Chương 31: Xấu nữ Tiểu Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Đêm dài và lạnh. Trục Nguyệt muốn Yến Văn đến chỗ Trục Nhật. Yến Văn đối với lời nói của Trục Nguyệt quả thực không thể tin nổi: "Trục Nhật muốn ta? Muốn ta làm gì?"

    Trục Nguyệt thở dài: "Hồng Nhi đã chết. Chết rất thảm. Nếu tối nay không thể lấy được lệnh bài của mê vụ lâm, ngày mai, có lẽ tất cả chúng ta sẽ chết."

    Yến Văn trầm mặc một hồi, nói: "Ta đi."

    Yến Văn đi rồi. Trái tim của Lệ Nhi cũng theo sau. Lệ Nhi nằm trên giường Yến Văn, trằn trọc khó ngủ.
    "Yến Văn, ngươi đang làm gì?"

    Đêm khuya thanh tĩnh, cô nam quả nữ, huống hồ Trục Nhật mang tâm bất chính, võ công lại cao, Yến Văn có thể hay không..."

    "Yến Kiệt, ngươi ở bên trong sao?"

    Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thì thầm như có như không.

    Lệ Nhi bắt đầu nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Nhưng nghe cửa sổ nhẹ nhàng vang động, có ai đó đã trèo qua cửa sổ. Lệ Nhi vội vàng ngưng thần lắng nghe.

    Yến Kiệt quỳ gối bên giường mình, đang ngủ gật. Giọng nói nữ tử ngoài cửa sổ làm hắn cả kinh. Sau đó, một bóng người màu đen trèo qua cửa sổ, đi tới trước mặt Yến Kiệt.

    "Yến Kiệt, ngươi sao không đi tìm ta?"

    Bóng người nhỏ nhắn đi tới bên cạnh Yến Kiệt.

    Yến Kiệt vội xuỵt một tiếng: "Nhỏ giọng một chút. Ngươi...ngươi làm sao tìm được nơi này?"

    Bóng người nhỏ nhắn nói: "Ta dựa theo mùi trên túi hương. Ngươi thật đúng là lúc nào cũng mang theo bên người." Sau đó ngồi xuống bên cạnh Yến Kiệt, bỗng nhiên hạ thấp thanh âm kêu lên: "Yến Kiệt, mặt ngươi làm sao vậy? Ai đánh ngươi?"

    Yến Kiệt quay đầu sang một bên, tránh đi tay của nữ tử: "Đừng sờ, đau."

    Sau đó hắn oán hận nói: "Không phải tất cả đều tại ngươi sao, ngươi cứ quấn lấy ta không cho ta đi, hại ta về muộn, bị đại ca sửa trị. Ngươi không thấy bây giờ ta vẫn còn ở đây phạt quỳ sao, làm thế nào để tìm ngươi."

    Nghe vậy, thân hình nhỏ nhắn cúi đầu đáp: "Xin lỗi. Ta không biết chuyện này sẽ xảy ra. Chân ngươi có đau không? Ta giúp ngươi xoa." Dứt lời, dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng xoa chân Yến Kiệt.

    Yến Kiệt cảm thấy thật ngứa ngáy, nói: "Được rồi, được rồi, vốn ta đã rất khó chịu, để ngươi xoa vào lại càng khó chịu hơn. Ta hỏi ngươi, ngươi có mang lệnh bài cho ta không?"

    Bóng người nhỏ nhắn cúi đầu xuống: "Thật xin lỗi."

    Yến Kiệt có chút nhụt chí nói: "Ngươi không cần lúc nào cũng nói xin lỗi. Ta biết ngươi cũng rất khó xử. Ngươi đi nhanh đi, nếu để đại ca ta biết ngươi ở đây, ta sẽ rất thảm."

    "Ta sẽ không đi đâu cả." Bóng người nhỏ nhắn dời người ra, ngồi cách Yến Kiệt một chút, nhẹ nhàng mà kiên định nói.

    Yến Kiệt: "Tại sao?" Thanh âm hơi đề cao chút, lại sợ Lệ Nhi nghe được, vội vàng hạ thấp thanh âm.

    "Đại  ca ngươi không có ở đây."

    "Ngươi làm sao biết?"

    "Bởi vì ta biết người ở phòng bên cạnh ngươi là một nữ nhân, không phải là nam nhân."

    Yến Kiệt kỳ quái hỏi: "Ngươi làm sao biết được."

    "Bởi vì hơi thở của nam nhân và nữ nhân khác nhau." Sau đó sâu kín hỏi: "Yến Kiệt, nữ nhân kia là gì của ngươi?"

    Yến Kiệt cười cười: "Đó nữ nhân của đại ca ta, ngươi dùng giọng điệu gì thế hả, giống như đang thẩm vấn phạm nhân."

    "Thật sao? Nàng không phải đến đoạt Yến Kiệt cùng Tiểu Quân sao?"

    Thì ra nữ tủ này tên là Tiểu Quân.

    Yến Kiệt lườm nàng một cái: "Trưởng huynh như cha, trưởng tẩu như mẹ, những lời này ngươi đã từng nghe qua chưa, dám bất kính với đại tẩu tương lai của ta, ngươi có phải không muốn sống nữa không."

    Tiểu Quân cúi đầu cụp mắt đáp: "Tiểu Quân biết sai rồi. Yến Kiệt ngươi đừng tức giận." Giọng nói uyển chuyển êm tai, khiến người ta yêu mến.

    Trong lòng Yến Kiệt không khỏi khẽ động, nương theo ánh trăng nhìn Tiểu Quân, khuôn mặt ngăm đen đầy mụn mủ của Tiểu Quân dưới ánh trăng vẫn chói mắt như vậy.

    Yến Kiệt không khỏi hoảng sợ, vội vàng dời ánh mắt: "Tiểu Quân, đại ca ta tuy rằng hiện tại không ở trong phòng, nhưng rất nhanh sẽ trở về, ngươi đi nhanh đi. Hơn nữa ngươi lén lút ra khỏi mê vụ lâm như vậy, bị ngoại tổ mẫu biết được, không phải sẽ bị mắng sao?"

    Tiểu Quân cười ngọt ngào: "Yến Kiệt, ngươi lo lắng cho ta ư?"

    Trong lòng Yến Kiệt lại run lên, rùng mình một cái đáp: "Đúng vậy, ngươi đi nhanh đi."

    Tiểu Quân cúi đầu xuống: "Ngươi đừng lo lắng. Lần này ngoại tổ mẫu kêu ta đến."

    Yến Kiệt kỳ quái hỏi: "Làm sao có thể để ngươi đến tìm ta? Ta thấy ngoại tổ mẫu ngươi tựa hồ thập phần không thích ta, hôm nay nếu không phải ngươi khổ sở cầu tình, ta đã sớm bị bà một chưởng vỗ chết rồi."

    Tiểu Quân dùng tay kéo kéo tóc, ôn nhu nói: "Yến Kiệt. Ngươi đừng tức giận với ngoại tổ mẫu. Ngoại tổ mẫu thương ta nhất, bà sợ ngươi khi dễ ta mới như vậy. Ta đã nói với ngoại tổ mẫu, nếu không cho ta ở cùng ngươi, ta thà nhảy vào hoa trì Địa Tạng. Cho nên ngoại tổ mẫu để ta tới tìm ngươi."

    Yến Kiệt càng nhìn mặt của Tiểu Quân càng cảm thấy đáng sợ, nói: "Ta làm sao có thể khi dễ ngươi. Chỉ là hôm nay lần đầu tiên gặp ngươi bị hoảng sợ, cho nên mới động thủ đánh ngươi, đúng rồi, không đả thương ngươi chứ."

    Tiểu Quân lắc đầu: "Ta biết ngươi không phải cố ý."

    Yến Kiệt nhịn không được, liền hỏi: "Tiểu Quân, ngươi thật sự không đeo mặt nạ gì sao? Làn da của ngươi, a, ý ta là, nhìn ngươi môi đỏ răng trắng, lông mày thanh tú, sao da ngươi lại trông như thế."

    Sắc mặt Tiểu Quân có chút đỏ, nói: "Ngoại tổ mẫu nói, da của ta là bởi vì bị dị ứng với hoa địa tạng nên mới như vậy. Nếu rời khỏi huyết trì và mê vụ lâm, rất nhanh sẽ trắng nõn mềm mại như da của ngươi."

    Yến Kiệt kỳ quái hỏi: "Rời khỏi huyết trì? Ngươi đi đâu?"

    Tiểu Quân thẹn thùng cúi đầu: "Vậy phải hỏi ngươi a, ngươi đi đâu, ta liền cùng ngươi đi đến đó."

    Yến Kiệt có chút bối rối: "Tiểu Quân, không phải ngươi nói đùa chứ? Những lời như vậy không thể nói lung tung."

    Tiểu Quân nhìn Yến Kiệt, thâm tình chậm rãi nói: "Ngoại tổ mẫu nói, các ngươi đến Ngọc Nữ Sơn nhất định là có mục đích, không giống với những người đầu quân cho Tỷ Muội cung, phục dụng trung tâm hoàn. Các ngươi sẽ sớm rời khỏi đây."

    Yến Kiệt cười nói: "Ngoại tổ mẫu ngươi rất thông tuệ nha."

    Tiểu Quân gật đầu, vẻ mặt sùng bái nói: "Đúng vậy. Chính là bởi vì ngoại tổ mẫu ta thông tuệ như vậy, cho nên người của Tỷ Muội Cung mới có thể cùng Huyết Trì phái chúng ta ở trong Ngọc Nữ sơn chung sống hòa bình."

    "Đó là bởi vì hai bang phái các ngươi phải lợi dụng lẫn nhau. Người của Huyết Trì phái cần người của Tỷ Muội Cung để vận chuyển vật tư, Huyết Trì phái các ngươi liền cung cấp địa tạng hoa cho bọn chúng làm độc dược hại người."

    Tiểu Quân cúi đầu, nước mắt lưng tròng nói: "Chúng ta cũng không muốn a. Chỉ là bởi vì trận động đất hai năm trước, khiến toàn bộ kho dự trữ lương thực cùng tiền tài dưới lòng đất của chúng ta bị chôn vùi, nếu không phải Tỷ Muội cung giúp chúng ta, chúng ta đều sẽ chết đói."

    Yến Kiệt không đành lòng nói: "Ta cũng không có trách ngươi. Chuyện giữa các bang phái đó, ngươi cũng không quản được.  Đúng rồi, bà bà bảo ngươi đến tìm ta làm gì?"

    Tiểu Quân mỉm cười: "Kỳ thật, ngoại tổ mẫu cho ta đi gặp đại ca ngươi."

    "Gặp đại ca ta? Tại sao?"

    "Ngoại tổ mẫu nói ta đi cầu đại ca ngươi đồng ý chuyện của chúng ta."

    "Chuyện của chúng ta, chuyện gì của chúng ta? Tiểu Quân, ngươi không được nói lung tung, sẽ xảy ra án mạng a." Yến Kiệt hận không thể có một cái lỗ trên mặt đất, để mình dễ trốn vào.

    Tiểu Quân lại cúi đầu: "Hôm nay lúc ngươi ở trong mê vụ lâm, nhìn thấy ta...thấy ta không mặc y phục..."

    "Chờ đã, chờ đã." Yến Kiệt nói: "Chuyện đó không thể đổ lỗi cho ta. Rừng rậm của các ngươi quái dị như vậy, ta đi vào liền lạc đường, ta là đánh bậy đánh bạ từ trên núi rơi xuống thanh đàm, ta cũng không biết ngươi sẽ tắm rửa trong thanh đàm kia."

    Tiểu Quân cười nói: "Cho nên ngoại tổ mẫu nói đây là ý trời. Mười sáu năm qua, ngươi là người đầu tiên không chết dưới địa hoả cũng không cần người dẫn đường mà có thể xuyên qua mê vụ lâm, mà ngày này, vừa đúng vào sinh thần lần thứ 16 của ta, theo truyền thống cổ xưa của phái Huyết Trì, chúng ta cầu nguyện gặp được người yêu mình trong thanh đàm, kết quả ngươi liền rơi xuống trước mặt ta. Ngươi là nam tử đầu tiên ta nhìn thấy trong 16 năm qua. Ngươi có biết lúc đó ta hạnh phúc bao nhiêu, kinh ngạc bao nhiêu không?"

    Yến Kiệt trong lòng thầm nghĩ: Trời ạ, ngươi biết lúc ấy ta kinh ngạc bao nhiêu, kinh hoảng bao nhiêu không? Xuyên qua bóng tối đột nhiên rơi xuống nước lạnh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt giống như một con ma đầu bù tóc rối... Yến Kiệt lại rùng mình một cái: Trên đời này sao lại có cô nương xấu xí như Tiểu Quân a? Ông trời thật quá tàn nhẫn.

    Truyền thuyết ngàn năm, kiếp trước ước định, ngươi ta có duyên, gặp nhau thanh đàm. Chỉ là ngươi nhìn ta giống như hoa sen trong nước, ta lại thấy ngươi như ác ma chuyển thế, đây là một đoạn nghiệt duyên thế nào a, ông trời ơi, nguyệt lão ơi, các ngươi bị mất trí sao? Ai.

    Tiểu Quân vẫn đắm chìm trong hồi ức tươi đẹp kia, bị tiếng thở dài của Yến Kiệt đánh thức, sắc mặt càng đỏ lên, nói: "Chỉ là ngươi khi đó kiên quyết không chịu cùng ta đi gặp ngoại tổ mẫu, còn đánh ta một chưởng. Nhưng ta không trách ngươi."

    Yến Kiệt cười khổ: "Cảm tạ ngươi có thể thông cảm cho tình cảnh lúc đó của ta. Có điều, Tiểu Quân, ngươi phải biết rằng có một số truyền thuyết không đáng tin. Ngươi đừng quá coi là thật nha. Huyết Trì phái các ngươi cái gì mà mệnh định nhân duyên gặp nhau tại thanh đàm không thể coi là thật. Còn nữa, ngươi biết không, trên thế gian này có rất rất nhiều nam nhân nha, bọn hắn đều trông đặc biệt anh tuấn, chỉ là ngươi chưa từng gặp qua, về sau ta có thể mang ngươi đi ra người xem một chút, ngươi lại cẩn thận chọn lựa."

    Lệ Nhi ở phòng bên cạnh nghe vậy không khỏi nổi giận. Cô nương tên Tiểu Quân kia đối Yến Kiệt thâm tình như thế, Yến Kiệt lại nói cái gì lung tung lộn xộn.

    Tiểu Quân sâu kín hỏi: "Yến Kiệt, ngươi chẳng lẽ không thích ta sao?"
    Yến Kiệt uyển chuyển lại kiên quyết nói: "Tiểu Quân, ngươi là một cô nương thiện lương, hôm nay lại cứu mạng ta từ dưới tay ngoại tổ mẫu ngươi, ta thập phần cảm kích ngươi, nhưng mà, chúng ta mới quen biết không lâu, có phải thích hay không cùng cảm kích là hai chuyện khác nhau."

    Tiểu Quân trầm mặc nửa ngày, nói: "Hôm nay, sau khi ngươi bị ngoại tổ mẫu bắt được, ngoại tổ mẫu từng để ta ra ngoài, nói chuyện một mình với ngươi. Sau đó ngươi chọc giận ngoại tổ mẫu, chạy ra ngoài, ngoại tổ mẫu ở phía sau đuổi giết ngươi, ta hướng ngoại tổ mẫu cầu tình cho ngươi. Ngươi lại thà chết còn hơn muốn đáp ứng chuyện lấy ta làm thê phải không?"

    Yến Kiệt trầm mặc một lát, gật đầu nói: "Là ngoại tổ mẫu nói cho ngươi sao?" Trong lòng tuy rằng cảm thấy có chút có lỗi với Tiểu Quân, nhưng vẫn trực tiếp thừa nhận thì tốt hơn. Hắn cũng không muốn lấy một người xấu xí như vậy làm thê tử. Tuy rằng Tiểu Quân không có gì không tốt, nhưng mà bộ dạng cũng hơi tàn nhẫn một chút.

    Tiểu Quân lại nở nụ cười, nói:  "Ngoại tổ mẫu nói là bởi vì ngươi sợ đại ca ngươi tức giận mới không dám đồng ý. Cho nên lần này ngoại tổ mẫu bảo ta trực tiếp đi cầu đại ca ngươi, nói cho hắn biết, chúng ta thật lòng yêu nhau, thỉnh hắn đồng ý để ta làm thê tử ngươi."

    "Thật lòng yêu nhau, làm thê tử ta?" Yến Kiệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lúc chiều ở mê vụ lâm, võ công ngoại tổ mẫu gì đó của Tiểu Quân cực kỳ cao cường, Yến Kiệt không phải là đối thủ. Ngoại tổ mẫu nhất định phải ép buộc Yến Kiệt tuân thủ quy định của phái Huyết Trì, lấy Tiểu Quân làm thê tử. Yến Kiệt bất đắc dĩ nói hôn nhân đại sự, chưa bẩm báo đại ca mình cũng không dám làm chủ. Nào biết ngoại tổ mẫu cùng Tiểu Quân kia đều coi là thật.

    Kỳ thật đây chỉ là kế hoãn binh của Yến Kiệt. Hắn nghĩ ngoại tổ mẫu cùng Tiểu Quân đều là người của phái Huyết Trì, cả đời cũng không thể bước ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm nửa bước, nào có cơ hội nhìn thấy đại ca của mình, nên mới dùng lý do này để đẩy Tiểu Quân ra. Vội vàng nói: "Tiểu Quân, ngươi muốn hại chết ta sao? Ta nói yêu ngươi khi nào? Ngươi cũng không thể nói lung tung với đại ca ta."

    Tiểu Quân có chút sợ hãi, nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: "Lúc ta đưa ngươi ra khỏi mê vụ lâm, ngươi không phải đã nói, nguyện ý ở cùng ta sao, còn nói, buổi tối sẽ đến tìm ta. ngươi còn tặng ngọc bội này cho ta."

    Yến Kiệt không khỏi có chút xấu hổ, nói: "Tiểu Quân, thực xin lỗi, ta, ta đúng là đã nói như vậy, nhưng chỉ là muốn lừa gạt lấy lệnh bài của ngươi. Ta xin lỗi."

    Tiểu Quân nhìn Yến Kiệt, nhịn không được thấp giọng khóc lên: "Làm sao có thể chứ? Ngươi không phải đã nhận túi hương của ta sao, lại cũng mang theo bên mình, sao có thể là lừa gạt ta."

    Lúc này Yến Kiệt cũng vô cùng ảo não, hắn cứng rắn nói: "Ngọc bội của ta rơi trên mặt đất, là ngươi nhặt mà không chịu trả lại cho ta. Ngươi đưa túi hương cho ta, ta xuất phát từ lễ phép mới nhận a, ta cũng không phải muốn mang theo trên người, mà là kể từ sau khi ta trở về đã bị đại ca giáo huấn, đại ca vừa mới ra cửa, lại lệnh cho ta quỳ ở chỗ này, cho nên ta không có cơ hội vứt nó đi a. Hiện tại vừa vặn trả lại cho ngươi." Dứt lời, từ trong ngực lấy ra một cái túi hương thủ công hình lục giác cực kỳ tinh xảo, đưa cho Tiểu Quân.

    Sau đó nói: "Ngươi vừa vặn cũng đưa ngọc bội cho ta, chúng ta liền thanh toán xong."

    Tiểu Quân khóc nức nở, lại lấy tay che trước ngực: "Ta không trả lại cho ngươi."

    "Đó là ngọc bội tổ truyền nhà ta, vì cái gì không chịu trả? Ngươi còn không mau cầm lấy túi hương của ngươi đi. Tiểu Quân không những không nhận, ngược lại lui về phía sau một bước, né tránh Yến Kiệt.

    Yến Kiệt quỳ ở đó, không dám di chuyển, trừng mắt quát: "Tiểu Quân, còn không mau tới đây cho ta, có tin ta lại đánh ngươi một chưởng không!"

     "Ngươi dám!" Rèm cửa vừa nhấc lên, Lệ Nhi liền xông vào. Lệ Nhi ở phòng bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa. Yến Kiệt tên vô lại này, sao có thể khi dễ nữ hài tử người ta như thế.

    Lệ Nhi mắng: "Yến Kiệt, ngươi đừng quá đáng."

    Yến Kiệt nhìn thấy là Lệ Nhi, biết lời của mình và Tiểu Quân đều bị nàng nghe được, lại cũng không chịu thua, nói: "Đại tẩu, chuyện của ta ngươi không cần quản."

    Yến Kiệt tuy rằng ở trước mặt đại ca cùng nghĩa phụ rất quy củ, nhưng tính tình lại kiệt ngạo bất tuân nhất, cũng ngang bướng nhất. Trước kia lúc ở Bão Long sơn trang, thường trêu cợt Hồng Nhi cùng Lệ Nhi. Lấy thân phận chủ tử sai sử Hồng Nhi, Lệ Nhi làm việc. Thường xuyên khiển trách hai người.

    Sau này, khi Yến Văn và Lệ Nhi yêu nhau, Yến Kiệt vẫn rất thô lỗ với Lệ Nhi. Sau khi bị Yến Văn giáo huấn vài lần, mới có chút thu liễm. Nhưng cũng chỉ là ở trước mặt Yến Văn giả bộ cung kính với Lệ nhi một chút, trong lòng vẫn coi Lệ Nhi như nha hoàn.

    Tiếng đại tẩu này, cũng là kêu thành ý vị trào phúng nhiều hơn là tôn kính.

    Lệ Nhi đỏ mặt, nói: "Ngươi làm không đúng, ta phải quản. Tiểu Quân có gì không tốt, ngươi lại muốn đối xử với nàng như vậy." Nói xong, nhìn về phía Tiểu Quân, Tiểu Quân cũng nhìn thẳng nàng.

    Lệ Nhi nhìn mặt Tiểu Quân, há miệng, nửa ngày không nói nên lời. Sao Tiểu Quân lại xấu xí như vậy. Lệ Nhi lắp bắp hỏi: "Tiểu... Quân cô nương, mặt của ngươi trung...trúng độc sao?"

    Mặt Tiểu Quân đỏ lên. Bởi vì đỏ mặt, những nốt mụn mủ kia có vẻ càng thêm chói mắt cùng khủng bố. "Ta bị dị ứng, chỉ cần ta chữa khỏi là được." Tiểu Quân hận không thể vùi đầu vào trong cổ áo.

    Lệ Nhi cũng đỏ mặt, nói: "Xin lỗi, cái kia, cái kia..."

    Yến Kiệt dùng một bộ dạng ngươi minh bạch rồi chứ nhìn Lệ Nhi, nói: "Thế nào, đại tẩu? Ta đã từng nói ngươi không cần quản nha."

    Lệ Nhi nhất thời cũng ngốc ở nơi đó, không biết nói cái gì mới tốt.

    Tiểu Quân nhìn Yến Kiệt, lại nhìn Lệ Nhi, bỗng nhiên che mặt mà đi.

    Lệ Nhi há miệng, lại không kêu ra tiếng. Nàng ngẩn người một hồi, xoay người đi ra khỏi phòng Yến Kiệt.

    "Không được nói cho đại ca, ngươi hiểu không?" Phía sau truyền đến giọng nói có chút uy hiếp của Yến Kiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro