Chương 97: Do ngưng cựu ngấn* (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Do ngưng cựu ngấn (犹凝旧痕): vẫn giữ lại những dấu vết cũ, vẫn bám vào những dấu vết cũ. Cụm từ này thường được sử dụng để miêu tả việc giữ lại quá khứ, không chấp nhận sự thay đổi, hoặc bám vào những trải nghiệm cũ.

"Ngươi ở Quan Ngoại làm những chuyện này, ta cũng không tính nhiều, một ngàn, ngươi hài lòng không?"

Nghe lão đại tuyên án, Yến Nguyệt nhịn không được run rẩy một chút. Một ngàn đằng trượng, là đau đớn như thế nào.

"Dạ. Phiền sư huynh dạy dỗ." Yến Nguyệt thật vất vả khắc chế run rẩy, nâng ổn đằng trượng.

Tiểu Khanh tiếp đằng trượng, cũng không có lập tức đánh, chỉ là nhìn kỹ Yến Nguyệt: "Ngươi cho rằng mình có thể chịu được một ngàn lần gia pháp này sao?"

Yến Nguyệt cụp mắt xuống: "Tiểu đệ không dám không chịu."

Tiểu Khanh hừ một tiếng, nói: "Ta mặc dù rất muốn đánh ngươi đủ một ngàn roi này, chẳng qua ngươi cũng đến lúc nên về Quan Ngoại rồi, nếu là đánh cho ngươi nửa tháng không rời giường nổi, ngược lại sẽ rất chậm trễ hành trình. Vì vậy, hôm nay ta chỉ đánh ngươi một trăm roi."

Lão đại cũng có lúc khai ân như vậy? Yến Nguyệt ở trong lòng rất nghi ngờ.

"Còn lại, sau khi ngươi trở lại Quan Ngoại, tự phạt, mỗi ngày hai mươi roi."

Yến Nguyệt biết ngay để lão đại phạt thiếu một chút cũng là không thể. Cúi đầu xác nhận.

"Phạt xong hai mươi roi, lại quỳ thêm một canh giờ tính làm lợi tức."

Yến Nguyệt cười khổ. Không ở bên người lão đại, cũng phải mỗi ngày đều ăn roi qua ngày. Cung kính xác nhận, quỳ càng thẳng tắp.

"Nếu như vậy, ngươi còn có tinh lực đi lẫn vào thị thị phi phi Quan Ngoại, còn dám đi làm cao thủ thần bí Hoán Huyết Du Long gì đó, tiểu huynh cũng chỉ có thể nói tiếng bội phục."

Tiểu Khanh thở dài. Ai, cái này gọi là ngoài tầm tay với a, sư phụ phạt Yến Nguyệt đi Quan Ngoại chăn ngựa, lại để hắn hưởng thụ được niềm vui thú không bị ràng buộc.

"Yến Nguyệt không dám."

Tiểu Khanh lạnh nhạt nói: "Ngươi có dám hay không, tự mình cân nhắc. Nhớ kỹ còn có cái gọi là tính sổ sau." Lúc này mới tới lượt hạ đằng trượng, nói: "Một trăm roi này, ngươi cẩn thận chịu trước đi."

Yến Nguyệt biết chạy không thoát trận đòn này, đưa tay đi cởi trường sam, Tiểu Khanh lại dùng đằng trượng điểm nhẹ vào tay hắn: "Không cần cởi trường sam, trực tiếp cởi tiểu y đi."

Yến Nguyệt cảm thấy như máu trong người đều dồn hết lên mặt. Một trăm roi này không lẽ lão đại đều muốn đánh vào mông mình.

Làm sao, ta cho phép ngươi trả góp, ngươi dù sao cũng phải giao ra chút lợi tức chứ. Tiểu Khanh dùng đằng trượng điểm án thư bên cạnh mình một cái, chờ Yến Nguyệt tự bày tư thế.

Trượng mông có tư thế đặc thù. Cần thân trên nằm sấp trên điều án hoặc trác án, vừa vặn nâng mông lên. Đương nhiên, quỳ rạp trên đất cũng được, chỉ là tư thế kia càng quá khó coi, Tiểu Khanh từ sau mười lăm tuổi, liền không lại trách phạt các sư đệ như thế nữa.

Bất quá, có đôi khi trong lúc phạt đòn, nếu là chọc hắn đánh cho bốc hoả, cũng có thể sẽ tùy thời đá ngươi nằm sấp đánh đòn, cũng không yêu cầu tư thế nghiêm khắc như vậy.

Yến Nguyệt dùng ánh mắt cầu xin nhìn lão đại, cắn môi do dự.

Tiểu Khanh lại thấm đằng trượng ở trong nước thêm một chút, nói: "Sao, ngươi muốn quỳ chịu?" Còn không đợi lời nói của Tiểu Khanh rơi xuống hết, Yến Nguyệt đã vọt người lên nhào vào trên mặt bàn, tay kéo một cái, quần cùng tiểu y đều tuột đến đầu gối.

Cặp mông đẹp đẽ, hoàn mỹ, có chút tím bầm, không che lại chút nào mà phô bày trong không khí. Những vết bầm tím trên mông là dấu vết do buổi sáng bị phạt để lại, có mấy chỗ đã rỉ máu.

Cái lạnh của cuối thu khiến Yến Nguyệt mặc dù cảm nhận được cái bàn gỗ trắc dưới thân mang tới từng tia từng tia lạnh lẽo, nhưng mặt lại nóng như bị lửa đốt.

Yến Nguyệt trước giờ đối với dáng người của mình vẫn luôn rất hài lòng, tay vượn eo ong, bờ mông tỉ lệ cân đối, đôi chân thon dài. Cho nên cho dù hắn vẫn luôn che mặt, người ở Quan Ngoại bị hắn khi dễ hoặc là nhận ân huệ của hắn cũng bởi vì lấy dáng người cao lớn, bóng lưng ngọc thụ lâm phong của hắn mà gọi vang xưng hào "Hoán Huyết Du Long".

Ai có thể nghĩ tới "Hoán Huyết Du Long" tung hoành Quan Ngoại, độc kỵ độc cản tám ngàn kỵ binh Hồi Hột; khinh thường sinh tử, một mình đâm liền Quan Ngoại bảy giúp tám phái ba mươi lăm vị cao thủ, bây giờ sẽ ngoan ngoãn ghé vào nơi này chờ lấy bị ăn gậy.

Thân hình cao lớn của hắn dán chặt vào mặt bàn, hai tay dùng sức nắm chặt hai bên mép bàn, thấp thỏm mà nhận mệnh chờ đợi cái đau đớn cắn xé kia ập đến.

Dường như kể từ khi mình bước vào địa giới Giang Nam, bản tử này lại luôn là bất ly thân, Yến Nguyệt ở trong lòng cười khổ. Không được mấy ngày trên người không có vết thương. Khác biệt cũng chỉ là ở trong đêm liệu sẽ đau đến mức không cách nào ngủ say hay còn có thể nằm sấp chìm vào giấc ngủ mà thôi.

"Bốp" một tiếng, mặc dù là trong dự liệu, cơn đau rõ ràng vẫn khiến Yến Nguyệt vô thức nắm chặt mép bàn. Yến Nguyệt không dám cắn môi, cũng không dám rên rỉ, càng không dám cử động, chỉ đem đau đớn phẩm vị ở giữa cổ họng, lại nuốt về trong bụng, mặc cho đau đớn quanh quẩn trong đầu.

Âm thanh "bốp bốp" liên tục và thanh thúy, Tiểu Khanh cho dù là lúc huy động đằng trượng đánh người, trên mặt cũng không có chút vẻ hung ác dữ tợn nào, như thể chỉ đang luyện một loại võ công gọi là "Phạt đòn", sắc mặt bình thản, thong dong bình tĩnh.

Không biết qua bao lâu, đằng trượng trong tay Tiểu Khanh cuối cùng cũng không rơi xuống nữa. Đầu Yến Nguyệt có chút choáng váng, trên hàng lông mày rậm cùng lông mi thật dài óng ánh những giọt nước, không biết là mồ hôi hay là nước mắt, tóm lại chảy vào trong miệng, là mặn mặn.

Yến Nguyệt lại chờ một hồi, rốt cuộc nghe được tiếng đằng trượng bị ném vào thùng trúc bên cạnh. Hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nói: "Tạ sư huynh dạy dỗ." Buông lỏng tay, người trượt xuống dưới bàn.

Cái mông đau nhức khiến hắn gần như không dám hít thở. Vẫn lại quy củ quỳ tốt. Lúc duỗi thẳng thắt lưng, tự nhiên kéo theo vết thương, mồ hôi lạnh lại một lần nữa thấm ướt trường sam. Những giọt nước trên đỉnh trán nhẹ nhàng nhỏ xuống đất.

Ấn theo quy củ trong nhà, chịu đòn xong phải quỳ phạt, ở trong lúc đau đớn nhất tỉnh lại suy ngẫm về sai lầm của mình, ký ức mới có thể khắc sâu.

"Sau khi trở về Quan Ngoại, nếu ngươi còn dám tùy ý uống rượu, tùy tiện làm hại mạng người, ta liền kéo ngươi đến dưới cửa thuỳ hoa* đánh." Tiểu Khanh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Yến Nguyệt, nâng cằm Yến Nguyệt lên: "Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nhớ kỹ rồi?"

*Cửa thuỳ hoa (垂花门): cửa núm tua (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)

Yến Nguyệt cụp mắt xuống, đáp: "Dạ. Yến Nguyệt không dám." Do dự một chút, lại nói: "Thật xin lỗi, sư huynh."

"Cút ra ngoài đi." Tiểu Khanh xoay người sang chỗ khác.

Yến Nguyệt lên tiếng, thầm hít vào một hơi, chỉnh trang lại quần áo xong, lại khom người thi lễ một cái, mới rời khỏi phòng.

Nếu Yến Kiệt biết Yến Nguyệt sư huynh bị lão đại đánh cái mông, không những không phản kháng chút nào, còn cụp mi rũ mắt ngoan ngoãn nhận sai, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.

...

Vũ Văn Tiêu Tiêu vung kiếm chém về phía bắp chân của Lãnh Tiểu Y. Lãnh Tiểu Y vốn có thể tránh được. Nhưng ngay lúc nàng ngoái đầu nhìn, liền thấy thiếu niên anh tuấn được ánh trăng chiếu rọi trên nóc nhà đối diện. Trong lúc thất thần, một kiếm kia đã đến đầu gối.

Yến Kiệt không ngờ lại xảy ra loại tình huống này, hắn thấy rõ một kiếm kia, nhưng hắn lại ở rất xa, vừa nói một tiếng "cẩn thận", người đã như tên rời dây, lao về phía hai người.

"Keng" một tiếng, kiếm trong tay Vũ Văn Tiêu Tiêu gần như bị đánh bay, người Lãnh Tiểu Y cũng bị kéo vào vòng tay của Yến Nguyệt. Một khắc nguy hiểm, lại là một đồng tiền, phát sau mà đến trước, cứu chân của Lãnh Tiểu Y.

Yến Nguyệt một thân lam y, thoắt một cái đã đến trước mặt.

"Sư huynh."

"Yến đại ca."

Yến Kiệt cùng Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn nhau, trong giọng nói không hẹn mà cùng có chút run rẩy.

Hiếm khi thấy được Yến Nguyệt lạnh mặt. Vũ Văn Tiêu Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Yến Nguyệt, so với ánh trăng còn lạnh hơn, cả người dường như cũng đang toát ra một luồng khí lạnh.

Yến Kiệt xưa nay đều rất dám không biết lớn nhỏ với vị sư huynh này. Nhưng nếu Yến Nguyệt sầm mặt xuống, hắn cũng vẫn sợ hãi đến run rẩy.

"Ngươi làm việc như vậy sao?" Yến Nguyệt lạnh lùng hỏi Yến Kiệt.

"Yến Kiệt chủ quan, thỉnh sư huynh trách phạt." Yến Kiệt quỳ xuống đáp lời. Nếu Yến Nguyệt không kịp thời đuổi tới, Lãnh Tiểu Y nhất định đã bị thương dưới kiếm của Vũ Văn Tiêu Tiêu.

"Đưa Lãnh cô nương về phòng rồi về phòng quỳ đi." Yến Nguyệt lạnh lùng phân phó.

Yến Kiệt cung kính xác nhận, đứng dậy, không dám nhìn Yến Nguyệt, chỉ đưa tay mời Lãnh Tiểu Y trở về phòng.

"Ta không sao." Lãnh Tiểu Y nhìn Yến Nguyệt, trong lòng cũng có một chút e ngại, muốn cầu xin cho Yến Kiệt, lại cũng không dám mở miệng. Đành phải theo Yến Kiệt rời đi.

Vũ Văn Tiêu Tiêu nhất thời cũng ngây ra đó, hồi lâu mới nói: "Yến đại ca, thật xin lỗi." Hắn cũng không biết vì sao muốn xin lỗi, chỉ là bất giác liền nói ra.

Yến Nguyệt lại vẫn lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Vị Lãnh cô nương này nếu đã có thể ở lại, chính là khách của Phó gia, ngươi lại dám tổn thương nàng, trong mắt ngươi còn có chút phép tắc nào sao?"

Vũ Văn Tiêu Tiêu ở trong lòng không khỏi vì vậy mà bực mình, dã nha đầu kia thì có chỗ nào tốt, chỉ vì mình suýt thì đả thương nàng, Yến đại ca phạt Yến Kiệt còn chưa đủ, còn muốn phạt mình sao.

Hơn nữa, chỉ là một người ngoài vừa mới gặp, lỡ làm bị thương thì sao? Bản thân ngươi còn không phải động một tí liền lấy mạng người ta sao, ta chẳng qua chỉ muốn phế một cái chân của nàng, ngươi có đến mức nổi giận như vậy không? Vũ Văn Tiêu Tiêu cũng tức giận, nhưng hắn không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn Yến Nguyệt.

Lãnh Tiểu Y chẳng qua chỉ là một nha đầu mới quen biết, nhưng ngươi không thể làm tổn thương nàng.

Vì cái gì?

Cũng bởi vì quan hệ của Lãnh gia cùng Phó gia.

Bởi vì Phó Long Thành gọi phụ thân của Lãnh Tiểu Y một tiếng biểu ca. Mặc dù hai nhà cơ bản không thân thiết lắm, nhưng quan hệ vẫn còn đó. Ai bảo cô nãi nãi của Phó Long Thành trùng hợp lại là thái nãi nãi của Lãnh Tiểu Y.

(Phụ thân của Phó Long Thành tên Phó Thanh Thư, phụ thân của Phó Thanh Thư tên Phó Hoài. Phó Hoài còn có một tỷ tỷ lớn hơn hắn mười tuổi, tên Phó Hoài Ngọc. Gả đến Lãnh gia, chính là Phó Hoài Ngọc)

Đương nhiên, đoạn nhân duyên này năm đó không được Phó Lãnh hai nhà xem trọng, nhưng lại hết lần này tới lần khác không làm gì được hai người toàn tâm toàn ý muốn ở bên nhau kia.

Người cứng rắn nhất ở đây đương nhiên là tỷ tỷ Phó Hoài Ngọc của Phó Hoài, nếu ngươi đã không nhận tỷ phu này, ta cũng không nhận ngươi là đệ đệ. Hơn nữa, ta sẽ không bao giờ bước chân vào Phó gia ngươi nửa bước, cũng không cho phép người của Phó gia ngươi đến Lãnh gia ta.

Cho nên bọn người Phó Thanh Thư cũng chỉ là nghe nói có một người cô cô như vậy, chứ chưa bao giờ gặp mặt. Nhưng Phó Hoài dù sao cũng nhớ nhung tỷ tỷ duy nhất này, càng về già càng hối hận vì lúc trước đã cố chấp, để tỷ tỷ bị ủy khuất.

Cho nên mới lệnh đệ tử Phó gia phải khiêm nhường với người của Lãnh gia, định ra quy củ nếu đệ tử  Phó gia tổn thương đệ tử của Lãnh gia, tất sẽ bị phạt nặng.

Phó Long Thành cũng từ chỗ phụ thân nghe nói có một cô nãi nãi gả đến Lãnh gia. Lúc hắn mới bước vào giang hồ, đã từng muốn đi thỉnh an cô nãi nãi.

Nhưng Phó Hoài Ngọc vẫn không cách nào quên chuyện đã xảy ra khi còn trẻ, tính tình lại vẫn nóng nảy như xưa, kiên quyết không gặp người của Phó gia, cũng không cho phép người của Phó gia lại bước vào sơn trang Lãnh gia một bước.

Khi Phó Long Thành tiếp quản Phó gia, gia chủ Lãnh gia cũng đổi thành phụ thân của Lãnh Tiểu Y, Lãnh Đông.

Lãnh Đông lúc còn trẻ từng gặp Phó Long Thành trên giang hồ. Đối biểu đệ này cực kỳ kính nể. Mặc dù không dám vi phạm quy củ nãi nãi định ra, Phó Lãnh hai nhà cũng không qua lại, nhưng vẫn viết một lá thư cho Phó Long Thành, thỉnh đệ tử Phó gia ở Giang Nam chiếu cố nữ nhi rời nhà trốn đi, loại chuyện nhờ vả này, vẫn là rất tự nhiên.

Phó Long Thành đương nhiên cũng nghĩa bất dung từ. Lãnh Tiểu Y người còn chưa tới, mệnh lệnh của Phó Long Thành đã truyền đến trong tay Tiểu Khanh. Lệnh Tiểu Khanh nếu nhìn thấy Lãnh Tiểu Y, nhất định phải trông nom cẩn thận, đem nha đầu này không chút tổn hại giao cho Lãnh Tiểu Miên.

Nhiệm vụ này, Tiểu Khanh đã giao cho Yến Nguyệt. Cho nên Yến Nguyệt đặc biệt giao phó Yến Kiệt, chăm sóc Lãnh Tiểu Y.

Nhưng chân của Lãnh Tiểu Y suýt chút nữa đã bị người ngay dưới mắt chặt mất, mà người này lại là Vũ Văn Tiêu Tiêu bối phận thấp hơn một đời.

Cho nên, Yến Nguyệt tức giận Yến Kiệt làm việc lơ là, tức giận  Vũ Văn Tiêu Tiêu không hiểu quy củ. Hơn nữa, hắn mới vừa ở chỗ lão đại chịu một trận đòn ác liệt, cả thuốc còn chưa kịp bôi.

Bây giờ trong lòng Yến Nguyệt vẫn còn có chút sợ hãi, nếu hắn đến chậm một bước, một kiếm kia của Vũ Văn Tiêu Tiêu đã chặt đứt chân Lãnh Tiểu Y. Yến Nguyệt quả thật không dám tưởng tượng lão đại sau khi biết chuyện này sẽ tức giận đến thế nào.

Vũ Văn Tiêu Tiêu buồn bực. Sư phụ thành phụ thân, hắn cũng không có cảm xúc quá lớn, nhưng sau khi nhận phụ thân, bối phận liền hung hăng rơi xuống một bậc, khỏi phải nói đến Phó Tiểu Khanh đáng ghét kia đã thành Phó thúc thúc, Yến đại ca cũng phải đổi giọng gọi Yến thúc thúc, Lãnh Tiểu Y điên như hoa si này cũng thành cô cô rồi?

Khó trách Vũ Văn Uyển Nhiên lại đoạt trước một bước tuyên bố vẫn là họ Vũ Văn mà không muốn nhận tổ tông Dương gia.

Dương Hạo Tiêu, nghĩ đến cái tên Yến Nguyệt từng tự đặt cho mình, Vũ Văn Tiêu Tiêu đã cảm thấy sau gáy ớn lạnh.

Cho nên hắn không lo được đến cơn giận của Yến Nguyệt, thành khẩn mà kiên quyết nói: "Yến đại ca, ta không muốn họ Dương, ta vẫn họ Vũ Văn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro