Chương 105: Tội của quân tử (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Long Thành bị tiếng khóc của Tiểu Khanh làm cho giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiểu Khanh thút thít, rồi lại nhíu mày, người đã lớn như vậy còn khóc lóc sướt mướt, còn ra thể thống gì. Sau đó lại tức giận, chẳng lẽ ngươi không đáng đánh sao, sao lại ủy khuất thành cái bộ dạng này?

"Sư phụ tha thứ cho Khanh nhi đi, chỉ cần sư phụ có thể nguôi giận, lại đánh Khanh nhi thêm một ngàn roi, một vạn roi, Khanh nhi cũng nguyện chịu." Tiểu Khanh ngẩng đầu, nhìn sư phụ khẩn cầu. 

Phó Long Thành nhíu mày, cái gì gọi là "Tình nguyện bị sư phụ đánh chết, cũng không muốn trở về Mộ Dung gia", ta còn có thể thật sự đánh chết ngươi sao. Bây giờ mới chỉ mấy trăm roi, ngươi đã ngất xỉu đến mấy lần, còn "lại đánh thêm một ngàn roi, một vạn roi", ngươi trái lại thật biết nói chuyện.

Trong lòng khẽ động, bỗng nhiên hiểu được sự ủy khuất cùng tùy hứng của Tiểu Khanh: Chẳng lẽ ngươi lo ta sẽ lệnh ngươi trở về Mộ Dung gia sao?

Mặc dù Phó Long Thành chưa bao giờ nói ra điều này, Tiểu Khanh cũng chưa từng hỏi, nhưng đó lại là nỗi đau giấu kín luôn một mực chôn vùi trong lòng Tiểu Khanh. Cho dù hắn không muốn thừa nhận đến cỡ nào, hắn quả thật không phải họ Phó, hắn họ Mộ Dung.

Lúc Phó Long Thành thu hắn làm đệ tử, từng nói cho hắn thân thế của mình, lúc ấy Tiểu Khanh cười nói: "Tiểu Khanh muốn họ 'Phó'."

Khi Tiểu Khanh tuổi tròn mười sáu, Phó Long Thành từng hỏi hắn có muốn về Mộ Dung gia không, Tiểu Khanh vẫn chỉ cười nói: "Tiểu Khanh là đệ tử Phó gia."

Lúc Tiểu Khanh cập quan, trịnh trọng dập đầu với Phó Long Thành: "Phó Tiểu Khanh tạ sư phụ dưỡng dục, đời này sẽ không rời khỏi Phó gia."

Thẳng đến khi Mộ Dung Thái Cuồng gửi thư cho Phó Long Thành. Phó Long Thành lệnh Tiểu Khanh đi gặp Mộ Dung Thái Cuồng. Tiểu Khanh lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, hắn nhớ đến lúc sư phụ phân phó Tiểu Mạc, chẳng lẽ sư phụ cũng sẽ để ta về Mộ Dung gia.

Phó Long Thành trầm ngâm. Nếu Mộ Dung Thái Cuồng thỉnh cầu, ta sẽ lệnh Tiểu Khanh về Mộ Dung gia sao? Cho dù không nỡ, Tiểu Khanh dù sao cũng là huyết mạch của Mộ Dung gia. Như vậy đáp án chính là "Sẽ". Ta quả thật sẽ lệnh ngươi về Mộ Dung gia.

Tiểu Khanh lo lắng chính là cái này, cũng không dám hỏi, lại không dám cầu. Cho nên hắn ủy khuất, hắn khổ sở. Cho nên hắn mới có hành vi tùy hứng. Cho nên liền khiến cho mình đau lòng.

Tên tiểu súc sinh này, quả thật là bị mình làm hư, Phó Long Thành ở trong lòng tức giận.

Tức thì tức, roi trong tay đến cùng vẫn ném đi, vung tay lên, trường bào trên mặt đất của Tiểu Khanh liền đến trong tay hắn. Đi lên một bước, nhẹ nhàng đem trường bào khoác lên người Tiểu Khanh.

Phó Long Bích thấy bộ dạng này của đại ca, lần nữa thở dài: "Đúng là cực kỳ bất công. Trừ Tiểu Khanh, đổi thành bất kỳ một ai khác trong phủ này lúc bị phạt lại dám khóc ra tiếng, không cần phải nói, chắc chắn sẽ bị treo lên cây trực tiếp đánh chết.

Đại ca thế mà còn khoác y phục lên cho hắn.

Có điều, ai bảo đứa nhỏ này quả thật khiến người khác đau lòng nha. Phó Long Bích nhìn Tiểu Khanh, trong lòng cũng đau đến phải hít sâu một hơi: "Đại ca, Tiểu Khanh đã biết sai rồi."

Phó Long Thành hừ lạnh một tiếng, biết sai rồi? Vậy thì chưa chắc. Tiểu súc sinh này, nếu nói là nhu thuận thì nhu thuận đến mức khiến cho người bắt bẻ đến mấy cũng tìm không ra sai lầm, nếu đã quật cường tùy hứng lên, cũng sẽ dời sông lấp biển lên trời xuống đất bằng đủ loại thủ đoạn.

"Ngươi đang đối phó cái gì, còn dám khóc đến càn rỡ như vậy?" Phó Long Thành trách mắng. Lại nhìn Phó Long Bích oán trách: Bình thường thấy ngươi rất cơ linh, sao bây giờ lại ngốc như vậy? Ngươi cầu xin ta làm gì, sao không biết đi dỗ dành tiểu súc sinh kia đi.

Tiểu Khanh nghe sư phụ trách mắng, trong lòng thầm nói: Ta không đối phó cái gì hết, ta còn đang đau đến không chịu nổi đây này. Đau quá... Mắt tối sầm lại, lại hôn mê bất tỉnh.

Phó Long Tình vội vàng tới đỡ Tiểu Khanh lên, thấy mặt hắn đầy nước mắt, người đã ngất đi. Nội lực trong tay chậm rãi truyền vào, tay phải đưa một viên thuốc màu lục vào miệng Tiểu Khanh.

Tiểu Khanh ở trong khí tức ấm áp, đã tỉnh lại, dược hoàn trong miệng đã hóa thành chất lỏng ngọt ngào chậm rãi chảy vào trong bụng.

Thoát khỏi vòng tay của nhị thúc, Tiểu Khanh đối mặt với sư phụ, một lần nữa quỳ tốt: "Sư phụ, Tiểu Khanh biết sai rồi."

"Sai cái gì, nói đi." Phó Long Thành ở trong lòng lại nói, tiểu súc sinh này đúng là biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện, biết mình đã ném roi, thì chắc chắn sẽ không lại nhặt lên đánh hắn nữa.

Từng chuyện một, Tiểu Khanh cân nhắc tìm từ, không do dự chút nào, cũng không dám giấu diếm, nói rõ chi tiết, cuối cùng tổng kết:

"Tiểu Khanh không nên lừa gạt sư phụ, không nên bất kính tôn trưởng, không nên tự tác chủ trương, không nên phóng túng sư đệ, không nên lấy thân mạo hiểm. Phụ lòng sư phụ dạy bảo, phiền sư phụ giáo huấn. Sư phụ muốn phạt thế nào, Tiểu Khanh đều nguyện nhận, chỉ cầu sư phụ tha thứ cho đồ nhi, giữ đồ nhi vĩnh viễn ở bên người phụng dưỡng là được."

Phó Long Thành nghe hắn kể tỉ mỉ, câu câu chạm đến trong lòng mình. Thẳng đến câu cuối cùng "Tha thứ cho đồ nhi, giữ đồ nhi vĩnh viễn ở bên người phụng dưỡng", suýt chút thì lại muốn động thủ, tên tiểu súc sinh này, còn muốn quấn lấy ta.

Lạnh lùng nhìn Tiểu Khanh hồi lâu, mới nói: "Hết rồi?"

Tiểu Khanh vốn đã chột dạ, nghe ngữ khí lạnh lùng của sư phụ thì càng sợ hãi, nhưng lại cắn răng không chịu thừa nhận, chỉ tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Để Ngọc Kỳ bị thương nặng, Ngọc Tường bị người hạ chú, để sư đệ gặp nạn, đều là do đồ nhi chiếu cố không chu toàn, bảo vệ không tốt."

Phó Long Thành gật nhẹ đầu, lại vẫn đợi Tiểu Khanh nói tiếp.

Tiểu Khanh cúi đầu nói: "Đồ nhi đáng chết, chỉ nghĩ được đến những chuyện này, còn có sai lầm khác, xin sư phụ chỉ dạy."

Giỏi, tiểu súc sinh này quả thật là càng lớn càng có tiền đồ, học được cùng sư phụ ta đánh thái cực.

"Nghĩ không ra, thì quỳ ở đây mà suy nghĩ." Phó Long Thành nhìn thân thể Tiểu Khanh rõ ràng đang run rẩy, nhưng cũng không để ý, xoay người rời đi.

Miễn cưỡng quỳ thẳng người, Tiểu Khanh nhịn không được toàn thân đều phát run. Đau đớn trên người tự nhiên là một đợt cao hơn một đợt, nỗi sợ hãi trong lòng cũng càng lúc càng sâu.

Sư phụ, đã biết tâm tư của mình, lại không chịu bỏ qua cho, đó chính là thật muốn để mình về Mộ Dung gia. Trận đòn này đều chịu uổng phí, sư phụ đến cùng vẫn là nhẫn tâm.

Tiểu Khanh lay động mấy lần, người lại hướng mặt đất ngã xuống.

Phó Long Bích uốn gối đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đỡ hắn, để đầu của hắn tựa lên vai mình. Long Tình tới xốc vạt áo Tiểu Khanh lên, cẩn thận xem xét thương thế của Tiểu Khanh. Mặc dù da tróc thịt bong, nhưng không bị thương đến gân cốt. Xem ra đại ca dù tức giận, nhưng vẫn nương tay.

"Lạnh." Tiểu Khanh đã đau đến mức ngay cả chữ "Đau" cũng không dám nói ra. Mặc dù đầu gối, lưng, còn có cái mông đáng thương, đều nóng bỏng đau nhức. Ngươi nói xem, mông con người thì lớn bao nhiêu chứ, sao có thể chịu được nhiều roi như vậy?

Đầu óc mê muội như đang lăn lộn trong hồ dán. Chỉ muốn nhắm mắt lại, nhưng lại không dám nhắm. Sư phụ phạt quỳ, bây giờ cái tư thế này đã phá hỏng quy củ. Miễn cưỡng từ trong lòng nhị thúc bò lên, ép buộc mình quỳ vững: "Tam thúc, cho Tiểu Khanh thêm một viên sâm hoàn đi."

Phó Long Tình do dự một chút, cầm dược hoàn trong tay đưa vào miệng Tiểu Khanh.

Phó Long Bích liếc mắt nhìn Long Tình, Long Tình vội nói: "Chỉ là sâm hoàn bổ khí thôi, tiểu đệ sợ Tiểu Khanh tích tụ trong ngực, tổn thương kinh mạch, sau này lúc điều dưỡng sẽ chịu khổ."

Quy củ Phó gia, trừ phi gia chủ có lệnh, đệ tử lúc bị phạt cùng trong vòng ba ngày sau khi bị phạt đều không được phép dùng thuốc giảm đau.

Phó Long Bích gật nhẹ đầu. Hắn kỳ thật sao không muốn giúp Tiểu Khanh giảm bớt đau khổ. Chỉ là làm chuyện chống lại mệnh lệnh của đại ca, hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu Long Tình làm như vậy thì hình phạt mà hắn phải nhận không biết sẽ nặng nề hơn Tiểu Khanh gấp mấy lần.

Dược hoàn chậm rãi tan trong miệng, loại cảm giác buồn ngủ đầu nặng chân nhẹ mới nhạt một chút. Loại sâm hoàn bổ khí này của tam thúc dược hiệu đúng là thần kỳ, nếu không phải mình đã uống trước một viên, không biết đã sớm chết mấy lần rồi.

Long Tình tuyệt không nói dối, loại sâm hoàn này quả thật không có nửa phần tác dụng giảm đau, chỉ là có thể khiến người ta bảo trì thần trí thanh tỉnh, có thể rõ ràng cảm thụ đau đớn do mỗi một dây thần kinh trên người truyền lại. Tuy nghe thì có chút tàn nhẫn, chẳng qua lại có thể giảm bớt tổn hại cho các dây thần kinh trong đầu, ngày sau lúc điều dưỡng khôi phục, quả thật rất có ích lợi.

Long Tình thấy Tiểu Khanh sau khi dùng sâm hoàn, thân thể càng run rẩy lợi hại, không khỏi càng cảm thấy đau lòng. Đứa nhỏ này biết sư phụ tức giận, thà rằng chịu đựng càng nhiều khổ sở hơn, cũng không muốn tiếp tục ngất đi khiến sư phụ đau lòng. Tuy là nếu sư phụ không đành lòng có thể sẽ để hắn bớt chịu một ít roi.

Phúc bá cùng Hỷ bá đi vào trong viện, liền thấy Tiểu Khanh, sắc mặt tái nhợt, cả người đều là mồ hôi lạnh, lung la lung lay nhưng lại quỳ gối thẳng tắp trong gió đêm, trường bào trên người sớm đã thấm đầy vết máu loang lổ, đá trên mặt đất dưới thân cũng có vết máu màu nâu ngưng tụ.

Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn hai vị quản gia một cái, cũng không dám nói chuyện, trong đôi mắt đen nhánh đã đong đầy nước mắt, lại cũng không dám để nước mắt rơi xuống. Chỉ có chút ủy khuất, có chút oán trách liếc mắt nhìn hai vị quản gia, liền rủ mắt xuống.

Lòng của Phúc bá a, thật đau a. Suýt chút thì tự đánh mình một bàn tay: Hài tử, thật xin lỗi, Phúc bá đến muộn.

Phúc bá ở trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với Tiểu Khanh, đứa nhỏ này, đã sớm nhờ mình đến cầu tình, mình cũng không có để ở trong lòng, bởi vì đứa nhỏ này vẫn luôn phòng ngừa chu đáo, sợ sư phụ lại sợ đến cực kỳ, vốn tưởng rằng lần này cũng không phải chuyện gì to tát, không ngờ, lại bị đánh thành bộ dạng như vậy.

Lúc cửa thư phòng Phó Long Thành bị đẩy, hắn đã thả văn kiện trong tay đứng lên. Ở Phó Gia, dám không qua thông truyền liền xông thẳng tiến đến, đương nhiên là hai vị đại quản gia đã nộ khí xung thiên.

"Đại lão gia thứ tội." Phúc bá bịch quỳ xuống, Hỉ bá cũng không nói gì, quỳ gối sau lưng huynh trưởng. Không cần phải nói, hẳn là đến cầu xin cho Tiểu Khanh.

Phó Long Thành vội đi qua nâng lên.

Phúc bá lắc đầu nói: "Hai huynh đệ lão nô không làm theo phân phó của đại lão gia, việc cần làm còn chưa lo liệu xong xuôi liền hồi phủ trước, thỉnh đại lão gia trách phạt."

Một này trước Phó Long Thành từng nhờ hai vị quản gia đi Kinh Thành tra sổ sách. Loại chuyện này vốn không nhất định phải phiền hai vị quản gia cùng đi. Nhưng Phó Long Thành là mời hai vị quản gia thuận tiện đi giải sầu.

Cái gì mà tra sổ, giải sầu, chẳng qua là sợ hai lão gia hỏa chúng ta, ngăn cản ngươi giáo huấn đồ đệ mà thôi. Đương nhiên, đồ đệ là của ngươi, ngươi muốn đánh thì đánh, muốn phạt liền phạt, nhưng cũng không đến nỗi tra tấn hài tử như thế chứ.

Đừng thấy Phúc bá, Hỉ bá bình thường dường như không để ý nhiều đến Tiểu Khanh, đó là bởi vì đứa bé kia không cần đến hai lão già chúng ta nhọc lòng. Kỳ thật, từ tận đáy lòng, cũng thương không kém huynh đệ ngươi.

Phó Long Thành đương nhiên hiểu rõ, vẫn kiên trì mời hai vị quản gia đứng lên mà nói: "Trên mặt đất lạnh, nếu hai vị quản gia bị lạnh phát bệnh, Long Thành làm sao có thể an tâm."

Ngươi còn biết trên mặt đất lạnh? Phúc bá giận: Trong sân kia không lạnh hơn sao, ngươi còn phạt Tiểu Khanh quỳ ở đó hít gió đêm?

"Hai vị quản gia hẳn là đến vì Tiểu Khanh." Phó Long Thành mỉm cười, tự mình bưng trà cho hai vị quản gia: "Hắn phạm quy củ trong nhà, Long Thành đang phạt hắn. Hắn là đại sư huynh, Long Thành cũng không tiện nhân nhượng."

Phúc bá đầy mặt chính nghĩa, đầy bụng đầy lòng căm phẫn, cương quyết một câu cũng không nói ra. Thảo nào đứa nhỏ Tiểu Khanh kia sao lại biết nói chuyện như vậy, giống ai vậy nha, cũng không xem một chút là đồ đệ của ai. Phúc bá phiền muộn.

"Bây giờ trời lạnh, trong sân rất lạnh." Phúc bá thu lại vẻ mặt tức giận, đổi một khuôn mặt tươi cười, cười làm lành nói: "Phải. Tiểu Khanh đứa nhỏ này có lúc đúng là có một chút tùy hứng. Đại lão gia cũng nên phạt."

Cái được gọi là bất công, đây chính là bất công. Phó Long Thành ở trong lòng thở dài, thế nào là "Có lúc đúng là có một chút" nha, hắn bây giờ cả ta cũng dám lá mặt lá trái. "Cũng nên phạt", đó chính là còn có "Nhưng mà."

"Đại lão gia xử phạt đệ tử, chúng lão nô vốn không nên nhiều lời, nhưng Tiểu Khanh dù sao cũng là huynh đệ lão nô nhìn lớn lên, tôn kính trưởng bối, bảo vệ sư đệ, đối đại lão gia ngài càng là cung kính hiếu thuận. Hơn nữa hắn dù sao vẫn còn là một hài tử." Hỉ bá ôn hòa nói, hết sức ẩn nhẫn sự bất mãn trong mắt, nhưng giọng điệu kia rõ ràng là đang lên án: Sao ngươi lại như vậy? Ngươi sao có thể đem một hài tử tốt như vậy đánh thành bộ dạng này chứ?

Phúc bá cười tiếp tục nói: "Hơn nữa, đại thiếu gia cũng đã phạt không nhẹ. Trên người đứa nhỏ sợ là đều không còn thịt ngon. Nhất là đứa nhỏ này còn chịu lạnh không được, hôm nay bên ngoài gió rất lạnh."

Tốt, Phó Long Thành im lặng nhìn trời: Đứa nhỏ ngoan Tiểu Khanh này, đã chịu đau không được, lại chịu lạnh không được. Ta làm sư phụ còn có thể giáo huấn hắn nữa không.

"Ý của Phúc bá, Long Thành đã hiểu. Một hồi nữa Long Thành lệnh Tiểu Khanh vào là được."

"Đa tạ đại lão gia." Hỉ bá tiếp tục cố gắng: "Đại lão gia cũng đừng đánh hắn nữa, đứa nhỏ Tiểu Khanh này hiểu rõ lí lẽ rồi."

"Được, ta không đánh hắn nữa." Phó Long Thành đáp ứng yêu cầu của hai vị quản gia, thái độ đoan chính.

Chờ Phó Long Bích tiễn hai vị quản gia đi, Phó Long Thành mới hướng Phó Long Tình phân phó: "Để Tiểu Khanh lăn vào đây."

Tiểu Khanh không sai biệt lắm thật sự đã lăn vào đây.

"Bên ngoài lạnh lẽo, ngươi quỳ trong phòng đi." Phó Long Thành nhìn cũng không nhìn Tiểu Khanh đáng thương, xoay người đi vào phòng trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro