm thảm mềm thượng hạng, bên trong vốn dĩ rất rộng rãi, bây giờ lại có bốn người sống sờ sờ liền hơi có vẻ chen chúc.

Tôn Kiếm Lan bị điểm huyệt đạo. Một tiểu cô nương tay cầm chủy thủ, đè vào yết hầu Kiếm Lan, nhìn chằm chằm Tiểu Mạc, ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo. Tiểu Mạc cùng Hồ Ma ngồi ở một bên khác. Sau khi Tiểu Mạc lên xe, nói: "Tôn gia phái người tứ phía tìm kiếm đại tiểu thư, hóa ra là ở chỗ này của Hồ Ma cô nương."

Hồ Ma cười cười: "Ngươi yên tâm, chúng ta không dám làm gì Tôn đại tiểu thư, chỉ là đại tiểu thư tính khí không tốt, chúng ta cũng là vì miễn làm tổn thương cuống họng đại tiểu thư, mới điểm huyệt đạo của nàng." Lại nói: "Lục Đậu, ngươi cẩn thận chút, vị Tiểu Mạc công tử này nếu có hành động gì, ngươi liền giết chết Tôn đại tiểu thư, chúng ta cũng không thể chịu thiệt."

Nguyên lai tiểu cô nương kia gọi là Lục Đậu. Tiểu Mạc nghe liền hơi ôm quyền nói: "Hóa ra là Lục Đậu cô nương." Nói chuyện lại nở nụ cười. Lục Đậu mặt đỏ lên, trừng Tiểu Mạc một cái, chủy thủ trong tay cầm thật chặt.

"Hai vị cô nương không cần khẩn trương. Không biết gọi ta lên xe là có lời gì muốn phân phó?"

"Phân phó thì không dám nhận. Tỷ muội chúng ta chỉ hi vọng Tiểu Mạc công tử có thể giơ cao đánh khẽ, đừng xen vào chuyện của chúng ta nữa".

"Không biết cô nương đang ám chỉ chuyện gì? "Chúng ta" lại là đang ám chỉ ai?"

"Chân nhân diện tiền bất thuyết giả thoại*. Chúng ta đều là môn nhân Địa Thử Môn. Lúc đầu Địa Thử Môn chúng ta muốn ở Dương Châu làm một cuộc mua bán lớn. Người trong môn đến hai ba mươi người, lại bị công tử ép tới đến nay không cách nào ra tay. Mặc dù Địa Thử Môn chúng ta không so được với thế lực khổng lồ như Thiếu Lâm, Võ Đang, nhưng cũng có trên dưới trăm năm cơ nghiệp. Tiểu Mạc công tử hà cớ gì nhất định phải cùng chúng ta thành địch. Nếu thật muốn đấu, hươu chết vào tay ai còn chưa biết chừng."

*Chân nhân diện tiền bất thuyết giả thoại – 真人面前不说假话 – zhēn rén miàn qián bù shuō jiǎ huà (câu gốc từ thời nhà Tống không có chữ thoại ở cuối cùng). Trước mặt người chân thành, đáng tin, chí tình, không phải nói lời giả dối.

Tiểu Mạc cười nói: "Khó trách Hồ Ma cô nương dám ở trên đất Tôn gia bắt đi Tôn đại tiểu thư, nguyên lai đúng là môn nhân Địa Thử Môn, thất kính thất kính."Dừng một chút lại nói: "Địa Thử Môn muốn mua bán cái gì, vốn không liên quan đến ta, thế nhưng bấy giờ ta là tiểu nhị trong hiệu vải Tôn gia, có một số việc đương nhiên muốn thay gia chủ suy xét."

"Cũng nhờ có quý môn che chở, mấy lần cùng Tiểu Mạc tiếp xúc, đều kịp thời rút đi. Bây giờ ta đã nghỉ việc ở Tôn gia, chuẩn bị trở về quê, chuyện trên đất Dương Châu cũng không còn liên quan đến ta nữa, vì sao lúc này Địa Thử Môn mới ra mặt gây khó dễ cho ta?"

"Ngươi thật muốn về quê sao?"

"Không sai."

"Nói như vậy, ngươi cũng không phải muốn đi Sở Châu sao?"

"Tại hạ vốn dự định đến Sở Châu, sau đó đi thẳng xuống Từ Châu bằng đường thủy, rồi mới đến Khai Phong, nếu như cử động lần này khiến các bằng hữu Địa Thử Môn hiểu lầm, tại hạ liền lên thuyền Mã gia ở phía trước trực tiếp chọn tuyến đường biển đến Tế Nam, cô nương thấy thế nào?"

Hồ Ma dò xét Tiểu Mạc từ trên xuống dưới: "Ngươi nói thật chứ?"

Tiểu Mạc thở dài: "Đương nhiên là thật, tại hạ sao lại muốn lừa gạt cô nương chứ?

"Ngươi mặc kệ chuyện sống chết của nha đầu này sao?"

"Địa Thử Môn cùng Tôn gia có ân oán gì, tại hạ không muốn nghe ngóng nhiều. Huống hồ lấy thế lực của Tôn gia, loại chuyện này cũng không cần người ngoài nhúng tay."

"Vậy vì sao lúc ngươi ở Dương Châu, không cho phép người của chúng ta bước một bước vào địa bàn của Tôn gia?"

"Mỗi thời mỗi khác. Bây giờ lời đã nói đến đây, tại hạ còn phải đi, nên cáo từ rồi."

Kiếm Lan nghe Tiểu Mạc nói như thế, sớm đấu tức giận đến mức phải nhắm mắt không nhìn đến Tiểu Mạc, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi, bây giờ thấy Tiểu Mạc muốn đi, trong lòng vẫn là vạn phần không nỡ, mở mắt hướng Tiểu Mạc nhìn lại.

Hồ Ma thấy Tiểu Mạc muốn đi, vội nói: "Chậm đã".

"Cô nương còn có việc?"

"Ngươi đã không phải người Kim Kê Môn mời tới, vậy liền thay Địa Thử Môn chúng ta làm một chuyện đi."

"Ta vì sao phải thay Địa Thử Môn các ngươi làm việc?"

"Trừ phi ngươi thật muốn để nha đầu này đi chết, tốt nhất là cùng chúng ta hợp tác thật tốt." Chủy thủ trên tay Lục Đậu đè xuống, chủy thủ bén nhọn gần như cắt qua da nơi cổ họng Kiếm Lan. Kiếm Lan không hề sợ hãi, chỉ nhìn Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc thở dài, nói: "Không biết quý môn có chuyện gì cần tại hạ hiến sức?"

Hồ Ma thấy Tiểu Mạc đồng ý, trong lòng ngược lại dâng lên một cỗ ghen tuông, hừ lạnh: "Ngươi quả nhiên vẫn không nỡ nha đầu Tôn gia này."

Tiểu Mạc khẽ mỉm cười: "Nếu có người dùng tính mạng cô nương uy hiếp tại hạ, tại hạ cũng sẽ một lần nữa suy xét."

Hồ Ma nghe vậy trong lòng vui mừng, nhưng lại nghiêm mặt nói: "Du khang hoạt điều*, ai mà tin được."

*Du khang hoạt điều (油腔滑调): Ám chỉ lời nói phù phiếm, lươn lẹo, không thành khẩn, không nghiêm túc

     Tiểu Mạc bỗng nói: "Lục Đậu cô nương, ngươi cứ bảo trì tư thế như vậy, liệu có mệt quá không?" Lục Đậu chưa trả lời, thân hình Tiểu Mạc khẽ động, đoạt lấy chuỷ thủ trong tay Lục Đậu, đem Hồ Ma cùng Kiếm Lan đổi vị trí, thuận tay điểm huyệt đạo Hồ Ma cùng Lục Đậu. Chuyển Kiếm Lan đến bên cạnh mình, cũng giải khai huyệt đạo Kiếm Lan.

     Mấy động tác này thực hiện trong một lần, vô cùng hoàn mỹ, trong nháy mắt, thế cục trong toa xe liền hoàn toàn thay đổi, chờ Hồ Ma cùng Lục Đậu kịp phản ứng, đã quá trễ.

     Ba người đồng thời thốt lên: "Ngươi."

     Huyệt đạo Kiếm Lan đã giải, là mừng rỡ thốt lên, Hồ Ma cùng Lục Đậu lại là kinh ngạc mà hô. Hồ Ma nói: "Ngươi là đồ tiểu nhân."

     Tiểu Mạc khẽ thở dài, "Tại hạ không thích bị người khác uy hiếp, càng không thích thay người khác làm việc, nếu gặp phải loại tình huống này, cũng không sợ làm tiểu nhân một lần." Cao giọng nói: "Cô nương, dừng xe ngựa lại đi."

     Người đánh xe lên tiếng: "Ngươi quả nhiên rất thông minh, chẳng qua bản cô nương đã đánh xe cho ngươi, đương nhiên cũng không thể để ngươi dễ chịu. Ra ngoài thể hiện bản lĩnh đi." Vừa nói thì xe ngựa đã dừng lại.

     Tiểu Mạc đưa tay giải khai huyệt đạo Hồ Ma cùng Lục Đậu. Cười nói: "Hai vị cô nương, đã đắc tội rồi." Hồ Ma cùng Lục Đậu sầm mặt bước xuống xe, Kiếm Lan nhìn Tiểu Mạc nói: "Lát nữa lại cùng ngươi tính sổ", cũng tức giận xuống xe. Tiểu Mạc than nhỏ một tiếng, xuống xe.

     Xe ngựa dừng trong sân viện rộng rãi, có chừng 20 đến 30 người nam nữ, già trẻ đều có. Kẻ cầm đầu chính là người đánh xe kia, Hồ Ma cùng Lục Đậu cúi thấp đầu đứng bên cạnh người đánh xe. Lúc này, lại có người đến dắt xe ngựa đi.

     Tiểu Mạc tiến lên mấy bước, nói: "Tại hạ Đinh Tiểu Mạc, các vị là những bằng hữu Địa Thử Môn sao. "Kiếm Lan theo sát bên cạnh Tiểu Mạc, lúc này cũng hỏi: "Chính là các ngươi bắt bổn đại tiểu thư sao? Các ngươi là ai, lá gan cũng thật lớn."

     Tay đánh xe cất giọng trong trẻo: "Không sai, chúng ta chính là môn nhân Địa Thử Môn, ta là Thiếu môn chủ Địa Thử Môn, Thôi Hồng Liên. Hai vị, mời. " Nói, vươn tay mời khách. Tiểu Mạc hơi chắp tay, đi vào trong nhà, Kiếm Lan dù không nguyện ý, cũng bĩu môi, đi theo phía sau Tiểu Mạc.

     Đây là một đại sảnh rộng rãi, chỗ ngồi đã được dọn sẵn, Tiểu Mạc ngồi vào vị trí dành cho khách, Kiếm Lan ngồi bên cạnh, liền có người hầu bưng trà tới.

     Thôi Hồng Liên nói: "Hai vị, trước mời dùng trà, Hồng Liên đi thay xiêm y, lại đến bồi hai vị khách quý."

     Tiểu Mạc: "Thiếu môn chủ xin cứ tự nhiên."

     Thôi Hồng Liên cười nói: "Hai vị xin cứ yên tâm dùng trà, Địa Thử Môn chúng ta tuy có làm chút chuyện mua bán mờ ám, nhưng cũng không phải hạng người vô sỉ hạ dược trong trà." Lúc này mới ra ngoài. Hồ Ma cùng Lục Đậu cũng theo ra, trước khi đi Hồ Ma còn hung hăng trừng Tiểu Mạc một cái.

     Tiểu Mạc mỉm cười, Kiếm Lan lại hung hăng trừng lại. Đối Tiểu Mạc nói: "Ngươi sao lại muốn tới nơi này uống trà? Bọn hắn bắt ta, ngươi thay ta đánh bọn hắn một trận xuất khí là được, còn phải đợi cái gì Thiếu môn chủ kia thay xiêm y làm chi?"

     "Cái này là quy củ bình thường trên giang hồ, hiện tại người ta đã dùng lễ để tiếp đón, chúng ta cũng không thể thất lễ."

     "Cái gì mà dùng lễ để tiếp đón, loại phương thức này cũng gọi là dùng lễ để tiếp đón, ta không biết còn có loại lễ này."

     Tiểu Mạc cười một tiếng. Còn chưa nói chuyện, liền nghe một cái thanh âm thanh thúy: "Để hai vị đợi lâu, Hồng Liên thật thất lễ." Một nữ tử mặc y phục màu đỏ đi tới. Chính là Thiếu môn chủ Địa Thử Môn Thôi Hồng Liên.

Niên kỷ Thôi Hồng Liên dường như xấp xỉ Tiểu Mạc, gương mặt mười phần ngọt ngào khả ái. Một thân y phục màu đỏ, càng lộ ra tư thái hiên ngang, mà dáng người có lồi có lõm, nhất là phần eo cực nhỏ, vô cùng động lòng người.

Kiếm Lan dù gương mặt cũng không thua kém Hồng Liên, thế nhưng dáng người lại kém rất nhiều. Kiếm Lan nhìn Hồng Liên một chút, cảm giác ghen ghét của phái nữ tự nhiên sinh ra, xụ mặt uống trà.

Hồng Liên không thèm để ý chút nào, chỉ nhìn Tiểu Mạc. Tiểu Mạc lên tiếng: "Thiếu môn chủ không cần khách khí, không biết Thiếu môn chủ đem ta cùng đại tiểu thư mời đến đến cùng là có dụng ý gì?"

Hồng Liên mỉm cười, nói: "Đại tiểu thư? Nàng là cái đại tiểu thư nào, ai lại mời nàng đến, đều do nha đầu Hồ Ma kia hành sự bất lực, cứ sớm giết nàng trên đường là được rồi."

Kiếm Lan nghe vậy, sao còn nhẫn nại được: "Chuột nữ Địa Thử Môn nhà ngươi muốn giết ai? Không ngại tới thử xem, bổn tiểu thư nhất thời không chứ ý, trúng thuốc mê của các ngươi, mới có thể bị các ngươi bắt lấy. Ta. . . " Lời còn chưa dứt, một trận mê muội ập tới, tay vỗ vỗ đầu nói: "Ngươi thả thuốc mê trong trà." Sau đó lung lay sắp đổ.

Tiểu Mạc đưa tay đỡ lấy nàng, Kiếm Lan đã ngủ thật say.

Tiểu Mạc nhíu mày, Hồng Liên mỉm cười nói: "Đắc tội. Chỉ là nếu Tôn đại tiểu thư ở đây, có mấy lời, Hồng Liên thực sự khó mà mở miệng, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này, còn thỉnh thiếu hiệp chớ để trong lòng." Nói chuyện, vén áo thi lễ.

"Thiếu môn chủ đến cùng có chuyện gì, cứ nói thẳng vào vấn đề đi."

"Địa Thử Môn nguyện ý tặng một trăm vạn lượng hoàng kim, thỉnh thiếu hiệp đừng quan tâm chuyện của vị Tôn đại tiểu thư này nữa."

"Các ngươi bắt đại tiểu thư, đến cùng là cần làm cái gì?"

"Không dối gạt thiếu hiệp, chúng ta muốn dùng Tôn đại tiểu thư trao đổi Tôn gia tổ truyền kiếm phổ."

Tiểu Mạc nghe vậy, hơi ồ một tiếng, nói: "Tôn gia tổ truyền kiếm phổ?"

"Không sai. Chúng ta nhận một đơn hàng giá ba trăm vạn, vô luận thế nào cũng phải ở trước khi Tôn Kiếm Hàn đại hôn, đem Tôn gia tổ truyền kiếm phổ chiếm được."

"Theo tại hạ biết, Tôn gia tổ truyền kiếm phổ chẳng qua chỉ có ba chiêu thức, lại không thấy có chỗ nào thần kỳ. Năm đó tiền gia chủ Tôn gia đã từng đem kiếm phổ sao chép, mời các đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang trợ giúp tham tường huyền cơ trong đó, nhưng vẫn không có đầu mối. Sau đó, ba chiêu thức kiếm phổ đã lưu truyền rộng rãi trên giang hồ, thế nhưng cũng không ai có thể hiểu thấu huyền cơ trong đó. Là người phương nào lại muốn tốn công tốn sức như vậy đoạt được kiếm phổ a."

"Về phần người mua là người phương nào, Địa Thử Môn không tiện lộ ra, chỉ là người này nguyện ý ra giá ba trăm vạn lượng, Địa Thử Môn đương nhiên tiếp nhận đơn hàng này. Nhưng môn nhân Địa Thử Môn vừa đặt chân đến Dương Châu, thì thiếu hiệp cũng tới Dương Châu."

"Người của chúng ta ban đêm mấy lần muốn xông vào Tôn Phủ, đều bị thiếu hiệp bức lui. Thiếu hiệp võ công cao cường, môn nhân Địa Thử Môn tự biết không phải đối thủ, mà thiếu hiệp ba phen bốn bận bức lui địch, lại không làm tổn thương môn nhân Địa Thử Môn ta chút nào, môn nhân Địa Thử Môn cũng rất cảm kích thiếu hiệp vì đã nương tay."

"Chỉ là gần đây Địa Thử Môn có chuyện lớn phát sinh, đơn hàng ba trăm vạn lượng này chúng ta không bồi thường nổi. Cho nên chỉ có thể chờ lúc thiếu hiệp rời khỏi Tôn gia chúng ta mới hạ thủ. Ai biết lại có chuyện trùng hợp xảy ra, hôm qua, bọn người Hồ Ma đã bắt được Tôn gia đại tiểu thư Tôn Kiếm Lan."

"Chúng ta vốn định lấy Tôn Kiếm Lan trao đổi kiếm phổ, thế nhưng Tôn gia không biết phát sinh chuyện gì, gia chủ Tôn gia cùng Tôn nhị phu nhân đều vội vàng đi Sở Châu. Chúng ta vốn cũng muốn đuổi theo sau, nhưng thiếu hiệp lại cũng hướng Sở Châu mà đi. Địa Thử Môn chúng ta cảm kích thiếu hiệp hạ thủ lưu tình không muốn cùng thiếu hiệp làm địch, vì vậy nguyện tặng một phần ba thù lao, 100 vạn lượng hoàng kim, chỉ thỉnh thiếu hiệp có thể đừng hỏi việc này."

Tiểu Mạc nghe Hồng Liên nói kỹ càng như thế, thở dài: "Quý môn quá đề cao tại hạ. Cho dù tại hạ không nhúng tay vào việc này, lấy thân thủ Tôn Vô Kích Tôn lão tiền bối, tin tưởng quý môn cũng không chiếm được chỗ tốt gì, sao còn phải mạo hiểm làm việc này?"

Hồng Liên khẽ cười: "Tôn Vô Kích võ công xác thực trên cơ Địa Thử Môn chúng ta. Có điều, muốn được việc, cũng không phải chỉ dựa vào vũ lực. Kỳ thật nếu không phải thiếu hiệp chỉ điểm đem kiếm phổ trong hồ nước Tôn gia vớt ra, Địa Thử Môn chúng ta đã công thành lui thân, không cần lại phí tâm phí sức."

Tiểu Mạc liền giật mình. Chuyện Tiểu Mạc ở Tôn Phủ tìm kiếm kiếm phổ cực kỳ bí mật, cho dù là hai vị sư huynh đệ của Tôn Kiếm Hàn cũng không biết thân phận Tiểu Mạc. Huống hồ việc này Tôn Nhị phu nhân đã nghiêm lệnh không được truyền ra ngoài, vậy mà mới một ngày, Địa Thử Môn liền biết rõ ràng như thế, cũng thu xếp hành động bước thứ hai, Tôn gia tất có người để lộ bí mật.

Mà người để lộ bí mật này, Tiểu Mạc lòng đã đoán được. Thuận miệng hỏi: "Tôn Kiếm Hàn chính là cốt nhục ruột thịt của Tôn gia, lại dám đem tổ truyền kiếm phổ chắp tay dâng cho người khác, nếu Tôn lão tiền bối biết, e là tức giận đến hộc máu."

"Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Huống chi, lại là một chữ tình." Nói đến đây, im lặng không nói nữa, liếc nhìn Tiểu Mạc một cái, mới nói tiếp: "Ngươi còn chưa nói có đáp ứng hay không, đã thăm dò ngược lại ta."

Tiểu Mạc cười nói: "Cô nương huệ chất lan tâm, thuần khiết không tâm cơ, Tiểu Mạc vô cùng hổ thẹn."

Hồng Liên nghe Tiểu Mạc khen ngợi mình, không khỏi ngọt ngào cười. Dáng vẻ Hồng Liên vốn ngọt ngào, bây giờ xấu hổ cười một tiếng, càng động lòng người.

Tiểu Mạc không khỏi bật thốt lên: "Nàng vốn là giai nhân, sao lại làm tặc?"

Hồng Liên nghe, sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói: "Ngươi đến cùng đáp ứng hay không đáp ứng?"

Tiểu Mạc hơi lắc đầu: "Thiếu môn chủ, việc này Tiểu Mạc không thể tòng mệnh."

"Ngươi hẳn là ngại tiền ít. Ta có thể cho ngươi thêm 100 vạn lượng. Có 200 vạn lượng, làm cái gì mà không được, chẳng lẽ ngươi không nỡ nha đầu Tôn Kiếm Lan này."

"Không phải vấn đề tiền bạc. Chỉ là việc này nếu ta không biết, đương nhiên sẽ không nhúng tay xen vào, bây giờ đã nghe cô nương nói ra kế hoạch bắt người áp chế lại coi như không nghe thấy, tương lai chỉ sợ sẽ bị sư phụ đánh gãy hai chân, ta lại không dám mạo hiểm như vậy."

Hồng Liên nghe không khỏi tức giận: "Ngươi nghĩ Địa Thử Môn ta thật sự sợ ngươi sao."

Tiểu Mạc liền ôm quyền nói: "Khác đường thì không thể cùng chí hướng, cáo từ." Nói ôm lấy Kiếm Lan.

"Ngươi thật có can đảm ôm nàng rời đi. Phải biết độc dược của Địa Thử Môn trừ giải dược mật chế của chúng ta, thì không người nào có thể giải. Ngươi nếu ôm nàng đi, thì sớm tìm một chỗ chuẩn bị chôn cất nàng đi."

Tiểu Mạc mỉm cười hỏi: "Thật sao?"

"Không tin ngươi liền thử một chút."

"Tại hạ cũng không ngại mạo hiểm. Chỉ là nếu tại hạ đem Thiếu môn chủ bắt lấy, không sợ Địa Thử Môn không giao ra giải dược a."

Hồng Liên nghe vậy thì kinh hãi: "Ngươi dám."

Tiểu Mạc dùng sự thật chứng minh. Thân hình lóe lên, đã nhẹ nhàng đến bên người Hồng Liên, Hồng Liên vội vàng ra chiêu, Tiểu Mạc than nhỏ một tiếng, không biết vì sao môn nhân Địa Thử Môn võ công đều vô cùng kém, cả Thiếu môn chủ võ công cũng bết bát như thế. Địa Thử Môn lại có thể ở trên giang hồ đặt chân trăm năm không ngã. Thật kỳ lạ.

Tiểu Mạc tùy tiện ra hai ba chiêu, nói: "Thiếu môn chủ vẫn nên giao ra giải dược đi. Tại hạ không muốn làm Thiếu môn chủ khó xử ."

Hồng Liên đã sớm phát hiện võ công mình so với Tiểu Mạc chênh lệch quá xa, lúc này bỗng nhiên dừng tay, hai tay che mặt, oa một tiếng khóc lên.

Tiểu Mạc thấy nàng bỗng nhiên lại khóc, giật nảy mình. Vội tránh đi. Kỳ quái là những người khác trong Địa Thử Môn một kẻ cũng không hiện thân. Hồ Ma cùng Lục Đậu cũng không thấy đâu.

Tiểu Mạc thấy Hồng Liên khóc thành vô cùng ủy khuất, không thể làm gì khác hơn đành nói: "Thiếu môn chủ, ngươi nếu không nguyện ý giao ra giải dược, tại hạ cũng không ép buộc."

Hồng Liên nghe, nức nở nói: "Ngươi rõ ràng chính là ỷ vào mình võ công cao cường, khi dễ một cô nương yếu ớt như ta. Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra Tôn đại tiểu thư chỉ bị trúng thuốc mê kỳ thật chỉ cần dùng một bát nước lạnh liền tốt sao. Còn nói muốn cái gì giải dược."

Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn lại nói: "Tại hạ thất lễ."

Hồng Liên nhìn Tiểu Mạc, bỗng quỳ đến trước mặt Tiểu Mạc: "Ngươi quả thật là một người hiệp nghĩa, thỉnh ngươi mau cứu Địa Thử Môn ta đi."

Tiểu Mạc hơi né tránh, nói: "Thiếu môn chủ, chuyện này bắt đầu từ đâu, ngươi đứng trước rồi nói."

"Vô luận thế nào, ngươi đều phải giúp chúng ta, ta không thể để Địa Thử Môn hủy trong tay ta."

"Đến cùng là chuyện ra sao?"

"Giúp ta cầm Tôn gia tổ truyền kiếm phổ tới."

Tiểu Mạc nghe, nghĩ thầm, mới vừa rồi còn chỉ là không cần nhúng tay vào chuyện Địa Thử Môn cướp đoạt kiếm phổ là được, bây giờ liền muốn mình đi cướp đoạt, xem ra thật sự là người tốt không thể làm. Trong lòng suy nghĩ, đã chém đinh chặt sắt mà nói: "Chuyện này không thể thương lượng."

"Chỉ cần ngươi giúp ta lần này, ta, ta nguyện ý làm thiếp làm tỳ, báo đáp ngươi."

Tiểu Mạc thở dài nói: "Thiếu môn chủ. Ngươi đứng lên trước rồi nói. Có một số việc, tại hạ có thể giúp, có một số việc, cho dù môn chủ tự sát tại chỗ, tại hạ cũng muốn giúp mà chẳng giúp được. Về phần làm thiếp làm tỳ, liền càng không cần nhắc tới."

Hồng Liên nghe Tiểu Mạc nó vậy, mặt đỏ bừng, đứng lên nói: "Thiếu hiệp là đang ghét bỏ Hồng Liên xấu xí?"

Tiểu Mạc khẽ cười nói: "Thiếu môn chủ làm gì phải tự coi nhẹ mình. Chỉ là Tiểu Mạc trên có tôn trưởng, gia quy lại sâm nghiêm, rất nhiều chuyện cũng không thể tùy tâm mà làm, còn thỉnh Thiếu môn chủ thông cảm."

Hồng Liên cắn môi một cái: "Thiếu hiệp yên tâm, Hồng Liên chỉ là nguyện ý lấy thân thể trong sạch trao đổi với thiếu hiệp, làm một việc cho Địa Thử Môn ta, về sau, không ai nợ ai, cũng tặng 200 vạn lượng hoàng kim, nếu có một người tiết lộ việc này, ắt bị trời phạt."

Tiểu Mạc thở dài: "Tiểu Mạc thấy Thiếu môn chủ cũng không phải người phóng đãng, vì sao nhất định phải dùng thân trong sạch trao đổi a?"

"Mọi thứ đều phải trả giá thật lớn. Từ xưa đến nay, mỹ nữ cùng hoàng kim không phải đều là thứ võ lâm nhân sĩ theo đuổi sao? Tấm thân trong sạch của một người Hồng Liên so sánh cùng trăm năm cơ nghiệp của Địa Thử Môn, lại đáng là gì. Huống hồ Hồng Liên vốn là người của Địa Thử Môn, vì môn phái ra hết sức, cũng là chuyện đương nhiên."

"Cô nương đã có ý nghĩ này, tại hạ cũng không tiện xen vào. Chỉ là chuyện Thiếu môn chủ thỉnh cầu, tại hạ muốn giúp mà chẳng giúp được. Thiếu môn chủ nếu thật tin tưởng tại hạ, không ngại cứ nói thẳng, vì sao nhất định phải đoạt được Tôn gia tổ truyền kiếm phổ?"

Hồng Liên nghe, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói: "Thiếu hiệp, mời ngồi. Hồng Liên thật có chỗ khó nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro