Chương 38: Tình cừu nan đoạn (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Kỳ nhắm mắt điều tức. Ngọc Lân, Yến Văn, Yến Kiệt đều không dám quấy rầy, nhưng ba người lại không thể yên tĩnh điều tức. Nhất là Ngọc Lân, mấy lần mở mắt ra, nhưng nhìn sắc mặt Ngọc Kỳ, lại không dám nói, nhìn nhìn Yến Văn.

Yến Văn bị Ngọc Lân thúc giục bất đắc dĩ đành phải gọi: "Ngọc Kỳ sư huynh."

Ngọc Kỳ mở mắt ra, nói: "Các ngươi không điều tức cho tốt còn làm gì vậy?"

Yến Văn vội nói: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, dựa theo kế hoạch của Tiểu Khanh lão đại, giờ phút này các sư huynh đệ trong Bão Long sơn trang, có phải đã tiến vào Ngọc Nữ sơn hay không."

Ngọc Kỳ cười nói: "Đúng vậy, đây là kế của lão đại. Nhưng đến nay ta mới chỉ xác nhận có Huyết Trì phái cùng địa tạng hoa tồn tại, lại chưa lấy được phấn hoa địa tạng, nhiệm vụ chỉ tính là hoàn thành một nửa."

Yến Kiệt cười nói: "Cũng may trên giang hồ không có mấy người biết về Huyết Trì phái. Phỏng chừng rất nhiều đại bang phái không tiếc tiền cũng muốn lấy được phấn hoa địa tạng. Huyết Trì phái hiện giờ đã chính thức đoạn tuyệt với Tỷ Muội Cung. Sau này Tỷ Muội Cung không cung cấp vàng cho bọn họ nữa, nói không chừng bọn họ sẽ đem phấn hoa bán cho Cẩm Tú cung, Thanh Bích cung,... Như vậy Huyết Trì phái ắt có thể trở thành nơi võ lâm muốn tranh giành."

Yến Văn: "Ngươi muốn nói gì?"

Yến Kiệt cười: "Không có gì. Ta chỉ muốn nói, loại vật như địa tạng hoa này không có tốt hơn là có."

Kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tứ của Yến Kiệt: Địa tạng hoa của Huyết Trì phái không chỉ hại người, mà còn hại mình. Hoàn toàn không cần thiết phải tồn tại. Nếu như không có địa tạng hoa, vậy Huyết Trì phái còn có giá trị và ý nghĩa tồn tại sao? Nhưng mà, loại đại sự hủy bang diệt phái này, ai có thể chịu trách nhiệm?"

Yến Văn cảnh cáo nhìn thoáng qua Yến Kiệt: "Ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, nếu làm ra chủ ý bậy bạ gì, xem ta thu thập ngươi thế nào."

Yến Kiệt lẩm bẩm: "Không nói thì không nói."

Buổi trưa đã đến. Nhưng Huyết Trì phái như cũ vẫn rất yên tĩnh.

Cánh cửa địa phủ mở rộng. Ngọc Kỳ đứng ở lối vào địa phủ. Quân bà bà cũng đứng ở đó. Bà vẫn mặc áo bào trắng, mũ trùm đầu trắng. Nhìn chằm chằm Yến Kiệt không chớp mắt. Yến Kiệt cảm thấy rất phiền, cố ý nói với Yến Văn: "Đại ca, sao lại không thấy Lệ Nhi?"

Yến Văn có chút lo lắng, nói: "Lệ Nhi nhất định là đi cùng Trục Nguyệt, ta cũng không thấy nàng."

Quân bà bà lạnh lùng nói: "Các nàng ở cùng Tiểu Quân."

Yến Kiệt cười nói: "Thật ra ta cảm thấy chúng ta dường như lo lắng quá rồi. Vị trí của Huyết Trì phái thật đúng là dễ thủ khó công. Chỉ cần mang tấm lưới phía dưới cất đi, người của Tỷ Muội Cung muốn tiến vào Huyết Trì phái ắt phải tốn mấy phần tâm tư."

Bà bà nghe vậy thì hừ một tiếng: "Đó là mạng nhện do nhện ở địa phủ kết thành, lưỡi dao sắc bén bình thường căn bản không cách nào chặt đứt. Huống hồ nếu chặt đứt, Huyết Trì phái chúng ta sau này phải ra vào như thế nào, chẳng phải là tự vây chết chính mình sao? Đồ ngốc."

Yến Kiệt nghe Quân bà bà mắng mình là đồ ngốc, không chỉ không tức giận, ngược lại còn lè lưỡi với bà bà. Quân bà bà giận dữ quát: "Tên khốn kiếp nhà ngươi còn dám bất kính với lão thân, có phải muốn bị đánh không." Dứt lời, giơ tay phải lên.

Yến Kiệt cười nói: "Bà bà cho rằng nhất định có thể đánh được ta sao?"

"Tiểu tử khốn kiếp ngươi có bao nhiêu phân lượng, ta còn không biết sao. Lão thân muốn thu thập ngươi, đó là dễ như trở bàn tay."

Yến Kiệt mỉm cười, nói: "Bà bà đã tự tin như vậy, không bằng chúng ta thương lượng một chút. Ta cùng bà bà luận võ một trận, nếu bà bà thắng, ta liền đáp ứng một điều kiện của bà bà, nếu vãn bối may mắn thắng lợi, thỉnh bà bà sau này tôn xưng vãn bối một tiếng Yến thiếu hiệp có được không?"

Quân bà bà nghe xong, không khỏi bật cười: "Được, đây là ngươi nói, không thể nuốt lời. Ngươi muốn so lúc nào, lão thân cũng phụng bồi."

Yến Kiệt cười nói: "Được, chờ chuyện này xong rồi, ta nhất định ước chiến với bà bà."

Yến Văn nhíu mày nói: "Yến Kiệt không được hồ nháo. Ngươi muốn ăn đòn đúng không."

Quân bà bà lại ngăn cản: "Đây là ước định của ta và tiểu tử khốn kiếp này, không thể thay đổi."Trong lòng đắc ý nói: Tiểu tử này hai lần ba lượt bại dưới tay ta, ta còn sợ hắn sao. Nếu ta thắng, đương nhiên muốn hắn lấy Tiểu Quân, chờ tiểu tử ngươi trở thành cháu rể của lão thân, xem lão thân thu thập ngươi thế nào. Trong lòng tưởng tượng bộ dáng Yến Kiệt quỳ gối bên giường đấm chân cho mình, trong lòng vui như nở hoa.

Quân bà bà có điều không biết, Phó gia quy củ, nếu không mười phần nắm chắc, không được dễ dàng cùng người khác đánh cuộc, người vi phạm tất bị phạt nặng. Ngay cả khi thắng cược, cũng phải chịu phạt.

Yến Kiệt khom người nói với Yến Văn: "Đại ca, xin hãy để Yến Kiệt làm càn một lần. Quân bà bà hễ mở miệng là một câu "tiểu tử khốn kiếp", tiểu đệ thật sự nghe không được. Chờ chuyện này xong xuôi, đại ca muốn phạt Yến Kiệt thế nào, Yến Kiệt đều không oán hận."

Yến Văn trừng mắt nhìn Yến Kiệt một cái, lại nhìn Quân bà bà, nói: "Ngươi cẩn thận một chút cho ta."

Ngọc Kỳ nhẹ giọng nói: "Tới rồi."

Vừa dứt lời, bốn bóng người liền rơi xuống trước mặt mọi người. Người cầm đầu chính là Nguyễn Linh Linh. Phía sau nàng lần lượt là Trục Nhật cùng một thanh niên tóc bạc trắng, còn có một nam tử hồng y bịt mặt.

Nguyễn Linh Linh cười nói: "Mê vụ sâm lâm quả nhiên không tầm thường, không có người dẫn đường chỉ dẫn chúng ta phải tốn một chút thời gian nên đến trễ một chút, hẳn là chư vị đã chờ đến nóng ruột rồi."

Quân bà bà nhìn thấy Nguyễn Linh Linh, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen, nàng hơi khàn giọng hỏi: "Ngươi thật sự là nữ nhi của Quân Bất Hối?"

Nguyễn Linh Linh vuốt nhẹ mái tóc dài, dáng vẻ ưu mỹ động lòng người, nàng cười duyên nói: "Quân chưởng môn thấy bây giờ là lúc nên ôn chuyện sao?"

Quân bà bà buồn bã thở dài. Nguyễn Linh Linh cười nói: "Các ngươi còn chưa chết?"

Ngọc Lân lạnh lùng quát: "Hôm nay chính là ngày chết của yêu nữ ngươi."

Nguyễn Linh Linh chậc chậc hai tiếng, nói: "Hươu chết vào tay ai, một hồi liền phải xem bản lĩnh mà nói chuyện. Nhân tiện, để ta giới thiệu." Dứt lời, vẫy vẫy tay, thanh niên tóc bạc đi về phía trước một bước, Nguyễn Linh Linh mỉm cười: "Vị này là Quân chưởng môn của Huyết Trì phái. Bốn vị này đều là đệ tử Phó gia hồ Đại Minh, cũng là môn hạ của Kim Long lệnh chủ."

Thanh niên tóc bạc tiêu sái ôm quyền nói: "Tại hạ Liễu Tam Biến."Liễu Tam Biến thoạt nhìn bất quá chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mặt như quan ngọc, anh tuấn tiêu sái.

Đám người Ngọc Kỳ ôm quyền đáp lễ. Ngọc Kỳ nói: "Ngưỡng mộ đã lâu."

Liễu Tam Biến đưa mắt nhìn về phía Yến Văn: "Ngươi chính là Yến Văn. Ta nghe nói chuyết kinh tựa hồ rất ưu ái ngươi, các ngươi còn từng ở dưới đêm trăng uống rượu ngôn hoan?"

Yến Văn biến sắc, Trục Nhật đi tới, cười tủm tỉm nói: "Phu quân nói đùa gì vậy, ngươi dọa Yến công tử rồi." Sau đó hơi phúc thân: "Tiểu nữ Trục Nhật, là đại công chúa Tỷ Muội Cung. Mấy vị công tử trẻ tuổi anh tuấn không bằng gia nhập Tỷ Muội Cung ta, cùng mưu đồ bá nghiệp."

Yến Kiệt cười nói: "Đại công chúa, đây cũng không phải là lúc nên đùa giỡn."

Đôi mắt đẹp của Trục Nhật khẽ chuyển: "Lời khách khí vẫn cần phải nói."

Hồng y nhân bịt mặt kia vẫn không nói một lời nào.

Nguyễn Linh Linh hơi khoát tay nói: "Nói chuyện phiếm xong rồi, chúng ta cùng nói chính sự."

Trường kiếm Ngọc Kỳ xuất vỏ: "Không cần nhiều lời vô nghĩa, Huyết Trì phái tuyệt đối không giao ra địa tạng hoa. Chư vị muốn khống chế Huyết Trì phái đó là si tâm vọng tưởng."

Nguyễn Linh Linh hơi nhíu mày nói: "Đây là quan điểm của ngươi, ý của Quân chưởng môn thì sao?

Quân bà bà lạnh lùng nói: "Ý của Ngọc Kỳ thiếu hiệp chính là ý của lão thân. Không cần nhiều lời, Huyết Trì phái ta thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành."

Nguyễn Linh Linh thở dài: "Các ngươi bây giờ đều đã trúng thi tâm độc của Tỷ Muội Cung, dù ta hiện tại không giết các ngươi, các ngươi không có giải dược, cũng không chống đỡ được quá ba ngày, đáng tiếc, đáng tiếc." Vừa dứt lời, bỗng nhiên hướng Quân bà bà đánh ra một chưởng.

Liễu Tam Biến, Trục Nhật, hồng y nhân bịt mặt đồng loạt rút kiếm. Bốn thanh trường kiếm của Ngọc Kỳ, Ngọc Lân, Yến Văn, Yến Kiệt kéo lên một trận kiếm hoa, đem toàn bộ công kích của bốn người đẩy trở lại.

Nguyễn Linh Linh biến sắc, cười nói: "Không nghĩ đến, kiếm trận của các ngươi còn có chút đáng xem. Đáng tiếc cho sinh mệnh trẻ tuổi lại anh tuấn như vậy, thật đáng tiếc." Nguyễn Linh Linh khẽ nâng tay phải lên, kéo một cây trâm ngọc đang vấn tóc xuống, nở nụ cười ngọt ngào khiến bốn người xao xuyến.

Ngọc Kỳ thét lên một tiếng: "Hồng Nhan Mị Tình Kiếm."

Nguyễn Linh Linh ừ một tiếng, tóc dài tung bay, tựa như tiên nữ, trâm ngọc theo tay mà lên, đánh thẳng vào kiếm trận. Bốn người lại vung trường kiếm lên, tiếng "keng" "keng" "keng" không dứt bên tai. Kiếm trận của bốn người vừa vặn phong bế chiêu thức của Nguyễn Linh Linh, nhưng đã qua mười chiêu hai mươi chiêu, song phương vẫn không cách nào phân thắng bại.

Hồng y nhân bịt mặt đối diện với Quân bà bà. Võ công của Huyết Trì phái vốn là Huyết Trì Chưởng, trong chưởng phong chứa kịch độc, nhưng hồng y nhân bịt mặt lại tựa hồ không sợ độc chưởng, trong khoảng thời gian ngắn cùng Quân bà bà không phân cao thấp.

Trục Nhật và Liễu Tam Biến nhìn nhau cười. Trục Nhật nói: "Phu quân, phía dưới chính là Huyết Trì phái thần bí, không bằng chúng ta đi xuống dọn dẹp trước, miễn cho một lát Linh di xuống nhìn thấy lại phiền lòng."

Hai người cùng nhau nhảy vào động. Bốn người Ngọc Kỳ cùng Quân bà bà đều bị quấn lấy, căn bản không cách nào phân thân, không khỏi nóng ruột, lại không còn biện pháp nào. Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng chiêng trống, tiếp theo, bầu trời bốc lên khói sương thải sắc. Nguyễn Linh Linh cả kinh. Đây chính là tín hiệu Tỷ Muội Cung bị cường địch tấn công.

Trong lòng Ngọc Kỳ như buông xuống một tảng đá. Viện quân đã đến. Quả nhiên có mấy tiếng "vèo" "vèo" vang lên, vài đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống. Người đầu tiên tới chính là Ngọc Linh. Sau đó là Tiểu Mạc, Tiểu Tỉnh, Tiểu Vạn, Ngọc Tường.

Ngọc Linh cười nói: "Sư huynh bọn tiểu đệ đến trễ."

Nguyễn Linh Linh nhảy ra khỏi kiếm trận, ngẩn người nhìn Ngọc Linh, Quân bà bà thấy Ngọc Linh cũng ngây người một chút, thiếu chút nữa bị hồng y nhân bịt mặt đánh trúng. Thật là một thiếu niên anh tuấn! Nguyễn Linh Linh và Quân bà bà đồng thời khen ngợi.

Nguyễn Linh Linh đã cười nói: "Thiếu niên này thật anh tuấn nha."

Ngọc Linh lạnh lùng nói: "Yêu phụ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi."

Ngọc Kỳ: "Trục Nhật cùng Liễu Tam Biến đã xuống phía dưới. Tiểu Mạc các ngươi đi mau."

Tiểu Mạc khom người với Ngọc Kỳ, từ cửa động phi thân xuống.

Ngọc Linh xoay người, đi tới trước mặt Yến Kiệt, điểm về phía ngực Yến Kiệt một cái, Yến Kiệt đau đến kêu lên một tiếng: "Tiểu Linh ngươi muốn chết sao, dùng lực mạnh như vậy làm gì."

Ngọc Linh cười nói: "Ta phụng mệnh Tiểu Khanh lão đại, sớm giải trừ cấm chế của ngươi, công lực của ngươi có thể hoàn toàn khôi phục rồi. Ngươi không cảm ơn ta thì thôi, còn hét vào mặt ta."

Ngọc Kỳ nói: "Yến Văn, Yến Kiệt, các ngươi cũng xuống đi."

Yến Văn, Yến Kiệt đáp một tiếng, cũng từ cửa động phi thân xuống.

Ngọc Linh, Ngọc Tường thay thế vị trí của Yến Văn, Yến Kiệt.

Đôi mắt đẹp của Nguyễn Linh Linh đảo một cái, nói: "Xem ra Phó gia đã sớm có chuẩn bị."

Ngọc Tường quát: "Yêu nữ ngươi giết cả nhà ta, bắt đi tỷ tỷ ta, hôm nay, ta phải để ngươi nợ máu trả bằng máu."

Nguyễn Linh Linh ồ lên một tiếng: "Ngươi là nhi tử của Chu Phi Phi sao?"

"Không sai. Tỷ tỷ Thiên Hỉ của ta cũng đã trở lại Phó gia."

Nguyễn Linh Linh: "Tốt, rất tốt. Năm đó để cho ngươi may mắn đào thoát, hôm nay ta liền tiễn ngươi xuống âm tào địa phủ, để gia đình ngươi được đoàn tụ."

Nguyễn Linh Linh nhẹ mím môi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên càng thêm hồng nhuận, đôi mắt ngậm nước, cả người tản mát ra một loại hương thơm nhàn nhạt. Nàng chợt hát: "Nam quốc hữu giai nhân, nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc."Trâm ngọc trong tay hóa thành vạn đạo bích quang, bao phủ lấy bốn người.
Ngọc Lân vung trường kiếm, bốn người khởi động kiếm trận, nhất thời ngân quang đại thịnh, đánh tan vạn đạo bích quang.

Hồng Nhan Mị Tình Kiếm được thi triển trong tay Nguyễn Linh Linh so với Trục Nguyệt còn muốn hơn bảy phần. Ngọc Linh cảm thấy áp lực vô hình chạm vào mặt. Ngọc Tường nhiều lần xuất kiếm, nhưng không biết vì sao lại không đành lòng đâm về phía Nguyễn Linh Linh. Nàng xinh đẹp như vậy, ai oán như vậy, nhu tình như vậy, mong manh như vậy.

Ngọc Kỳ lại quát lên một tiếng: "Đổi vị trí." Ngọc Linh xoay người, thế chỗ Ngọc Tường, Ngọc Tường chuyển sang vị trí phía Tây. Lúc này Ngọc Tường mới cảm thấy ớn lạnh, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, mặt không khỏi đỏ lên.

Ngọc Linh mỉm cười với Nguyễn Linh Linh, nhưng thanh kiếm trong tay lại không chút lưu tình đâm vào ngực nàng. Nguyễn Linh Linh nhìn thấy nụ cười của Ngọc Linh không khỏi phân tâm, trâm ngọc trong tay vang lên một tiếng, đụng vào kiếm của Ngọc Lân, Ngọc Kỳ thừa cơ vỗ một chưởng vào vai Nguyễn Linh Linh.

Nguyễn Linh Linh bước sang một bên, tránh được trường kiếm của Ngọc Linh, nhưng lại đụng phải mũi kiếm của Ngọc Tường, "xoẹt" một tiếng, trường kiếm đâm vào người nàng, ở nơi đó lại bắn ra một tia lửa. Ngọc Tường ngẩn người, Nguyễn Linh Linh phun ra một ngụm máu tươi, cấp tốc lùi lại.

Kim ti giáp. Nguyễn Linh Linh vậy mà thật sự mặc kim ti giáp. Loại bảo giáp này nghe nói trên đởi chỉ có một cái, nghe đồn là Thanh Liên Yêu Cơ của Tiểu Thục sơn dùng chín chín tám mốt cây thiên tàm băng tơ làm ra, luôn là bảo vật trấn sơn của Tiểu Thục sơn, không ngờ lại ở trên người Nguyễn Linh Linh.

Ngọc Linh vừa xuất kiếm vừa nói: "Sư huynh có điều không biết, Tiểu Hòa đã phát hiện ra bí mật thân phận của Trục Nguyệt và Nguyễn Linh Linh ở Thanh Thiên Lâu."

Nguyễn Linh Linh biến sắc: "Quả nhiên là Phó gia các ngươi diệt Bích Lạc thập nhị cung của ta."

Ngọc Linh không để ý tới nàng, chỉ nói với Ngọc Kỳ: "Nguyễn Linh Linh chính là đồ đệ của Thanh Liên Yêu Cơ Tiểu Thục sơn, sư tỷ Hoàng Thu Tế của nàng bí mật sáng lập Bích Lạc thập nhị cung, đều là một tay Nguyễn Linh Linh bày mưu tính kế, ở sau lưng hậu thuẫn."

Nguyễn Linh Linh cười khanh khách nói: "Không sai, chẳng qua ngân lượng ta cùng sư tỷ dùng để sáng lập ra Bích Lạc thập nhị cung đều là lấy từ Tiểu Hàn sơn các ngươi và Bình Dương vương phủ, tính ra, Bích Lạc thập nhị cung này coi như là sản nghiệp của mấy hài tử các ngươi."

Ngọc Lân tức giận quát: "Yêu nữ ngươi, còn dám nói bậy." Trường kiếm vừa chuyển liền thoát trận mà ra, một kiếm chém về phía chân trái của Nguyễn Linh Linh. Nguyễn Linh Linh cúi người, trâm ngọc đâm thẳng về phía đốt sống cổ của Ngọc Lân. Dưới tình thế cấp bách, ngón giữa tay trái của Ngọc Tường đột nhiên bắn ra, "ầm" một tiếng, bắn trúng cổ tay của Nguyễn Linh Linh, tay nàng run lên, trâm ngọc gần như rơi xuống. Sắc mặt nàng đại biến: "Lan Tâm Chỉ."

Bộ Lan Tâm Chỉ pháp này của Ngọc Tường chính là Phó Long Thành tự mình truyền thụ. Ngọc Tường chỉ cảm thấy chỉ pháp này quá mức âm nhu, tựa hồ giống như dành cho nữ tử, luôn không muốn tập luyện. Lần trước ở Bão Long sơn trang bị sư phụ Phó Long Thành khiển trách, mới bắt đầu nghiêm túc luyện tập, hôm nay vẫn là lần đầu tiên sử dụng. Hắn không biết, Lan Tâm chỉ pháp chính là chỉ pháp chuyên dùng để khắc chế kiếm pháp của Tiểu Thục sơn.

Bộ chỉ pháp này là do Lãnh Bình Sơn của Thục Sơn sáng tạo ra. Năm đó Lãnh Bình Sơn bị Thanh Liên Yêu Cơ mê hoặc, rời khỏi sư môn, đưa chí bảo của sư môn là Tử Ngọc trâm cho Thanh Liên Yêu Cơ làm tín vật định tình. Thanh Liên Yêu Cơ cũng không phải thật lòng với hắn, chỉ là ngấp nghé nội công tâm pháp của Đại Thục Sơn. Bộ nội công tâm pháp này chính là giấu ở trong Tử Ngọc trâm.

Thanh Liên Yêu Cơ sau khi lấy được Tử Ngọc Trâm, đâm Lãnh Bình Sơn một kiếm, rồi mai danh ẩn tích tu luyện nội công tâm pháp của Đại Thục Sơn, cũng đem nội công tâm pháp của Đại Thục Sơn kết hợp với kiếm pháp do nàng tự nghĩ ra, sáng tạo ra Hồng Nhan Mị Tình Kiếm. Nhưng Hồng Nhan Mị Tình Kiếm luôn không đạt được hiệu quả lý tưởng. Đúng lúc này, sư muội của nàng giao một nữ hài sơ sinh cho nàng chăm sóc. Sư muội Nguyễn Thanh Mai của nàng chính là thê tử của Quân Bất Hối, mẫu thân của Nguyễn Linh Linh.

Nguyễn Thanh Mai lo lắng Quân bà bà sẽ không tha thứ cho Quân Bất Hối, cho nên trước khi đi Huyết Trì phái, đem nữ nhi giao cho sư tỷ, cũng đem tiền căn hậu quả bẩm báo. Đồng thời nói với Nguyễn Thanh Liên, nếu mình và Quân Bất Hối gặp bất trắc, thỉnh nàng nuôi nấng nữ nhi Quân Linh Linh, báo thù cho phụ mẫu.

Nguyễn Thanh Mai và Quân Bất Hối thật sự gặp bất trắc. Nguyễn Thanh Liên đổi tên Quân Linh Linh thành Nguyễn Linh Linh, nuôi nấng lớn nàng lớn lên cùng nữ nhi của mình, nguyễn Linh Linh có thể chất bẩm sinh đặc thù, cực kỳ thích hợp tu luyện Hồng Nhan Mị Tình Kiếm. Nguyễn Thanh Liên đem phấn hoa địa tạng chế thành Mị Tình đan cho Nguyễn Linh Linh dùng, một mặt giải độc hoa địa tạng bẩm sinh trong cơ thể, mặt khác sau khi dùng Mị Tình đan, Hồng Nhan Mị Tình Kiếm lại có thể vượt qua cực hạn, phát ra uy lực lớn hơn.

Nguyễn Linh Linh xuất hiện trên giang hồ năm 18 tuổi, được xếp vào hạng cuối cùng trong tứ đại mỹ nữ giang hồ bởi nhan sắc xinh đẹp. Nàng vốn định tìm Huyết Trì phái báo thù cho phụ mẫu. Nhưng sau năm sáu năm lưu lạc giang hồ, lại không tìm được dấu vết của Huyết Trì phái. Đúng lúc này nàng gặp được tình yêu của đời mình. Nàng vì người yêu mà vứt bỏ huyết thù của phụ mẫu, một lòng muốn giúp người đó hoàn thành đại nghiệp xưng bá thiên hạ, thống nhất võ lâm.

Một kiếm kia của Thanh Liên Yêu Cơ vẫn chưa đâm chết được Lãnh Bình Sơn, ngược lại còn đánh thức hắn. Hắn bắt đầu tìm kiếm Nguyễn Thanh Liên khắp nơi, hy vọng có thể giành lại Tử Ngọc trâm. Nào biết sau khi gặp lại Thanh Liên Yêu Cơ, lại không phải là đối thủ của nàng, nàng dùng Hồng Nhan Mị Tình Kiếm lần thứ hai đem hắn đả thương suýt chết, cũng đánh hắn rơi xuống vách núi.

Lãnh Bình Sơn thế mà lần nữa đại nạn không chết, cũng ở dưới vách núi kia, phát hiện ra trăm năm trước, Vô Phồn của Thục Sơn đã lĩnh ngộ ra Lan Tâm chỉ pháp. Vô Phồn cũng bởi vì mê luyến yêu nữ tà giáo mà bị trục xuất khỏi Thục Sơn, cuối cùng chôn xương nơi thâm sơn. Tình cảnh hắn gặp phải cơ hồ giống Lãnh Bình Sơn như đúc, đều là bị yêu nữ lừa gạt.

Lãnh Bình Sơn phát hiện bộ Lan Tâm chỉ pháp này lại chuyên dùng để khắc chế tâm pháp tà phái, phá tan nội lực yêu tà, làm cho kẻ đó không cách nào thi triển công pháp yêu mị. Lãnh Bình Sơn luyện thành thạo chỉ pháp, lần thứ hai tìm được Thanh Liên Yêu Cơ, rốt cục đánh bại nàng, đánh tan một thân công lực của nàng. Mị công của Thanh Liên Yêu Cơ bị phá, trong nháy mắt hồng nhan tóc bạc phơ, nàng không thể chịu đựng được dung mạo già nua mà tự sát. Lãnh Bình Sơn cũng chết vì kiệt sức.

Lúc ấy Nguyễn Linh Linh không ở Tiểu Thục sơn, sau khi nhận được tin tức trở về, chỉ nhìn thấy thi thể sư phụ. Nguyễn Thanh Liên vốn xinh đẹp như thiên tiên, nhìn qua bất quá chỉ là hoa tín niên hoa*, nhưng sau khi trúng Lan Tâm chỉ, lại lão hóa thành lão phụ trăm tuổi. Nguyễn Linh Linh nhìn mà vô cùng kinh hãi, đối với Lan Tâm chỉ rất kiêng kỵ.

*Hoa tín niên hoa: là thời kỳ hoa nở, chỉ nữ tuổi đến 24, cũng biểu thị nữ tử đang ở trong thời kỳ đẹp nhất.

Bây giờ nhìn thấy Ngọc Tường lại sử dụng Lan Tâm Chỉ, không khỏi kinh hãi thất sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro