Chương 40: Vĩnh chôn địa hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Linh Linh tê tâm liệt phế gào lên, khiến mọi người đang kịch chiến trong hang động dưới lòng đất đều không khỏi động tâm. Đặc biệt là Trục Nguyệt. Trục Nguyệt vốn bị thương, nàng đã phun ra rất nhiều máu tươi, nhưng vẫn luôn cố gắng chống đỡ. Tiểu Mạc, Tiểu Tỉnh, Tiểu Vạn, Yến Văn bởi vì Ngọc Kỳ, đối Trục Nguyệt có lưu tình. Chỉ có Yến Kiệt đâm Trục Nguyệt bị thương ba kiếm. Nhưng ở đây võ công Liễu Tam Biến là cao nhất, cho nên Yến Kiệt dùng đại bộ phận tinh lực để đối phó Liễu Tam Biến, nếu không Trục Nguyệt chỉ sợ bị thương càng nặng.

Trục Nguyệt nghe được tiếng gào thét của Nguyễn Linh Linh, thế nhưng từ đáy lòng rùng mình một cái. Mẫu tử liền tâm, nàng muốn phủ nhận cũng không được. Sắc mặt Trục Nguyệt tái nhợt, bỗng nhiên bất động. Yến Kiệt vốn định cho Trục Nguyệt một kiếm, lại bị Yến Văn dùng mắt ngăn lại. Yến Kiệt hậm hực đem một kiếm này chém lên người Trục Nhật.

Trục Nguyệt nhảy lên, đi thẳng về phía cửa địa phủ. Bọn người Tiểu Mạc đều không ngăn cản.

Trục Nguyệt nhảy ra khỏi cửa động, vừa lúc nhìn thấy Nguyễn Linh Linh co giật ngã xuống. Trục Nguyệt đứng ở nơi đó, gần như không nhận ra Nguyễn Linh Linh. Máu tươi không ngừng từ trong miệng Nguyễn Linh Linh tuôn ra, nàng quay đầu lại nhìn thấy Trục Nguyệt. Nàng vẫy tay nói: "Tiểu Nguyệt, ngươi lại đây." Thanh âm rất hiền lành.

Ngọc Kỳ nhìn thấy Trục Nguyệt sắc mặt tái nhợt, cả người đẫm máu, trong mắt hiện lên đau đớn hết sức rõ ràng. Trục Nguyệt nhìn Ngọc Kỳ, sau đó lại nhìn Nguyễn Linh Linh, không biết làm thế nào cho phải. Tiểu Khanh thản nhiên nói: "Nguyễn Linh Linh xác thật là mẫu thân của ngươi."

Trục Nguyệt ngập ngừng bước đến gần Nguyễn Linh Linh, Nguyễn Linh Linh ngẩng đầu nói: "Trục Nguyệt, mặc dù ta sinh ra ngươi, nhưng ta chưa bao giờ xem ngươi là nữ nhi của ta, mà xem ngươi là hiện thân của hắn. Ta ngược đãi ngươi, tra tấn ngươi, tất cả những thứ này ngươi cũng không nên oán ta, có oán chỉ nên oán mệnh ngươi quá khổ, chỉ nên oán ngươi là nữ nhi của hắn."

Dứt lời, bỗng nhiên xé một tiếng, xé rách áo, lộ ra cái bụng đã phủ đầy nếp nhăn. Ngọc Tường và Ngọc Linh lập tức quay đầu nhìn đi hướng khác.

Trên cái bụng đầy nếp nhăn, một vết sẹo do kiếm gây ra hình tròn có thể nhìn thấy rõ ràng. Nguyễn Linh Linh tiếp tục nói: "Năm đó khi ta biết mình mang thai, ta từng dùng kiếm đâm xuyên bụng, không ngờ ngươi lại không chết, còn sinh ra khỏe mạnh. Nhưng trên cánh tay trái của ngươi, từ lúc sinh ra đã có một vết kiếm."

Sắc mặt Trục Nguyệt tái nhợt, nàng không tự chủ được mà dùng tay phải ôm lấy cánh tay trái. "Tại sao, tại sao ngươi ghét ta như vậy?" Trục Nguyệt run rẩy nói.

Nguyễn Linh Linh hung tợn cười nói: "Bởi vì phụ thân ngươi, cái tên không bằng cầm thú kia. Hắn cưỡng hiếp ta, vũ nhục ta, nhưng ta lại mang thai con của hắn, vậy nên ta muốn trả thù ngươi." Dứt lời, cười ha hả, càng cười máu tươi càng phun ra nhiều."

"Hắn là ai? Là ai?" Trục Nguyệt điên cuồng gào lên.

Nguyễn Linh Linh mỉm cười âm trầm nói: "Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết hắn là ai, ngươi phải mang theo loại thù hận không thể báo này cả đời. Ngay cả khi ta chết, ta vẫn sẽ tra tấn ngươi."

Trục Nguyệt nhìn Nguyễn Linh Linh, cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nguyễn Linh Linh bỗng nhiên cười nói: "Nha đầu này, ngươi cho rằng ta không biết ngươi yêu hắn sao?" Dứt lời, chỉ một ngón tay về phía Ngọc Kỳ. "Thế nhưng, ngươi đừng mơ tưởng có thể ở bên hắn, bởi vì ta đã giết cả nhà hắn, và bây giờ ta lại chết trong tay hắn, giữa các ngươi có huyết hải thâm thù từ đời trước, ngươi vĩnh viễn cũng không thể ở bên hắn. Hahaha, ngươi cũng sẽ được nếm thử mùi vị cả đời cũng không thể ở bên người mình yêu." Nói xong, lại cười điên cuồng, bỗng nhiên nhảy bổ về phía Ngọc Kỳ.

Ngọc Kỳ duỗi trường kiếm ra, đâm xuyên qua người Nguyễn Linh Linh, mũi kiếm nhỏ máu. Nguyễn Linh Linh vẫn cười.

Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Ngươi thật đáng thương. Người ngươi yêu cả đời không có khả năng sẽ yêu ngươi, nam nhân của ngươi cũng là do hắn an bài."

Nguyễn Linh Linh vốn đã sắp chết, nghe đến đây, lại không khỏi mở to hai mắt, giống như lệ quỷ nhìn về phía Tiểu Khanh: "Ngươi nói bậy."

Tiểu Khanh lạnh nhạt nói: "Người ngươi yêu, chẳng qua chỉ là một nam nhân đã tự cung."

"Đừng nói, đừng nói nữa."

Tiểu Khanh vẫn thản nhiên: "Triển Hồng Nhan."

Nguyễn Linh Linh gầm lên một tiếng, tắt thở mà chết.

Trục Nguyệt ngơ ngác ngồi trên mặt đất, như người mất hồn.

Ngọc Kỳ thu hồi trường kiếm, thi thể Nguyễn Linh Linh ngã xuống đất. Ngọc Kỳ lạnh lùng nói: "Trục Nguyệt, là ta giết Nguyễn Linh Linh, ngươi nếu muốn báo thù, ta sẽ luôn đợi." Ngọc Kỳ nói ra mấy này, chỉ cảm thấy lòng đau đến quặn thắt.

Trục Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, ôm lấy thi thể của Nguyễn Linh Linh.

Tiểu Khanh thản nhiên ra lệnh: "Ngọc Kỳ, bắt nhị thiếu cung chủ Tỷ Muội Cung lại."

Ngọc Kỳ không nghĩ đến Tiểu Khanh lại hạ mệnh lệnh như vậy, hắn cũng không nhúc nhích. Ngọc Linh không chút nghĩ ngợi, đột nhiên ra tay như gió, điểm vào yếu huyệt của Trục Nguyệt, đem Trục Nguyệt điểm ngã xuống.

Quân bà bà ở bên cạnh thổn thức không thôi. Nguyễn Linh Linh kỳ thật vẫn là điệt nữ của mình, lại chết thảm như vậy. Mà Trục Nguyệt thì sao, lại càng đáng thương hơn. Nếu năm đó mình không dùng môn quy xử tử đệ đệ Quân Bất Hối, mà tha thứ cho bọn hắn. Có lẽ, hết thảy mọi chuyện hôm nay đều sẽ không phát sinh.

Nguyễn Linh Linh sẽ lớn lên trong tình yêu thương của phụ mẫu, lập gia đình, sinh ra hài tử xinh xắn, mà không phải có loại tính cách dị dạng như vậy.

Bà bà buồn bã thở dài, đi lên một bước, nói: "Tiểu Khanh thiếu hiệp, Nguyễn Linh Linh này chính là điệt nữ của lão thân, Trục Nguyệt cũng là cháu của lão thân, không biết có thể đem hai người các nàng giao cho lão thân hay không, để cho lão thân..."

Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Quân chưởng môn, Nguyễn Linh Linh có thể giao cho ngài xử lý. Nhưng ta phụng mệnh phải mang Trục Nguyệt về Bão Long sơn trang. Kính xin quân chưởng môn thứ lỗi."

Quân bà bà kêu lên một tiếng, "Chẳng lẽ là vì phụ thân của nàng sao. Tiểu Khanh thiếu hiệp biết phụ thân của Trục Nguyệt là ai ư?"

Tiểu Khanh chuyển đề tài nói: "Quân chưởng môn, chúng vãn bối đến chậm một bước, Huyết Trì phái sợ đã có không ít thương vong, chúng ta vẫn nên xuống dưới xem một chút đi." Dứt lời, bày ra tư thế mời.

Quân bà bà bỗng nhiên phát hiện Tiểu Khanh tuổi tuy còn trẻ, nhưng ngữ khí của hắn lại không cho người khác cơ hội chống lại, Quân bà bà bất giác đáp một tiếng.

Tiểu Khanh nói tiếp: "Ngọc Kỳ, bốn người các ngươi đưa Nguyễn Linh Linh về Bão Long sơn trang, chờ ta trở về xử trí."

Ngọc Kỳ, Ngọc Lân, Ngọc Linh, Ngọc Tường cung kính đáp một tiếng. Bốn gã kiếm thủ áo đen đã sớm tới, thả Trục Nguyệt vào trong một cái túi lưới, đi theo phía sau bốn người.

Tiểu Khanh nói tiếp: "Long Trì, các ngươi canh giữ ở chỗ này, người đi lên, giết không tha."

Long Trì, Phượng Các, Kình Dương cung kính đáp một tiếng.

Quân bà bà nhìn Tiểu Khanh khí định thần nhàn, điềm tĩnh chỉ huy, trong lòng dâng lên vô hạn cảm khái, đồng thời âm thầm khiếp sợ lực lượng của Phó gia Hồ Đại Minh. Những thiếu niên này bất quá đều là chỉ mười sáu mười bảy tuổi, võ công lại cao cường, làm cho người ta kinh ngạc chính là công lực so với mình dốc lòng tu luyện bốn năm mươi năm chỉ mạnh hơn chứ không kém. Hơn nữa quy củ lại sâm nghiêm, mệnh lệnh cao như núi. Cỗ thực lực này, nếu muốn thống nhất thiên hạ, xưng bá võ lâm, quả thực dễ như trở bàn tay.

Quân bà bà nhịn không được rùng mình. Tiểu Khanh nhìn Quân bà bà, nói: "Tiền bối, mời."

...

Quân bà bà quả thực không thể tin vào mắt mình, một thanh đoản kiếm của Yến Kiệt tung bay từ trên xuống dưới, hàn quang lóe lên, cư nhiên cùng Liễu Tam biến bất phân cao thấp. Trục Nhật cả người đầy máu, nằm trên mặt đất, không rõ sống chết. Tiểu Mạc, Tiểu Tỉnh, Tiểu Vạn, Yến Văn đứng ở một bên quan chiến.

Thấy Tiểu Khanh tới, bốn người vội vàng khom người thi lễ.

Tiểu Khanh nhìn bốn phía, hỏi: "Huyết Trì phái thương vong thế nào?"

Tiểu Mạc hơi đỏ mặt, nói: "Cái này..."

Tiểu Quân nhìn thấy Quân bà bà liền nhào tới, gọi: "Ngoại tổ mẫu." Nước mắt rơi xuống.

"Nha đầu ngốc, đừng khóc. Huyết trì phái chúng ta thế nào rồi?"

Tiểu Quân nghẹn ngào nói: "Ba vị hộ pháp bà bà cùng Tiểu Bội tỷ tỷ đều đã vì hộ phái mà chết, chết ba mươi mốt người, chỉ còn mười hai người."

Quân bà bà nửa ngày không nói lời nào, hai hàng nhiệt lệ cuồn cuộn rơi xuống.

Tiểu Khanh khẽ ôm quyền nói: "Quân chưởng môn, chúng vãn bối đến muộn."

Quân bà bà miễn cưỡng kiềm chế bi thương, hoàn lễ nói: "Tiểu Khanh thiếu hiệp nặng lời rồi. Huyết Trì phái nhờ đệ tử Phó gia hiệp trợ, mới có thể tránh khỏi nguy cơ diệt phái. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, xin nhận của lão thân một lạy."

Tiểu Khanh vội vàng ngăn cản: "Quân chưởng môn sao lại khách khí như vậy. Hiện giờ cung nhân Tỷ Muội Cung trong Ngọc Nữ Sơn đã bị thanh trừ sạch sẽ. Sau này Huyết trì phái có thể an tâm tu dưỡng."

Quân bà bà nghe vậy cười khổ nói: "Không giấu gì Tiểu Khanh thiếu hiệp. Người của Huyết trì phái chúng ta ngoại trừ Tiểu Quân ra, đều đã trúng Thi Tâm Độc của Tỷ Muội Cung, chỉ vài ngày sau liền độc phát bỏ mình."

Tiểu Quân vội vàng hỏi: "Ngoại tổ mẫu chẳng lẽ cũng trúng độc sao?"

Quân bà bà vuốt ve đầu của Tiểu Quân nói: "Hài tử ngốc, ngoại tổ mẫu cần uống thuốc, đương nhiên cũng sẽ trúng độc, chỉ là ta dùng nội lực ép độc xuống mà thôi. Chỉ có ngươi, ngươi giống như Trục Nguyệt, trong cơ thể bẩm sinh mang độc hoa địa tạng, nên không cần dùng bột vàng, mới tránh khỏi bị trúng độc."

"Thi Tâm Độc." Tiểu Khanh lẩm bẩm, cũng không nói gì nữa. Tiểu Vạn há miệng muốn nói gì đó, Tiểu Tỉnh lại kéo hắn một cái.

Quân bà bà ôm quyền nói: "Tiểu Khanh thiếu hiệp. Lão thân có một yêu cầu quá đáng, mong thiếu hiệp đồng ý."

Tiểu Khanh cười nói: "Quân tiền bối đừng khách khí, chỉ cần là chuyện vãn bối có thể làm chủ, nhất định sẽ tận lực mà làm."

Bà bà nhìn Tiểu Quân khóc lóc ở trong lòng mình nói: "Huyết Trì phái trăm năm qua luôn thủ hộ hoa địa tạng. Tổ tiên sớm đã có tổ huấn, không được để hoa địa tạng lưu lạc giang hồ, làm hại sinh linh. Nhưng lão thân thân là chưởng môn, lại vi phạm tổ huấn, đem hoa địa tạng giao cho Tỷ Muội Cung đổi lấy bột vàng, không nghĩ tới, vẫn mang đến họa diệt phái cho Huyết trì phái. Lão thân đã quyết định, đóng cửa Huyết Trì, Huyết Trì phái và hoa địa tạng vĩnh viễn chôn sâu dưới đất."

"Ngoại tổ mẫu đừng mà." Tiểu Quân khóc lóc.

Quân bà bà vỗ vỗ Tiểu Quân, tiếp tục nói: "Chỉ là đứa nhỏ Tiểu Quân này, mệnh khổ. Ngay sau khi sinh ra, phụ mẫu đã qua đời. Huyết Trì phái vì bị không khí độc hại trong hang động dưới lòng đất cùng phấn hoa địa tạng kích thích, mà trở nên vô cùng xấu xí. Ngay cả vận mệnh nhân duyên cũng..."

"Ngoại tổ mẫu đừng nói nữa." Tiểu Quân nhìn Yến Kiệt, khẽ nuốt nước mắt chua xót vào cổ họng.

Quân bà bà nói: "Nghe đệ tử quý phái nói, trong quý phái có một vị trưởng bối tinh thông y thuật, hy vọng Tiểu Khanh thiếu hiệp có thể mang theo nha đầu này trở về, ban cho thuốc tốt, để nàng không còn xấu xí như vậy, có lẽ đứa nhỏ Yến Kiệt kia có thể hồi tâm chuyển ý."

Quân bà bà rốt cuộc vẫn nói ra tên của Yến Kiệt.

Sau khi Trục Nguyệt rời đi, đám người Tiểu Mạc nghĩ có thể là lão đại đã đến, không dám chậm trễ nữa, liền thi triển tuyệt chiêu, đem Trục Nhật đánh bất tỉnh. Liễu Tam Biến không thể tưởng tượng được võ công của mấy người bọn họ đột nhiên tăng mạnh. Thì ra bọn người Tiểu Mạc là mượn cơ hội chiến đấu với Trục Nhật cùng Liễu Tam Biến để gia tăng kinh nghiệm đối địch, hiếm khi có cường địch trước mắt, có thể học tập nhiều hơn một chút. Đây chính là nguyên nhân chính khiến võ công của đệ tử Phó gia không ngừng tinh tiến. Không ngừng đề cao võ học, nắm bắt mọi cơ hội để làm giàu cho chính mình.

Có thể đối địch với cao thủ như Liễu Tam Biến, cơ hội thật sự không nhiều lắm, cho nên mấy người này liền quấn lấy Liễu Tam Biến, lại vẫn chưa thi triển toàn lực, ngược lại khiến Liễu Tam Biến đem toàn bộ chiêu thức đều dùng đến, chẳng khác nào hiện thân thuyết pháp, để mấy người Tiểu Mạc được lợi không nhỏ.

Trục Nhật thất thủ, Liễu Tam Biến khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, cố ý hét lên: "Cũng tốt, để lão phu tự mình lĩnh giáo xem kiếm trận của Phó gia các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu uy lực." Lời nói ra tuy rằng hào khí, kỳ thật có ý bảo đám người Tiểu Mạc ỷ nhiều hiếp ít. Kỳ thật lấy thân phận địa vị của Liễu Tam Biến trong võ lâm, cho dù đám người Tiểu Mạc có thêm mười người nữa vây công hắn, cũng phù hợp với quy củ giang hồ.

Yến Kiệt ngạo nghễ cười nói: "Mấy vị ca ca cho tiểu đệ một cơ hội, để tiểu đệ thử thân thủ một chút được không."

   Trong số các đệ tử Phó gia, nếu Ngọc Linh võ công tốt nhất, thì Yến Kiệt đứng thứ hai. Yến Kiệt võ công cao cường, chỉ dưới Ngọc Linh. Nhưng Yến Kiệt còn quá nhỏ, so với Tùy Phong còn nhỏ hơn một tháng.

    Hơn nữa ca ca Yến Văn ngày thường đối với Yến Kiệt rất nghiêm khắc, hắn lại vẫn luôn canh giữ dị thú trong Bão Long Sơn Trang, căn bản chưa từng có cơ hội ra ngoài lịch luyện, đây là lần đầu tiên Yến Kiệt được ra tay, đi làm nhiệm vụ lại gặp được cao thủ bậc này như Liễu Tam Biến, hắn làm sao có thể trong lòng không ngứa ngáy.

    Yến Văn vừa định trách cứ hắn, Tiểu Mạc đã cười nói: "Được." Dứt lời, thu tay lui về phía sau. Tháng này Tiểu Mạc làm trưởng, Yến Văn không tiện phản đối, đành phải cùng Tiểu Tỉnh, Tiểu Vạn lui sang một bên, xem Yến Kiệt cùng Liễu Tam Biến quyết đấu.

    Yến Kiệt ung dung nói: "Liễu Tam Biến, trên người ngươi có vết thương, lại khổ chiến đã lâu, bản thiếu gia sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi. Ta chỉ dùng một tay phải cùng ngươi đánh, miễn cho ngươi bại trận lại không phục."

    Liễu Tam Biến thiếu chút nữa tức đến hộc máu. Nhưng hắn hít sâu một hơi, lúc này tính mạng quan trọng hơn, những hư danh giang hồ kia hắn còn quản làm gì. Hắn cười âm trầm: "Tốt." Ngư Tràng Kiếm chớp động, mặt dày tấn công.

    Yến Văn nhịn không được nói với Tiểu Mạc: "Ngươi nhìn tiểu tử này xem, có phải quá không biết trời cao đất dày hay không. Ngươi cũng đừng chiều theo hắn."

    Tiểu Mạc xua tay nói: "Tiểu Văn không cần nhiều lời."

    Yến Văn tức giận lại không thể làm gì được, đành phải đứng sang một bên, tập trung nhìn Yến Kiệt và Liễu Tam Biến đối đầu, trong lòng lại thầm nhủ: "Tiểu tử thối nhà ngươi, để xem trở lại Bão Long sơn trang ta sẽ thu thập ngươi thế nào."

    Sau khi Tiểu Khanh cùng Quân bà bà đến, Yến Kiệt cho lão đại một nụ cười nịnh nọt, hắn sợ Tiểu Khanh bỗng nhiên hạ lệnh không cho phép mình lại cùng Liễu Tam Biến đơn đả độc đấu. Cũng may Quân bà bà vẫn luôn cùng Tiểu Khanh nói chuyện, Tiểu Khanh cũng tạm thời bỏ qua cho Yến Kiệt.

    Yến Kiệt vẫn luôn giằng co với Liễu Tam Biến. Nội lực của Liễu Tam Biến hơn Yến Kiệt rất nhiều Huống hồ Yến Kiệt không hề có kinh nghiệm đối địch, lại khoe khoang không cần tay trái, ra chiêu khó tránh khỏi có chút vụng về. Liễu Tam Biến lại thân kinh bách chiến. Cho nên ngay từ đầu, Yến Kiệt đã bị thế công của Liễu Tam Biến khống chế, rơi vào thế bị động. Chẳng qua Yến Kiệt biến chiêu linh hoạt, chiêu số kỳ lạ, trong lúc nhất thời, Liễu Tam Biến cũng không làm gì được.

    Nhưng Quân bà bà càng nói càng nhiều, Yến Kiệt càng ngày càng lo lắng, chỉ sợ từ trong miệng bà bà nói ra tên của hắn. Tâm tư của Tiểu Khanh lão đại thường ngoài dự liệu của mọi người. Nếu lão đại cứng rắn lệnh mình lấy Tiểu Quân làm thê tử, nửa đời sau của mình còn có gì vui vẻ. Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến. Quân bà bà rốt cuộc nói ra hai chữ Yến Kiệt, lại nói bóng nói gió, đem mình nói thành một nam nhân phụ tình ghét bỏ bộ dạng của Tiểu Quân.

    Yến Kiệt kinh hãi. Trong lúc phân tâm, thiếu chút nữa bị Ngư Tràng Kiếm đâm xuyên tim. Hắn đột nhiên ngửa người ra sau, Ngư Tràng Kiếm lướt qua ngực hắn.

    Liễu Tam Biến hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ thiếu một tấc, nếu không đã lấy được mạng tiểu tử này.

    Tiểu Khanh đúng lúc quát lên: "Yến Kiệt, lui về."

    Yến Kiệt bất đắc dĩ đành phải rút lui. Liễu Tam Biến lần thứ hai cả kinh, hắn vậy mà không ngăn được Yến Kiệt rời khỏi chiến đoàn. Hắn đè xuống sợ hãi trong lòng, một bên âm thầm điều tức, một bên yên lặng quan sát kỳ biến, hy vọng tìm ra một đường sinh cơ.

    Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Thiên hạ đệ tam kiếm, Hàn Tâm công tử Liễu Tam Biến."

    Liễu Tam Biến gật đầu nói: "Đúng là lão phu."

    Tiểu Khanh đi lên một bước, nói: "Liễu tiền bối thành danh từ sớm, trên giang hồ tuy không có hiệp danh, nhưng cũng không có ác bình, hà cớ gì không giữ vững khí tiết, lại tự hủy anh minh một đời, đầu nhập vào Tỷ Muội Cung đây?"

    Liễu Tam Biến biến sắc, không nói gì.

    Tiểu Khanh thản nhiên nói tiếp: "Xem ra Liễu tiền bối có nỗi khổ không thể nói ra."

    Liễu Tam Biến bỗng nhiên giương kiếm quát: "Đây là chuyện của lão phu, không nhọc ngươi quan tâm. Lão phu nếu đã gia nhập Tỷ Muội Cung, cũng sẽ không nửa đường rút lui, muốn lão phu tự hủy đi lời hứa, lão phu thà rằng chết đi."

    Tiểu Khanh khẽ thở dài nói: "Nếu Liễu tiền bối cứ khăng khăng như vậy, vãn bối cũng không tiện khuyên can. Nhưng mà Liễu tiền bối thành danh không dễ dàng, hơn nữa còn cùng một vị trưởng bối của tại hạ có quan hệ sâu xa, vãn bối cũng không tiện làm việc quá tuyệt tình."

    Bọn người Yến Kiệt lúc này mới hiểu được, vì sao Tiểu Khanh lão đại lại khách khí với Liễu Tam Biến như vậy.

    Trong lòng Liễu Tam Biến lóe lên một tia hi vọng, nói: "Ngươi muốn thế nào."

    Tiểu Khanh suy nghĩ một chút, nói: "Những người tử thương này của Huyết Trì phái, hẳn là xuất ra từ tay Liễu tiền bối."

   "Không sai, phần lớn là do lão phu giết chết."

    Tiểu Khanh cười nói: "Xem như ta muốn buông tha cho tiền bối, chắc hẳn Huyết Trì phái cũng không cho phép."

    Quân bà bà cao giọng nói: "Không sai". Dứt lời, bước lên một bước: "Lão thân cho dù liều mạng, cũng phải báo thù cho đệ tử Huyết Trì phái ta."

    Quân bà bà sao có thể là đối thủ của Liễu Tam Biến.

    Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Quân chưởng môn quả nhiên có hào khí. Chẳng qua võ công của Liễu Tam Biến cũng không thể coi thường."

    Quân bà bà xua tay nói: "Chỉ cần Tiểu Khanh thiếu hiệp có thể thay lão thân chiếu cố đứa nhỏ Tiểu Quân này, lão thân có chết cũng không tiếc."

    Tiểu Khanh khẽ mím môi, nói: "Hiện giờ Liễu Tam Biến thân mang trọng thương, Quân chưởng môn không ngại thì cứ đánh một trận. Chẳng qua còn thỉnh Quân chưởng môn cùng Liễu Tam Biến lấy một trăm chiêu làm hạn, nếu là trong trăm chiêu Quân chưởng môn không thể thắng, kính xin Quân chưởng môn kiềm chế tức giận, đợi ngày khác báo thù cho Huyết Trì phái. Mà đệ tử Phó gia ta, trong trăm chiêu này, cũng tuyệt đối không nhúng tay vào."

    Liễu Tam Biến mừng vui mừng khôn xiết. Hừ một tiếng.

    Quân bà bà vung chưởng tấn công, Liễu Tam Biến dễ dàng ứng phó.

    Đám người Tiểu Khanh đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát. Ba mươi chiêu đã qua, Quân bà bà cơ hồ không thể địch lại. Tiểu Quân lo lắng đến mức nhìn thẳng về phía Yến Kiệt, hy vọng Yến Kiệt có thể động thủ hỗ trợ. Yến Kiệt lại quay đầu nhìn chỗ khác.

    Quân bà bà lại càng thêm kinh hãi. Liễu Tam Biến khổ chiến đã lâu, trên người còn có mấy chỗ bị thương, vừa rồi Yến Kiệt chỉ dùng tay phải còn có thể cùng hắn đánh hơn trăm hiệp không phân cao thấp, sao đến lượt mình ngay cả ba mươi chiêu cũng không chống đỡ nổi. Quân bà bà vẫn luôn cho rằng võ công của Yến Kiệt kém hơn mình, Yến Kiệt lại có thể cùng Liễu Tam Biến đối địch, nói vậy Liễu Tam Biến cũng không lợi hại như lời giang hồ đồn, cho nên mới dũng mãnh ra trận.

    Nàng nào biết bởi vì chuyện tự thả Trục Nguyệt, Yến Văn Yến Kiệt đều bị phạt. Yến Văn bị phong cánh tay trái. Yến Kiệt cũng bị phạt nặng, hơn nữa còn bị Tiểu Khanh phong đi bảy thành công lực, mới phái đến Tỷ Muội Cung nằm vùng. Nếu công lực Yến Kiệt quá cao, sợ Nguyễn Linh Linh bởi vậy mà động sát khí. Chỉ có để Nguyễn Linh Linh cho rằng Yến Văn và Yến Kiệt chẳng qua chỉ là đệ tử tầm thường trong Bão Long sơn trang, nàng mới không quá nghi ngờ.

    Ai biết được, Yến Kiệt sẽ bị Quân bà bà hung hăng khi dễ.

    Tiểu Vạn có chút lo lắng, chẳng qua ai lại dám cãi lại mệnh lệnh của lão đại. Liễu Tam Biến lại đá thêm một cước, đánh Quân bà bà bay ra ngoài, trong miệng quát: "Bốn mươi chiêu." Người lại như cầu vồng bay ra ngoài hang động. Yến Kiệt muốn ngăn cản, Tiểu Khanh thản nhiên nhìn hắn một cái. Yến Kiệt đột nhiên nhớ đến, lão đại đã nói qua: Trong vòng trăm chiêu, đệ tử Phó gia tuyệt đối không động thủ. Liễu Tam Biến này cũng rất giảo hoạt, hắn hô to một tiếng bốn mươi chiêu, chẳng qua chính là nhắc nhở Tiểu Khanh tuân thủ lời hứa, hắn lại nhân cơ hội này chuồn mất.

    Tiểu Khanh lại mỉm cười. Tiểu Vạn nghĩ thầm: Lão đại còn cười được, Liễu Tam Biến này chính là một cường địch, thả hổ về rừng sau này lại muốn đánh lão cũng không dễ dàng gì.

    Tiểu Quân vội vàng đi qua nâng Quân bà bà, Quân bà bà đẩy Tiểu Quân ra, tự mình đứng lên, hổ thẹn nói: "Lão thân không phải là đối thủ của hắn. Lại để cho hắn chạy thoát."

    Tiểu Khanh cười nói: "Quân tiền bối cần gì phải tự trách mình. Sinh tử do mệnh, nếu mệnh hắn chưa đến tuyệt lộ, tự nhiên sẽ chạy trốn. "Dứt lời, lấy một viên đan hoàn đưa qua nói: "Đây là thánh dược chữa thương của Phó gia, Quân tiền bối đừng ghét bỏ."

    Quân bà bà khoát tay nói: "Huyết Trì phái đã chịu ơn Phó gia quá nhiều rồi, chút vết thương nhỏ này cũng không cần lo lắng."

    Tiểu Khanh mỉm cười, nói: "Trục Nhật, ngươi chết rồi sao?"

    Trục Nhật thản nhiên thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo tơ máu, lại dịu dàng cười nói: "Tiện thiếp vẫn còn một hơi thở."

    Tiểu Khanh: "Đại công chúa là một người thông minh."

    Trục Nhật đảo mắt: "Ngươi muốn hỏi chuyện của Tỷ Muội Cung?"

    Tiểu Khanh cười nói: "Những chuyện kia tạm thời không cần nói. Ta muốn giải Thi Tâm Độc."

    Trục Nhật cười nói: "Nói vậy công tử đã điều tra kỹ căn cứ Ngọc Nữ Sơn ta, lại không phát hiện vật muốn tìm."

    "Không sai. Hiện giờ trong Ngọc Nữ Sơn ngoại trừ ngươi ra, không còn ai sống sót. Nhưng chúng ta lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì hữu dụng hay manh mối nào, đành phải làm phiền đại công chúa vậy."

    Trục Nhật thở dài nói: "Đáng tiếc, thật đáng tiếc."

    Tiểu Khanh cười nói: "Ngươi tiếc không khỏi quá sớm đi."

    Liễu Tam Biến không thể tưởng tượng được mình vẫn có thể sống sót bước ra khỏi cánh cửa địa phủ. Sau khi hắn nhảy lên lưới tằm ti, ngửa đầu nhìn lên, cách mặt đất ít nhất cũng hai mươi mấy trượng, đừng nói mình hiện giờ mình thân trọng thương, cho dù không bị thương, với độ cao này cũng không cách nào lên được.

    Đang lúc phát sầu, bỗng nhiên có một cái thang dây chắc chắn dọc theo một bên tường buông xuống. Liễu Tam Biến vội vàng điểm mũi chân lên lưới, người vèo một cái vọt lên thang dây, sau đó leo lên. Ánh mặt trời trên đỉnh đầu dần dần chiếu đến, Liễu Tam Biến ước chừng độ cao của cửa động, điểm lên thang dây một cái, bay thẳng lên mặt đất.

    Liễu Tam Biến vừa đặt chân xuống đất, lại phát hiện trước mặt có một thiếu niên anh tuấn đang tò mò nhìn mình. Nếu là trước kia, Liễu Tam Biến suy nghĩ cũng sẽ không thèm mà một chưởng đánh đến. Nhưng hôm nay nhìn thấy đệ tử Phó gia không ai không phải tuổi chưa đến nhược quán, tu vi lại đặc biệt kinh người, cho nên hắn không khỏi thập phần thận trọng, ngưng thần đề phòng.

    Thiếu niên mỉm cười, một hàm răng trắng chỉnh tề, hết sức khiến người ta yêu thích: "Ngươi là ai? Ngươi lên bằng cách nào? Đường này không tiện, ngươi vẫn nên đi xuống đi."

    Liễu Tam Biến hít sâu một hơi đáp: "Nếu ta đã có thể từ phía dưới đi lên, tự nhiên là ta có biện pháp của ta. Ngươi mau nhường đường, nếu không..."

    Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên cảm thấy ngực rất đau, hắn cúi đầu, một mũi kiếm kim quang lấp lánh đã xuyên qua tim hắn, trên mũi kiếm còn mang quang mang màu lam nhàn nhạt.

    Liễu Tam Biến muốn nói rất nhiều, nhưng lại nói không nên lời, hắn há miệng, phun ra một khối nội tạng vỡ nát.

    Thiếu niên phía trước nhíu mày nói: "Kình Dương, ngươi thật hèn hạ, lại từ phía sau đánh lén người khác."

    Liễu Tam Biến ngã xuống, hắn chết rất không cam tâm. Kình Dương là ai? Ta đã chết trong tay ai. Ta còn chưa thể chết, ta... Hồn phi phách tán.

    Kình Dương một thân hắc y, đường nét sắc bén, thoạt nhìn vô cùng tàn nhẫn. Trên mũi kiếm của hắn chảy xuống máu tươi, lạnh lùng nói: "Đồ heo, nếu không có ta, ngươi đã chết dưới một kích của hắn rồi."

    Thiếu niên này chính là Phượng Các. Phượng Các làm mặt quỷ, khẽ vươn tay cầm lấy Ngư Tràng Kiếm, không phục mà nói: "Ngươi cho rằng ta không chú ý đến thanh kiếm trên tay phải của hắn sao? Còn cần ngươi đến xum xoe, chẳng lẽ ta lại chịu thiệt sao?" Dứt lời, rút kiếm ra, không khỏi thán phục một tiếng: "Là Ngư Tràng Kiếm. Trời ạ."

    Kiếm khí rét lạnh, dao động như nước, thân kiếm có khắc mấy rãnh cực nhỏ, trên dưới thân kiếm có hai đường lõm, có thể cắt đứt kinh mạch con người

    Kình Dương vươn tay, Phượng Các lại muốn giấu đi. Xa xa, thanh âm của Long Trì truyền đến: "Phượng Các."

    Phượng Các nhìn đại ca đang dựa vào cây hóa thạch nhìn trời cách đó không xa, hậm hực đem kiếm cắm vào vỏ, ném cho Kình Dương, nói: "Hắn chính là thiên hạ đệ tam kiếm đại danh đỉnh đỉnh, Hàn Tâm công tử Liễu Tam Biến. Nếu hắn từ phía dưới đi lên, không chừng Bích Lạc Thiên đại nhân đã đặc biệt khai ân, ngươi không nói một lời liền giết hắn, ta thật sự lo lắng ngươi sẽ bị trừng phạt."

    Kình Dương lười để ý đến hắn, vung tay lên, bốn kiếm thủ tiến đến, nâng thi thể Liễu Tam Biến lên, Kình Dương từ cửa động địa phủ nhảy xuống.

    Trục Nhật nhìn thi thể Liễu Tam Biến, nhất thời không nói nên lời.

    Kình Dương khom người bẩm: "Đại nhân, người này tự tiện rời khỏi địa phủ, đã bị thuộc hạ tru sát." Dứt lời, đem Ngư Tràng Kiếm dâng lên.

    Tiểu Khanh cũng không thèm nhìn thi thể Liễu Tam Biến, thản nhiên hỏi: "Người là ngươi giết?"

    Sống lưng Kình Dương toát ra một tầng mồ hôi lạnh: Chẳng lẽ đúng như lời Phượng Các nói, người này là Bích Lạc Thiên đại nhân cố ý thả đi sao. Vậy mình chẳng phải đã phá hỏng kế hoạch của Bích Lạc Thiên đại nhân sao.

    Kình Dương hít sâu một hơi, đáp: "Vâng."

    Tiểu Khanh cười nhạt một tiếng, nói: "Lá gan ngươi thật không nhỏ."

    Mồ hôi lạnh trên trán Kình Dương ứa ra, hắn quỳ xuống nói: "Thuộc hạ phụng mệnh đại nhân, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện rời khỏi địa phủ, cho nên thuộc hạ giết hắn."

    Tiểu Khanh rút kiếm ra nhìn một chút: "Ngư Tràng Kiếm." Thuận tay ném cho Kình Dương nói: "Ngươi là người của Bích Lạc thập nhị cung, không phải đệ tử Phó gia ta, hạn trăm chiêu này miễn cưỡng không tính là vi phạm. Cái này cho ngươi, đứng lên đi."

    Mọi người xung quanh đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhất là Tiểu Mạc.

    Tiểu Khanh lão đại vẫn luôn hỉ nộ khó dò, kẻ làm sai chuyện sẽ luôn xử phạt rất nghiêm khắc, đối với đệ tử Phó gia còn như thế, đối với thuộc hạ Bích Lạc thập nhị cung xử phạt càng nghiêm khắc thậm chí đến mức hà khắc.

    Tảng đá lớn trong lòng Kình Dương rơi xuống, cúi người lui sang một bên.

    Tiểu Khanh nhìn Trục Nhật hỏi: "Thế nào? Ngươi còn tiếc nuối gì nữa không?"

    Trục Nhật cười khanh khách nói: "Tiểu Khanh công tử, đúng là tính toán không lộ chút sơ hở. Không sai, vừa rồi ta quả thật lo lắng nếu ta tiết lộ bí mật của Tỷ Muội Cung, mà Liễu Tam Biến còn chưa chết, chỉ sợ ta tất sẽ phải chịu tội với cung chủ, vậy sẽ sống không bằng chết, ta thà chết cũng sẽ không tiết lộ nửa câu. Hiện giờ Liễu Tam Biến đã chết, ta tự nhiên sẽ đem tất cả những gì mình biết phụng cáo, chỉ cần ngươi có thể để ta sống sót rời khỏi Ngọc Nữ Sơn."

    Tiểu Khanh lắc đầu nói: "Ngươi sai rồi. Chuyện mà ta muốn biết quả thật rất nhiều. Nhưng, ngươi nói thì sẽ chết, không nói vẫn phải chết, ta không miễn cưỡng ngươi."

    Trục Nhật ngây người.

    Tiểu Khanh: "Ngươi ở Tỷ Muội Cung tuy là đại công chúa cao quý, nhưng sư phụ ngươi đối xử với ngươi thế nào, ngươi sống cuộc sống ra sao, những thứ này đều không cần phải nói. Nếu ngươi nguyện ý vì Tỷ Muội Cung tận trung mà chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi."

    Trục Nhật trầm mặc một chút, nói: "Nếu ta nói thì có ích lợi gì?"

    Tiểu Khanh thản nhiên nói: "Rất nhiều người trong Tỷ Muội Cung sau này đều sẽ xuống lòng đất bồi ngươi."

    Yến Kiệt nghe xong, nháy mắt với Tiểu Vạn, truyền âm: "Tiểu Vạn, ngươi có phát hiện lão đại có đôi khi rất tàn nhẫn không?"

    Tiểu Vạn gật gật đầu, cũng truyền âm lại: "Đâu chỉ tàn nhẫn, còn rất tàn độc."

    Tiểu Mạc nhìn hai người bọn họ một cái. Tiểu Vạn và Yến Kiệt vội vàng cúi đầu.

    Trục Nhật nở nụ cười. Nàng nói: "Tỷ Muội Cung còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Căn cứ Ngọc Nữ Sơn chẳng qua chỉ là vì thuận tiện cho chúng ta giao dịch với Huyết Trì phái mà xây dựng. Chẳng qua mới hai năm đã xây được thành quy mô như vậy, nơi này đối với Tỷ Muội Cung mà nói chẳng qua chỉ là một trạm trung chuyển hàng hóa. Mỗi tháng vận chuyển phấn hoa địa tạng của Huyết Trì phái ra ngoài, phân đàn Hoài An sẽ vận chuyển phấn vàng dùng để trao đổi vào tháng sau. Cho nên, các ngươi sẽ không tìm thấy bất cứ cái gì ở Ngọc Nữ Sơn."

    Tiểu Khanh giống như nghe lại như không nghe, thấy Trục Nhật dừng lại, hỏi: "Cung chủ Tỷ Muội Cung là ai?"

    Trên mặt Trục Nhật hiện lên một mờ mịt: "Ta không biết. Mặc dù ta từ nhỏ đã bái ở môn hạ cung chủ, nhưng cung chủ vẫn luôn đeo mặt nạ, mặc trường bào cực dày. Hắn mỗi tháng đều sẽ chỉ điểm võ công cho chúng ta, tính tình nghiêm khắc, nếu có chút sai lầm, đều sẽ bị phạt nặng."

    Nói đến đây, nàng rùng mình một cái: "Ta nhớ khi còn bé đại khái có mười mấy sư tỷ muội cùng nhau tập võ, nhưng về sau, bọn họ hoặc là bởi vì phạm sai, hoặc là luyện võ không đạt đến yêu cầu của cung chủ, ngắn ngủi mười năm đã bị cung chủ xử tử hết bảy tám người, cho đến bây giờ chỉ còn lại năm người Nhật Nguyệt Tinh Hoa Vũ chúng ta."

    "Nhật Nguyệt Tinh Hoa Vũ?" Tiểu Khanh thản nhiên lặp lại một lần. "Tổng đàn của Tỷ Muội Cung đâu?"

    Trục Nhật vẫn mờ mịt: "Ta không biết. Cũng chỉ biết đại khái là ở trong núi sâu, gần Giang Nam. Mỗi lần chúng ta trở về tổng đàn đều phải uống một loại đan dược, sau khi uống xong liền mê man, khoảng thời gian đó trải qua như thế nào đều quên mất."

    Tiểu Khanh cũng không thất vọng, tiếp tục bình thản hỏi: "Tỷ Muội Cung còn có mấy phân đàn?"

    Trục Nhật đếm đếm mấy cái: "Y Hồng Viện ở kinh thành, Thính Hương Uyển ở Giang Nam..." Thế mà một hơi nói bảy tám chỗ, hơn nữa đại đa số thành trấn lớn vậy mà đều có phân đàn của Tỷ Muội Cung. Mà những nơi này, đơn giản đều là hồng lâu kỹ viện.

    Trục Nhật bỗng nhiên cười nói: "Nguyễn Linh Linh từng nói, nơi nào có nữ nhân thì sẽ có bóng dáng của Tỷ Muội Cung ta."

    Yến Kiệt nhịn không được nói: "Nơi có nữ nhân? Thanh Bích cung, Cẩm Tú cung chẳng lẽ đều có hiềm nghi rất lớn."

    Yến Văn trừng mắt nhìn hắn một cái. Yến Kiệt đành phải câm miệng.

    Tiểu Khanh trầm ngâm một chút, hỏi: "Thi Tâm Độc vốn là độc dược ở Vân Nam, Tây Tạng, vì sao Tỷ Muội Cung lại có?"

    Trục Nhật cười cười: "Hồng Y Giáo Vân Nam Tây Tạng đã quy thuận Tỷ Muội Cung ta." Sau đó lại liên tiếp nói ra tên của mười mấy bang phái. Trong đó còn có Thục Trung Đường Môn.

    Tiểu Khanh trong lòng cân nhắc: "Xem ra Tỷ Muội Cung quả thật rất phí tâm tư với các môn phái dùng độc dùng thuốc."

    Trục Nhật suy nghĩ một chút nói: "Còn có một điểm. Trừ Nguyễn Linh Linh, Tỷ Muội Cung chúng ta còn có ba phó cung chủ khác. Trong đó có một vị phó cung chủ ở quan ngoại, rất ít khi trở về, hai người còn lại phụ trách xử lý công việc hàng ngày trong Tỷ Muội Cung. Bởi vì cung chủ mấy năm nay không phải bế quan luyện công thì chính là dốc lòng nghiên cứu dược vật, cho nên rất ít khi lộ diện."

    Tiểu Khanh khẽ cười nói: "Xem ra Tỷ Muội Cung rất có vài phần đáng xem."

    Trục Nhật thở hổn hển một hồi, nói: "Ta biết cũng chỉ có thế, cũng không còn gì để nói. Có điều, ta có thể chết, nhưng thỉnh ngươi cho phép ta chết dưới kiếm của Yến Văn." Dứt lời, ngẩng đầu ôn nhu cười với Yến Văn.

    Tiểu Khanh quay đầu nhìn Yến Văn, Yến Văn sợ đến vội cúi đầu. Tiểu Khanh nhẹ nhàng vung tay: "Kình Dương."

    Kình Dương phóng ra như tia chớp, Ngư Tràng Kiếm trong tay xẹt qua cổ Trục Nhật. Sau đó quay về bên cạnh Tiểu Khanh, khom người hành lễ.

    Yết hầu Trục Nhật lúc này mới phun ra máu tươi. Trục Nhật trong lòng thở dài: Không nghĩ đến, ta vậy mà vẫn phải chết dưới Ngư Tràng Kiếm của Liễu Tam Biến.

    Tiểu Khanh ôm quyền nói với Quân bà bà: "Quân tiền bối."

    Quân bà bà bỗng nhiên sinh ra một loại sợ hãi với Tiểu Khanh, nàng vội vàng hoàn lễ: "Tiểu Khanh thiếu hiệp có chuyện xin mời nói."

    Tiểu Khanh cười nói: "Quân tiền bối, chuyện này đến đây đã kết thúc, chúng vãn xin cáo từ."

    Quân bà bà có ý muốn giữ khách: "Tiểu Khanh công tử là khinh thường Huyết Trì phái chúng ta sao? Vô luận như thế nào, lão thân cũng phải chuẩn bị rượu nhạt đồ chay cảm tạ mấy vị thiếu hiệp hỗ trợ."

    Tiểu Khanh cười nói: "Rượu và thức ăn thì miễn đi. Huyết Trì phái đột nhiên gặp biến cố lớn, bà bà vẫn nên trấn an môn hạ trước, sư huynh đệ chúng ta sẽ quấy rầy thêm một lát nữa, nếu có chỗ nào cần trợ giúp, kính xin Quân chưởng môn cứ việc phân phó."

    Quân bà bà nào còn có phân phó gì, sai người chuẩn bị một gian phòng cho Tiểu Khanh nghỉ ngơi, mình thì đi xem xét thương vong của Huyết Trì phái.

    Tiểu Khanh ngồi ở trong phòng, nhìn Yến Văn Yến Kiệt hỏi: "Có chuyện gì ta còn chưa biết sao?"

    Yến Văn vội vàng đem đủ loại chuyện của bọn hắn từ sau khi tiến vào Ngọc Nữ Sơn bẩm báo một lần. Trong đó có chuyện của mình và Trục Nhật nâng cốc dưới ánh trăng, cùng gút mắc của Yến Kiệt và Tiểu Quân, còn có chuyện Mạnh Cử ở trong phòng bên kia bởi vì dị ứng với không khí trong hang động dưới lòng đất mà vẫn luôn mê man.

    Tiểu Khanh đối với chuyện của Mạnh Cử cảm thấy rất hứng thú. Tiểu Khanh thản nhiên cười nói: "Nói như vậy, các ngươi còn chưa lấy được phấn hoa Địa Tạng."

    Yến Văn: "Vâng."

    Tiểu Khanh hơi nghiêng người nói: "Mọi chuyện còn làm chưa ổn thỏa, các ngươi lại vướn vào không ít phiền phức, xem ra ta hẳn nên nghiêm khắc quản giáo các ngươi."

    Bọn người Tiểu Mạc đứng ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

    Cũng may lúc này Lệ Nhi qua đây bẩm báo: "Quân chưởng môn đang ở đại sảnh, mời mấy vị thiếu gia qua đó."

    Trong hang động vẫn còn vết máu khắp nơi, nhưng các thi thể đã được thu dọn.

    Trong đại sảnh, Quân bà bà đã sắp xếp một dãy ghế bên trái, nhưng bên phải chỉ có 2 ghế. Quân bà bà ngồi trên ghế bên phải, Tiểu Quân yên lặng ngồi bên cạnh. Đừng nói rượu và thức ăn, ngay cả chén trà cũng không có nửa chén, thậm chí cả dãy ghế bên trái cũng có kích cỡ khác nhau, không biết đã được tập hợp như thế nào.

    Tiểu Khanh cất bước tới, nói: "Quân chưởng môn."

    Quân bà bà đứng dậy đáp lễ, nói: "Khiến mấy vị thiếu hiệp chê cười rồi. Tỷ Muội Cung này quả thật đáng ghét, bọn họ làm hỏng hết lương thực cùng đồ dùng nhà bếp của phòng bếp chúng ta, cho nên hiện tại ngay cả chén trà đãi khách cũng khó có thể lấy ra." Nói chuyện, có chút hổ thẹn.

    Tiểu Khanh lạnh nhạt nói: "Quân chưởng môn tội gì phải quan tâm đến những tục lễ này."

    Quân bà bà thở dài, nói: "Mấy vị thiếu hiệp mời ngồi, lão thân có mấy câu muốn nói." Dứt lời, ngồi xuống trước.

    Tiểu Khanh tiêu sái ngồi đối diện Quân bà bà. Bọn Tiểu Mạc, Yến Văn lại xếp thành một hàng, đứng ở phía sau Tiểu Khanh.

    Quân bà bà nhìn chỗ ngồi trước mặt, dù tâm tình có chút kém, cũng nhịn không được lộ ra một tia ý cười: "Đệ tử Phó gia thật có quy củ, lão thân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tiểu Quân phải mất rất nhiều công sức mới tìm được nhiều ghế như này."

    Tiểu Khanh cười nói: "Tiểu Quân cô nương phí tâm. Độc trong cơ thể Quân chưởng môn thế nào rồi?"

    Quân bà bà thở dài: "Sắp phát độc. Cho dù Đại La thần tiên đến cứu, cũng đã muộn."

    Tiểu Khanh thần sắc ảm đạm: "Loại Thi Tâm Độc này nếu không có độc môn giải dược, uống thuốc cũng không có tác dụng. Nhưng chúng ta đã lục soát khắp Ngọc Nữ Sơn, lại không phát hiện ra một viên thuốc giải."

    Quân bà bà cười nhạt nói: "Sinh tử do mệnh. Nguyễn Linh Linh hạ độc trên người chúng ta, căn bản không có ý định cho giải dược. Cũng may lão thân lựa chọn chính xác, không hướng Tỷ Muội Cung vẫy đuôi cầu xin, nếu không cũng là bị đùa bỡn vô ích."

    Tiểu Quân bỗng nhiên rời khỏi chỗ quỳ xuống nói: "Tiểu Khanh đại nhân, ngài nhất định có biện pháp cứu bà bà ta, ngài cứu bà bà đi, sau này Tiểu Quân làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài."

    Quân bà bà lại kéo Tiểu Quân lên nói: "Ngươi đứa nhỏ này, Huyết Trì phái chúng ta há lại sợ chết? Huống hồ ba vị hộ pháp trưởng lão cùng các đệ tử khác đều đã khẳng khái chịu chết, ta thân là chưởng môn, làm sao có thể sống một mình?"

    Tiểu Quân khóc lóc: "Bà bà, Tiểu Quân cũng cùng bà bà chết."

    Quân bà bà tức giận nói: "Câm miệng, ngươi không nghe lời ta sao?"

    Tiểu Quân buồn bã im lặng.

    Bà bà ôm quyền nói với Tiểu Khanh: "Tiểu Khanh thiếu hiệp, Huyết Trì phái cảm niệm đại ân của Phó gia, nhưng lại không thể báo đáp. Lão thân đem địa tàng hoa bán cho Tỷ Muội Cung, đã gây nên sai lầm lớn, chính là chết trăm lần cũng không thể chuộc tội." Từ trên người lấy ra một cái bình nhỏ màu lam nhạt đưa cho Tiểu Khanh nói: "Đây là phấn hoa địa tạng, hy vọng Phó gia có thể nghiên cứu chế tạo ra giải dược khắc chế được độc dược do Tỷ Muội Cung nghiên cứu ra."

    Tiểu Khanh khẽ mím môi một chút, nhận lấy, nói: "Đa tạ Quân chưởng môn."

    Quân bà bà nói: "Vừa rồi, ta từng đem Tiểu Quân phó thác cho Phó gia."

    Tiểu Khanh cười nói: "Quân chưởng môn yên tâm, vãn bối sẽ cung thỉnh sư thúc chữa trị cho Tiểu Quân."

    Quân bà bà yêu thương nhìn Tiểu Quân nói: "Tiểu Quân, quỳ xuống dập đầu với Tiểu Khanh thiếu hiệp, sau này ngươi phải nghe Tiểu Khanh thiếu hiệp phân phó."

    Tiểu Quân lên tiếng quỳ xuống.

    Tiểu Khanh nhẹ nhàng nói: "Tiểu Quân đứng lên đi." Chuyển sang nói với bà bà: "Tiểu Quân ở Phó gia sẽ không chịu chút ủy khuất nào."

    Quân bà bà ngẩng đầu nhìn Yến Kiệt, Yến Kiệt có chút khó chịu.

    Quân bà bà đứng dậy, tiễn khách.

    Mặt đất nơi cửa địa phủ. Quân bà bà nhìn lại quang cảnh xung quanh, nói: "Lão thân vẫn còn có một chuyện muốn làm phiền."

    Tiểu Khanh: "Quân tiền bối xin cứ nói."

    Quân bà bà đi đến trước cửa địa phủ, chỉ vào cái thang dây màu trắng kia nói: "Cái thang dây này không biết do vật gì chế thành, nhiều năm như vậy vẫn được Huyết Trì phái sử dụng đi lên đi xuống. Hiện giờ ta đã quyết định đóng vĩnh viễn đại môn địa phủ, cái thang dây này không còn tác dụng nữa. Nghe nói Ngư Tràng Kiếm không gì không phá được, còn thỉnh mấy vị hỗ trợ chặt đứt nó."

    Tiểu Khanh hơi gật đầu, nhìn Kình Dương. Kình Dương khom người, Ngư Tràng Kiếm theo tay mà ra, cái thang dây kia phát ra một tiếng giòn vang, theo kiếm mà đứt, rơi xuống, thật lâu không còn tiếng động.

    Tiểu Quân ôm Quân bà bà khóc không thành tiếng.

    Quân bà bà lại nhìn về phía Yến Kiệt nói: "Yến Kiệt thiếu hiệp."

    Yến Kiệt nghe câu "Yến Kiệt thiếu hiệp" này, căn bản không có thoải mái như trong tưởng tượng, uể oải nói: "Quân chưởng môn không cần khách khí như vậy."

   "Trong trận đối địch với Liễu Tam Biến, ta đã phát hiện võ công của ngươi quả thật trên cơ ta, ước định luận võ giữa chúng ta, không so cũng được, lão thân nhận thua."

    Mặt Yến Kiệt đỏ lên, Quân bà bà nói tiếp: "Chỉ là, sau này nếu có khả năng, xin ngươi đối xử tử tế với Tiểu Quân."

    Dứt lời, vèo một cái, nhảy vào cửa địa phủ. Lệ Nhi ôm Tiểu Quân khóc, cũng rơi lệ. Cánh cửa địa phủ chậm rãi khép lại.

    Huyết Trì phái thần bí và địa tạng hoa giống như Yến Kiệt từng nói, không còn cần thiết phải tồn tại nữa. Sẽ cùng với Huyết Trì cùng truyền thuyết Ngọc Nữ, vĩnh viễn chôn vùi dưới lòng đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro