Chương 5: Tề nhân chi phúc*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tiểu Mạc ngồi xuống, Hồng Liên thở dài nói: "Thật không dám giấu giếm. Môn chủ Địa Thử Môn cùng môn chủ phu nhân chúng ta hiện đều ở trong tay người khác, sinh tử không rõ. Ta tuy chỉ là nghĩa nữ, nhưng hai vị lão nhân gia đối với ta ân trọng như núi, ta quyết không thể mặc kệ bọn họ."

Địa Thử Môn không giống với bang phái giang hồ thông thường, trừ chưởng môn đời thứ nhất võ công còn tính là đệ nhất võ lâm, các vị chưởng môn còn lại đều chỉ có thể liệt vào hàng đệ nhị, đệ tam trên giang hồ.

Mà Địa Thử Môn có thể có chỗ đứng trong giang hồ chính là dựa vào hai loại bản lĩnh độc môn của bọn họ: Đào địa đạo cùng thu thập tin tức. Môn nhân Địa Thử Môn đông đảo, rải khắp tam giáo cửu lưu, từng người đều tinh thông thuật dịch dung, lại có phương thức truyền tin độc môn, tin tức thu được vừa chuẩn vừa mau lẹ, trên giang hồ không bang phái nào có thể so sánh. Môn nhân Địa Thử Môn chưa từng liên quan đến ân oán giang hồ, chỉ là làm chút chuyện chạy vặt, tìm hiểu tin tức.

Đương nhiên trong lúc đệ tử Địa Thử Môn thăm dò tin tức, khó tránh khỏi sẽ làm tức giận một số bên liên quan, nhưng đây chính là chén cơm của Địa Thử Môn, nếu vì tiết lộ thân phận, để lộ tin tức mà bị người ta đánh chết, cũng không chút nào oán trách, quyết không trả thù. Địa Thử Môn mặc dù không coi là gì, thế nhưng đối với toàn bộ giang hồ mà nói, cũng là không thể thiếu, các đại môn phái trong giang hồ gần như đều từng cùng Địa Thử Môn giao dịch.

Vì vậy trên giang hồ đã hình thành một quy củ bất thành văn, danh môn chính phái mặc dù xem thường Địa Thử Môn, thế nhưng cũng không có ai lại đi tìm Địa Thử Môn gây phiền phức.

Một tháng trước, Địa Thử Môn bỗng có một khách hàng lớn, ra giá ba trăm vạn lượng, chỉ cần Tôn gia tổ truyền kiếm phổ. Đương gia môn chủ Địa Thử Môn là Thôi Dịch. Thôi Dịch võ công cao cường khó ai bì kịp, trên giang hồ rất có tiếng tăm.

Nhưng Thôi Dịch tính tình lười biếng, sợ vợ như sợ hổ, trừ võ công, những chuyện khác đều không quá để ý, vì vậy Địa Thử Môn đến thế hệ này của Thôi Dịch, gần như không thể tiến vào giang hồ. Nhưng mấy trăm nhân khẩu vẫn cần phải ăn cơm. Gia nghiệp lớn hơn nữa, cũng có lúc miệng ăn núi lở. Bây giờ Địa Thử Môn đã có chút vào không đủ ra.

Cho nên Thôi Dịch thấy vụ mua bán lớn như thế, khó tránh khỏi có chút động tâm. Tôn gia mặc dù cũng không dễ chọc, võ công Thôi Dịch cùng Tôn Vô Kích lại tương đương nhau. Thế nhưng cao thủ đời thứ hai Tôn gia đông đảo, chất tử Tôn Kiếm Hàn, Tôn Vô Kích còn có hai đồ đệ chân truyền, còn Địa Thử Môn trừ Thôi Dịch, lại không có hảo nhân thủ nào.

Thôi Dịch nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn cự tuyệt. Vị khách hàng lớn này lại nói, chỉ cần Địa Thử Môn làm một chuyện, đó là tùy thời đợi thông báo, đào một địa đạo thông đến hồ sen dưới cửa phòng ngủ của Tôn gia đại thiếu gia Tôn Kiếm Hàn là được, bọn họ tự có người phụ trách đem Tôn gia tổ truyền kiếm phổ ném vào bên trong hồ sen.

Phu nhân Thôi Dịch vốn là người tham tiền, thấy khoản tiền lớn như thế sao có thể không động tâm, liền thúc giục Thôi Dịch đáp ứng. Vị đại kim chủ kia vậy mà đặt cọc 100 vạn lượng. Thôi Dịch liền lập tức chuẩn bị, điều số lượng lớn hảo nhân thủ trong môn dịch dung tiến về Dương Châu.

Thôi Hồng Liên chưa từng vào giang hồ, lần này cũng quấn lấy nghĩa phụ nghĩa mẫu muốn nhìn chút chuyện đời. Phu thê Thôi Dịch luôn rất cưng chiều Hồng Liên, liền đáp ứng nàng. Hồng Liên liền mang theo thiếp thân nha hoàn Hồ Ma, Lục Đậu đến Dương Châu. Nào biết vừa đến liền bị Tiểu Mạc phát hiện.

Môn nhân Địa Thử Môn mấy lần muốn ở chung quanh Tôn gia động thủ, đều bị Tiểu Mạc phát hiện và ngăn cản. Môn nhân Địa Thử Môn ba phen bốn bận nghĩ trừ bỏ Tiểu Mạc, đều bị Tiểu Mạc đánh lui. Địa Thử Môn lại hạ thuốc mê Tiểu Mạc, dùng tiền tài thu mua Tiểu Mạc, còn để Hồ Ma đi dụ hoặc Tiểu Mạc, Tiểu Mạc đều không hề bị lay động.

Vị khách hàng lớn kia đến thúc giục hai ba lần, môn nhân Địa Thử Môn đều chưa thể xuống tay đào địa đạo. Tiểu Mạc còn đem kiếm phổ từ hồ sen vớt ra rồi.

Đến lần thứ tư, vị khách hàng lớn kia liền trở mặt rồi, không để ý đạo nghĩa giang hồ, đem Thôi Dịch cùng thê tử bắt đi, cho Hồng Liên kỳ hạn một tuần, lấy Tôn gia tổ truyền kiếm phổ trao đổi, quá thời hạn chưa cầm tới kiếm phổ, Địa Thử Môn từ đây liền biến mất.

Thôi Hồng Liên lo lắng cho sự an nguy của nghĩa phụ nghĩa mẫu, thế nhưng lại chưa từng xử lý qua loại chuyện này, không khỏi nghĩ đến giao tình của nghĩa phụ nghĩa mẫu cùng Kim Kê Môn nguyên bản vốn không tệ, liền tìm tới môn chủ Kim Kê Môn Hách Tam Quốc xin giúp đỡ. Ai biết Hách Tam Quốc vậy mà lại là tên vô sỉ mặt người dạ thú, mượn cơ hội này muốn để Hồng Liên làm thiếp cho hắn. Hồng Liên giả vờ đáp ứng, lúc Hách Tam Quốc quá chén, được Hồ Ma, Lục Đậu trợ giúp trốn thoát.

Chính lúc Thôi Hồng Liên cùng đường mạt lộ, môn hạ đệ tử đến báo, Tiểu Mạc đã rời đi hiệu vải Tôn gia chuẩn bị về nhà, mà Tôn gia đại tiểu thư Tôn Kiếm Lan vậy mà thừa dịp ban đêm trốn nhà rời đi, một mình đơn độc.

Thôi Hồng Liên quyết định thật nhanh, để Hồ Ma đánh mê dược bắt lấy Kiếm Lan, chuẩn bị trao đổi với kiếm phổ. Lúc này Tôn gia lại xảy ra chuyện, Tôn nhị phu nhân cùng gia chủ Tôn gia mấy ngày này vậy mà ngồi thuyền chạy tới Sở Châu.

Bốn người Thôi Hồng Liên lập tức đánh xe mang theo Kiếm Lan cũng chạy tới Sở Châu, nào biết trên đường lại gặp Tiểu Mạc. Hồng Liên lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mạc, không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên dừng xe gọi Tiểu Mạc đến, cũng đem Tiểu Mạc cùng Kiếm Lan đều đưa đến trạm dừng chân của Địa Thử Môn ở Sở Châu.

Tiểu Mạc nghe Hồng Liên tự thuật, nói: "Khách hàng lớn mà ngươi nhắc tới là người như thế nào."

"Là nữ nhân, tuổi còn rất trẻ, mặc dù hóa trang thành một lão đầu, nhưng không thể qua được đôi mắt này của ta."

"Là một thiếu nữ?"

"Không sai. Tôn gia đại thiếu gia cũng không phải hạng người tốt lành gì, hình như là mê luyến một nha hoàn trong phủ, mà nha hoàn này lại là người của vị khách hàng lớn kia. Chúng ta giả vờ bắt lấy cái nha hoàn kia, bức bách Tôn Kiếm Hàn đem tổ truyền kiếm phổ ném vào hồ sen, sau đó hướng Tôn nhị phu nhân báo rằng kiếm phổ đã mất tích, môn nhân Địa Thử Môn chúng ta sẽ đào địa đạo đến hồ sen đem kiếm phổ mang đi. Đây vốn là một kế hoạch không chê vào đâu được, ai biết lại bị ngươi phá hư. Nói đến đây, ngươi cũng có phần trách nhiệm, ngươi cũng không thể không đếm xỉa đến."

Hồng Liên niên kỷ còn nhỏ, mặc dù cắn răng gánh vác lên trọng trách của Địa Thử Môn, nhưng trong lời nói vẫn toát ra thái độ hồn nhiên đặc thù của nữ hài tử.

Tiểu Mạc khẽ mỉm cười nói: "Nha hoàn kia tên là gì?"

"Dường như gọi là Khả Nhi gì đó. Lúc trước cũng ở đây một thời gian, dáng vẻ cũng không có gì đặc biệt."

"Ngươi có biết tại sao Tôn lão tiền bối và Tôn nhị phu nhân lại đến Sở Châu không?"

"Vừa rồi ta đã thu được tin tức người trong môn truyền đến. Chuyện Tôn Kiếm Hàn cùng Khả Nhi không biết làm sao mà bị Tôn Vô Kích biết. Tôn Kiếm Hàn liền mang theo Khả Nhi trốn đi. Nghe nói đã chạy tới Sở Châu, cho nên người Tôn gia đều đuổi theo, có điều, người vẫn chưa bắt được."

Tiểu Mạc trầm ngâm một chút, hỏi: "Ngươi nếu lấy được kiếm phổ làm sao để liên lạc với vị khách hàng lớn kia?"

"Vị khách kia đến vô ảnh, đi vô tung, môn nhân Địa Thử Môn chúng ta mấy lần muốn theo dõi nàng, đều bị nàng bỏ lại, đến nay vẫn không tra ra tung tích của nàng. Nhưng nàng tựa hồ giống như có thể rõ ràng nhất cử nhất động của chúng ta. Pháo hoa này chính là vừa rồi lúc ta đi thay quần áo phát hiện ra. Ngoài ra còn có một tờ giấy, trên đó bảo ta cầu ngươi hỗ trợ đem kiếm phổ đến. Còn nói chỉ cần ngươi đáp ứng, liền bắn pháo hoa này là được. Nàng rất nhanh sẽ tìm đến." Nói, từ trong ngực lấy ra một quả pháo hoa. "Chính là cái này." Lại khịt mũi: "Nàng rõ ràng một nha đầu, vậy mà tự xưng là lão tử."

Tiểu Mạc nhìn pháo hoa một chút nói: "Đây chỉ là vật dùng liên lạc bình thường, cũng không có gì đặc biệt. Lão tử cô nương này lại có thể tìm đến rất nhanh, vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện."

Hồng Liên nghe Tiểu Mạc nói lão tử cô nương, rất là buồn cười, liền hỏi: "Có thể chứng minh chuyện gì?"

"Vị khách hàng kia vẫn luôn phái người giám thị các ngươi, không chừng còn đang trà trộn vào trong người của Địa Thử Môn các ngươi."

Hồng Liên nghe vậy, kinh ngạc hỏi: "Trà trộn bên trong Địa Thử Môn?"

"Hồ Ma cùng Lục Đậu đâu?"

"Ta vì muốn cùng ngươi nói chuyện, nên phân phó các nàng đợi bên ngoài, không có lệnh của ta ai cũng không được tiến vào." Nói đến đây, mặt nàng đỏ bừng. Hóa ra sau khi Hồng Liên nhận được mảnh giấy, liền hạ quyết tâm nhất định phải ép Tiểu Mạc đi vào khuôn khổ, thậm chí không tiếc lấy thân báo đáp, đương nhiên không thể để nha hoàn của mình biết.

Tiểu Mạc vờ như không nhìn thấy, hỏi:" Hồ Ma cùng Lục Đậu đều là nha hoàn theo ngươi từ nhỏ đến lớn sao?"

"Lục Đậu thì phải, Hồ Ma thì không. Hồ Ma trước đây không biết làm sao lại rơi xuống núi chết. Hồ Ma này là nửa năm trước ta mới thu lưu."

"Ngươi gọi Hồ Ma tiến vào đi."

"Chỉ gọi Hồ Ma sao?"

"Gọi Hồ Ma trước."

Hồng Liên mặc dù trong lòng có nghi hoặc, vẫn cao giọng hô: "Hồ Ma, ngươi vào đây."

Một lúc sau, Hồ Ma bước vào. Hồ Ma nhìn tình cảnh trong phòng, hành lễ với Hồng Liên: "Thiếu môn chủ có chuyện muốn phân phó tiểu tỳ ạ?"

"Là ta có mấy câu muốn hỏi cô nương."

"Hồ Ma, vô luận Tiểu Mạc. . . Thiếu hiệp muốn hỏi ngươi cái gì, ngươi đều phải thành thật trả lời."

Hồ Ma vâng dạ, nói: "Tiểu Mạc thiếu gia xin cứ hỏi."

"Hồ Ma, vì ngươi cải trang thành nữ nhi của hàng đậu phụ, nên ngày nào cũng phải xay đậu đậu nành, làm đậu phụ sao?"

Hồ Ma còn chưa đáp, Hồng Liên đã cướp lời: "Kia là đương nhiên. Môn nhân Địa Thử Môn chúng ta đã cải trang thành ai cũng đều nhất định phải làm chu toàn. Hồ Ma không chỉ xay đậu nành, làm đậu phụ, còn giúp đậu phụ đại bá bán đậu phụ. Thậm chí sáng nay trước khi lên đường đến Sở Châu, Hồ Ma còn xay đậu cho cả một ngày nữa nha."

Tiểu Mạc khẽ mỉm cười hỏi: "Thật sao?"

Hồ Ma: "Không sai. Tiểu Mạc thiếu gia sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với đậu phụ vậy?"

Tiểu Mạc lại mỉm cười: "Hồ Ma, ta đột nhiên nhớ ra, ngươi từng cho ta đậu phụ một lần, ta còn chưa trả tiền đậu phụ cho ngươi, bây giờ nhớ tới, đương nhiên phải bù lại."

Hồ Ma khẽ giật mình: "Tiền đậu phụ?" Lại nói: "Tiểu Mạc thiếu gia nói đùa. Ít tiền kia cần gì để trong lòng, ta đều đã sớm quên."

"Cô nương, đây là diện mục thật sự của ngươi hay cũng là hóa trang?"

"Lời này của ngươi là có ý gì?"

"Thiếu môn chủ, hãy cho người đem chậu nước đến, cho Hồ Ma cô nương rửa mặt một chút."

Hồ Ma nghe, cười lạnh ": "Không cần. Không sai, ta không phải Hồ Ma, Hồ Ma vài ngày trước đã bị ta giết chết."

Thôi Hồng Liên kinh hãi: "Ngươi, ngươi giết Hồ Ma rồi? Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta là ai, các ngươi không cần biết. Chỉ là chúng ta nhất định phải có được kiếm phổ Tôn gia. Ngươi cũng đừng quên, phu thê Thôi Dịch vẫn còn trong tay chúng ta."

"Cô nương dường như cũng quên mất một chuyện", Tiểu Mạc nói.

"Ngươi thế nhưng tính bắt lấy ta sao?"

"Không sai."

"Coi như ngươi bắt được ta cũng vô dụng, ta chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Tổ chức chúng ta căn bản sẽ không thèm quản sống chết của ta."

"Tổ chức của cô nương đã vô tình thế này, cô nương cần gì phải một lòng muốn chết vì thứ tổ chức như vậy?"

Hồ Ma do dự một chút, sau đó nói: "Nếu ta phản bội tổ chức cũng chỉ có một con đường chết. Ngươi không cần uổng phí tâm cơ."

Tiểu Mạc suy nghĩ một chút, lại nói: "Cô nương đã khăng khăng cố chấp, chúng ta cũng không tiện cưỡng cầu."

Hồng Liên nghe vậy nói: "Nào có chuyện dễ dàng như vậy, nếu ngươi không nói ra nghĩa phụ nghĩ mẫu ta đang bị nhốt ở đâu, ta liền sẽ dùng hình. Ta không tin ngươi có thể chịu nổi hình phạt của Địa Thử Môn."

Hồ Ma hừ một tiếng: "Ngươi nếu muốn nghĩa phụ nghĩ mẫu của ngươi chết sớm một chút, liền cứ việc. Ta cam đoan những gì nghĩa phụ nghĩa mẫu ngươi phải chịu sẽ gấp ta không chỉ mười lần."

Hồng Liên không khỏi chán nản, thật không dám động thủ nữa.

"Cô nương không cần phải nói mấy lời ngoan độc này. Thiếu môn chủ cũng không phải thật muốn khó dễ cô nương. Chỉ cần cô nương để chúng ta nhìn thấy mặt thật, cô nương lập tức có thể rời đi."

Hồ Ma nghe lời này, sợ hết hồn: "Không. Ta không cho các ngươi nhìn."

Hồng Liên nghe Tiểu Mạc nói, chúng ta. Trong lòng rất là cao hứng. Thấy Hồ Ma phản ứng mạnh như vậy, không khỏi kinh ngạc: "Ngươi chẳng lẽ xấu hù chết người sao? Vì cái gì không dám cho chúng ta nhìn. Huống hồ ngươi là hung thủ giết chết Hồ Ma, sao còn có thể để ngươi dùng tên Hồ Ma, ngươi đến cùng tên là gì."

Hồ Ma cắn răng nói: "Hồ Ma kia cũng là người của chúng ta cải trang thành. Chẳng qua là hành sự bất lực, nên đã bị cung quy xử tử. Các ngươi muốn giết cứ giết, ta quyết không nhíu mày một cái."

"Cô nương tình nguyện chết cũng không muốn lộ ra diện mục thật sự, thực sự khiến người khác khó hiểu."

"Tiểu Mạc, nàng nhất định là xấu đến không dám gặp người. Ta sẽ khiến nàng lộ ra diện mục thật sự." Nói, bỗng nhiên bưng lên chén trà bên cạnh, quay đầu hất về phía mặt Hồ Ma."

Hồ Ma bị dọa đến quên mất né tránh, hét lên một tiếng, cuống quít dùng hai tay che mặt.

Tiểu Mạc thở dài, vung ra một chưởng, đem nước trà đều cản lại, nói: "Cô nương đã kiên trì như vậy, chúng ta không nhìn cũng được. Cô nương xin cứ tự nhiên đi."

Hồng Liên nghe Tiểu Mạc lần nữa nói hai chữ "chúng ta", trong lòng càng cao hứng, hết sức mềm mại nói: "Tốt. Vậy liền không nhìn."

Hồ Ma sợ đến mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nghe Tiểu Mạc nói vậy, nửa ngày mới nói: "Các ngươi nếu như không sợ chết, giờ Tý liền đến Ô Long viện một chút." Nói dứt lời, cũng không quay đầu lại mà đi.

"Tiểu Mạc, nàng nói Ô Long viện, chẳng lẽ là chỗ nghĩa phụ nghĩa mẫu ta đang ở sao?"

"Hẳn là không sai. Ngươi biết Ô Long viện ở đâu không?"

"Cái này không làm khó được Địa Thử Môn chúng ta, ta lập tức phái người thăm dò. Ngươi còn chưa dùng bữa đúng không, dùng bữa trước đi. Đợi đến giờ Tý, chúng ta cùng đi."

Nói chuyện, vội ra ngoài phân phó người đến.

     Tiểu Mạc cười khổ một tiếng, cầm lên chung trà lạnh bên cạnh, nhẹ nhàng hất vào mặt Kiếm Lan vẫn đang ngủ say như heo. Kiếm Lan lông mi giật giật, chậm rãi tỉnh lại.

     Mở mắt trông thấy Tiểu Mạc, một trận cao hứng dâng lên, sau đó lại nhớ tới chuyện bị hạ mê dược, làm ầm lên muốn đi tìm Hồng Liên tính sổ.

     Tiểu Mạc vội vàng an ủi, hết lời ngon ngọt, mới thuyết phục được Kiếm Lan. Lúc này, Hồng Liên mới mang theo Lục Đậu cùng mấy nha hoàn bưng lên một chút thức ăn ngon bày ra. Kiếm Lan vẫn rất tức giận.

     Kỳ thật Tiểu Mạc biết Hồng Liên vẫn luôn nghe lén bên ngoài, thẳng đến khi Kiếm Lan đáp ứng không truy cứu nữa, mới đem thịt rượu vào.

     Cơn giận của Kiếm Lan vẫn còn sót lại chưa tiêu, chẳng qua bây giờ đã gần đến hoàng hôn, đại tiểu thư đã một ngày chưa được ăn gì, bụng thật sự không chịu nổi, Hồng Liên lại liên tục nhận sai, đại tiểu thư mới thu nộ khí, dùng bữa.

     Hồng Liên được Tiểu Mạc trợ giúp, lại không sầu não nữa, ăn rất vui vẻ, cũng nói cho Kiếm Lan chuyện vừa rồi.

     Kiếm Lan kỳ quái hỏi: "Tiểu Mạc, ngươi sao lại hoài nghi Hồ Ma?"

     "Ta lúc ở hiệu vải từng gặp qua Hồ Ma mấy lần, trên người luôn có một loại mùi hương nhàn nhạt của đậu, mà tay cũng tương đối thô ráp. Hôm nay lúc Hồ Ma này vén màn xe lên, ta thấy tay nàng đặc biệt trắng trẻo, cùng dĩ vãng khác nhau rất lớn, mà trên người không có mùi đậu, ngược lại còn nhiều thêm một mùi nước hoa. Loại nước hoa này mười phần quý giá, chỉ có quan to hiển quý tài lực đều có mới mua được, ngay cả Thiếu môn chủ cũng chưa từng dùng qua loại nước hoa này, thân phận của Hồ Ma sao có thể mua được đây. Cho nên mới thăm dò một chút, quả nhiên bị ta đoán trúng."

     Kiếm Lan nghe, khẽ nói: "Tiểu Mạc, nhìn ngươi lúc ở hiệu vải trông như thành thật, hóa ra đều là gạt người. Thế mà đối với chuyện nữ hài tử dùng nước hoa gì cũng có nghiên cứu nhiều như vậy. Quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo."

     Tiểu Mạc hơi quẫn bách: "Đại tiểu thư hiểu lầm rồi. Chỉ là loại nước hoa này là do một trưởng bối của ta nghiên cứu chế tạo ra, vì vậy ta mới biết một chút."

     Hồng Liên nghe vậy liền thay Tiểu Mạc nói chuyện: "Nhờ có Tiểu Mạc thận trọng, mới có thể vạch trần bộ mặt thật của Hồ Ma này. Người quá thành thật mới không có tác dụng gì a."

    "Ta đang nói với Tiểu Mạc, ngươi chen miệng làm gì?"

    "Tiểu Mạc đã không còn là tiểu nhị hiệu vải các ngươi, bây giờ còn là khách quý của Địa Thử Môn ta, ngươi đương nhiên không thể nói hắn."

     "Khách quý Địa Thử Môn? Ngươi rõ ràng là bắt ta đến áp chế Tiểu Mạc, Tiểu Mạc mới tới, Tiểu Mạc mới sẽ không thèm làm khách quý Địa Thử Môn ngươi."

    "Xưa không bằng nay. Hiện tại Tiểu Mạc đã là bằng hữu của ta, một hồi Tiểu Mạc còn muốn mang ta đi cứu nghĩa phụ nghĩa mẫu của ta nữa."

     "Bằng hữu, ngươi nghĩ thì hay lắm. Ngươi chẳng qua chỉ là một chuột nữ Địa Thử Môn thôi, đại ca Tiểu Mạc mới sẽ không cho phép đệ đệ hắn cùng người như ngươi kết làm bằng hữu."

     Hồng Liên tức giận: "Coi như ta là chỉ là môn nhân Địa Thử Môn, nhưng ta làm việc đúng đắn, không có vụng trộm rời nhà trốn đi. Đại ca Tiểu Mạc nhất định ghét loại đại tiểu thư không có gia giáo, tùy hứng làm bậy hơn."

     "Làm sao ngươi biết đại ca Tiểu Mạc thích hạng người nào? Tiểu Mạc đã kể chuyện đại ca hắn với ngươi chưa?"

     Hồng Liên nghe xong, không khỏi không nói lại được, nàng chẳng qua chỉ mới quen Tiểu Mạc nửa ngày, còn chưa kịp nói đến chuyện khác. Nhưng vẫn không phục, đang muốn lại nói, Tiểu Mạc vội cản lại: "Hồng Liên, ngươi đừng cãi nữa."

     Hồng Liên nghe Tiểu Mạc gọi thẳng tên của mình, trong lòng ngòn ngọt, hất cằm nhìn Kiếm Lan, miệng đáp: "Tốt, Tiểu Mạc, ta không cãi nữa, ngươi ăn nhiều chút đi."

     Kiếm Lan nghe Tiểu Mạc gọi Hồng Liên, lập tức cảm thấy khó chịu, nàng nhiều lần yêu cầu Tiểu Mạc gọi tên mình, nhưng Tiểu Mạc vẫn như cũ gọi mình là Tôn đại tiểu thư. Vậy mà mới gặp mặt cái Thiếu môn chủ này không lâu, liền gọi tên của nàng, trong lòng không khỏi có chút ủy khuất.

     Tiểu Mạc vội gắp một miếng thịt thả vào chén Kiếm Lan: "Kiếm Lan, ngươi cũng ăn nhiều chút."

     Nghe Tiểu Mạc gọi mình là Kiếm Lan, trong lòng vui vẻ, nói: "Tốt, ta mới không chấp nhặt dã nha đầu bày." Đem thịt ăn hết.

     Hồng Liên thấy, đương nhiên không thuận mắt, nói: "Ta cũng muốn ăn thịt."

     Tiểu Mạc cũng chỉ đành gắp cho nàng một miếng. Sau đó lại nhớ tới Kiếm Lan, liền gắp cho Kiếm Lan một món khác.

     Đây là bữa ăn mệt mỏi nhất mà Tiểu Mạc đã ăn trong mười bảy năm qua, hầu như không ăn chút nào, chỉ gắp thức ăn cho hai vị đại tiểu thư. Hai vị đại tiểu này lại là từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên ăn nhiều như vậy.

     Cổ nhân thường cảm thán Tề nhân chi phúc*, lại thật tình không biết, "Tề nhân" đều là ăn không đủ no.
——————————————————
*Tề nhân chi phúc (齐人之福): Phúc của người Tề (Mạnh Tử).

Ở Tề quốc có một người, trong nhà có một thê một thiếp. Mỗi lần vị trượng phu xuất môn, đều ăn đến no, uống đến say khướt mới về nhà. Thê tử vị trượng phu đó hỏi trượng phu ăn uống cùng ai, cứ theo hắn nói thì nhất định là người có quyền có thế. Thê tử hắn nói với thiếp: "Trượng phu xuất môn luôn luôn thịt no rượu say mới trở về, hỏi hắn ăn uống cùng ai thì cứ nói ăn cùng người có quyền có thế. Nhưng từ trước đến nay nhà chúng ta chưa bao giờ tiếp vị khách nào có tiền có thế đến cả, tỷ dự định lén lút đi xem trượng phu rốt cuộc đi tới nơi đâu."

Sáng sớm ngày thứ hai dậy, nàng liền theo đuôi trượng phu, đi khắp toàn thành mà không thấy một người dừng lại nói chuyện với trượng phu nàng. Cuối cùng vị trượng phu đi tới mộ địa ngoại ô phía đông, đi về hướng đồ cúng tế của mộ phần người ta, rồi ăn. Thiếu lại hết nhìn đông tới nhìn tây mà đến nơi khác xin ăn - đây là biện pháp để vị trượng phu đó thịt no rượu say.

Thê tử hắn về đến nhà, nói cho người thiếp: "Trượng phu là người chúng ta dựa vào cả đời, bây giờ lại thành ra như vậy!" Hai người ở trong viện chửi rủa, khóc lóc mà trượng phu không biết, hắn đắc ý dào dạt từ ngoài trở về ra oai trước mặt hai nữ nhân của mình.

    Quân tử luôn cho rằng, biện pháp thăng quan phát tài có thể không khiến thê thiếp cho rằng đó là sỉ nhục, là hổ thẹn mà cùng khóc, là rất ít!

Người ta đem tổ hợp một thê một thiếp gọi là: Tề nhân chi phúc. Ý chỉ nam nhân có thê có thiếp là phúc khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro