Chương 101: Cam chi như di (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vũ Văn Tiêu Tiêu chịu roi đầu tiên, thật sự đã ngây ra mấy giây, sau đó cơn nóng bỏng đau đớn nói cho hắn biết, hắn thật sự đã bị đánh, Yến đại ca quả thật không có nương tay.

Lúc roi thứ hai giáng xuống, hắn nhịn không được hét lên một tiếng, sau đó suýt chút thì chết vì xấu hổ, kiên quyết ngậm miệng lại. Cho dù trong lòng muốn kiên cường, không muốn khuất phục thế nào, nhưng loại đau đớn kia hắn thật sự không chịu nổi.

Lòng bàn tay Yến Nguyệt đều là mồ hôi, đầu đầy mồ hôi, toàn thân mồ hôi đầm đìa. Cơ thể run rẩy và tiếng rên rỉ chịu đựng của Tiêu Tiêu khiến Yến Nguyệt đổ mồ hôi đầm đìa.

Đánh xong mười lần, Tiêu Tiêu vẫn còn đắm chìm trong đau đớn. Sắc mặt tái nhợt, bờ môi bị cắn đến đỏ bừng. Phần lưng đau như thiêu như đốt.

Tiểu Khanh khẽ nhíu mày. Vậy mà không chịu đánh được như thế. Khó trách lần trước mình chẳng qua chỉ đánh cái mông hắn mười bảy mười tám hạ, hắn liền khuất phục. Xem ra đau đớn do trượng lưng hắn càng không thể chịu nổi.

Tiêu Tiêu run rẩy lại bắt đầu đọc thuộc lòng, không đến ba câu, liền lại sai một chữ, lúc hắn nghe Tiểu Khanh nói ra chữ "Đánh" kia, gần như muốn bỏ chạy.

Yến Nguyệt đã kịp thời đè hắn lại, roi trong tay rơi xuống mông hắn, "Bốp" một tiếng, tuy vẫn là rất đau, nhưng coi như vẫn có thể chịu đựng được. Mặc dù bị đánh đòn rất mất mặt, nhưng Tiêu Tiêu không thể không thừa nhận, chỗ đó da thịt dày hơn chút quả thật có khả năng chịu đau tốt hơn lưng.

Dù vậy, sau khi Tiểu Khanh nói ra chữ "Đánh" thứ sáu, Tiêu Tiêu đã ngã xuống đất bất tỉnh. Yến Nguyệt cầu xin...

Lúc Tiêu Tiêu được Yến Nguyệt ôm trở về phòng bôi thuốc, Yến Nguyệt đã vội vàng thâu phát nội lực, Tiêu Tiêu tự nhiên là tỉnh lại, vừa tỉnh lại càng đau hơn, đau đến mức không muốn mở mắt. Tùy Yến Nguyệt ôm hắn đặt lên giường.

Nhưng lúc tay Yến Nguyệt chạm vào quần áo của Tiêu Tiêu, hắn vẫn dùng sức nắm chặt tay Yến Nguyệt, giãy dụa bảo không cần.

Yến Nguyệt cười: "Đều đã đến lúc này rồi, ngươi còn sợ xấu hổ cái gì, đợi chút nữa quần áo bị máu dính chặt, cởi ra sẽ đau chết ngươi."

Tiêu Tiêu lúng ta lúng túng, vẫn như cũ không thuận theo. Từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Vân nương của hắn gần như rất ít khi mắng hắn, cũng rất ít định quy củ gì cho hắn, nhưng chỉ có một quy củ duy nhất này: Tuyệt đối không cho phép hắn cởi y phục trước mặt người khác.

Hắn nhớ kỹ lúc mình sáu tuổi, có lần nghịch ngợm rơi vào trong ao sen, toàn thân đầy bùn hôi thối, hai lão mụ tử cùng một tiểu nha hoàn hầu hạ hắn ôm hắn trở về phòng, đun nước cho hắn, lúc lại giúp hắn cởi quần áo, nương hắn vừa hay tiến vào.

Lập tức, không nói hai lời, một kiếm một người, ba người kia đã bị giết chết đẫm máu ở trước mặt hắn. "Nhớ kỹ cho ta, "Mộ Dung Vân lạnh lùng cầm thanh kiếm còn nhỏ máu chỉ vào hắn: "Đừng để bất luận kẻ nào trông thấy thân thể của ngươi. Nếu không, ngươi không chết, chính là hắn chết."

     Vũ Văn Tiêu Tiêu sợ nương đến mức phát bệnh nặng, nhưng hắn vẫn nhớ lời dặn của nương. Dù là thay quần áo hay tắm rửa, hắn đều tự mình lo liệu, khóa cửa, không bao giờ cho người hầu đến gần.

Nhưng mấy ngày nay, cấm kỵ của hắn đã hết lần này đến lần khác bị phá vỡ. Lúc chẻ củi trong khách điếm, hắn bị Phó Tiểu Khanh bất ngờ cởi quần một lần. Tuy chỉ cởi quần ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn sáu tuổi, cơ thể hắn bị phơi bày trước tầm mắt của người khác, điều đó không chỉ khiến hắn xấu hổ mà còn sợ hãi.

     Bây giờ nhớ lại, Vũ Văn Tiêu Tiêu vẫn hận đến ngứa răng, đặc biệt là Phó Tiểu Khanh, đánh hắn một lần còn chưa đủ, còn ra lệnh cho Yến đại ca đánh hắn bản tử... Cái này càng là vô cùng nhục nhã.

Vũ Văn Tiêu Tiêu lúc đó rất sợ hãi, hắn chỉ muốn một kiếm giết chết Phó Tiểu Khanh. Nhưng bây giờ Vũ Văn Tiêu Tiêu đã có một kế hoạch tốt hơn, trước khi giết Phó Tiểu Khanh, hắn phải cởi quần y rồi tàn nhẫn cho y một trận đòn thật tốt.

"Ngươi đánh ta đau muốn chết." Vũ Văn Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Yến Nguyệt, "Ngươi nghe lời sư huynh của ngươi như vậy." Vũ Văn Tiêu Tiêu oán hận lại tủi thân, hắn cảm thấy Yến ca thật sự không nên đánh hắn nặng như thế.

"Sao ta dám không nghe lời sư huynh." Yến Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa, ta còn dùng chưa đến ba phần lực đâu." Yến Nguyệt cũng ủy khuất, mặc dù lão đại ngầm cho phép ta đánh nhẹ ngươi, nhưng không chừng về sau nhớ lại sẽ còn đánh ta một trận.

"Mặc kệ, dù sao ngươi cũng đánh ta đau muốn chết." Vũ Văn Tiêu Tiêu nhíu mày: "Cho nên không để cho ngươi bôi thuốc." Nhìn ánh mắt áy náy cùng thương tiếc của Yến Nguyệt, Vũ Văn Tiêu Tiêu mặc dù đang đau dữ dội, lòng hắn lại có chút cảm giác mừng khấp khởi.

     Nhưng mà sự "thương tiếc" của Yến thiếu hiệp chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc, thấy Vũ Văn Tiêu Tiêu dám cau mày cự tuyệt, hắn giơ tay lên uy hiếp: "Nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi không nghe phải không?"

    Vũ Văn Tiêu Tiêu cũng sớm phát hiện Yến đại ca dường như là một người rất không có kiên nhẫn, nhưng vẫn hơi ngẩng đầu, trong lòng lại biết hắn chắc chắn sẽ không nỡ lại đánh mình nữa.

Yến Nguyệt hừ một tiếng, chợt vung tay lên, "xoẹt" một cái, xé nát hết y phục của Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu giật mình, bất giác kêu lên một tiếng, cảm thấy rất khó chịu.

Yến Nguyệt cười nói: "Bây giờ xem ngươi còn xấu hổ nữa không?" Tiêu Tiêu theo phản xạ dùng hai tay che lấy mông, một động tác này khiến thân thể vốn đang nằm sấp tự nhiên lật lại, trước người mát lạnh, người đã lật nghiêng trên giường. Đang định tức giận mắng chửi. Lại thấy Yến Nguyệt kinh ngạc ngây người tại chỗ, bất động nhìn mình.

Tiêu Tiêu thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, chợt cảm thấy phát cáu, cũng không rảnh để ý đến đau đớn trên thân, đột nhiên một tay tóm lấy trường sam trước người Yến Nguyệt, dùng sức xé toạc nó.

Yến Nguyệt còn đang kinh ngạc đến ngẩn người, né tránh không kịp, một mảnh y phục đã bị Tiêu Tiêu xé rơi, Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn Yến Nguyệt cười nói: "Ngươi dám xé y phục của bản thiếu gia, bản thiếu gia nên hoàn kỳ nhân chi đạo*."

*Nguyên văn "以其人之道" trong "即以其人之道, 還治其人之身": TỨC DĨ KI, KỲ NHÂN CHI ĐẠO, HOÀN TRỊ KI, KỲ NHÂN CHI THÂN. Tương tự "gậy ông đập lưng ông".

     Bởi vì vết thương đau đớn, lúc Vũ Văn Tiêu Tiêu nói ra câu này, mặt đều ửng đỏ, hơi thở ra, lại hơi hít vào, lại bởi vì mình một chiêu đắc thủ mà hơi dương dương tự đắc.

Có điều y phục của Yến Nguyệt tuy đã bị hắn xé rách, nhưng không có rơi xuống hết, hắn không cam tâm, lại kéo ra, nói: "Ta giúp Yến đại ca cởi hết nha."

      Lúc này Yến Nguyệt rốt cuộc phản ứng lại, vội vàng lui về phía sau tránh né, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được kinh sợ hét lên một tiếng.

      Vũ Văn Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy mình chịu thiệt, nhưng võ công của hắn không bằng Yến Nguyệt, nếu Yến Nguyệt có chuẩn bị, Vũ Văn Tiêu Tiêu hoàn toàn không thể đến gần Yến Nguyệt.

Chỉ là Vũ Văn Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy Yến Nguyệt có chút rất khác với hắn. Hắn không nhịn được có chút nghi hoặc mà hỏi: "Yến đại ca, ngươi lớn lên trông thật kỳ lạ."

     Rốt cuộc là ai kỳ lạ chứ, Yến Nguyệt đổ mồ hôi lạnh.

"Sư huynh." Ngoài cửa truyền đến giọng của Yến Kiệt, dường như đang muốn đẩy cửa đi vào.

"Đừng vào đây." Yến Nguyệt hét lớn một tiếng, nhanh như chớp, đóng sầm cửa lại, mồ hôi lạnh trên đầu chảy ra như nước.

Trong mấy chục năm sau về sau, Yến Nguyệt cũng chưa bao giờ có cảm giác hung hiểm như hiện tại, một khắc này, hắn lần đầu tiên biết cái gì gọi là sợ hãi.

"Không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào." Yến Nguyệt hét lớn: "Trong vòng mười trượng, không ai được phép tới gần."

Đây là lần đầu tiên Yến Kiệt nghe Yến Nguyệt sư huynh la hét như vậy, trong lòng hắn thật sự rất tò mò, lại bởi vì sư huynh đã ra lệnh nên không dám hỏi thêm nữa, chỉ đáp: "Dạ. Vậy Tiểu Kiệt để nước cùng quần áo sạch ở trước cửa." Sau đó hắn nhanh chóng biến mất.

Sau khi chắc chắn Yến Kiệt đã rời đi, Yến Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất kiếp này mở cửa ôm cái chậu chứa đầy nước lên, lại không lệch một li, cầm chậu nước cùng quần áo sạch vào, lại nhanh chóng đóng cửa, xoay người dùng cái bàn chặn cửa, sau đó mới quay đầu lại nhìn Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu vẫn cau mày, dùng ánh mắt vừa tò mò vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu nhìn hắn: "Yến đại ca, ta đau muốn chết rồi, ngươi đã muốn giúp ta bôi thuốc thì nhanh tới đi."

Yến Nguyệt rên rỉ một tiếng, "Ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi." Trong lòng nghĩ lại mà sợ hãi không thôi, vừa rồi nếu người tới chính là lão đại, mình nhất định đã chết mấy lần rồi.

"Yến đại ca, quần áo đều bị ngươi xé nát rồi, sao ngươi còn chưa tới giúp ta bôi thuốc, ta thật sự đau muốn chết rồi." Tiêu Tiêu chống tay lên giường, ngồi quỳ ở đó, tấm lưng mịn màng trơn bóng, trên cặp mông trắng nõn phấn nộn đầy lằn roi đỏ tím, dưới ánh đèn nhìn lại, thật sự là, thật sự là...

     Yến Nguyệt nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở. "Tiêu Tiêu, ừm, có ai từng nói, ngươi giống nữ tử chưa."

"Yến đại ca, ngươi còn đùa giỡn như vậy nữa, ta sẽ thật sự tức giận."

"Ngươi đừng tức giận, là ta nói sai, kỳ thật ngươi vốn là nữ tử."

"Ngươi..." Vũ Văn Tiêu Tiêu tức giận đến cực điểm, sắc mặt đỏ bừng.

"Ngươi không phát hiện cơ thể chúng ta khác nhau sao?" Yến Nguyệt từng bước hướng dẫn: "Ngươi xem chỗ này của ngươi, còn có chỗ này, đều không giống ta."

"... Ngươi gạt ta. Người với người vốn có sự khác biệt."

"... Đúng rồi, Uyển Nhiên cùng Lãnh cô nương đều là nữ tử."

"..." Vũ Văn Tiêu Tiêu có chút đăm chiêu.

"Ta chưa nói gì hết." Yến Nguyệt nhìn Tiêu Tiêu: "Ngươi muốn ta bị lão đại đánh chết sao?"

"..."

"Tiêu Tiêu." Yến Nguyệt thật sự cảm thấy tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm.

"Nếu..." Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn Yến Nguyệt: "Vậy thì..."

"Yến đại ca, ngươi có nguyện ý chết trong tay ta không?"

"... Bất luận ngươi là nam hay nữ, " Yến Nguyệt khẳng định mà nói: "Ngươi đều là con của Mộ Dung Vân."

...

Lãnh Tiểu Y rất phiền muộn, không ngờ rời nhà trốn ra ngoài vẫn bị cấm túc, lấy danh đẹp gọi là bảo vệ.

Chẳng qua so với người nào đó, nàng vẫn còn rất hạnh phúc. Ít nhất nàng có thể nằm trong phòng, ăn điểm tâm của Mạc Cư, uống trà hoa quả Tô Chiết* thượng hạng, mở cửa sổ ra có thể ngắm nhìn sắc thu tràn ngập núi sau.

*Tô Chiết (苏浙): viết tắt của Giang Tô () và Chiết Giang ().

Nhưng người trước cửa phòng nàng lại thật đáng thương. Trừ lúc ăn điểm tâm, ăn cơm trưa, sau khi trở về liền phải quỳ ở nơi đó, lại một chút cũng không lười biếng, quỳ ở đó như một cây cọc. Dù chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của hắn, nhưng Lãnh Tiểu Y vẫn không nhịn được mà lén nhìn qua khe cửa.

"Yến Kiệt, đi giúp Yến Nguyệt sư huynh chăm sóc cho Vũ Văn Tiêu Tiêu, Vũ Văn Tiêu Tiêu bị lão đại phạt." Tiểu Mạc mỉm cười gọi Yến Kiệt.

Yến Kiệt cảm kích cười với Tiểu Mạc, Tiểu Mạc sư huynh thật thương mình. Đứng lên xoa xoa đôi chân sắp quỳ gãy, đi múc nước, tìm quần áo sạch.

Lúc đầu hắn vốn nên bị phạt roi vì đã làm Lãnh Tiểu Y bị thương, nhưng bởi vì lần trước bị Thượng Quan Hồng oan uổng hắn chuyện uống rượu, lão đại cho phép miễn phạt một lần nên không bị đánh đòn, chỉ nhận lệnh phải đem Lãnh Tiểu Y nguyên vẹn giao đến tay người Lãnh gia.

Đáng tiếc, mình nhất thời chủ quan, suýt chút nữa để Vũ Văn Tiêu Tiêu chặt đứt chân Lãnh Tiểu Y, cho nên bị Yến Nguyệt sư huynh phạt nặng, "Đứng không thể tập trung tinh thần làm việc phải không? Vậy thì quỳ. Quỳ đến khi ta hài lòng mới thôi."

     Ai bảo mình làm việc cứ luôn lơ là chứ, bị phạt là đáng đời.

Nhưng mà cũng thật sự rất khổ sở, ngoài ăn cơm và đi ngủ, thời gian còn lại đều dùng để quỳ tỉnh. Cũng không biết Yến Nguyệt sư huynh đến bao giờ mới hài lòng. Đầu gối đáng thương của ta...

Lãnh Tiểu Y thấy Yến Kiệt đi ra ngoài, trong lòng cũng có chút lạc lõng, lại có chút kỳ lạ, sao mình mới không gặp hắn một lúc, lại cảm thấy có chút nhớ nhung. Nhưng mà bây giờ ánh mắt Yến Kiệt nhìn mình không còn nhiệt tình như đêm đó nữa.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man, Yến Kiệt đã lại trở về, ủ rũ cúi đầu, tiếp tục quỳ ở nơi đó làm pho tượng.

"Xem ra Yến Nguyệt sư huynh vẫn còn rất tức giận. Thế mà không muốn nhìn thấy mình, giữ mình cách xa hắn mười trượng." Yến Kiệt ở trong lòng thút thít: "Lần này sư huynh thật sự tức giận rồi."

Hai canh giờ sau.

Lúc Yến Kiệt còn đang tinh tế phẩm vị đau khổ vì bị phạt, Yến Nguyệt bước tới: "Đứng dậy đi.

Xem ra Yến Nguyệt sư huynh hình như đã tha thứ cho mình rồi. Yến Kiệt ở trong lòng hổ thẹn, vừa rồi mình còn oán trách sư huynh muốn mình quỳ đến gãy chân.

Yến Nguyệt đỡ Yến Kiệt dậy, thấy Yến Kiệt nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, miễn cưỡng chống người lên, dù biết hắn vờ phóng đại thương thế, vẫn ôm hắn lên nói: "Được rồi, sư huynh bôi thuốc cho ngươi."

Lãnh Tiểu Y nhìn thấy soái ca lạnh lùng kia ôm soái ca Yến Kiệt đi, hoảng hốt một hồi, bây giờ trước cửa trống không, chính là cơ hội tốt để chạy trốn, nhưng nên hay không nên chạy trốn đây.

Cửa "kẹt" một tiếng vang lên, Vũ Văn Tiêu Tiêu sắc mặt tái nhợt bỗng nhiên đẩy cửa vào, một mùi hương trái cây ngọt ngào tràn đến khiến Lãnh Tiểu Y nhịn không được hít một hơi thật mạnh.

"Đúng là biến thái, một nam hài tử lại dùng hương thơm như vậy làm gì." Lãnh Tiểu Y rất mẫn cảm với mùi hương: "Không biết tên biến thái này tìm đâu ra nước hoa thơm như vậy."

Lãnh Tiểu Y còn đang đắm chìm trong chuyện truy cầu nước hoa, hoàn toàn xem nhẹ đôi mắt bốc lên hung quang của Vũ Văn Tiêu Tiêu.

Tuy Vũ Văn Tiêu Tiêu rất thích cái mùi trái cây ngọt ngào này, nhưng một đại nam nhân lại bị bôi loại thuốc có hương vị ngọt ngào như vậy vẫn cảm thấy có chút khó chịu, cho dù Yến Nguyệt đã nói đây là Ngọc Ngưng Lộ cực kỳ quý giá của Phó gia, dược hiệu thần kỳ, giảm đau cầm máu mà không để lại bất kỳ vết sẹo nào.

Có điều Ngọc Ngưng Lộ này quả thật rất thần kỳ, vừa mới bôi không lâu, chỗ bị đánh thật sự chỉ cảm thấy lành lạnh, không còn đau chút nào. Mặc dù Yến Nguyệt ép hắn nghỉ ngơi thêm một canh giờ, nhưng hắn vẫn không thể chờ đợi để chứng minh một chuyện.

Uyển Nhiên vừa hay thật may mắn vì đã hộ tống Ngọc Tường ra ngoài.

Cho nên, với tư cách là mỹ nữ duy nhất được mọi người công nhận trong viện này, lại có thể bị Vũ Văn Tiêu Tiêu bắt được, nàng đã trải qua một cái trở ngại cực lớn trong đời.

Sau khi trải qua chuyện này, mặc dù Lãnh Tiểu Y vẫn cho mình là một mỹ nữ chính cống, nhưng nếu có người tán dương vẻ đẹp của nàng, nàng cũng nhất định sẽ quát to một tiếng trở mặt với ngươi.

Lúc đó, Yến Kiệt luôn là đau lòng ôm lấy Lãnh Tiểu Y giải thích: "Thật xin lỗi, nàng phải nhận kích thích ở phương diện này rồi."

Nói trở lại. Sau khi Lãnh Tiểu Y nghiên cứu xong mùi hương trên người Vũ Văn Tiêu Tiêu, mới nhớ ra mà hỏi: "Ngươi đã bị ta từ hôn, còn ở đây làm gì?"

"Ngươi là mỹ nữ?" Vũ Văn Tiêu Tiêu không trả lời mà hỏi lại.

"Đương nhiên." Ngay lúc Lãnh  Tiểu Y đang cảm thấy kỳ lạ, Vũ Văn Tiêu Tiêu đã hét lên một tiếng nhào đến.

Lãnh Tiểu Y bị dọa sợ đến mức xoay người chạy vào phòng, lại không biết như vậy vừa hay hợp ý Vũ Văn Tiêu Tiêu, hắn lần nữa gầm lên một tiếng, thuận thế ném Lãnh Tiểu Y lên giường.

Lãnh Tiểu Y thần kinh bị chấn kinh quá mức lúc này mới phản ứng kịp, đúng, ta có võ công. Nhưng đáng tiếc đã chậm một bước, Vũ Văn Tiêu Tiêu cũng nhớ ra cái này, hắn một tay điểm vào huyệt đạo của Lãnh Tiểu Y, một cái tay khác đã xé rách quần áo của nàng.

Xuân quang ngoại tiết! Lãnh Tiểu Y dáng người còn được.

Lãnh Tiểu Y chấn kinh!

Vũ Văn Tiêu Tiêu chấn kinh!

"Xoạc" một cái, sau khi cơn khiếp sợ ban đầu qua đi, Vũ Văn Tiêu Tiêu đã lại xé toạc quần của Lãnh Tiểu Y ra.

Lãnh Tiểu Y suýt chút chút nữa thì ngất đi vì khiếp sợ.

Vũ Văn Tiêu Tiêu cũng thế. Sau đó hắn lại "xoạc" một tiếng, xé toạc toàn bộ quần áo của mình.

Lãnh Tiểu Y đang chuẩn bị cắn lưỡi tự sát, chợt phát hiện Vũ Văn Tiêu Tiêu giống như đột nhiên ngừng hô hấp, ngây ra tại chỗ, cho nên nàng chậm lại một chút, cẩn thận nhìn qua, không nhịn được mà trợn to hai mắt.

"Thì ra ta thật sự là nữ nhân." Vũ Văn Tiêu Tiêu lẩm bẩm, giọng nói phát ra cực kỳ mơ hồ, nói không rõ là vui hay buồn.

Lãnh Tiểu Y kinh ngạc dùng tay chỉ vào Vũ Văn Tiêu Tiêu, mới phát hiện hoá ra huyệt đạo của mình đã được giải, nàng không khỏi "a a" mà kêu lên sợ hãi vài tiếng, rồi nói: "Thì ra ngươi cũng là nữ nhân."

...

Đêm hôm ấy, sau khi Dương Vinh Thần dẫn theo Dương Hạo Uy ra ngoài làm việc trở về, đi lên tầng hai của khách điếm, chỉ nghe thấy tiếng bôm bốp của đằng trượng.

Đáng thương cho Yến Nguyệt cùng Yến Kiệt, bị Tiểu Khanh lão đại đánh vô cùng thảm thiết.

Trong căn phòng cách đó bốn năm gian, Vũ Văn Tiêu Tiêu và Lãnh Tiểu Áo đều nhếch mép cười lạnh, trong lòng thầm nói: Đánh rất hay, đáng đời bọn hắn bị đánh.

Yến Nguyệt ở trong lòng nhớ lại đủ loại tình huống xảy ra vào mấy canh giờ trước để phân tán đau đớn trên người, thỉnh thoảng lại nghĩ, lão đại ngài có thể nghĩ đến ngày mai còn phải đi đường hay không, tha cho Yến Nguyệt đi. Nhưng mà lời cầu xin này, nửa chữ hắn cũng không dám nói ra, cho dù lần này hắn thật sự rất muốn xin tha.

Yến Kiệt càng oan uổng: Ta chỉ là được sư huynh ôm đi bôi thuốc. Lão đại, ta thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga. Làm sao ta biết được Vũ Văn Tiêu Tiêu sẽ thừa dịp này đi tổn thương Lãnh Tiểu Y chứ. Mặc dù thật ra tổn thương trong lòng vẫn lớn hơn một chút, lại bị một nữ nhân không biết mình là nữ nhân tổn thương...

Tiểu Khanh vừa hung tợn vung đằng trượng, vừa ở trong lòng oán hận: Phó Tiểu Khanh, lần này, ngươi cũng thật mất mặt, uổng cho ngươi lúc nào cũng ra vẻ mưu lược, quyết thắng thiên lý*, uổng cho ngươi luôn tự cho rằng mình không gì không biết, không gì không hiểu, ngươi thật mất mặt...

*Vận trù duy ác chi trung, quyết thắng thiên lý chi ngoại - 運籌帷幄之中, 決勝千里之外 (Sử ký – Cao Tổ bản kỷ): Dịch nghĩa: Vận trù (mưu tính) trong màn trướng mà (có thể) quyết định chiến thắng ở ngoài nghìn dặm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro