Chương 103: Tội của quân tử (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Sắp đến Đại Minh Hồ, tim Tiểu Khanh cũng nhảy dồn dập. Cái gọi là cận hương tình khiếp*, Tiểu Khanh thật rất có thể lĩnh hội.

*Cận hương tình khiếp (近乡情怯): lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

     Sự hùng vĩ tráng lệ của Phó gia khiến những người lần đầu tiên đến Phó gia đều có chút choáng váng. Uyển Nhiên cùng Lãnh Tiểu Y cũng là những đại tiểu thư xuất thân thế gia, nhưng tầng tầng lớp lớp viện lạc của Phó gia vẫn khiến hai người cảm thán như bước vào hầu môn sâu như biển. Chỉ riêng chiếc cọc buộc ngựa bằng bạch ngọc cùng ghế kê chân hoa lê vàng, đã khiến hai người chấn kinh đến nửa ngày không ngậm miệng được.

     Vũ Văn Tiêu Tiêu hơi cúi đầu, đứng dưới một gốc cây hải đường nở rộ, để mặc cho hoa rơi trên trường sam trắng như tuyết của nàng.

     "Tỷ." Mỗi lần Uyển Nhiên gọi bằng chữ tỷ này, khóe miệng đều không nhịn được mà nhếch lên, hét lên rõ ràng và vang dội: "Đổi thành nữ trang tốt bao nhiêu."

     Vũ Văn Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn nàng.

     Hai cô nương xinh đẹp tú phát vãn quỳnh [1], mi thanh mục tú, bước vào sân. Người bên trái, "Tương khỉ vi hạ quần, Tử khỉ vi thượng nhu [2]", người bên phải thì là "Tương khỉ vi thượng nhu, Tử khỉ vi hạ quần". Đình đình di liên bộ, uy nhuy tự sinh quang [3].

[1] Tú phát vãn quỳnh (秀发挽琼): Kiểu tóc đẹp dùng trang sức bằng ngọc.

[2] Tương khỉ vi hạ quần, Tử khỉ vi thượng nhu (Nhạc phủ thi tập - 樂府詩集): Lụa vàng nhạt làm váy, Lụa tía làm áo ngắn.

[3] Đình đình di liên bộ: bước đi nhẹ nhàng và duyên dáng của nữ nhân, khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh hoa sen nở rộ. Uy nhuy tự sinh quang: Tươi đẹp tự phát sáng.

     Ba người chợt nhìn thấy hai mỹ nữ đi tới, trong lòng đều có chút cảm thán, Phó gia không chỉ nam tử từng người đều anh tuấn phi phàm, nữ tử cũng xuất chúng như vậy.

     Uyển Nhiên ở trong lòng khẽ hừ một tiếng, chẳng lẽ hai người này đều là sư muội của Ngọc Tường sao, các nàng có phúc khí thật tốt, có thể cùng Ngọc Tường sớm chiều bầu bạn.

     "Lương Thần, Mỹ Cảnh chào ba vị cô nương." Hai nữ tử mỉm cười thi lễ.

     Vũ Văn Tiêu Tiêu hơi thiếu thân, nàng lại không làm được phúc lễ như nữ tử.

     Uyển Nhiên cùng Lãnh Tiểu Y cũng liền vội vàng đáp lễ.

     Mỹ Cảnh cười nói: "Tiểu tỳ không dám nhận lễ của mấy vị cô nương."

     Thì ra hai người này thật ra là nha hoàn của Phó gia. Uyển Nhiên hơi bĩu môi, hai cái nha hoàn cũng lụa là đeo vàng mang ngọc, Phó gia này đến cùng là có quy củ kiểu gì vậy?

     Lãnh Tiểu Y lại ngọt ngào nói: "Ta gọi Lãnh Tiểu Y, về sau còn thỉnh hai vị tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn."

     Mỹ Cảnh cười nói: "Lãnh cô nương quá khách khí rồi, tiểu tỳ sao dám đảm đương." Trong lòng lại quan sát tỉ mỉ Lãnh Tiểu Y, vừa rồi lúc thấy nhìn thấy Yến Kiệt đi ra, ánh mắt Lãnh cô nương này nhìn Yến Kiệt, rõ ràng là không có ý tốt.

     "Ba vị cô nương mời đi theo tiểu tỳ." Lương Thần đưa tay mời khách. Dẫn ba người đi qua cửa thuỳ hoa, lại qua vườn, đi qua một đại sảnh, bước vào một khoảng sân sáng sủa chỉnh tề, gạch xanh ngói biếc, rường cột chạm trổ.

     Chuyển qua một bức bình phong thủy mặc bằng đá lớn, tiến vào chính phòng rộng rãi. Có mấy nữ hài tử bộ dạng cũng thanh tú khác, đã trong trong ngoài ngoài bưng nước đến hầu hạ mấy người.

     "Các thiếu gia đi thỉnh an đại lão gia theo quy củ rồi. Ba vị cô nương sau khi tắm rửa thay quần áo, liền mời dùng cơm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, lại đến gặp đại lão gia cũng không muộn."

     Từ sau khi nữ nhi của Hoàng thượng Tử Đình cùng Hương Nhi sinh ra, Thái hậu liền phân phó người trong nhà đổi xưng hô với đám huynh đệ Phó Long Thành, không được gọi là thiếu gia nữa, mà đổi thành lão gia.

     ...

     Đệ tử trở về nhà, trước nên tiếp kiến trưởng bối thỉnh an báo về, sau đó trở về phòng tắm rửa thay quần áo, lại đến phòng trưởng bối thỉnh an thỉnh huấn.

     Trên chính đường, Phó Long Thành sắc mặt lạnh lùng, nhìn một đám đệ tử quỳ gối tiền đường, nửa ngày cũng không nói chuyện.

     Tiểu Khanh đương nhiên là sợ hãi, đám Yến Nguyệt liền càng không cần phải nói, từng người đều quỳ thẳng tắp, lại cẩn thận nín hơi ngưng khí, cả mắt cũng không dám ngước lên.

     Một lúc lâu sau, Phó Long Thành mới nói: "Tốt, ra ngoài chuyến này, trái lại từng đứa đều tăng không ít bản lĩnh."

     Mấy người liền quỳ càng thẳng một chút. Lại đều không dám đáp lời.

     "Quả thật là càng ngày càng có tiền đồ." Quy củ của Phó Long Thành, trưởng bối hỏi chuyện, không thể không đáp.

     Tiểu Khanh không dám tiếp tục chần chờ, cúi đầu nói: "Chuyến này chúng đệ tử đã làm nhiều chuyện trái với lời sư phụ dạy dỗ, nguyện lĩnh trách phạt của sư phụ. Đệ tử thân là thủ đồ, bất kể có sai lầm gì, đều là lỗi của đệ tử, thỉnh sư phụ phạt nặng."

     Phó Long Thành nhìn Tiểu Khanh hồi lâu, mới đè xuống nộ khí, phân phó: "Tiểu Khanh đợi ở trong sân, những người khác về phòng hối lỗi."

     Đám người Yến Nguyệt đầu cũng không dám ngẩng lên, quỳ dập đầu hành lễ, đều lui ra ngoài. Tiểu Khanh ở trong lòng thở dài, đi đến cửa thuỳ hoa ở trong sân, không chớp mắt một cái, khom gối quỳ xuống, chờ sư phụ xử lý.

     Dương Vinh Thần tuy bối phận thấp hơn Long Thành, nhưng dù sao cũng là khách. Long Tình đang cùng hắn ngồi nói chuyện ở Bắc uyển, thấy Phó Long Thành tiến đến, hai người vội vàng đứng dậy thi lễ.

     "Vinh Thần ngồi đi."

     Dương Vinh Thần tạ ban ngồi, ngồi xuống ghế cạnh Phó Long Tình.

     "Vinh Thần là đến cầu tình cho Tiểu Khanh?" Phó Long Thành không nóng không giận hỏi, lại làm cho Dương Vinh Thần cả người toát mồ hôi lạnh.

     "Phó thúc minh giám." Dương Vinh Thần đứng dậy tạ tội.

     Phó Long Thành thản nhiên nói: "Vinh Thần liền nói một chút đi, tiểu súc sinh kia có chỗ nào đáng miễn chết?"

     ...

     Nơi ở của Yến Nguyệt nằm ở phía bắc Hỉ Duyệt Cư của đám người Tiểu Khanh. Bốn gian viện lạc, có sáu gian chính phòng. Gian lớn nhất đương nhiên là nơi Yến Nguyệt ở, bên trái là nơi ở của Yến Văn cùng Yến Kiệt.

     Phòng này mấy năm nay thời gian nhàn rỗi chiếm đa số. Nhưng trong ngoài vẫn sạch sẽ như mới, hoa cỏ trong sân cũng được cắt tỉa gọn gàng. Nhất là mấy con cá vàng trong phòng của Yến Nguyệt, vẫn sống khỏe mạnh và vui vẻ như trước, ở trong làn nước trong vắt tự do bơi tới bơi lui.

     Loại bể cá bằng pha lê này rất là quý giá, trị giá vạn lượng vàng. Ba năm trước, Yến Nguyệt vì để có được bể cá này, còn bị lão đại đánh một trận. Nhưng cuối cùng, bể cá này vẫn được bày trong phòng của hắn, đáng tiếc một tháng sau hắn lại bị sư phụ phái đi Quan Ngoại, cũng không có thời gian thưởng thức nữa.

     Bây giờ bốn con cá vàng hồng hồng đã có thêm người mới gia nhập, sáu con cá vàng bốn lớn hai nhỏ đang ở trên những cây rong dưới đáy bể, giữa những cây cầu hình vòm cùng giả sơn vui vẻ bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng lại đẩy đẩy những viên trân châu tròn vo cùng bảo thạch rải rác trong nước, lấp lánh toả sáng.

     Trên bàn tứ giác khắc hoa, mấy nhánh hoa thạch lựu được cắm trong chiếc bình sứ cổ dài, đong đưa toả hương thơm.

     Yến Nguyệt nằm trên giường, chăn gấm mịn màng mềm mại, thoang thoảng hương chanh. Thật ấm, rõ ràng là vừa được phơi nắng xong.

     Loại nước giặt quần áo có mùi chanh này là do Tiểu Quân điều chế sau khi đến Phó gia. Ban đầu nước giặt quần áo vốn có mùi thơm ngọt nhẹ, Phó Long Thành và những người khác luôn cảm thấy một đại nam nhân lại luôn có mùi thơm ngọt trên người dường như có chút trẻ con.

     Loại mùi chanh nhàn nhạt này lại có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, tương đối thích hợp với nam nhân. Mà quần áo sau khi giặt sạch phải phơi nắng trong phòng bằng kính, tắm trong hơi thở của mặt trời, sẽ càng khiến chúng có mùi dễ chịu hơn.

     "Yến Nguyệt thiếu gia, tắm rửa thay quần áo trước đi." Một bạch y tiểu cô nương, hai tay nâng quần áo mới tinh tiến vào, thi lễ với Yến Nguyệt.

     "Hương Khê?" Yến Nguyệt cười nói: "Ngươi đã lớn thành đại cô nương rồi, có lễ phép như vậy?" Hương Khê là tiểu nha hoàn hầu hạ đám người Yến Nguyệt trong viện tử này, lúc Yến Nguyệt rời đi, nàng chẳng qua mới mười một mười hai tuổi, bây giờ cũng đã lớn thành thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi

     Mặt Hương Khê đỏ bừng, vành mắt cũng có chút đỏ: "Ba năm không gặp, Hương Khê đương nhiên sẽ lớn lên."

     Yến Nguyệt cởi quần áo, bước vào thùng gỗ thông, hưởng thụ dòng nước ấm áp. Hương Khê nhẹ nhàng kỳ lưng cho hắn, lại thấy trên lưng có vết roi đan chéo nhàn nhạt, đau lòng đến nước mắt cũng rơi xuống: "Là Tiểu Khanh thiếu gia phạt."

     Yến Nguyệt gật nhẹ đầu, "Bị roi da quất liên tiếp mấy ngày, nên bây giờ vẫn còn chút dấu vết."

     Quay đầu lại nhìn một cái, cười nói: "Có điều, lại qua ba năm ngày, hẳn là sẽ nhạt đi hết." Ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Hương Khê, cười nói: "Hương Khê cũng đã thành đại cô nương, làm sao vẫn còn thích khóc nhè như hồi nhỏ."

     Sắc mặt Hương Khê lại đỏ lên, trong miệng lại nói: "Nào có, là hơi nước quá nóng."

     Yến Nguyệt cười quay đầu trở lại, vừa hưởng thụ Hương Khê phục thị vừa tán dương: "Vẫn là Hương Khê tay nghề tốt, lau lưng cũng thoải mái như vậy."

     "Yến Nguyệt thiếu gia thật là, biết rõ Tiểu Khanh thiếu gia lợi hại, còn muốn đi trêu chọc, mặc dù sẽ không để lại sẹo, nhưng cuối cùng vẫn là da thịt chính mình chịu khổ." Hương Khê oán giận nói.

     "Lão đại muốn đánh người, ta có biện pháp gì." Yến Nguyệt cười khổ nói: "Mặc dù da thịt chịu chút khổ, nhưng thân thể này của ta so với ba năm trước khi đi Quan Ngoại cũng đã trở nên rắn chắc hơn nhiều nữa nha, da thịt cũng non mịn hơn."

     Hương Khê nghe vậy, không khỏi cười một tiếng.

     Quy củ Phó gia, tử đệ bị phạt, bất luận lúc phạt nặng đến mấy, sau khi chịu phạt xong cũng phải cẩn thận điều dưỡng, chớ nói đến không cho phép lưu lại bệnh căn, mà ngay cả vết thương cũng không cho phép lưu lại nửa điểm. Đương nhiên với những thánh dược chữa thương thượng hạng Phó gia điều phối ra kia, muốn để lại vết thương cũng khó. Hơn nữa còn phải dùng một số loại thuốc để tăng cường thể chất.

     Cho nên đừng thấy Yến Nguyệt và những đệ tử khác thường xuyên bị roi bản tử các loại gia pháp đánh cho sống không bằng chết, da thịt toàn thân đều không còn nguyên vẹn, nhưng là sau khi thương thế tốt lên, một chút vết thương cũng không nhìn thấy, da thịt trên người vẫn trơn mềm như cũ. Mà thuốc uống vào trong người, lại làm cho cơ thể càng thêm cường kiện.

     Kỳ thật, Yến Nguyệt trái lại vốn thật sự rất muốn lưu lại trên da chút vết tích, nam hài tử trên người lại không có vết sẹo nào, luôn cảm giác không đủ ý cảnh.

     Nhớ lúc ở Quan Ngoại, trên người những hán tử Quan Ngoại kia được mấy người không có vết thương do roi côn. Bọn hắn cho rằng nam nhi tốt chính là ở dưới roi côn trưởng thành, mà giễu cợt Yến Nguyệt "da mịn thịt mềm", "không có chịu khổ", nhất định là "bé ngoan" trong nhà.

     "Lúc lão tử bị đánh bị phạt, các ngươi còn chưa được nhìn thấy đâu, đánh cho da tróc thịt bong đều là nhẹ." Thế nhưng, những người kia lại thường cười ầm lên. Cái này thật khiến Yến Nguyệt oan uổng, khổ mà không nói ra được.

     Sau đó, lúc sư phụ đến Quan Ngoại, Yến Nguyệt cố ý phạm sai lầm rơi vào tay sư phụ. Để sư phụ phạt nặng một trận roi, lại lén không có bôi thuốc, đợi sau khi sư phụ rời đi, liền hướng những người từng giễu cợt hắn chứng thực "Lão tử cũng là từng trải qua." Chỉ đáng tiếc hơn một tháng sau, vết thương trên người vẫn như cũ biến mất không còn dấu vết, nhìn không ra vết tích, cũng không còn cách nào khác.

     Ai ngờ cái chuyện này không biết làm sao lại truyền đến tai lão đại, ngược lại bị Lão đại lấy cái tội danh "không biết quý trọng bản thân", hành vi "ngây thơ buồn cười", kiếm được một trận đòn vô ích. Sau đó, cũng không dám ở trên phương diện này nghĩ cách nữa.

     Đây là cái gọi là "Đánh thêm một chút thì khỏe mạnh hơn". Yến Nguyệt cười, mình chịu đánh nhiều nhất, thân thể trái lại cũng tốt nhất, năng lực chịu đựng cũng rất cao. Ngược lại là lão đại, bởi vì chịu đánh ít, nên rất không chịu nổi đau đớn.

     Nghĩ tới đây, Yến Nguyệt không nhịn được mà thở dài: "Hương Khê, sư phụ hình như muốn phạt lão đại."

     Yến Nguyệt tắm xong mặc vào loại áo vải mềm mại này, vô cùng thoải mái, khoát tay ngăn Hương Khê treo ngọc bội lên eo hắn, đi tới trước cửa sổ, vén áo quỳ thẳng: "Sư phụ hỏi cũng không hỏi, liền phạt chúng ta về phòng hối lỗi. Xử phạt lão đại, lại càng không biết muốn nghiêm khắc đến mức nào."

     Về phòng hối lỗi, cũng không phải chỉ cấm túc đơn giản như vậy, mỗi ngày ít nhất phải quỳ mười canh giờ để tĩnh tâm ngẫm lại lỗi lầm. Cho đến khi sư phụ triệu một lần nữa.

     Hương Khê thấy Yến Nguyệt nói nghiêm túc như vậy, sững sờ hồi lâu mới nói: "Sẽ không phạt rất nặng chứ.

     "Sẽ rất nặng."

     "Yến Nguyệt thiếu gia, Hương Khê đã ba năm chưa từng được nghỉ ngơi. Thỉnh Yến Nguyệt thiếu gia xem ở Hương Khê không có công lao cũng cũng có khổ lao, cho phép Hương Khê nghỉ phép đi."

     Yến Nguyệt nghe tiếng Hương Khê mở cửa chạy trốn, ở trong lòng mắng: "Hương Khê, nha đầu chết tiệt nhà ngươi, lại vì giữ mình mà bỏ chạy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro