Chương 8: Giả chết thoát thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tiểu Mạc ở trong bóng tối đi lại như ban ngày, đi một đoạn liền đến cuối thông đạo. Cuối thông đạo ngổn ngang hài cốt, còn có một số thi thể chưa phân hủy hoàn toàn. Có bộ xương biến thành màu đen, tựa hồ là độc phát thân vong, có thi thể lại khô quắc như gỗ, đúng là bị đói mà chết. Nguyên lai địa đạo này không có đường ra.

     Tiểu Mạc nhìn mặt tường cuối thông đạo, ở trên còn có không ít dấu tay, nghĩ là có một số người không cam tâm bị chôn sống ở đây, trước khi chết ra sức ở trên tường lưu lại vết cào.

     Tiểu Mạc xem xét kỹ vị trí của các thi thể, cân nhắc một chút rồi trở lại.

     Hồng Liên và Kiếm Lan tay nắm tay ngồi bên nhau, tựa hồ đang thì thầm gì đó. Tiểu Mạc tăng thêm cước bộ đi tới.

     Hồng Liên và Kiếm Lan bây giờ đã quen với bóng tối ở đây. Hai người hỏi Tiểu Mạc: "Thế nào? Có phát hiện gì không?"

     Tiểu Mạc mỉm cười, nói: "Chúng ta có thể phải ở đây một thời gian."

     Hồng Liên: "Vì sao? Ở đây tối quá, chúng ta nên sớm ra ngoài thôi. Ta còn muốn sớm đi tế bái phụ mẫu."

     Tiểu Mạc thở dài: "Nhưng mà nơi này không có đường ra."

     Hồng Liên cùng Kiếm Lan nghe vậy không khỏi giật mình. Các nàng đều biết Tiểu Mạc sẽ không nói đùa chuyện này.

     Kiếm Lan: "Chẳng lẽ Tra Lương Dung muốn chôn sống chúng ta ở đây sao?

     Hồng Liên cười khổ: "Kiếm Lan muội muội, là ta liên lụy các ngươi."

     "Hồng Liên tỷ tỷ không nên nói như vậy, chuyện này không liên quan tới ngươi."

     Tiểu Mạc không khỏi lấy làm lạ, vừa rồi hai người còn muốn đánh thành ngươi chết ta sống, mới đảo mắt một cái liền tỷ tỷ muội muội thân mật như vậy.

     Tiểu Mạc: "Chúng ta chưa chắc sẽ chết." Bỗng nhiên đổi sang truyền âm: "Một lát nữa sẽ đến buổi trưa, các ngươi phải làm bộ kịch độc phát tác, lớn tiếng khóc lên."

     Kiếm Lan cùng Hồng Liên công lực đều thấp, không thể sử dụng truyền âm, chỉ dùng ánh mắt hỏi Tiểu Mạc.

     Tiểu Mạc cố ý lớn tiếng nói: "Nơi này không có đường ra." Sau đó ho khan. Lại truyền âm: "Hai người cứ giả vờ sợ hãi mà khóc đi. Vị Tra Lương tiền bối kia ở ngay phía trên đó."

     Kiếm Lan và Hồng Liên được ra hiệu, nhưng họ căn bản không khóc được. Tiểu Mạc đành phải véo tay của Kiếm Lan và Hồng Liên một cái hai nàng mới thật sự hét lên, rồi "khóc". Ban đầu cả hai còn nín cười giả khóc, nhưng trong lúc khóc, Hồng Liên nghĩ đến cái chết bi thảm của phụ mẫu, về sau phải một mình cô đơn; Kiếm Lan nghĩ tới tất cả tình cảm của nàng đều đặt trên người Tiểu Mạc, nhưng Tiểu Mạc dường như không có tình cảm nam nữ với nàng, nếu nàng thành hôn cùng Âu Dương Bội Hiển, cuộc đời này sẽ còn gì vui... Hai nữ tử nghĩ đến liền thương tâm, nước mắt thật sự rơi xuống, khóc không ngừng.

     Tiểu Mạc thấy hai người nghiêm túc khóc, trong lòng bật cười, vừa làm bộ thở dài, vừa tiếp tục truyền âm: "Tra Lương tiền bối trời sinh bản tính đa nghi, sau khi ném người vào đây, hắn nhất định phải tận mắt nhìn bọn hắn chết mới có thể yên tâm. Đến trưa, ta giả vờ như bị thương nặng không thể trị được, các ngươi cũng giả vờ như độc phát sắp chết, Tra Lương tiền bối nhất định sẽ xuống đây xem xét, đến lúc đó bất ngờ chế trụ hắn, mới có thể bỏ trốn." Lại lên tiếng: "Được rồi, đừng khóc nữa, Tra Lương tiền bối đi rồi, các ngươi nghỉ một chút đi."

     Hồng Liên cùng Kiếm Lan thấy Tiểu Mạc vô tâm như thế, căn bản không biết mình thương tâm ủy khuất cỡ nào, trong lòng sinh khí, không hẹn mà cùng véo Tiểu Mạc một cái, Tiểu Mạc đau kêu một tiếng, cũng giật nảy mình, không biết sao hai nàng lại đột nhiên liên thủ sửa chữa mình.

     Hồng Liên và Kiếm Lan lúc này mới nín khóc mỉm cười. Đi đến bên tường ngồi xuống. Lại đối Tiểu Mạc nó: "Ngươi ngồi bên kia đi, chúng ta muốn nói chút chuyện."

     Tiểu Mạc mừng rỡ vì được thanh tĩnh, đến một góc tường khác ngồi xuống. Một bên vận khí điều tức, một bên nhiều lần suy tư làm thế nào mới có thể một chiêu liền chế trụ được Tra Lương Dung. Bởi vì nếu một kích không trúng, bằng vào võ công của Tra Lương Dung, mình coi như có thể miễn cưỡng thoát thân, cũng vô pháp bảo hộ Hồng Liên cùng Kiếm Lan.

     Lại nghĩ tới cử động lần này tuy để tự cứu mình, vẫn là bất kính với trưởng bối. Không chừng trước mặt sư phụ sẽ bị trách cứ. Âm thầm lại thở dài. Khó trách Tiểu Khanh sư huynh luôn giáo huấn huynh đệ mình không thể dây vào giang hồ, từ trước đến nay giang hồ chính là một vòng chụp lấy một vòng, ai cũng không biết bước kế tiếp sẽ còn phát sinh cái gì.

     Một lát sau, Tiểu Mạc truyền âm cho hai nữ tử: "Sắp đến giờ rồi." Sau đó ngã xuống đất trước, làm bộ rên rỉ.

     Hồng Liên cùng Kiếm Lan cũng biết hành động lần này liên quan đến sống chết, không dám khinh thường, lớn tiếng khóc lên, sau đó giả vờ bị độc phát, bắt đầu rên rỉ. Ba người giả vờ một lúc, thế nhưng trên đầu vẫn không có chút âm thanh nào. Tiểu Mạc truyền âm nói: "Tra Lương tiền bối ở ngay phía trên, tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ."

     Lại qua một lúc, khí tức ba người yếu dần. Chỉ nghe ầm một tiếng, phiến đá bên trên quả thật mở ra, một sợi dây thừng bị ném xuống dưới. Tiểu Mạc biết Tra Lương Dung hẳn đang canh giữ ở đầu kia dây thừng, nếu trèo lên, nhất định bị hắn một chưởng vỗ chết. Không hề bị lay động, tiếp tục giả vờ hôn mê.

     Hồng Liên cùng Kiếm Lan đều nín thở, vờ như đã chết.

     Lại một lát sau, Tra Lương Dung thuận theo dây thừng trượt xuống. Thân thể dừng lại cách mặt đất hai trượng, dò xét phía dưới. Hồng Liên cùng Kiếm Lan theo dặn dò của Tiểu Mạc, mặt úp vào trên người Tiểu Mạc, như vậy Tra Lương Dung nhất định phải xuống dưới mới thấy rõ ràng được.

     Quả thật, Tra Lương Dung chờ một lúc, mới trượt xuống, cười hắc hắc: "Mặt đất lạnh như thế, mấy hài tử này ngược lại thật là có kiên nhẫn, nằm sấp lâu như vậy cũng không dậy."

     Hồng Liên cùng Kiếm Lan xem là Tra Lương Dung cố ý lừa gạt, đều không nói lời nào. Tiểu Mạc trong lòng lại hơi động. Tra Lương Dung nói: "Hai nữ oa nhi này sống hay chết lão phu đều không thèm để ý, nhưng nếu tiểu tử ngươi chết rồi, lão phu ở trước mặt Phó Long Thành thế nhưng lại khó giao phó."

     Tiểu Mạc nghe Tra Lương Dung nói như thế, không dám tiếp tục giả vờ nữa, nhảy lên một cái, hai gối quỳ xuống đất: "Tiểu Mạc thỉnh an Tra Lương tiền bối."

     Hồng Liên cùng Kiếm Lan thấy Tiểu Mạc ở chỗ này nhận thân thích, cũng không giả vờ nữa, nhao nhao đứng dậy.

     Tra Lương Dung nhìn Tiểu Mạc hỏi: "Ngươi xếp thứ mấy? Là đồ đệ của ai?"

     "Tiểu Mạc đứng thứ mười một, gia sư tục danh Phó Long Thành."

     Tra Lương Dung hừ một tiếng: "Võ công cũng được. Ngươi cùng lão phu đi lên, lão phu có lời cần hỏi ngươi." Tiểu Mạc ứng tiếng, cúi đầu nói: "Tra Lương tiền bối, hai vị cô nương kia còn thỉnh tiền bối. . ."

     Hai mắt Tra Lương Dung đảo một vòng, quát: "Lớn mật. Ngươi còn dám cùng ta cò kè mặc cả sao. Thả ngươi đã là phá lệ khai ân, hai người bọn họ phạm vào kiêng kị của ta, nên xử tử."

     Tiểu Mạc không dám nói nữa, lại không thể mặc kệ hai vị cô nương, trong lòng cực kỳ sốt ruột.

     Hồng Liên: "Tiểu Mạc, ngươi không cần quan tâm chúng ta, hắn thì tính là tiền bối gì, chính là loại chuyên môn làm khó vãn bối, vừa cầm của ngươi 200 vạn lượng, liền có thể đem chúng ta ném tới đây, bây giờ nhận thân thích, vẫn không nể tình như thế, cầu hắn làm gì, chết thì chết thôi."

     Tra Lương Dung nghe đến 200 vạn lượng, hắc hắc cười không ngừng. Một lần nữa nảy lên chủ ý. Tra Lương Dung làm người cực kì sĩ diện, sợ nhất người khác nói hắn cầm tiền mà không làm việc, đương nhiên hắn thường xuyên làm như vậy, nhưng những người biết đều bị hắn diệt khẩu.

     Vừa rồi hắn một chưởng đánh trúng Tiểu Mạc, cảm giác được nội công của Tiểu Mạc hết sức quen thuộc, dường như là nội công tâm pháp của Phó gia. Mà vật trong ngực Tiểu Mạc lại có thể hấp thu phần lớn công lực của hắn, chỉ có lệnh bài Kim Long của Phó gia mới có công hiệu này. Nên đã sinh ra hoài nghi về thân phận Tiểu Mạc.

     Sau khi bọn người Tiểu Mạc bị đánh vào trong động, hắn vẫn luôn bò xuống đất lắng nghe động tĩnh bên trong, cũng nghe được Tiểu Mạc nói mình đứng thứ mười một, xuất thân Tế Nam Đại Minh hồ Phó gia. Sau khi chứng thực suy đoán của chính mình, biết Tiểu Mạc nhất định có linh đan bảo mệnh, cũng liền không gấp nhận thân thích.

     Huống chi mình còn làm ra chuyện như vậy, ở trước mặt vãn bối cũng cảm thấy mất thể diện, không biết làm sao mới có thể vãn hồi cục diện bế tắc này. Kỳ thật Tra Lương Dung cũng không phát giác mình thật ra mười phần yêu thích Tiểu Mạc, mới có thể sinh ra ý nghĩ như vậy, nếu không, y theo cá tính của hắn, cho dù thật sự là đồ đệ của Phó Long Thành, đã rơi vào tay hắn, cũng chắc chắn sẽ bị xử tử, lúc nào thèm quan tâm ngày sau có gặp Phó Long Thành hay không.

     Bây giờ nghe Hồng Liên nói, Tra Lương Dung đương nhiên chột dạ. Nhân tiện nói: "Tốt. Xem xét đến phân thượng của 200 vạn lượng kia, lão nhân gia ta sẽ bỏ qua hết chuyện cũ. Có điều, các ngươi cần lập xuống lời thề độc, nhất định không được đem chuyện hôm nay, nói cho bất luận kẻ nào biết.

Hồng Liên cùng Kiếm Lan nghe vậy thì mừng rỡ, liền tùy tiện thề độc sẽ không lộ ra chuyện hôm nay.

Chỉ có Tiểu Mạc quỳ trên mặt đất mười phần khó xử. Tra Lương Dung hỏi: "Ngươi vì sao không thề?"

Tiểu Mạc thở dài: "Tiểu Mạc không dám. Phó gia đệ tử không được phép tùy tiện lập lời thề, huống hồ nếu tương lai sư phụ có hỏi, Tiểu Mạc cũng không dám không nói."

Tra Lương Dung trợn mắt nói: "Ngươi chỉ cần không cho ngoại nhân biết. Người Phó gia các ngươi có biết hay không, lão phu cũng không quan tâm."

Tra Lương Dung chính là trưởng bối của Phó Long Thành, Phó gia tử đệ cho dù biết cũng không kẻ nào dám nghị luận. Vì vậy, Tra Lương Dung mới không quan tâm.

"Đa tạ Tra Lương tiền bối", mới đứng dậy.

Tra Lương Dung kéo dây thừng một cái, bay người lên. Hồng Liên, Kiếm Lan cùng Tiểu Mạc cũng theo dây thừng trèo lên.

Lúc này, sắc trời đã sáng rõ. Khi ba người lên tới mặt đất, đều có cảm giác dường như đã trải qua mấy kiếp.

Tra Lương Dung nhìn Tiểu Mạc một chút, nói: "Lão nhân gia ta lâu rồi không thấy người sống, ngươi ở đây giúp ta ba ngày."

Tiểu Mạc đành phải khom người xác nhận. Hồng Liên cùng Kiếm Lan biết Tra Lương Dung có ý tiễn khách, cũng thấy lão ma đầu này hỉ nộ vô thường, vẫn nên sớm rời đi mới tốt, nhưng cũng không nỡ để Tiểu Mạc lại.

"Tra Lương tiền bối, vãn bối còn muốn thỉnh ngài đáp ứng một chuyện."

"Chưởng môn Địa Thử Môn được chôn dưới tàng cây hoè phía sau núi." Hắn nhấp một ngụm trà, thở dài, nói một câu đạo đức giả: "Ai, lão phu là không nhìn nổi người phơi thây hoang dã."

Hồng Liên nghe hắn nói phơi thây hoang dã, nước mắt lại rơi xuống. Nói với Tiểu Mạc: "Ta muốn đi tế bái phụ mẫu. Ngày sau hữu duyên thì gặp lại."

Tôn Kiếm Lan cũng nhìn Tiểu Mạc nói: "Tiểu Mạc, ta ở trấn trên đợi ngươi, ba ngày sau đến khách điếm trên trấn tìm ta."

Tra Lương Dung không nhịn được nói: "Không đi." Nói xong quay người đi vào trong điện.

Tiểu Mạc không dám nhiều lời, liền ôm quyền nói: "Hai vị cô nương, ngày sau gặp lại." Vội đi theo Tra Lương Dung.

Hồng Liên cùng Kiếm Lan nhìn đến khi thân ảnh Tiểu Mạc biến mất ở phía xa, mới nhìn nhau, đều thở dài. Kiếm Lan nói: "Hồng Liên tỷ tỷ, ta cùng ngươi đi tế bái phụ mẫu, có được hay không."

Hồng Liên nắm tay Kiếm Lan đi về hướng sau núi.

Bảy ngày sau, Tiểu Mạc mới rời khỏi Ô Long Tự, lúc rời đi mặt mũi bầm dập, vết thương chồng chất. Trong bảy ngày này, Tra Lương Dung đem tâm huyết cả đời đều truyền cho Tiểu Mạc.

Nhưng mà Tra Lương Dung thường dạy đến một nửa lại không nỡ, muốn bức bách Tiểu Mạc quên đi, sau đó lại hối hận, lại buộc Tiểu Mạc mau chóng nhớ kỹ. Có chút sai lầm liền đánh một trận. Cũng may thân thể Tiểu Mạc xương cốt cũng coi như rắn chắc, giày vò như thế bảy ngày, Tra Lương Dung mới thả Tiểu Mạc rời đi. So với ba ngày đã định ra trước đó đã trễ mất bốn ngày.

Tiểu Mạc đi vào khách điếm trên trấn, chưởng quỹ nhìn thấy bộ dáng Tiểu Mạc mặc dù cảm thấy kinh ngạc, vẫn nói cho Tiểu Mạc, từng có hai vị cô nương ở chỗ này chờ hắn, sáng nay mới tính tiền rời đi. Trong đó có một vị cô nương toàn thân áo trắng, giống như đang để tang.

Tiểu Mạc thở dài, biết Hồng Liên cùng Kiếm Lan ở cùng nhau cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, còn mình đã quá hạn quy phủ, không thể lại trì hoãn, vội vàng về nhà.

Đại Minh hồ. Phó phủ. Sảnh Hỉ Duyệt Cư.

Tiểu Khanh thích cười, Tiểu Mạc thở dài, Tiểu Vạn xui xẻo , Tiểu Tĩnh trầm mặc, Tiểu Hòa ôn nhã. Hợp xưng "Phó Gia ngũ tiểu." Là đồ đệ của đại thiếu gia Phó gia Phó Long Thành. Tiểu Khanh là Lão đại.

Ngũ tiểu Hỉ Duyệt Cư ở đông uyển của Phó gia. Bên trong có năm gian phòng ở giống nhau như đúc. Chính giữa là đại sảnh. Một tòa đại viện lạc sạch sẽ gọn gàng, gạch xanh ngói xanh, điêu lương hoạ đống*, rất là khí phái.

*Điêu lương hoạ đống (彫樑畫棟): Khắc vẽ trên nóc nhà, xà nhà cũng như các trụ cột khác để thể hiện sự hoa lệ của căn nhà.

Tiểu Khanh đi vào đại sảnh, Tiểu Hòa, Tiểu Tỉnh, Tiểu Vạn đều ở đó. Tiểu Mạc đoan chính quỳ gối bên trong, lưng như tiêu thương thẳng tắp, thần thái lại rất an tường, không giống như đang quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, mà là như đang thoải mái nằm trên giường.

Thấy Tiểu Khanh, tất cả cùng đồng thời khom người hành lễ. Tiểu Mạc nhìn nụ cười của Tiểu Khanh lão đại, thở dài: "Lão đại chắc hẳn tâm tình đang rất xấu."

Tiểu Khanh cười nhạt một tiếng: "Ta hiện tại tâm tình còn không tính là quá xấu, nhưng một lát liền không nói được."

Tiểu Mạc lại thở dài một hơi: "Lão đại tâm tình xấu đi, nhất định là Tiểu Mạc sai, Tiểu Mạc cung lĩnh sư huynh trách phạt."

Tiểu Khanh cười một tiếng, đi đến trước người Tiểu Mạc, chỉ nghe "bốp" "bốp" hai tiếng, mặt Tiểu Mạc lập tức sưng phồng lên.

Tiểu Khanh ra tay rất nhanh, thu tay lại cũng rất nhanh, đợi đến lúc Tiểu Mạc cảm thấy đau đớn, Tiểu Khanh đã đánh xong, hai tay vẫn đặt ở sau lưng, dáng vẻ giống như chưa hề động đậy. Đừng nói Tiểu Mạc né tránh không kịp, chính là cho dù Tiểu Khanh dùng động tác chậm đánh ra, Tiểu Mạc cũng tuyệt không dám tránh.

Tiểu Mạc thở dài: "Tạ lão đại nương tay."

Tiểu Khanh hừ một tiếng: "Là nhị thúc phân phó không thể quá nghiêm khắc. Chiếu theo tính tình của ta, cứ phải đánh ngươi một trận trước."

Tiểu Mạc cúi đầu thở dài: "Vâng, là Tiểu Mạc khiến sư huynh lo lắng."

"Lần đầu xuất phủ làm việc, còn chưa làm đến đâu, đã liên tiếp nhận được khiếu nại của Tôn phu nhân. Trước khi rời nhà, ta đã nói thế nào ngươi đều quên rồi?"

Tiểu Mạc cúi đầu: "Tiểu đệ không dám."

Tiểu Khanh hừ một tiếng: "Giao nộp lệnh bài lên trước đi."

Tiểu Mạc từ trong ngực xuất ra tấm lệnh bài Kim Long tinh xảo kia, hai tay dâng qua đỉnh đầu.

Tiểu Khanh nhận lấy thu vào trong ngực, nói: "Chuyện khác trước không nói, ngươi quá hạn quy phủ, tự tiện cùng người kết oán, trước ghi lại năm mươi roi."

"Vâng".

"Chuyện này cho ngươi cơ hội biện minh, cẩn thận ngôn từ, nếu có nửa câu giấu diếm, đừng trách sư huynh hạ thủ vô tình."

"Vâng, Tiểu Mạc cung thỉnh sư huynh phân xử."

Tiểu Khanh đi đến ghế trên ngồi xuống, bọn Tiểu Hòa khoanh tay đứng hầu.

Tiểu Khanh thu lại nụ cười, nói: "Sau khi phụng mệnh đi Tôn Phủ đã phát sinh chuyện gì, nói rõ ràng."

"Chuyện này nói ra rất dài dòng." Liền đem chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh sau khi mình tới Giang Nam nói ra, kể rất tường tận, không có một chút giấu diếm.

Tiểu Khanh cười nói: "Ngươi gặp Tra Lương tiền bối sao?"

"Vâng. Tiểu đệ nhận ra Tra Lương tiền bối ở Ô Long Tự. Chỉ là sư huynh đã nói qua, nếu Tra Lương tiền bối không nói, đệ tử không thể tiết lộ thân phận trước, vì vậy, đến lúc Tra Lương tiền bối ra mặt nhận nhau, tiểu đệ mới nói ra thân phận."

Tiểu Khanh mỉm cười: "Khó trách có tin, có người ở Giang Nam rút một lần 300 vạn lượng ngân phiếu Phó gia. Đây đều là ngươi hiếu kính Tra Lương tiền bối?"

"Vâng. Tiểu đệ tự tiện tiêu hết kinh phí một năm, thỉnh sư huynh trách phạt."

"Chuyện này sau rồi nói." Xoay người hỏi: "Tiểu Hòa, Địa Thử Môn có tin tức gì không?"

Tiểu Hòa khom người: "Một tuần trước Địa Thử Môn đã tuyên bố giải tán. Trên giang hồ chỉ đồn rằng môn chủ Thôi Dịch đã chết, trước khi chết có lưu di mệnh giải tán Địa Thử Môn. Thiếu môn chủ Thôi Hồng Liên chẳng biết đi đâu."

Tiểu Khanh gật nhẹ đầu, hỏi: "Trong khách điếm trên trấn chỉ có một mình Tôn Kiếm Lan sao?"

"Vâng. Hôm qua Tôn Kiếm Lan từng tìm tới hiệu vải Phó gia tìm Tiểu Mạc, tiểu đệ đành phải mời nàng ở khách điếm đợi, chờ khi nào Tiểu Mạc trở về lại nói cho nàng."

Tiểu Mạc không nghĩ đến Kiếm Lan tìm tới Tế Nam thật, không khỏi tim đập thình thịch, thế nhưng, Hồng Liên lại đi đâu rồi.

Tiểu Khanh nhìn về phía Tiểu Mạc: "Ngươi thật giỏi gây rắc rối." Đứng lên nói: "Ngươi ra tay tổn thương Âu Dương Bội Hiển thật sao?"

"Vâng".

Tiểu Khanh thu lại nụ cười: "Ngươi vì sao ra tay tổn thương hắn?"

"Tiểu đệ cũng không muốn tổn thương hắn, chỉ là hắn ép người quá đáng, ra tay tàn độc, trước dùng Phong Hỏa Phích Lịch đạn, sau lại sử dụng Tử Ngọ Đoạn Trường châm, đệ chẳng qua là cản độc châm trở về, độc châm chỉ vào thịt ba phần, bị thương không nặng."

"Chỉ như vậy sao?"

"Vâng."

Tiểu Khanh lúc này mới mỉm cười, "Chuyện này tạm gác qua một bên, trận đòn của ngươi cũng trước nhớ kỹ, mọi chuyện chờ ta bẩm báo sư phụ rồi nói sau."

Tiểu Hòa vội nói: "Lão đại, sư phụ gần đây bởi vì chuyện Tử Đình thúc dường như tâm tình không tốt lắm. Chuyện của Tiểu Mạc phải chăng nên hoãn lại một chút hẵn bẩm báo."

Tiểu Mạc: "Tử Đình Thúc? Tử Đình Thúc xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Vạn: "Đương nhiên là chuyện nữ nhân."

Tiểu Khanh lạnh lùng nhìn Tiểu Vạn một cái, Tiểu Vạn vội im miệng: "Tiểu đệ thất ngôn, lão đại bỏ qua cho."

Tiểu Khanh cười nhạt nói: "Mấy người các ngươi tốt nhất đều cẩn thận chút, tâm tình của ta gần đây cũng không tốt lắm."

Tiểu Mạc, Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh, Tiểu Hòa đều vội cúi đầu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro