Chương 05: Ta muốn lấy hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù muốn hay không, hôm nay là ngày phải ra ngoài.

Tiểu Khanh mặc thanh sam, trên mặt tuy mang nụ cười nhưng nhìn lại rất lạnh.

    Yến Nguyệt, Tiểu Mạc đều là một thân lam sam, đứng ở bên cạnh Tiểu Khanh.

    "Ngọc Tường, ngươi làm cái gì?" Ngọc Tường diện y phục mới, giày mới, kiểu tóc mới đang thịnh hành. Một bộ trường sam màu đỏ viền vàng, càng làm nổi bật thêm sự anh tuấn tiêu sái của hắn.

    Nhưng với tâm trạng bây giờ của Tiểu Khanh, trong trứng gà cũng phải moi ra được xương cá, nhìn thấy Ngọc Tường ăn mặc như vậy, tự nhiên lại tức giận không chỗ phát tiết.

    Ngọc Tường cũng cảm giác được Lão đại hình như tâm tình không được tốt, vội vàng khom người nói: "Vâng, bởi vì lần này tiểu đệ phải ra ngoài rất lâu, cho nên đã đi từ biệt Phúc bá, Thọ bá còn có Long nãi nãi, mới đến muộn một chút. "

    "Ta là hỏi ngươi vì sao ăn mặc như vậy?"

    Ngọc Tường cũng không cảm thấy mình ăn mặc như này có gì không ổn, liền nói: "Đây là kiểu thịnh hành nhất năm nay, bởi vì nghe nói tập tục ở Giang Nam tương đối chú trọng đến cách ăn mặc, nên tiểu đệ cố ý may bộ y phục này."

    Yến Nguyệt nhịn không được cười nói: "Y phục này quả thật không tệ, rất có hỉ khí."

    Tiểu Khanh liếc mắt nhìn Yến Nguyệt một cái, Yến Nguyệt lập tức đổi giọng: "Nhưng ngươi mặc như vậy hình như có chút quá phô trương."

    Ngọc Tường có chút ngượng ngùng: "Vậy, tiểu đệ, liền đi đổi."

    Tiểu Khanh nói: "Không cần. ngươi thích thì mặc đi." Nói xong, quay đầu đi về phía viện tử của sư phụ trước.

    Đệ tử xuất hành, nên nghe tôn trưởng huấn thị. Tiểu Khanh, Yến Nguyệt, Tiểu Mạc và Ngọc Tường quỳ thành một hàng, cung kính lắng nghe sư phụ dạy dỗ.

    Huấn thị của Phó Long Thành rất đơn giản: "Cẩn ngôn thận hành*, có chỗ trái với gia quy, sau khi hồi phủ nhất định nghiêm trị."

*Cẩn ngôn thận hành: thận trọng từ lời nói đến việc làm.

    Tiểu Khanh lại cung kính thỉnh Phó Long Bích, Phó Long Tinh huấn thị. Phó Long Bích cười cười nói: "Lần này đi Tây Phong phải mất hơn một tháng, chuyện xảy ra hẳn là sẽ không ít, nhớ kỹ mọi việc không cần quá cưỡng cầu hoàn mỹ là được."

Phó Long Bích là nhị đệ của Phó Long Thành, rất được Phó Long Thành coi trọng.

    Nếu Tiểu Khanh cưỡng cầu hoàn mỹ, xui xẻo tự nhiên là mấy sư đệ đi theo này của hắn. Phó Long Bích cho rằng Tiểu Khanh cái gì cũng tốt, nhưng trong chuyện quản giáo các sư đệ dường như có chút quá nghiêm khắc.

    Tiểu Khanh đương nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói của nhị thúc, khom người thụ giáo.

    Phó Long Tinh cũng không có gì đặc biệt muốn dặn dò, chỉ là đối với quần áo mới của Ngọc Tường tỏ vẻ có chút chú ý. Có điều, hắn đưa cho Tiểu Khanh một trang giấy, bên trên có một chiêu thủ pháp điểm huyệt. Phó Long Tinh cười nói: "Một chiêu này, nếu ngươi rèn luyện một chút, sau này sẽ rất có ích."

    Tiểu Khanh vội vàng tạ ngũ thúc rồi thu vào trong ngực.

    Trước khi ăn cơm, Ngọc Tường còn tranh thủ thay một bộ trường sam màu đen, tuy cũng là mới may, nhưng so với cái màu đỏ kia thoạt nhìn vẫn thu liễm hơn một chút.

    Lão đại muốn rời nhà làm việc, đương nhiên tất cả đệ tử trong phủ đều phải đưa tiễn. Trong sân chật ních người quỳ đầy đất. Tiểu Khanh tâm trạng buồn bực, cái gì cũng không muốn nói, chỉ nói với Ngọc Kỳ một câu: "Ngươi cẩn thận chút." Phất tay để các vị sư đệ đều đứng lên.

    Đây là một cỗ xe ngựa rộng rãi và thoải mái, do chính tứ thúc Phó Long Vũ tự mình thiết kế. Phó Long Vũ, tứ thiếu gia của Phó gia, thành thạo thiết kế cơ quan.

Bên trong xe rộng rãi, có ba sập giường êm, một cái bàn có thể tùy ý gấp gọn, dưới giường là hộc có thể đóng mở để đựng đồ, thậm chí còn có một ngăn ẩn có thể giấu người.

    Nóc xe có thể đóng mở tùy ý, khi nắng có thể mở ra, ngày mưa có thể khép lại. Nóc xe được chế tạo từ vật liệu chống nước tốt nhất, ngâm trong nước mưa vài ngày bên trong cũng sẽ không thấm nước.

    Tóm lại, ngồi trong cỗ xe ngựa này vô cùng thoải mái. Huống hồ ngựa kéo xe đều là ngựa tốt ngàn dặm chọn một, trục và bánh xe đều được thiết kế đặc biệt, mài giũa, lắp ráp hoàn hảo, lực cản cực nhỏ.

    Ngoài ra còn có hai con ngựa chiến buộc ở sau xe, vừa có thể để bốn người cùng cưỡi ngựa, cũng có thể dùng để luân phiên kéo xe, miễn cho hai con ngựa kéo xe này quá mệt mỏi.

    Phu xe tất nhiên là Ngọc Tường.

    Tiểu Khanh ngồi ở chủ vị, Yến Nguyệt cùng Tiểu Mạc ngồi đối diện nhau ở hai bên.

    Xe ngựa cực kỳ vững vàng chạy ra khỏi hồ Đại Minh, hướng Tây Phong mà đi.

Từ Khai Phong đến Hàng Châu Tây Phong cách hơn hai ngày đường. Để thể hiện sự tôn trọng, Phó Long Thành yêu cầu Tiểu Khanh đưa các sư đệ rời đi sớm và đến trước ba hoặc năm ngày, may mắn thay, nhiệm vụ của Tiểu Mạc đã được giải quyết xong trước đại thọ của Âu Dương Quyền.

Đến sớm như vậy cũng là để sắp xếp cho Mộ Dung Thái Cuồng và Tiểu Khanh gặp mặt.

Tiểu Khanh có đầu óc nhanh nhạy đương nhiên hiểu được ý định của su phụ, nhưng chuyện này chỉ khiến hắn càng cảm thấy buồn bực hơn.

Tiểu Khanh vẫn nhắm mắt điều tức.

    Yến Nguyệt cùng Tiểu Mạc nhìn nhau, cũng không biết Tiểu Khanh lão đại bởi vì chuyện gì mà buồn bực như vậy.

    Yến Nguyệt đánh vỡ trầm mặc trước: "Sư huynh, đoạn đường này đi Giang Nam, không biết sư huynh có gì dặn dò với lời nói và hành động của chúng tiểu đệ không."

    Ánh mắt Tiểu Khanh đảo qua hai người, "Cẩn ngôn thận hành, không được ta cho phép, không được nói nhiều một chữ." Nói xong, tiếp tục nhắm mắt lại, im lặng.

    Yến Nguyệt rất buồn bực, sớm biết vậy thà rằng không hỏi. Hắn cùng Tiểu Mạc khom người, cũng không nói nhiều nữa, nhắm mắt lại điều tức.

    "Ngọc Tường, ngươi buông rèm xe xuống." Tiểu Khanh nhắm mắt phân phó: "Dùng tốc độ nhanh nhất mà đi, không được trì hoãn."

    "Vâng, lão đại." Ngọc Tường xoay người buông rèm xe xuống. Bởi vì thời tiết rất tốt, cho nên sau khi bọn họ rời khỏi thành, Ngọc Tường đã vén rèm xe lên, vẫn chưa buông xuống.

    Đường rộng thênh thang, bằng phẳng dễ đi, xe ngựa vững vàng nhanh chóng dọc theo đường lớn lao vùn vụt. Ngọc Tường thoải mái dựa vào cửa xe, hưởng thụ ánh nắng gió nhẹ. Bỗng nhiên khẽ vươn tay, tiếp được một khối đá nhỏ đang bay vào mặt. Mở mắt ra, trên một chiếc xe ngựa bên cạnh, là một gương mặt tinh xảo đang tươi cười.

    "Thanh Dực." Ngọc Tường thiếu chút nữa thốt ra.

    Thanh Dực ra hiệu, bảo hắn dừng xe. Ngọc Tường vội vàng lắc đầu. Nhặt roi ngựa đặt trên tay vịn lên, khua một tiếng nhẹ trong không khí, xe ngựa tăng tốc chạy về phía trước.

    Thanh Dực bĩu môi, đột nhiên bay lên đáp xuống trước xe ngựa của Ngọc Tường. Đứng yên quay người lại.

    Hai con ngựa kéo xe được huấn luyện kỹ lưỡng, đột nhiên thấy phía trước có người, không cần Ngọc Tường ghìm cương, hí vang một tiếng, bốn vó giơ lên, mang theo một đám khói bụi, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

    Ngọc Tường không thể tưởng tượng được lá gan của Thanh Dực lại lớn như vậy, nếu xe ngựa không dừng lại được, chẳng phải sẽ đâm nàng bị thương sao.

    "Ngọc Tường, có chuyện gì vậy" Tiểu Mạc hỏi.

    Ngọc Tường đương nhiên biết đột nhiên dừng xe sẽ kinh động ba vị sư huynh bên trong, sợ tới mức tim đập thình thịch, vội vàng nói: "Thật xin lỗi sư huynh. Không có chuyện gì, là...là có một con con thỏ..."

    Thanh Dực lập tức nhướng mày, Ngọc Tường vội vàng ra hiệu bảo Thanh Dực rời đi. Thanh Dực thè lưỡi, đưa hai tay lên mang tai, học theo con thỏ nhảy một vòng tròn.

    Xoay người lại, liền nhìn thấy bên cạnh Ngọc Tường đang lúng túng có một thiếu niên lam y anh tuấn mỉm cười nhìn mình, không khỏi có chút quẫn bách.

    "Vị cô nương này chính là tiểu cung chủ của Thanh Bích cung sao?" Tiểu Mạc gần như đã đoán được cô nương tinh nghịch đáng yêu này là ai.

    Sắc mặt Ngọc Tường so với Thanh Dực còn đỏ hơn: "Vâng, Tiểu Mạc sư huynh, nàng tên là Thanh Dực." Lại nói với Thanh Dực, "Đây là Tiểu Mạc sư huynh của ta."

    Thanh Dực vén áo thi lễ, cười nói: "Ta là bằng hữu của Ngọc Tường, Tiểu Mạc sư huynh cứ gọi ta là Thanh Dực là được."

    "Thanh Dực cô nương, chúng ta phải ra ngoài làm việc, cô nương có chuyện gì sao?"

    "Ta phải thay mặt Thanh Bích cung đi Giang Nam Tây Phong, vừa lúc thấy các ngươi cũng đi con đường này, cho nên liền muốn chào hỏi một tiếng." Thanh Dực cười nói: "Nhưng hắn không để ý tới ta, ta mới dọa hắn. "

    Ngọc Tường lườm Thanh Dực một cái, thầm nghĩ, ngươi không biết lão đại của chúng ta ở trong xe sao, thiếu chút nữa bị ngươi hù chết rồi.

    Thanh Dực nhìn vào trong xe hỏi: "Các ngươi có nhiều người không?"

    "Còn có hai vị sư huynh." Tiểu Mạc nở nụ cười: "Đến trấn phía trước, chúng ta còn có chút việc phải làm, cũng không muốn làm chậm trễ hành trình của Thanh Dực cô nương nữa." Nói xong liền ôm quyền, chuẩn bị vào xe.

    "Chờ một chút." Thanh Dực đỏ mặt: "Ta...thật ra ta có chuyện muốn nói với Ngọc Tường."

    Ngọc Tường càng thêm quẫn bách, vội vàng lắc tay: "Ngươi đừng nói lung tung, đi đường quan trọng hơn, loại chuyện này sau này rồi nói."

    "Không được, loại chuyện này vẫn nên sớm lập thành mới tốt." Thanh Dực rất kiên trì.

    Ngọc Tường nhìn Tiểu Mạc, lại lo lắng nhìn vào trong xe. "Chuyện kia ta còn chưa xin chỉ thị của sư phụ, cho nên vẫn không thể cho ngươi câu trả lời." Ngọc Tường bị Thanh Dực làm cho vô cùng khó chịu, trong lòng lại có loại cảm giác rất ngọt ngào.

    "Vậy ngươi đã hỏi sư huynh ngươi chưa, huynh trưởng như cha, bọn họ nói cũng được." Thanh Dực có chút tức giận.

    "Thanh Dực tiểu cung chủ muốn hỏi chuyện hôn sự của ngươi và Ngọc Tường sao." Yến Nguyệt vén rèm xe lên, Tiểu Khanh thản nhiên hỏi.

    "Đúng vậy. Chuyện này ngươi có thể làm chủ chứ?" Thanh Dực nhìn nam tử anh tuấn trước mắt rõ ràng không lớn hơn Ngọc Tường bao nhiêu, tuy rằng mang theo nụ cười, lại làm cho người ta sinh lòng kính sợ, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, trực giác mách bảo, nam tử này sẽ quyết định tương lai của nàng và Ngọc Tường, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, nín thở, chờ đợi phán quyết của hắn.

    "Không thể." Tiểu Khanh nói rất kiên quyết, nhấn rõ từng chữ rõ ràng.

    Ngọc Tường chợt thấy trong lòng có chút lạnh, loại cảm giác ngọt ngào trước đó bị một loại đắng chát thay thế.

    "Tại sao?" Mặt Thanh Dực đỏ bừng, nước mắt suýt nữa trào ra: "Ngươi dựa vào cái gì không cho phép? Ta lại có điểm nào không xứng với Ngọc Tường? "

    "Ta là sư huynh của hắn, chuyện của hắn ta đương nhiên có thể làm chủ. Về phần nguyên nhân là gì, Tiểu Mạc, ngươi nói cho nàng biết." Lời của Tiểu Khanh đến đây là hết, Yến Nguyệt hạ màn xe xuống, ngăn cách với khuôn mặt thương tâm của Thanh Dực.

    "Thanh Dực cô nương, cung quy của Thanh Bích cung, cung chủ không thể gả ra ngoài, chỉ có thể kén rể. Có phải như vậy không?" Nếu lão đại đã phân phó, Tiểu Mạc đành phải đến giải quyết hậu quả.

    Thanh Dực gật gật đầu, đem ánh mắt nhìn về phía Ngọc Tường: "Ngọc Tường, ngươi không muốn ở rể sao? Nếu ngươi không muốn, tại sao lúc trước không nói với ta."

    Ngọc Tường hơi đỏ mặt, hắn cũng không biết quy củ này của Thanh Bích Cung, cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nhìn Thanh Dực cố nén nước mắt, sắc mặt tái nhợt, không khỏi có chút đau lòng, kỳ thật ở rể hay không ở rể cũng không quan trọng đến vậy.

    "Nhưng thân phận của Ngọc Tường đặc biệt, thật sự không thể rơi vào tình trạng đó. Cho nên hôn sự này chỉ có thể coi như thôi." Tiểu Mạc thở dài, vào xe, ra hiệu Ngọc Tường lái xe rời đi.

    Thật ra Ngọc Tường là nhi tử duy nhất của Bình Dương vương, năm đó Bình Dương vương phủ gặp hoạ diệt môn, phủ đệ to như vậy đã bị một mồi lửa đốt sạch. Bây giờ Nguyễn Linh Linh đã chết, huyết cừu đã báo, hắn cùng tỷ tỷ Ngọc Hỉ đoàn tụ. Phó Long Thành đã sai người bắt đầu xây dựng lại Bình Dương vương phủ ở địa điểm cũ, chỉ chờ Ngọc Tường tròn hai mươi tuổi sẽ để Ngọc Tường tiếp nhận vương vị.

    Cho nên với thân phận vương gia thế tập như Ngọc Tường, làm sao có thể vào Thanh Bích cung làm rể chứ. Theo tính toán của Tiểu Khanh, còn phải cưới cho hắn mười tám phi tử, vì Bình Dương Triệu thị nhất mạch khai chi tán diệp thật tốt.

    Dù Ngọc Tường nhìn Thanh Dực như vậy cảm thấy rất khổ sở, chỉ là từ nhỏ đến lớn hắn lại chưa từng cãi lại mệnh lệnh của sư huynh, hơn nữa đây còn là mệnh lệnh của Tiểu Khanh lão đại, hắn đương nhiên càng không dám có chút nghi ngờ nào, đành phải tuân mệnh, giật dây cương, thúc xe rời đi. Để lại một mình Thanh Dực ngơ ngác đứng ở ven đường.

    "Thật quá đáng, làm sư huynh thì giỏi lắm sao?" Dung Tú Viên nhìn xe ngựa đi xa oán hận nói.

    "Mấy vị sư huynh này của Ngọc Tường công tử, thật soái!" Dung Tú Phương ngoại trừ hơi nhu nhược, còn rất hoa si, "Nếu Ngọc Tường không thể ở rể, ngươi thấy mấy người khác thì thế nào?"

    Dung Tú Hải nhìn hai tỷ tỷ, lại nhìn Thanh Dực, sâu kín nói: "Tiểu cung chủ, làm sao bây giờ, còn muốn đuổi theo bọn họ không?"

    Bởi vì Thanh Dực mạnh mẽ yêu cầu chuyện của mình tự mình xử lý, cho nên vừa rồi hạ nghiêm lệnh cho ba tỷ muội Dung gia, để họ ở trên xe ngựa không được nhúc nhích. Hiện tại Ngọc Tường đã đi rồi, ba tỷ muội lập tức dùng tốc độ như gió cuốn xuất hiện trước mặt Thanh Dực.

    Ngọc Tường dựa vào xe ngựa, trong đầu không ngừng quanh quẩn hình bóng của Thanh Dực, thật kỳ lạ, trước kia mình hình như cũng không nhớ tới nàng, vì sao bây giờ lão đại đã không cho phép hôn sự của mình cùng nàng, mình bỗng nhiên lại nghĩ đến nàng a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro