Chương 37: Tình cừu nan đoạn (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Quân bà bà nhìn bốn người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng có yêu thích nói không nên lời. Ngọc Kỳ, Ngọc Lân, Yến Văn, Yến Kiệt. Bốn người đứng ở nơi đó, khôi ngô tuấn tú, anh khí phi phàm. Giống như bốn viên ngọc đang phát sáng, khiến toàn bộ hang động dưới lòng đất sáng bừng và tràn đầy sức sống. Nếu những người trẻ tuổi này là người của Huyết Trì phái ta thì tốt biết bao.

    Ngọc Kỳ ôm quyền, nói: "Quân bà bà."

    Lúc này Quân bà bà mới cảm giác mình thất thố, cũng may là đội mũ trùm đầu màu trắng nên không ai nhận ra. Bà bà thầm tự giễu, chẳng lẽ là bởi vì quanh năm ở dưới lòng đất nhìn những tộc nhân mặt bị nhiễm độc quá lâu, bỗng nhiên thấy những người trẻ tuổi tuấn dật này, lại có chút vui mừng khôn xiết sao. Nghĩ đến sự kinh diễm của mình khi mới gặp Yến Kiệt, không chỉ không trách hắn lỗ mãng, tự tiện xông vào Huyết Trì phái, còn một lòng hy vọng hắn có thể trở thành phu quân của tôn nữ Tiểu Quân mà mình yêu nhất. Nhưng mà, loại chuyện này sao có thể chỉ là một bên tình nguyện. Chẳng lẽ là bởi vì mình quá yêu thích đứa nhỏ Yến Kiệt kia sao?

    Quân bà bà xua xua tay, dùng thanh âm không mang theo cảm xúc bình tĩnh nói: "Chư vị mời ngồi." Sau đó vẫn đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Yến Kiệt. Đứa trẻ này càng nhìn càng khiến người yêu thích. Nếu hắn có thể trở thành phu quân của Tiểu Quân, mang Tiểu Quân rời xa Huyết Trì phái, vậy thì tốt biết bao. Chính mình cũng xứng với lời uỷ thác lúc sắp lâm chung của mẫu thân Tiểu Quân.

    Ngọc Kỳ thấy Quân bà bà nhìn về phía Yến Kiệt, liếc mắt liền hiểu rõ sự yêu thích trong mắt Quân bà bà. Hắn phát hiện, vô luận là Quân bà bà hay là Tiểu Quân, kỳ thật đều thuần lương như vậy, tâm tư không hề che giấu, nhất là Tiểu Quân, đối Yến Kiệt tình thâm, nhưng Yến Kiệt...

    Quân bà bà thu hồi ánh mắt, nói: "Chư vị mời uống trà." Tự mình bưng trà lên, uống một ngụm trước. Sau đó hỏi: "Ngọc Kỳ thiếu hiệp, lời lão thân nói, không biết ngươi định trả lời thế nào."

    "Quân bà bà, Yến Kiệt trẻ tuổi lỗ mãng, tự tiện xông vào cấm địa Huyết Trì phái, đụng phải tôn nữ Tiểu Quân cô nương, đều là hắn không đúng." Chuyển sang Yến Kiệt nói: "Yến Kiệt, mau hướng bà bà bồi tội."

    Yến Kiệt lên tiếng, khom người nói: "Yến Kiệt lỗ mãng, bà bà đừng để trong lòng."

    Bà bà cười tủm tỉm nhìn Yến Kiệt, nói: "Không sao, không sao. Nếu ngươi thành thân với Tiểu Quân, đây cũng không tính là va chạm gì, là duyên phận duyên phận nha. Ngồi đi."

    Sau đó nói với Ngọc Kỳ: "Nói như vậy, Ngọc Kỳ thiếu hiệp đã đáp ứng điều kiện của lão thân, thật tốt quá tốt quá."

    Ngọc Kỳ thấy Quân bà bà đã hiểu lầm ý tứ của mình, vội vàng nói: "Quân bà bà. Yến Kiệt hắn còn nhỏ, tâm không tạp niệm, đối với Tiểu Quân cô nương chỉ dừng lại ở võ lâm đồng đạo, cũng không có ý niệm nam hoan nữ ái. Vì vậy, thỉnh bà thu hồi mệnh lệnh, chuyện hôn nhân đại sự vẫn nên bàn bạc kỹ hơn."

    Nói xong những lời này, Ngọc Kỳ cơ hồ toát mồ hôi hột. Chính hắn cũng còn chưa tới mười tám tuổi, chưa từng thấy qua loại kinh nghiệm cự hôn này, cũng không có cách nào làm theo. Hắn đành vắt óc suy nghĩ rất nhiều mới nghĩ ra được cách diễn đạt như vậy.

    Yến Văn đương nhiên biết Ngọc Kỳ khó xử, vì vậy bày ra vẻ mặt thận trọng nghiêm túc. Ngọc Lân cơ hồ là cố nén ý cười, mà Yến Kiệt lại là bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, giống như Ngọc Kỳ cùng Quân bà bà đang đàm luận chuyện của người khác.

    Quân bà bà ngây ra một lúc, mới giận dữ nói: "Cái gì, có nghĩa là ngươi không đồng ý hôn sự của Tiểu Quân và Yến Kiệt sao?"

    Ngọc Kỳ ho khan một tiếng. Nói: "Quân bà bà, chúng vãn bối đến quý phái còn có chuyện quan trọng khác. Loại chuyện nhi nữ tình trường này vẫn nên bàn lại sau, ngài thấy thế nào."

    Quân bà bà đột ngột đứng dậy: "Có chuyện quan trọng khác? Bàn lại sau! Ta đương nhiên biết mục đích các ngươi đến Huyết Trì phái, đơn giản cũng chỉ là ngấp nghé phấn hoa của ta. Các ngươi không dám ăn cướp trắng trợn, liền để tiểu tử thối này thi triển thủ đoạn hèn hạ, lừa gạt Tiểu Quân..."

    "Cái gì không dám ăn cướp trắng trợn, thi triển thủ đoạn hèn hạ. Rõ ràng là các ngươi đơn phương tình nguyện, cứng rắn bức hôn. Thứ đồ ác độc như địa tạng phấn hoa, các ngươi tự mình nuôi trồng thì cũng thôi đi, còn đem nó bán cho Tỷ Muội Cung gây hại võ lâm. Chúng ta tới nơi này là để thực thi công lý, trừ ma vệ đạo."Yến Kiệt cũng đứng lên, khẳng khái nói.

    Quân bà bà không thể tưởng tượng được Yến Kiệt dám chống đối mình như vậy, tức giận nói: "Tên khốn kiếp vong ân phụ nghĩa này, còn dám nói nữa ta sẽ một chưởng vỗ chết ngươi trước." Nói xong, liền muốn động thủ.

    "Ngoại tổ mẫu muốn làm gì?" Tiểu Quân đột nhiên chạy vào đại sảnh. Tiểu Quân lệ rơi đầy mặt, túm lấy cánh tay của Quân bà bà nói: "Ngoại tổ mẫu, người lại như vậy, Tiểu Quân liền chết trước mặt người."

    "Đứa nhỏ này, không phải không cho ngươi ra ngoài sao, ở đây hết thảy đã có ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu sẽ làm chủ cho ngươi. Ngoại tổ mẫu sẽ không để tiểu tử khốn kiếp này dễ dàng bắt nạt ngươi."

    Yến Kiệt lại chỉ vào Tiểu Quân nói: "Tiểu Quân, ngươi đến vừa đúng lúc. Ta bắt nạt ngươi khi nào? Ngươi đã nói gì với ngoại tổ mẫu ngươi phải không?" Bộ dáng khí thế hùng hổ.

    "Yến Kiệt." Yến Văn trừng mắt nhìn Yến Kiệt một cái. Yến Kiệt nhìn sắc mặt đại ca, không dám nhiều lời, ngoan ngoãn ngồi xuống.

    Tiểu Quân nhìn Yến Kiệt, chuyển sang bà bà nói: "Ngoại tổ mẫu, bây giờ là thời điểm liên quan đến sinh tử tồn vong của Huyết Trì phái ta, người sao còn canh cánh trong lòng loại chuyện này của Tiểu Quân, người vẫn nên thương lượng chính sự quan trọng hơn."

    Bà bà còn muốn nói nữa. Bên ngoài đã truyền đến tiếng bẩm báo: "Ba vị hộ pháp bà bà đến."

    Quân bà bà hung hăng trừng mắt nhìn Yến Kiệt một cái, vỗ vỗ tay Tiểu Quân. Ba người mặc áo choàng xám chống nạng dài cùng nhau bước vào. Tiểu Quân vội thi lễ: "Tiểu Quân tham kiến Thiên Địa Nhân ba vị bà bà."

    Ba người áo bào xám cùng khom người với Quân bà bà: "Chưởng môn bà bà." Bà bà đáp nửa lễ, nói: "Hộ pháp bà bà không cần đa lễ." Sau đó giới thiệu bọn người Ngọc Kỳ. Mọi người chào hỏi lẫn nhau, ngồi xuống.

    Một trong những người mặc áo xám nói: "Chưởng môn bà bà. Bốn vị này chính là môn hạ của Kim Long Lệnh Chủ sao?"

    Quân bà bà gật gật đầu: "Bọn họ nói như vậy."

    Ba người áo xám trao đổi ánh mắt với nhau, vẫn do người đầu tiên nói: "Chưởng môn đã nói với bọn họ chưa?"

    Quân bà bà bà dừng một chút, nói: "Ba vị hộ pháp, chuyện này phải chăng nên bàn bạc kỹ hơn một chút."

    Người áo xám cầm đầu chắp tay nói: "Chưởng môn, bây giờ chuyện đã lửa sém lông mày, kính xin chưởng môn nhanh chóng đưa ra quyết định."

    Ngọc Kỳ mỉm cười nói: "Thứ cho vãn bối mạo muội quấy rầy. Là Tỷ Muội Cung uy hiếp Huyết Trì phái phải giao ra chúng vãn bối sao."

    Ba người áo xám và Quân bà bà hơi cả kinh, Quân bà bà khen: "Ngọc Kỳ thiếu hiệp đúng là thông tuệ. Không sai, sáng sớm hôm nay, Tỷ Muội Cung đã phái người tới, muốn Huyết Trì phái ta giao ra mấy vị thiếu hiệp, còn có hai vị cô nương kia. Một trong số đó tên là Trục Nguyệt, nghe nói còn là nhị thiếu cung chủ của Tỷ Muội Cung. Kỳ hạn chính là giờ ngọ hôm nay."

    Ngọc Kỳ: "Huyết Trì phái đã hợp tác với Tỷ Muội Cung được hai năm, hai năm qua, đôi bên chắc hẳn đã hợp tác vui vẻ."

   "Không sai. Chúng ta mỗi người đều có thứ mình cần, hợp tác vẫn luôn thuận lợi. Chính sự xuất hiện của các ngươi đã phá hư loại hợp tác này."

    "Lời này của bà bà e là không đúng."

    "Ồ, Ngọc Kỳ thiếu hiệp sao lại nói như vậy?"

    Ngọc Kỳ mỉm cười nói: "Với sự hiểu biết của chúng ta về Tỷ Muội Cung, đặc biệt là cách làm việc của Nguyễn Linh Linh. Nguyên liệu quan trọng như phấn hoa địa tạng, nàng nhất định phải hoàn toàn khống chế mới có thể an tâm. Chắc hẳn đã nhiều lần đề cập đến chuyện này với Quân bà bà."

    Quân bà bà ngạo nghễ cười nói: "Không sai. Nguyễn Linh Linh có tính toán như vậy. Chẳng qua, ngoại trừ người của Huyết Trì ta, bất luận kẻ nào cũng không cách nào hái được hoa địa tạng, mặc cho nàng có bản lĩnh thông thiên, cũng cần phải ỷ lại vào Huyết Trì phái ta."

    Ngọc Kỳ: "Nói thì nói như vậy. Nhưng nếu sinh tử của Huyết Trì phái đã rơi vào sự khống chế của Nguyễn Linh Linh, chỉ sợ Huyết Trì phái sẽ không thể nắm giữ quyền chủ động nữa."

    Quân bà bà trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên một chưởng vỗ về phía bàn trà, bàn trà hoàn toàn bị đập nát: "Huyết trì phái ta thà chết cũng không khuất phục chịu sự khống chế của Tỷ Muội Cung."

    Ngọc Kỳ: "Nhưng bây giờ trên dưới Huyết Trì phái đều đã trúng độc. Chung quanh Huyết Trì phái đều đã bị Tỷ Muội Cung hoàn toàn khống chế."

    Quân bà bà thở dài một tiếng: "Huyết Trì phái chúng ta đã sinh tồn trong Ngọc Nữ sơn mấy trăm năm. Tổ tiên sớm đã có minh huấn, không được tham dự phân tranh giang hồ, không được đem địa tạng hoa công khai. Mấy trăm năm qua, chúng ta nghiêm thủ cổ huấn, ở sâu trong Ngọc Nữ sơn tự cung tự cấp, phần lớn dựa vào dược vật tổ tiên lưu lại mà sinh tồn. Hai năm trước, Huyết Trì phái đột nhiên gặp biến cố lớn, không biết vì sao tất cả nam đinh bỗng nhiên bắt đầu phát sốt, sau đó nôn mửa, rồi hộc máu bỏ mình. Trong một tháng ngắn ngủi, tất cả nam đinh đều chết thảm, thậm chí ngay cả nam hài tử vừa mới sinh cũng không thể tránh khỏi. Sau đó, nữ tử cũng bắt đầu xuất hiện cùng một triệu chứng, toàn bộ Huyết Trì phái lâm vào một mảnh khủng hoảng."

    "Đúng lúc này, Nguyễn Linh Linh đột nhiên đi vào Ngọc Nữ Sơn, nàng lập tức chế tạo dược vật cho chúng ta uống, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, thế mà thuốc đến bệnh trừ, ta vì cảm kích ân cứu mạng của nàng với Huyết Trì phái, cam nguyện làm trái cổ huấn, mang nàng đến Huyết Trì ngắm địa tạng Hoa."

    "Ngày thứ hai sau khi nàng rời đi, kho địa phủ của chúng ta bỗng nhiên nổ tung, phần lớn vàng của tổ tiên để lại bị vùi sâu trong lòng đất và bị lửa thiêu rụi. Không có bột vàng, những nữ nhân may mắn còn sống sót này của Huyết Trì phái ta vẫn phải chết như cũ. Đúng lúc này, Nguyễn Linh Linh mang theo một lượng lớn vàng đến, muốn dùng vàng trao đổi với phấn hoa. Chúng ta đành phải đồng ý. Ai, nào biết lại là đưa Huyết Trì phái chúng ta từng bước, từng bước, bước vào tuyệt cảnh."

    Ngọc Kỳ cũng thở dài: "Nếu tại hạ đoán không lầm. Tất cả đều là kế hoạch của Nguyễn Linh Linh."

    "Cái gì?" Quân bà bà có chút khó có thể tin.

    Ngọc Kỳ: "Ta to gan suy đoán một câu. Phấn hoa Huyết Trì có phải đều do nữ đệ tử quý phái hái hay không."

    Quân bà bà nhìn ba vị hộ pháp kia, trầm ngâm một chút, gật đầu nói: "Không sai. Đây là bí mật của Huyết Trì phái ta, sao ngươi lại biết?"

    Ngọc Kỳ lại hỏi: "Nước uống của Huyết Trì phái là đến từ suối Ngọc Nữ trong Ngọc Nữ sơn đúng không, theo quan sát của tại hạ, đó hình như là nguồn nước duy nhất trong Ngọc Nữ Sơn."

    Quân bà đáp: "Không sai. Trước khi Tỷ Muội Cung bắt đầu được xây dựng trong Ngọc Nữ sơn, Huyết Trì phái chúng ta dù quanh năm đều sinh sống trong hang động dưới lòng đất, nhưng cũng ở phía sau mê vụ sâm lâm mở ruộng đồng, trồng hoa màu. Nước chúng ta dùng để tưới tiêu và uống đều lấy từ suối Ngọc Nữ."

    Ngọc Kỳ gật gật đầu, như định liệu mà nói: "Nếu là như vậy, vậy thì càng không sai. Bắt đầu từ việc lượng lớn nam đinh Huyết Trì phái trúng độc, tất cả đều là do Nguyễn Linh Linh bày mưu tính kế, đều nằm trong tính toán của nàng."

    "Trúng độc?" Quân bà bà lặp lại một lần nữa, sau đó nghẹn ngào nói: "Không sai. Ta đã nói tại sao thuốc giải mà Nguyễn Linh Linh điều chế trong thời gian ngắn lại có thể chữa khỏi bệnh cho chúng ta mà, trừ phi nàng vốn biết chúng ta trúng độc gì. Nhưng mà, Huyết Trì phái chúng ta luôn không có danh tiếng gì, bí mật sinh sống trong Ngọc Nữ sơn này, nàng lúc ấy cũng không biết Huyết Trì phái chúng ta có địa tạng hoa phấn a, vì sao nàng lại trăm phương ngàn kế ra tay với Huyết Trì phái chúng ta."

    Ngọc Kỳ cười nói: "Quân tiền bối có điều không biết, ít nhất bốn mươi năm trước Nguyễn Linh Linh đã có được địa tạng phấn hoa, cũng nghiên cứu ra Mị Tình Đan. Cho nên, nàng nhất định biết sự tồn tại của Huyết Trì phái cùng hoa địa tạng."

    Quân bà bà đột nhiên biến sắc, nói: "Bốn mươi năm trước?"

    Ngọc Kỳ gật đầu: "Không sai. Nguyễn Linh Linh xếp cuối trong tứ đại mỹ nữ thiên hạ. Lúc nàng mười tám tuổi thanh danh đã vang dội trong giang hồ, cơ hồ là trong một đêm, hồng nhan mị tình kiếm danh chấn thiên hạ. Nguyễn Linh Linh tập hồng nhan mị tình kiếm nhất định phải bổ sung mị tình đan để tu luyện. Mà bây giờ, Nguyễn Linh Linh vừa tròn 40 tuổi. Vì vậy, vãn bối lớn mật suy đoán, bốn mươi năm trước, phấn hoa địa tạng đã từng xuất hiện trên giang hồ."

    Ba người áo bào xám cùng Quân bà bà đều im lặng một lúc.

    Một lúc lâu sau, Quân bà bà mới run rẩy nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ Nguyễn Linh Linh là nữ nhi của Bất Hối sao?"

    Bốn mươi năm trước, đệ đệ duy nhất của Quân bà bà, Bất Hối không chịu nổi sự dụ hoặc của thế giới bên ngoài, lén lút chạy khỏi Ngọc Nữ sơn, cũng yêu một nữ tử xinh đẹp. Nữ tử này không chỉ không chán ghét khuôn mặt xấu xí của hắn, mà còn kết hôn và sinh hạ một nữ nhi cho hắn.

    Ai ngờ nữ nhi sinh ra không lâu, mặt bắt đầu mưng mủ, sinh mệnh mong manh. Quân Bất Hối phát hiện nữ nhi bị nhiễm độc hoa Địa Tạng mà mình mang theo. Để cứu nữ nhi, hắn đành phải quay trở lại Huyết Trì phái lần nữa, đem toàn bộ phấn hoa địa tạng còn trong kho trộm ra, đưa cho thê tử để trị liệu cho nữ nhi. Thê tử của hắn vốn là một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, nàng rất nhanh nghiên cứu ra một loại đan dược, dùng độc công độc, khắc chế độc hoa địa tạng trong cơ thể nữ nhi.

    Lúc này, Quân Bất Hối lại phát hiện vết loét trên mặt mình đã lành mà không cần thuốc, vô cùng mừng rỡ. Độc tố trong cơ thể nữ nhi mặc dù đã được khống chế, nhưng có thể cả đời cũng không thể tách rời khỏi phấn hoa. Hắn cũng nhớ tỷ tỷ của mình cùng thân nhân ở Huyết Trì phái. Vì thế, hắn cùng thê tử thương lượng, trở lại Huyết Trì phái, cầu xin Quân bà bà tha thứ. Thậm chí còn tính toán đem người của Huyết Trì phái đưa ra bên ngoài ở, như vậy, bọn họ không cần phải chịu đựng nỗi khổ mưng mủ trên mặt.

    Thê tử của hắn lo lắng Quân bà bà có thể sẽ không đáp ứng, nhưng Quân Bất Hối lại nói, ta từ nhỏ đã do tỷ tỷ một tay nuôi lớn, tỷ tỷ thương ta nhất, hiện giờ chúng ta đều đã có nữ nhi, tỷ tỷ nhất định sẽ tha thứ cho ta. Thê tử hắn không muốn nghịch ý hắn. Nhưng đề nghị đừng mang theo nữ nhi đi cùng, bởi vì nữ nhi còn nhỏ, sợ không khí dưới lòng đất sẽ  gây bất lợi đối với nữ nhi. Hắn mỉm cười đồng ý. Thê tử của hắn liền đem nữ nhi giao cho một sư tỷ của nàng chiếu cố, sau đó cùng Quân Bất Hối trở lại Huyết Trì phái.

    Quân Bất Hối không ngờ Quân bà bà đối với hành vi phản nghịch của hắn căn bản không cách nào tha thứ. Quân Bất Hối vi phạm tổ huấn, bước ra khỏi Ngọc Nữ sơn, thông hôn với nữ tử ngoại tộc, còn trộm địa tạng phấn hoa của Huyết Trì phái, khiến nó lưu lạc giang hồ, đây đều là tử tội ở Huyết Trì phái. Quân bà bà thân là chưởng môn, làm sao có thể nuông chiều đệ đệ mình, huống hồ một tay mình giáo dưỡng đệ đệ lớn lên, vậy mà lại phản bội mình như thế, nàng càng không thể tha thứ. Nàng bất chấp lời cầu tình của mọi người, quyết tâm chấp hành môn quy: Ném Quân Bất Hối cùng thê tử vào huyết trì xử tử.

    Cái gọi là huyết trì, chẳng qua là một hồ dung nham cuồn cuộn, đừng nói là thân thể huyết nhục, cho dù là đồng thiết đều sẽ hóa thành nước.

    Quân Bất Hối vô cùng hối hận vì đã không nghe lời thê tử, ngược lại còn liên lụy đến nàng. May mắn thay, nữ nhi hắn không đi cùng.

    Hơn bốn mươi năm qua, Quân bà bà hầu như thời thời khắc đều nhớ tới Quân Bất Hối ôm thê tử nhảy vào huyết trì, cảnh hai người đồng thời hóa thành sương khói. Nỗi đau khắc cốt ghi tâm này quấn lấy bà suốt hơn bốn mươi năm nay.

    Cho nên, sau khi Tiểu Quân cũng yêu Yến Kiệt, Quân bà bà quyết định để Tiểu Quân cùng Yến Kiệt cao chạy xa bay. Bởi vì, Yến Kiệt tuyệt đối sẽ không ở lại Huyết Trì phái, mà Tiểu Quân lại là một hài tử si tình. Bà không muốn Tiểu Quân xảy ra bất kỳ bi kịch nào. Bởi vì, Tiểu Quân là người thân duy nhất của bà.

    Không, nếu Nguyễn Linh Linh thật sự là nữ nhi của Quân Bất Hối, vậy nàng cũng chính là cô cô của Tiểu Quân.

    Ngọc Kỳ nghe được trong lòng hơi động: "Nếu Nguyễn Linh Linh là nữ nhi của Quân Bất Hối, như vậy Trục Nguyệt chẳng phải cũng là ngoại tôn nữ của bà bà sao? Vậy là biểu tỷ muội với Tiểu Quân nha."

    Thật lộn xộn.

    Trục Nguyệt đi đâu rồi, sao lại không nhìn thấy bóng của nàng. Nếu như gặp lại, ta nên cùng nàng nói cái gì đây?

    Ngọc Kỳ thu hồi tâm tư, trầm ổn nói: "Nếu thật sự là như vậy, Nguyễn Linh Linh ngoài việc vì lợi ích của Tỷ Muội Cung, chắc hẳn cũng đã tính toán trăm phương ngàn kế để báo thù cho phụ mẫu."

    Tiểu Quân cẩn thận xen vào: "Ngoại tổ mẫu, vậy Nguyễn Linh Linh có phải là cô cô của Tiểu Quân không?"

    "Câm miệng." Quân bà bà quả quyết nói: "Ngươi không có loại cô cô này. Năm đó Quân Bất Hối vi phạm môn quy bị xử tử, nghiệt chủng của hắn vốn nên diệt cỏ tận gốc, đều do ta nhất thời mềm lòng không đi truy tra, không nghĩ tới nàng lại muốn tiêu diệt Huyết Trì phái ta."

    "Bà bà." Tiểu Quân bị dọa đến nước mắt lưng tròng kêu lên.

    Người áo xám cầm đầu thở dài: "Cho dù năm đó chưởng môn trừng phạt quá mức nghiêm khắc với Quân Bất Hối, thế nhưng, Nguyễn Linh Linh lại hạ độc giết chết hơn một nửa nam đinh Huyết Trì phái ta, hiện giờ lại hạ độc tất cả mọi người, thủ đoạn này không khỏi có chút quá tàn khốc."

    Yến Kiệt trong lòng khẽ nói: Nguyễn Linh Linh tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng khi nàng vẫn còn trong tã lót các ngươi lại giết chết phụ mẫu người ta, khó trách nàng muốn đến trả thù các ngươi.

    Ngọc Kỳ mỉm cười nói: "Chư vị không cần lo lắng. Chúng ta phụng mệnh đến Huyết Trì phái, một mặt đích thật là muốn lấy được phấn hoa địa tạng, mặt khác chính là bảo hộ Huyết Trì phái tránh khỏi độc thủ của Tỷ Muội Cung."

    Quân bà bà hừ một tiếng, nói: "Huyết Trì phái tuy rằng liên tục gặp biến cố lớn, chẳng qua năng lực tự bảo vệ mình vẫn có, không nhọc mấy vị hao tâm tổn trí. Huống hồ chúng ta trước mắt là địch hay bạn, còn rất khó nói."

    Người áo xám cầm đầu muốn nói cái gì đó, nhưng lại đem lời đến bên miệng nuốt trở vào.

    Ngọc Kỳ đứng lên nói: "Quân tiền bối, xin thứ cho vãn bối nói lời vô tâm. Hôm nay đã sắp đến giờ Ngọ, chúng vãn bối không quấy rầy nữa, xin cáo từ."

    Ngọc Kỳ vừa đứng lên, Ngọc Lân, Yến Văn cùng Yến Kiệt, đương nhiên cũng đều đứng dậy. Nghe Ngọc Kỳ nói cáo từ, cùng nhau ôm quyền vi lễ, thật sự chuẩn bị cáo từ mà đi.

    "Thỉnh chưởng môn suy nghĩ lại." Ba người áo xám bỗng nhiên rời khỏi chỗ ngồi đồng thời quỳ xuống nói.

    Tiểu Quân cũng quỳ xuống gọi: "Bà bà."

    Quân bà bà giận dữ nói: "Thế nào, chẳng lẽ Huyết Trì phái của ta đều là kẻ tham sống sợ chết sao?"

    Tiểu Quân khóc thút thít nói: "Bà bà, Tiểu Quân không sợ chết, nhưng Tiểu Quân không thể để bà bà chết."

    Người áo bào xám cầm đầu nói: "Chưởng môn, đệ tử Huyết Trì phái đều có thể thấy chết không sờn, chỉ là, ngài nhẫn tâm để Huyết Trì phái diệt vong, để hoa địa tặng rơi vào tay ngoại nhân sao?"

    Ngọc Kỳ mỉm cười nói: "Quân chưởng môn. Nếu Huyết Trì phái giao tại hạ cho Tỷ Muội Cung, thì đó là biểu hiện của sự nhu nhược, vả lại, dù vậy, ta tin chắc Nguyễn Linh Linh cũng sẽ không từ bỏ ý định. Nếu tại hạ đoán không sai, Nguyễn Linh Linh nhất định đang chuẩn bị lấy chuyện này làm cớ để tiêu diệt Huyết Trì phái. Bởi vì, Nguyễn Linh Linh đã phát hiện ra bí mật rằng người của Huyết Trì phái không sợ độc hoa địa tạng."

    Quân bà bà bà lần thứ hai khiếp sợ nhìn về phía Ngọc Kỳ. Nàng thở dài nói: "Trên đời này người thông minh như Ngọc Kỳ thiếu hiệp chỉ sợ khó được mấy người."

    Ngọc Kỳ không khỏi muốn cười. Nếu lời tán dương này của Quân bà bà bị Tiểu Khanh lão đại nghe được, sẽ có phản ứng thế nào đây. Tiểu Khanh lão đại vẫn luôn cảm thấy Ngọc Kỳ không đủ thông minh.

    Yến Kiệt trong lòng cười nói: Xem hoàn cảnh của các ngươi, còn ăn lượng lớn bột vàng như vậy, người ngu xuẩn đến mấy cũng có thể đoán được, hái phấn hoa địa tạng bất quá chỉ là dùng bán độc chi thể đối phó kịch độc chi hoa mà thôi. Có cái gì bí mật chứ? Chỉ cần không sợ bị độc chết, đoán chừng ai cũng có thể đi hái nha.

    Bí mật nhất bất quá chính là vị trí của Huyết Trì mà thôi, mà Nguyễn Linh Linh nếu là nữ nhi của Quân Bất Hối, tin tưởng, Quân Bất Hối sớm đã đem vị trí Huyết Trì nói cho thê tử, thê tử của hắn cũng nói cho sư tỷ đã phó thác nữ nhi. Chuyện đơn giản như vậy, vì sao Quân bà bà này lại nghĩ mãi không thông. Nhất định là trí thông minh có vấn đề. Đúng rồi, Quân bà bà này ngốc như thế, Tiểu Quân kia là ngoại tôn nữ của nàng, nói vậy cũng không thông minh đến đâu, cũng may mình không đáp ứng lấy nàng.

    Một người có thể xấu xí, nhưng mà không thể đần. Nhất là nữ nhân. Lời này hình như là lục thúc Phó Long Dạ đã từng nói, quả thật là những lời khôn ngoan.

    Yến Kiệt nghĩ đến đây, không khỏi cao hứng vì quyết định anh minh của mình. Bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt ai oán của Tiểu Quân nhìn về phía mình, trong lòng cả kinh, tâm tình tốt đẹp đều bay biến mất.

    Ngọc Kỳ đoán một điểm cũng không sai. Sáng sớm hôm nay, Trục Nhật đã phụng mệnh Nguyễn Linh Linh, ra tối hậu thư cho Huyết Trì phái: Trước giờ ngọ, giao ra cừu địch của Tỷ Muội Cung, đệ tử môn hạ kim long lệnh, cùng với kẻ đào tẩu của Tỷ Muội Cung.

    Trước khi đi, Trục Nhật thản nhiên nói: "Huyết Trì phái và Tỷ Muội Cung vốn dĩ vẫn luôn hợp tác vui vẻ. Nhưng Huyết Trì phái lại bất chấp đạo nghĩa giang hồ, thu lưu cừu địch cùng phản đồ của Tỷ Muội Cung, rõ ràng là cố ý không giữ lời hứa. Nếu các ngươi đúng giờ giao người ra, lại tự mình hướng Tỷ Muội Cung bồi tội, nói không chừng Nguyễn phó cung chủ sẽ có khoan hồng."

    Huyết Trì phái tuy rằng không giống với bang phái bình thường trên giang hồ, nhưng há có thể mặc người khi dễ như thế. Quân bà bà lúc này bày tỏ: "Muốn Huyết Trì phái giao người ra, vậy liền thỉnh Tỷ Muội Cung tự mình đến cướp."

    Cả hai đã chính thức trở mặt. Thế nhưng người của Huyết Trì phái sớm đã trúng độc, ngoại trừ Quân bà bà, hơn bốn mươi đệ tử gồm cả Thiên Địa Nhân tam đại hộ pháp, căn bản không chịu nổi một kích của Tỷ Muội Cung. Vì vậy, tam đại hộ pháp thỉnh bà bà hướng đám người Ngọc Kỳ xin giúp đỡ. Nhưng Quân bà bà bận tâm đến tôn nghiêm mặt mũi của Huyết Trì phái, làm sao có thể mở miệng.

    Ngọc Kỳ khẽ khom người nói: "Đa tạ Quân chưởng môn khen ngợi. Tai họa lần này của Huyết Trì phái bọn ta cũng khó thoát trách nhiệm. Nếu không phải Quân tiền bối vì bảo vệ chúng ta, không muốn giao chúng ta cho Tỷ Muội Cung, cũng sẽ không nháo đến tình trạng như vậy. Cho nên, thỉnh Quân chưởng môn để chúng tại hạ làm quân tiên phong, nghênh chiến Tỷ Muội Cung."

    Những lời này của Ngọc Kỳ chẳng qua là để giữ thể diện cho bà bà mà thôi. Nguyễn Linh Linh đã sớm lên kế hoạch, chuyện Ngọc Kỳ và những người khác đến đây lần này chỉ là cái cớ do Nguyễn Linh Linh tung ra mà thôi. Cho dù bọn người Ngọc Kỳ không đến Huyết Trì phái, Nguyễn Linh Linh đã muốn làm, thì lo gì không tìm được lý do. Hơn nữa nếu không có bọn  người Ngọc Kỳ hỗ trợ, Huyết Trì phái tất phải chịu tai họa diệt vong.

    Ngọc Kỳ đã đưa đến một bậc thang lớn như vậy, nếu là người bình thường đã sớm thuận theo mà xuống rồi. Nhưng Quân bà bà vẫn còn do dự.

    Ngọc Kỳ lại nói: "Không dám gạt Quân tiền bối, Phó gia chúng ta cùng Tỷ Muội Cung vốn là thế bất lưỡng lập, vãn bối cùng Nguyễn Linh Linh còn có huyết hải thâm thù, lần này mượn đất quý phái là để quyết tử chiến với Tỷ Muội Cung."

    Quân bà bà cũng không cố chấp nữa, nói: "Được, Huyết Trì phái liền liên thủ với Phó gia các ngươi, đấu một trận với Nguyễn Linh Linh này."

    Ngọc Lân do dự một chút vẫn nói: "Nhưng Nguyễn Linh Linh vẫn là ngoại điệt của Quân tiền bối..."

    "Lão thân không có loại ngoại điệt này." Quân bà bà bà chém đinh chặt sắt nói.

    Ngọc Kỳ thở dài một tiếng: "Quân tiền bối. Trục Nguyệt, cũng chính là nhị thiếu cung chủ của Tỷ Muội Cung, người đến cùng Yến Văn Yến Kiệt, nàng là nữ nhi của Nguyễn Linh Linh."

    "Cái gì?" Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Ngọc Lân mọi người đều cảm thấy giật mình.

    Ngọc Kỳ nói: "Mặc dù Trục Nguyệt đã phản bội Tỷ Muội Cung, nhưng đó là bởi vì nàng không biết Nguyễn Linh Linh chính là mẫu thân mình. Kính xin Quân tiền bối thay mặt chuyển lời, để tránh cốt nhục tương tàn."

    "Ta không phải là nữ nhi của bà ta, Ngọc Kỳ, sao ngươi lại nói như vậy." Lệ Nhi và Trục Nguyệt đứng ngay ở cửa hang động. Sắc mặt Trục Nguyệt tái nhợt, dường như chỉ trong nháy mắt, nàng liền tiều tuỵ đi rất nhiều.

    Vừa rồi sau khi Ngọc Kỳ rời đi, Trục Nguyệt thương tâm muốn chết, lại không muốn tin Ngọc Kỳ sẽ nói ra những lời tuyệt tình như vậy. Nàng hỏi Lệ Nhi: "Lời Ngọc Kỳ nói không phải là lời thật lòng đúng không, hắn là vì tức giận ta chạy trốn khỏi Bão Long sơn trang, hại Yến Văn, Yến Kiệt bị phạt mới như vậy. Sư huynh đệ bọn họ vẫn luôn tình như thủ túc mà."

    Lệ Nhi cũng không biết vì sao, đành phải gật đầu. Trục Nguyệt nói tiếp: "Đúng, nhất định là như vậy. Vậy nên Yến Kiệt một câu cũng không chịu nói với ta." Lệ Nhi, ngươi cũng trách ta đi, là ta hại Yến Văn bị mất một cánh tay.

    Lệ Nhi lắc đầu nói: "Ta không dám hận nhị công chúa. Đây không phải lỗi của nhị công chúa, là lỗi của ta, ta không biết Yến Văn sẽ bị trách phạt nặng như vậy."

    Trục Nguyệt không để ý tới lời của Lệ Nhi, gật đầu nói: "Nhất định là như vậy. Ta biết, mặc dù Ngọc Kỳ chưa bao giờ nói rằng hắn yêu ta, nhưng ta cảm nhận được hết. Nhất định là bởi vì ta hại Yến Văn bị phạt, hắn mới như vậy. Ta phải đi bồi tội với Yến Văn, để Ngọc Kỳ tha thứ cho ta."

    Trục Nguyệt nói xong, liền chạy tới phòng khách. Ở nơi đó, lại chỉ thấy Mạnh Cử còn đang dưỡng thương. Mạnh Cử nói Ngọc Kỳ được Quân chưởng môn mời đi nghị sự. Trục Nguyệt lại vội vàng chạy tới. Vừa mới vào hang động, liền nghe được lời nói của Ngọc Kỳ.

    Nàng hoảng sợ, nhìn Ngọc Kỳ lẩm bẩm: "Ngươi gạt ta. Ngươi là đang tức giận với ta mới nói ta là nữ nhi của Nguyễn Linh Linh. Không có khả năng, nếu nàng là mẫu thân ta, nàng sao có thể đối xử với ta như vậy."

    Ngọc Kỳ nhìn Trục Nguyệt, lạnh lùng nói: "Đây là chính miệng Nguyễn Linh Linh nói ra."

    Sau đó ôm quyền nói với bà bà: "Quân chưởng môn, cách giờ Ngọ chỉ còn nửa canh giờ, chúng vãn bối đi trước chuẩn bị. Lát nữa chúng ta phải cùng Huyết Trì phái phái đối kháng ngoại địch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro