Chương 33: Huyết Trì phân tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Kỳ Ngọc Lân ngồi đối diện nhau, hai người sắc mặt trắng bệch, đều đang điều tức. Áo trắng trên người vết máu loang lổ. Hai thanh trường kiếm phân biệt nằm ngang ở trên gối, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Hai người vừa trải qua một trận giết chóc thảm thiết.

     Đây là một bãi đất trống chỉ rộng chừng ba thước, Trên mặt đất toàn đá đen và lân tinh, xung quanh là rừng cây tươi tốt, sương mù dày đặc. Bầu trời không một vì sao, sương mù đen kịt bao phủ. Ngọc Kỳ ngẩng đầu nhìn trời một chút, hỏi: "Hiện tại là giờ nào?"

     Ngọc Lân cũng điều tức xong, đáp: "Hẳn là giữa trưa." Trận pháp này kỳ diệu ở chỗ có thể che khuất nhật nguyệt, tụ tập sương mù, khiến người trong trận có cảm giác mình luôn ở trong đêm tối."

     Ngọc Kỳ mỉm cười nói: "Khó trách Nhị thúc khen ngươi ở phương diện nghiên cứu trận pháp rất có thiên phú, có thể đủ khả năng thừa kế y bát của hắn."

     Ngọc Lân có chút xấu hổ, đáp: "Đa tạ đại ca khích lệ. Chút bản lãnh này của tiểu đệ còn kém xa. Nghe nói Hàn Dạ Vô Vọng Trận là bảo vật của phái Lão Sơn, chỉ dùng để thủ hộ tổ miếu, không ngờ lại xuất hiện ở Ngọc Nữ Sơn."

     Ngọc Kỳ thở dài nói: "Bảy người hộ trận, trừ mấy nữ tử ra, còn lại đều là đạo sĩ, chắc hẳn phái Lão Sơn đã đầu nhập Tỷ Muội Cung."

     Ngọc Lân khịt mũi: "Phái Lão Sơn phần lớn đều là những kẻ lừa gạt trên giang hồ, chân chính có bản lãnh có thể có mấy người, không ngờ cũng dám nối giáo cho giặc, tham dự gây loạn. Lần này gặp được chúng ta, cũng là bọn hắn khí số nên tận."

     Ngọc Kỳ có chút không vui nói: "Ngươi ăn nói cẩn thận. Lần này giết chóc vốn là bất đắc dĩ. Khí số Lão Sơn thế nào, còn chưa tới phiên ngươi đến quyết định."

     Ngọc Lân thấy đại ca đã ẩn ẩn có ý muốn giáo huấn, cảm thấy tủi thân, một bên đáp vâng, một bên nói sang chuyện khác: "Không biết Yến Văn bọn hắn thế nào rồi."

     Ngọc Kỳ nhớ tới Yến Văn, tự nhiên nghĩ đến Trục Nguyệt.

     Trục Nguyệt bị trúng độc Mị Tình Đan, hết sức kỳ lạ. sau khi Phó Long Tình nghiên cứu kỹ lưỡng, cuối cùng phát hiện ra độc này rất giống với độc của hoa địa tạng được ghi chép trong sách cổ. Mà lại giống như độc tử sắc nhân uân, thứ dùng luyện độc cũng là thứ dùng giải độc. Đều cần địa tạng hoa. Mà địa tạng hoa trong truyền thuyết chỉ sinh trưởng bên cạnh huyết trì.

     Không còn nghi ngờ gì nữa, Tỷ Muội Cung đã phát hiện ra huyết trì, cũng tìm được địa tạng hoa, luyện chế ra Mị Tình Đan. Cho nên, nhất định phải từ Tỷ Muội Cung lấy được địa tạng hoa, như vậy, không chỉ có thể luyện chế giải dược Mị Tình Đan, cả độc tử sắc nhân uân của đại tẩu Hoa Ngọc Hoa cũng có thể giải.

     Sau khi Phó gia bí mật kiểm chứng, kết hợp truyền thuyết của Ngọc Nữ Sơn, Phó Long Tình suy đoán, huyết trì trong truyền thuyết hẳn là hồ nước nơi Ngọc Nữ chải mái tóc dài. Có lẽ truyền thuyết này cũng có chỗ là thật. Đó chính là huyết trì quả thật giấu ở bên trong Ngọc Nữ Sơn. Mà gần đây võ lâm nhân sĩ ẩn hiện tấp nập bên trong Ngọc Nữ Sơn, Nguyễn Linh Linh thế mà cũng trốn vào trong núi này, xem ra Ngọc Nữ Sơn cùng Tỷ Muội Cung nhất định có liên hệ gì đó.

     Ngọc Nữ Sơn chung quanh là núi, tiến vào sâu trong núi trăm dặm đã đụng phải vách núi, không cách nào tiến thêm. Núi này vốn là sản nghiệp của Minh gia. Trừ tiều phu đốn củi đi săn xung quanh ra, Minh gia không cho phép bất luận kẻ nào dò xét. Mà dấu chân những tiều phu kia, cũng chỉ có ở cách chừng trăm dặm. Phó gia tuy có hoài nghi, cũng không tiện ở Ngọc Nữ Sơn huy động nhân lực công khai điều tra.

     Tiểu Khanh muốn triệt để vén màn bí mật trong núi, càng muốn làm sáng tỏ bí ẩn về huyết trì cùng địa tạng hoa. Hắn nghĩ ngay đến Trục Nguyệt.

     Thân thế Trục Nguyệt bí ẩn, từ nhỏ ở Tỷ Muội Cung lớn lên, Nguyễn Linh Linh là sư phụ nàng, cũng có thể là kẻ thù không đội trời chung của nàng. Trục Nguyệt thân trúng độc Mị Tình Đan, lại không thể không ủy khuất cầu toàn, ở Tỷ Muội Cung nhưng cũng thời khắc nghĩ đến báo thù. Tiểu Khanh quyết định lợi dụng điểm này.

     Kế hoạch của Tiểu Khanh là để Yến Văn Yến Kiệt giả vờ bị sắc đẹp mê luyến, thả Trục Nguyệt ra. Để Trục Nguyệt mang Yến Văn Yến Kiệt chạy trốn tới căn cứ Ngọc Nữ Sơn. Sau đó tìm hiểu bí mật về huyết trì.

     Kế hoạch tuy đơn giản, nhưng lúc áp dụng lại có khá nhiều bất cập. Điểm mấu chốt nhất là làm sao có thể để Tỷ Muội Cung tin tưởng Yến Văn Yến Kiệt quy hàng. Huống hồ ở Tỷ Muội Cung làm nội ứng, cũng là chuyện rất nguy hiểm.

     Ngay lúc Tiểu Khanh còn đang do dự phải chăng muốn thực hiện kế hoạch này. Trục Nguyệt được Yến Văn trợ giúp bỏ trốn, nhưng lại bị Ngọc Kỳ dẫn người bắt về, Chu Kỳ muốn lấy quy củ của Bão Long Sơn Trang xử tử Yến Văn Yến Kiệt.

     Tiểu Khanh liền quyết định thật nhanh, thực hiện kế hoạch. Sau khi phạt nặng Yến Văn Yến Kiệt, để Yến Văn lần nữa thả Trục Nguyệt đi. Cũng phái Ngọc Kỳ Ngọc Lân đuổi theo. Nửa thật nửa giả như thế, quả thật đã mê hoặc được Nguyễn Linh Linh mở ra mật đạo tiến vào Ngọc Nữ Sơn, để bọn người Trục Nguyệt vào. Sau khi Trục Nguyệt dẫn Hồng Nhi, Lệ Nhi và Yến Văn Yến Kiệt vào, cố ý dẫn Ngọc Kỳ và Ngọc Lân vào mê trận lợi hại nhất Ngọc Nữ Sơn, để chiếm được lòng tin của Nguyễn Linh Linh.

     Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân bị nhốt trong trận, vô cùng nguy hiểm. Nhưng Ngọc Lân tinh thông các loại trận pháp, hai người tắm máu chiến đấu hăng hái, cho tới bây giờ, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

     Kế hoạch này vốn là kế sách bí quá hoá liều, sống chết thế nào liền nhìn tạo hóa.

     Ngọc Kỳ đứng dậy, Ngọc Lân cũng vội vàng theo dậy.

     "Còn bao lâu nữa có thể ra khỏi trận này?"

     Ngọc Lân âm thầm tính toán, bước sang trái ba bước, một kiếm chém tới, một cái cây nhỏ liền bị kiếm chém gãy. Sau đó nói với Ngọc Kỳ: "Hàn Dạ Vô Vọng Trận tổng cộng có chín tầng, bây giờ đã qua bảy tầng. Lại liên tục phá thêm hai tầng là đủ."

     "Còn hai tầng sao?"

     "Vâng. Trận pháp này liên quan tương sinh. Chỉ có phá trận phía trước mới có thể kích hoạt trận tiếp theo. Bây giờ ta đã hủy đi tầng thứ bảy, tầng thứ tám cũng đã khởi động."

     Ngọc Kỳ gật đầu nói: "Hai trận còn lại đừng nghỉ ngơi, cứ xông thẳng lên. Thương thế của ngươi không sao chứ?"

     Trên cánh tay phải Ngọc Lân có một vết thương do kiếm, tổn thương không sâu, đã cầm máu băng bó. Ngọc Lân phất tay lắc một cái, kéo ra mười hai đóa kiếm hoa, cười nói: "Không sao. Đại ca không cần lo lắng. Tiểu đệ đi trước dẫn đường." Dứt lời, đi đầu nhảy lên phía trước bên phải.

     Ngọc Kỳ theo sát phía sau, lấy Ngọc Lân làm điểm đáp xuống, ở trong bóng tối lại không sai chút nào.

     Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng vo ve. Ngọc Lân một kiếm chém ra, cắt rơi một đoạn cây cối, giẫm ở dưới chân. Ngọc Kỳ cũng nhảy lên. Trong bóng tối vèo vèo vèo vèo, vô số lưỡi dao như là sao chổi hướng hai người bắn tới. Lưỡi dao cực nhỏ cực mảnh, mật độ cực dày. Huynh đệ hai người kéo lên đầy trời kiếm hoa, đem điểm điểm hàn mang đều đập bay ra ngoài, trong bóng đêm thanh âm đinh đinh đang đang giòn vang phảng phất như đang tấu nhạc. Kiếm cùng dao công kích nhau phóng ra hoa lửa đầy trời, huỳnh quang lưu động, hết sức mỹ lệ.

     Trong bóng tối, mấy hắc y nhân giống như bóng ma tiến đến, ầm ầm ầm ầm mấy tiếng nổ vang thật lớn, trong đám hắc y nhân có người kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không ai để ý tới

     Ngọc Lân xoay người rơi xuống đất, Ngọc Kỳ cầm kiếm đứng bên cạnh hắn. Ngọc Lân bỗng nhiên vung tay, một chưởng vỗ vào bóng tối, phịch một tiếng, có vật gì đó rơi xuống, cảnh sắc bốn phía đột nhiên biến đổi, không còn là một mảnh đen nhánh, mà là rừng cây rậm rạp. Mà trừ nơi hai huynh đệ đang đặt chân ra, chỗ còn lại đều là nước chảy xiết.

     Trong bóng tối có người vỗ tay cười nói: "Mạnh, quả thật rất mạnh. Ngươi thế mà có thể liên tiếp xông qua tám trận."

     Ngọc Lân ngạo nghễ cười nói: "Hàn Dạ Vô Vọng Trận chẳng qua chỉ như vậy." Ngọc Kỳ nghe, có chút nhíu mày.

     Người trong bóng tối đã quát lên: "Ngươi dám xem thường phái Lão Sơn ta."

     Ngọc Lân cười nói: "Thì sao?"

     Ngọc Kỳ lên tiếng: "Ngọc Lân."

     Ngọc Lân đem lời đã đến bên miệng nuốt xuống. Hỏi tiếp: "Đến chính là người nào của phái Lão Sơn?"

     Xoạt một cái, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một lão đầu râu dài mặc đạo bào màu đen. Lão đầu chắp tay, nói: "Bần đạo Bá Âm, chính là chưởng môn phái Lão Sơn."

     Ngọc Kỳ ôm quyền hoàn lễ: "Hóa ra là Bá chưởng môn. Tại hạ Ngọc kỳ, đây là đệ đệ của ta, Ngọc Lân."

     Bá Âm khen: "Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên. Hai vị tiểu huynh đệ tuy còn trẻ tuổi, nhưng võ công đã khá cao. Không biết hai vị có hứng thú gia nhập Tỷ Muội Cung không, chúng ta cùng nhau mưu cầu đại nghiệp."

     Ngọc Kỳ mỉm cười: "Không biết Bá chưởng môn đang nói đến đại nghiệp gì?"

     Bá Âm xúc động nói: "Đương nhiên là thống nhất võ lâm, thống trị thiên hạ."

     Ngọc Lân cười nói: "Bá chưởng môn khẩu khí không nhỏ, nhưng không biết có bản lãnh này hay không?"

     Bá Âm sắc mặt đại biến, Ngọc Lân tiếp tục cười nói: "Nghe đồn Hàn Dạ Vô Vọng Trận của Lão Sơn một trận hơn một trận, vào trận có đi không có về, thế nhưng hôm nay nhìn thấy, thật là khiến người ta thất vọng."

     Bá Âm không khỏi giận dữ, quát: "Ngươi đừng tưởng phá được tám trận của Hàn Dạ vô vọng thì dám càn rỡ như vậy. Nếu không phải một trận cuối cùng này ta đến nay còn không cách nào hiểu thấu đáo, sẽ nhất định phải vây chết ngươi trong trận, có đi mà không có về."

     Ngọc Lân cười nhạo nói: "Thân là chưởng môn Lão Sơn, ngay cả bản lĩnh tổ truyền trấn môn còn không học được, khó trách phái Lão Sơn sẽ biến thành chó săn cho Tỷ Muội Cung."

     Ngọc Kỳ còn chưa kịp mở miệng giáo huấn Ngọc Lân, Bá Âm đã tức giận đến đến mức hét lên: "Cái này đều do lão thất phu Bá Dương kia, thà chết cũng không đem bí tịch bày trận giao cho ta, mới có thể để Lão Sơn phái ta phải nương nhờ kẻ khác, còn phải chịu hoàng khẩu tiểu nhi ngươi chế giễu."

     Ngọc Lân bất ngờ ra tay, tát vào mặt Bá Âm, lạnh lùng nói: "Ngươi mắng ai."

     Bá Âm bất ngờ bị Ngọc Lân đánh, giật nảy mình, sau đó liền tức giận không chịu nổi, quát: "Ta đường đường là chưởng môn một phái, ngươi lại dám đánh ta."

     Ngọc Lân hai tay ôm kiếm nói: "Đường đường? Chưởng môn Lão Sơn phái mà ngay cả trận pháp trấn phái cũng không biết, ta thấy chức chưởng môn này của ngươi chỉ sợ cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận nha."

     Bá Âm đã hạ độc vào thức ăn, hại chết sư huynh Bá Dương, soán chức chưởng môn Lão Sơn phái. Đột nhiên bị Ngọc Lân nói trúng nỗi chỗ đau, không khỏi sắc mặt đại biến, rống lên một tiếng kỳ dị, mở miệng phun ra một ngụm máu về phía Ngọc Lân.

     Trường kiếm trên tay Ngọc Kỳ vung lên, máu tươi bị kiếm khí đánh ra, rơi xuống mặt đất, vậy mà giống như dung dịch ăn mòn, không ngừng rít lên.

     Bá Âm lấy tay che mặt, không thèm để ý. Sau đó hơn chục đạo hồng quang như bóng ma bay tới tấn công Ngọc Lân.

     Ngọc Lân cười lạnh: "Giả thần giả quỷ." Trường kiếm không chém hồng quang, ngược lại hướng không trung quét tới. Keng một tiếng, máu tươi văng khắp nơi, hồng quang tức thời bị diệt mất mấy cái.

     Ngọc Kỳ mặc dù không tinh thông trận pháp bằng Ngọc Lân, nhưng cũng biết một hai. Hắn nhắm mắt ngưng thần, nghe âm thanh đoán vị trí, không bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, trường kiếm vung ra, hồng quang lơ lửng không cố định nhao nhao bị kích phá, đốt cháy.

     Ngọc Lân thét dài một tiếng, quát: "Xem ngươi chạy được đến đâu." Lại vọt lên, hướng một tảng đá lớn chém thẳng xuống. Chỉ nghe a một tiếng, cự thạch nứt ra, Bá Âm bị chém làm đôi, máu từ trên đầu chảy ra, ngã xuống.

     Cảnh sắc bốn phía lại biến đổi, phía trước là một khu rừng rậm rạp, tia nắng xuyên thấu, trời đã về chiều.

     Ngọc Kỳ nhìn thi thể Bá Âm, lườm Ngọc Lân một cái. Ngọc Lân cúi đầu, Ngọc Kỳ lại không mắng hắn.

     Ngọc Kỳ, Ngọc Lân băng qua rừng. Phía trước hiện ra một viện lạc lớn. Viện lạc rộng lớn, dù không tinh xảo, nhưng lầu các đình viện cái gì cần có đều có, cũng tầm hơn chục cái.

     Một loạt kim y nhân đã bày trận đợi sẵn. Tên cầm đầu chẳng qua mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dáng vẻ đoan chính, tay trái cầm đao, lẳng lặng mà đứng.

     Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân lên xuống mấy lần đi đến trước mặt đám người. Tên cầm đầu trông thấy Ngọc Lân không khỏi giật mình. Ngọc Lân cũng ngẩn người: "Là ngươi?"

     Tên cầm đầu ôm quyền nói: "Ngũ đẳng đội trưởng đội thị vệ Tỷ Muội Cung, Trương Ngũ."

     Ngọc Kỳ cũng ôm quyền nói: "Trương đội trưởng."

     Ngọc Lân lại chỉ vào Trương Ngũ mà nói: "Là ngươi! Đường đường là Võ Đang đệ tử vậy mà thay tên đổi họ gia nhập Tỷ Muội Cung làm ngũ đẳng đội trưởng đội thị vệ gì đó, thật là chúc mừng."

     Ngọc Kỳ hỏi: "Ngọc Lân, ngươi biết Trương đội trưởng?"

     "Đại ca, hắn không phải gọi là Trương Ngũ gì đó, hắn tên Mạnh Cử, là thủ đồ của chưởng môn Võ Đang, Trường Thanh Tử."

     Lại quay sang nói với Mạnh Cử: "Chẳng lẽ Võ Đang phái các người cũng cùng Tỷ Muội Cung thông đồng làm bậy sao."

     Ngọc Kỳ quát: "Ngọc Lân."

     Mạnh Cử mặt đỏ bừng hét: "Ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không thể vũ nhục Võ Đang. Phái Võ Đang ta là Thái Sơn Bắc Đẩu trên giang hồ, há có thể vi phạm tổ huấn, tùy tiện gia nhập bang phái giang hồ khác."

     Ngọc Lân còn muốn phản bác, nhưng đang ở trước mặt đại ca, cũng không dám làm càn, nhìn Mạnh Cử một cái, dù chưa nói gì, nhưng ý khinh thường lại vô cùng rõ ràng.

Mạnh Cử sắc mặt đỏ bừng, còn muốn nói cái gì, nhưng lại ngẩn ra.

     Ngọc Lân nhìn bộ dạng khổ sở của Mạnh Cử, thật sự nhịn không được, nói: "Hừ, ngươi làm đều đã làm, còn bày ra bộ dạng oan khuất đó cho ai nhìn?"

     Mạnh Cử tức giận đến chỉ tay quát: "Sở dĩ ta sa sút đến tình trạng hôm nay, còn không phải đều tại ngươi cùng Ngọc Linh hại sao."

     Ngọc Lân có chút giật mình, vội nói: "Ngươi đừng nói lung tung. Ai bảo ngươi phản bội sư môn gia nhập Tỷ Muội Cung."

     Mạnh Cử đỏ cả mắt, nói: "Nếu không phải các ngươi hại ta bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn, không cách nào đặt chân trên Giang Hồ, ta sao lại gia nhập..." Nói đến đây, đột nhiên im lặng, lại nói: "Không cần nói nhảm nhiều như vậy. Hôm nay về công về tư, ta đều sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi để mạng lại đi." Trường kiếm vung lên, dẫn theo hai mươi tên ngũ đẳng thị vệ cùng nhau lao đến.

     Ngọc Lân cùng Ngọc Kỳ lắc trường kiếm một cái, nghênh chiến. Ngọc Kỳ một kiếm chém đứt kiếm trong tay một người, hỏi: "Ngọc Lân, ngươi cùng Ngọc Linh lại làm chuyện tốt gì?"

     "Đại ca, chuyện này đều là lỗi của ta, là ta lôi kéo Ngọc Linh làm." Ngọc Lân đẩy kiếm của Mạnh Cử ra, thấp giọng nói.

     Ngọc Kỳ vừa ra chiêu, vừa hỏi: "Chuyện gì xảy ra, nói."

     Ngọc Lân hung tợn trừng Mạnh Cử một cái, chuyển tay một kiếm cắt đứt tay trái một thị vệ, khiến cho hắn mất đi năng lực tái chiến. Nói: "Đại ca, chuyện này thật ra bắt đầu từ một hiểu lầm."

     "Hiểu lầm cái gì, rõ ràng chính là Phó gia đệ tử ngươi cầm kỹ khinh người." Mạnh Cử hét lên kỳ quái, lại lao về phía trước, Ngọc Lân một chân đá hắn ngã lăn, đang nghĩ lại đá hắn một cái nữa, Ngọc Kỳ lấy trường kiếm phong kín tiến công của một thị vệ, lại dùng chuôi kiếm bốp một cái đập vào đùi Ngọc Lân đang đá lên. Ngọc Lân bị đau, vội lùi chân về. Mạnh Cử mượn cơ hội này, vọt lên gia nhập lại vào chiến đoàn.

     Ngọc Kỳ lạnh lùng nói: "Ngươi nói cẩn thận cho ta, nếu có nửa lời gian dối, nhất định gia pháp hầu hạ."

     Ngọc Lân vội vàng xác nhận.

     Thân thủ của hai mươi ngũ đẳng thị vệ không hề tầm thường, đều là danh gia đệ tử trên giang hồ hoặc đã nhận qua nghiêm khắc huấn luyện. Nhưng hai người Ngọc Kỳ, Ngọc Lân lại có thể không chút phí sức, vừa ứng đối bọn hắn liều chết tiến công, vừa nói chuyện tự nhiên.

     Tháng trước Ngọc Lân, Ngọc Linh ra ngoài làm việc, trên đường đi qua một cái đình nghỉ mát, hai người xuống ngựa nghỉ ngơi. Một lão đầu khiêng một cái bao lớn từ xa xa đi tới. Nhìn thấy Ngọc Linh, Ngọc Lân dường như hết sức cao hứng, chào hỏi: "Hai vị thiếu hiệp tốt."

     Ngọc Lân cùng Ngọc Linh cùng đáp lễ: "Lão nhân gia tốt."

     Lão đầu đem cái bao phóng tới trước mặt hai người, nói: "Đây là một bảo bối mà lão nhân gia ta vừa lấy được, mười phần quý giá."

     Ngọc Lân cười cười: "Chúc mừng lão nhân gia."

     Lão đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn kỹ hai người một chút , lập tức mặt mày hớn hở nói: "Hai vị thiếu hiệp nhìn anh tuấn phi phàm, đầy mặt chính khí, nhất định không phải tiểu nhân."

     Ngọc Linh nhìn lão đầu nói: "Ta nhìn lão nhân gia ngươi khuôn mặt quá gầy, lông mày quá thưa, cái môi quá mỏng, ánh mắt lấp láy, dường như cũng không phải là người lương thiện."

     Ngọc Lân mặc dù cũng thấy lão đầu trông khá gian xảo, đầu hoẵng mắt chuột không giống người tốt, nhưng Ngọc Linh nói thẳng ra như vậy vẫn là có chút ngượng ngùng, trừng Ngọc Linh một cái nói: "Sao ngươi có thể vô lễ như thế với lão nhân gia."

     Lão đầu vẫn mặt mày hớn hở, khoát khoát tay nói: "Không sao, không sao. Vị thiếu hiệp kia nói đúng lắm, ta trời sinh đã có bộ dáng khôn khéo, khó trách người ta nói như vậy." Vừa nói, hắn vừa cười, có chút đắc ý.

     Ngọc Lâm thuận miệng hỏi: "Lão nhân gia có chuyện gì sao?"

     Lão đầu lập tức có vẻ hơi ngượng ngùng nói: "Là như thế này, ta già rồi, sức lực liền kém. Nhấc theo cái bao lớn như vậy, thật sự có chút lực bất tòng tâm. Ta thấy hai vị thiếu hiệp cưỡi ngựa, cho nên muốn thỉnh hai vị hỗ trợ mang cái bao này một đoạn đường, đến cái chợ phía trước, ta lại thuê cỗ xe ngựa. Thật sự đã mạo muội, mạo muội rồi."Lão đầu cúi đầu khom lưng nói.

     Ngọc Linh nhìn lão đầu nói: "Lúc ngươi khiêng cái bao lớn như vậy tới lại chạy như bay, trán không đổ mồ hôi, nói chuyện không cần thở, một điểm cũng không nhìn ra tuổi già cùng sức lực có gì chênh lệch nha."

     Ngọc Lân lại căn cứ theo tinh thần kính già yêu trẻ, cảm thấy đây bất quá chỉ là chuyện một cái nhấc tay, đối Ngọc Linh nói: "Nhiều chuyện. Lão nhân gia đã nói như vậy, ngươi còn không mau giúp lão nhân gia đem cái bao đặt lên lưng ngựa đi." Ngọc Linh thấy sư huynh lên tiếng, mặc dù cảm thấy lão đầu hết sức khả nghi, lại vẫn làm theo.

     Ngọc Lân vốn muốn mời lão đầu ngồi một con ngựa, nhưng lão đầu bảo mình choáng đầu nên cự tuyệt. Dù sao phía trước cách đó không xa chính là cửa thành, hai người dẫn ngựa mà đi, lão đầu đi theo phía sau, bước chân nhẹ nhàng.

     Ba người cùng đi không bao lâu, đằng sau có tiếng vó ngựa vang lên, vài con khoái mã xa xa chạy tới. Lão đầu bỗng nhiên nói: "Ai nha, bụng ta đau quá. Không được, người có ba gấp, chờ chút, chờ chút." Dứt lời, hướng bụi cỏ bên đường chạy tới.

     Ngọc Lân thấy bóng lưng lão đầu mười phần buồn cười. Có mấy con khoái mã đã chạy đến trước mặt. Một người đi đầu, chính là Mạnh Cử. Trên lưng ngựa đều là thanh thiếu niên, mặc trang phục màu xám giống nhau, kiểu dáng trường kiếm cũng giống nhau như đúc, xem ra chính là sư huynh đệ trình cùng một môn phái.

     Những người này giục ngựa mà đến, nhìn thấy Ngọc Lân, Ngọc Linh, không khỏi đều ở trong lòng âm thầm lớn tiếng khen: Hai thiếu niên này thật anh tuấn. Đều chậm dần tốc độ, từ bên cạnh hai người đi qua. Mạnh Cử vốn cũng giục ngựa mà qua, bỗng nhiên trông thấy bao lớn trên lưng ngựa Ngọc Linh, vội ghì cương ngựa, quay đầu lại.

     Hắn cầm roi ngựa chỉ vào cái bao, hỏi: "Đây là đồ của các ngươi sao?"

     Ngọc Linh không ưa bộ dạng này của hắn, không thèm quan tâm. Mạnh Cử hỏi lần nữa: "Ta hỏi ngươi, trong bao này chứa cái gì?"

     Ngọc Lân cũng có mấy phần khó chịu, vẫn là mỉm cười nói: "Đây là đồ của người khác, chúng ta cũng không biết."

     Bọn người Mạnh Cử lần lượt xuống ngựa, vây Ngọc Linh Ngọc Lân ở giữa. Mạnh Cử nói: "Mở ra, chúng ta muốn xem."

     Ngọc Kỳ nghe đến đó, không cần hỏi cũng biết, dựa theo tính tình của Ngọc Lân cùng Ngọc Linh, kia là tuyệt đối sẽ không cho bọn hắn nhìn. Mà Mạnh Cử này là Võ Đang thủ đồ, tính tình chắc hẳn cũng rất kiêu ngạo, vậy nhất định phải đánh lên một trận.

     Quả thật, Ngọc Lân nói: "Chúng ta thấy hắn thô lỗ như vậy, đương nhiên không cho hắn nhìn, cho nên liền đánh lên. Sau đó đả thương mấy người bọn hắn."

     Lúc này, hai mươi tên ngũ đẳng thị vệ đã bị Ngọc Kỳ, Ngọc Lân đánh cho tơi tả, trừ Mạnh Cử còn vô thương, về cơ bản đều đã bị đánh ngất. Nhưng Mạnh Cử vẫn tiếp tục đánh, bọn hắn cũng đều nỗ lực tiếp tục vây công.

     Mạnh Cử vốn cho rằng võ công mình đã không tệ, nào ngờ lại không đánh lại hai thiếu niên này. Hắn không thể không lấy ra danh hiệu sư môn: "Chúng ta vốn là đệ tử Võ Đang. Các ngươi đoạt đồ của Võ Đang chúng ta, còn dám đả thương người, khoản nợ lần này Võ Đang chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua."

     Ngọc Linh quát: "Đồ của Võ Đang gì chứ, ngươi vu cho ai đoạt?"

     Mạnh Cử chỉ vào cái bao: "Trong bao này rõ ràng chứa cây san hô đỏ của Võ Đang chúng ta."

     Ngọc Lân cùng Ngọc Linh nhìn nhau một chút, đoán chừng chắc là cái bẫy của lão già kia, giờ lão đã biến đâu mất tăm. Nhưng hai người sao có thể nhận thua như vậy.

     Ngọc Linh cười nói: "Thứ này bất luận có phải là của Võ Đang các ngươi hay không, bây giờ đã ở trên tay chúng ta, ngươi muốn cầm về cũng được, đem bản lĩnh ra đi."

     Tuy lời nói của Ngọc Linh có chút khiếm nhã, nhưng mọi việc trên giang hồ chính là dùng nắm đấm để nói chuyện.

     Mạnh Cử: "Tốt, ba ngày sau, tại Viên Nguyệt Trấn cách nơi này không xa, chúng ta không gặp không về."

     Ngọc Lân chờ sau khi bọn người Mạnh Cử đi, cùng Ngọc Linh mở cái bao ra xem, bên trong quả thật là một cây san hô màu đỏ cao bằng người thật.

     Cây san hô đỏ này tuy quý nhưng cũng không phải là bảo vật quý hiếm. Chỉ là có chút nguồn gốc đặc biệt. Cây san hô này chính là vật mà tiền Cung Chủ Cẩm Tú Cung tặng cho tiền chưởng môn Võ Đang, Minh Tử. Sau Minh Tử mất tích trong một trận chiến mười hai năm trước tại Trảm Hoa Cung, cây san hô đỏ liền do Võ Đang chưởng môn đương nhiệm Trường Thanh Tử cất giữ.

     Bởi vì san hô đỏ là vật Minh Tử trân quý, cho nên Trường Thanh Tử cũng mười phần coi trọng, ngày thường đều đặt trong thư phòng. Tháng này, Trường Thanh Tử bế quan tu luyện. Thư phòng liền do thủ đồ Mạnh Cử dẫn người thủ hộ. Nào biết lại có tên trộm lớn mật đột nhập, lật tung thư phòng Trường Thanh Tử lên, trước khi đi còn thuận tay lấy đi san hô đỏ.

     Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi bọn người Mạnh Cử phát hiện, không khỏi hoảng hốt sợ hãi. Cũng may Trường Thanh Tử còn đang bế quan, nhưng nếu sau khi xuất quan biết được san hô đỏ bị trộm mất, không biết sẽ thành thế nào. Mạnh Cử vội vàng phong tỏa tin tức, ngăn không cho Võ Đang đệ tử tiết lộ bất luận cái gì, một bên tự mình xuống núi đi tìm. Rốt cuộc ở ngoài trăm dặm nhận được tin tức, một lão đầu từng mang theo san hô đỏ xuất hiện. Bọn hắn vội vàng truy kích, nhưng lão đầu lại trốn thoát.

     Bọn hắn lần nữa đuổi theo, liền gặp Ngọc Lân cùng Ngọc Linh. Võ công của Mạnh Cử dù được chân truyền từ Trường Thanh Tử, nhưng so với Ngọc Lân còn kém một chút, chứ nói chi là Ngọc Linh. Mặc dù đánh không lại, nhưng san hô đỏ nhất định phải đoạt trở về, nếu không ở chỗ sư phụ không cách nào bàn giao. Mạnh Cử định ra ước định ba ngày sau tái chiến, liền dẫn các sư đệ rút lui trước.

     Không duyên cớ đánh một trận, hai người mới lại đi tìm lão đầu kia. Lão đầu đã sớm chẳng biết đi đâu. Bọn Ngọc Lân cũng tin tưởng lời của Mạnh Cử. Cây san hô đỏ này đối với người bình thường chẳng là gì, nhưng lại có liên quan đến thể diện của Võ Đang. Huống hồ, chuyện này nếu bị sư huynh sư phụ biết, cũng không giải thích được.

     Ngọc Lân dù có chút tức giận, vẫn nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, định ba ngày sau sẽ trả lại cây san hô đỏ cho Võ Đang. Nếu nhìn thấy lão đầu kia, nhất định phải sửa trị một trận cho tốt."

     Mạnh Cử lúc này mới xen vào: "Ngươi nói bậy, đã muốn đem san hô đỏ trả lại, vì sao ba ngày sau các người không tới địa điểm ước định?"

     Ngọc Lân lúc này vừa mới điểm huyệt đạo ngũ đẳng thị vệ cuối cùng trừ Mạnh Cử, đối Ngọc Kỳ nói: "Không phải tiểu đệ không đi phó ước, mà là trùng hợp vừa lúc trăng tròn, mới dừng chân liền gặp được Tiểu Khanh Lão đại. Biết ta cùng Ngọc Linh đã làm xong việc, liền muốn chúng ta mau trở lại Đại Minh hồ, không được la cà bên ngoài. Tiểu đệ cùng Ngọc Linh cũng không dám đem chuyện này nói cho Lão đại biết, đành phải mang theo san hô đỏ đi suốt đêm về Đại Minh hồ."

     Mạnh Cử bán tín bán nghi nói: "Đã như vậy, lúc chúng ta tìm tới Đại Minh hồ, vì sao các người vẫn không trả lại cây san hô đỏ."

     Ngọc Lân e ngại còn đang ở trước mặt đại ca, uy hiếp nhìn Mạnh Cử một cái nói: "Lúc ta hướng đại ca bẩm báo, ngươi tốt nhất câm miệng đợi ở một bên cho ta."

     Trong trận ẩu đả vừa rồi Mạnh Cử bị Ngọc Lân đánh vào trán một cái, vẫn còn đau, nhìn Ngọc Lân một cái, thức thời đứng sang một bên.

     Ngọc Lân tiếp tục nói: "Sau khi ta và Ngọc Linh về phủ, định nhờ Tiểu Hòa sư huynh chuyển giúp một bức thư cho Võ Đang, hẹn ở bên hồ Đại Minh hoàn trả lại đồ. Nào biết Mạnh Cử mang một lão đầu mập tới. Lão đầu mập tính tình cực kì gắt gỏng, tiến đến liền cậy già lên mặt giáo huấn ta cùng Ngọc Linh không tuân thủ ước định, còn mở miệng vũ nhục sư phụ. Ta cùng Ngọc Linh tức giận, nên chỉ đánh nhau, không trả lại san hô đỏ."

     Ngọc Kỳ hỏi: "Lão đầu mập?"

     Mạnh Cử ở bên cạnh nói: "Là Lôi Chấn Tử tiểu sư thúc của ta. Lão nhân gia hắn tính tình vốn là như thế. Ta tự biết tài nghệ không bằng người, sau khi trở về, liền đem việc này lén nói cho sư thúc. Sư thúc giận không kềm được, cho nên mới sẽ vừa thấy mặt dăm ba câu không hợp, liền đánh lên."

     Không nghĩ cũng biết, Mạnh Cử nhất định là ở trước mặt sư thúc hắn cật lực nói xấu Ngọc Lân cùng Ngọc Linh.

     Lôi Chấn Tử chính là nguyên lão đời trước của Võ Đang, không nằm trong Võ Đang tam tử. Sở dĩ hắn chưa liệt vào hàng Võ Đang tam tử, là bởi vì võ công của hắn cao, còn ở trên Võ Đang tam tử. Lôi Chấn Tử xếp thứ bảy trong thập đại cao thủ trên giang hồ, danh tiếng lớn đến mức không ai trong Võ Đang có thể sánh được.

     "Đều là tiểu đệ sai. Lúc ấy lão đầu mập kia. . . A, Lôi Chấn Tử tiền bối khẩu khí mười phần khinh thường, nói muốn thay sư phụ dạy chúng ta một bài học, còn để ta cùng Ngọc Linh cùng tiến lên."

     "Cho nên tiểu đệ nhất thời nổi lên ý niệm tranh cường háo thắng, đồng ý luận võ, lấy san hô đỏ làm phần thưởng, bên thắng liền có thể lấy đi. Bên thua phải dập đầu nhận sai."

     Ngọc Lân nói đến đây, Mạnh Cử không khỏi hơi đỏ mặt.

     Ngọc Kỳ còn đang thắc mắc đoạn thời gian trước ở trong phòng Ngọc Linh tại sao lại nhiều thêm một chậu san hô đỏ. Ngọc Linh lúc ấy nói là do bằng hữu tặng. Mình cũng không hỏi nhiều. Xem ra kết quả tỷ võ là Ngọc Linh thắng Lôi Chấn Tử.

     Mạnh Cử thở dài, đăm chiêu nói: "Sư đệ Ngọc Linh kia của ngươi võ công quả thực cao siêu, sư thúc ta thua là tâm phục khẩu phục. Chỉ là ta lại không thể tha thứ cho chính mình, lão nhân gia người một đời anh minh lại bị cái chất nhi bất tài như ta hủy hoại."

     Ngọc Kỳ nghe đến đây, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi đả thương Lôi Chấn Tử tiền bối?"

     Ngọc Lân nơm nớp lo sợ mà đáp: "Mặc dù bị thương không nặng, nhưng... nhưng Lôi tiền bối khăng khăng muốn dập đầu nhận sai. Ta dù đã nói không cần, nhưng Lôi tiền bối vẫn cứ... vẫn cứ quỳ lạy một chút, ta cùng Ngọc Linh cũng đành phải nhận."

     "Cái gì?" Ngọc Kỳ giận dữ: "Các ngưới dám nhận tiền bối quỳ lạy!"

Mạnh Cử ở bên này rơi lệ nói: "Sư thúc lão nhân gia người tính tình nóng nảy, lại nặng nhất chữ tín. Lúc ấy ta cũng không dám ngăn, sau khi sư thúc lạy xong, liền quay người rời đi không nói một lời. Ta không thể làm gì khác hơn đành đi theo, đi chưa đầy hai dặm, sư thúc cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi."

     Ngọc Kỳ nhìn về phía Ngọc Lân, áp chế cơn giận nói: "Nếu Lôi Chấn Tử tiền bối xảy ra cái gì ngoài ý muốn, xem ta như thế nào thu thập hai người các ngươi."

     Lại đối Mạnh Cử áy náy khom người nói: "Võ Đang Lôi tiền bối vẫn luôn có tiếng hào hiệp, rất được nhân sĩ giang hồ kính trọng. Lần này chuyện Ngọc Lân, Ngọc Linh gây ra, thật sự là không có thể thống, đều do ta dạy dỗ không nghiêm, mới có thể để Lôi Chấn Tử tiền bối chịu loại ủy khuất này. Chờ chuyện này qua đi, ta tất sẽ bẩm báo sư phụ, nghiêm trị hai người bọn họ, cũng trả lại san hô đỏ, đi Võ Đang hướng Lôi tiền bối bồi tội."

     Mạnh Cử một bên đáp lễ, một bên lắc đầu nói: "Ngọc Kỳ huynh tuyệt đối không thể. Sư thúc ta cũng không có gì đáng ngại, chỉ là lửa giận công tâm mà thôi. Huống hồ lúc ấy sư thúc từng hứa, nếu đã công bằng luận võ, cũng không phân chia cái gì giang hồ tiền bối hậu bối, đều là dùng bản lĩnh nói chuyện, càng không nói đến giang hồ thể thống gì đó, cũng sẽ không hướng tôn trưởng của đối phương tố cáo. Nếu như huynh thật làm như vậy, chẳng phải sẽ biến sư thúc thành kẻ bất nghĩa sao."

     Ngọc Kỳ trong lòng âm thầm bội phục Lôi Chấn Tử quả nhiên là một bậc tông sư, đối Mạnh Cử nói: "Cái này đều là Ngọc Lân tự mình thú nhận, đương nhiên không phải tố cáo. Huống hồ việc này ta nếu đã biết, sao có thể giả vờ không biết đây. Đúng rồi, bây giờ thân thể Lôi Chấn Tử tiền bối đã hồi phục chưa?"

     Mạnh Cử lắc đầu nói: "Sau khi sư thúc ta trở lại Võ Đang thì bệnh nặng một trận. Bây giờ tình huống như thế nào, ta cũng không rõ ràng."

     Ngọc Kỳ: "Vậy ngươi vì sao lại đến Tỷ Muội Cung?"

     Mạnh Cử thở dài đáp: "Sau khi ta trở lại Võ Đang, sư phụ đã xuất quan, đương nhiên sẽ hỏi đến tung tích của san hô đỏ. Lúc chúng ta luận võ đã ước định, ai cũng không được phép đem chuyện này hướng trưởng bối tố cáo, cho nên, ta liền thú nhận rằng mình ở bên ngoài đánh bạc thua tiền, đem san hô đỏ cầm đi bán." Lại thở dài một tiếng: "Sư phụ nghe, vừa tức giận vừa thất vọng, phạt nặng ta một trận, trục xuất khỏi Võ Đang."

     Ngọc Lân có chút khó tin: "Lý do ngươi nghĩ ra cũng quá tệ đi."

     Ngọc Kỳ quát: "Câm miệng. Mạnh huynh thà rằng bị trục xuất khỏi Võ Đang, cũng không tố giác chuyện tốt các người làm, ngươi còn dám nói vậy." Lại dạy dỗ: "Ngọc Linh không hiểu chuyện thì thôi đi, ngươi thế mà cũng có lá gan lớn như vậy. Các ngươi không gây chuyện liền không thể sinh hoạt sao?"

     Ngọc Lân nhìn ra đại ca là thật sự tức giận, vội vàng vâng dạ xác nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro