Chương 104: Tội của quân tử (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên là đau, rồi là tê, sau đó là vừa tê vừa đau, như kim đâm trùng cắn. Tiểu Khanh thưởng thức đau đớn trên đầu gối, sắc mặt trắng bệch.

Nếu như có một kiểu người trời sinh đã nhạy cảm với đau đớn, vậy đó chắc chắn là Tiểu Khanh.

Yến Nguyệt bị sư phụ phạt quỳ ba ngày, lúc được đứng lên, đầu gối vừa sưng vừa tím, lúc bôi thuốc, hắn đau đến mức cắn nát môi, nhưng chỉ hai canh giờ sau, liền có thể khập khiễng hành tẩu trên mặt đất.

Tiểu Khanh không làm được, cũng là quỳ ba ngày, rốt cuộc chờ được đến lúc sư phụ tha cho lệnh hắn đứng lên, hắn liền trực tiếp ngất xỉu. Dĩ nhiên không phải quỳ đến mức thể lực chống đỡ hết nổi, mà là ngất đi vì đau.

Bởi vì sợ đau, cho nên sợ phạt, cho nên cực ít khi phạm sai lầm.

Cho nên chuyện lần này, Tiểu Khanh ôm quyết tâm quyết tử, nói nói chính xác hơn là tìm đường sống trong chỗ chết. Liền cược lần này, cược sư phụ không đành lòng.

Trăng treo đầu ngọn liễu. Phó Long Tình tới truyền lệnh: "Đi Diệc Duyệt Cư hầu."

Tiểu Khanh miễn cưỡng đứng lên, Phó Long Tình nhìn mồ hôi trên mặt hắn, không khỏi vừa tức giận vừa đau lòng, lại không dìu hắn. Tiểu Khanh đang định cất bước, lại suýt chút nữa ngã sấp xuống, Phó Long Tình đành phải vươn tay ra đỡ lấy hắn.

"Tam thúc cũng giận Tiểu Khanh sao?" Hai con ngươi đen nhánh của Tiểu Khanh, nhát gan nhìn Phó Long Tình.

Phó Long Tình biết rõ hắn như này cũng có ba phần là đang giả bộ, lại thật sự không nhẫn tâm được, nói: "Uổng cho tam thúc còn vẫn luôn cho rằng ngươi thông minh, lại ngu ngốc đến mức lấy chính tính mạng mình đi hờn dỗi mạo hiểm."

Sắc mặt của Tiểu Khanh càng trắng bệch. Dương đại ca, ta là xin ngươi đến cầu tình, không phải để ngươi đến bỏ đá xuống giếng.

"Sư phụ người... Tam thúc cứu mạng."

Phó Long Tình nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Khanh, có chút thở dài, cũng có chút buồn cười: "Bây giờ mới biết sợ. Tam thúc không cứu được ngươi." Vừa nói, hắn vừa nghiêng mặt sang một bên cho Tiểu Khanh nhìn, trên gò má trái có năm dấu tay rõ ràng, khiến khuôn mặt anh tuấn của Long Tình giống như được vẽ hoa.

Vừa rồi đại ca phân phó mình đến gọi Tiểu Khanh, mình chẳng qua chỉ khom người nói một câu "Đại ca bớt giận", lời sót lại còn chưa kịp nói xong, đại ca đã "bốp" một cái đánh tới một bạt tai.

Long Tình cười khổ. Đại ca thật sự đang rất tức giận, lại ghét nhất là người "nhiều lời", mình đúng là nên đánh: "Sư phụ ngươi thật sự tức giận rồi, trận đòn này ngươi đương nhiên chạy không thoát được. Cắn răng chịu đựng đi."

Tiểu Khanh cảm thấy chân mình như nặng ngàn cân, hận không thể mọc trên mặt đất. Cả gan làm loạn, lừa gạt sư phụ, ngỗ nghịch bất hiếu, dung túng sư đệ. Sư phụ liệu có quy hết tội trạng thành một, thật đánh chết mình không.

Phó Long Tình thấy hắn quả thật vô cùng sợ hãi, cũng có chút thắc mắc: "Mặc dù ngươi sợ đau, nhưng cũng ăn đòn không ít, lần này sao lại sợ thành bộ dạng như vậy?"

Lại an ủi: "Ngũ thúc ngươi đã thay ngươi gánh chịu hơn phân nửa lửa giận rồi, chỉ cần ngươi nhu thuận một chút, sư phụ ngươi sẽ không thật sự lột da của ngươi ra đâu."

"Ngũ thúc đâu?" Tiểu Khanh gần như đã đoán được Phó Long Tinh bây giờ đang ở nơi nào.

Phó Long Tình trả lời chứng thực suy đoán của Tiểu Khanh: "Bây giờ còn đang bị phạt ở trên Hàn Nhật Phong diện bích hối lỗi."

Tiểu Khanh cười khổ: "Tam thúc, gần đây trong phủ có phải đã nhận được thư của Mộ Dung tiền bối không?"

Phó Long Tình gật đầu nói: "Trước đó vài ngày quả thật có một phong thư, ghi rõ đại ca thân khải*." Ngẩng đầu nhìn Tiểu Khanh: "Hẳn là ngươi chưa đi thỉnh an Mộ Dung tiền bối, hắn gửi thư trách ngươi bất kính?"

*Thân khải (亲启): lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài).

Trước khi Tiểu Khanh rời khỏi nhà, Mộ Dung Thái Cuồng từng viết thư cho Phó Long Thành, mặc dù tìm từ cực kỳ khách khí, ngụ ý vẫn là hi vọng lúc đến tiệc chúc thọ của Âu Dương Quyền, để Tiểu Khanh đi qua thỉnh an hắn.

Tiểu Khanh cười khổ, vấn đề nào có chỉ là thỉnh an hay không thỉnh an. Xem ra Dương đại ca trái lại chưa từng nhắc đến chuyện này. Chẳng qua chuyện này không cần Dương đại ca đề cập, Tri kỷ như Mộ Dung Thái Cuồng sao có thể không thêm mắm thêm muối hướng sư phụ tố cáo.

Diệc Duyệt Cư, là thư phòng của sư phụ. Tiểu Khanh theo Phó Long Tình đi vào chính đường, nhìn sàn đá cẩm thạch thô lệ trên mặt đất, cúi đầu quỳ xuống.

Nền đất ở chỗ cửa thuỳ hoa được lát bằng sỏi, rất gồ ghề, đã làm đầu gối tím xanh khó chịu, sàn đá cẩm thạch thô ráp trong phòng này, vừa lạnh vừa buốt, càng không chịu nổi.

Tiếng bước chân của sư phụ từ sau lưng vang lên, Tiểu Khanh dập đầu xuống: "Sư phụ. Đệ tử sai rồi, đệ tử đáng chết."

Phó Long Bích cũng đi theo phía sau đại ca, nhìn Tiểu Khanh một chút, sự lo lắng trong mắt hắn khiến tim Phó Long Tình không hiểu vì sao cũng đập thình thịch.

Phó Long Thành ngồi trên ghế, ra lệnh cho Phó Long Tình: "Thỉnh gia pháp."

Bình thường trách phạt tử đệ, chẳng qua chỉ dùng mấy loại đằng trượng, bản tử gỗ lim, nhưng trong thư phòng của Phó Long Thành lại có một ngọn roi Thiên Tàm Ti đặc chế, làm từ những thân Kinh Lôi Mạn mỏng cùng tơ vàng và Thiên Tàm Ti, hiện lên ba màu xanh vàng trắng đan xen, bề mặt lồi lõm, vô cùng mềm dẻo, tuy chỉ dày cỡ hai ngón tay, nhưng đánh vào trên người, lại so với đánh bằng roi da giảo hoạt đau đớn hơn bảy phần.

Ngọn roi Thiên Tàm Ti này là Phó Long Thành đặc biệt chế tạo cho mấy đệ đệ, Tiểu Khanh là thủ đồ Phó gia, cũng vinh hạnh bị cái roi này giáo huấn mấy lần. Cho nên cũng biết rõ sự lợi hại của nó.

Phó Long Tình phụng roi cho đại ca, Phó Long Thành lại chưa tiếp, phân phó Tiểu Khanh: "Cởi hết y phục ra".

Tiểu Khanh không dám do dự, cởi trường bào ra, quần cũng rút đi, nhưng lúc tay rơi xuống trên tiểu y, không khỏi hơi có một chút chần chừ, Phó Long Thành thuận tay đoạt lấy roi trên tay Long Tình, một roi quất lên tay Tiểu Khanh.

Tiểu Khanh đau đến suýt chút nữa nữa thì kêu ra tiếng, một vết roi tím thẫm bao trùm lấy toàn bộ bàn tay nhanh chóng sưng lên, giọt máu nhỏ xuống.

"Bây giờ thì biết xấu hổ rồi?" Phó Long Thành lạnh nhạt nói: "Quỳ trong sân đi."

Tiểu Khanh không dám tiếp tục do dự, cuống quít cởi tiểu y xuống dưới đùi, cầu xin: "Sư phụ, cầu sư phụ khoan dung."

"Khoan dung, quy củ dạy ngươi mười mấy năm qua, ngươi cũng dám quên sạch, còn dám cầu vi sư khoan dung?"

Tiểu Khanh không dám tiếp tục cầu xin nữa, cắn răng đứng lên, cũng không biết mình là như thế nào đi vào trong sân, quỳ hai đầu gối xuống.

"Đi đánh."

Phó Long Tình nào còn dám hỏi đánh bao nhiêu, bước đến gần Tiểu Khanh, nhìn tấm lưng non mịn bóng loáng của Tiểu Khanh, một roi quất xuống.

"Chát" một tiếng, thân thể Tiểu Khanh run lên, phần lưng như bị ngọn lửa cắn xé. Cố nhịn đau, Tiểu Khanh lên tiếng: "Sư phụ, Tiểu Khanh sai rồi, không nên cầu sư phụ khoan thứ."

Roi trong tay Phó Long Tình đã từng roi từng roi rơi xuống.

Tiểu Khanh không thể không dùng toàn bộ ý chí chống lại đau đớn đang tàn phá bừa bãi ở trên người.

Da thịt trên lưng rất nhanh liền bị roi hành hạ đến mức không còn hình dạng. Tiểu Khanh rốt cuộc nhịn không được kêu lên một tiếng khe khẽ.

Chén trà trong tay Phó Long Thành bỗng nhiên  "cộp" một tiếng đập mạnh lên mặt bàn bên cạnh.

Tiểu Khanh sợ đến mức đem tiếng kêu đau đớn còn lại nuốt hết về trong bụng.

Trong sân tiếng roi da quất vào thịt vẫn rõ ràng lọt vào tai. Phó Long Thành mặt trầm như nước, không nói một lời. Phó Long Bích buông tay đứng một bên, cũng không dám mở miệng cầu tình.

Tiểu Khanh vốn nhanh mồm nhanh miệng, đến trước mặt sư phụ lại nửa phần cũng không dám dùng, chỉ ở trong lòng cắn chặt hàm răng, đau khổ chèo chống, chỉ mong sư phụ có thể nói một chữ ngừng.

Thế nhưng đau đớn vô cùng tận lại không ngừng cắn xé mỗi một dây thần kinh của hắn, đau đến mức hắn không thể hô hấp, không dám hô hấp, bởi vì khi hít thở, cứng rắn nuốt đau đớn vào trong cổ họng, sẽ khiến cổ họng hắn cũng run rẩy vì đau đớn.

Rốt cuộc mắt hắn tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Phó Long Tình nhìn cái lưng máu thịt be bét của Tiểu Khanh, thầm hít vào một hơi, tận lực khiến cho sắc mặt trắng bệch của mình khôi phục lại bình thường, mới tiến vào phòng, khom người nói: "Đại ca, Tiểu Khanh hắn ngất rồi."

Phó Long Thành nhìn hắn một cái, chẳng lẽ còn cần ta dạy ngươi làm thế nào sao?

"Đại ca, xin ngài để Tiểu Khanh nghỉ một chút đi." Phó Long Tình quỳ xuống, cầu xin đại ca: "Tiểu Khanh hắn không chịu đau được, không so được với Long Tinh và Long Tình."

"Đại ca." Phó Long Bích khom người: "Đại ca cũng nên cho Tiểu Khanh một cơ hội phân trần."

Chén trà trong tay Phó Long Thành vỡ nát trên mặt đất trước mặt.

Phó Long Bích cùng Phó Long Tình đều sợ đến mức run lên.

"Mang vào đây." Phó Long Thành đè xuống lửa giận trong lòng. Tiểu Khanh có thể chịu đến lúc này mới hôn mê, đã không dễ.

Phó Long Tình nhìn sắc mặt đại ca, thầm thở dài, khom người trở ra.

Một chậu nước lạnh khiến Tiểu Khanh từ trong hôn mê tỉnh lại. Khôi phục ý thức, cũng liền khôi phục đau đớn, mồ hôi lạnh trên đầu Tiểu Khanh lần nữa tinh mịn nhỏ xuống.

"Vào đi." Phó Long Tình lạnh giọng phân phó.

Tiểu Khanh xác nhận, đứng lên, đi trở vào trong phòng ngắn ngủi chỉ vài chục bước, lại gần như hao hết thể lực còn sót lại của hắn.

Cất bước lên sàn đá cẩm thạch, Tiểu Khanh uốn gối quỳ xuống, hai đầu gối vừa mới rơi xuống đất, đau đớn bén nhọn suýt chút nữa khiến hắn nghẹn ngào kêu lên.

Mảnh sứ vỡ vừa vặn đâm vào đầu gối của hắn, máu tươi lập tức chảy ra.

"Sư phụ, đệ tử biết sai." Tiểu Khanh nghẹn ngào, nhịn đau, đang chuẩn bị dập đầu, "bốp" một cái, chưởng phong của Phó Long Thành đã tới, một bạt tai đánh cho cơ thể Tiểu Khanh lắc một cái, quát: "Quỳ tốt."

Tiểu Khanh không dám tiếp tục cúi đầu xuống nữa, hai tay rủ xuống hai bên người, quỳ thẳng. Nơi đầu gối máu chảy càng nhiều, một cái lắc nhẹ vừa rồi, chắc chắn đã khiến mảnh sứ vỡ kia càng cắm sâu vào trong thịt.

Phó Long Bích lại thở dài trong lòng, đại ca quả thật là bất công. Thấy Tiểu Khanh không chọn chỗ vừa vặn quỳ gối lên mảnh sứ vỡ, chắc hẳn đã đau lòng. Một cái rồi rồi, đã đem toàn bộ mảnh sứ vỡ xung quanh Tiểu Khanh quét đến cạnh cửa, nếu không lúc Tiểu Khanh dập đầu, chỉ sợ tay cùng đầu lại sẽ bị mảnh sứ vỡ làm bị thương.

Không nhịn được nhớ tới mấy ngày trước lúc phạt Long Tinh, lại cố ý lệnh chuẩn bị mảnh sứ vỡ để Long Tinh quỳ gối trên đó hối lỗi. Bây giờ đồ đệ này của ngươi chỉ là không cẩn thận quỳ lên vài miếng, ngươi liền đau lòng như thế, đệ đệ của mình chẳng lẽ lại làm bằng sắt hay sao.

Phó Long Thành nhìn chằm chằm Tiểu Khanh: "Đau sao?"

Tiểu Khanh sao dám nói có, "Là Tiểu Khanh sai, sư phụ phạt nặng đi, Tiểu Khanh chịu được."

"Vì sao phạt ngươi?"

"Tiểu Khanh làm sai." Tiểu Khanh cúi đầu.

"Vì sao làm sai?"

Tiểu Khanh do dự một chút: "Là Tiểu Khanh sai."

Phó Long Thành lạnh lùng thốt: "Không nói?"

"Sư phụ đánh Tiểu Khanh đi."

Phó Long Thành nhìn kỹ đồ đệ mình đau tiếc nhất này, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, mái tóc hơi xoăn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, dính ở trên mặt, dưới hàng lông mày rậm mà thanh tú, hai con ngươi đen nhánh không còn ôn hòa như ngọc, mà mang theo một chút nhát gan, một chút quật cường, một chút ủy khuất.

"Quả thật là đáng đánh, đến lúc này còn dám tùy hứng." Phó Long Thành ở trong lòng thở dài, đứa nhỏ này đúng là bị mình chiều hư. Chỉ vào cái ghế: "Quỳ bên này."

Tiểu Khanh hít một hơi thật sâu, đi bằng quỳ gối đến bên ghế, hai tay nắm chặt lấy thành ghế, đem lưng kéo ra, bụng dán chặt vào thành ghế lạnh buốt, quỳ thẳng người, roi đã lại gào thét quất tới.

Tiểu Khanh rốt cuộc nhịn không được kêu khẽ một tiếng, bên tai lại truyền đến tiếng sư phụ nhẹ nhàng hừ lạnh. Tiểu Khanh run lên. Roi đã càng mạnh và dày đặc hơn quất lên mông hắn. Hắn không nhúc nhích, cứng rắn nhận lực đạo của sư phụ.

Máu tươi thuận roi bay ra, trên người, trên lưng, trên mông, trên đùi đã dày đặc vết roi, dữ tợn xé rách mỗi một tấc da thịt của hắn.

"Sư phụ." Tiểu Khanh ở trong trách phạt đau đớn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng.

"Chát" một roi, Tiểu Khanh cảm giác roi dường như từ sau lưng xuyên qua ngực mình, hắn vô thức dùng lực, cái ghế thế mà "rắc" một cái, vỡ vụn.

Tiểu Khanh té nhào lên cái ghế gãy, hồi lâu cũng không thể đứng dậy, mảnh gỗ vụn sắc bén đâm mạnh vào thân thể hắn.

Phó Long Thành cau mày, roi trong tay ngừng lại, mình hôm nay sao lại động hoả khí lớn như vậy.

"Sư phụ." Nước mắt của Tiểu Khanh rốt cuộc cũng cuồn cuồn chảy xuống. Sư phụ chưa từng trách phạt mình như thế này. Vì cái gì, chỉ vì tên khốn Mộ Dung Thái Cuồng kia sao? Sư phụ một chút cũng không chịu thông cảm cho mình sao? Chẳng lẽ sư phụ thật sự không cần đồ đệ như mình nữa?

Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi và ủy khuất cùng lúc xông lên đầu. Nước mắt nhịn không được tràn mi trào ra: "Sư phụ, đánh chết Tiểu Khanh đi, dù sao đồ đệ của sư phụ cũng không thiếu một cái Tiểu Khanh."

Phó Long Thành vốn sắp tắt lửa giận, lại bị một câu của Tiểu Khanh đốt bùng lên.

"Ngươi muốn chết, sư phụ liền thành toàn cho ngươi." Ngữ khí của Phó Long Thành trái lại rất bình tĩnh.

Tiểu Khanh lập tức hối hận.

Phó Long Thành một tay xách hắn lên, ném vào trong sân.

Tiểu Khanh miễn cưỡng chống người quỳ lên, hoảng sợ gọi: "Sư phụ."

"Quỳ tốt."

"Chát" một tiếng giòn vang, trên mông Tiểu Khanh lập tức xuất hiện một vệt máu.

Roi đè trên hông hắn. "Quy củ." Giọng của sư phụ vẫn không mang một chút độ ấm.

"Đại ca." Phó Long Bích cùng Phó Long Tình đồng thanh mở miệng, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Phó Long Thành bức cho đồng thời im lặng.

Tiểu Khanh đã đau đến mức không phân rõ trời nam đất bắc, cũng bị một tiếng "Quy củ" kia của sư phụ làm cho kinh hãi run sợ đến tận đáy lòng. Roi đặt trên hông, rõ ràng là nói cho hắn quy củ "Trượng mông". Trước mười lăm tuổi, hắn thường xuyên bị sư phụ đè roi vào hông dọa đến hồn phi phách tán.

Tiểu Khanh lúc này nào dám chất vấn sư phụ nửa câu, ngay tại chỗ quỳ sát người xuống, nâng mông lên, vùi đầu vào trong cánh tay, thuận tiện đem nước mắt lau đi.

"Chát" một tiếng, cả người Tiểu Khanh đều run lên, lại cứng rắn cắn chặt cánh tay, đem tiếng kêu thảm thiết kia sinh sôi nuốt xuống.

Roi trong tay Phó Long Thành một roi lại nặng hơn một roi, mỗi một roi đều mang đến cho Tiểu Khanh đau đớn vô tận.

Phó Long Thành quả thật rất tức giận. Tiểu Khanh vẫn luôn là đệ tử mình yên tâm và coi trọng nhất. Vẫn luôn cho rằng hắn có quy củ hiểu lễ nghĩa nhất, rất có phong phạm của mình năm đó. Lại không ngờ chuyến đi Giang Nam này của hắn, ở trong giang hồ lại gây ra phong ba lớn như vậy.

Ta chẳng qua chỉ để ngươi mang các sư đệ đi chúc cái thọ, thuận tiện đưa Tiểu Mạc về Âu Dương gia. Ngươi thì tốt rồi, mang Tiểu Mạc trở về như thường cho ta thì không nói, lại còn thật sự đặt mình vào nguy hiểm, dẫn dắt các sư đệ đối chọi với cả một cung trong Tỷ Muội Cung của Lục La.

Tâm kế cùng võ công của Lục La đều không tầm thường, lại đã tung hoành trên giang hồ mấy chục năm, ngươi một cái hậu sinh vãn bối lại dám đánh thẳng vào hang hổ. Lá gan này của ngươi cũng quá lớn rồi. Người ta bày xuống cái "Kế hoạch sát Khanh", ngươi liền dám tương kế tựu kế lấy thân làm mồi? Ngươi muốn "Bắt giặc bắt vua", liền dám đuổi tất cả sư đệ đi, chỉ đưa một mình Ngọc Kỳ đang bị thương nặng xông vào hang hổ?

Đúng, cuối cùng ngươi đã thành công. Lần lấy thân làm mồi kia, ngươi sắp xếp Ngọc Linh cùng Yến Kiệt tiếp ứng. Ngươi liền không sợ vạn nhất võ công của hai bọn nó cũng đánh không lại Hưu phu nhân, các ngươi chẳng lẽ không phải cùng nhau chịu chết sao?

Lần ngươi xông vào hang hổ kia, ngươi ở trên vũ khí lắp "Ngọc thạch câu phần", tự nhiên là chuẩn bị lúc vạn nhất chết cùng Lục La, ngươi làm như vậy, đúng là có thể bảo hộ Ngọc Kỳ cùng các sư đệ khác, còn ngươi thì sao, nếu ngươi chết, ngươi liền không sợ sư phụ ta đau lòng sao?

Nếu Long Tinh ngày đó đến chậm một bước... Nhớ tới đều nghĩ mà sợ. Ngươi có biết ngươi đã gặp phải hung hiểm bao lớn không. Một bước sai, có thể chính là thống khổ sinh ly tử biệt.

Nếu đã như vậy, không bằng sư phụ ta trực tiếp đánh chết ngươi cho bớt lo.

"Chát chát chát chát", Phó Long Thành lại hung tợn đánh một trận.

Không nói đến những chuyện này, ngươi còn chọc vào Mộ Dung gia, Âu Dương gia, Tôn gia, Vũ Văn gia, gia chủ mấy đại gia tộc nhao nhao gửi thư tố cáo, trách ngươi phóng túng sư đệ, trách ngươi cuồng ngạo bất kham, trách ngươi ly kinh phản đạo*, trách ngươi vô lễ với tiền bối. Đây rõ ràng chính là trách ta quản giáo không nghiêm... Xem ra vẫn là ngày thường đánh ngươi quá nhẹ.

*Ly kinh phản đạo (离经叛道): rời xa, phản lại đạo nghĩa và những gì kinh sách dạy. Làm trái với quy tắc và đạo lý chuẩn mực, ngang ngạnh, bướng bỉnh.

Mặc dù trong thư của mấy đại gia chủ này, có một số chuyện khó tránh khỏi trần thuật có chút bất công, nhưng là, ngươi thật một chút cũng không có sai sao?

Ngươi biết rõ Mộ Dung gia có người phản loạn muốn gây bất lợi cho Mộ Dung Thái Cuồng, nhưng ngươi lại bỏ mặc không để ý tới? Sau đó lại để Yến Kiệt cùng Ngọc Linh cứu Mộ Dung Thái Cuồng? Khiến hắn có khổ cũng không nói ra được?

     May mà Vinh Thần còn dốc hết sức cầu xin cho ngươi, ngươi lại không để ý đến sống chết của Vinh Hi. Tuy ngươi rõ ràng có thể cứu mạng hắn, lại cố ý không phái người thủ hộ, mặc cho hắn tự sát bỏ mình? Bởi vì ngươi muốn thành toàn cho Dương Vinh Hi. Hắn không còn thiết sống, ngươi liền dám làm chủ cho phép hắn lựa chọn sinh tử cho chính mình. 

     Ngươi trái lại lại biết thương yêu sư đệ của mình.

Ngươi biết rõ Âu Dương gia đang gặp khó khăn, ngươi lại bỏ mặc vẫn mang Tiểu Mạc trở về Phó gia, sau đó hứa sẽ giúp đỡ Âu Dương gia để đổi lấy sự tự do cho Tiểu Mạc. Cho dù tất cả đều là vì sư đệ của ngươi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy, há phải hành động của đại trượng phu?

Ngươi đối với chuyện Yến Nguyệt bị phạt một mình ở Quan Ngoại sinh lòng áy náy, biết rõ hắn lấy thân phận "Hoán Huyết Du Long" ở Quan Ngoại đại khai sát giới, tham dự phân tranh hai nước Kim Liêu, lại giấu diếm không báo, nhân nhượng dung túng?

Bởi vì Ngọc Kỳ, ngươi võng khai nhất diện* với Trục Nguyệt, thậm chí âm thầm hạ lệnh người của Bích Lạc Thập Nhị Cung bảo hộ an toàn cho nàng, thậm chí còn đại khai sát giới?

*Võng khai nhất diện (網開一面): lưới mở một mặt. Khoan dung cho người có lỗi một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình.

Còn có Yến Kiệt. Ngươi biết rõ hắn tìm người mạo danh đóng giả Tiểu Mật Phong, lừa gạt thù lao của hai nhà Trình-Triệu để trút giận cho Tiểu Tỉnh, ngươi lại chỉ hời hợt tìm mấy cái râu ria không đáng kể trách phạt.

Sư đệ của chính ngươi, ngươi biết đủ kiểu bảo hộ, Vinh Thần chỉ có một đệ đệ này a. Hắn mặc dù thể hiện lạnh nhạt, trong lòng sao lại không đau thương muốn chết.

Ở trong lòng Tiểu Khanh ngươi, chỉ coi trọng sư môn của mình, coi trọng huynh đệ của mình, bọn hắn là thân nhân của ngươi, ngươi sẽ không từ thủ đoạn, tận hết sức lực bảo hộ, còn chính nghĩa công lý gì đó, ngươi căn bản cũng không để ở trong lòng.

Là ta quá dung túng ngươi. Ngươi mới có thể cả gan làm loạn như thế, coi trời bằng vung.

"Sư phụ." Tiểu Khanh rốt cuộc lên tiếng cầu xin: "Đau chết Khanh nhi rồi. Sư phụ, tha Khanh nhi lần này đi."

Trái tim Phó Long Thành run rẩy kịch liệt. Mười bốn năm qua, Tiểu Khanh chịu qua vô số trách phạt, lại vẫn luôn kiên trì gắng gượng vượt qua, hôm nay, là lần đầu tiên hắn thút thít cầu xin tha thứ.

Đầu Tiểu Khanh vẫn chôn ở trong cánh tay như cũ, nức nở nói: "Khanh nhi không phải cố ý muốn làm sai chọc giận sư phụ. Khanh nhi chỉ là sợ sư phụ không cần ta nữa. Cho nên, Khanh nhi, Khanh nhi tình nguyện bị sư phụ đánh chết, cũng không muốn trở về Mộ Dung gia."

Tiểu Khanh rốt cuộc nhịn không được, để nước mắt thỏa thích chảy xuôi. Mặc dù sư phụ không thích người khóc thút thít nhất, nhưng mà, thật sự không nhịn được. Trên người đau muốn khóc, trong lòng cũng đau muốn khóc.

Vậy nên, sư phụ, thật xin lỗi, cho Tiểu Khanh khóc một lần đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro