Chương 04: Mộ Dung Thái Khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tiểu Khanh thực sự không muốn ra ngoài. Nhưng lại không có cách nào. Sư phụ đã có lệnh, hắn không dám làm trái.

     Tiểu Khanh nhìn Tiểu Mạc đang nghiêm túc luyện kiếm trong sân, cảm thấy có lỗi với Tiểu Mạc.
Tiểu Hoà gõ cửa đi vào: "Sư huynh, sư phụ gọi huynh qua."

      Tiểu Khanh đến thư phòng của sư phụ, sư phụ Phó Long Thành và ngũ thúc Phó Long Tinh cũng có mặt.

      Phó Long Tinh khoảng hai mươi tuổi, tuấn tú nho nhã, võ công cao thâm nhưng tính tình lại lạnh lùng.

      Tiểu Khanh bái kiến sư phụ và ngũ thúc. Long Thành đưa cho hắn một lá thư: "Đọc kỹ."

      Tiểu Khanh mở bức thư ra, sững sờ. Xem đi xem lại mấy lần, trong lòng càng ngày càng khó chịu, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Bởi vì sư phụ Phó Long Thành còn đang ngồi ngay ngắn ở chỗ đó.

Phó Long Tinh trên mặt mang theo ý cười, đang chú ý biểu tình của Tiểu Khanh, thấy Tiểu Khanh đưa tới ánh mắt, mỉm cười, rồi nhìn sang bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng: "Đừng nhìn ta, ta cũng không giúp được ngươi."

Tiểu Khanh thầm thở dài, ngũ thúc rõ ràng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, cũng đừng nghĩ trông cậy vào ngũ thúc giúp đỡ.

"Trong thư có bao nhiêu chữ?" Phó Long Thành mở miệng hỏi.

Tiểu Khanh sững người một lúc mới khom người đáp lời: "Ba mươi sáu chữ."

Trong mắt Phó Long Thành hàm chứa ý cười: "Chỉ ba mươi sáu chữ mà ngươi lại đọc lâu như vậy?"

Tiểu Khanh giờ mới hiểu được hàm ý trong lời nói của sư phụ, vội vàng gấp lại thư, hai tay dâng cho sư phụ.

Phó Long Thành hỏi: "Đọc kỹ rồi?"

"Vâng." Tiểu Khanh lại nhìn Phó Long Tinh, Phó Long Tinh lần nữa xoay đầu sang chỗ khác.

     Phó Long Thành khẽ nhíu mày.

Tiểu Khanh lập tức tim đập thình thịch, nhưng trong lòng lại càng thêm ủy khuất, hắn hơi khom người nói: "Sư phụ, đồ nhi đã đọc kỹ thư. Chỉ là muốn nghe xem sư phụ dạy bảo thế nào."

Phó Long Thành cười mắng: "Biết rõ còn cố hỏi. Nếu đã cho ngươi đọc thư, vậy thì chỉ thị của Mộ Dung tiền bối chính là lời ta dạy bảo. Rõ chưa."

Tiểu Khanh khom người nói: "Vâng. Sư phụ dạy dỗ đệ tử đương nhiên không thể không nghe, chỉ là còn có một chuyện muốn xin sư phụ chỉ giáo."

"Còn có chuyện gì?" Phó Long Thành có chút không vui.

Phó Long Tinh khẽ lắc đầu với Tiểu Khanh, nhưng Tiểu Khanh lại coi như không thấy, cúi đầu cung kính nói: "Đồ nhi là muốn thỉnh sư phụ dạy cho, nếu nhìn thấy vị Mộ Dung tiền bối này, thì nên gọi hắn là sư huynh, hay là tằng tổ phụ?"

Phó Long Thành trách cứ: "Lớn mật."

Tiểu Khanh uốn gối quỳ xuống đất, lại cũng không có chút nào hoảng sợ.

Sắc mặt Phó Long Thành kéo căng lại kéo căng, nhưng vẫn không nhịn được nở một nụ cười, trong lòng một mặt tức giận mình vẫn còn quá trẻ, không thể làm được thần sắc bất động, một mặt tức giận Tiểu Khanh vậy mà ra cho mình người sư phụ này một vấn đề nan giải.

Phó Long Thành bây giờ chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám, vì vậy hắn thực sự cũng không quá già. Ngẩng đầu nhìn về phía Phó Long Tinh, trên mặt Phó Long Tinh cũng lộ ra ý cười, nhưng cũng không có ý định giúp đỡ.

Phó Long Thành lạnh lùng thốt: "Long Tinh, ngươi nói."

Long Tinh không ngờ đại ca lại đem cái vấn đề nan giải này ném cho mình, có điều, hắn cũng sẽ không nhận, thế là cung kính khom người đáp lời: "Đại ca. Chuyện này, tiểu đệ cũng không dám ra chủ ý bậy bạ. "

Phó Long Thành rất yêu thương Tiểu Khanh nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc với các đệ đệ, Long Tinh cũng yêu thương Tiểu Khanh nhưng hắn vẫn không dám suy đoán suy nghĩ của đại ca mình.
Chuyện này thật sự rất khó nghĩ, Phó Long Thành làm sao nỡ làm khó đồ đệ yêu quý của mình, chỉ là có một số việc cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, dù sao hắn cũng không thể ích kỷ.

Tiểu Khanh thấy sư phụ không tức giận, liền càng thêm can đảm, nhẹ giọng cẩn thận hỏi: "Sư phụ, đồ nhi còn chờ ngài chỉ giáo nha."

Phó Long Thành trừng Phó Long Tinh một cái, mới nói với Tiểu Khanh: "Có phải ngươi ngứa da rồi không, sắp phải ra ngoài còn muốn ăn đòn?"

Tiểu Khanh cúi đầu đáp: "Đồ nhi không dám. Chỉ là chuyện này nếu không được sư phụ phân phó, chỉ sợ đồ nhi sẽ xử lý không tốt, tương lai cũng khó thoát bị phạt nặng, nếu sớm muộn gì cũng phải bị đánh, đồ nhi cũng không dám cầu sư phụ khoan hồng."

Phó Long Thành khẽ hừ một tiếng: "Ngươi cũng thật thông minh." Hơi trầm ngâm một chút: "Ngươi đã là đệ tử Phó gia vậy nhất định không thể thất lễ với Mộ Dung tiền bối. Về phần xưng hô, trước cứ tôn xưng một tiếng tiền bối đi."

Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn sắc mặt sư phụ một chút, mặc dù trong lòng có một vạn cái không muốn, nhưng cũng không dám nói nữa, ủy khuất đáp: "Vâng."

Phó Long Thành cũng nghe ra ý ủy khuất của Tiểu Khanh, hơi sầm mặt xuống: "Nếu ngươi ăn nói không cẩn thận làm Mộ Dung tiền bối tức giận, mặc kệ có lý do gì, vi sư đều sẽ nghiêm trị, rõ chưa?"

Tiểu Khanh vội vàng xác nhận.

Lúc Phó Long Tinh cùng Tiểu Khanh rời khỏi viện tử của Phó Long Thành, trên trời đã đầy sao.

     Tiểu Khanh hơi cúi đầu đi theo Long Tinh, thần sắc vô cùng uể oải. "Nếu ngươi hành động cẩn thận, sao có thể đi tới trình độ như ngày hôm nay?" Long Tinh nhẹ giọng khiển trách Tiểu Thanh.

      "Tiểu Khanh biết sai rồi." Tiểu Khanh đáp lời, không khỏi có chút ủy khuất, lại tức giận nói: "Vì cái gì Mộ Dung...tiền bối lại tìm thấy ta."

       Phó Long Tinh vươn tay đập một cái vào sau gáy Tiểu Khanh: "Vậy mà ngươi nói rằng mình biết sai rồi?"

       Tiểu Tình thầm nghĩ, ngũ thúc đã nói đến vậy, sao mình dám không nhận sai? Hắn vội vàng cười nói: "Tiểu Khanh thật sự phát hiện mình sai rồi liền thỉnh ngũ thúc chỉ giáo."

        Phó Long Tinh đưa tay đập hắn một cái nữa, nói: "Võ công dạy cho ngươi nhiều như vậy lại không sử dụng, lúc giao đấu với Trần Huyền Y ở Minh gia lại đi dùng thuật Di Hoa Tiếp Mộc, còn nói không phải đi."

         Kỳ thật, người nghi ngờ thân phận của Tiểu Khanh chính là tẩu tẩu Mộ Dung thị của Minh phu nhâm. Nghe nói chỉ có huyết thống của Mộ Dung gia mới có thể luyện được thuật Di Hoa Tiếp Mộc. Trần Huyền Y đã nói cho Mộ Dung thị, Mộ Dung thị lại bẩm báo cáo việc này với gia chủ Mộ Dung Thái Cuồng.

       Lúc này, Tiểu Khanh mới chợt nhận ra trong này thật sự là có trăm ngàn uẩn khúc, hắn vội vàng khom người người với Phó Long Tinh: "Tiểu Khanh tạ ngũ thúc chỉ giáo!"

      Ban đầu, Tiểu Khanh còn tưởng rằng là Phó Long Tinh đem thân thế của mình nói cho Minh tam tiểu thư, mà Minh Nhi lại nói cho Mộ Dung thị. Nhưng bây giờ khi nghe được lời nhắc nhở của Long Tinh, Tiểu Khanh thế mới biết vấn đề nằm ở đâu.

    "Nha đầu lắm miệng chết tiệt này." Tiểu Khanh ở trong lòng mắng.

      "Lão già mặt dày và hôi hám này!" Điều khiến Tiểu Khanh càng khó chịu hơn chính là Mộ Dung Thái Cuồng vậy mà đã viết thư cho Phó Long Thành yêu cầu gặp mặt hắn.

    Mộ Dung Thái Cuồng từ lâu đã nghi ngờ Phó Tiểu Khanh, thủ đồ của Phó gia, là máu mủ của Mộ Dung gia hắn, bây giờ nhận được tin tức, hắn liền lập tức gửi thư cho Phó Long Thành để hỏi sự thật.

     Mộ Dung Thái Cuồng! Lão già  râu cá trê xú khí huân thiên lập dị chết tiệt! Tiểu Khanh dường như lại nhìn thấy lão gia hỏa làm cho hắn chán ghét đến cùng cực. Lúc viết thư cho sư phụ lão gia hỏa kia nhất định là vui mừng ngút trời.

      Phó Long Tinh khẽ mỉm cười: "Ngươi thật sự cho rằng Mộ Dung Thái Cuồng không biết chuyện ngươi chính là Mộ Dung Thái Khanh sao?"

       Mộ Dung Thái Khanh! Tiểu Khanh là máu mủ của Mộ Dung gia, mặc dù thân thế của hắn nghe có vẻ rất nực cười.

      Hắn là hài tử do mẫu thân hắn cùng sư phụ của tổ phụ mẫu thân hắn sinh hạ. Mà sư phụ của tổ phụ mẫu thân hắn lại là nghĩa tử của cao tổ phụ mẫu thân hắn, cung chủ Khinh Khinh cung, Mộ Dung Phong*.

*Mẫu thân Tiểu Khanh -> tổ phụ của mẫu thân TK (ông nội): Mộ Dung Thái Cuồng -> sư phụ của tổ phụ mẫu thân TK (ông cố): Mộ Dung Phong -> cao tổ phụ của mẫu thân TK (ông sơ)

Khinh Khinh cung có Khinh Khinh Phong, không sai tất cả đều là kẻ điên*.

*Khinh khinh (轻轻) là nhẹ nhàng, phong () là điên.

Mộ Dung thế gia là gia tộc thần bí nhất, khổng lồ nhất cũng phức tạp nhất trong võ lâm. Mộ Dung thế gia nằm ở biên thuỳ, rất ít khi qua lại với võ lâm Trung Nguyên, cho đến khi Mộ Dung Phong xuất hiện.

Hắn là một truyền kỳ của Mộ Dung thế gia. Càng là một huyền thoại trong võ lâm.

    Hắn rời Mộ Dung thế gia năm mười tám tuổi, dựa vào một cây kim chiết phiến một mình xông pha võ lâm, đánh bại Thiếu Lâm, Võ Đang cùng hơn mười đại môn phái Trung Nguyên, thậm chí còn nghiên cứu sáng tạo ra tuyệt kỹ  Di Hoa Tiếp Mộc thần công mà ngay cả Đạt Ma tổ sư của Thiếu Lâm cũng tán thưởng không thôi.

Sau đó, Mộ Dung Phong sáng lập nên Khinh Khinh cung bên bờ Dịch Thủy, uy danh còn trên cả thiên hạ tam cung. Lúc bấy giờ Ma giáo từ phía Tây cùng các đại cao thủ của Lôi Âm tự muốn xâm chiếm võ lâm Trung Nguyên. Mộ Dung Phong suất lĩnh đệ tử Khinh Khinh cung ở Bắc Quan Tử Ngọ Lĩnh cùng hơn trăm cao thủ tà giáo huyết chiến mười ngày mười đêm, cuối cùng trục xuất toàn bộ bọn chúng ra khỏi Trung Nguyên. Mộ Dung thế gia liền vang danh võ lâm.

Mộ Dung Phong tuy rằng là kỳ tài võ học, nhưng lại là người cuồng ngạo phóng túng, ly kinh phản đạo*, khó tránh khỏi bị chính đạo võ lâm nhân sĩ chỉ trích. Nhưng xét đến công lao của hắn với võ lâm, mọi người liền tha thứ cho hắn, cũng tìm một cái cớ rất tốt cho các loại hành vi phản đức kia của hắn: Hắn bởi vì si mê võ công, cho nên có chút điên.

*ly kinh phản đạo: coi thường luân lý, không theo khuôn phép.

Sau trận chiến Tử Ngọ Lĩnh, Mộ Dung Phong mai danh ẩn tích, biến mất khỏi võ lâm, nghe nói hắn đã phát hiện ra thuật có thể khiến người ta trường sinh bất lão, cũng dốc lòng nghiên cứu nó bên trong Khinh Khinh cung.

Năm mươi năm sau, Mộ Dung thế gia lại xuất hiện một kỳ tài võ học, nàng tên là Mộ Dung Dung, là tôn nữ của Mộ Dung Thái Cuồng, gia chủ Mộ Dung thế gia. Năm Mộ Dung Dung mười sáu tuổi, trổ mã thành một trong những nữ hài tử mỹ lệ nhất từ trước đến nay của Mộ Dung gia.

Mộ Dung Dung rất đẹp, mà lại lan tâm huệ chất*, còn có năng lực đã gặp qua là không quên, vừa có mỹ sắc, lại có võ công đáng kiêu ngạo, cho nên Mộ Dung Dung khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo, đặt nam nhân trong thiên hạ đều không đặt vào mắt.

*Lan tâm huệ chất: Cao nhã thanh khiết.

Vì vậy, khi Mộ Dung Thái Cuồng làm chủ hứa gả nàng cho Vũ Văn gia, Mộ Dung Dung liền bĩu môi.

Mộ Dung thế gia cũng giống như tất cả các đại gia tộc khác, gia quy rất nghiêm, Mộ Dung Dung tuy rằng không dám trái lệnh của gia gia, nhưng cũng không có ý định thỏa hiệp. Cô nương xinh đẹp lá gan cũng thường rất lớn, cho nên nàng lén lút rời khỏi nhà, lẻn vào Khinh Khinh cung. Mà Khinh Khinh cung từ năm mươi năm trước khi nàng sinh ra, đã được quy làm cấm địa của Mộ Dung gia.

Mộ Dung Phong bế quan tu luyện năm mươi năm, đã gần một trăm tuổi, nhưng hắn cũng không có đắc đạo thành tiên. Ngay lúc hắn đang ở trong mật thất phiền não về ý nghĩa nhân sinh, một bàn tay thon dài trắng nõn đẩy cánh cửa đã đóng kín năm mươi năm ra.

Dường như năm mươi năm tịch mịch này, chính là vì chờ đợi khoảnh khắc Mộ Dung Dung mở cửa. Mang theo tia nắng mặt trời đã lâu không gặp, Mộ Dung Dung cũng bước vào sinh mệnh của Mộ Dung Phong.

     Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão. Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm. Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo.

Trong đại thọ lần thứ sáu mươi của Mộ Dung Thái Cuồng, một nam hài phấn điêu ngọc trác* được đưa đến phòng của hắn. Trên tã lót của hài tử đặt một cái quạt gấp vàng, một cái chuông ngọc nho nhỏ, còn có một tờ giấy.

*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn

Mộ Dung Thái Cuồng đương nhiên biết hai thứ này. Kim Chiết Phiến đương nhiên là của sư phụ Mộ Dung Phong đã năm mươi năm không gặp, cái chuông ngọc này là hắn đưa cho tôn nữ bảo bối Mộ Dung Dung.

Trên tờ giấy chỉ có vài chữ ít ỏi lại làm cho Mộ Dung Thái Cuồng thiếu chút nữa phát điên: Phụ, Mộ Dung Phong, mẫu, Mộ Dung Dung, nhi, Mộ Dung Thái Khanh.

Không ai biết Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Dung đã đi đâu, có phải đã trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ hay không, nhưng nhi tử của bọn họ Mộ Dung Thái Khanh, lại đem Mộ Dung Thái Cuồng vốn có chút không bình thường làm cho càng thêm điên loạn.

"Nên gọi là sư đệ? Hay là tằng tôn nhi?" Vấn đề này cứ luôn xoay quanh trong đầu Mộ Dung Thái Cuồng. Mộ Dung Thái Cuồng không muốn vấn đề này làm phiền mình nên quyết định vứt đứa nhỏ đi.

      Mộ Dung Thái Cuồng lén lén lút lút ôm Mộ Dung Thái Khanh còn đang quấn tã lên đỉnh núi, nhắm mắt lại chuẩn bị ném xuống...

"Mộ Dung tiền bối, ngài đang làm cái gì vậy?" Một nam hài mặc áo gấm, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, cau mày hỏi.

"Phó Long Thành?" Mộ Dung Thái Cuồng kêu lên một tiếng, giống như hài tử làm sai bỗng nhiên bị người lớn bắt được, sợ tới mức vội vàng giấu đứa bé ở phía sau.

"Oa..." Mộ Dung Thái Khanh nhìn thấy Phó Long Thành, sư phụ tương lai của hắn, nói câu nói đầu tiên.

Phó Long Thành đưa tay sờ sờ mũi hài tử: "Mộ Dung tiền bối muốn ném hắn?"

Mộ Dung Thái Cuồng cười nói: "Ta muốn ném hắn đi, giết chết hắn." Lời vừa dứt, hài tử trong tay hắn đã bị ném xuống núi.

    "Không." Phó Long Thành kiễng chân nhảy xuống núi, vươn tay ôm hài tử vào lòng, dưới gió núi gào thét, hài tử cười ngọt ngào với Long Thành...

      Tiểu Khanh ngủ thiếp đi trong tã lót. Phó Long Thành ôm hài tử đưa cho một quý phụ đoan trang hiền thục: "Vũ Văn tỷ tỷ, phiền tỷ nuôi dưỡng Tiểu Khanh thật tốt, sáu năm sau Long Thành sẽ đến thu hắn làm đồ đệ."

Khi Tiểu Khanh bốn tuổi, muốn hỏi thân thế của mình. Vũ Văn thẩm thẩm vẫn luôn yêu thương hắn lần đầu tiên lắc đầu: "Thân thế của ngươi chỉ có sư phụ ngươi biết. Chờ thêm hai năm nữa sư phụ ngươi sẽ đến đón ngươi. Ngươi muốn hỏi cái gì, đều có thể hỏi hắn."

"Sư phụ ta là ai? Hắn sẽ đến dẫn ta đi sao?"

"Đương nhiên, lời Phó Long Thành đã nói ra thì chắc chắn sẽ làm được."

Khi Tiểu Khanh năm tuổi, hắn đánh nhau với lũ trẻ bên bờ sông, và hắn đã thắng! Hai nam hài còn lại bị đánh gục xuống đất, không thể đứng dậy được nữa. Trên người, trên mặt ba người họ đều là bụi bặm.

Hiểu Khanh cười cười, lại không có lau đi vết máu trên mặt: "Thế nào, nếu không phục có thể đánh thêm một trận nữa."

Hai nam hài nằm trên mặt đất liếc nhìn nhau.

    "Không đánh nữa, đánh mười lần đều thua ngươi, Tiểu Khanh, sau này ngươi chính là lão đại của Tiểu Vạn ta, cái gì cũng nghe theo ngươi. Nam hài khoẻ mạnh kháu khỉnh nói.

"Tiểu Tỉnh, ngươi thì sao?" Tiểu Khanh mỉm cười hỏi một nam hài khác.

Nam hài tử tên Tiểu Tỉnh không nói gì, chỉ đứng lên đi đến bên cạnh Tiểu Khanh, quỳ xuống hành lễ: "Tiểu Tỉnh bái kiến lão đại."

Ba năm hài dùng đất làm hương, đối trời kết bái.

"Lão đại, chờ sư phụ ngươi tới, ngươi cầu xin hắn cũng thu ta cùng Tiểu Tỉnh làm đồ đệ đi." Tiểu Vạn khoẻ mạnh kháu khỉnh khẩn cầu. Ba nam hài sóng vai ngồi cạnh nhau trên một đỉnh núi.

Tiểu Khanh gật gật đầu, "Thật sao? Quá tốt." Tiểu Vạn rất cao hứng, "Sư phụ ngươi võ công rất cao sao?"

Tiểu Khanh cười nhạt một tiếng: "Có thể làm sư phụ của Tiểu Khanh ta, võ công đương nhiên rất cao."

"Võ công của ai rất cao? Trừ Mộ Dung Thái Cuồng ta ra, còn có võ công của ai có thể xưng là rất cao?"

     Một lão đầu để râu hình chữ bát, bộ râu thưa thớt nửa xám nửa trắng, mặc một thân tử y không biết đã bao lâu không giặt, chân bị mất một chiếc giày, trên tay cầm một bầu rượu rất lớn.

Ba nam hài không hẹn mà cùng đứng lên, lùi về sau.

"Ba tiểu oa tử, có lẽ có thể đem ra nhắm rượu." Lão đầu liếc mắt nhìn qua, trong miệng tràn đầy mùi rượu, còn xen lẫn một mùi hôi thối.

Ba nam hài không hẹn mà cùng cau mày, lại lùi về phía sau. "Lão bá bá ngươi ăn thịt người sao?" Tiểu Vạn nín thở hỏi.

"Ăn, Mộ Dung Thái Cuồng ta ngoại trừ không ăn mình, cái gì cũng ăn..." Lão đầu rít lên, con mắt trừng một cái: "Vừa rồi ai nói sư phụ của mình võ công rất cao? Đứng ra cho ta."

Tiểu Khanh cau mày: "Là ta nói."

"Ngươi nói? Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, lão phu lập tức bóp chết ngươi, ai bảo ngươi nói hươu nói vượn." Lão đầu đưa tay bóp cổ Tiểu Khanh.

Tiểu Khanh lui về phía sau, Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh đồng thời xuất chưởng đánh vào thắt lưng lão đầu. Lão đầu tựa hồ không hề có cảm giác mình bị đánh trúng hai chưởng, chỉ là có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Khanh: "Không tệ, không tệ, thế mà có thể tránh được một chưởng của lão nhân gia ta."

Lại nhìn Tiểu Vạn Tiểu Tỉnh hai bên trái phải: "Các ngươi cũng không tệ. Quả thật là ba tiểu tử không tồi, nếu thu vào Mộ Dung gia ta, ha ha, ba đồ đệ này của lão phu nhất định có thể kiếm cho ta mặt mũi thật lớn". Nghĩ như vậy, lão đầu chảy nước miếng, tiến về phía trước.

"Mộ Dung tiền bối." Theo giọng nói trong trẻo, một thiếu niên bạch y tuấn dật ngọc thụ lâm phong rơi xuống đỉnh núi.

     Mộ Dung Thái Cuồng nghe được giọng nói này, tay đang vươn ra lập tức dừng lại giữa không trung, khuôn mặt cứng đờ, biểu tình khó chịu thấy rõ.

Rừng xanh mây trắng, gió núi nhẹ nhàng thổi bay bạch sam, dáng người cao lớn tuấn dật, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng Tiểu Khanh chính là: Chỉ có người như vậy, mới xứng làm sư phụ của Tiểu Khanh ta.

"Phó Long Thành?!" Mộ Dung Thái Cuồng chính là điên rồi, cũng phải tỉnh táo lại. "Ngươi không thể buông tha lão phu một lần sao?"

Phó Long Thành mỉm cười: "Mộ Dung tiền bối, ngài vẫn nên đem đồ giao cho vãn bối đi. Vãn bối nhất định sẽ thay ngài giữ bí mật."

Mộ Dung Thái Cuồng vội vàng lui về phía sau: "Không cho, không cho, đây là ta liều mạng đoạt về."

Phó Long Thành mỉm cười không nhúc nhích.

Mộ Dung Thái Cuồng mặt đầy tức giận: "Ngươi cho rằng lão phu thật sự đánh không lại ngươi sao?"

Phó Long Thành vẫn mỉm cười: "Vãn bối lại muốn xin tiền bối chỉ giáo."

Quần áo trên người Mộ Dung Thái Cuồng phồng lên phát ra tiếng lạch cạch, tựa hồ có một lực lượng vô cùng cường đại xông về phía Phó Long Thành. Phó Long Thành vẫn mỉm cười như trước, thậm chí ngay cả sợi tóc cũng không nhúc nhích, cỏ cây dưới chân cùng bên cạnh Mộ Dung Thái Cuồng tựa hồ đều đã chịu không nổi lực đạo mạnh mẽ, muốn bị nhổ tận gốc.

Những cành cây bên cạnh Phó Long Thành vẫn đung đưa nhẹ nhàng trong gió. Phó Long Thành nhẹ nhàng búng một ngón tay, một chiếc lá nhỏ bay về phía Mộ Dung Thái Cuồng, chậm rãi rơi xuống quần áo hắn.

Mộ Dung Thái Cuồng bỗng nhiên thu lực, sắc mặt xanh đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, được, lão phu sợ ngươi. Kim Long Lệnh Chủ, Mộ Dung thế gia liền bán mặt mũi cho ngươi." Nói xong, oán hận lấy ra một cái gương nhỏ từ trong ngực, muốn giao cho Phó Long Thành, nhưng lại thập phần lưu luyến không nỡ. Cuối cùng, rốt cuộc cũng đem gương đặt vào tay Phó Long Thành.

"Đa tạ Mộ Dung tiền bối." Phó Long Thành khom người."

   "Không cần đa tạ. Nếu lão phu có thể đánh bạo ngươi, tuyệt đối sẽ không đưa đồ cho ngươi." Mộ Dung Thái Cuồng ủy khuất vô cùng, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lớn lên, sau đó như một sợi chỉ tím cực nhanh biến mất trong mây mù.

"Sư phụ." Tiểu Khanh quỳ xuống: "Đồ nhi Tiểu Khanh, bái kiến sư phụ. " Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh cũng quỳ xuống bên cạnh: "Đây là sư phụ của lão đại sao?" Tiểu Vạn nhịn không được ngẩng đầu nhìn.

Phó Long Thành mỉm cười hỏi: "Ngươi chính là Tiểu Khanh sao?"

Trước khi Tiểu Khanh sáu tuổi, hắn đã gặp sư phụ của mình và cùng sư phụ về Đại Minh hồ.

    Tiểu Khanh lớn lên ở đây, một nơi tuyệt đẹp như vậy đã trở thành ngôi nhà vĩnh viễn của Tiểu Khanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro