Chương 106: Cuộc sống hạnh phúc (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm dài dằng dặc. Đêm dài đằng đẵng. Nhất là mang một thân vết thương còn bị phạt quỳ đêm càng dài dằng dặc.

Hẳn nên sửa chữa lại thư phòng của sư phụ một chút, dù sao mùa đông cũng đang đến gần, thay sàn thành gỗ thông, lại trải lên một tấm thảm lông dê mềm mềm. Như vậy khi quỳ gối phía trên, chân sẽ không đau thế này nữa.

Khoảnh khắc ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ đem ánh nắng rải vào trong phòng, Tiểu Khanh thật sự có chút mừng rỡ.

Lúc Phó Long Thành đẩy cửa đi vào, thấy Tiểu Khanh mặc dù tiều tụy không chịu nổi, lại vẫn quỳ ở đó, cũng có chút ngạc nhiên. Tiểu súc sinh này bị đánh nặng như vậy, còn có thể gắng gượng qua một đêm chưa ngất đi, xem ra cũng không phải không chịu đòn được.

Tiểu Khanh lập tức cúi đầu gọi sư phụ, trong giọng nói vẫn như cũ lộ ra ủy khuất, mơ hồ còn có một chút nhát gan.

Phó Long Thành hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế mới, đổi, lại không nói gì.

Tim Tiểu Khanh đập thình thịch, cũng không dám mở miệng.

Thật lâu sau, Phó Long Thành mới nói: "Ngươi trái lại càng ngày càng kháng đánh."

"Đó là kết quả do sư phụ thường xuyên rèn luyện." Trong lòng nghĩ vậy, lại cũng không dám đáp lời kiểu này với sư phụ. Sư phụ nói chuyện lại không dám không đáp, lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt sư phụ, cúi đầu nói: "Dạ, sư phụ dạy phải."

"Cho nên, ngươi dám không nghe lệnh của sư phụ?" Phó Long Thành quát hỏi.

"Tiểu Khanh không dám." Tiểu Khanh lại cảm thấy ủy khuất: "Tiểu Khanh đối với mệnh lệnh của sư phụ, từ trước đến nay chưa bao giờ dám làm trái nửa câu."

"Thật sao? Vậy còn lần này?"
Vành mắt Tiểu Khanh lại đỏ lên, trong lòng lại nói, lần này không giống.

"Còn không nói thật, lại muốn chịu một trận đòn nữa?"

Cũng may lúc này Phó Long Bích không có mặt, nếu không lại muốn oán trách đại ca bất công: Chính là bởi vì đây là Tiểu Khanh, nếu là người khác làm gì còn chờ được Phó Long Thành hỏi ngươi câu thứ hai, sớm đã dùng gia pháp nói chuyện rồi.

"Là Tiểu Khanh sai, không nên phỏng đoán suy nghĩ của sư phụ, không nên tùy hứng làm bậy." Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn sư phụ: "Nhưng mà Tiểu Khanh vẫn giữ câu nói kia, cho dù có bị sư phụ đánh chết tươi, Tiểu Khanh cũng phải họ Phó."

Sống là người của Phó gia, chết là ma của Phó gia. Tâm của Tiểu Khanh, sáng như nhật nguyệt.

Tiểu Khanh không có nói ra những lời buồn nôn này, lại đã thấy sắc mặt sư phụ trở nên xanh xám.

Tiểu súc sinh này, lại dám lấy cái chết bức bách ta. Phó Long Thành lạnh mặt nói: "Khi thời cơ chín muồi, ngươi nên trở về Mộ Dung gia nhận tổ quy tông."

Câu này rốt cục cũng phát ra từ miệng sư phụ, cho dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, Tiểu Khanh vẫn có chút khó chịu đến mức thở không nổi, hít vào một ngụm khí lạnh, miễn cưỡng áp chế đau đớn trong lòng, dập đầu nói:

"Sư phụ có phải là bởi vì lần này Tiểu Khanh phạm quá nhiều sai lầm, tức giận Tiểu Khanh, mới muốn đuổi Tiểu Khanh đi không? Tiểu Khanh thật sự biết sai rồi, cho dù sư phụ phạt nặng đến đâu, Tiểu Khanh cũng nguyện chịu, cầu sư phụ đừng đuổi Tiểu Khanh đi."

Phó Long Thành nâng mắt lên, cảm thấy cũng có chút không đành lòng, nhưng vẫn chậm rãi nói: "Trăm thiện hiếu làm đầu, đạo lý đơn giản như vậy ngươi không hiểu sao? Ngươi dù sao cũng là huyết mạch Mộ Dung gia, sư đồ chi thân đến cùng không thể so với máu mủ tình thâm. Ngươi vẫn nên trở về Mộ Dung gia nhận tổ quy tông đi."

"Sư phụ." Tiểu Khanh dùng ánh mắt đau đớn bi thương, nhìn về phía Phó Long Thành.

Phó Long Thành ép bản thân hạ quyết tâm, chỉ là để ngươi nhận tổ quy tông mà thôi, cốt nhục thân tình là nhân chi đại luân, sao lại giống như đang bức bách ngươi nhảy vào hố lửa vậy.

Mình quả thật có chút phóng túng tiểu súc sinh này.

Phó Long Thành dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiểu Khanh, mình càng biểu hiện không đành lòng, tiểu súc sinh này chỉ sợ sẽ càng thêm tùy hứng. Nhưng vì sao trong lòng mình cũng hoảng như thế.

"Đồ đệ của sư phụ, sư phụ đương nhiên có thể tùy ý xử trí, muốn đưa cho ai cũng là xem sự cao hứng của sư phụ." Tiểu Khanh gục đầu xuống, cắn môi: "Tiểu Khanh làm trái lời sư phụ, xin sư phụ cứ đánh chết tươi là được."

Sau đó, cứ như vậy ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen nhánh nhìn sư phụ, sự quật cường cùng tùy hứng đặc hữu của thiếu niên thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của hắn.

"Ngươi đúng là phản rồi." Phó Long Thành tức giận, suýt chút nữa liền tự hủy lời hứa, lúc lòng bàn tay sắp chạm vào má Tiểu Khanh, thì cứng rắn ngừng lại. Đúng, đã đồng ý với Hỉ bá, không đánh hắn nữa.

"Tự ngươi vả miệng." Phó Long Thành thu tay về, chỉ vào Tiểu Khanh nói: "Không biết sai không cho phép ngừng."

Phó Long Bích cùng Phó Long Tình không hẹn mà cùng đến thỉnh an đại ca sớm hơn bình thường hơn nửa canh giờ, nhưng vẫn là đến muộn, lúc đi vào sân, âm thanh đôm đốp trong phòng đã rõ ràng truyền tới.

Hai người vào trong phòng, liền thấy đại ca lạnh lùng nghiêm mặt ngồi trên ghế, Tiểu Khanh quỳ trên mặt đất, cắn môi, xoay tròn cánh tay tự tát vào mặt mình.

"Tiểu Khanh không nên tự ý chủ trương."

"Tiểu Khanh không nên lừa gạt sư phụ."

"Tiểu Khanh không nên bất kính tôn trưởng."

"Tiểu Khanh không nên phóng túng sư đệ."

"Tiểu Khanh không nên lấy thân mạo hiểm."

Tiểu Khanh lặp đi lặp lại những lời này, nói một câu liền hung tợn đánh mình một bạt tai, vô cùng dùng sức, không lưu lại chút lực nào, cho nên thân thể trái phải lung lay, so với lúc hắn trách phạt các sư đệ còn nặng hơn rất nhiều.

Máu từ hai bên khóe miệng chảy ra, không ngừng nhỏ giọt, hai gò má sớm đã tím xanh một mảnh, nhiễm đầy tơ máu, sưng tấy đến nỗi ép hai con mắt lại thành một đường nhỏ, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn anh tuấn không còn nửa phần bộ dáng của lúc trước.

Phó Long Bích không lo được đại ca còn đang ở trước mắt, quỳ đến trước nửa bước, một phát bắt được cánh tay của Tiểu Khanh, ngăn cản hắn lại tự đánh mình.

"Nhị thúc." Tiểu Khanh chật vật phun ra hai chữ, cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, ngã vào trong lòng Long Bích.

"Đại ca muốn phạt Tiểu Khanh, tiểu đệ đương nhiên không dám cản. Nhưng nếu còn tiếp tục đánh xuống, tiểu đệ cũng không nắm chắc mặt của Tiểu Khanh có hoàn toàn khôi phục được không."

Phó Long Tình quỳ rạp xuống đất, không dám nhìn đại ca. Ngữ khí mặc dù vẫn cung kính như cũ, nhưng lại mơ hồ mang theo chút bất mãn.

Phó Long Thành tức giận, thật to gan, ngươi đây là đang nói chuyện với ta. Ngươi cũng dám nói chuyện kiểu này với ta.

Giương một tay lên, "bốp" một bạt tai đánh Phó Long Tình ngã nhào xuống đất. Phó Long Tình còn chưa kịp miễn cưỡng quỳ tốt, đại ca đã một chân đá vào hông hắn, theo mấy tiếng "răng rắc" thanh thúy, Phó Long Tình bay ra ngoài, mặt trắng bệch vì đau.

"Đại ca bớt giận." Phó Long Bích sợ đến mức không lo nổi cho Tiểu Khanh, quỳ đến trước mặt đại ca.

Phó Long Tình bò quỳ lên: "Đại ca, là Long Tình làm càn, Long Tình biết sai." Xương sườn nứt gãy đương nhiên là đau đớn, nhưng trong lòng lại càng đau hơn. Đại ca cho dù dưới cơn thịnh nộ cũng chỉ từng đánh gãy xương của một mình mình mà thôi.

Tiểu Khanh ở trong mơ hồ, cũng không biết khí lực từ đâu ra, phất tay lại tự đánh vào mặt mình, hô to: "Sư phụ bớt giận, đánh Tiểu Khanh là được, đừng đánh tam thúc."

"Tất cả dừng tay!" Một tiếng gào to, khiến tất cả gánh nặng trong lòng Tiểu Khanh liền được giải: "Thái hậu ơi, Thái hậu cô nãi nãi ơi, ngài cuối cùng cũng đến rồi." Thuận thế ngã xuống, liền ngã vào vòng tay ấm áp của Thái hậu như ý nguyện.

"Ngàn vạn lần không thể ngất đi." Tiểu Khanh hung hăn cắn môi dưới.

"Tiểu Khanh." Thái hậu nhìn Tiểu Khanh toàn thân đều là máu, khuôn cũng cực thê thảm, nước mắt đã sớm trào ra. Lại nhìn Long Tình sắc mặt tái nhợt, lại vẫn quỳ thẳng tắp, Thái hậu cuối cùng đưa ánh mắt hung hăng trừng Phó Long Thành.

"Cô mẫu." Phó Long Thành vội vàng uốn gối hành lễ.

Ở cửa, Phúc bá, Hỉ bá, mang theo Ngọc Kỳ, Yến Nguyệt và các đệ tử khác, quỳ đầy đất.

"Long Tình, ngươi có bị thương không?" Ôm lấy Tiểu Khanh, Thái hậu lo lắng hỏi chất nhi. Cố ý không để ý tới Phó Long Thành.

Long Tình vội vàng lắc đầu gượng cười nói: "Cô mẫu, là Long Tình nói năng lỗ mãng, chống đối đại ca, nên bị phạt."

"Bị thương không nặng." Long Tình cúi đầu xuống. Cái tổn thương này không thể tính là quá nặng nha, dù sao so với cái này có rất nhiều lúc còn nặng hơn nhiều.

Thái hậu lại hung hăn trừng mắt nhìn Long Thành: "Sao, phạt Long Tinh không đủ, đánh Tiểu Khanh, còn phải kéo Long Tình vào."

"Để cô mẫu phiền lòng rồi." Phó Long Thành cung kính đáp.

"Ta không sao, chắc hẳn ngươi cũng mệt mỏi không ít." Đánh người không phải cũng là một việc rất hao thể lực sao. Nhìn khuôn mặt sưng tấy này của Tiểu Khanh xem. Ngươi đã phải dùng lực bao lớn rồi chứ.

Phó Long Thành cũng không tiện tiếp lời, chỉ cười bồi đi đỡ Thái hậu: "Cô mẫu, mời người lên ngồi."

Tiểu Khanh nhịn không được khẽ rên rỉ một tiếng.

Thái hậu cảm nhận được Tiểu Khanh đang run rẩy, nhìn Tiểu Khanh đầy đầu đều là mồ hôi lạnh, đau lòng đến không biết nên như thế nào cho phải.

"Thái hậu, Tiểu Khanh không đau." Nói, máu bên miệng lại chảy xuống.

"Ngươi nhìn mà xem, thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện."Thái hậu đau lòng nhìn cháu trai của mình: "Ngươi vậy mà nỡ xuống tay nặng như vậy?"

"Là Tiểu Khanh sai, đáng bị sư phụ đánh chết tươi." Tiểu Khanh thở hổn hển.

Mặt Phó Long Thành xạm lại. Tiểu súc sinh này, lại quên giáo huấn lúc trước rồi sao. Còn dám ở trước mặt Thái hậu châm lửa.

"Sai lớn bao nhiêu?" Thái hậu nhìn Phó Long Thành: "Ngươi đến nói một chút, là sai lớn bao nhiêu, lại đáng bị đánh chết tươi?"

"Thái hậu." Phó Long Thành cân nhắc tìm từ.

"Ngươi không cần phải nói, Tiểu Khanh ngươi nói." Nếu để Long Thành nói, ai còn dám lại nói không đúng.

"Thái hậu thánh minh." Tiểu Khanh ở trong lòng chân tâm thật ý hô lên, lại cũng không dám nhìn sư phụ, chỉ đem đầu cúi càng thấp hơn một chút: "Là Tiểu Khanh sai. Sư phụ chuẩn bị để Tiểu Khanh về Mộ Dung gia. Không cần Tiểu Khanh nữa."

Ngươi cho rằng Thái hậu sẽ nói, Tiểu Khanh không nên tùy hứng, để ngươi về Mộ Dung gia sao lại chính là không cần ngươi nữa. Đương nhiên ngươi vẫn là đệ tử của sư phụ ngươi nha.

"Cái gì? Hài tử tốt như vậy ngươi lại muốn tặng cho Mộ Dung Thái Cuồng?" Phó Thanh Dung, cũng chính là Thái hậu. Nhưng theo hình tượng của nàng lúc này vẫn nên gọi nàng bằng cái tên như lúc còn ở Phó gia mang tính cách đại tiểu thư thì tốt hơn.

"Về Mộ Dung gia? Vậy Phó gia thì sao? Lúc trước ngươi để Tiểu Mạc về Âu Dương gia, ta cho dù không nỡ, cũng không tiện nói cái gì. Dù sao Âu Dương gia cũng cùng tổ tông của Phó gia có giao tình. Nhưng Tiểu Khanh là thủ đồ, là hài tử Mộ Dung Thái Cuồng muốn ném xuống dưới vách núi giết chết, ngươi còn để hắn về Mộ Dung gia?"

"Tiểu Khanh sống là người của Phó gia, chết cũng là người của Phó gia. Muốn đánh muốn mắng cũng chỉ có trưởng bối của Phó gia được phép. Những kẻ khác cũng muốn bắt nạt Tiểu Khanh, ta chết cũng không cho."

"Thái hậu..." Nước mắt Tiểu Khanh lại là thật, Thái hậu nói quá hay, quá cảm động, sư phụ, ngài sao lại không rõ chứ.

Phó Long Thành trợn mắt há hốc mồm. Cô mẫu, người, người, bộ dạng này, người thế nhưng chính là Thái hậu, người...

"Phó Long Thành, ta có phải cô mẫu của ngươi hay không?" Thái hậu trừng mắt lạnh lùng nhìn Phó Long Thành.

"Vâng." Cô mẫu này tuyệt đối là không thể giả được.

"Ngươi muốn bức tử ta hay là để Tiểu Khanh về Mộ Dung gia."

Lời này cũng quá nặng rồi.

Phó Long Thành lần nữa quỳ xuống: "Cô mẫu nặng lời rồi, Long Thành sao dám ngỗ nghịch bất hiếu như vậy."

Thái hậu biết mình lúc này có chút không nói đạo lý, nhưng như này không phải mới là nữ nhân sao, huống hồ cũng là vì muốn tốt cho hài tử.

"Vậy thì tốt, ngươi cho ta một câu."

Tiểu Khanh lập tức dựng thẳng lỗ tai lên. Người trong ngoài phòng đều nín hơi ngưng khí.

Phó Long Thành thở dài. Cô mẫu ơi cô mẫu, Long Thành phải làm sao với người mới tốt đây.

Tiểu Khanh cũng hối hận: "Thái hậu ơi Thái hậu, sớm biết lão nhân gia ngài có kiến giải như thế, Tiểu Khanh tội gì chịu trước thật nhiều khổ sở như vậy."

"Còn để cô mẫu cầu ngươi sao?" Thái hậu vừa đấm vừa xoa: "Ngươi đến cùng vẫn là gia chủ Phó gia, Tiểu Khanh cũng là đồ đệ của ngươi, cô mẫu dù sao đã xuất giá, chuyện của Phó gia cũng không có chỗ nói chuyện..."

"Cô mẫu, Long Thành tuân mệnh là được." Phó Long Thành toát mồ hôi lạnh, cô mẫu, người đây là vì tiểu súc sinh kia mà muốn hành hạ chết điệt tử sao.

"Nói rõ ràng chút. Không cho phép nhắc lại chuyện để Tiểu Khanh về Mộ Dung gia nữa." Thái hậu cũng không phải dễ lừa gạt.

"Vâng. Long Thành tuân theo khẩu dụ của Thái hậu, vĩnh viễn không lệnh Tiểu Khanh về Mộ Dung gia."

Sư phụ đã đồng ý!

Tiểu Khanh cười. Một thiếu niên cái mặt sưng phù như Bát Giới, người bị roi quất đến giống da hổ, lại có thể nở nụ cười thư thái, hài lòng, xán lạn vô song như vậy trên gương mặt.

Lúc nụ cười này tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của sư phụ, liền triệt để cứng đờ trên mặt. Nghĩ đến trận giông bão không thể tránh khỏi trong tương lai, Tiểu Khanh từ đáy lòng phát ra một tiếng rên rỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro