Chương 102: Cam chi như di (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc sống của Vũ Văn Tiêu Tiêu trong mười sáu năm đầu đời bây giờ xem ra hoàn toàn không có chỗ thích hợp. Mà mẫu thân hắn, a, không, là nàng, tâm cơ cùng thủ đoạn của Mộ Dung Vân mẫu thân nàng lần nữa khiến người khác không thể không sinh lòng kính phục.

     Đem giới tính của Vũ Văn Tiêu Tiêu giấu kín suốt mười sáu năm, thậm chí cả bản thân nàng cũng tin tưởng mình "Đường đường là một nam tử". Ở trong đó, Mộ Dung Vân đến cùng đã tiêu tốn bao nhiêu công phu cùng tâm huyết.

     Năm đó, Mộ Dung Vân và Mộ Dung Liên lần lượt sinh con, Mộ Dung Vân bởi vì sinh hạ được nam đinh mà có thể nhập chủ Vũ Văn gia, Mộ Dung Liên dù mang danh chính thất, kỳ thật đã bị bỏ rơi. Mà nam đinh này chẳng qua là một nước cờ trộm long tráo phụng của Mộ Dung Vân mà thôi.

     Tiểu Hòa từ nhỏ đã biết mình là nữ tử, vì để có thể bái nhập vào môn hạ Phó gia, đương nhiên cũng là bởi vì Mộ Dung Liên muốn bảo vệ nữ nhi, mới không thể không để nữ nhi nữ giả nam trang suốt mười năm.

     Mà Tiêu Tiêu, thì là một quân cờ mà Mộ Dung Vân dùng để đạt được mục đích của mình. Tiêu Tiêu bây giờ nhớ lại, Mộ Dung Vân dung túng mình, không phải là một loại chiều chuộng trong mắt người khác, chẳng qua chỉ là lương tâm nàng cảm thấy áy náy mà thôi.

     Một nữ nhi thật tốt lại bị nàng dưỡng thành nhân yêu. Từ năm sáu tuổi Tiêu Tiêu liền uống một loại thuốc nghe nói có thể cường thân kiện thể, mỗi ngày một viên, chưa từng gián đoạn. Kỳ thật loại thuốc này lại ức chế các đặc điểm nữ tính của nàng, còn thúc đẩy bộc lộ giả tượng giống nam giới.

     Những viên thuốc mà mình vẫn luôn kiên trì uống đều đã bị Yến đại ca lấy đi, người tên Yến Kiệt nghe nói hơi hiểu y lý kia đưa thuốc lục soát được từ trên người Hưu phu nhân cho mình, dặn dò mình dùng mỗi ngày.

     Mặc dù đã cố nhịn, nhưng đuôi mày ánh mắt hắn lại đều không giấu được ý cười.

     "Hai loại thuốc này một long một phượng. Vũ Văn cô nương trước đây uống nhầm 'Long hoàn', vì vậy trúng độc rất sâu, sau này chỉ cần mỗi ngày đều uống 'Phượng hoàn', tin tưởng chỉ ít ngày nữa các triệu chứng trúng độc liền có thể thuyên giảm."

     Làn da mặc dù non mịn, nhưng lông mày lại thô đen, trên cằm hơi có râu, giữa cổ lại có xương nhô ra. Đây chính là cái gọi là triệu chứng trúng độc sau khi dùng "Long hoàn" sinh ra.

     Tiêu Tiêu nhìn mình trong gương, không biết nên khóc hay nên cười hay vẫn là nên đập đầu chết.

     Nhưng đập đầu chết hẳn là không được, Yến đại ca đương nhiên sẽ không cho phép. Nghĩ đến Yến Nguyệt, Tiêu Tiêu thấy nụ cười ngượng ngùng của mình trong gương lại cực giống với nụ cười của Uyển Nhiên khi nhìn Ngọc Tường, không khỏi vừa kinh vừa thẹn, nhịn không được xì một cái.

     Sau đó, lại bị hành động của mình làm cho giật mình trợn mắt há mồm. Cái này cũng quá ẻo lả đi. Tiếp đó lại nghĩ, mình là nữ tử không phải sao. Loại hành động kiều mị như này cũng là bình thường. Sau đó nữa, chỉ cảm thấy trong dạ dày cồn cào một trận, gần như lại muốn nôn mửa.

     Có tiếng gõ cửa nhẹ, Uyển Nhiên cùng Lãnh Tiểu Y tay trong tay bước vào.

     Vũ Văn Tiêu Tiêu không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì mới tốt, nhất thời đứng yên một chỗ.

     "Tỷ tỷ, ta cùng Tiểu Y đặc biệt mang áo váy đến cho tỷ tỷ." Lắc lắc chiếc váy đỏ rực rỡ khoét sâu gợi cảm trong tay, Uyển Nhiên mỉm cười nói, rốt cục thành công khiến Tiêu Tiêu "hộc" một tiếng, phun ra.

     Uyển Nhiên cùng Lãnh Tiểu Y vừa che mũi, vừa không nhịn cười được lui ra ngoài.

     Lãnh Tiểu Y đến xem trò cười, châm chọc mình thì cũng thôi đi, ai bảo mình từng cùng nàng có quá khứ không mấy vui vẻ, nhưng Uyển Nhiên ngươi như vậy có phải quá đáng rồi không.

     Sau khi cùng Ngọc Tường trở về, nghe nói Tiêu Tiêu là nữ tử, Uyển Nhiên đầu tiên là không tin, sau đó là chấn kinh, sau nữa liền cười điên cuồng, nếu không phải từ nhỏ còn có mấy phần e ngại với "ca ca" này, gần như đã lập tức muốn đến cởi y phục của nàng để xác minh thân phận. Sau đó, liền chạy tới phòng Lãnh Tiểu Y, mật đàm hơn nửa canh giờ.

     Sau đó, thế mà mang kiện váy áo khoét ngực kia tới. Uyển Nhiên muội tử ngươi sao lại "tri kỷ" như vậy.

     Tiêu Tiêu phiền muộn.

     Mới có bao lâu, ngươi liền cùng tiện nhân Lãnh Tiểu Y kia thân quen đến vậy? Chúng ta dù sao cũng làm huynh muội hơn mười năm. Bây giờ dù ta không phải ca của ngươi, nhưng vẫn là tỷ của ngươi không phải sao.

     Hộc... Tiêu Tiêu suýt chút nữa thì phun ra cả mật của mình.

     ...

     Trời đất sáng sủa. Khí hậu ấm áp.

     Đúng như Phó Tiểu Khanh dự đoán, trước kia cửa mở ra, chim bồ câu mang theo mệnh lệnh "Mau chóng trở về" của sư phụ Phó Long Thành đã truyền đến. Hơn nữa còn có một sắc lệnh khiến Yến Nguyệt vui mừng khôn xiết: Lệnh Yến Nguyệt theo Tiểu Khanh về Phó gia, hành trình trở lại Quan Ngoại có thể hoãn lại một tháng.

     Sau khi cân nhắc, Tiểu Khanh quyết định tạm thời đưa Tiêu Tiêu về Phó gia, dù sao nàng cũng đã trúng độc không nhẹ, thời gian cũng không ngắn, mà số lượng "Phượng hoàn" Hưu phu nhân lưu lại cũng không nhiều, còn cần tam thúc diệu thủ hồi xuân.

     Tiêu Tiêu và Yến Nguyệt đồng thời nhìn nhau, trong mắt đều có một loại mừng rỡ không nói nên lời.

     Uyển Nhiên đương nhiên muốn đi theo Ngọc Tường, Tiểu Khanh cũng không yên lòng nếu để nàng một mình trở về Vũ Văn gia. Mặc dù hiện tại hắn đã có thỏa thuận với Vũ Văn Kính, Vũ Văn Uyển Nhiên vẫn là đại tiểu thư Vũ Văn gia, nhưng vị Vũ Văn thiếu gia này... hình như cần có tính toán khác.

     Lãnh Tiểu Y rời nhà vốn là đến tìm Vũ Văn Tiêu Tiêu "hưu phu", bây giờ nàng dường như đã bắt đầu chuẩn bị "tìm tân phu khác." Nàng nhìn Yến Kiệt, khó được mà khéo léo hướng Tiểu Khanh yêu cầu muốn đi Đại Minh Hồ "Thỉnh an Phó thúc thúc."

     Tiểu Khanh sao có thể bác bỏ một mảnh hiếu tâm của nàng, dù sao cũng không biết Lãnh Tiểu Miên đã chạy tới nơi nào, trước cứ đưa Lãnh Tiểu Y về Phó gia đã.

     Dương Vinh Thần đương nhiên cũng muốn đi Đại Minh Hồ gặp Phó thúc. Dương Hạo Uy đương nhiên theo hầu.

     Cho nên giờ Dậu ba khắc, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuất phát đi về hướng Đại Minh Hồ.

     Tiểu Mạc, Hạo Uy theo hầu Dương Vinh Thần cùng Tiểu Khanh ngồi chung một chiếc xe ngựa.

     Uyển Nhiên, Lãnh Tiểu Y, Ngọc Tường, Yến Kiệt ngồi cùng nhau.

     Ngọc Linh ngồi cùng Yến Nguyệt, còn có Tiêu Tiêu.

     Ban đầu vốn sắp xếp ba nữ hài tử chung một xe, do Ngọc Tường chiếu cố. Nhưng Tiêu Tiêu lại vô luận thế nào cũng không muốn cùng xe với Lãnh Tiểu Y, Lãnh Tiểu Y cũng như thế, cho nên Tiêu Tiêu muốn đổi chỗ với Yến Kiệt.

     Tiểu Khanh nhìn Tiêu Tiêu đỏ bừng cả khuôn mặt, lại nhìn Yến Nguyệt ra vẻ thâm trầm cúi đầu trầm tư, vậy mà chuẩn. Đương nhiên, một hành động kia, khiến Dương Vinh Thần nhíu mày hồi lâu.

     Mặc dù đệm ghế cực kỳ mềm mại, còn có mấy cái đệm dựa càng mềm hơn. Tiêu Tiêu vẫn không dám ngồi, không dám dựa vào, lại hết sức không được tự nhiên dùng tư thế nửa nằm sấp tựa trên ghế êm, liếc nhìn quyển Nhan thị gia huấn trong tay, dụng tâm nhớ nằm lòng.

     Hôm qua bởi vì cuốn sách này mà bị đánh sưng cái mông, bây giờ còn không thể ngồi xuống thật tốt, Tiêu Tiêu đã hoàn toàn căm thù cuốn sách này đến tận xương tuỷ, nhưng lại hết lần này tới lần khác một chút cũng không dám rời tay.

Khi sắp phải sống dưới mái hiên nhà người khác, tốt hơn hết là ngươi nên làm một đứa trẻ ngoan. Đây là bài học bắt buộc mà đệ tử thế gia nào cũng phải học để đánh giá tình hình, và Vũ Văn Tiêu Tiêu đương nhiên rất có kinh nghiệm trong vấn đề này.

     Yến Nguyệt mỉm cười tựa vào thành xe nhìn Tiêu Tiêu, một đồng tiền ở trên mu bàn tay cùng lòng bàn tay hắn lăn qua lộn lại, tư thế cực kỳ tiêu sái. Hắn biết Tiêu Tiêu sau khi trải qua giáo huấn ngày hôm qua, không dám tiếp tục xem lời nói của lão đại như gió thoảng ngoài tai nữa, dáng vẻ nhu thuận kia khiến hắn có chút động tâm.

     Tiêu Tiêu rốt cuộc bị đồng tiền trên tay Yến Nguyệt hấp dẫn, nhịn không được đưa tay bắt lấy, nhưng lần nào cũng nắm vào khoảng không, mà ngón tay của Yến Nguyệt vẫn linh hoạt như cũ, đem đồng tiền múa trên mu bàn tay mình.

     Tiêu Tiêu dùng hai tay đi bắt, thân xe hơi lắc lư, tư thế của nàng không vững, suýt chút thì ngã khỏi ghế, Yến Nguyệt đã duỗi tay trái ra ôm lấy nàng, cả người vừa vặn rơi vào trong lòng Yến Nguyệt.

     Tiêu Tiêu muốn giãy dụa, lại sợ động tác quá lớn, khiến Ngọc Linh trên càng xe nghe được, đành phải nằm im không nhúc nhích. Hương trái cây ngọt ngào trên người Yến Nguyệt hun cho mặt nàng đỏ như quả táo.

     "Ngươi như vậy, không đau sao?" Nhớ tới đêm qua, Yến Nguyệt bị Tiểu Khanh kia bỗng nhiên đánh hung ác một trận, cảm thấy có chút đau lòng, mình đè hắn như vậy, lưng và mông của hắn đều dựa vào thành xe.

     "Ừm, có chút đau." Yến Nguyệt cảm nhận được sự mềm mại của Tiêu Tiêu trong lòng, đồng thời phớt lờ cơn đau nhức nhối ở lưng và mông.

     "Ngươi đây là đang khi dễ ta." Tiêu Tiêu vặn người, lại không muốn rời khỏi cái ôm của Yến Nguyệt, rất thoải mái, cũng thật ấm áp. Mình đều đã sớm quên mất cảm giác được ai đó ôm vào lòng. Có lẽ từ năm bốn tuổi hay sáu tuổi gì đó, liền lại không có ai ôm mình nữa.

    Yến Nguyệt cũng cảm thấy đây là một loại cảm giác rất đặc biệt, đã lâu rồi hắn chưa ôm người như thế này.

Yến Nguyệt nhẹ nhàng đỡ Tiêu Tiêu ngồi dậy: "Ngươi có thấy lạ ở đâu không?"

"Rất kỳ lạ." Tiêu Tiêu cau mày, từ tối hôm qua đến giờ, nàng gần như còn chấn kinh như đang ở trong mơ.

"Yến đại ca, ngươi có muội muội không?" Tiêu Tiêu hỏi.

Yến Nguyệt lắc đầu: "Đệ đệ thì lại có một đống, ngươi có thắc mắc gì sao?"

Tiêu Tiêu mỉm cười: "Ta không có thắc mắc gì hết."

"Đừng sợ." Yến Nguyệt hơi nhướng mày: "Tiêu Tiêu, từ nay trở đi ngươi sẽ là muội muội của ta, đại ca mọi chuyện đều sẽ bảo vệ ngươi."

"Tạ Yến đại ca." Tiêu Tiêu cúi đầu, ngước mắt nhìn Yến Nguyệt, đột nhiên cảm thấy có chút bối rối.

Được nam tử hào hiệp lại có võ công cao cường như Yến Nguyệt nhận lời bảo hộ, Tiêu Tiêu liền cảm thấy yên tâm.

"Nếu ngươi đã là nữ nhân." Yến Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Có lẽ ngoài Nhan thị gia huấn, ngươi nên đọc một ít sách khác."

"Còn sách gì nữa?" Vẻ mặt Tiêu Tiêu có chút không vui, nếu Yến Nguyệt dám bảo nàng đọc mấy cuốn sách như Tam tòng tứ đức, nàng sẽ té xỉu.

"Đọc một ít công thức nấu ăn cùng sách dạy nấu ăn." Yến Nguyệt nói: "Sau này nếu ngươi xuất giá làm thê tử người ta, ngay cả nấu ăn cũng không làm được."

Tuy không phải là Tam tòng tứ đức nhưng cũng gần giống như vậy. Sắc mặt Tiêu Tiêu lạnh lùng: "Có trù nương và nô bộc nấu ăn rồi, sao ta còn phải làm. Hơn nữa, ta cũng sẽ không xuất giá."

Yến Nguyệt không khỏi mỉm cười nói: "Sao không tự tay làm vài món ngon cho người nhà? Hơn nữa, ngươi đã là muội muội của Yến thiếu hiệp ta, sao lại không thể gả ra ngoài?"

"Không phải không thể gả ra ngoài, mà là ta không muốn gả." Tiêu Tiêu sửa lại lời của Yến Nguyệt.

"Nếu thật sự không thể gả ra ngoài..." Yến Nguyệt không thèm để ý tới lời nói của Tiêu Tiêu, chỉ tự mình cân nhắc nói: "Thật sự không thể gả ra ngoài cũng không sao, ta có thể dùng thân phận sư huynh hứa một sư đệ cho ngươi."

Tiêu Tiêu không nhịn được nữa giơ khuỷu tay lên huých vào ngực Yến Nguyệt, Yến Nguyệt giơ tay ngăn cản: "Sao ngươi dám bất kính với huynh trưởng?"

"Ai bảo ngươi nói nhảm?" Tiêu Tiểu đỏ mặt.

"Ta rất nghiêm túc." Yến Nguyệt cười nói: "Trưởng huynh như cha, ta nhất định phải lo lắng cho hôn nhân của ngươi."

     Trên càng xe, Ngọc Tường đánh xe, Uyển Nhiên khó được mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, tay vẫn vuốt ve ngọc bội xanh biếc.

     "Ngươi cùng Thanh Dực nói cái gì thế?" Uyển Nhiên ôn nhu hỏi: "Thời gian thật lâu nha."

     Ngọc Tường xoay đầu nhìn Uyển Nhiên, cười cười: "Ngươi đã hiếu kì như vậy, vì sao bảo ngươi cùng ta đi gặp Thanh Dực, ngươi lại không đi?"

     Uyển Nhiên bĩu môi: "Đó là bởi vì ta hiểu chuyện."

     Ngọc Tường cười. Lúc Uyển Nhiên thấy Ngọc Tường cười, liền không nhịn được cảm giác muốn lao lên cắn hắn một cái. Ngọc Tường nhà ta sao lại đáng yêu như thế chứ.

     Yến Kiệt miễn cưỡng ngồi ngay ngắn ở một bên toa xe, vận công điều tức. Hàng lông mi dài của Lãnh Tiểu Y chớp chớp, xốc tấm rèm nhỏ trên vách xe lên nhìn phong cảnh bên ngoài.

     Một lúc lâu sau, Lãnh Tiểu Y thật sự chịu không nổi sự trầm mặc này: "Ngươi còn đau lắm sao?"

     "Đương nhiên là đau." Yến Kiệt trừng mắt nhìn Lãnh Tiểu Tiểu Y. Nhờ ngươi ban tặng, đầu tiên là bị phạt quỳ mà không hiểu ra sao, sau đó lại mơ hồ bị đánh một trận. Xem ra mình vẫn nên tránh xa cái tai họa họ Lãnh này.

     Yến Kiệt cảm thán, thiên nhai nơi nào mà không có cỏ thơm chứ.

     "Ngươi nói cái gì?" Lãnh Tiểu Y mở to hai mắt, hỏi Yến Kiệt.

     "Không có gì." Yến Kiệt cười cười.

     "Không phải, ngươi nhất định là đã nói gì đó. Hình như ta nghe thấy ngươi nói cái gì cỏ nha, chẳng lẽ là ngươi mắng ta?" Lãnh Tiểu Y cảm thấy dường như Yến Kiệt không còn nhiệt tình với mình như lần đầu gặp nhau, cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì, trong lòng sớm có chút phiền muộn, đương nhiên còn có chút mẫn cảm.

     "Dĩ nhiên không phải." Yến Kiệt nhìn Lãnh Tiểu Y hình như có vẻ rất nghiêm túc, vội nói: "Ta chỉ nói là, nói... A, ta vừa nhìn thấy bên kia có mấy con thỏ, liền nghĩ đến một câu nói, thỏ không ăn cỏ gần hang."

     "Vì sao?" Lãnh Tiểu Y truy vấn.

     Yến Kiệt có chút choáng váng, nha đầu này thật cố chấp nha.

     "Vì sao không ăn? Nếu như cỏ gần hang vừa xanh vừa tốt, chẳng phải không cần phải chạy khắp nơi sao?" Lãnh Tiểu Y rất thắc mắc.

     Đúng vậy nha. Yến Kiệt phát hiện Lãnh Tiểu Y thì ra rất sâu sắc.

     Thỏ không ăn cỏ gần hang, vậy phải xem cỏ có tốt hay không. Nếu cỏ gần hang tươi tốt, cũng đỡ phải chạy khắp nơi.

     Yến Kiệt nhìn Lãnh Tiểu Y, trong mắt mang theo một tia thưởng thức.

     "Yến Kiệt." Lãnh Tiểu Y thấy Yến Kiệt dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn mình, nhận được một chút khích lệ nho nhỏ, cân nhắc tìm từ: "Có chuyện, ta nghĩ ngươi nên biết."

     Yến Kiệt chợt cảm thấy dường như có một cơn gió lạnh thổi qua.

     "Ta muốn gả cho ngươi." Lãnh Tiểu Y nói, cũng kiên quyết và dứt khoát như lúc nói với Vũ Văn Tiêu Tiêu: "Ta muốn hưu ngươi".

     Yến Kiệt muốn cười, nhưng lại cảm thấy lúc này cười thì không tốt, lúc ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt đen láy của Lãnh Tiểu Y đang ngượng ngùng nhìn mình, vội vàng dùng mười hai phần nội lực để khiến khuôn mặt của mình lộ ra vẻ thật nghiêm túc: "Ồ."

     Lãnh Tiểu Y có chút thất vọng. Nàng cảm thấy người trên giang hồ có cảm giác gì thì phải nói ra. Nhưng cái tiếng "Ồ" này của Yến Kiệt là có ý gì.

     "Ngươi không muốn sao?" Dáng vẻ như sắp vỡ vụn đến nơi cùng giọng nói run run của Lãnh Tiểu Y, khiến Yến Kiệt cũng có chút do dự.

     Có muốn hay không, đây là một vấn đề. Loại chuyện như cưới vợ này Yến Kiệt trái lại thường xuyên nghĩ đến, chỉ là đối tượng lại rất mơ hồ, mà cũng hẳn là một chuyện mười phần xa vời.

     Bây giờ nhìn vào đôi mắt đen láy của Lãnh Tiểu Y, Yến Kiệt mới phát hiện thì ra chênh lệch giữa lý tưởng cùng hiện thực chẳng qua chỉ là vấn đề tầm mắt mà thôi.

     "Lãnh cô nương, ngươi đã đến hồ Đại Minh chưa?"

     "Ta chưa từng đến đó." Lãnh Tiểu Y ngây ra một lúc, mới đáp.

     "Nơi đó cảnh sắc rất đẹp." Yến Kiệt cười: "Hơn nữa chiếu theo tốc độ mà chúng ta đang đi, nhiều nhất chỉ ba ngày liền đến."

     Lãnh Tiểu Y không đủ thông minh, nhưng cũng không ngốc. Nàng phát hiện Yến Kiệt đang nói lảng sang chuyện khác.

     "Nếu ngươi không tiện trả lời, ta sẽ đi hỏi Phó đại ca." Lãnh Tiểu Y làm bộ đứng dậy.

     "Đợi đã." Yến Kiệt giật nảy mình.

     Lãnh Tiểu Y nhìn Yến Kiệt: "Ngươi bằng lòng lấy ta sao?"

     Yến Kiệt thở dài: "Loại đại sự như hôn nhân này, không phải là chuyện ngươi nói bằng lòng ta nói bằng lòng liền có thể thành."

     "Ồ." Lãnh Tiểu Y hình như có chút giật mình, nghiêm túc gật nhẹ đầu.

     "Hơn nữa, thời gian chúng ta quen biết cũng chưa lâu." Lúc Yến Kiệt nói ra lời này liền có chút chột dạ, đêm hôm đó, dưới ánh trăng, mình sao lại cảm thấy nữ hài tử vội vàng hấp tấp kia rất đáng yêu chứ.

     "Đương nhiên, hiện tại chúng ta vẫn còn rất trẻ, mà người trẻ tuổi hẳn nên lấy sự nghiệp làm trọng." Yến Kiệt lại tiếp tục nói, chính mình cũng có chút muốn ho khan.

     Thế nhưng Lãnh Tiểu Y vẫn rất nghiêm túc gật đầu.

     Yến Kiệt...

     "Ta hiểu rồi." Sau khi xác định Yến Kiệt không còn trần thuật lý do khác nữa, Lãnh Tiểu Y nở một nụ cười ngọt ngào với Yến Kiệt: "Yến Kiệt, ta sẽ gả cho ngươi."

     "Ta sẽ chờ đến khi ngươi bằng lòng để ta gả cho ngươi." Yến Kiệt nhìn sắc mặt ửng đỏ của Lãnh Tiểu Y, chợt nhớ đến Tiểu Quân.

     Tiểu Quân mặc dù từ sau khi đến Phó gia, không còn đề cập đến chuyện gả cho mình nữa. Nhưng mỗi lần nàng nhìn mình, ánh mắt dường như cũng đang muốn nói câu này: "Yến Kiệt, ta sẽ chờ đến khi ngươi bằng lòng để ta gả cho ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro