Chương 98: Do ngưng cựu ngấn (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt trong veo của Vũ Văn Tiêu chạm phải con ngươi đen nhánh mà thấu triệt sáng như ánh trăng trên mặt nước của Yến Nguyệt, dù chỉ trong thoáng chốc, vẫn cảm thấy như thanh phong giám thuỷ, minh nguyệt thiên y*, không khỏi ngẩn người ra đó.

*Thanh phong giám thuỷ, minh nguyệt thiên y (清风鉴水, 明月天衣): hai câu thơ trong bài Nhân nguyệt viên · Cối Kê hoài cổ (人月圆·会稽怀古) của Trương Khả Cửu (张可久). Dịch nghĩa: gió nhẹ nước trong, trăng sáng trên trời.

Yến Nguyệt đang định trách mắng Tiêu Tiêu nói chuyện không biết kiêng nể, nhưng chợt thấy hắn khẽ cau mày, nheo mắt, chỉ nhẹ nhàng ngước lên nhìn mình, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, lại dịu dàng như thế.

Mà đôi môi hơi cong lên của Tiêu Tiêu, nửa khép nửa mở, đỏ ửng trong suốt, mềm mại như nữ tử, Yến Nguyệt liền đem lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Hai người nhất thời thật sự lẳng lặng nhìn nhau một hồi, đưa tình đến không nói nên lời.

"Là Yến Nguyệt huynh sao?" Giọng nói yếu ớt của Kinh Kha ở trong khung cảnh tĩnh lặng ngược lại rõ ràng lọt vào tai. Yến Nguyệt thuận tay gõ đầu Tiêu Tiêu, nói: "Một lát lại thu thập ngươi."

Tiêu Tiêu đưa tay sờ sờ đầu, lại không cảm thấy đau nhức, chỉ là tim đập lợi hại, còn có chút khát, cúi đầu, theo Yến Nguyệt đi vào phòng Kinh Kha.

Kinh Kha dựa vào giường, ánh trăng chiếu vào căn phòng, nửa sáng nửa tối. Kinh Kha nhìn Tiêu Tiêu bước vào cảm giác như ánh sáng tràn ngập căn phòng, trên mặt hiện ra nụ cười thư thái.

Yến Nguyệt nhìn khuôn mặt trắng như bạch ngọc của Kinh Kha, trong lòng hơi kinh hãi. Lại cười đi đến trước giường, kéo cái ghế ngồi xuống: "Kinh Huynh khí sắc không tốt."

"Gọi ta Dương nhị ca đi." Kinh Kha cười, cũng không thèm để ý Yến Nguyệt tùy ý.

Yến Nguyệt đưa tay bắt mạch Kinh Kha, lông mày khẽ chau lại.

Kinh Kha toàn thân lạnh ngắt, ngay cả thở cũng có chút lực bất tòng tâm. Bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức ấm áp từ đầu ngón tay Yến Nguyệt truyền vào trong cơ thể, ngũ tạng lục phủ vốn đã đông cứng, dường như dần dần phục hồi nhiệt độ.

Kinh Kha muốn cười, bên miệng máu tươi lại chảy ra, bên trong còn có khối vụn đỏ tươi.

Vũ Văn Tiêu Tiêu cả kinh xông về phía trước, dùng tay đè lên ngực Kinh Kha, lại ấn về phía mạch đập của hắn.

"Ngũ tạng đều đã hủy, sinh cơ đã tuyệt, hết cách xoay chuyển." Kinh Kha cười, như đang giễu cợt sinh tử của người khác.

"Vì cái gì?" Vũ Văn Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Kinh Kha thì thào cười nói: "Một  kẻ như ta, bất hiếu với gia môn, bất kính với thân huynh, bất trung với chủ thượng, bất trinh với ái nhân, bất thiện với con cái, bất hữu với huynh đệ, sao còn có mặt mũi lại sống trên đời."

Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn Kinh Kha, không nói nên lời.

Kinh Kha đưa tay kéo Tiêu Tiêu qua: "Kỳ thật ta sớm đã biết ngươi là con của ta. Chỉ là Vân nhi không muốn để ta nhận, ta liền không nhận."

"Trong cuộc đời này của ta, hai mươi năm đầu, chỉ biết có đại ca. Hai mươi năm sau, chỉ biết có Vân nhi." Kinh Kha cười vui vẻ, lòng lại chua xót.

"Thế nhưng hết lần này tới lần khác hai người này đều giận ta, một mạch cũng là hai mươi năm." Kinh Kha bên miệng máu càng chảy càng nhiều, nhưng thần sắc lại rất an tường: "Bây giờ, vẫn luôn là Vân nhi tha thứ cho ta trước, đại ca cũng đã tha thứ cho ta."

Yến Nguyệt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vũ Văn Tiêu Tiêu, không khỏi có chút bất mãn với Kinh Kha: Ngươi chẳng lẽ không biết đứa nhỏ đang đứng trước mặt ngươi này cô độc đến mức nào sao? Mặc dù hắn giả vờ không quan tâm, nhưng ngươi dù sao cũng là phụ thân của hắn.

"Mang ta đến chỗ nàng đi." Kinh Kha cười nhìn Yến Nguyệt.

"Để ta chết trước mộ phần của nàng." Kinh Kha vẫn mỉm cười nhìn Yến Nguyệt, trong ánh mắt đã hiện cầu khẩn.

Đời này, điều duy nhất có thể khiến Kinh Kha cầu khẩn, chính là Mộ Dung Vân.

"Nhất định phải khiến lão đại phạt chết ta, ngươi mới cam tâm." Giọng nói của Yến Nguyệt lạnh lùng, lại nhưng không ngừng thúc giục nội lực mạnh mẽ vào trong cơ thể Kinh Kha.

Sắc mặt Kinh Kha rốt cuộc cũng có chút đỏ bừng, hắn chật vật đứng lên, Vũ Văn Tiêu Tiêu đưa tay đỡ hắn.

Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn Yến Nguyệt. Yến Nguyệt ở trong lòng thở dài, đến cùng vẫn là phụ tử, ánh mắt cầu khẩn cũng giống nhau như vậy.

"Đa tạ Yến đại ca." Vũ Văn Tiêu Tiêu đẩy cửa phòng ra, Yến Nguyệt ôm Kinh Kha, cất bước đi về phía sân, lại đột nhiên ngừng lại. Vũ Văn Tiêu Tiêu đóng cửa phòng, vừa định nói chuyện, thanh âm nhưng cũng kẹt lại trong cổ họng.

Trong sân, Dương Vinh Thần đứng chắp tay, phía sau hắn là Dương Hạo Uy cùng Tiểu Mạc cũng đang kinh ngạc.

"Muốn đi đâu?" Giọng nói của Dương Vinh Thần dường như cũng mang theo ý lạnh.

"Sư phụ đang muốn đi hướng vương gia thỉnh tội." Vũ Văn Tiêu Tiêu đánh vỡ sự im lặng, trấn định thản nhiên nói dối.

Dương Vinh Thần nghe Vũ Văn Tiêu Tiêu nói vậy, tâm tình vốn đã không vui vẻ gì càng thêm khó chịu. "Sư phụ? Vương gia?" Hắn trừng mắt nhìn Dương Vinh Hi: "Đây là hảo đồ đệ, hảo nhi tử ngươi dạy!"

Dương Vinh Hi quỳ rạp xuống đất: "Đại ca bớt giận, là Vinh Hi bỏ bê quản giáo."

Vũ Văn Tiêu Tiêu còn chưa kịp mở miệng, Yến Nguyệt đã một chân đá vào khuỷu chân hắn: "Không có quy củ, còn không thỉnh an đại bá ngươi."

Yến Nguyệt một chân này lực đạo xảo diệu, Vũ Văn Tiêu Tiêu vừa nói một câu "Yến đại ca", đã "bịch" một tiếng, bị đá quỳ xuống đất.

Dương Vinh Thần nhìn Yến Nguyệt, biết là hắn giở trò, cũng không để ý tới hắn, lạnh lùng nói với Dương Vinh Hi: "Ngươi muốn làm gì?"

Dương Vinh Hi do dự một chút, "bốp" một tiếng, Dương Vinh Thần dùng một cái tát vang dội trực tiếp đem đánh hắn ngã trên mặt đất: "Ngươi còn dám gạt ta."

Dương Vinh Hi ngã xuống đất, giãy dụa bò lên, Dương Vinh Thần đã lại đạp một chân tới, Dương Vinh Hi như cái bao cát, lăn xa mấy trượng mới ngừng lại được. Lại hồi lâu cũng không đứng dậy nổi, trước mắt từng đợt biến đen, trái tim dường như cũng không còn hơi ấm.

Vũ Văn Tiêu Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn Dương Vinh Thần, đi tới đỡ Dương Vinh Hi dậy, thấy sắc mặt phụ thân trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, máu tươi bên mép chảy ròng ròng, đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.

Dương Vinh Thần vẫn cả giận nói: "Ngươi còn dám cùng ta giả chết, những năm này, ngươi ở trên giang hồ lẫn lộn như thế, mặt mũi Dương gia đều bị ngươi làm mất hết." Nói xong, lại muốn đi đấm đá đệ đệ.

Hạo Uy vội vàng quỳ đến trước mặt phụ thân, nói: "Phụ thân bớt giận, nhị thúc bây giờ không chịu nổi trách phạt như vậy."

"Ngươi cút ngay cho ta!" Dương Vinh Thần đá Hạo Uy sang một bên: "Lão tử đang dạy dỗ đệ đệ, còn chưa đến lượt ngươi khoa tay múa chân."

Dương Vinh Hi dưới sự xoa bóp của Yến Nguyệt, rốt cuộc cũng thở ra được một hơi, chật vật nói: "Đại ca, là Vinh Hi bất tài."

Dương Vinh Thần nhìn đệ đệ mặt như giấy vàng, trong lòng cũng có chút đau đớn. Nhưng lại bị một cơn lửa giận thiêu đến càng thêm khó chịu.

Dương Vinh Hi đổi tên thành Kinh Kha đảm nhiệm chức tôn sứ của Tỷ Muội Cung chỉ là chuyện hai ba năm gần đây. Tỷ Muội Cung làm việc mặc dù tàn nhẫn, nhưng dù sao vẫn còn trong thời kỳ hoạt động bí mật, hành vi diệt trừ đối lập, đàn áp thôn tính những bang phái thế lực khác trên giang hồ cũng còn phải thu liễm, vì vậy người bị thương dưới tay Kinh Kha cũng không nhiều.

Hơn nữa theo như Tiểu Khanh kiểm chứng, Dương Vinh Hi còn lợi dụng quyền lực trong tay bảo vệ không ít người tốt. Nhưng điều khiến Dương Vinh Thần không  ngờ đến chính là, Dương Vinh Hi vậy mà đời tư lại sa đọa đến tình trạng như thế.

Trừ cùng Mộ Dung Vân lần lượt có hai cốt nhục là Vũ Văn Tiêu Tiêu cùng Vũ Văn Uyển Nhiên, vậy mà còn dính dáng đến Nguyễn Đinh Đinh và Thanh Bích Cung chủ, hệt như Uyển Nhiên nói "Nữ nhi của Tôn sứ đại nhân lại không chỉ có một."

Dương Vinh Thần đau lòng, đệ tử Dương gia thế mà lại có một kẻ bất tài như thế, mà kẻ này lại là đệ đệ duy nhất hắn từ nhỏ đã ký thác kỳ vọng.

"Vinh Hi biết mình nghiệp chướng nặng nề, tội không thể tha." Dương Vinh Hi dập đầu: "Hôm nay đại ca cho phép Vinh Hi quay về Dương gia, khoan thứ đệ như thế, Vinh Hi thật sự rất sợ hãi và xấu hổ." Dương Vinh Hi gần như khóc không thành tiếng, một ngụm máu tươi lại phun ra, người lại ngất đi.

Dương Vinh Thần hậm hực dậm chân, rốt cuộc vẫn dời bước đến trước mặt đệ đệ, nhìn Dương Vinh Hi khí tức yếu ớt, mới giật mình, dường như đệ đệ có thể thật sự sẽ rời xa mình.

Yến Nguyệt khẽ cau mày, nội lực không ngừng rót vào cơ thể Dương Vinh Hi. Dương Vinh Hi phun một ngụm máu tươi, rốt cuộc lại mở mắt ra. Ánh mắt tan rã, lại tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì, thì thào gọi: "Ca ca."

Trái tim Dương Vinh Thần run lên, nhưng hắn chỉ nắm chặt quyền đứng. Yến Nguyệt ở trong lòng hừ một tiếng, bỗng nhiên đem thân thể Dương Vinh Hi thuận tay đẩy ra.

Vũ Văn Tiêu Tiêu đang muốn đi đỡ, lại bị Yến Nguyệt giữ chặt. Dương Vinh Thần rốt cuộc trước khi thân thể đệ đệ rơi xuống đất, ôm hắn vào trong ngực. Cơ thể Đệ đệ vậy mà lại gầy yếu như vậy, lạnh lẽo như vậy. Trong lúc kinh hoảng, hắn vuốt ve cánh tay của đệ đệ, vẫn lạnh lẽo bức người, mạch đập như có như không.

"Vinh Hi, ngươi..." Dương Vinh Thần nhìn đệ đệ trong lòng, tim từng đợt đau xót.

"Ca, những năm này Vinh Hi chưa từng ở trước mặt ca phụng dưỡng, còn phiền ca thương tâm thất vọng, đều là Vinh Hi không tốt. Chuyện này không liên quan gì đến Vân nhi, ca đừng trách nàng ấy."

Dương Vinh Thần nhìn đệ đệ, không nói gì, nếu như không có nữ tử trên Mộ Dung Vân kia...

"Vinh Hi bất hiếu, còn muốn cầu ca đồng ý một chuyện." Ánh mắt rụt rè nhưng đầy hy vọng của Dương Vinh Hi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đại ca: "Để Hi nhi cùng Vân nhi chôn chung một chỗ đi."

"Không cho phép, không cho phép, không cho phép..." Dương Vinh Thần ôm lấy đệ đệ, trong lòng có ngàn vạn cái không cho phép, đều nghẹn ở cổ họng, không cách nào nói ra được. Chỉ sợ mình nói thêm một chữ nữa, đệ đệ sẽ cứ như vậy mà đi.

Ánh sáng hy vọng trong mắt Dương Vinh Hi dần dần yếu đi. Chậm rãi rũ mắt xuống.

Mơ hồ trông thấy Vân nhi đứng dưới gốc liễu kia: "Ta tên Mộ Dung Vân. Ngươi đã cứu mạng ta, ngày sau ta sẽ khiến ngươi chết trong tay ta."

Vân nhi nhẹ nhàng kéo rơi quần áo trên người, dùng tay nâng cằm mình lên: "Dương Vinh Hi, vì sao, ngươi muốn xuất hiện, lại xuất hiện muộn như vậy."

Đèn hoa sáng lên, tiếng cười ồn ào náo động chợt xa chợt gần truyền vào trong tai. Tiếng chúc mừng hôn lễ bốn phía bị ngăn cách bởi những lớp vải lụa mềm mại. Dương Vinh Hi một thân vết máu, người đầy vết roi, mới từ trong nhà trốn ra, sắc mặt tái nhợt, lại không ảnh hưởng hắn rót một chén lớn rượu màu hổ phách vào miệng.

Bốn năm nữ tử trang điểm lộng lẫy, y phục nửa hở, dựa sát vào nhau vây quanh hắn, mập mờ làm càn trêu chọc. Mà trong mắt của hắn, cũng chỉ có nữ tử ngồi ở trước mặt hắn kia, Mộ Dung Vân trần nửa vai, nùng trang diễm mạt*, ăn mặc như một mạt lưu quan kỹ, đàn một cây đàn tam huyền, giai điệu ôn nhu phát ra từ đôi môi đỏ mọng của nàng: "Trái tim ta đau như dao khoét, sáng cũng đau, chiều cũng đau. Sầu vương trên lông mày, trái cũng vương, phải cũng vương. Giấc mộng đẹp ngắn ngủi, đêm thì cô đơn dài đằng đẵng. Người thương ở xa, đất rộng trời rộng, tin thưa như mưa. Đau bệnh chìm trong nguyệt khổ phong toan."

*Nùng trang diễm mạt: mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ, trang điểm cầu kì, mỹ lệ, tô son trát phấn.

Y phục tung bay như cánh hoa, nàng chậm rãi đi đến bên người Dương Vinh Hi, khẽ vuốt ve đầu của hắn, lông mày của hắn, mắt của hắn, môi của hắn, vết thương rỉ máu trên ngực của hắn, thì thầm hát:

"Liền tựa như ngươi cùng ta, tán cũng gian nan, tụ cũng gian nan. Nếu có thể sớm sớm chiều chiều bầu bạn, tất không ở nhân gian này."

"Vân nhi, bây giờ ta rốt cuộc muốn cùng ngươi sớm sớm chiều chiều bầu bạn. Có hay không ở nhân gian, thì có gì quan trọng." Dương Vinh Hi nhìn thấy dưới gốc cây liễu kia, Mộ Dung Vân rốt cuộc xoay người qua, đi tới, kéo tay hắn: "Vậy chúng ta đi thôi."

Dương Vinh Thần rốt cuộc chậm rãi buông lỏng tay, đặt Dương Vinh Hi xuống đất, xoay người rời đi: "Chôn cất đi."

Hắn cuối cùng cũng cho phép Dương Vinh Hi chôn cất cùng Mộ Dung Vân.

...

Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn ngôi mộ mới trước mặt, bên trong an táng chính là phụ mẫu của hắn. Trong trí nhớ, nương đối với mình luôn là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không yêu thương giống như đối xử với Uyển Nhiên, lãnh đạm mà xa cách.

Ấn tượng cuối cùng về nương, chính là nàng vì bức bách phụ thân mà đâm vào ngực mình một kiếm kia. Nhưng mình cũng không oán hận. Cả phụ thân cũng không quan tâm mấy ngày nay Yến Nguyệt đại ca hao phí tâm lực thay hắn chữa thương thế nào, nương theo đó mà tự đoạn toàn bộ tâm mạch, chỉ là bởi vì hắn bây giờ không còn gì để lo lắng.

Hai mươi năm đầu chỉ có đại ca, hai mươi năm sau chỉ có nương. Nương đi, đại ca cũng tha thứ cho hắn, hắn liền yên tâm thoải mái rời đi. Vũ Văn Tiêu Tiêu cười khổ: Cả đời này của phụ thân sống ngược lại là đơn giản.

Yến Nguyệt đá đá Vũ Văn Tiêu Tiêu, Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn Yến Nguyệt: Làm gì?

"Không dập đầu một cái với phụ mẫu ngươi sao?"

Vũ Văn Tiêu Tiêu cười: "Bọn họ không cần."

Yến Nguyệt nhíu mày.

Vũ Văn Tiêu Tiêu quỳ xuống dập đầu, không có thành ý, chỉ là không muốn khiêu khích Yến Nguyệt. Yến đại ca vì mình mà không ít chịu sự tức giận của Phó Tiểu Khanh.

"Yến đại ca. Ngươi phải về Quan Ngoại rồi sao?"

"Đúng vậy." Yến Nguyệt cùng Vũ Văn Tiêu Tiêu sóng vai đi dưới ánh trăng.

"Mang ta đi đi."

"... Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro