Chương 100: Cam chi như di* (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cam chi như di (甘之如饴): cam tâm tình nguyện; vui vẻ chịu đựng.

"Dương đại ca, Tiểu Khanh thật xin lỗi." Tiểu Khanh cùng Dương Vinh Thần sóng vai đứng trên một đỉnh núi, nhìn Lan Nhược thôn yên tĩnh bên dưới.

"Chuyện không liên quan đến ngươi, là Vinh Hi tự gây nghiệt, không thể sống." Dương Vinh Thần thở dài, cũng có một chút tiếc nuối: "Nếu ngày đó ta không bức bách hắn như vậy, cũng sẽ không rơi vào cục diện hôm nay."

Tiểu Khanh mỉm cười lắc đầu: "Không trách đại ca, cũng không thể chỉ trách nhị ca. Nhị ca cũng là bị người ta lợi dụng."

"Một nữ nhân..." Khuôn mặt Dương Vinh Thần rốt cuộc tràn ngập vẻ trầm thống: "Vinh Hi hắn, hồ đồ."

Tiểu Khanh trầm mặc thật lâu: "Nhị ca lấy cái chết chuộc tội, cho dù sai lầm có lớn hơn nữa, cũng theo gió tán đi."

Mặc dù Nguyễn Đinh Đinh và Thanh Bích đều thừa nhận từng có cấu kết với Dương Vinh Hi, nhưng cả hai đều nhớ rõ lúc Tôn Kiếm Lan cùng Thanh Dực chào đời trên ngực không hề có ấn ký giọt lệ màu đỏ. Chỉ khi sau trăm ngày, mới phát hiện trên ngực hài tử có ấn ký kia, dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chưa từng lộ ra.

Khéo nhất chính là, tiệc mừng trăm ngày của Tôn Kiếm Lan cùng Thanh Dực đều từng mời Mộ Dung Vân tham dự. Giữa các đại thế gia, vốn là có chút quan hệ.

Tiểu Khanh gần như có thể khẳng định, loại ấn ký giọt lệ màu đỏ kia là Mộ Dung Vân giở trò quỷ. Ý đồ của nàng không thể nói là không ác độc: Thử nghĩ, nếu võ lâm thiên hạ nghe nói Tôn gia đại tiểu thư, thiếu cung chủ Thanh Bích Cung đều là nữ nhi tư sinh của nhị thiếu gia Dương gia Dương Vinh Hi, sẽ có phản ứng gì?

Dương Vinh Thần thở dài trong lòng: Loại tai tiếng này nếu lan truyền ra giang hồ, chẳng những sẽ mang đến cho Dương gia tai hoạ ngập đầu, mà Âu Dương gia, Tôn gia, Vũ Văn gia, Mộ Dung gia, toàn bộ võ lâm Giang Nam đều sẽ bị cuốn vào trong đó, đến lúc đó tất nhiên sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Mặc dù trước mắt giang hồ nhìn như tĩnh lặng, sóng ngầm lại đã cuồn cuộn. Một tranh chấp nho nhỏ, đều có thể mang đến hậu quả máu chảy thành sông. Huống chi là loại bê bối lớn nhường này.

Cho nên, Dương Vinh Hi phải chết, chỉ có chết mới không có đối chứng.

Tiểu Khanh để có được sự xác nhận từ chính miệng Lam Tú Trúc cùng Thanh Bích Cung chủ, hẳn đã tốn không ít công sức. Bởi vì Dương Vinh Hi sẽ không vạch trần lời nói dối của Mộ Dung Vân. Đương nhiên, có thể hắn cũng bị Mộ Dung Vân làm cho mơ mơ màng màng.

"Vinh Hi vì Mộ Dung Vân, đến chết cũng không chịu nói ra chân tướng." Dương Vinh Thần lần nữa phẫn nộ, càng nhiều hơn là thất vọng cùng thê lương. Mình ở trong lòng đệ đệ, đến cùng vẫn là không sánh bằng nữ nhân kia. Đệ đệ một tay mình nuôi dạy lớn lên, dưỡng dục chi ân, cũng không sánh bằng một nữ nhân tâm như xà hạt.

Tiểu Khanh cũng âm thầm kinh thán năng lực của Mộ Dung Vân.

Một nữ nhân nếu như trăm phương ngàn kế muốn nguy hại giang hồ, như vậy năng lực của nàng chắc chắn là rất lớn.

"Nàng giết Vũ Văn Kính thật, lại có thể trong thời gian ngắn ngủi tìm ra một người gần như giống Vũ Văn Kính như đúc, lại một mạch giả làm Vũ Văn Kính mười bảy năm mà không có chút sơ hở nào. Nữ nhân này quả thật có mấy phần bản lĩnh."

Cho nên Tiểu Khanh cũng không có đi điều tra Vũ Văn Kính này đến cùng là người phương nào đến đóng vai, đợi sau khi thần trí hắn thanh tỉnh, vẫn để hắn về Vũ Văn gia đi làm Vũ Văn Kính của hắn. Cũng giống như Âu Dương gia, Tôn gia còn có Hằng Sơn phái cùng Mộ Dung gia, bí mật vẫn như cũ là bí mật.

Cái gì mà bị mê hoặc tâm trí, cái gì mà bị người hạ thuốc, cái gì mà mạo danh thay thế, cái gì mà cuộc chiến sinh tử, những chuyện này chỉ coi như chưa từng xảy ra.

Bởi vì cho dù chỉ là hòa bình bên ngoài, cũng vẫn nên tận sức duy trì. Bảo trì sự cân bằng thế lực giữa các đại gia tộc, để họ kiềm chế lẫn nhau, mới không tới mức để ngoại địch có cơ hội lợi dụng. Vô luận thế nào, cũng không thể để võ lâm Giang Nam sụp đổ, cũng không thể để bất kỳ bên nào lớn mạnh hơn.

Dương Vinh Thần làm sao mà không kinh thán trước năng lực của Tiểu Khanh. Nhìn từ một góc độ khác, năng lực của đệ đệ Dương Vinh Hi cũng là không thể khinh thường. Chỉ là năng lực kia của hắn dường như bị dùng nhầm chỗ mà thôi.

"Uyển Nhiên quả thật là cốt nhục của nhị ca. Đại ca muốn dẫn nàng trở về sao?" Tiểu Khanh chuyển đề tài, mặc dù cái đề tài này cũng không làm cho đại ca thoải mái, nhưng là vấn đề nhất định phải giải quyết.

Dương Vinh Thần đương nhiên không muốn để cốt nhục duy nhất của đệ đệ lưu lạc bên ngoài. Nhưng ánh mắt Uyển Nhiên nhìn Ngọc Tường, từng hành động cử chỉ của Uyển Nhiên , hắn cùng Tiểu Khanh đều hiểu, nữ hài tử tâm cơ thâm trầm lại rất có chủ ý kia, nếu rời khỏi Ngọc Tường, có thể sẽ biến thành Mộ Dung Vân thứ hai.

"Chuyện này, ngươi quyết định đi." Dương Vinh Thần nhàn nhạt phân phó.

"Dương đại ca, ngài cũng đối xử với Tiểu Khanh như vậy." Tiểu Khanh thảm hề hề mà nhìn Dương Vinh Thần cười khổ.

"Dù sao ngươi cũng không thoát khỏi một trận đòn." Dương Vinh Thần cũng cảm thấy mình xử lý chuyện này có chút không tử tế, có điều, chuyện này nếu là chủ ý của Tiểu Khanh, trong lòng hắn nhất định sẽ dễ chịu hơn chút.

Tiểu Khanh nghe Dương đại ca lại nhắc đến vấn đề này, thật sự đã cảm thấy nụ cười của mình đã khổ đến mức không thể lại khổ hơn: "Mộ Dung Thái Cuồng tiền bối vừa mới trở lại Mộ Dung sơn trang, nghe nói đã phái người đưa một phong thư tám trăm dặm khẩn cấp gửi đến Đại Minh Hồ."

Dương Vinh Thần mỉm cười nói: "Đã như vậy, mệnh lệnh của Phó thúc hẳn là sắp đến rồi."

Tiểu Khanh lại dập đầu chấm đất với Dương Vinh Thần: "Dương đại ca, ngày mai Tiểu Khanh sẽ trở về Đại Minh Hồ."

Dương Vinh Thần cười khổ, ta tự sẽ dốc toàn lực cầu tình cho ngươi, chỉ là không biết có thể lấy được bao nhiêu thể diện ở trước mặt Phó thúc.

Khẽ thở dài, Dương Vinh Thần hỏi: "Ngươi xác định Tiêu Tiêu không phải là cốt nhục của Vinh Hi?"

Tiểu Khanh gật nhẹ đầu: "Loại chuyện tích máu nhận thân này, nhận thì chưa chắc đã đúng, không nhận vậy nhất định là không phải."

Lại mỉm cười nói: "Có điều, bất luận thế nào, hắn cũng là đồ đệ của nhị ca, nhị ca quả thật từng nhờ Yến Nguyệt cùng Tiểu Khanh chăm sóc hắn. Sau này Tiểu Khanh liền coi hắn như đệ tử Phó gia là được."

Vũ Văn Tiêu Tiêu nếu biết Tiểu Khanh đã khoan dung hào phóng nhận hắn làm đệ tử Phó gia, không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào, nhưng nhất định sẽ không bao giờ cảm động đến rơi nước mắt, bởi vì sự nghiêm khắc của Tiểu Khanh đối với các đệ tử có thể sẽ khiến hắn mười phần không chịu đựng nổi.

Dương Vinh Thần do dự một chút: "Tiêu Tiêu dường như nói chuyện cùng Yến Nguyệt rất rất là hợp ý." Trong mắt Dương Vinh Thần cũng không chịu nổi một hạt bụi.

Yến Nguyệt che chở Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đối Yến Nguyệt nói gì nghe nấy, đều khiến Dương Vinh Thần có chút không thoải mái. Cũng nói không rõ là vì cái gì, dù sao chính là không được tự nhiên.

"Yến Nguyệt quả là có chút dung túng Tiêu Tiêu." Tiểu Khanh cũng không quá để ý: "Còn Tiêu Tiêu quả thật có chút làm càn, ngược lại cần hao chút tâm tư quản giáo."

Mặc dù Tiểu Khanh nói như vậy, nhưng khó được thời gian hơn nửa ngày rảnh rỗi có thể tranh thủ nghỉ ngơi, hắn cũng không nguyện ý lãng phí tế bào não trân quý của mình đi phí sức nghĩ làm sao quản giáo Tiêu Tiêu, cho nên hắn lựa chọn phương pháp đơn giản mà lại thường có hiệu quả thật tốt.

Giờ Mùi bốn khắc (hai giờ chiều). Tiểu Khanh đã ăn uống thoải mái rồi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, lệnh Tiểu Mạc pha trà, ngồi trên ghế trong đại sảnh, phân phó Vũ Văn Tiêu Tiêu quỳ.

Vũ Văn Tiêu Tiêu cắn môi, một bụng không tình nguyện quỳ xuống. Bởi vì khi hắn nhìn thấy đằng trượng kia ở trên bàn, trong lòng luôn cảm thấy có chút run rẩy.

Tiểu Khanh thấy Tiêu Tiêu đã quỳ tốt, cười nói: "Đã dặn dò ngươi xem Nhan thị gia huấn mấy ngày, chắc hẳn cũng học được không sai biệt lắm. Hôm nay liền kiểm tra ngươi một chút."

Lại nói với Yến Nguyệt: "Quy củ học thuộc lòng ngươi cũng biết, nói cho hắn nghe."

Yến Nguyệt lên tiếng, nói: "Đọc sai một chữ, phạt mười roi. Quá mười lần, phạt thêm mười roi."

Tiểu Khanh xoay tay ném đằng trượng cho Yến Nguyệt, nói: "Nếu hắn sai, ngươi liền đánh. Không cho phép khoan dung." Sau đó nói với Vũ Văn Tiêu Tiêu đang trợn mắt há hốc mồm: "Đọc đi."

...

Ngọc Tường đi ở phía trước, Uyển Nhiên chậm hơn bốn năm bước đi theo. Ngọc Tường dừng lại đợi nàng, nàng cũng dừng bước bất động.

"Ta đi tạm biệt Thanh Dực. Nếu ngươi nhất định phải đi theo, liền tới đi cùng đi." Ngọc Tường không có biện pháp gì với Uyển Nhiên.

Uyển Nhiên khẽ nói: "Tạm biệt, chẳng lẽ ngươi không muốn dẫn Thanh Dực về Đại Minh hồ cùng ngươi sao?"

Ngọc Tường đáp: "Ta đương nhiên muốn, chẳng qua chỉ sợ Thanh Bích Cung chủ không cho phép, nói như vậy là không thích hợp".

Uyển Nhiên tức giận nói: "Đương nhiên là muốn? Ngươi không sợ chọc ta một kiếm giết nàng sao."

Ngọc Tường lắc đầu cười nói: "Ngươi tùy hứng trút giận như thế, ta cũng không dám mang ngươi đi cùng."

"Ta không có tùy hứng", Uyển Nhiên kêu lên: "Ta biết, ngươi đi tìm Thanh Dực, chính là muốn bỏ lại ta. Ta đương nhiên không thể để ngươi được như ý nguyện, ta lập tức đi giết nàng, xem ngươi còn muốn lấy nàng thế nào, để nàng làm thê tử của ngươi thế nào."

Ngọc Tường vội nói: "Ngươi lại nói nhảm gì đó? Ai nói muốn bỏ rơi ngươi."

Uyển Nhiên thấy Ngọc Tường ôn nhu như vậy, trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng vẫn không chịu buông tha: "Ta vẫn muốn nói, dù sao người bị đánh đòn cũng sẽ không phải ta."

Ngọc Tường cũng không tức giận, mặc dù bây giờ đầu gối vẫn tím xanh, cái mông cũng còn đau phát hoảng, hắn kéo tay Uyển Nhiên nói: "Ta biết ngươi sẽ không làm tổn thương người khác. Nhưng ngươi nói như vậy, nếu lão đại nghe được tất nhiên sẽ không thích, hắn đánh ta đương nhiên là không sao, nhưng nếu lão đại nhận định ngươi là nữ tử tâm địa độc ác, vậy phải làm thế nào cho phải đây."

Uyển Nhiên bị Ngọc Tường kéo tay, nghe được hắn nói xong câu "Vậy phải làm thế nào cho phải đây", nhẹ nhàng vuốt ve ba năm vết roi tím xanh còn chưa tiêu sưng trên tay hắn, nước mắt đã không cầm được mà rớt xuống.

Đoạn thời gian này, Ngọc Tường không ít lần vì mình mà bị sư huynh hắn trách phạt, vết thương trên người hắn hơn phân nửa là do mình liên lụy ban tặng. Nhưng hắn không chỉ chưa từng trách mình, còn thay mình suy xét, sợ mình lưu lại ấn tượng xấu trong lòng sư huynh hắn, rõ ràng trong lòng hắn rất coi trọng mình.

"Ngọc Tường, thật xin lỗi." Uyển Nhiên bỗng nhiên bổ nhào vào trong lòng Ngọc Tường: "Ta chỉ là sợ hãi. Nương chết rồi, cha cũng chết rồi, ca ngay từ đầu đã không để ý tới ta, giờ Yên Nhiên tỷ tỷ trách cha giết nương nàng, cũng sẽ không để ý đến ta nữa. Ta rất sợ."

Uyển Nhiên rốt cuộc cũng bật khóc, nỗi sợ hãi, ủy khuất cùng đau lòng mấy ngày nay đều xông thẳng lên đầu, hóa thành dòng nước mắt, đầu tựa vào trước ngực Ngọc Tường, thỏa thích chảy xuôi, trong lòng chỉ biết, Ngọc Tường, bây giờ trên đời này ta chỉ có ngươi, chỉ có ngươi.

Ngọc Tường cảm nhận được Uyển Nhiên ở trong lòng mình khóc thút thít cùng run rẩy, nhịn không được dang hai tay ra ôm chặt lấy Uyển Nhiên: "Ngươi không cần sợ, ta sẽ không rời xa ngươi." Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người không muốn xa rời hắn như thế, nhìn mây trắng lững lờ, núi xanh xa xa, cỏ xuân xanh biếc, Ngọc Tường cảm thấy dường như mình đã trưởng thành.

...

Âu Dương Uyển Nhi thổi tiêu, Thanh Dực đánh đàn, Tôn Kiếm Lan gảy đàn tranh, trong tiếng nhạc du dương uyển chuyển, ba người đều có chút buồn bã vô cớ. Dư âm quanh quẩn, ba người cũng không ai nói một lời.

Âu Dương Uyển Nhi nhìn Tôn Kiếm Lan, mái tóc đen nhánh, xõa xuống váy lụa trắng nõn, ngón tay ngọc óng ánh vẫn đặt trên dây đàn, thân thể dường như gầy hơn, chiếc cằm nhọn vẫn trắng như ngọc, làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Âu Dương Uyển Nhi, Tôn Kiếm Lan ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Uyển Nhi. Thấy nàng cầm tiêu ngọc, đang ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt như nước mùa thu dường như chất chứa ngàn vạn lời nói, muôn vẻ u sầu. Hai người đối mặt nhau trong chớp mắt, nhất thời trong đầu đều hiện lên cùng một cái tên: Tiểu Mạc.

"Kiếm Lan, ngươi cùng Dực nhi nghỉ ngơi đi. Ta cáo từ trước." Âu Dương Uyển Nhi rất nhanh liền khôi phục thần sắc, đứng lên, váy dài chạm đất ôm sát eo thon, bộ bộ sinh tư*.

*Bộ bộ sinh tư (步步生姿): mô tả dáng đi nhẹ nhàng, duyên dáng của nữ tử.

Tiễn Âu Dương Uyển Nhi đi.

Tôn Kiếm Lan trở về phòng, thêm hương vào lò, thuận tay cầm lên một bản từ, lật một trang, nhưng lại ngẩn người.

Thanh Dực đi qua, nhìn bài từ đầu tiên: Tự tống biệt, tâm nan xá, nhất điểm tương tư kỉ thì tuyệt. Bằng lan tụ phất dương hoa tuyết. Khê hựu tà, sơn hựu già, nhân khứ dã*.

*"Tứ khối ngọc – Biệt tình" của Quan Hán Khanh thời nhà Nguyên. Đại ý bài này nói về cô gái đưa tiễn tình nhân, tựa vào lan can dùng tay áo phất đi những bông tuyết đang bay để tránh cản trở tầm nhìn, lưu luyến không rời, muốn nhìn thấy bóng hình người ấy nhưng do đường xa cách trở làm nàng ruột gan đứt từng khúc.

Nhất điểm tương tư kỉ thì tuyệt (một điểm tương tư khi nào dứt). Thanh Dực lẩm bẩm hồi lâu, thở dài, lại cầm lấy quả hồng trong đĩa trái cây trên bàn, cắn một miếng, tay lại chấm vào chén trà lạnh, viết tên Ngọc Tường lên bàn.

Tôn Kiếm Lan gạt đi nỗi ưu sầu, cười nói với Thanh Dực: "Ngươi nhớ Ngọc Tường sao?"

Mặt Thanh Dực có chút đỏ, lại gật đầu nói: "Đương nhiên là nhớ."

"Vậy sao ngươi còn muốn đi cùng ta, ngày đó ở lại không phải tốt hơn sao?"

Thanh Dực ngẩng đầu lên, lại cúi đầu xuống: "Ta biết tỷ tỷ ngươi sẽ đối xử tốt với ta. Nương cũng cũng đối xử tốt với ta, ba tỷ tỷ Dung gia cũng đối xử tốt với ta. Nhưng Uyển Nhiên nàng, nương nàng không còn, nàng chỉ muốn Ngọc Tường đối xử tốt với nàng."

Tôn Kiếm Lan không khỏi ngây người, hồi lâu sau mới thở dài nói: "Dực nhi, tâm địa ngươi quá thiện lương." Tôn Kiếm Lan chẳng qua chỉ lớn hơn Thanh Dực một tuổi, ở trước mặt Thanh Dực, lại rất có một chút dáng vẻ tỷ tỷ.

Nàng cầm khăn lau tay cho Thanh Dực: "Ngươi không sợ Ngọc Tường bị Uyển Nhiên bắt đi sao."

"Ngọc Tường sẽ không." Thanh Dực lại mỉm cười: "Ngọc Tường đã đồng ý lấy ta. Ta cũng không phản đối hắn lấy Uyển Nhiên, sao hắn phải chạy."

Tôn Kiếm Lan suy nghĩ một lúc lại nói: "Dực nhi, ngươi thật sự không ngại Ngọc Tường cũng lấy Uyển Nhiên sao?"

Thanh Dực suy nghĩ một chút, rồi nói: "Nếu Ngọc Tường chỉ lấy một mình ta, ta đương nhiên rất vui vẻ. Nhưng nếu hắn vì lấy Uyển Nhiên mà sẽ càng vui vẻ, ta tự nhiên cũng vui cho hắn. Thêm một người đối xử tốt với Ngọc Tường, không tốt sao."

"Ngươi đúng là đồ ngốc." Tôn Kiếm Lan cưng chiều xoa xoa đầu Thanh Dực.

"Có điều ta cảm thấy thương cho Ngọc Tường." Thanh Dực cười tủm tỉm: "Uyển Nhiên còn dễ gặp rắc rối hơn ta, Ngọc Tường chiếu cố hai chúng ta sẽ rất mệt mỏi."

"Ngươi đúng là ngốc muốn chết." Tôn Kiếm Lan nhịn không được dùng sức gõ gõ đầu Thanh Dực. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thanh Dực, trong lòng cũng thở dài: Ngươi thật đúng là đồ ngốc cam chi như di.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro