Chương 32: Địa phủ chi môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trục Nhật dưới ánh trăng cao quý như tiên nữ. Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, giống như một bông hoa mẫu đơn nở rộ.

"Yến Văn, lại đây ngồi."

Giọng nói của Trục Nhật bình thản mà thân thiết. Trong nháy mắt, Yến Văn cơ hồ hoài nghi nữ nhân tàn bạo đối đãi Lệ nhi lúc chiều kia có phải là nữ nhân trước mắt hay không.

Yến Văn đi qua, ngồi xuống. Trên bàn có bốn món ăn tinh tế và một bộ đồ uống rượu đẹp mắt. Bầu rượu rất đặc biệt, miệng bình dài, giống như chiếc cổ mảnh mai của nữ tử. Thân bình cong cong lả lướt, như là bộ ngực của một nữ tử đầy đặn, đáy bình thì giống như cái mông của nữ tử. Hình dạng của ly rượu đương nhiên là hình dạng mà Yến Văn quen thuộc.

Trong lòng Yến Văn thầm mắng một tiếng, tên biến thái này. Trục Nhật đã nhấc bình và rót rượu. Sau đó dâng cho Yến Văn một ly: "Yến Văn."

Yến Văn không thể không nhận lấy, đáp: "Đa tạ đại công chúa."

Trục Nhật cũng rót cho mình một ly đầy, nói: "Ngươi gọi ta là Trục Nhật đi.

Yến Văn không tiếp lời, cái ly trong tay nhìn thế nào cũng không được tự nhiên, càng đừng nói đến dùng nó uống rượu.

Trục Nhật nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. "Đây là rượu ngon Phấn Đại của Thanh Bích Cung, ngươi không muốn nếm thử sao?"

Nghe nói Thanh Bích Cung có rất nhiều một loại nho tím to như trái nhãn. Mỗi năm vào trung thu, nho treo sương đẹp tựa trăng. Các nữ tử mười bốn mười lăm tuổi ở Thanh Bích Cung sẽ đốt hương tắm rửa, sau đó đi hái nho, chọn ra những quả nho vừa to vừa tím, đem ngâm trong nước suối trên núi.

Trong tửu phường được bảo vệ nghiêm ngặt của Thanh Bích cung, thiếu nữ trẻ tuổi trên người không một mảnh vải, ở trong tửu phường đầy nhiệt khí bốc lên, dùng thân thể nghiền nát nho thành rượu. Rượu tên "Phấn Đại", hàng năm chỉ làm hai vò, chôn ở dưới mặt đất, chỉ có vào dịp lễ trọng đại, mới có thể lấy ra chiêu đãi khách quý. Nhưng Thanh Bích Cung đã mười sáu năm không tiếp đãi khách khứa bên ngoài. Rượu Phấn Đại này cũng càng quý giá hơn.

Yến Văn nhíu nhíu mày, bỗng nhấc bầu rượu lên, lúc bầu rượu cách khoảng một cánh tay, rót thẳng xuống. Mùi rượu thơm ngát, rót vào miệng không sót một giọt. "Quả nhiên là rượu ngon." Yến Văn khen ngợi. "Chỉ là quá ngọt, không đủ nồng."

Trục Nhật nhìn Yến Văn, tựa hồ lại có chút si ngốc.

Yến Văn dưới ánh mắt này của Trục Nhật, có chút không được tự nhiên. Hắn ho nhẹ một tiếng: "Đại công chúa."

"Gọi ta là Trục Nhật."

"Trục Nhật, thời gian đã không còn sớm, rượu cũng đã uống. Hy vọng đại công chúa có thể đưa lệnh bài cho ta."

Trục Nhật lấy lại tinh thần, không khỏi cười, hỏi: "Lệnh bài gì?"

Sắc mặt Yến Văn biến đổi: "Tại hạ không muốn nói đùa. Đại công chúa cho gọi, tại hạ hiện đã đến. Hy vọng đại công chúa có thể theo ước định mà đưa lệnh bài của Mê Vụ Sâm Lâm cho ta."

Trục Nhật mỉm cười: "Ngươi cho rằng có lệnh bài liền có thể lấy được thuốc giải của Mị Tình Đan sao? Lệnh bài bất quá chỉ là giấy thông hành để tiến vào mê vụ lâm. Nhưng ngoại trừ sư phụ ta và Nguyễn Linh Linh, phái Huyết Trì sẽ không giao địa tạng hoa cho bất luận kẻ nào. Trục Nguyệt vĩnh viễn cũng sẽ không có được giải dược của Mị Tình Đan."

Yến Văn nhíu mày hỏi: "Phái Huyết Trì?"

Trục Nhật cười đáp: "Đúng vậy. ngươi chỉ biết địa tạng hoa, không biết phái Huyết Trì sao? Người của phái Huyết Trì là bang phái thần bí duy nhất có thể hái được địa tạng hoa mà không bị đầu độc bởi nó. Bọn họ đời đời sinh sống bên cạnh huyết trì, mục đích sinh tồn và ý nghĩa tồn tại của bọn họ chính là thủ hộ địa tạng hoa. Cười nói: "Nghe nói bọn họ là một đám người bị nguyền rủa, cả đời không thể rời khỏi huyết trì, lại bị độc của địa tạng hoa làm cho mặt bị mưng mủ, khó coi giống như tử thi thối rữa."

Yến Văn cũng không để ý: "Ta chỉ cần lệnh bài, những chuyện khác thì tiến vào mê vụ lâm rồi nói sau."

Trục Nhật đến gần Yến Văn: "Ngươi thật sự muốn đến đó? Ngươi biết không, nơi đó không hoan nghênh nam tử nhất, nếu là nam tử trẻ tuổi anh tuấn như ngươi đi vào, nhất định sẽ bị những nữ nhân khủng bố kia làm cho sống không bằng chết."

Yến Văn không trốn, hắn bất động thanh sắc nói: "Những thứ này không làm đại công chúa lo lắng."

Trục Nhật cười khanh khách: "Thế nào, chẳng lẽ ngươi vì lấy thuốc giải cho nha đầu Trục Nguyệt kia, ngay cả tính mạng cũng không cần sao?" Trên mặt tuy rằng mang theo ý cười, trong mắt lại đã đầy sát khí.

Yến Văn lắc đầu: "Đại công chúa hiểu lầm rồi. Ta đi mê vụ sâm lâm tìm địa tạng hoa, bất quá chỉ là chấp hành mệnh lệnh của sư môn, cùng Trục Nguyệt không có liên quan..."

Trục Nhật nghiêm túc nhìn Yến Văn, Yến Văn lại rất thản nhiên.

Trục Nhật cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt Yến Văn: "Ngươi nói thật hay giả. Mỹ nhân giống như Trục Nguyệt, ta nhìn cũng thấy động tâm. Một mỹ nhân như vậy lại không thích, mà thật lòng đi thích tiểu nha đầu Lệ Nhi kia sao."

Yến Văn mỉm cười: "Trục Nguyệt cùng đại công chúa ngươi đều có thể gọi là tuyệt sắc nhân gian. Chỉ là, ta thích cũng chỉ có một mình Lệ Nhi, cho dù nàng so với hiện tại còn xấu hơn trăm ngàn lần, ở trong lòng ta, nàng vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất không thể thay thế."

     "Ngươi nói gì?" Trục Nhật thay đổi sắc mặt, bàn tay mảnh khảnh bóp mạnh huyệt yết hầu của Yến Văn: "Không, ta muốn ngươi nói, ngươi thích ta, ngươi thích ta." Trục Nhật dùng sức bóp, Yến Văn không thể tưởng tượng được Trục Nhật lại đột nhiên ra tay, khoảng cách gần như vậy, mà thân thủ Trục Nhật lại cực nhanh, làm cho Yến Văn không cách nào phản ánh, hắn cơ hồ hít thở không thông, vẫn gằn từng chữ nói: "Ta chỉ thích Lệ Nhi, ngươi muốn ta thích ngươi, đó là nằm mơ."

     "Ngươi không thích ta, sẽ chết, ngươi sắp chết, biết không?" Trục Nhật điên cuồng gào lên.

Yến Văn hầu như không thể thở được, hắn vẫn cắn răng nói: "Ta chỉ thích Lệ Nhi." Lập tức mất đi tri giác.

Ánh trăng rực rỡ. Trục Nhật bật khóc, ngồi trên mặt đất, Yến Văn được nàng ôm vào lòng, đầu Yến Văn tựa vào đầu gối Trục Nhật. Trục Nhật lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu Yến Văn: "Ngươi thật ngốc, thà chết cũng phải thích nha đầu kia sao?"

Yến Văn lờ mờ tỉnh lại, hắn mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Trục Nhật. Hắn cả kinh, vội vàng xoay người ngồi dậy, thoát ly vòng tay của Trục Nhật. Trường kiếm trong tay run lên, mũi kiếm điểm lên cổ họng nàng.

Trục Nhật không nhúc nhích, ánh mắt mê man, chỉ ngẩng đầu nhìn mặt trăng. Mắt Yến Văn vừa động, liền nhìn thấy một khối lệnh bài màu đen đặt ở bên cạnh bầu rượu. Trên lệnh bài có hai từ "Huyết Trì". Tỏa ra một mùi thơm dễ chịu.

Giọng nói của Trục Nhật yếu ớt và phiêu đãng: "đó là lệnh bài. Ngươi đến mê vụ lâm, xuất trình lệnh bài sẽ được phép vào. Sau khi đi vào, đều xem tạo hóa của ngươi. Nhưng hãy nhớ rằng, cho dù mọi chuyện có thành công hay không, ngươi vẫn nên rời đi trước bình minh. Sau bình minh gặp lại, chúng ta sẽ là sinh tử đối đầu."

Yến Văn thu trường kiếm, cầm lấy lệnh bài, xoay người muốn đi, Trục Nhật nhẹ nhàng nói: "Đã từng có nam nhân giống như ngươi, thà chết cũng muốn bảo vệ nữ nhân hắn yêu. Tên hắn là Tiểu Vũ, nữ tử hắn yêu là ta."

Yến Văn xoay người rời đi.

...

Trục Nguyệt, Yến Văn, Yến Kiệt, Lệ Nhi bốn người đều một thân hắc y. Làn da của Trục Nguyệt dưới lớp áo đen càng lộ ra trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp tựa ánh trăng, trơn bóng như ngọc, dưới ánh trăng vẫn như cũ tràn đầy sức sống.

Yến Kiệt tuy rằng nhỏ hơn Yến Văn hai tuổi, chiều cao cùng hình thể lại cơ hồ giống Yến Văn như đúc, không biết còn tưởng rằng bọn họ là song sinh. Chỉ là đường nét của Yến Kiệt rõ ràng hơn một chút, cơ thể cũng săn chắc hơn một chút.

Lệ Nhi lại chỉ nhìn Yến Văn, ngọc thụ lâm phong tựa Phan An, lại tình so kim kiên, ta sao lại có phúc khí tốt như vậy, có thể có lang quân như ý đến thế.

Lệ Nhi bỗng nhiên nghiêm túc hỏi Yến Văn: "Nếu ta thật sự trở nên vô cùng xấu xí, ngươi có ghét bỏ ta không?" Thật ra Lệ Nhi muốn hỏi là, ngươi còn thà chết vẫn muốn yêu ta không? Nhưng trước mặt Yến Kiệt và Trục Nguyệt, lời đến bên miệng liền sửa một chút, nhưng chắc hẳn Yến Văn nghe sẽ hiểu.

Yến Văn gật đầu. Hắn nghĩ vấn đề này thật trẻ con và buồn cười. Lệ Nhi một lần nữa xác nhận: "Thật chứ?"

Yến Kiệt nhịn không được nói: "Chẳng lẽ đại tẩu cho rằng mình là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành sao?"

Lệ Nhi trừng mắt nhìn hắn một cái. Vẫn nhìn về phía Yến Văn, chờ hắn trả lời.

Yến Văn cười cười, dùng tay phải nâng tay trái lên, đáp: "Vậy ngươi có ghét bỏ cánh tay trái đã phế của ta, thân thể tàn tật của ta không?"

Lệ Nhi cười cười, dùng tay kéo cánh tay trái của Yến Văn lại.

Hành động lớn mật như thế của Lệ Nhi khiến Yến Văn cảm thấy vừa mới lạ lại vừa có chút không quen. Cũng may Lệ Nhi nhanh chóng buông ra.

Trục Nguyệt đưa lệnh bài cho Yến Kiệt, nói: "Lệnh bài là thật. ngươi đã đi vào mê vụ lâm, ngươi dẫn đường đi."

Yến Kiệt quay đầu sang chỗ khác, xem như chưa nghe thấy.

Lệ Nhi vội vàng nhận lấy, nhét cho Yến Kiệt: "Ngươi cầm lấy."

Yến Kiệt lườm Lệ Nhi một cái, không để ý đến ta nàng, chuyển sang thay một nụ cười ngọt ngào với đại ca: "Đại ca, không bằng ta làm tiếp ứng, ở chỗ này chờ các ngươi."

Yến Văn có chút kỳ quái, hỏi: "Tiểu tử ngươi làm sao vậy, loại chuyện này ngươi không phải đều sẽ tranh đi sao. Ngươi lại có ý đồ gì?"

Chỉ có Lệ Nhi biết tại sao Yến Kiệt không muốn đi. Nàng trừng mắt nhìn Yến Kiệt một cái. Yến Kiệt lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn ngược lại Lệ Nhi.

Yến Văn: "Mặc dù mê vụ lâm có thể rất nguy hiểm, nhưng tất cả mọi người đi cùng sẽ luôn có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nếu ngươi tự mình ở lại chỗ này, quá nguy hiểm."

Yến Kiệt còn muốn nói. Yến Văn đã nhận lấy lệnh bài trong tay Lệ Nhi, ném cho Yến Kiệt: "Đừng nói nhảm, mau đi theo đi."

Một mảnh rừng rậm màu đen ở trong màn đêm hết sức yên tĩnh. Đồng cỏ vốn xanh mướt đến ngoài rừng rậm ba bước đột nhiên ngừng lại. Giống như một đường phân chia rõ ràng. Trên một tấm bia đá khổng lồ có khắc mấy chữ lớn đỏ như máu: "Mê Vụ Sâm Lâm, kẻ tự tiện đi vào sẽ chết."

Yến Văn bảo mọi người dừng bước. Rừng rậm đen kịt đối diện lại không một chút tiếng động.

Yến Kiệt cười nói: "Bên kia chính là mê vụ lâm. Mọi người chờ chút, ta đi gọi người." Nói xong cất bước qua. Yến Văn nói: "Cẩn thận chút." Yến Kiệt giơ lệnh bài trong tay lên, không thèm để ý chút nào.

Lệ Nhi ngửa đầu nhìn lại, tuy rằng đêm nay bóng đêm sáng tỏ, nhưng ánh trăng đều chỉ soi sáng dưới chân mình. Ngay cả ánh trăng cũng biến mất ở bãi cỏ biên giới kia. Trong mê vụ lâm chỉ là một mảnh đen kịt. Nhìn kỹ, những cây này cao gấp mấy lần so với cây thông thường. Không khỏi kỳ quái hỏi: "Sao cây cối có thể màu đen vậy?"

Leng keng một tiếng, dọa Lệ Nhi nhảy một cái. Lại là Yến Kiệt cầm kiếm chém vào một thân cây. Yến Kiệt nhìn bộ dáng Lệ Nhi, cười nói: "Những thứ này đều là cây đá."

Yến Văn ngưng mắt nhìn lại. Quả thật, những cây này cao lớn, cành cây rậm rạp, nhưng đều là hắc thạch làm thành. Lệ Nhi thốt lên một cách đầy kinh ngạc: "Chẳng lẽ truyền thuyết là thật?"

Yến Kiệt: "Truyền thuyết gì?"

"Trước kia ta nghe Hồng Nhi tỷ tỷ nói qua về mê vụ lâm. Đây vốn là một khu rừng tươi tốt. Sau khi Ngọc Nữ bị hồ yêu lừa gạt, từng ở chỗ này dùng linh hồn trao đổi với ma quỷ, trái tim nàng biến thành tảng đá cứng rắn, ngay cả cây cối chung quanh cũng bị oán hận của Ngọc Nữ quấn quanh, cùng biến thành đá."

Yến Kiệt bĩu môi: "Vô tri."

Yến Văn trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, cười nói: "Đó là truyền thuyết, cũng không đáng tin. Ta ngược lại từng nghe nhị thúc nói qua, loại cây đá này, có thể là khi núi lửa cổ đại phun trào, đột nhiên bị một lượng lớn dung nham trút xuống bao trùm, trong thời gian ngắn bị cacbon hóa, sau đó theo năm tháng trôi qua, biến thành cây hóa thạch."

Lệ Nhi nghe Yến Văn nói như đọc thiên thư, tuy rằng không hiểu, nhưng đã là Yến Văn nói, đương nhiên sẽ không sai, liền gật gật đầu.

Yến Kiệt keng keng keng gõ lên. Trong đêm yên tĩnh, âm thanh rất chói tai.

Lệ Nhi: "Ngươi làm gì vậy?"

Yến Kiệt lườm nàng một cái: "Gõ cửa."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có một đạo bóng đen đột nhiên công về phía Yến Kiệt. Tay trái của Yến Kiệt vung lệnh bài Huyết Trì trong tay về phía bóng đen, bóng đen dừng một chút, lại bay trở về."

Có thanh âm khàn khàn hỏi: "Có chuyện gì?"

Yến Kiệt giương cao lệnh bài: "Chúng ta đến đây lấy thuốc."

Giọng khàn khàn nói: "Mấy người?"

"Bốn người." Một lúc lâu sau bên kia mới có tiếng sột soạt.

"Tiếp lấy." Theo tiếng nói, một một đống đồ vật bay tới. "Mặc nó vào."

Yến Kiệt ôm đồ trở về. Đem một kiện hắc y đưa cho đại ca, đem hai kiện còn lại ném cho Lệ Nhi, nói: "Phải mặc cái này mới có thể đi vào." Nói xong liền đem hắc y khoác lên mình trước.

Đây là một trường bào màu đen rất dày, trường bào nặng nề, gắn liền với mũ trùm đầu. Chỉ giữ lại ba lỗ nhỏ trên khuôn mặt, dùng để thở và nhìn.

Lệ Nhi đem một cái áo mặc giúp Trục Nguyệt, lại giúp nàng kéo phẳng, mới tự mình mặc trường bào.

Một nam tử cũng mặc hắc y đứng ở phía trước, nói: "ta là người dẫn đường. Quy củ của mê vụ lâm các ngươi có rõ ràng không?"

Yến Kiệt nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta đến đây, không biết các người còn có quy tắc gì."

Ngữ khí của người dẫn đường không thay đổi, máy móc đáp: "Không được cởi hắc y, không được tùy tiện nói chuyện, không được đi sai một bước."

Yến Kiệt hỏi: "Đi sai thì sao?

Người dẫn đường không trả lời.

Yến Văn cười cười, nói: "Dẫn đường đi, chúng ta sẽ cẩn thận." Nói xong liền đi đầu qua đó. Trục Nguyệt, Lệ Nhi, Yến Kiệt nối đuôi nhau mà vào.

Lệ Nhi dáng người nhỏ nhắn, trường bào lại quá dài, rất không thoải mái. Đi vài bước, một cước liền giẫm lên vạt áo, nghiêng người suýt nữa thì ngã xuống. Trường kiếm của Yến Kiệt động một cái, đem Lệ Nhi ổn định. Vỏ kiếm cứng rắn, vừa vặn đỡ trước ngực Lệ Nhi. Lệ Nhi tức giận hừ một tiếng.

Yến Kiệt: "Ta có lòng tốt sợ ngươi ngã xuống, ngươi không cảm tạ ta cũng thôi đi, hừ cái gì mà hừ."

Lệ Nhi cắn răng đáp: "Cảm tạ, lần sau không cần ngươi bận tâm."

Lệ Nhi dùng hai tay nhấc vạt áo lên, cẩn thận bước đi. Mặt đất rất cứng, còn rất trơn trượt, đi trên đó như đi trên lưỡi dao, Yến Văn, Yến Kiệt cùng Trục Nguyệt đi lên cũng không cảm thấy có gì, Lệ Nhi lại vô cùng vất vả, chỉ chốc lát sau đã thở hổn hển. Bàn chân cũng đau đến chết. Nhưng nàng cắn răng không kêu một tiếng.

"Còn bao lâu nữa?" Yến Kiệt không kiên nhẫn hỏi.

Người dẫn đường không trả lời. Chỉ cẩn thận đi qua cây hóa thạch.

Cứ như vậy lại đi thêm thời gian một chén trà, người dẫn đường rốt cuộc ngừng lại. Lệ Nhi sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, trong lòng hô một tiếng cảm tạ trời đất, vội vàng thở hổn hển. Người dẫn đường nhẹ nhàng gõ lên một cây đại thụ. Chỉ chốc lát sau, mơ hồ có thanh âm truyền đến, đúng là đến từ dưới đất.

Tiếp theo, mặt đất đột nhiên giống như tách ra hai bên, hiện ra một cái hố đen. Dẫn người đường bước sang một bên, làm một động tác mời. Yến Văn nhìn, nói: "Ngươi muốn chúng ta nhảy xuống sao?"

Người dẫn đường gật gật đầu, nói: "Đây chính là cửa địa phủ. Chỉ có xuyên qua nơi này, mới có thể đến Huyết Trì phái."

Yến Văn có chút do dự. Lệ Nhi xoay người hỏi Yến Kiệt: "Ngươi cũng là từ nơi này nhảy xuống sao?"

Yến Kiệt bối rối nhìn thoáng qua đại ca, nói: "Làm sao ta biết được, ta chưa từng đến đây."

"Nhưng mà, ngươi. . ."

Yến Kiệt vội vàng ra hiệu với Lệ Nhi, để nàng im lặng. Lệ Nhi đành phải không nói nữa.

Yến Văn nhìn Lệ Nhi nói: "Lệ Nhi, ngươi có thể không cần đi."
Lệ Nhi ôn nhu đáp: "Ta đã nói rồi, ngươi đi đâu ta liền đi đó."

Yến Văn cười nói: "Được. Đến đâu thì hay đến đó."

Dứt lời từ đó nhảy thẳng xuống. Trục Nguyệt duỗi người ra, cũng nhảy xuống. Lệ Nhi vừa định nhảy, Yến Kiệt đã túm lấy nàng nói: "Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, biết chưa." Nói xong, hắn nhảy xuống trước. Lệ Nhi trong lòng hừ một tiếng, cũng nhảy vào.

Cánh cửa lại đóng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro