Chương 7: Lấy thân báo đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tiểu Mạc rơi vào không trung, miễn cưỡng vận lên một hơi chân khí, lật người rơi xuống. Vừa mới đáp đất, Hồng Liên cùng Kiếm Lan lại như hai tảng đá lớn đập xuống. Tiểu Mạc thở dài cũng không kịp, miễn cưỡng tiếp được hai người, đã bị đập ngã trên mặt đất, thương thế trên ngực bị động vào, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Hồng Liên cùng Kiếm Lan trong bóng đêm không thấy rõ thương thế của Tiểu Mạc, nhưng nghe Tiểu Mạc hô hấp nặng nề, chắc hẳn bị thương không nhẹ. Đều lo lắng rơi lệ. Cả hai nhào vào trên người Tiểu Mạc, không ngừng gọi Tiểu Mạc, Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc bị hai nữ tử ép tới không thở nổi, hai nữ tử bốn cái tay nhỏ mềm mại, ở trước ngực Tiểu Mạc sờ tới sờ lui, nội phủ Tiểu Mạc thụ thương, vốn là khí huyết quay cuồng, lần này càng không thể điều chỉnh khí tức. Tiểu Mạc bất đắc dĩ, đành phải duỗi tay bắt lấy tay hai người, nói: "Ta không sao, các ngươi đừng lộn xộn là được."

Hồng Liên cùng Kiếm Lan lúc này mới phát hiện mình thất thố, sắc mặt đều đỏ lên, vội thu tay lại nhẹ nhàng lùi về sau nửa bước.

Tiểu Mạc lúc này mới ngồi dậy, sờ tay vào ngực, lấy ra một cái bình nhỏ: "Mỗi người một viên, nuốt vào trước đi." Trong động rất tối, đưa tay không thấy được năm ngón. Nội lực Tiểu Mạc thâm hậu, có thể nhìn thấy trong bóng tối, Hồng Liên cùng Kiếm Lan lại như người mù nhập ngõ hẻm, cái gì cũng không thấy.

Tiểu Mạc khe khẽ thở dài, cầm dược hoàn trong tay đút vào miệng hai người. Hồng Liên cùng Kiếm Lan tim đập bình bịch, nhưng đều há miệng nuốt xuống. Dược hoàn ngọt ngào, vào miệng liền tan.

Tiểu Mạc lại đem dược hoàn trong bình đổ ra ba viên,bỏ vào miệng, yên lặng điều tức.

Hồng Liên: "Đây là cái gì, ăn vào ngon như vậy." Kiếm Lan cũng hỏi: "Tiểu Mạc, ngươi cho chúng ta ăn cái gì thế."

Tiểu Mạc mỉm cười: "Đây là kim đan bảo mệnh của tam thúc , trị nội thương mười phần hữu hiệu."

Hồng Liên: "Nếu là bảo mệnh kim đan, sao còn cho chúng ta. Chúng ta đều không bị tổn thương, ngươi ăn tốt hơn nhiều."

"Ta cũng nuốt ba viên rồi. Bảo mệnh kim đan này không chỉ có hiệu quả trị nội thương, còn có thể giải bách độc. Vừa rồi Tra Lương tiền bối đốt Tiêu Hồn Thảo, độc tính mười phần ác độc, dù đã thâm nhập nội phủ, cũng không khác gì người bình thường, nhưng đến buổi trưa, liền sẽ phát độc, khi đó lại uống, liền đã muộn."

Kiếm Lan: "Tiêu Hồn Thảo? Khó trách bấc đèn trong đèn lồng lại là màu tím. Lão đầu kia quả thật ác độc, ngay từ đầu đã muốn lấy mạng chúng ta."

Hồng Liên cả kinh kêu lên: "Tiền ma Tra Lương Dung, quỷ gặp cũng phát sầu. Lão đầu bề ngoài không đẹp đẽ gì kia chính là Tiền ma Tra Lương Dung sao."

Kiếm Lan hơi nghiêng người dựa vào Tiểu Mạc: "Bằng không ngươi cho rằng là ai? Nhờ có Tiểu Mạc trước đưa hắn ngân phiếu 200 vạn lượng, nếu không hiện tại chúng ta cả xương cốt cũng không tìm được."

Hồng Liên lần nữa cả kinh kêu lên: "200 vạn lượng? Nguyên lai thứ ngươi đưa là ngân phiếu? Ngươi làm sao có nhiều tiền như vậy?"

Tiểu Mạc còn chưa nói gì, Kiếm Lan đã lên tiếng: "Tiểu Mạc, trước kia ngươi nhất định đã lừa gạt ta, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi sao lại nhận ra lão đầu kia chính là Tra Lương Dung? Ngươi đến hiệu vải Tôn gia ta làm tiểu nhị đến cùng có mục đích gì?"

Hồng Liên cũng nghiêng người về phía Tiểu Mạc: "Không sai. Ngươi nói cho rõ ràng, võ công ngươi cao cường như vậy, lại giống như trong lòng có kiêng kị Tra Lương Dung kia, đều chỉ chịu đánh mà không hoàn thủ, còn mở miệng một tiếng lão nhân gia, hai tiếng tiền bối." Nói chuyện, hướng đầu vai Tiểu Mạc đập một cái.

Tiểu Mạc vốn định an tĩnh vận công chữa thương tiện tìm đường thoát thân, hai vị cô nương kia lại giống như hoàn toàn không biết thân hãm hiểm cảnh, còn đi truy vấn thân thế của mình.

Hồng Liên dùng sức vỗ một cái, lực đạo không nhỏ, tác động lên thương thế của Tiểu Mạc, Tiểu Mạc "A" một tiếng.

Kiếm Lan nghe lập tức trách cứ: "Ngươi làm gì vậy, Tiểu Mạc đang bị thương, ngươi sao còn không biết nặng nhẹ?"

Hồng Liên cũng hối hận không thôi, vội nói: "Tiểu Mạc, là ta không tốt, ngươi bị thương nặng lắm sao? Vẫn nên dưỡng thương trước đi, những lời này giữ lại sau này hãy nói cũng được."

Tiểu Mạc nuốt bảo mệnh kim đan, sau khi điều tức một phen đã khá hơn nhiều. Vừa rồi chỉ là cố ý kêu một tiếng, thấy Hồng Liên cùng Kiếm Lan lo lắng như thế, cũng không đành lòng, mỉm cười: "Không sao, ta tốt hơn nhiều rồi. Chỉ là muốn điều tức một chút, một lát có thể tìm đường ra ngoài, cũng không thể cứ bị giam ở đây được."

Nói, móc ra cái đánh lửa đốt lên, thì thấy ba người đã rơi xuống đáy hố, trước mặt có một lối đi, trông rất dài, ngẩng đầu nhìn lên, thì cách mặt đất khoảng bảy tám trượng, bốn vách tường nhẵn bóng, không có chỗ trèo lên.

Ánh sáng yếu ớt của đồ đánh lửa ở trong hang tối cũng xem như ấm áp. Tiểu Mạc thở dài: "Nếu muốn từ đây đi lên, e rằng rất khó."

Hồng Liên nhận lấy cây đánh lửa trong tay Tiểu Mạc, mỉm cười nói: "Ta mới không sợ, có ngươi ở đây nhất định có thể tìm được đường ra. Ngươi điều tức đi, ta không quấy rầy nữa. Ta đi phía trước nhìn một cái."

Kiếm Lan thấy Hồng Liên cười quyến rũ, trong lòng cảm giác khó chịu, cố ý nói: "Không biết phu phụ Thôi chưởng môn được chôn ở nơi nào, lão đầu kia còn chưa chịu nói."

Kiếm Lan nhắc đến, lại khiến Hồng Liên thương tâm, nhớ ra phụ mẫu mình cứ như vậy chết rồi, rơi lệ: "Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không được gặp lại phụ mẫu nữa, Hồng Liên thật là bất hiếu." Nói, liền khóc không thành tiếng.

Kiếm Lan thấy Hồng Liên thương tâm như thế, không khỏi có chút không đành lòng, nghĩ đến mình còn không có chút ấn tượng nào về phụ thân, lòng cũng đau lên, nói với Hồng Liên: "Người chết không thể sống lại. Ngươi cũng đừng quá đau lòng. Tương lai chỉ cần giết chết Trục Nhật gì đó, báo thù cho lão nhân gia là được."

Nói xong lại thở dài: "Người của Tỷ Muội Cung kia võ công chắc hẳn cũng mười phần cao cường, ngươi muốn báo thù chỉ sợ không dễ a."

Hồng Liên nghĩ đến võ công mình thấp như vậy, muốn báo đại thù không biết phải chờ tới khi nào, không khỏi khóc đến càng thêm thương tâm.

Tiểu Mạc biết suy nghĩ trong lòng của nàng, nói: "Hồng Liên, thành sự tại nhân, ngươi đừng quá lo lắng."

Hồng Liên khóc lóc: "Tiểu Mạc, cha cùng nương đều không còn, ta sau này nên làm cái gì bây giờ? Địa Thử Môn ta nên làm cái gì bây giờ?" Tiểu Mạc còn chưa nói gì, Kiếm Lan đã lên tiếng: "Địa Thử Môn lúc đầu cũng không phải danh môn chính phái gì, ngươi liền giải tán Địa Thử Môn, cùng ta về Tôn gia đi."

Kiếm Lan nói lời này vốn là có ý tốt, nhưng Hồng Liên nghe vào lại không thấy thoảng mái, thu lại nước mắt nói: "Địa Thử Môn là tâm huyết của phụ mẫu ta, ta sao có thể giải tán, lại nói, ngươi đường đường là Tôn đại tiểu thư của một trong tam đại thế gia Giang Nam, loại chuột nữ Địa Thử Môn như ta, sao có thể ở cùng đây, không sợ bôi nhọ thanh danh của ngươi sao."

Kiếm Lan khịt mũi: "Thích làm gì thì làm, ai thèm quản ngươi?"

"Đương nhiên không cần ngươi quản", đối Tiểu Mạc nói: "Tiểu Mạc, ngươi vừa rồi thay ta cản một chưởng, cứu mạng ta, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp."

Kiếm Lan nghe, cười lạnh: "Báo đáp, báo đáp thế nào, không phải ngươi nghĩ muốn lấy thân báo đáp đấy chứ?"

"Không sai, ta chính là muốn lấy thân báo đáp, liên quan gì đến ngươi?"

"Ngươi muốn lấy thân báo đáp cũng được, ta quen Tiểu Mạc trước, Tiểu Mạc cũng đã cứu ta nhiều lần, cho dù là lấy thân báo đáp, cũng không tới phiên ngươi."

"Ngươi dựa vào cái gì muốn gả cho Tiểu Mạc, ngươi là nữ nhân trên người có hôn ước, ai không biết Tôn gia đại tiểu thư Giang Nam là thê tử chưa quá môn của Âu Dương gia, một nữ tử có thể gả hai phu sao?"

Lời này đã chạm đến chỗ đau của Kiếm Lan, Kiếm Lan tức giận quát: "Ai muốn làm thê tử của Âu Dương gia, ta thà chết cũng không gả cho tên hỗn đản kia." Lại đối Hồng Liên nói: "Có điều, coi như ta không gả được cho Tiểu Mạc, lấy gia thế cùng võ công của Tiểu Mạc, Tiểu Mạc sẽ cưới một chuột nữ làm thê sao?"

"Ngươi mắng ai là chuột nữ?"
"Đương nhiên là ngươi."

"Ta liều với ngươi"

"Ta chả lẽ lại sợ ngươi?"

Tiểu Mạc không thể tiếp tục im lặng nữa, thở dài: "Hai vị."

Hồng Liên cùng Kiếm Lan thấy Tiểu Mạc rốt cục lên tiếng, cùng kêu lên: "Tiểu Mạc." Cây đánh lửa trong tay Hồng Liên đột nhiên dập tắt, bốn phía lại tối đen như mực.

Tiểu Mạc vội nói: "Ở đây tối quá, ngươi còn cây đánh lửa khác không."

Hồng Liên và Kiếm Lan đều không có mang, cùng lắc đầu: "Không có."

Tiểu Mạc âm thầm thở dài, hai đại tiểu thư đương nhiên đều không mang cây đánh lửa ra ngoài làm gì.

Hồng Liên đột nhiên nói: "Tiểu Mạc, trong ngực ngươi có gì đó đang phát sáng?"

Tiểu Mạc đưa tay sờ vào ngực, móc ra một cái Kim Long lệnh bài tinh xảo, thứ phát sáng chính là đôi mắt của cự long được điêu khắc trên Kim Long lệnh. Đôi mắt này vậy mà là dạ minh châu được khảm vào.

Hồng Liên cùng Kiếm Lan nhìn về phía lệnh bài, Hồng Liên nói: "Lệnh bài này được điêu khắc thật tinh xảo. Ta có thể xem một chút không?" Nói, vươn tay ra.

Tiểu Mạc thở dài: "Không thể." Nói, thu lệnh bài vào.

"Thật là hẹp hòi, nhìn một cái cũng không được sao?"

Kiếm Lan bỗng nhiên kêu lên: "Ta nhớ ra rồi. Lệnh bài này ta từng thấy qua ở chỗ nương. Không sai. Chính là cái lệnh bài này, mấy ngày trước nương lấy ra lệnh bài này nhìn đến ngẩn người, ta đi thỉnh an nương, vừa hay nhìn thấy, nương lập tức liền thu vào, bộ dáng mười phần trân quý, còn không cho ta hỏi, Tiểu Mạc, nương ta sao lại đem nó cho ngươi."

Hồng Liên nghe cũng có mấy phần sốt ruột: "Tiểu Mạc, cái này nếu là đồ của Tôn phu nhân, vì sao nàng lại đưa cho ngươi."

"Hai người các ngươi không phải muốn biết thân phận của ta sao? Hai người ngồi xuống đi, ta chậm rãi nói cho các ngươi nghe."

Hồng Liên cùng Kiếm Lan liếc nhìn nhau, ngồi vào hai bên Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc vừa âm thầm vận nội công điều tức, vừa nói: "Các ngươi đã biết ta gọi là Đinh Tiểu Mạc, ta cũng thật có một đại ca vô cùng nghiêm khắc. Có điều, không chỉ như vậy, ta thật ra là Phó gia đệ tử."

"Phó gia là một gia tộc rất lớn. Ta trên có ân sư cùng sáu vị sư thúc. đại ca ta thường nói đến cũng là đại sư huynh của ta, ta đứng thứ mười một, trên còn có rất nhiều sư huynh, phía dưới cũng có hơn mười sư đệ."

Hồng Liên cùng Kiếm Lan nghe vậy mở to hai mắt. Kiếm Lan nói: "Nhiều sư huynh đệ như vậy? So với Tôn gia chúng ta còn nhiều người hơn."

Hồng Liên: "Không biết sư phụ ngươi xưng hô thế nào? Ở trên giang hồ là người mười phần nổi danh sao?"

"Sư phụ họ Phó, tục danh Phó Long Thành, là gia chủ Phó gia hồ Đại Minh ở Tế Nam."

Kiếm Lan: "Tế Nam Đại Minh hồ Phó gia? Là chủ ngân trang lớn nhất cả nước sao?"

"Ngân trang chính là sản nghiệp của Phó gia."

Hồng Liên: "Nhà ngươi mở ngân trang, khó trách có tiền như vậy?" Lại hỏi: "Võ công của ngươi tốt thế, chắc hẳn sư phụ ngươi càng lợi hại, vì sao ở trên giang hồ chưa từng nghe tới?"

Tiểu Mạc cười nói: "Sư phụ luôn không cho phép đệ tử hành tẩu giang hồ. Cho dù là phụng mệnh làm nhiệm vụ, cũng không cho phép nhắc đến xuất thân lai lịch. Càng nghiêm mệnh đệ tử không được tiến vào giang hồ, vậy nên Phó gia ở trên giang hồ cũng không nổi danh. Huống hồ mười năm nay, sư phụ ta tuyệt không rời nhà, cũng không nhúng tay vào ân oán giang hồ. Có điều, mười năm trước, danh hiệu của sư phụ ta từng rất vang dội nha."

Hồng Liên vội nói: "Là người phương nào? Ta nhất định đã nghe nói qua, nhanh nói nghe một chút."

"Mười năm trước sư phụ ta từng lấy Kim Long kiếm pháp danh chấn giang hồ."

Hồng Liên cùng Kiếm Lan đồng thanh kêu lên: "Kim Long Lệnh Chủ."

"Danh hiệu của sư phụ quả thật rất vang dội, có điều các ngươi không được nói với người khác, nếu không có thể sẽ hại ta bị phạt."

Hồng Liên cùng Kiếm Lan nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.

"Lần này ta đến Tôn gia, chính là phụng lệnh sư phụ lấy Kim Long mộc lệnh về. Kim Long mộc lệnh ở chỗ Tôn Nhị phu nhân, chính là năm đó được sư tổ tặng cho, có thể yêu cầu đệ tử Phó gia làm một việc. Sau khi hoàn thành, liền có thể đem Kim Long lệnh thu hồi."

Hồng Liên: "Là đến tra chuyện Tôn gia tổ truyền kiếm phổ bị mất sao?"

"Không sai." Sau đó đem chuyện tìm kiếm kiếm phổ đơn giản nói một lần.

"Nguyên lai trong nhà đã phát sinh chuyện lớn như vậy. Nhưng đại ca sao lại dám tự ý đem kiếm phổ đưa cho người ngoài? Chẳng lẽ là bởi vì Khả Nhi tỷ tỷ?"

Tiểu Mạc mỉm cười gật đầu: "Tôn đại ca là một người trọng tình."

"Ngươi làm sao biết kiếm phổ kia ở trong hồ nước?"

"Chuyện này nhìn thì phức tạp, kỳ thật cũng rất đơn giản."

"Khả nhi đến từ một tổ chức thần bí trên giang hồ gọi Tỷ Muội Cung, vốn phụng mệnh tiếp cận đại ca ngươi, ý đồ giànhh lấy Tôn gia tổ truyền kiếm phổ, về sau cùng đại ca ngươi kịch giả tình thật, không đành lòng để đại ca ngươi bị gia quy xử trí, liền từ bỏ ý định, thậm chí còn muốn thoát ly Tỷ Muội Cung."

"Chuyện lớn như thế, Tỷ Muội Cung nhất định có người khác tiếp ứng, chính là nữ tử giả trang Hồ Ma kia, theo Tra Lương tiền bối nói, gọi là Khả Khả. Khả Khả hẹn Khả Nhi ra, lại gửi tin cho đại ca ngươi, uy hiếp đại ca ngươi đem kiếm phổ ném vào hồ sen, mặt khác lại mời Địa Thử Môn từ bên ngoài đào thông đạo vào hồ sen trong Tôn Phủ, dự định dùng địa đạo đem kiếm phổ lấy đi."

Kiếm Lan xen vào nói: "Bọn hắn vì sao không để đại ca trực tiếp cầm kiếm phổ đi đổi người?"

Tiểu Mạc cười nói: "Hình thể kiếm phổ tổ truyền của Tôn gia các ngươi khổng lồ như vậy, thủ vệ cũng rất sâm nghiêm, nếu muốn vận chuyển ra khỏi phủ, thật sự không dễ, bọn hắn đành phải lên loại kế hoạch này."

Hồng Liên bội phục nói: "Tiểu Mạc, ngươi nói một điểm cũng không sai. Yêu nữ Tỷ Muội Cung kia chính là đã lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy, đáng tiếc gặp phải Tiểu Mạc ngươi, tất cả đều thất bại.

"Chỉ là Khả Khả cùng Khả Nhi kia dường như có tình cảm đặc biệt sâu nặng, nếu ta đoán không sai, hai người đại khái là thân tỷ muội." Cười một tiếng, nói tiếp: "Khả Nhi dù đã làm trái cung quy, Khả Khả lại chưa từng báo cáo, ngược lại đem Khả Nhi thả đi. Đại ca ngươi nghĩ rằng kiếm phổ nhất định đã sớm mất đi, nhưng lại không biết kỳ thật Địa Thử Môn chưa từng đem địa đạo đánh thông, vì vậy, kiếm phổ còn ở trong hồ sen."

"Đều là do ngươi hại, nếu không phải ngươi ba phen bốn bận ngăn cản, Địa Thử Môn chúng ta đã sớm thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, phụ mẫu ta cũng sẽ không bị bắt." Nói đến đây, nhớ tới phụ mẫu đã chết, vành mắt không khỏi đỏ lên.

Tiểu Mạc thở dài: "Nhìn tác phong làm việc của Tỷ Muội Cung, cho dù Địa Thử Môn có thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không cho phép người biết rõ tình hình sống trên đời."

Kiếm Lan: "Khó trách ngươi kiêng kỵ Tiền ma Tra Lương Dung như vậy, nghe nói Tra Lương Dung cùng Kim Long Lệnh Chủ có chút quan hệ thân thích, cũng là thật."

Tiểu Mạc cười khổ: "Nếu bàn về phương diện này, ta so Tra Lương tiền bối còn thấp hơn hai bậc. Dù Tra Lương tiền bối cũng không thường lui tới cùng sư phụ, nhưng vẫn là trưởng bối của sư phụ, ta đương nhiên không dám lỗ mãng." Nói, có chút áy náy nhìn về phía Hồng Liên.

Kiếm Lan nghe vậy, cúi đầu xuống, trầm tư không nói.

Hồng Liên cũng ồ một tiếng, cũng cúi đầu im lặng.

Kiếm Lan làm sao cũng không nghĩ đến Tiểu Mạc lại là đệ tử của Kim Long Lệnh Chủ. Kể từ đây, thân phận Tiểu Mạc liền khác, dù Tôn gia cũng là danh môn thế gia, cùng Tiểu Mạc cũng được coi là môn đăng hộ đối. Nhưng mà hai người muốn thành đôi, chỉ sợ không dễ.

Không nói đến Hồng Liên đối Tiểu Mạc tình ý rả rích, chỉ riêng chuyện hôn ước của mình cùng Âu Dương gia, đã là trở ngại lớn nhất giữa hai người, Kim Long Lệnh Chủ sao có thể để đồ đệ mình cưới một nữ nhân đã có hôn ước? Huống hồ cử động lần này nhất định dẫn phát một trận phong ba không nhỏ trong chốn võ lâm.

Hồng Liên trong lòng cũng rầu rĩ. Thân phận của Tiểu Mạc đã thành một tảng đá lớn trong tim Hồng Liên. Kim Long Lệnh Chủ hiệu lệnh võ lâm, là hóa thân của võ lâm chính phái. Địa Thử Môn dù chưa nói tới có tiếng xấu, thế nhưng tuyệt không phải chỗ nhân sĩ chính đạo có khả năng công nhận, mình là Thiếu môn chủ Địa Thử Môn, sao có thể ở cùng cao đồ của Kim Long Lệnh Chủ, những võ lâm nhân sĩ kia sẽ nói thành cái gì?

Hồng Liên sớm từ miệng Tiểu Mạc phát hiện phép tắc sư môn Tiểu Mạc cực kì nghiêm khắc. Mà cho đến nay, đều là mình đối Tiểu Mạc lòng đầy tình ý, cũng không biết Tiểu Mạc nghĩ thế nào. Coi như Tiểu Mạc cũng thích mình, nhưng sư môn Tiểu Mạc có thể cho phép sao?

Hồng Liên cùng Kiếm Lan lòng đầy tâm sự, cúi đầu im lặng, Tiểu Mạc cũng không biết tâm tư của hai hàng, thấy hai người đều không nói lời nào, ngược lại cảm thấy thật thanh tĩnh. Lại điều tức một hồi, thương thế dường như tốt thêm bảy tám phần, không khỏi rất là cao hứng.

Nguyên lai một chưởng cuối cùng của Tra Lương Dung kia dù đánh vào trước ngực Tiểu Mạc, nhưng Tiểu Mạc đã sớm có phòng bị, phong lại toàn bộ yếu huyệt ngực bụng, Mộc Long lệnh trong ngực còn có thể hấp thu nội gia chưởng lực, chưởng lực của Tra Lương Dung đã bị tiêu tán không ít. Tiểu Mạc phun ra hai ngụm máu tươi, chính là đem huyết tụ phun ra, ngược lại giảm bớt thương thế bản thân. Lại dùng tâm pháp độc môn điều tức, đã không còn trở ngại.

Tiểu Mạc đứng lên nói: "Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi phía trước điều tra một chút."

Hồng Liên và Kiếm Lan lần này đều không yêu cầu đi cùng, cùng ừ một tiếng.

Tiểu Mạc liền đi về phía trước.

Kiếm Lan nhìn Hồng Liên, nghĩ mình hơn phân nửa là không thể ở cùng Tiểu Mạc, cần gì khổ sở cùng Hồng Liên tranh cãi không ngớt. Nghĩ đến đây, không khỏi mỉm cười với Hồng Liên một cái, Hồng Liên cũng có đồng dạng tâm tư, cũng cười nhẹ một tiếng. Hai người nhất tiếu mẫn ân cừu*, trong lòng lại sinh ra ý nghĩa cùng chung mối thù.

*Nhất tiếu mẫn ân cừu: một nụ cười liền xóa sạch ân oán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro