Chương 6: Dạ thám Ô Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thật vất vả ăn xong một bữa cơm, hạ nhân tiến đến dọn dẹp, dâng lên trà thơm.

     Kiếm Lan nhớ tới chuyện vừa rồi nói: "Ngươi sẽ không lại hạ dược vào trà nữa chứ?"

     "Lần này không có."

     Kiếm Lan cảm thấy có chút kỳ lạ: "Tiểu Mạc, vừa rồi ngươi rõ ràng cũng uống trà, tại sao lại không bị hôn mê?"

     Hồng Liên nghe vậy cũng cảm thấy kỳ lạ, "Tiểu Mạc, ngươi cũng uống trà sao? Ta còn tưởng rằng ngươi nhìn ra trong trà có mê dược, nên không uống."

     Tiểu Mạc mỉm cười: "Ta từ nhỏ đã uống mê dược lớn lên, mê dược bình thường đều đã uống qua một trăm tám mươi cân, cũng không có vấn đề gì."

         Nghe vậy, Hồng Liên nhướng mày, Kiếm Lan bĩu môi.

     Tiểu Mạc vội bổ sung: "Thế nhưng mê dược Địa Thử Môn quả nhiên không tầm thường, lúc uống vào ta cũng không phát giác, về sau khi dược tính sắp phát tác, ta liền dùng nội lực bức dược tính phân tán đi."

     Lúc này Kiếm Lan mới đổi từ giận sang vui vẻ: "Thì ra là thế, ta còn tưởng ngươi không nói trong trà có độc, là cố ý hại ta trúng mê dược."

     Hồng Liên cũng cao hứng: "Thì ra là thế, ta còn tưởng mê dược mà Địa Thử Môn chúng ta tự hào nhất đã mất đi hiệu quả nữa nha."

     Khi nói chuyện, còn cùng Kiếm Lan nhìn nhau cười một cái. Sau khi cười xong, hai người mới phát hiện mình đang cười cùng tình địch, đồng thời thu lại nụ cười, quay mặt sang một bên.

     Tiểu Mạc nhìn thấy thì trong lòng buồn cười, lại không dám cười ra. Ho nhẹ một tiếng: "Giờ Tý rất nhanh liền đến, ta đi Ô Long viện nhìn xem một chút. Hai người các ngươi lưu lại đây chờ tin tức của ta đi."

     "Không." Kiếm Lan cùng Hồng Liên đồng thanh nói.

     "Vốn dĩ là để cứu nghĩa phụ nghĩa mẫu của ta, ta sao có thể ngồi yên chờ đợi, để ngươi một mình mạo hiểm."

     "Ta không muốn ở đây một mình, ngươi đi đâu ta cũng sẽ đi theo"

     Tiểu Mạc nhìn hai nữ tử vẻ mặt kiên quyết, không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp: "Không biết phải chăng Ô Long viện có cơ quan trùng điệp hay không, hơn nữa địch tối ta sáng, chúng ta càng phải cẩn thận, sợ nhất là ném chuột vỡ bình, các ngươi muốn đi cũng có thể, nhưng phải nghe lời của ta."

     Kiếm Lan nghe Tiểu Mạc nói sợ ném chuột vỡ bình, nghĩ đến việc đi cứu chưởng môn Địa Thử Môn, không khỏi bật cười.

     Hồng Liên cũng nghĩ tới, dù cảm thấy đối nghĩa phụ nghĩa mẫu bất kính, nhưng cũng nhịn không được bật cười.

     Tiểu Mạc thấy hai nữ tử không hiểu sao đột nhiên bật cười, dù cảm thấy kỳ quái, nhưng không muốn nhiều lời, hai người mà nhao nhao làm ầm lên, thật đúng là không chịu đựng nổi.

     Nhớ tới trước kia Tiểu Vạn cùng mình lẻn ra ngoài chơi, thấy một đại tài chủ trên trấn bị một lão bà đuổi theo, người chỉ mặc một chiếc quần đùi, hai người đã chấn kinh rất sâu.

     Sau khi trở về nói cho Lục thúc, Lục thúc cảm khái: "Nữ nhân giống như ám khí, giết người không thấy máu; nữ nhân là lão hổ, mông lão hổ cũng không sờ được." Lúc ấy vừa vặn bị Tiểu Khanh sư huynh nghe được, còn lôi mình cùng Tiểu Vạn ra phạt một trận. Bây giờ xem ra, lời của Lục thúc quả nhiên là kim ngọc lương ngôn a.

     Kiếm Lan cùng Hồng Liên thấy Tiểu Mạc không nói lời nào, đều nhìn Tiểu Mạc. Kiếm Lan hỏi: "Tiểu Mạc, ngươi đang một mình suy nghĩ gì thế?"

     Tiểu Mạc vội nói: "Không có gì. Ta chỉ là đang nghĩ chuyện Ô Long viện." Lại nói: "Các ngươi cố gắng điều tức một chút, giờ Tý chúng ta xuất phát."

     Hai nữ tử đáp ứng, nhắm mắt điều tức.

     Tiểu Mạc không khỏi thầm than một tiếng, không duyên cớ chọc vào phiền phức Địa Thử Môn. Mặc dù không biết tổ chức của Hồ Ma đến cùng có lai lịch gì, nhưng nhìn thủ pháp hành sự quyết không phải nhân sĩ chính phái gây nên. Chẳng qua dù vậy, mình tự tiện tiến vào giang hồ không cần biết đúng hay sai, coi như sư phụ không trách tội, chỗ Tiểu Khanh sư huynh cũng khó thoát bị quở trách.

     Nếu như Hồng Liên cùng Kiếm Lan tiếp tục dây dưa cùng mình, nghĩ tới đây không khỏi rùng mình một cái. Mình còn chưa đầy 18 tuổi, dựa theo gia quy phỏng chừng kết giao cùng người khác phái cũng không thích hợp. Nhưng Hồng Liên và Kiếm Lan nhìn mình như muốn nuốt chửng... Nghĩ tới đây, lại rùng mình một cái nữa, sâu sắc cảm giác mình dường như còn không đủ thành thục, có chút ứng phó không được. Vẫn là sớm đem chuyện nơi này xử lý sạch sẽ, rồi tìm cách thoát thân mới là tốt nhất.

     Quyết định xong, liền nhắm mắt điều tức.

     Một canh giờ sau, Tiểu Mạc kết thúc vận công, bên ngoài vừa vặn gõ vang tiếng chuông báo đã giờ Tý. Tiểu Mạc thần thái sáng láng hoạt động tay chân một chút, nói: "Hai vị, canh giờ đã đến, chúng ta nên xuất phát rồi."

     Thế nhưng hai nữ tử vẫn không hề có động tĩnh gì.

     Tiểu Mạc nhìn kỹ, Kiếm Lan đâu  còn điều tức mà đang dựa vào ghế ngủ, lông mi thật dài che kín đôi mắt, ngủ trông thật ngọt ngào.

     Lại nhìn sang, Hồng Liên cũng đang ngủ say, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, vô cùng quyến rũ.

     Hai nữ tử này đều trời sinh vưu vật, mà lại thuần chân thiện lương, không một chút tâm cơ. Tiểu Mạc nhìn không khỏi thở dài, để dạng mỹ nữ hài tử thanh thuần này bôn ba ở gió tanh mưa máu trong giang hồ, thực sự quá tàn nhẫn.

     Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là lòng thương hương tiếc ngọc? Tiểu Mạc nghĩ đến, không khỏi cười khổ. Hai nha đầu này đều là vô cùng khó chọc, tương lai mình e rằng sẽ gặp phải phiền phức lớn, nhất định phải quyết tâm tàn nhẫn mới được.

     Tiểu Mạc vẫn là hung ác quyết tâm, nhẹ nhàng đánh thức hai người. Tiểu Mạc đã đáp ứng dẫn hai người bọn họ đi, đương nhiên phải mang đi. Nếu không hai tiểu cô nương này cũng sẽ đi tìm mình, không chừng còn gặp phải cái gì nguy hiểm, vẫn là mang theo bên cạnh an toàn hơn một chút.

     Hồng Liên cùng Kiếm Lan đều có chút xấu hổ, vội vàng thu dọn đồ đạc lên đường.

     Người Địa Thử Môn đã thăm dò được, Ô Long viện là một ngôi chùa nhỏ ở ngoại ô Sở Châu. Mười năm trước vẫn còn hương hỏa cường thịnh, người đông như dệt. Chỉ là về sau đều truyền rằng Ô Long viện bị quỷ ám, không còn ai dám đến đó, một ngôi chùa thật tốt cứ thế liền bị bỏ hoang.

     Trong bóng đêm, gió thổi qua đám cỏ dại cao đến thắt lưng khiến nơi đây có chút ảm đạm.

     Hồng Liên và Kiếm Lan đều không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Hồng Liên cả gan hỏi: "Tiểu Mạc, ngươi nói xem nơi này thật sự có quỷ sao?"

     Kiếm Lan bất giác đi đến bên cạnh Tiểu Mạc. Tiểu Mạc cười nói: "Quỷ ở đâu ra? Quỷ hiện ra trong lòng người, không thẹn với lương tâm, thì sợ gì quỷ thần?"

     Kiếm Lan nhìn Tiểu Mạc một chút, dũng khí tăng lên, ưỡn ngực nói: "Không sai, trên đời này làm gì có quỷ." Hồng Liên nhìn Kiếm Lan, vô tình hay cố ý cũng ưỡn ngực lên: "Không sai, ta cũng không tin trên đời này có quỷ."

     Hồng Liên vốn đầy đặn, bộ ngực có đường cong càng hoàn mỹ, Kiếm Lan có ưỡn thế nào nhìn cũng hơi có vẻ bằng phẳng. Nàng nhìn Hồng Liên, nhẹ giọng khẽ nói: "Ngực to mà không có não."

     Thanh âm tuy nhỏ, vẫn là bị Hồng Liên nghe được, Hồng Liên lập tức nói: "Dù sao so với một số người phẳng lì tốt hơn."

     Tiểu Mạc nghe, vội ho nhẹ một tiếng: "Cẩn thận một chút, không chừng địch nhân đã mai phục trong bóng tối, mọi người đừng nói nữa, đi theo ta." Nói, đi về phía trước, tay áo bồng bềnh, không phát ra một tiếng động.

     Kiếm Lan vội đuổi theo. Võ công Hồng Liên dù yếu nhưng lại bỏ nhiều khí lực ra luyện khinh công, cũng thi triển thân pháp đuổi theo.

     Bên trong Ô Long viện rất an tĩnh, không nghe thấy bất luận âm thanh gì. Tiểu Mạc nhảy xuống giữa sân, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, chung quanh vẫn tối đen như mực.

     Tiểu Mạc khẽ thở dài, cất cao giọng: "Ba người tại hạ đêm khuya đến thăm, gia chủ không khêu đèn đón khách sao."

     Kiếm Lan cùng Hồng Liên nhìn chung quanh một chút, Kiếm Lan nói: "Không có người a." Hồng Liên cũng nói: "Không phải nữ tử  chết tiệt kia lừa gạt chúng ta chứ."

     Tiểu Mạc: "Nếu ta đoán không sai, nơi đây nhất định mười phần hung hiểm, nhưng cũng là yếu địa chắc chắn có thể tìm ra tin tức của Thôi môn chủ. Một lát bất luận phát sinh chuyện gì, thỉnh hai vị đều nghe theo tại hạ."

     Kiếm Lan ngọt ngào cười: "Tiểu Mạc yên tâm, ta nhất định sẽ nghe lời."

     Hồng Liên cũng nói: "Đương nhiên đều do ngươi làm chủ."

     Tiểu Mạc cao giọng nói: "Gia chủ đã không đón khách, chúng ta đành phải đi quá giới hạn." Nói, cất bước đi đến đại điện.

     Hồng Liên nhịn không được cũng nói: "Nếu nơi này thật không có người thì thôi, nếu có người còn không lên tiếng, một hồi mà bắt được ta quyết không khoan dung."
Lời còn chưa dứt, bên trong thiên điện một ngọn đèn sáng lên, có người ho khan một tiếng: "Là ai ban đêm xông vào Ô Long Tự?

Tiểu Mạc ngừng lại bước chân. Cửa thiên điện mở ra, một lão giả râu trắng, mày trắng tay cầm chiếc phong đăng tập tễnh đi ra. Nhìn thấy ba người ở trong sân thì sửng sốt một chút.

Tiểu Mạc chắp tay nói: "Lão nhân gia, tại hạ Đinh Tiểu Mạc, hai vị này là bằng hữu của tại hạ."

"Ba vị đêm khuya đến đây, không biết muốn làm gì?"

"Ta muốn hướng lão nhân gia nghe ngóng về hai người."

"Không biết. Nơi này từ lâu không tiếp khách lạ, ba vị vẫn nên đi đi."

"Ta còn chưa nói là ai, lão nhân gia hà tất vội vã cự tuyệt người ngoài ngàn dặm."

Lão giả nhìn chung quanh một lần: "Thật chỉ có ba người các ngươi sao?"

"Không sai, mà theo như tại hạ tra được, nơi này trừ bốn người ở đây, dường như cũng không có ai khác."

Lão giả gật đầu nói: "Tốt, ngươi đã có thể tìm tới nơi này, nhất định là có người chỉ điểm. Ngươi muốn nghe ngóng ai?

"Địa Thử Môn Thôi chưởng môn cùng phu nhân, lão nhân gia đã thấy qua chưa?"

Lão giả quan sát tỉ mỉ Tiểu Mạc một chút, khẽ nhúc nhích ngón tay: "Cái này phải để lão phu ngẫm lại, lão phu lớn tuổi, có một số việc nhớ không quá rõ ràng, không so được người trẻ tuổi." Bày ra dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.

Tiểu Mạc mỉm cười, lấy ra một tờ giấy, hai tay đưa tới: "Lão nhân gia cứ cẩn thận suy nghĩ lại một chút."

Lão giả đưa tay tiếp nhận, dùng đèn lồng cẩn thận nhìn một cái, mặt mày lập tức hớn hở nói: "Ta nhớ rồi. Ta quả thật đã gặp qua hai người như vậy. Thi thể bọn họ còn nhờ lão phu ta đại phát thiện tâm chôn cất đây."

Hồng Liên nghe xong, không khỏi kinh hãi, nhịn không được nữa nói: "Thi thể gì? Ngươi nói cho rõ ràng."

Lão giả trợn mắt một cái: "Dã nha đầu từ đâu đến, nói chuyện không biết phép tắc."

Hồng Liên còn muốn nói nữa, Tiểu Mạc đã vội ngăn lại: "Lão nhân gia, phu phụ Thôi chưởng môn chính là nghĩa phụ nghĩa mẫu của vị cô nương này, lão nhân gia đừng trách nàng thất lễ." Nói chuyện, lại đưa tới một tờ giấy.

Lão giả nhận lấy, lại dùng đèn lồng soi kỹ một chút, mặt mày lại hớn hở: "Sẽ không, sẽ không, nhân chi thường tình nha. Các ngươi vào trong nói đi."

Tiểu Mạc lần nữa khom người: "Đa tạ lão nhân gia." Cất bước đi theo. Hồng Liên cùng Kiếm Lan được Tiểu Mạc ra hiệu, đều không nói lời nào, cũng vội vàng đi theo.

Đi vào thiên điện, lão giả đốt nến lên, trong phòng tuy đã có chút ánh sáng, nhưng vẫn rất tối.

"Lão nhân gia có thể nói rõ hơn chuyện phu phụ Thôi chưởng môn được không?" Nói, lại đưa tới một tờ, lần này Kiếm Lan và Hồng Liên đã nhìn rõ. Tiểu Mạc đưa tới chính là một tấm ngân phiếu. Hồng Liên chẳng thấy sao cả, trong lòng Kiếm Lan lại rất kinh ngạc.

Loại ngân phiếu có tem vuông màu đỏ này là ngân phiếu có giá trị lớn của ngân trang lớn nhất nước, ít nhất cũng 50 vạn lượng trở lên. Nếu vừa rồi Tiểu Mạc đưa đều là loại ngân phiếu này, chẳng lẽ đã tặng lão giả kia ít nhất 150 vạn lượng sao.

Lấy thực lực của Tiểu Mạc, chẳng những cung kính với lão đầu bề ngoài không đẹp đẽ gì như thế, còn không tiếc lấy ra ngân phiếu 150 vạn, thật khiến người khác không thể tưởng tượng.

Lão giả nhận ngân phiếu, lại dùng đèn lồng nhìn kỹ, lập tức cười đến miệng đều lệch ra: "Ai nha. Tên tiểu tử ngươi thật là hiểu chuyện, người trẻ tuổi bây giờ có thể hiểu được tôn lão kính hiền như ngươi thật sự không nhiều. Có chuyện gì cứ hỏi, lão phu nhất định biết gì nói nấy."

Kiếm Lan hừ một tiếng: "Quả nhiên có tiền có thể sai khiến quỷ thần." Lão giả nhìn Kiếm Lan một chút, khóe miệng thoáng hiện một tia ý cười âm lãnh.

Tiểu Mạc thu hết vào mắt, trong lòng thở dài. "Lão nhân gia, phu phụ Thôi chưởng môn..." nhìn thoáng qua Hồng Liên, có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói tiếp: "Là bị người nào hãm hại, thỉnh lão nhân gia nói kĩ càng một chút."

Hồng Liên nghe Tiểu Mạc hỏi, trong lòng đã tin tám phần, thế nhưng vẫn hét lên: "Tiểu Mạc, ngươi nói bậy, phụ mẫu ta mới sẽ không chết, nhất định là lão đầu này gạt người."

Lão giả nhíu nhíu mày nói: "Hai nha đầu này sao đều ồn ào như vậy."

Tiểu Mạc vội kéo Hồng Liên, đối lão giả nói: "Lão nhân gia, thỉnh ngài nói tiếp, các nàng sẽ không lại ầm ĩ nữa."

Lão giả nhìn Tiểu Mạc, khuôn mặt lập tức đổi thành tươi cười, nói: "Tốt, ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe."

Mười ngày trước, có cái nữ oa nhi tìm tới lão phu, tự xưng là người của Tỷ Muội Cung, gọi Khả Khả, bị Địa Thử Môn khi dễ, yêu cầu lão phu thay mặt ra tay. Lão phu thanh tĩnh đã quen, vốn không muốn liên quan đến giang hồ, thế nhưng Cung chủ Tỷ Muội Cung lại là một người quen cũ của lão phu, nha đầu Khả Khả kia cũng nhu thuận giống ngươi." ngừng một chút lại nói: "So với hai nha đầu này thì tốt hơn nhiều."

Kiếm Lan nghĩ thầm, nhất định là Khả Khả kia cho hắn không ít tiền, lão nhân này xem ra yêu tiền như mạng. Trong lòng chợt nhớ tới, Đại bá đã từng nói, tương lai nếu vào giang hồ, có mấy đại ma đầu nhất định phải đứng xa mà nhìn, trong đó có một kẻ yêu tiền như mạng, làm người lại lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, am hiểu dùng độc, đứng đầu trong tam đại ma đầu giang hồ, được mệnh danh là Tiền ma Tra Lương Dung. Tra Lương Dung không chỉ có một thân võ công cực cao, lại dường như cùng Kim Long Lệnh Chủ vang danh thiên hạ có chút quan hệ thân thích.

Năm đó tam đại ma giang hồ đầu cùng Trảm Hoa Cung cấu kết họa loạn giang hồ, Kim Long Lệnh Chủ cầm kiếm trừ ma, hai đại ma đầu còn lại đều bị thương nặng, mai danh ẩn tích. Chỉ có Tra Lương Dung này, bởi vì cùng Kim Long Lệnh Chủ có quan hệ đặc thù mà lông tóc không thương, nhưng sau khi Trảm Hoa Cung bị tiêu diệt, cũng rời khỏi giang hồ, nghe nói đã thay đổi tính nết, nhập Phật môn, chưa ai gặp lại, chẳng lẽ lão giả này chính là hắn?

Lão giả kia đã tiếp tục nói: "Cho nên lão phu liền cố mà làm, đồng ý giúp nàng đem Thôi môn chủ gì đó của Địa Thử Môn cùng phu nhân hắn bắt đi."

Hồng Liên lúc cũng hiểu ra, chỉ tay quát lên: "Hóa ra là ngươi đem phụ mẫu ta bắt đi, khó trách nghĩa phụ võ công cao như vậy, còn bị người bắt đi. Yêu nữ kia đến cùng cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt, ngươi lại thay nàng bán mạng?"

Lão giả hừ lạnh nói: "Làm sao, nhận tiền của người, giúp người tiêu tai, đây không phải là tôn chỉ của Địa Thử Môn các ngươi sao? Loại việc làm ăn này nhà ngươi làm được, người khác lại không làm được sao?"

Hồng Liên bị lão giả làm nghẹn họng không nói được gì. Tiểu Mạc thở dài, nói: "Lão nhân gia, mời ngài nói tiếp."

"Không còn gì để nói nữa. Lão phu đem người bắt tới, giao cho nha đầu Khả Khả kia, qua không lâu, nha đầu Trục Nhật của Tỷ Muội Cung đến, không biết làm sao mà cùng thê tử Thôi chưởng môn phát sinh cãi vã, liền giết chết phu phụ Thôi chưởng môn, ném vào sau núi cho bầy sói ăn. Lão phu không chịu được nhất là nhìn người phơi thây hoang dã, vì vậy đại phát thiện tâm, đào hố chôn cất, ngươi nếu muốn tế bái, lão phu cũng có thể chỉ điểm cho ngươi."

Hồng Liên nghe, nước mắt ào ào rơi xuống, ngồi ngơ ngác. Nghĩ không ra nghĩa phụ nghĩa mẫu của mình đều đã sớm bị giết chết, mình còn ở bên này nghĩ biện pháp đi Tôn gia đoạt kiếm phổ.

Tiểu Mạc thấy Hồng Liên khóc, cũng không biết phải khuyên giải thế nào, thở dài một hơi, lại đưa tới một tờ ngân phiếu 50 vạn lượng: "Đa tạ lão nhân gia đã cho biết, còn thỉnh lão nhân gia chỉ điểm một chút, để Hồng Liên cô nương có thể tế bái phu phụ Thôi chưởng môn."

Hồng Liên lúc này mới phản ứng được, rút kiếm quát: "Nếu không phải lão già chết tiệt ngươi đem phụ mẫu ta bắt tới đây, hai vị lão nhân gia sao lại bị hãm hại, ta phải giết ngươi báo thù cho bọn họ."

Lão giả hừ lạnh một tiếng, Tiểu Mạc vội đứng lên ngăn lại: "Hồng Liên, kẻ giết phụ mẫu ngươi chính là người của Tỷ Muội Cung, ngươi cần gì cùng lão nhân gia này đối địch."

"Ngươi còn ngăn cản ta?"

"Lệnh tôn còn không phải đối thủ của lão nhân gia này, ngươi hà tất tự mình chuốc lấy cực khổ?"

Hồng Liên kỳ thật đã sớm nghĩ đến, thấy Tiểu Mạc không có ý xuất thủ càng sầu não, khóc không thành tiếng: "Lão nhân gia? Ngươi còn gọi hắn là lão nhân gia? Thù của phụ mẫu, Hồng Liên coi như biết rõ không thể địch lại, cũng thà rằng máu tươi rơi xuống, cũng không dám cầu người ngoài hỗ trợ." Nói chuyện, một kiếm hướng lão giả đâm tới.

Trong mắt lão giả lóe lên một tia sát cơ. Tiểu Mạc khẽ đưa tay, đã đoạt lấy kiếm của Hồng Liên.

Hồng Liên thấy Tiểu Mạc đoạt kiếm của mình, không khỏi giận dữ, còn chưa nói chuyện, lão giả đã cười lạnh: "Rất tốt, ngươi đã xuất thủ trước muốn giết lão phu, lão phu liền trả lại cho ngươi một chưởng." Lời còn chưa dứt, một chưởng lặng yên không tiếng động chụp về phía Hồng Liên.

Tiểu Mạc muốn quay người đi đón, đã quá muộn, vội vận nội lực, bảo vệ yếu huyệt quanh thân, bước tới chặn trước mặt Hồng Liên. Chưởng phong của lão giả đã đến, đánh thẳng vào Tiểu Mạc, thân hình Tiểu Mạc run lên, lảo đảo đi về phía trước nửa bước mới ổn định được thân thể, thở dài nói: "Đa tạ lão nhân gia nương tay." Vừa nói xong, cuống họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Hồng Liên cùng Kiến Lan kinh hô một tiếng, chạy đến bên cạnh Tiểu Mạc. Lão giả thấy Tiểu Mạc nhận một chưởng của mình còn có thể đứng nói chuyện, cũng kinh ngạc, cười hắc hắc: "Quả nhiên là người trẻ tuổi, thật sự không tệ."

Tiểu Mạc ôm quyền nói: "Lão nhân gia, chúng ta cáo từ." Hồng Liên thấy sắc mặt Tiểu Mạc tái nhợt, biết Tiểu Mạc thụ thương không nhẹ, cắn răng nói: "Một ngày nào đó, ta phải vì phụ mẫu ta đòi lại món nợ máu này."

Lão giả cười lạnh: "Rất tốt, xem ra ngươi là muốn bức bách lão phu nhổ cỏ nhổ tận gốc."

Kiếm Lan vội hô: "Hồng Liên, muốn báo thù cho phụ mẫu ngươi, cũng nên tìm thủ phạm mới đúng, ngươi tội gì giằng co cùng lão nhân gia hắn. Huống hồ quân tử báo thù, mười năm không muộn, ngươi gấp cái gì."

Hồng Liên thấy tình thế trước mặt, biết Kiếm Lan là vì muốn tốt cho mình, hừ một tiếng, không nói nữa.

Lão giả nhìn sang Kiếm Lan nói: "Nói hay lắm, quân tử báo thù, ngươi mới vừa rồi phạm vào tối kỵ của lão phu, lão phu suýt chút nữa đã quên mất ngươi." Nói dứt lời, âm trầm nhìn về phía Kiếm Lan.

Kiếm Lan bị ánh mắt của hắn bức bách, bất giác rùng mình một cái.

Tiểu Mạc khẽ thở dài nói: "Lão nhân gia, vãn bối nguyện đón thêm một chưởng của ngài."

Kiếm Lan vội nói: "Tiểu Mạc." Tiểu Mạc mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu Kiếm Lan không cần nói nữa.

"Rất tốt, ngươi thật đúng là đa tình đa nghĩa, còn muốn nhận thêm một chưởng vì nha đầu này sao?"

"Lão nhân gia, mời ra chiêu."

Lão giả cười hắc hắc: "Rất tốt, lão phu thành toàn cho ngươi." Bỗng nhiên song chưởng tề xuất, đánh về phía Tiểu Mạc, phạm vi chưởng phong bao phủ cả Hồng Liên cùng Kiếm Lan.

Tiểu Mạc không cách nào né tránh, đành phải đón lấy, chỉ nghe oanh một tiếng, song chưởng đã đánh đến trước ngực Tiểu Mạc, Tiểu Mạc như diều đứt dây, bay về phía sau, bịch một tiếng, ngã xuống trước mặt tượng Phật, thân thể vừa rơi xuống đất, mặt đất đột nhiên sụp đổ, nứt ra một cái hố, Tiểu Mạc liền rơi thẳng xuống đó.

Hồng Liên, Kiếm Lan bị chưởng phong quét đến, đều bay ra ngoài, rơi xuống bên người Tiểu Mạc, Tiểu Mạc đột nhiên rơi vào cạm bẫy, hai người sợ hãi kêu một tiếng không hẹn mà cùng nhào về phía Tiểu Mạc, ba người cùng
rơi xuống động.

Lão giả đi tới, nhìn xuống dưới, lại lấy ra ngân phiếu Tiểu Mạc đưa cho, âm hiểm cười hắc hắc: "Đắc tội Tra Lương Dung ta, chỉ có thể chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro