Chương 99: Do ngưng cựu ngấn (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Khoảng đất trống bên trái khách điếm Lan Nhược vốn chỉ là cỏ xanh và cây cối, điểm xuyết vài bông hoa. Giờ đây, một bình đài trắng cao hơn một mét đã được dựng lên. Trên bình đài có bốn trụ bạch ngọc treo bốn tấm gấm trắng đem bình đài bao phủ lại, lờ mờ có thể nhìn thấy những bóng người bận rộn bên trong.

     Dưới ánh mặt trời có thể thấy trên mặt gấm thêu mấy chữ lớn cùng màu: Mạc Cư.

     Bốn thiếu niên mặc áo xanh quần trắng xếp thành một hàng, đứng hầu trên bậc đá bạch ngọc dẫn lên đài.

     Mùi cơm chín ngào ngạt tràn ngập trong không khí trong lành của buổi sáng.

     Món ăn dù có ngon đến mấy, nếu để nguội thì hương vị tự nhiên cũng không còn thơm như lúc mới ra nồi. Cho nên phòng bếp do Mạc Cư dẫn động cũng đã nổi danh khắp thiên hạ. Đây chính là bản lĩnh của người Mạc Cư, cho dù ngươi ở nơi núi tuyết hiếm thấy dấu chân gọi đồ ăn, Mạc Cư vẫn sẽ để ngươi ăn được đồ ăn vừa ra nồi.

     Cho nên người giang hồ đều đồn đại, ngay cả sai vặt rửa chén của Mạc Cư, cũng là cao thủ nhất đẳng.

     Vũ Văn Tiêu Tiêu nhịn không được dùng sức hít vào. Nhìn thấy Yến Nguyệt, tâm trạng vốn dĩ chán nản dường như thoải mái hơn rất nhiều. Người chết đã chết rồi, người sống hẳn nên sống tốt hơn.

     Tắm rửa xông hương. Vũ Văn Tiêu Tiêu đổi trường bào sạch sẽ nhìn mình trong gương đồng một chút, không khỏi nghĩ đến Yến Nguyệt, trong lòng có chút ngọt ngào lại có chút hoảng hốt. Cảm giác này, rất kỳ lạ.

     Lúc đi vào đại sảnh khách điếm Lan Nhược, trong sảnh đã đặt bàn ăn lớn bằng bạch ngọc đặc hữu của Mạc Cư. Bộ đồ ăn sứ toái hoa* sắp xếp chỉnh tề, đũa tử trúc cùng muỗng nhỏ nạm vàng khảm ngọc khắc hoa. Dưới mỗi một bộ đồ ăn, là khăn ăn Cẩm Tú thượng phẩm đặc chế của Mạc Cư.

*Toái hoa (碎花): hoa vụn, nhỏ, thường xuất hiện trên các vật dụng trang trí, trang phục với họa tiết hoa văn nhiều và nhỏ gọn.

     Trên bàn, bánh quẩy kim hoàng, bánh bao tinh xảo, mười tám loại điểm tâm với hương vị và nhân khác nhau, bánh gạo xốp trắng nõn, mười tám loại món ăn kèm được chế biến đặc biệt bởi Mạc Cư đi kèm 8 loại cháo mặn nhạt phù hợp.

     Dụng cụ tinh xảo, màu sắc kiều diễm, phẩm loại phong phú, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

     Chuyển hướng sang bên trái. Dương Vinh Thần một thân bạch y, sắc mặt nghiêm nghị ngồi trên ghế. Phía sau là Dương Hạo Uy một thân hắc y đứng nghiêm trang.

     Ngồi cách Dương Vinh Thần vài bước là Tiểu Khanh một thân hắc đen, trầm ngâm nhìn Vũ Văn Tiêu Tiêu, bên môi vẫn treo nụ cười.

     Yến Nguyệt, Tiểu Mạc, Ngọc Linh, Ngọc Tường đều là toàn thân áo đen, khí khái hào hùng tuấn lãng. Chỉ là trên mặt Ngọc Tường còn có chút bầm tím, trông rất đáng yêu. Bởi vì Uyển Nhiên một thân bạch y đang dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm Ngọc Tường, khuôn mặt bầm tím của Ngọc Tường đã bắt đầu đỏ lên.

     Tuyệt không thấy Lãnh Tiểu Y.

     Tiêu Tiêu có chút do dự, dường như hẳn nên chào hỏi những người này, nhưng phải xưng hô thế nào đây. "Ca, sớm." Uyển Nhiên chào hỏi Tiêu Tiêu, thanh âm không lớn, không vui cũng không buồn.

     Dương Vinh Thần nhịn không được ánh mắt đảo qua Uyển Nhiên, lại rơi xuống trên người Tiêu Tiêu. Hai đứa bé này, chẳng qua mới mười sáu mười bảy tuổi, sao lại thờ ơ trước cái chết của phụ mẫu như vậy? Hắn đè xuống đau đớn trong lòng, lạnh lùng đứng lên, đi đến chỗ ngồi phía đầu bàn ăn ngồi xuống.

     Tiểu Khanh cũng ngồi, khẽ ra hiệu, những người khác theo thứ tự mà ngồi xuống. Uyển Nhiên là người ngồi cuối cùng, cũng là người cuối cùng cầm chén đũa lên, lại khéo léo gắp một cái bánh gạo để vào bát của Ngọc Tường trước, nở nụ cười xinh đẹp.

     Ngọc Tường ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Dương Vinh Thần đảo qua. Uyển Nhiên không phát giác gì, nhưng nhịp tim của Ngọc Tường lại tăng lên, hắn cúi thấp đầu, chỉ uống cháo.

     Ăn không nói, ngủ không nói. Phục vụ áo xanh quần trắng của Mạc Cư khéo léo thêm cháo chia thức ăn cho mọi người, hầu hạ chu đáo, tiến thối tự nhiên.

     Ánh nắng trong trẻo chiếu vào căn phòng, ngược lại có cảm giác ấm áp và yên tĩnh hiếm có. Uyển Nhiên nhìn những soái ca anh tuấn trước mặt bởi vì mặc trường bào trắng trường bào đen mà càng lộ vẻ anh tuấn, trong lòng cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.

     Mình thế mà có thể cùng ăn sáng với nhiều soái ca như vậy, phóng tầm mắt khắp võ lâm hiện tại, người có thể có diễm phúc này, cũng chỉ có mấy người.

     Nhất là Ngọc Tường, Ngọc Tường nhà ta trong lớp hắc y càng là da dẻ như ngọc, mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng.

     "Ngươi nếm thử món ăn kèm này đi, là hoa quế ngâm đấy." Uyển Nhiên yêu thương Ngọc Tường không hết, nhịn không được mềm giọng lên tiếng, giọng nói trong trẻo phá tan sự yên tĩnh trong phòng.

     Nộ khí của Dương Vinh Thần càng lúc càng lớn, nữ tử bây giờ đều thiếu lễ giáo thế sao? Ngay trước mặt một đám tôn trưởng cũng dám làm càn như thế.

     "Ngọc Tường, ra sân quỳ." Tiểu Khanh cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt phân phó, đích thân múc một chén cháo cho Dương Vinh Thần.

     Động tác của những người khác trên bàn đều khựng lại một chút, Ngọc Tường đã buông tay đứng dậy, đáp dạ một tiếng, lui ra ngoài.

     Uyển Nhiên nhìn thân ảnh cao lớn của Ngọc Tường đi về phía sân, vô luận áp chế thế nào, trong lòng vẫn cảm thấy tức giận, trừng mắt nhìn Tiểu Khanh, cắn môi, lại không biết nên phát tác như thế nào.

     Tiểu Khanh lại như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ưu nhã hưởng dụng mỹ thực đầy bàn.

     "Tại sao?" Trong giọng nói của Uyển Nhiên tràn đầy các loại cảm xúc không cam lòng, phẫn nộ, ủy khuất.

     Tiểu Khanh liếc mắt nhìn Uyển Nhiên: "Không biết phép tắc, làm càn vô lễ."

     "Không biết phép tắc chính là ta, làm càn vô lễ cũng là ta, ngươi vì sao lại phạt Ngọc Tường."

     Tiểu Khanh cười nhạt một tiếng.

     Uyển Nhiên tức giận đến đứng bật dậy, nhưng không có phát tác, chỉ lạnh mặt đi về phía sân.

     Tiêu Tiêu không nghĩ đến Uyển Nhiên có thể nhịn xuống loại tức giận này. Hắn nhìn thoáng qua Yến Nguyệt. Yến Nguyệt chỉ an tĩnh mà ăn, chớp mắt một cái cũng không.

     ...

     Ngọc Tường đoan chính quỳ gối trong sân, Uyển Nhiên hai tay ôm đầu gối, ngồi ở bên cạnh hắn. Hai người đều được bao phủ trong ánh nắng mặt trời.

     Ngọc bội trong tay Uyển Nhiên dưới ánh mặt trời càng thêm lấp lánh. Bàn tay trắng nõn, lúc những ngón tay mượt mà như ngọc mơn trớn ngọc bội, rất là cảnh đẹp ý vui.

     Chẳng qua Ngọc Tường không có thời gian thưởng thức. "Trả ta đi." Ngọc Tường thấp giọng thì thào.

     "Không trả." Uyển Nhiên vuốt ve ngọc bội, "Ngươi ăn no chưa?"

     "Đương nhiên là chưa. Ngươi vẫn nên trả lại cho ta đi, ta cho ngươi thứ khác."

     "Không cho. Ta đi rửa hoa quả cho ngươi."

     "Không cần. Ngươi trả ngọc bội cho còn tốt hơn là làm những thứ khác."

     Uyển Nhiên có chút buồn bực: "Chẳng qua chỉ là một cái ngọc bội, ngươi hẹp hòi đến vậy sao?"

     Ngọc Tường cười khổ: "Ngươi biết rõ đây không phải ngọc bội bình thường."

     "Không sai. Ngươi xem nó như tín vật đính ước đưa cho Thanh Dực. Cũng là bằng chứng của Bình Dương Vương phi Triệu gia ngươi." Uyển Nhiên cười, nụ cười kia bên trong lại có chút chua xót: "Chẳng lẽ đồ vật nàng vứt bỏ, ta cũng không lấy được."

     "Không cho ngươi, cũng tuyệt không cho nàng." Uyển Nhiên xoay đầu đi chỗ khác, không để Ngọc Tường nhìn thấy dáng vẻ tổn thương của mình, khẽ cười nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh, thì đoạt lại đi."

     Ngọc Tường thở dài: "Ngươi thật tùy hứng." Hắn không biết, lúc này trên khuôn mặt quật cường bốc đồng của Uyển Nhiên, nước mắt óng ánh đã cuồn cuộn rơi xuống.

     "Nếu ngươi dám đoạt lại, ta liền chết cho ngươi xem." Ngữ điệu vui vẻ đùa giỡn, Uyển Nhiên cắn môi, nước mắt càng rơi dữ dội, nhưng lại không có một âm thanh nào.

     ...

     "Không cho phép." Tiểu Khanh không chút nào suy xét, một hơi từ chối thỉnh cầu muốn mang Vũ Văn Tiêu Tiêu đi Quan Ngoại của Yến Nguyệt.

     "Ngày mai, ngươi liền lên đường về Quan Ngoại. Không được trì hoãn." Tiểu Khanh bưng trà nói, "Nếu ngươi muốn chịu một trận đòn rồi lại lên đường, liền tự mình đi thỉnh gia pháp đến."

     Ý của Tiểu Khanh rất rõ ràng, chuyện này không có chỗ thương lượng.

     Yến Nguyệt bất đắc dĩ. Tổng kết kinh nghiệm mười mấy năm qua, bất cứ sự phản kháng nào của hắn với lão đại, kết quả cũng sẽ dẫn đến phương hướng lão đại hài lòng, mà quá trình đó chỉ khiến hắn phải chịu càng nhiều nỗi khổ da thịt uổng phí.

     "Còn Vũ Văn công tử, ta có an bài khác." Tiểu Khanh cười nhìn Vũ Văn Tiêu Tiêu.

     Vũ Văn Tiêu Tiêu xanh cả mặt, chân mọc ở trên người ta, chẳng lẽ ta không biết đường đi Quan Ngoại sao, ta muốn đi, ngươi lại có thể làm gì? Ngươi là ai, dựa vào cái gì sắp xếp ta?

     "Trước khi sư phụ lâm chung, đã nhờ Yến đại ca quản giáo Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu tự nhiên nên đi theo bên người Yến đại ca, lắng nghe dạy dỗ. Thỉnh Phó công tử cho phép." Vì có thể đi theo Yến Nguyệt, Tiêu Tiêu không thể không khúm núm với Tiểu Khanh, ủy khuất cầu toàn.

     Tiểu Khanh cười nhạt nói: "Ngươi tất nhiên nên nghe hắn quản giáo, chẳng qua cũng không cần đi theo bên người hắn. Chỉ cần nghe theo lệnh của ta là được."

     Sắc mặt Vũ Văn Tiêu Tiêu càng khó coi hơn, nhưng không có mở miệng phản bác. Hắn nhìn thoáng qua Dương Vinh Thần đang ngồi nghiêm chỉnh một bên, trong mắt lóe lên lửa giận: "Ta sẽ không về Dương gia."

     "Ngươi không cần về Dương gia, trước mắt cũng không cần sửa họ." Tiểu Khanh nhàn nhạt nói: "Có điều người thừa kế của gia chủ Vũ Văn gia, cho dù không trở về Vũ Văn gia, cũng không thể đến Quan Ngoại chăn ngựa được."

     Yến Nguyệt có chút giật mình, không ngờ lão đại lại đồng ý để Vũ Văn Tiêu Tiêu không về Dương gia dễ dàng như vậy, trong lòng rất cảm động.

     "Chuyện của ta, Yến đại ca quyết định là được, không dám phiền Phó công tử nhọc lòng." Vũ Văn Tiêu Tiêu rốt cuộc nhịn không được, bướng bỉnh nói: "Mấy ngày nay, đều nhờ Phó công tử phá lệ chăm sóc, nếu có cơ hội, tại hạ nhất định sẽ báo đáp."

     Phó Tiểu Khanh đối với sự chống đối của Vũ Văn Tiêu Tiêu cũng không tức giận: "Chuyện của Yến Nguyệt đều do ta quyết định, chuyện của ngươi sau này tự nhiên cũng do ta làm chủ."

     Vũ Văn Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, không thể phản bác, lại không cam tâm, vẫn nói: "Chuyện khác, ta tự nhiên có thể nghe theo mệnh lệnh của Phó công tử, có điều chuyện đến Quan Ngoại, ta tâm ý đã quyết. Còn thỉnh Phó công tử đừng ngăn cản."

     Sắc mặt Dương Vinh Thần đã không tốt, bây giờ nghe Vũ Văn Tiêu Tiêu càng nói càng làm càn, nhịn không được dừng uống trà: "Làm càn!"

     Vũ Văn Tiêu Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn Dương Vinh Thần: "Thế nào, vương gia cũng muốn can thiệp vào chuyện của Tiêu Tiêu sao? Không biết vương gia lại dựa vào cái gì?"

     Yến Nguyệt đã ở lúc Tiểu Khanh hơi nhíu mày, một chân đá quỳ Vũ Văn Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, không được vô lễ. Xin lỗi!"

     Đầu gối Vũ Văn Tiêu Tiêu rơi xuống đất, đau đớn một lúc, nhưng lại nhanh chóng đứng lên: "Ta không xin lỗi. Ta cùng hắn vốn cũng không có liên quan, hắn dựa vào cái gì muốn trách cứ ta?"

     Yến Nguyệt lại một chân đá qua, thân hình Vũ Văn Tiêu Tiêu lóe lên, lui về phía sau. Yến Nguyệt không ngờ hắn dám tránh, chỉ phong khẽ động, điểm trúng huyệt đạo trên hai vai Tiêu Tiêu, lại đá hắn quỳ xuống.

     "Hắn bức tử cha ta, bây giờ Yến đại ca còn muốn giúp hắn đến bức ta sao?" Vũ Văn Tiêu Tiêu cố nhịn đau đớn trên đầu gối, quay đầu nhìn về phía Yến Nguyệt, ủy khuất đến mức vành mắt đỏ bừng, lại không chịu rơi lệ.

     Dương Vinh Thần nghe hắn nhắc đến Dương Vinh Hi, trong lòng đau xót.

     Tiểu Khanh lạnh lùng nhìn Yến Nguyệt. Yến Nguyệt đành phải quỳ xuống đất thỉnh phạt: "Là Yến Nguyệt quản giáo không nghiêm. Dương đại ca niệm tình Tiêu Tiêu tuổi còn nhỏ, tha thứ cho sự làm càn vô lễ của hắn, Yến Nguyệt nguyện thay hắn chịu phạt."

     Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn Yến Nguyệt, ủy khuất muốn chết. Yến Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, nhưng trong đôi mắt trong trẻo của hắn lại có ấm áp vô hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro