Chương 35: Uyên ương sát thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ngọc Kỳ và Ngọc Lân ra khỏi Hàn Dạ Vô Vọng Trận, gặp đội trưởng đội ngũ đẳng thị vệ Mạnh Cử. Sau khi hiểu rõ hiềm khích của Mạnh Cử cùng Ngọc Lân, Ngọc Kỳ khuyên Mạnh Cử rời khỏi Tỷ Muội Cung, đồng thời hứa với Mạnh Cử, tương lai tất sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện trước mặt chưởng môn Võ Đang, trả lại trong sạch cho Mạnh Cử, để Mạnh Cử quay về Võ Đang.

     Mạnh Cử vốn nhất thời căm phẫn mới gia nhập Tỷ Muội Cung, dưới sự khuyên bảo của Ngọc Kỳ, liền phản chiến.

     Ngọc Kỳ hỏi cặn kẽ tình hình Tỷ Muội Cung trong Ngọc Nữ Sơn, nhưng Mạnh Cử mới gia nhập không lâu, địa vị khá thấp, biết không nhiều.

     Mạnh Cử: "Ngũ đẳng thị vệ chúng ta cũng là ngày hôm qua mới từ mật đạo tiến vào Ngọc Nữ sơn. Cao thủ trong Ngọc Nữ sơn cũng không nhiều, phần lớn là nhất đẳng thị vệ, chỉ làm chút việc tuần sát hàng ngày cùng khuân vác."

     "Khuân vác?" Ngọc Lân rất hiếu kì.

     Mạnh Cử: "Lần này chúng ta tiến vào Ngọc Nữ Sơn là để vận chuyển một lô hàng quý giá. Vốn dĩ nhận được mệnh lệnh một khi bàn giao hàng hóa, liền lập tức rời đi. Nhưng Nguyễn Phó Cung Chủ lại lệnh chúng ta lưu lại. Đúng, nghe nói Trục Nhật đại công chúa đã tới đây, đại phò mã cũng sắp đuổi tới."

     "Đại phò mã?" Ngọc Lân cười nói: "Chẳng lẽ là Liễu Tam Biến?"

     Mạnh Cử càng cả kinh: "Tam kiếm trong thiên hạ thập kiếm – Hàn Tâm công tử Liễu Tam Biến?"

     Ngọc Lân cười nói: "Đúng vậy. Liễu Tam Biến này rõ ràng đã là lão đầu sáu bảy mươi tuổi, còn gọi là Hàn Tâm công tử, còn làm cái gì đại phò mã. Thật sự là..." Vô cùng biến thái, bốn chữ này, Ngọc Lân nhìn đại ca, không dám nói ra.

     Ngọc Kỳ: "Trục Nhật đã đến. Nguyễn Linh Linh, tăng thêm Liễu Tam Biến. Trận chiến Ngọc Nữ Sơn xem ra cũng không dễ dàng a."

     Mạnh Cử nhìn hai huynh đệ, bộ dạng tựa như đang tiên đoán. Ngọc Lân: "Ngươi muốn nói cái gì?"

     "Còn có một vị thiếu cung chủ tên Trục Nguyệt, nghe nói Hồng Nhan Mị Tình Kiếm đã qua thất trọng, cũng là một cường địch a. Nghe nói vị thiếu cung chủ này cũng tới Ngọc Nữ Sơn, chỉ là còn chưa thấy được người."

     Ngọc Lân nhìn đại ca, không nói gì.

     Ngọc Kỳ hỏi: "Trong viện này là ai ở?"

     Mạnh Cử lắc đầu: "Ta cũng không biết. Chúng ta chỉ phụng mệnh thủ vệ cái viện này. Nhưng chúng ta lại không được phép bước vào hậu viện một bước."

     Ngọc Kỳ cười nói: "Đi xem một chút."

     Hậu viện rất yên tĩnh. Một gian nhà lớn bằng gạch xanh. Trong sân có bốn người. Hai nam hai nữ. Trong viện có một cái bàn đá. Có hai chiếc ghế đá bên cạnh bàn. Một bạch y nam tử đang đọc sách, bên cạnh hắn là một hồng y nữ tử đang cắm hoa. Trước cửa phòng phía sau bọn họ, một hoàng y nữ tử đang ngồi thêu thùa bên cửa. Dưới giàn hoa bên trái, một hắc y nam tử đang đánh đàn.

     Bế Nguyệt Tu Hoa, Trầm Ngư Lạc Nhạn. Hiện tại là hai đôi uyên ương sát thủ nổi danh nhất trên giang hồ. Bọn hắn vốn đều là đệ tử danh môn chính phái, sư môn của bọn hắn xưa nay bất hòa, nhưng bọn hắn lại gặp nhau, yêu nhau, lại đều không được sư môn dung thứ. Bọn hắn lựa chọn tình yêu, ruồng bỏ sư môn.

     Trên giang hồ, kẻ ruồng bỏ sư môn đều là tà ma ngoại đạo, đều bị người người phỉ nhổ. Bọn hắn không có chốn dung thân, cũng không thể mưu sinh. Cho nên, bọn hắn lựa chọn phương pháp đơn giản nhất: Giết người. Chỉ cần ngươi xuất ra đủ tiền, bọn hắn liền sẽ vì ngươi giết bất luận kẻ nào, cho dù là người đã từng là tôn trưởng trong sư môn bọn hắn.

     Bọn hắn gây nên sự phẫn nộ trong giang hồ, bị truy sát không ngừng. Một năm trước, bọn hắn đột nhiên mai danh ẩn tích. Nguyên lai, bọn hắn vậy mà được giấu trong Ngọc Nữ Sơn, trở thành người của Tỷ Muội Cung.

     Trầm Ngư vũ khí là sách, Lạc Nhạn vũ khí là hoa, Bế Nguyệt vũ khí là đàn, Tu Hoa vũ khí là châm.

     Không cần phải nhiều lời, lễ nghi đơn giản trong giang hồ chính là hai từ: Quần ẩu. Sau một canh giờ, thắng bại đã rõ.

     Sách nát, hoa gãy, đàn đoạn, châm bay.

     Ngọc Kỳ bị thương ba chỗ, Ngọc Lân tổn thương bốn chỗ, Mạnh Cử gần như chỉ còn nửa cái mạng.

     Tu Hoa lệ rơi đầy mặt: "Vì cái gì, vì cái gì các người vẫn không buông tha chúng ta?"

     Ngọc Kỳ thở dài: "Đạo khác biệt. Các người đã đầu nhập Tỷ Muội Cung, hẳn cũng đã nghĩ đến hậu quả hôm nay."

     "Đầu nhập Tỷ Muội Cung?"Trầm Ngư cười ha ha, lại phun ra một ngụm máu tươi, tiếng cười đoạn tuyệt.

     "Làm tốt lắm." Vài tiếng vỗ tay vang lên. Ngọc Kỳ không khỏi biến sắc. Một cung trang nữ tử được mấy tỳ nữ tháp tùng chậm rãi mà đến.

     "Nguyễn Linh Linh!" Ngọc Lân giận dữ hét. Lập tức liền muốn lao ra. Ngọc Kỳ nhẹ nhàng giữ lại hắn.

     Nguyễn Linh Linh mỉm cười, uyển chuyển đi tới trước mặt đám người: "A, đều bị thương rồi . Chẳng qua, xem ra vẫn là đệ tử Phó gia cao minh hơn một chút, chết chính là bốn kẻ ngu xuẩn các ngươi."

     Tu Hoa tức giận trợn to hai mắt: "Nguyễn Linh Linh, ngươi là kẻ thất tín. Ngươi đã từng hứa với chúng ta, chỉ cần chúng ta không bước ra khỏi viện này một bước, ngươi sẽ không giết chúng ta."

     Nguyễn Linh Linh cười nói: "Xem muội muội nói kìa, ta đã đáp ứng ngươi, sao có thể không giữ lời? Bọn hắn cũng không phải ta phái tới giết các ngươi. Bọn hắn là tới giết ta. Sao vậy, các ngươi nói không nói rõ ràng liền động thủ sao? Người trẻ tuổi thật đúng là lỗ mãng."

     Dứt lời lại ha ha cười lên.

     Ngọc Kỳ chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

     Tu Hoa nhìn bọn người Ngọc Kỳ, lại nhìn Nguyễn Linh Linh, rồi nhìn ba người đã tắt thở, cắn răng nói: "Nguyễn Linh Linh, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nói dứt lời, bỗng nhiên hướng Nguyễn Linh Linh đánh tới. Nguyễn Linh Linh nhẹ nhàng vung tay lên, thân thể Tu Hoa "ầm" một tiếng, lại bay trở về, vừa vặn rơi đến bên cạnh Bế Nguyệt. Tu Hoa đưa tay về phía Bế Nguyệt, dùng hết khí lực, lại vẫn thiếu một chút. Tu Hoa cũng tắt thở.

     Nguyễn Linh Linh thở dài một cái, có chút thú vị nhìn về phía Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân, sau đó khen ngợi: "Hai người các ngươi thật không hổ là nhi tử của tam tỷ, lớn lên anh tuấn soái khí như vậy. Tam tỷ ở dưới suối vàng nếu biết được, chắc hẳn rất vui mừng."

     Ngọc Lân quát: "Yêu nữ nhà ngươi, câm miệng cho ta. Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến mẫu thân ta."

     Nguyễn Linh Linh tức giận không vui nói: "Đây là gia giáo của Phó gia các ngươi sao, sao có thể vô lễ với trưởng bối như vậy."

     Ngọc Lân hừ lạnh một tiếng: "Trưởng bối? Uổng cho ngươi còn nói được ra miệng. Ngươi giết phụ mẫu ta, giết hơn một trăm nhân mạng của Tiểu Hàn Sơn ta, ta hận không thể lập tức giết chết ngươi."

     Nguyễn Linh Linh mỉm cười: "A, vậy sao các người còn chưa động thủ."

     Ngọc Kỳ nhẹ hít vào một hơi nói: "Chúng ta bây giờ không phải là đối thủ của ngươi. Tùy tiện ra tay, sẽ chỉ lưu lại tiếc nuối."

     Ngọc Lân vốn đã nhịn không được, nghe lời nói của đại ca, trong lòng sợ hãi cả kinh, vội âm thầm điều tức, bình ổn tâm trí. Trước mắt, mình cùng đại ca đều đã trải qua một trận ác chiến, coi như hai người liều cả tính mạng, cũng chưa chắc có thể tru sát Nguyễn Linh Linh dưới kiếm.

     Trong mắt Nguyễn Linh Linh lóe lên một tia sát ý, lạnh nhạt cười nói: "Không ngờ được, không ngờ được các ngươi tuy tuổi còn trẻ, nhưng cũng hữu dũng hữu mưu, biết tiến biết lùi. Thật hiếm thấy. Thật hiếm thấy"

     Ngọc Kỳ lãnh đạm nói: "Không cần nói nhảm nhiều như vậy. Chúng ta mặc dù không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cũng sẽ không khoanh tay chịu chết."

     Đôi mắt Nguyễn Linh Linh chuyển một cái: "Các người muốn chạy trốn?"

     Ngọc Kỳ không nói gì. Nguyễn Linh Linh đắc ý cười nói: "Các ngươi có biết đây là nơi nào hay không? Ta lại không nhìn ra thủ đoạn của nha đầu Trục Nguyệt ngu xuẩn kia sao. Ta cố ý thả hai người các ngươi đến đây, chính là để các ngươi có đi mà không có về."

     Ngọc Kỳ một bên điều tức, một bên nói: "Thì sao, chẳng lẽ chúng ta có thể ra khỏi Hàn Dạ Vô Vọng Trận, cũng ở trong dự liệu của ngươi sao?"

     Nguyễn Linh Linh cười nói: "Tên phế vật Bá Âm kia, Hàn Dạ Vô Vọng Trận của hắn chẳng qua chỉ có tám tầng, cái gọi là thất phẩm, chỉ có thể hù dọa người bình thường trong giang hồ, sao có thể làm khó được môn hạ của Kim Long Lệnh Chủ. Sát cục chân chính chính là ở đây."

     Ngọc Kỳ nói: "Trầm Ngư Lạc Nhạn, Bế Nguyệt Tu Hoa?"

     Nguyễn Linh Linh: "Đúng vậy. Hàn Dạ Vô Vọng Trận mặc dù không vây khốn được các người, nhưng cũng sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực của các người. Bốn người bọn họ nhất định nghĩ rằng đám các ngươi là ta phái tới lấy mạng bọn họ, chắc hẳn cũng sẽ toàn lực ứng phó. Ta đã nghĩ, trường hợp tốt nhất là các ngươi sẽ chiến thành lưỡng bại câu thương. Chẳng qua vẫn là vượt quá dự liệu của ta, bọn hắn lại vô dụng như vậy."

     Ngọc Kỳ nhìn thi thể bốn người, không khỏi im lặng.

     Nguyễn Linh Linh cười nói: "Ngươi cũng không cần áy náy. Ngươi ở đây trông thấy bọn hắn, tự nhiên sẽ cho rằng bọn hắn là người của Tỷ Muội Cung ta. Kỳ thật, bốn người này vô cùng cứng đầu, thà chết cũng không nguyện ý đầu nhập dưới trướng Tỷ Muội Cung ta. Lúc ấy ta nhất thời mềm lòng, đáp ứng không giết bọn hắn, nhưng cũng không bỏ được cứ như vậy thả bọn hắn rời đi. Nghĩ rằng có thể chậm rãi cảm hóa, nào biết đã qua hơn một năm nay, cũng lãng phí lương thực. Các ngươi đến vừa hay thay ta trừ một cái tâm bệnh, bọn hắn chết cũng coi như xứng đáng với lương thực của ta. Các ngươi lại bị trọng thương, ta nếu muốn giết các ngươi cũng càng dễ dàng một chút."

     Ngọc Lân khẽ nói: "Dễ dàng, vậy ngươi không ngại hãy thử một chút."

     Nguyễn Linh Linh nhướng mày, nói: "A, xem ra tâm pháp Phó gia quả nhiên thần kỳ, mới nói chuyện một hồi, khí tức của các ngươi đã ổn định hơn nhiều. Có điều, ta nếu muốn giết các ngươi, vẫn dễ như trở bàn tay. Chẳng qua. . ."

     Ngọc Kỳ không nói chuyện, Ngọc Lân cũng không nói gì. Nguyễn Linh Linh thấy hai người không tiếp lời, cười nhẹ một tiếng, đành phải tự mình nói tiếp: "Có điều, nếu các ngươi muốn sống cũng rất dễ, chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện, ta. . ."

     "Miễn bàn!" Ngọc Lân chém đinh chặt sắt đánh gãy lời Nguyễn Linh Linh. Nguyễn Linh Linh biến sắc: "Đồ không biết tốt xấu, chẳng lẽ thật cho rằng ta không dám giết các ngươi sao?"

     "Bớt nói nhảm." Ngọc Lân hét lên. Ngọc Kỳ lắc đầu, nhẹ giọng quát: "Ngọc Lân, chờ một chút."

     Sau đó đối Nguyễn Linh Linh nói: "Năm đó là ngươi sai khiến Tam Đồ đồ sát phụ mẫu ta?"

     Nguyễn Linh Linh gật nhẹ đầu.

     Ngọc Kỳ kiềm nén lửa giận, tiếp tục hỏi: "Trục Nguyệt đến cùng là nữ nhi của ai?"

     Nguyễn Linh Linh mỉm cười: "Nàng là nữ nhi của ta."

     "Ngươi nói láo!"

     Nguyễn Linh Linh cười nói: "Sao, không tin sao? Nguyễn Linh Linh ta đã làm ra được, liền không sợ trách nhiệm. Trục Nguyệt đích thật do ta hoài thai mười tháng sinh ra. Làm sao, ngươi thích nàng?"

     Nói dứt lời, giống như nghe được cái gì đặc biệt buồn cười, cười lên ha hả.

     Ngọc Kỳ há miệng, phun ra một ngụm máu tươi. Ngọc diện đỏ bừng. Hắn đột nhiên ôm lấy Mạnh Cử, quát: "Đi." Dứt lời, đi đầu nhảy về phía sau. Ngọc Lân nghiến răng, cũng theo sau Ngọc Kỳ.

     Nguyễn Linh Linh ngẩn người, khẽ nói: "Dám đùa giỡn lão nương." Hai tay áo duỗi ra, mau chóng đuổi theo.

     Khí huyết trong cơ thể Ngọc Kỳ sôi trào. Trục Nguyệt thật sự là do Nguyễn Linh Linh sinh ra sao, không có khả năng, nhất định là nàng nói láo.

     Phóng qua hai cái viện lạc, phía trước là một mảnh rừng rậm đen nhánh. Ngọc Kỳ dừng một chút, liền muốn tiến vào.

     Chưởng phong của Nguyễn Linh Linh đã đến. Ngọc Kỳ đỡ lấy bằng một tay, lui ra phía sau mấy bước, cố nén máu tươi đang chực trào khỏi miệng. Ngọc Lân vọt lên trước, một kiếm đón lấy chiêu thức của Nguyễn Linh Linh.

     Ngọc Kỳ đem Mạnh Cử buông xuống. Mạnh Cử mới vừa rồi bị tiếng đàn của Bế Nguyệt tổn thương tới nội phủ, không còn sức để đứng dậy. Mạnh Cử hổ thẹn mà nói: "Ngọc Kỳ huynh, ngươi không cần lo cho ta, ngươi cùng Ngọc Lân thoát chết quan trọng hơn."

     Ngọc Kỳ cười một tiếng: "Mạnh huynh nói gì vậy. Ta cùng Ngọc Lân nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, để ngươi quay về Võ Đang." Dứt lời, vung kiếm cùng Ngọc Lân sóng vai chiến đấu.

     "Quay về Võ Đang?" Nguyễn Linh Linh một bên ứng đối hai huynh đệ liên thủ tiến công, một bên cười nói: "Hắn nỡ rời khỏi Tỷ Muội Cung sao? Hắn nỡ rời khỏi Trục Nguyệt sao?"

     "Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Ngọc Lân mắng.

     "Ta nói bậy?"Nguyễn Linh Linh cười nói: "Huynh đệ các ngươi thật đúng là ngây thơ nha."

     Mạnh Cử xấu hổ mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói: "Không sai. Ta là bị quỷ mê tâm khiếu, động lòng trước sắc đẹp của Trục Nguyệt. Chuẩn bị thề chết dốc sức cho Tỷ Muội Cung. Ta thật xin lỗi sư phụ, thật xin lỗi Võ Đang." Dứt lời, bỗng nhiên giơ tay hướng đầu của mình đập tới, chuẩn bị tự sát.

     Vỏ kiếm của Ngọc Kỳ bay ra đập vào tay Mạnh Cử: "Mạnh huynh, người không phải thánh nhân, ai mà không từng phạm sai. Mạnh huynh đã có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, cần gì phải lại canh cánh trong lòng."

     Mạnh Cử thở dài một tiếng, hai mắt rưng rưng.

     Nguyễn Linh Linh đùa cợt hừ một tiếng, nói: "Rất tốt, vậy ta liền đưa ba người các ngươi cùng nhau quy thiên." Chưởng pháp biến đổi, công kích càng hiện ra sắc bén.

     Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân vốn bị thương, nội lực của Nguyễn Linh Linh lại thâm hậu, hơn xa hai người, không quá năm sáu mươi chiêu, hai người đã không còn sức đánh trả. Ngọc Kỳ bỗng nhiên đưa tay vào ngực, móc ra một cái bình nhỏ. Ngọc Lân cắn răng một cái, vung ra liên tiếp ba kiếm, để Ngọc Kỳ có thời gian đem đồ vật bên trong bình nhỏ ngửa đầu nuốt xuống.

     Nguyễn Linh Linh không thèm để ý, nói: "Sao vậy, muốn tự sát sao?"

     Sắc mặt Ngọc Kỳ bỗng nhiên trở nên hồng nhuận, hắn hít sâu một hơi, hai mắt đỏ bừng. Hắn quát: "Ngọc Lân, ngươi đi giúp Mạnh huynh." Trường kiếm đột nhiên hướng Nguyễn Linh Linh đánh tới. Tay phải Nguyễn Linh Linh nhẹ nhàng đẩy một cái, nào biết, nội lực của Ngọc Kỳ đột nhiên trở nên cương mãnh, trường kiếm thế như chẻ tre, không bị ảnh hưởng chút nào. Nguyễn Linh Linh ngẩn người, vội vàng biến chiêu tránh đi. "Xoạt" một cái, tay áo bị kiếm khí của Ngọc Kỳ chém đứt một đoạn.

     Nguyên lai Ngọc Kỳ lại đã phục dụng Khởi Tử Hồi Sinh Hoàn cực kỳ tổn hại thân thể. Loại dược hoàn này có thể kích phát tiềm năng của cơ thể, để ngươi trong khoảng thời gian ngắn có được lực bộc phát cực mạnh, nhưng đối với thân thể thập phần tổn hại. Nghe nói loại dược ngày chính là của sát thủ sử dụng, ở trong lúc nguy cấp liền có thể cứu mạng thoát thân, hoặc dùng để bức lui địch nhân dùng để tự sát. Nguyễn Linh Linh không nghĩ đến Ngọc Kỳ vậy mà sẽ có loại dược này.

     Bên này Ngọc Lân đã thoát khỏi chiến đoàn, ôm lấy Mạnh Cử, chạy thẳng vào rừng rậm đen kịt. Ngọc Kỳ dùng sức chém ra một kiếm, thân pháp như cầu vồng, đuổi theo phía sau Ngọc Lân, cũng tiến vào trong rừng. Nguyễn Linh Linh đuổi theo không kịp, dừng bước một chút. Sau đó cười lạnh nói: "Rất tốt, coi như ta đoán chuẩn, các người không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể tiến vào Mê Vụ sâm lâm. Cũng tốt, các ngươi chết ở chỗ này, cũng là các ngươi tự tìm. Ta cũng có thể bớt được chút sát nghiệt."

     Sau đó là một tràn cười đắc ý.

     Trong rừng đen kịt một màu. Ngọc Kỳ lên tiếng: "Ngọc Lân cẩn thận."

     Ngọc Lân ôm lấy Mạnh Cử, cúi đầu đáp: "Đại ca không sao chứ."

     Ngọc Kỳ mỉm cười, dùng tay vỗ vỗ Ngọc Lân: "Chuyện Khởi Tử Hồi Sinh Hoàn ngươi phải giữ bí mật giúp đại ca. Nếu không, ta bị phạt thì thôi đi, lại còn sẽ liên lụy Tiểu Tỉnh."

     Khởi Tử Hồi Sinh Hoàn vốn là đồ do Bích Lạc thập nhị cung nghiên cứu chế tạo ra. Sau khi Tiểu Khanh tiếp nhận Bích Lạc thập nhị cung, Phó gia cũng liền hiểu rõ về Khởi Tử Hồi Sinh Hoàn. Sau khi Phó Long Tình nghiên cứu, cho rằng loại dược hoàn này được luyện chế từ thứ chứa một loại thành phần kích thích thần kinh, cực kỳ có hại cho thân thể. Hơn nữa dùng trong thời gian dài rất dễ bị nghiện, vì vậy nghiêm mệnh không được tuỳ tiện sử dụng.

     Sau khi Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân nhận nhiệm vụ tra xét Ngọc Nữ Sơn, Ngọc Kỳ từ chỗ Tiểu Khanh lão đại biết Nguyễn Linh Linh võ công cao cường, hơn nữa rất có thể sẽ ở trong Ngọc Nữ sơn. Lúc hắn đến, lén xin một bình từ Tiểu Tỉnh. Tiểu Tỉnh không muốn cho, nhưng lại không dám không cho. Ngọc Kỳ nói: "Chỉ là mang theo thôi, không nhất định sẽ dùng." Không nghĩ đến vậy mà thật có đất dụng võ.

     Ngọc Lân gật nhẹ đầu. Ngọc Kỳ ngưng mắt nhìn quanh, cau mày nói: "Nơi này không phải rừng rậm thông thường." Ngọc Lân cười nói: "Đây là một mê trận tự nhiên được bố trí bằng cây hóa thạch. Nếu di chuyển không tốt, chúng ta cũng sẽ biến thành hoá thạch."

     Ngọc Kỳ cười cười: "Không cần vội, ở sau đã không còn truy binh, chúng ta chữa thương cho Mạnh huynh trước, lại ăn cái gì đó, nghỉ ngơi dưỡng sức. Đại thù chưa báo, không thể làm hoá thạch được."
     Ngọc Lân nhìn đại ca, cười nói: "Vâng".

     Sau hai canh giờ. Mạnh Cử say sưa nhai thịt khô ngon lành. Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân lẳng lặng khoanh chân điều tức. Ngọc Kỳ mở mắt ra trước, một lát sau, Ngọc Lân cũng mở mắt. Hai người nhìn nhau cười một tiếng. Ngọc Lân nhìn Mạnh Cử nói: "Ngươi chớ ăn quá nhiều. Vạn nhất chúng ta lạc đường ở đây, về sau sẽ không còn lương thực."

     Mạnh Cử ngượng ngùng buông thịt khô xuống, cười nói: "Các ngươi thật thông minh, dùng thịt làm lương khô, chiếm ít không gian hơn, lại còn có thể thỏa mãn cơn đói bụng."

     Ngọc Kỳ cười nói: "Mạnh huynh cứ ăn đi. Ăn nhiều một chút, mới có thể lực."

     Mạnh Cử ôm quyền nói: "Nhị vị Ngọc huynh. Lần này nhờ có các ngươi cứu giúp, Mạnh Cử mới có thể sống sót. Ngươi bị thương, nhưng vẫn dùng nội lực chữa trị vết thương cho tại hạ, hiện tại nội thương đã không còn đáng ngại, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Ngày sau hai vị nếu có chỗ cần dùng đến tại hạ, tại hạ thịt nát xương tan cũng tuyệt không chối từ."

     Ngọc Kỳ đáp: "Mạnh huynh xin đừng như vậy. Bây giờ chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, nào có chuyện ân nghĩa hay không ân nghĩa."

     Ngọc Lân lại nói: "Ngươi nhớ kỹ lời đã nói hôm nay liền tốt. Ngày sau, nói không chừng ta thật có chỗ cần ngươi hỗ trợ nha."

     Mạnh Cử vội nói: "Vậy thì quá tốt."

     Ngọc Kỳ lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Lân nói: "Chuyện ngươi cùng Ngọc Linh bất kính với Lôi Chấn Tử tiền bối, tự ý giữ lại cây san hô đỏ, cho dù có người nói giúp cũng phải phạt nặng các ngươi, không cần nghĩ ra ý đồ gì đó."

     Ngọc Lân bị đại ca nói trúng tim đen, giật nảy mình, vội đáp: "Tiểu đệ không dám."

     ...

     Ngọc Kỳ đỡ Mạnh Cử, đi theo sau Ngọc Lân, bước đi giữa những cây hóa thạch. Ngọc Lân khi thì nhắm mắt tính toán, khi thì nhẹ nhàng gõ lên cây hoá thạch, trên trán toát ra mồ hôi dày đặc.

     Ngọc Lân cảm thán nói: "Thạch trận này, không biết là vị cao nhân tiền bối nào bố trí, lợi dụng địa thế vốn có mà xảo diệu bố trí, thật là khiến người ta bội phục."

     Mạnh Cử nhìn đông nhìn tây lại không nhìn ra manh mối gì. Dù sao khắp nơi đều tối đen như mực, những cây hoá thạch này cao không thấy đỉnh, bốn phía đều giống nhau như đúc. Không khỏi hỏi: "Nơi này thì có gì lạ thường?"

     Ngọc Lân cười một tiếng, nhặt lên một hòn đá nhỏ, nhẹ nhàng ném xuống con đường họ vừa rẽ. một ngọn lửa xanh bốc lên từ mặt đất, hòn đá nhỏ lập tức tan chảy. Ngọn lửa biến mất, mặt đất vẫn là mặt đất tối tăm.

     Mạnh Cử há to miệng, nửa ngày không khép lại được. Ngọc Lân cười nói: "Nơi này thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh, nhưng dưới mặt đất lại có địa hỏa lưu chuyển. Địa hỏa tùy theo mặt đất chấn động mà bốn phía lưu chuyển. Nếu bất ngờ chịu áp lực, liền sẽ bốc lên mặt đất. Chỗ kỳ diệu của trận pháp này chính là người bày trận lại có thể dựa vào tính toán tinh vi như thế, lợi dụng địa hỏa đả thương người mà không cách nào né tránh."

     Mạnh Cử không dám nhiều lời nữa, liên tục gật đầu.

     Ngọc Kỳ bỗng nhiên cau mày nói: "Sao lại có tiếng khóc?"

     Ngọc Lân ghé tai lắng nghe, nói: "Ngay ở phía trước." Dứt lời, lại rẽ trái vài bước. Hét lên: "Cô nương, không thể."

     Mạnh Cử được Ngọc Kỳ cõng rẽ sang trái, cảnh sắc trước mắt biến đổi, xuất hiện một khoảng đất trống tương đối rộng rãi. Trên bãi đất trống có hai cây nhọn màu trắng cao chừng một trượng đối diện nhau, cong thành hình vòm, trên cây còn treo một dải lụa màu đen đã bị chặt đứt. Một nữ tử hắc y tóc dài xõa vai, đang ngồi dưới đất thút thít. Có lẽ nữ tử này vừa rồi đang treo cổ, lại được Ngọc Lân cứu.

     Tại loại địa phương u ám này bỗng nhiên nhìn thấy một nữ tử hắc y tóc dài chuẩn bị treo cổ, Mạnh Cử không khỏi rùng mình một cái.

     Ngọc Lân vừa đề phòng, vừa hỏi: "Cô nương là người phương nào? Tại sao lại ở đây tìm chết?"

     Nữ tử buồn bã khóc lóc thảm thiết, ai oán lẩm bẩm: "Yến Kiệt..."

     Ngọc Lân nhìn Ngọc Kỳ một cái, nói: "Yến Kiệt nàng gọi là Tiểu Kiệt? Chẳng lẽ Tiểu Kiệt cùng Yến Văn sư huynh xảy ra chuyện gì sao?"

     Ngọc Lân trong lòng quýnh lên, quát: "Đừng khóc nữa, ngươi là ai? Tại sao lại gọi tên sư đệ ta?"

     Nữ tử cả kinh, lập tức đứng lên, lại không quay người lại, nói: "Các người là ai, sao dám tự tiện xông vào Mê Vụ sâm lâm?"

     Ngọc Lân mặc kệ Mê Vụ sâm lâm gì đó, hắn vung trường kiếm lên, nói: "Ngươi không cần quản ta là ai, ta hỏi ngươi, ngươi biết Yến Kiệt cùng Yến Văn ở đâu không?"

     Nữ tử trầm mặc một lát, nói: "Nửa canh giờ trước bọn hắn đã vào cửa địa phủ rồi."

     "Cửa Địa Phủ? Bọn hắn chết rồi sao?" Ngọc Lân khẩn trương.

     Nữ tử lắc đầu. Bỗng nhiên lại khóc oà lên.

     Ngọc Lân rất sốt ruột. Ngọc Kỳ khoát tay ngăn Ngọc Lân lại, nói: "Cô nương tên là gì? Ngươi biết Yến Kiệt sao? Hắn là sư đệ của ta, chúng ta đang tìm hắn. Thỉnh cô nương nói cho chúng ta biết."

     Nữ tử khóc nức nở nói: "Ta gọi Tiểu Quân. Là người của Huyết Trì phái. Yến Kiệt bây giờ rất tốt. Hắn muốn đến Huyết Trì phái chúng ta tìm phấn hoa địa tạng, nhưng ta không giúp hắn. Không biết hắn từ nơi nào lấy được lệnh bài, tiến vào cửa địa phủ." Vừa khóc vừa nói: "Hắn đã có được lệnh bài, về sau hắn sẽ không để ý đến ta nữa."

     Sau khi Tiểu Quân đến thăm Yến Kiệt vào buổi tối, bị Yến Kiệt làm tổn thương, lại nhìn thấy Lệ Nhi xinh đẹp như vậy, chỉ cảm thấy mình không xứng với Yến Kiệt, liền chạy ra ngoài. Sau khi nàng trở lại Huyết Trì phái, lại nghĩ làm sao mới có thể khiến Yến Kiệt hồi tâm chuyển ý. Cắn răng một cái, len lén cầm lệnh bài của bà bà đi định đưa cho Yến Kiệt. Sau khi nàng ra ngoài không lâu, liền nhìn thấy Yến Kiệt cùng bốn người cầm lệnh bài, được người dẫn đường dẫn xuyên qua Mê Vụ sâm lâm.

     Nàng không nghĩ ra còn lý do gì để tiếp cận Yến Kiệt, lại nghĩ đến, sau khi Yến Kiệt có lệnh bài tiến vào Huyết Trì phái lấy được hoa độc địa tạng, liền sẽ trở về sư môn hắn, sau này mình vĩnh viễn cũng không thể gặp lại Yến Kiệt. Nghĩ tới nghĩ lui, khóc tới khóc lui, liền không muốn sống nữa. Ở trên cây này kéo một cái nút chết, liền muốn tự sát. Vừa lúc Ngọc Lân đi ngang qua, cứu nàng.

     Tiểu Quân nghe Ngọc Lân nói Yến Kiệt là sư đệ của bọn hắn, trong lòng bất giác cảm thấy thân thiết với Ngọc Kỳ và Ngọc Lân, cho nên mới trả lời câu hỏi của Ngọc Kỳ.

     Ngọc Kỳ mỉm cười nói: "Ta gọi Ngọc Kỳ, hắn là đệ đệ của ta, Ngọc Lân. Vị này là Mạnh Cử. Chúng ta chính là đến tìm huynh đệ Yến Kiệt. Không biết cô nương có thể dẫn đường cho chúng ta không."

     Tiểu Quân ngừng khóc, nói: "Thế nhưng...Yến Kiệt, hắn không muốn gặp ta."

     Ngọc Lân trong lòng thầm cười: Tiểu tử thối Yến Kiệt này, thật biết bốn phía lưu tình mà. Nghe ngữ khí u oán của Tiểu Quân, rõ ràng là đối Yến Kiệt hữu tình nha.

     Tiểu Quân đưa một khối ngọc bội tới, nói: "Các người nếu là sư huynh của hắn, giúp ta đem ngọc bội này trả lại cho hắn đi. Ta vẫn muốn chết."

     Ngọc Lân: "Tiểu tử này đều đã đưa ngọc bội thiếp thân cho ngươi. ngươi vẫn còn muốn chết? Chẳng lẽ Yến Kiệt khi dễ ngươi?"

     Tiểu Quân nghe xong, buồn bã khóc lên: "Yến Yến Kiệt hắn không cần ta nữa."

     Ngọc Kỳ chau mày nói: "Tiểu Quân cô nương, ngươi không cần lúc nào cũng khóc. Nếu Yến Kiệt thật sự làm chuyện gì có lỗi với ngươi, chúng ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng."

     Tiểu Quân trong lòng nổi lên một tia hi vọng, hỏi: "Thật sao?"

     Ngọc Lân cười nói: "Đương
nhiên là thật. Ngươi đã bao giờ nhìn thấy Yến Văn chưa? Chính là đại ca của Tiểu Kiệt. Loại chuyện này, ngươi chỉ cần cáo trạng với Yến Văn, Tiểu Kiệt sẽ bị sửa trị rất thảm."

     Tiểu Quân yếu ớt thở dài: "Đại ca hắn tự nhiên là hướng về phía hắn, sao có thể giúp ta được."

     Ngọc Lân an ủi: "Ngươi yên tâm đi. Yến Văn luôn trợ lý bất trợ thân a. Được rồi, bây giờ ngươi có thể đưa chúng ta đến đó không?"

     Tiểu Quân do dự một chút, gật đầu nói: "Ta mang các ngươi đi. Coi như Yến Kiệt không để ý tới ta, hắn thấy ta mang các ngươi đến, chắc hẳn cũng rất cao hứng." Dứt lời, xoay người lại.

     Mạnh Cử há miệng, vừa định kêu lên: "Quỷ". Miệng lại bị Ngọc Lân một tay bịt lại. Hắn ở bên tai Mạnh Cử nói: "Làm ơn đừng làm ầm lên, nàng nhất định là đeo mặt nạ."

     Mái tóc Tiểu Quân đen nhánh, đôi mắt sáng ngời, dáng người yểu điệu, ngọc thủ trắng nõn. Nhưng làn da trên khuôn mặt đó lại đen sạm sần sùi, nổi đầy mụn mủ. Nhìn thế nào cũng thấy thật khủng bố. Mạnh Cử nghe Ngọc Lân giải thích, cảm thấy có lý. Đem tiếng kêu sợ hãi nuốt trở vào, nhưng lại làm sao cũng không dám nhìn Tiểu Quân nữa.

     Ngọc Kỳ nhìn dung mạo Tiểu Quân, không khỏi nổi lên lòng thương cảm. Hắn lập tức đoán được nguyên nhân sở dĩ Yến Kiệt không để ý tới Tiểu Quân. Bộ dạng Tiểu Quân xấu xí như thế, Yến Kiệt làm sao có thể coi trọng chứ. Trong lòng không khỏi vì Tiểu Quân cảm thấy khổ sở.

     Tiểu Quân thấy Ngọc Kỳ và Ngọc Lân cũng không có biểu cảm chán ghét, yên lòng nói: "Bộ dạng ta rất xấu, không dọa các ngươi chứ."

     Ngọc Lân cười gượng nói: "Không có, không xấu, không xấu." Trong lòng lại là một vạn cái không hiểu: Yến Kiệt sao lại trêu chọc tới một người quái dị như vậy."

     Tiểu Quân tâm địa thuần lương, nghe vậy cao hứng nói: "Thật sao? Người của Huyết Trì phái chúng ta đều giống như ta. Nhưng ta thấy Yến Kiệt, còn có đại tẩu Lệ Nhi của hắn, còn có các ngươi, làn da các ngươi đều trắng nõn phấn nộn như vậy. Ta khổ sở muốn chết. Có điều, bà bà nói, ta đây là bị dị ứng, chỉ cần rời khỏi Huyết Trì phái, sẽ trở nên tốt hơn."

     Ngọc Lân thấy bộ dáng tâm không phòng bị của Tiểu Quân, có chút xấu hổ, nói: "Đúng rồi, tam thúc ta tinh thông nghiên cứu dược vật trong thiên hạ, không chừng có thể tìm được thuốc chữa trị triệu chứng dị ứng này."

     "Thật sao." Tiểu Quân cực kỳ cao hứng. "Vậy thì tốt quá. Nếu thật sự có thuốc tốt như vậy, ta nhất định cho bà bà, cho trưởng lão, cho Tiểu Bội tỷ tỷ, cho người Huyết Trì phái chúng ta dùng, như vậy, chúng ta cũng không cần quanh năm mang mặt nạ sinh hoạt, cũng không cần một mực trốn ở dưới mặt đất sinh sống nữa."

     Tiểu Quân ở phía trước dẫn đường. Vừa đi vừa nói: "Đây là cấm địa của phái Huyết Trì chúng ta. Ta mạo hiểm dẫn các ngươi tiến vào như vậy, chỉ sợ bà bà sẽ tức giận, các ngươi nhất định đừng so đo với bà bà."

     Ngọc Kỳ cười nói: "Tiểu Quân cô nương yên tâm. Chúng ta vốn là mạo muội quấy rầy, gia chủ nếu có bất mãn cũng là hợp tình hợp lý."

     Tiểu Quân gật gật đầu, nói: "Tạ ơn." Nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Các ngươi cũng muốn phấn hoa địa tạng sao?"

     Ngọc Kỳ gật đầu. Tiểu Quân dứt khoát nói: "Tuy rằng bà bà đã đáp ứng Tỷ Muội Cung tuyệt không đưa phấn hoa cho người khác ngoài Tỷ Muội Cung, nhưng các ngươi là sư huynh của Yến Kiệt...ta...coi như bà bà mắng chết ta, ta cũng sẽ tặng cho các ngươi."

     Ngọc Kỳ ôm quyền nói: "Vậy, đa tạ Tiểu Quân cô nương trước."

     Tiểu Quân vội vén áo thi lễ, đáp lễ lại: "Các ngươi là sư huynh của Yến Kiệt, cũng là sư huynh của ta, là chuyện nên làm."

     Sau đó cẩn thận giải thích tình huống bên dưới Huyết Trì phái. Có Tiểu Quân dẫn đường, bọn hắn rất mau đã tới được cửa địa phủ.

     Tiểu Quân mở cửa địa phủ ra, nói: "Người của phái Huyết Trì chúng ta ngoại trừ người của Tỷ Muội Cung, chưa từng thấy qua người khác. Hơn nữa bọn họ đến chỗ chúng ta đều phải khoác lên hắc phục. Các ngươi cứ tiếp tục như vậy, các sư tỷ của ta có thể sẽ thấy rất kỳ lạ, các ngươi không cần để trong lòng."

     Mặc dù Tiểu Quân đã sớm nói trước, nhưng khi đệ tử phái Huyết Trì giơ đuốc vây quanh Ngọc Kỳ, Ngọc Lân, Mạnh Cử cẩn thận quan sát, thậm chí còn có người muốn sờ sờ khuôn mặt anh tuấn bóng loáng của Ngọc Lân, Ngọc Lân vẫn lúng túng đến mặt đỏ bừng. Thật vất vả sắp tiến vào đại sảnh, những đệ tử kia chưa có lệnh không dám tiến vào, Ngọc Lân mới được thở dốc vài hơi.

     Tiểu Quân lại dừng bước: "Yến Kiệt không hi vọng ta xuất hiện trước mặt đại ca hắn, nếu ta...ta hướng đại ca hắn tố cáo, hắn có thể sẽ đánh ta không?"

     Ngọc Lân cười nói: "Hắn sao dám đánh ngươi nha?"

     Tiểu Quân sờ sờ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Hắn đã từng đánh ta một chưởng, chỗ này bây giờ vẫn còn rất đau."

     "Cái gì?" Ngọc Lân kêu lên: "Tiểu tử thối này, còn dám đánh nữ nhân? Đợi ta gặp hắn, nhất định giáo huấn hắn thật tốt."

     Tiểu Quân vội nói: "Không cần, không cần. Ta đã không còn đau nữa."

     Nói xong, vội vàng dẫn đường. Vừa mới tiến vào đại sảnh, vừa vặn trông thấy bà bà cùng bốn hắc y nhân đang đánh nhau. Bốn hắc y nhân này đương nhiên là Yến Văn, Yến Kiệt, Trục Nguyệt cùng Lệ Nhi. Tiểu Quân không biết bọn hắn vì cái gì lại đánh nhau, vội hô bà bà dừng tay. Thế nhưng đã muộn, bà bà đã một chưởng đánh vào trên lưng một hắc y nhân. Sau đó truyền đến tiếng kinh hô của Yến Kiệt: "Đại ca!"

     Tiểu Quân nghe ra giọng nói của Yến Kiệt, nàng không nhịn được cũng kêu lên: "Yến Kiệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro