Chương 39: Tình cừu nan đoạn (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Trục Nguyệt nghiêng đầu ngồi đó. Dung nham cuồn cuộn bốc lên từng đợt khí nóng, một loại khí tức nói không nên lời cơ hồ làm cho người ta khó có thể hô hấp. Lệ Nhi đứng ở ngoài hang động, xa xa nhìn Trục Nguyệt, mặt đầy lo lắng, lại không thể làm gì được.

    Tiểu Quân mặc hắc y, trên tay nàng cầm một đóa hoa sáu cánh rực rỡ. Hoa không có lõi, nhưng các cánh lại liên kết với nhau, cả bông hoa tỏa ra ánh sáng lấp lánh kỳ lạ. Trước mặt Tiểu Quân, bên cạnh hồ dung nham đỏ rực, còn có ba đóa hoa kỳ lạ giống nhau đang nở - hoa địa tạng.

    Hoa địa tạng không thân không rễ, cứ như vậy nở trên nham thạch nóng chảy.

    Tiểu Quân cẩn thận đưa hoa địa tạng cho Trục Nguyệt: "Phiền ngươi đưa cho Yến Kiệt."

    Trục Nguyệt không nhận, nàng quay đầu nhìn sang hướng ba đoá hoa địa tạng khác: "Hoa địa tạng đang nở rộ rồi."

    Tiểu Quân: "Cứ hai tháng một lần, ở đây sẽ nở từ một đến bốn đóa hoa địa tạng, chúng ta sẽ hái chúng xuống, nghiền thành bột. Một ít giữ lại để ăn, một ít bán cho Tỷ Muội Cung. Tuy rằng chỉ có một gói cực nhỏ, nhưng lại có thể nghiên cứu ra lượng lớn độc dược."

    Nàng thở dài: "Những độc dược này đã giết chết rất nhiều người."

    Trục Nguyệt sâu kín hỏi: "Quân Bất Hối cùng Nguyễn Thanh Mai, là tên bọn họ sao?"

    Tiểu Quân gật gật đầu, chỉ nhìn hoa địa tạng trong tay. "Bọn họ chính là nhảy vào huyết trì mà chết."

    Sắc mặt Trục Nguyệt tái nhợt. Tiểu Quân nói: "Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây, ở đây lâu ngươi sẽ chết."

    Trục Nguyệt lắc đầu, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi trong nháy mắt bị sóng nhiệt hóa thành hơi nước. Tiểu Quân nhịn không được kéo tay nàng: "Tỷ tỷ ngươi quá gần huyết trì rồi."

    "Tỷ tỷ?" Trục Nguyệt nhìn Tiểu Quân một cái. Trục Nguyệt áo trắng như tuyết, đẹp tựa thiên tiên; Tiểu Quân mặc một bộ hắc y, dung nhan xấu xí khiến lòng người kinh hãi.

    Tiểu Quân cúi đầu, nàng làm sao có thể gọi người xinh đẹp như vậy là tỷ tỷ chứ. Mình lại xấu xí như vậy, tự ti mãnh liệt khiến Tiểu Quân hầu như không nói nên lời: "Xin lỗi."

    Trục Nguyệt cười nói: "Làm sao ta có thể là tỷ tỷ ngươi được. Ta chắc chắn không phải là nữ nhi của Nguyễn Linh Linh."

    Đột nhiên, một hắc y nhân lảo đảo chạy vào: "Tiểu Quân, nhanh chóng đóng cửa huyết trì lại, người của Tỷ Muội Cung đã xông vào." Lời còn chưa dứt, đã ngã xuống đất không dậy nổi nữa.

    Tiểu Quân vứt hoa địa tạng, nâng hắc y nhân lên: "Tiểu Bội tỷ tỷ, Tiểu Bội tỷ tỷ."

    Trục Nguyệt thản nhiên nói: "Nàng đã chết."

    Lời còn chưa dứt, Trục Nguyệt đã bay ra ngoài. Tiểu Quân cắn răng, cũng đi theo, xoay người nhẹ nhàng ấn lên vách đá, một cánh cửa đá thật lớn chậm rãi rơi xuống.

    "Muội muội ta hóa ra ở đây." Trục Nhật vẫn là bạch y trắng như tuyết, đoan chính mỹ lệ, Liễu Tam biến chắp tay sau lưng, đứng ở bên cạnh nàng. Chung quanh, thi thể hắc y nhân rải rác, tràn ngập mùi máu tươi, còn có hơn mười hắc y nhân đang cầm trường kiếm, ngưng thần đề phòng hai người, những hắc y nhân này nhiều người đã bị thương, nhưng đều cố gắng duy trì.

    Trục Nguyệt nhìn Trục Nhật: "Phu quân ngươi đến rồi, tỷ tỷ còn nhớ thương ta, tiểu muội thật sự rất cảm kích."

    Liễu Tam Biến nhìn Trục Nguyệt, trong ánh mắt lộ ra mê luyến, giống như Trục Nguyệt là một món mỹ thực, làm hắn thèm đến nhỏ dãi. Liễu Tam Biến bỗng nhiên áp sát tới bên người Trục Nhật, duỗi tay ra, đem tay trái từ trong cổ áo Trục Nhật duỗi vào, hung hăng nắm chặt ngực của Trục Nhật. Trục Nhật đau đến sắc mặt trắng bệch.

    Liễu Tam Biến dùng tay phải xé toạc áo yếm của Trục Nhật ra, bầu ngực cao vút trắng nõn của Trục Nhật hiện ra trước mặt mọi người.

    Lệ Nhi sớm đã từng thấy qua loại tình huống này, quay đầu đi nơi khác. Đây là lần đầu tiên Tiểu Quân nhìn thấy, bối rối không biết làm sao.

    Liễu Tam Biến hai tay túm lấy ngực Trục Nhật, dùng sức vặn thật mạnh, lại nhìn về phía Trục Nguyệt: "Nhị thiếu cung chủ, tư vị này, Nhị thiếu cung chủ còn nhớ rõ chứ."

    Trục Nguyệt run rẩy, Liễu Tam Biến tiếp tục nói: "Trục Nguyệt muội muội, ngươi luyện Hồng Nhan Mị Tình Kiếm không thể tuỳ tiện phá thân, đối với tỷ phu như ta thật đúng là một loại tra tấn, ngươi có biết hay không, mỗi lần vuốt ve an ủi muội muội, ta cần phải phát tiết thế nào mới có thể ngăn cản được dục hỏa đốt thân nha."

    Trục Nguyệt quát: "Câm miệng."

    Liễu Tam Biến có chút giật mình: "Trục Nguyệt muội muội, ngươi đây là nói chuyện với ta sao." Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên "a" một tiếng, vội vàng lui lại. Trên thắt lưng trái của hắn, một thanh chủy thủ đã hoàn toàn cắm vào, chỉ lộ ra chuôi kiếm.

    Trục Nhật sửa sang lại tóc, đem y phục bị xé mở sửa sang một chút, che lại bộ ngực, mỉm cười với Liễu Tam Biến: "Phu quân, ngươi làm đau ta."

    Liễu Tam Biến cười ha hả: "Thế nào, ngươi rốt cục dám xuống tay giết ta rồi sao. Là ta bình thường thương ngươi chưa đủ sao?" Lời nói mập mờ, trong mắt lại tràn ngập sát khí.

    Trục Nhật cười nói: "Chính là bởi vì phu quân quá thương ta. Ta để cho ngươi thải âm bổ dương, ngươi lại còn như cầm thú mà chà đạp ta, loại đại ân này nếu không giết ngươi, sao có thể xứng đáng với ngươi."

    Liễu Tam Biến ồ một tiếng: "Để cho ta thải âm bổ dương? Tâm pháp ngươi luyện không phải cũng là thải dương bổ âm sao? Ngươi nhận được lợi ích còn nhiều hơn ta. Công lực Liễu Tam Biến ta tu luyện sáu mươi năm đều bị ngươi vô duyên vô cớ lấy đi, ngươi còn không cho vi phu hưởng thụ một phen sao?"

    Lời còn chưa dứt, tinh quang trong tay trái chợt lóe, đâm thẳng vào Trục Nhật. Trục Nhật không thể tưởng tượng được Liễu Tam biến thân mang trọng thương, thân thủ vẫn cao như trước. Nàng đột nhiên xoay người, đứng cạnh Trục Nguyệt.

    Trục Nguyệt lại không có ý ra tay. Trục Nhật: "Thế nào, muội muội quên ước định của ta và ngươi rồi sao."

    Liễu Tam Biến cười ha hả nói: "Hai tỷ muội các ngươi thương lượng xong, muốn cùng nhau phản bội Tỷ Muội Cung sao?"

    Trục Nhật lạnh lùng nói: "Chúng ta đều không phản bội Tỷ Muội Cung, kẻ phản bội Tỷ Muội Cung chính là ngươi."

   "Nực cười, ta đối với cung chủ trung thành tuyệt đối, sao có thể nói lung tung như vậy?"

   "Ồ, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm. Chuyện Huyết Trì phái có hoa địa tạng, Thanh Bích Cung làm sao lại biết? Ai mà không biết ngươi ngưỡng mộ tiện nhân Lãnh Thanh Bích kia đã lâu, hiện giờ bí mật lớn này không phải là cơ hội tốt để ngươi xum xoe lấy lòng sao."

    Liễu Tam Biến tức giận nói: "Câm miệng, ngươi không được nhắc đến tên Thanh Bích."

    "Ta cứ nhắc thì đã sao. Uổng cho ngươi còn một lòng nghĩ đến tiện nhân kia, nàng sớm đã có nam nhân khác, ngay cả nữ nhi cũng đã mười sáu tuổi, ngươi còn si tâm vọng tưởng."

    Liễu Tam biến tóc trắng tung bay, y phục cả người hơi phồng lên, "phịch" một tiếng, chủy thủ ở thắt lưng bị hắn dùng nội lực đẩy ra, đập vào vách hang động, chìm hẳn vào trong.

    Trục Nhật đảo mắt, tiếp tục nói: "Thật buồn cười, nhìn không ra Liễu Tam Biến lãnh khốc biến thái cư nhiên cũng là một kẻ si tình, cư nhiên vì một nữ nhân không yêu mình mà một đêm tóc bạc, còn tự xưng là Hàn Tâm công tử, thật là khiến người ta cười đến rụng răng..."

    Liễu Tam Biến gằn từng chữ nói: "Trục Nhật, ta nhất định phải khiến ngươi sống không bằng chết." Vừa dứt lời, một thanh đoản kiếm dài một thước ứng tay mà lên. Ngư Tràng Kiếm. Trục Nhật không dám khinh thường, vung tay nghênh đón.

    Thiên hạ đệ tam kiếm, Hàn Tâm công tử Liễu Tam Biến. Võ công quả thật có khác. Liễu Tam Biến thành danh từ rất sớm, còn trước Phó Long Thành, võ công trên cả Nguyễn Linh Linh. Trục Nguyệt nhíu mày, múa trâm ngọc, sóng vai chiến đấu cùng Trục Nhật.

    Liễu Tam Biến căn bản không sợ hồng nhan mị tình kiếm. Trong nháy mắt, ba mươi năm mươi chiêu đã qua. Trục Nguyệt, Trục Nhật dần dần chật vật, Tiểu Quân cùng Lệ Nhi võ công kém, không thể đến gần, chỉ có thể sốt ruột ở một bên.

    Ba người Tiểu Mạc, Tiểu Tỉnh, Tiểu Vạn nhìn thấy Trục Nguyệt cùng Trục Nhật liên thủ đánh Liễu Tam Biến thì có thấy chút kỳ lạ. Tiểu Mạc ra hiệu, ba người đứng một bên, yên lặng quan chiến.

    Chỉ chốc lát sau, Yến Văn, Yến Kiệt cũng cùng nhau đến. Lệ Nhi vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Yến Văn. Tiểu Quân cũng thấy Yến Kiệt, mặt đỏ lên, cúi đầu xuống. Tiểu Vạn lại gần Yến Kiệt, ở bên tai hắn nói: "Tiểu tử thúi Tiểu Kiệt nhà ngươi, nha đầu xấu xí bên kia hình như có tình với ngươi a, ngươi chẳng lẽ là hoa tâm đến, đẹp xấu bất phân sao."

    Yến Kiệt nâng khuỷu tay cho Tiểu Vạn một cái. Tiểu Vạn đau đến nhếch miệng, nói: "Tiểu Kiệt, ngươi muốn hại ta tổn thương càng thêm tổn thương sao?"

    Yến Kiệt nói: "Ngươi vừa bị đánh sao?"

    Tiểu Vạn cười hắc hắc nói: "Dị thú địa lao chạy mất rồi."

    Yến Kiệt kinh ngạc nói: "Thật sao? Ai đã làm chuyện tốt này? Ta đã sớm thấy dị thú kia thật phiền nha, mỗi ngày đều rống không ngừng, ầm ĩ muốn chết. Còn phải đi đưa cơm cho nó."

    Tiểu Vạn cười nói: "Cho nên nha, tiểu tử ngươi cảm tạ ta cùng Tiểu Linh còn không kịp, còn đánh ta."

    Yến Kiệt cười nói: "Tiểu Linh làm loại chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, sao Tiểu Vạn ca ngươi cũng bị kéo xuống nước vậy?"

    Tiểu Vạn mặt mày ủ rũ nói: "Thật là xui xẻo, còn tưởng rằng có chuyện gì thú vị, kết quả bị Tiểu Linh kéo xuống nước. Năm mươi bản tử, một cái cũng không thiếu, Tiểu Tỉnh còn đánh rất nặng."

    Tiểu Tỉnh đối với ánh mắt căm hận của Tiểu Vạn chỉ làm như không thấy. Tiểu Khanh lão đại ngồi ở bên cạnh uống trà giám hình, Tiểu Tỉnh nào dám dung tình.

    Yến Kiệt thè lưỡi hỏi: "Lão đại rất tức giận sao?"

    Tiểu Vạn thở dài: "Đúng vậy. Ta, Ngọc Linh, Ngọc Tường còn có Thiết Linh, Thiết Anh mỗi người bị đánh năm mươi bản tử. Quỳ suốt một đêm, bây giờ trên lưng còn đau muốn chết."

    Yến Kiệt đồng tình nói: "Ai bảo các ngươi dám ở ngay dưới mắt lão đại sinh sự."

    Tiểu Vạn gật gật đầu: "Nếu không phải bởi vì còn phải đến Ngọc Nữ Sơn làm nhiệm vụ, chỉ sợ phạt còn nặng hơn."

    Yến Văn khom người nói với Tiểu Mạc: "Tiểu Mạc huynh." Tiểu Mạc cười cười nói: "Sao vậy, tháng này là ta lớn à." Yến Văn cười đáp: "Vâng."

    Yến Văn và Tiểu Mạc sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại đều không rõ canh giờ. Vì vậy, hai người thương lượng, một tháng ngươi lớn, một tháng ta lớn, luân phiên lẫn nhau. Phải biết rằng ở Phó gia, phân chia trưởng ấu sâm nghiêm, làm sư huynh có quyền lực cực lớn. Tất nhiên, trách nhiệm cũng lớn.

    Trục Nhật né tránh không kịp, Ngư Tràng Kiếm lướt qua ngực nàng, "xoẹt" một cái, trên ngực nàng xuất hiện một cái rãnh máu, lại hở ngực ra, Liễu Tam Biến âm ngoan cười xấu xa. Trục Nhật nhân cơ hội này thoát thân, nói: "Đợi đã."

    Liễu Tam Biến cũng sớm phát hiện đám người Tiểu Mạc, đương nhiên là địch không phải bạn, cho nên cũng dừng tay.

    Trục Nhật điểm huyệt đạo trước ngực cầm máu, Trục Nguyệt cụp mắt ném áo choàng trắng của mình cho Trục Nhật. Trục Nhật cười cảm kích, khoác lên che ngực lại. Trục Nhật lại cười với Liễu Tam Biến: "Phu quân, mọi người đều nói phu thê thì không thù qua đêm, hiện giờ đại địch trước mắt, phải chăng nên đặt chuyện nhà chúng ta xuống trước."

    Liễu Tam Biến đương nhiên cũng là người hiểu rõ lợi hại, hắn gật đầu cười nói: "Nương tử nói rất đúng." Dứt lời, thân hình vừa chuyển đã cùng Trục Nhật sóng vai mà đứng, nhìn về phía đám người Tiểu Mạc.

    Tiểu Mạc ôm quyền nói: "Đại Minh Hồ Phó gia, môn hạ Kim Long lệnh chủ, Tiểu Mạc."

    Trục Nhật vén áo thi lễ một cái, nói: "Đại công chúa Tỷ Muội Cung Trục Nhật, mấy vị thiếu hiệp trẻ tuổi anh tuấn này sao không cùng gia nhập Tỷ Muội Cung ta cùng mưu đồ bá nghiệp."

    Yến Kiệt thiếu chút nữa bật cười. Đã là lúc nào Trục Nhật này còn nhớ mãi không quên "Gia nhập Tỷ Muội Cung ta cùng mưu đồ bá nghiệp".

    Tiểu Mạc thở dài nói: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu*. Các hạ nếu chịu tự phế võ công, thoái ẩn giang hồ, chúng tại hạ tuyệt sẽ không làm khó dễ."

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu cầu sự nghiệp được.

    Trục Nhật nghe xong, cười nói: "Tự phế võ công, thoái ẩn giang hồ? Cái này còn không bằng bảo phu thê chúng ta đi chết. Phu quân, ngươi nói xem có phải không?"

    Liễu Tam Biến ngạo nghễ cười, tóc dài phiêu động: "Giang hồ hiện giờ đúng là không có quy củ, hậu sinh vãn bối, hoàng khẩu tiểu nhi, cũng dám nói ra những lời như vậy với Liễu Tam Biến ta. Xem ra, hôm nay ta phải để cho các ngươi mở mang tầm mắt."

    Đôi mắt đẹp của Trục Nhật đảo một cái: "Trục Nguyệt, ta sớm biết ngươi có lòng phản bội, nhưng trong tình thế hiện tại, nếu ngươi không chiến đấu, chỉ sợ Phó gia cũng chứa không nổi ngươi. Chẳng lẽ muội muội thật sự dự định ở trong địa lao Phó gia phí hoài thanh xuân sao?"

    Trục Nguyệt vung ngọc trâm lên, lao về phía Tiểu Mạc. Trục Nhật và Liễu Tam Biến cũng đồng loạt xông lên. Trong nháy mắt, trong hang ngầm quyền kiếm bay múa, bóng người tung bay, cương phong quanh quẩn, kịch chiến lại nổi lên.

    Tiểu Quân nhân cơ hội này vội vàng kiểm tra tình trạng thương vong của Huyết Trì phái, rút hết người đến nơi an toàn, đem chiến trường hoàn toàn nhường cho Phó gia và Tỷ Muội Cung. Võ công Lệ nhi căn bản không có cách nào tiến gần lên phía trước, huống hồ nàng không muốn đối địch với Trục Nguyệt, càng không thể động thủ với Yến Văn, cho nên nàng đành phải giúp Tiểu Quân chiếu cố những người bị thương của Huyết Trì phái, đối với nội chiến chỉ coi như không thấy.

    ...

    Nguyễn Linh Linh chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Kiếm trận của bốn người Ngọc Lân đã khiến nàng ứng đối mệt mỏi, còn phải cẩn thận đề phòng Lan Tâm Chỉ của Ngọc Tường. Cũng may nàng mặc kim ti giáp, nhưng dù vậy, trên người ít nhất cũng trúng hơn mười kiếm, dù chưa đến mức trí mạng nhưng cũng chật vật đến cực điểm, nội phủ bị thương rất nặng. Không nghĩ tới, bọn người Ngọc Kỳ tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế.

    Nguyễn Linh Linh sợ hãi, lại bị một kiếm của Ngọc Lân chém qua đầu vai, máu tươi bắn tung tóe, bạch y trên người sớm đã bị máu tươi làm ướt đẫm, hồng nhan mị tình kiếm cũng không cách nào thi triển, toàn bộ đều dựa vào thân pháp của Tiểu Thục Sơn nỗ lực chèo chống.

    Quân bà bà cùng hồng y nhân bịt mặt đấu đã trên dưới trăm chiêu, vẫn là thắng bại khó phân.

    Bóng người chớp động, Tiểu Khanh tới. Phía sau hắn lần lượt là Long Trì, Phượng Các, Kình Dương, cùng với mười sáu kiếm thủ hắc y. Chính là sát thủ của Bích Lạc Thập Nhị Cung. Tiểu Khanh thanh y như ngọc, tuấn dật phi phàm. Hắn hơi nhíu mày nói: "Sao người của Hồng Y Môn lại làm việc cho Tỷ Muội Cung."

    Hắn nhẹ nhàng nói một câu, hồng y nhân bịt mặt kia lại bị chấn động cực lớn, hơi mất cảnh giác liền bị quân bà bà một chưởng vỗ trúng đầu vai, ngã ra ngoài, hắn xoay người bỏ chạy, Quân bà bà muốn đuổi theo, Tiểu Khanh lại khoát tay chặn lại, nói: "Giặc cùng đường chớ đuổi." Dứt lời lại mỉm cười. Xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, liền không còn tiếng động nữa."

    Tiểu Khanh mỉm cười: "Mê vụ sâm lâm này người bình thường cũng không dễ dàng qua được a."Tiểu Khanh đã sớm tính toán được hồng y nhân bịt mặt kia sẽ chết dưới địa hỏa của mê vụ sâm lâm.

    Quân bà bà nhìn thiếu niên tuấn dật trước mắt này, lại ngẩn người, nàng sống hơn bảy mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thiếu niên anh tuấn như vậy, đủ loại ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái.

    Tiểu Khanh ôm quyền nói: "Tại hạ Phó gia, Tiểu Khanh, tiền bối chính là chưởng môn phái Huyết Trì?"

    Bà bà đáp lễ: "Chính là lão thân."

    Nguyễn Linh Linh đột nhiên kêu lên: "Chờ đã, ta có chuyện muốn nói." Thì ra kiếm của Ngọc Kỳ đã đâm đến yết hầu của Nguyễn Linh Linh, nàng ngã ra đất, không còn không còn sức đánh trả.

    Trường kiếm Ngọc Kỳ dừng lại, Ngọc Lân đương nhiên cũng dừng lại.

    Tiểu Khanh chắp tay cười nói: "Một trong tứ đại mỹ nữ thiên hạ, phó cung chủ Tỷ Muội Cung Nguyễn Linh Linh, cũng có lúc cầu xin tha thứ sao? Uổng cho ngươi thông minh nửa đời, cần gì phải tự rước lấy nhục."

    Nguyễn Linh Linh cười khanh khách nói: "Nguyễn Linh Linh ta chẳng phải là kẻ sợ chết. Chỉ là trước khi chết, ta muốn gặp nữ nhi của ta, nói cho nàng thân thế của mình."

    Tiểu Khanh hơi trầm ngâm, Ngọc Kỳ đã khom người nói: "Lão đại, lấy tính mạng của nàng cũng không vội trong nhất thời."

    Tiểu Khanh nhìn Ngọc Kỳ một cái, nhíu mày, nói: "Ngọc Tường dùng Lan Tâm Chỉ phế bỏ công lực của nàng."

    Nguyễn Linh Linh nghe vậy thì kinh hãi: "Không cần." Ngọc Tường điểm một chỉ ngay tại tâm mạch của Nguyễn Linh Linh, nàng run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng gào thét, chỉ chốc lát sau, trên đầu nàng có một luồng hơi nóng rít lên, mái tóc đen dần dần chuyển sang bạc trắng, khuôn mặt vốn căng bóng từ từ nhăn lại như cam quýt mất nước. Nguyễn Linh Linh sợ hãi vuốt ve mặt mình, khó có thể tin nhìn hai tay vốn trắng nõn của mình trở nên già nua héo úa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro