Chương 96: Lâm hạ phong tư (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiểu Mạc bế Ngọc Tường vào phòng. Nước mắt của Ngọc Tường đã làm ướt nhẹp vạt áo Tiểu Mạc.

     Tiểu Mạc biết hắn ủy khuất, liền dỗ dành: "Ngọc Tường đừng khóc, sư huynh giúp ngươi bôi thuốc."

     Ngọc Tường nức nở nói: "Ta không muốn Tử Liên Lộ."

     Tiểu Mạc cố nhịn cười nói: "Nhanh, đừng tùy hứng. Dùng Tử Liên Lộ vết thương sẽ nhanh lành hơn." Nhìn khuôn mặt nhỏ tím xanh sưng tấy của Ngọc Tường: "Ngươi không muốn để lại sẹo trên mặt chứ."

     Nước mắt Ngọc Tường lại rơi, nước mắt mặn mặn lướt qua má, đau nhói không chịu nổi.

     "Để lại sẹo cũng không sợ. Sư huynh đừng cho ta dùng Tử Liên Lộ." Ngọc Tường kéo tay Tiểu Mạc.

     Tiểu Mạc thở dài, nói: "Được rồi, lần này không dùng. Nhưng ngươi không được khóc nữa, đã lớn như vậy rồi, còn khóc mãi không ngừng, đẹp không."

     Ngọc Tường "dạ" một tiếng, ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường chờ Tiểu Mạc bôi thuốc.

     Yến Kiệt cùng Ngọc Linh đã mang nước nóng vào, Tiểu Mạc cố gắng thật nhẹ nhàng, lau sạch vết thương trên lưng và mông cho Ngọc Tường, sau đó bôi thuốc.

     Ngọc Linh nhẹ nhàng kéo tay Ngọc Tường qua, đau đến khiến Ngọc Tường hít sâu một hơi. Ngọc Linh nhẹ nhàng giúp hắn ấn huyệt trên cánh tay, mỉm cười nói: "Khó trách lần này Ngọc Tường ủy khuất như vậy, ở trước mặt nữ nhân lại bị lão đại cởi quần đánh đòn."

     Tiểu Mạc trừng mắt nhìn Ngọc Linh, Ngọc Linh sợ đến mức khẽ run lên, trên tay vô thức dùng lực, đau đến khiến Ngọc Tường "a" một tiếng, lại lệ rơi đầy mặt.

     Yến Kiệt vội nói: "Tiểu sư huynh đừng khóc, Vũ Văn Uyển Nhiên kia cái gì cũng không nhìn thấy. Nàng đã sớm xoay người sang chỗ khác."

     Tiểu Mạc giơ chân đá Yến Kiệt một cái. Yến Kiệt nhịn cười, xoa chân lui sang một bên.

     "Đệ tử thế gia đều phải cởi y phục chịu phạt, Vũ Văn cô nương xuất thân từ thế gia, nàng chắc hẳn sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc. Ngọc Tường không cần để trong lòng." Tiểu Mạc an ủi Ngọc Tường.

     "Không phải, " Ngọc Tường nói với giọng nức nở: "Ngọc bội của ta, mới nãy bị Uyển Nhiên túm đi rồi."

     Ngọc Linh, Yến Kiệt, Tiểu Mạc nhất thời đều ngây ra một lúc. Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

     Ngọc Tường cố chịu đau, quay đầu lại hỏi: "Phải làm sao bây giờ?"

     Ngọc Linh, Yến Kiệt, Tiểu Mạc ba khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, ở dưới ánh đèn dìu dịu, đều bởi vì cố nhịn cười, mà càng lộ ra ánh mắt lấp lánh, tinh thần phấn chấn.

     ...

     Nửa đêm canh ba. Lãnh Tiểu Y xách kiếm lên, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Đứng trước cửa do dự một chút, rồi rón rén đi về phía hậu viện.

     Trên nóc nhà đối diện, Yến Kiệt đang mỉm cười lẳng lặng nhìn chăm chú lên nàng.

     Lãnh Tiểu Y cẩn thận từng li từng tí đi đến phòng chữ Địa số ba, nhẹ giọng mà mười phần rõ ràng hô: "Vũ Văn Tiêu Tiêu, Vũ Văn Tiêu Tiêu."

     Vũ Văn Tiêu Tiêu cởi áo ngoài nằm trên giường nhìn nóc nhà. Trong lòng rất loạn. Người hắn lo lắng cũng không phải là Kinh Kha, mà là Vũ Văn Kính. Nghe nói Vũ Văn Kính thật sớm đã bị nương giết chết lúc Uyển Nhiên trăm ngày tuổi. Vậy nam nhân này chính là nương tìm đến giả mạo.

     Thế nhưng vô luận hắn là ai, lúc hắn thanh tỉnh, sự yêu thương của hắn dành cho mình lại là thật, thậm có còn thương mình hơn cả Kinh Kha. Kinh Kha đối với mình mặc dù có ân truyền dạy, nhưng ở giữa cũng không hề có tình cảm phụ tử sư đồ, ngoài Yến đại ca ra, người mình luôn gọi là phụ thân này kỳ thật là người cho mình nhiều tình yêu thương nhất.

     Nhớ tới Yến Nguyệt, Vũ Văn Tiêu Tiêu càng là trằn trọc. Mỗi một câu Yến Nguyệt nói dường như cũng đủ để hắn hồi tưởng ba lần. Yến Nguyệt có tốt với mình không, cũng không có chỗ gì đặc biệt nha, còn giống như đã từng đánh mình, nhưng là vì cái gì nhớ tới người tốt với mình, liền sẽ nghĩ đến Yến Nguyệt đây.

     Vũ Văn Tiêu Tiêu phiền muộn. Sau đó hắn liền nghe được có người gọi tên hắn.

     "Ngươi là Vũ Văn Tiêu Tiêu sao?" Lãnh Tiểu Y nhìn thiếu niên dưới ánh trăng này, ừm, dáng dấp cũng còn kha khá, mặc dù không có khí chất như Yến Kiệt kia, nhưng cũng xem như là một hài tử xinh đẹp. Lãnh Tiểu Y gật nhẹ đầu, biểu thị hài lòng.

     "Ngươi là ai?" Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn nữ nhân trước mặt này, lạnh lùng không kiên nhẫn nói: "Ngươi gọi cái gì?"

     "Ta là ai, ngươi không cần phải để ý đến, ta chỉ là tới cứu ngươi." Lãnh Tiểu Y cũng lạnh mặt.

     "Cứu ta? Chỉ bằng ngươi sao?" Vũ Văn Tiêu Tiêu nhớ tới nữ hài hôm nay ghé vào dưới chân Yến Kiệt cùng người trước mặt này dường như có chút giống nhau: "Vả lại, ta cũng không cần ngươi đến cứu."

     Vũ Văn Tiêu Tiêu mặc dù ở lại nơi này cũng không cam tâm tình nguyện, nhưng mà cũng không muốn đi. Vì cái gì sao? Vũ Văn Tiêu Tiêu lười đi nghĩ.

     "Cái này không do ngươi quyết định." Lãnh Tiểu Y tiến lên trước một bước: "Nam nhân của Lãnh Tiểu Y ta, cũng không thể trở thành tù nhân của người khác."

     Yến Kiệt suýt thì rơi khỏi nóc nhà. Thì ra nha đầu này đã có nam nhân. Ai, hận không gặp lúc chưa gả a.

     Vũ Văn Tiêu Tiêu cũng không biết là nên tức giận hay nên cười: "Vũ Văn Tiêu Tiêu ta lúc nào thì thành nam nhân của ngươi rồi? Chẳng lẽ đây là hoa si?"

     Lãnh Tiểu Y thấy Vũ Văn Tiêu Tiêu thế mà bĩu môi, tức giận đến mức suýt thì nghẹn chết: "Ta là Lãnh Tiểu Y, ngươi sẽ không nói là không biết đấy chứ?"

     Lãnh Tiểu Y? Vũ Văn Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, dường như nương từng nói qua, đại bá đã thay mình hướng Đăng Châu Lãnh Gia cầu thân, chẳng lẽ chính là nha đầu trước mặt này. Vũ Văn Tiêu Tiêu cười lạnh một tiếng, còn nói cái gì mà đại gia khuê tú danh môn thế gia, chính là cái bộ dạng này? May mà mình không có đồng ý. Lạnh lùng thốt: "Không biết."

     "Ngươi..." Lãnh Tiểu Y có chút lúng túng: "Là Vũ Văn gia các ngươi hướng phụ thân ta cầu hôn, mặc dù phụ thân ta đồng ý, ta cũng không đồng ý, người bản cô nương muốn gả chính là đại anh hùng đại hào kiệt, sao có thể gả cho thứ không biết tốt xấu như ngươi."

     "Vậy thì thật là tốt." Vũ Văn Tiêu Tiêu nói: "Chuyện cầu thân cứ xem như một trò đùa, như vậy coi như thôi."

     Lãnh Tiểu Y "xoạt" một tiếng rút kiếm: "Cho dù xem như trò đùa, cũng là bản cô nương mở lời trước. Lãnh Tiểu Y ta hiện tại chính thức thông báo với ngươi: Ngươi đã bị ta hưu."

     Yến Kiệt xem đến thích thú, trong lòng lại cao hứng: Tốt, bây giờ lại là yểu điệu thục nữ quân tử khả cầu.

     Vũ Văn Tiêu Tiêu hừ một tiếng, mặc kệ nàng, đang định xoay người đóng cửa. Lãnh Tiểu Y đã quát: "Chờ một chút. Việc tư nói xong, chúng ta nói chuyện chính sự."

     Ta thì có chuyện chính sự gì cùng ngươi đàm luận chứ. Vũ Văn Tiêu Tiêu mười phần không kiên nhẫn: "Ngươi còn muốn làm gì?"

     "Ngươi giao Long Tiểu Bát ra. Nàng là tỷ muội tốt của ta."

     "Ai là Long Tiểu Bát?" Vũ Văn Tiêu Tiêu không kiên nhẫn nhìn Lãnh Tiểu Y, một cái tên đã khó nghe, một cái tên khác cũng kỳ lạ như vậy.

     "Ngươi còn dám nói không biết." Lãnh Tiểu Y vung kiếm liền đâm: "Nàng vốn thay ta đến giáo huấn ngươi, nhưng lâu như vậy vẫn không có tin tức, nhất định là bị ngươi bắt rồi, nếu ngươi không giao người ra, ta sẽ lấy mạng ngươi."

     Vũ Văn Tiêu Tiêu đã sớm nhìn Lãnh Tiểu Y không vừa mắt, thấy Lãnh Tiểu Y ra chiêu, cũng không do dự: "Ta còn sợ nha đầu điên ngươi chắc."

     Yến Kiệt nhìn hai người tranh cao thấp, nhất thời ngược lại khó mà phân ra thắng bại, với cả đêm nay ánh trăng rất đẹp, an vị ở trên nóc nhà xem náo nhiệt cũng không tồi.

     ...

     Tiểu Mạc cùng Hạo Uy sóng vai ngồi cạnh nhau bên gốc cây trong sân, ánh trăng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của hai người.

     "Tiểu Mạc thúc." Hạo Uy gọi có chút không được tự nhiên.

     "Cô nương đó tên là Long Tiểu Bát?" Tiểu Mạc cười hỏi Hạo Uy.

     Dương Hạo Uy gật nhẹ đầu: "Thật ra ngươi cũng đã gặp qua."

     "Chính là tiểu nha đầu bốn năm trước từ trên cây rơi xuống sao?" Tiểu Mạc còn có chút ấn tượng với tiểu nha đầu gầy gò mũi tẹt, lắc rơi đầy hoa anh đào kia.

     Hạo Uy cười cười, nhớ tới Tiểu Bát nghịch ngợm lại nhu thuận kia, dường như ngay cả đầu gối quỳ sưng cũng không còn đau nhức nữa.

     Bốn năm trước, Dương Hạo Uy lần đầu gặp Tiểu Mạc, dưới ánh hoàng hôn, hoa anh đào bay khắp trời, thiếu niên kia thật anh tuấn. Phía sau hắn, nước sông cuồn cuộn, sóng xanh gợn sóng, áo trắng phần phật, cố phán thần phi*. Một khắc này, phảng phất cảnh sắc đẹp nhất thế gian đang dừng lại trước mặt mình.

*Cố phán thần phi (顾盼神飞): nhìn xung quanh với ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt phấn khởi.

     "A...Bộp!" Theo tiếng kêu thảm cùng một âm thanh lớn, một cơ thể nhỏ bé phá vỡ thời khắc yên tĩnh, một nha đầu lỗ mũi hồng hồng gầy gò khóc lớn: "Đau chết ta rồi..."

     Dương Hạo Uy nhìn nhìn khoảng cách giữa tiểu nha đầu và hắn cùng Tiểu Mạc, mình dường như cách gần hơn một chút, liền tiến lên trước một bước, đỡ tiểu nha đầu dậy: "Ngươi không sao chứ."

     "Có. Lỗ mũi của ta đã bị ngã tẹt. Lớn lên không gả đi được." Tiểu nha đầu kéo Hạo Uy, đem nước mũi cùng nước mắt cọ lên bộ quần áo sạch sẽ của Hạo Uy, khóc đến thở không ra hơi.

     "Cái mũi của nàng thật sự bị ngã tẹt sao?" Tiểu Mạc cười hỏi, chỉ có ở trước mặt Dương Hạo Uy, Tiểu Mạc mới có dạng nụ cười ranh mãnh này.

     "Là có chút tẹt." Hạo Uy cười: "Chẳng qua ở trước mặt nàng tuyệt đối không được nói, nàng có thể đuổi theo ngươi giết tới ba ngày ba đêm."

     Một năm trước, vẫn là mùa hoa anh đào, Hạo Uy đứng ở nơi Tiểu Mạc đã từng đứng, nhìn mặt nước gợn sóng. Bỗng dưng ghen tị với dòng nước chảy không bị ràng buộc, lúc quay đầu, liền trông thấy khung cảnh đẹp nhất kiếp này.

     Long Tiểu Bát một thân bạch y, mỉm cười, nhìn hắn.

     "Ta vốn còn cho rằng cuộc gặp gỡ của ngươi ta, mới là khung cảnh đẹp nhất kiếp này." Tiểu Mạc rất có cảm thán của hạ đường phụ*: "Không ngờ..."

*Hạ đường phụ (下堂妇): thời xưa chỉ nữ tử bị trượng phu bỏ hoặc từ chính phòng bị biếm làm thiếp.

     Hạo Uy cười, lại vội vàng hạ giọng, quay đầu nhìn căn phòng đã tắt đèn, giữa lông mày liền ẩn hàm ưu sầu. người trong căn phòng đó chính là người có thể chi phối vui vẻ cùng ưu sầu của hắn, là phụ thân hắn.

     Tiểu Mạc thấy hắn ngẩn người, đấm nhẹ một chút vào vai Hạo Uy. Hạo Uy lại đau đến tái mặt, cười khổ một cái.

     Tiểu Mạc thở dài: "Dương Đại Ca dường như càng nghiêm khắc."

     Hạo Uy cúi đầu không nói gì.

     Tiểu Mạc nhìn ánh trăng lạnh lẽo, giật mình chợt nhớ đến một đêm ánh trăng cũng lạnh lẽo không kém.

     ...

     Yến Nguyệt cuối cùng vẫn là ngồi, mặc dù hắn ngồi như đang ngồi trên bàn chông.

     Giấy tuyên trải trước mặt, lão đại đã liệt sẵn đề bài. Hắn phải theo yêu cầu của lão đại trong thời gian một nén hương đem đáp án của hai đề bài sau, viết ra rõ ràng.

     Đề thứ nhất: Ba năm qua ở Quan Ngoại đã làm những chuyện gì trái với quy củ.

     Đề thứ hai: Dựa vào câu trả lời của đề thứ nhất, viết ra nên chịu trách phạt như thế nào

     Bút nặng ngàn cân.

     Yến Nguyệt cầm bút, nhìn trộm sắc mặt an tĩnh của lão đại, lại nhìn đằng trượng đang ngâm ở trong nước, càng là không cách nào đặt bút.

     Hương đã cháy hơn phân nửa.

     "Nghĩ cho kỹ, viết rõ ràng. Nếu để lọt một mục nào, ta sẽ trừng phạt gấp đôi." Tiểu Khanh cực ôn hòa nhắc nhở, nghe vào tai Yến Nguyệt, lại là trần trụi uy hiếp.

     Đây rõ ràng là lão đại muốn ta tự đào hố chôn mình. Cái nào cũng là chết. Nếu không viết, đó chính là kháng mệnh bất tuân, lại mệt nhọc lão đại liệt kê từng tội trạng một, đến lúc đó chỉ sợ chết càng thảm hại hơn.

     Mắt thấy thời gian không còn nhiều, Yến Nguyệt hạ quyết tâm, hạ bút như bay.

     Tiểu Khanh chỉ là cười nhạt một tiếng.

     Nhưng mà một nén hương cháy hết, Yến Nguyệt chỉ mới vừa vặn viết xong đề thứ nhất.

     "Tiểu đệ chính là đã làm những chuyện này, lão đại muốn giáo huấn thế nào, Yến Nguyệt cũng nhận phạt. Dù sao muốn phạt thế nào, cũng là lão đại quyết định, đề thứ hai này, Yến Nguyệt không đáp cũng được." Yến Nguyệt quỳ gối trước mặt Tiểu Khanh, hai tay dâng bốn trang giấy tuyên đầy chữ cho Tiểu Khanh.

     Tiểu Khanh cũng không tức giận, cười nói: "Ngươi nói cũng đúng." Nhận lấy giấy, lại cũng không nhìn, cười nói: "Trên giấy viết cái gì, ngươi nói cho ta nghe một chút."

     Yến Nguyệt có chút buồn bực, đã bảo viết, nhưng lại không đọc, không thể làm gì khác chỉ có thể nói: "Dạ. Để tiểu đệ bẩm báo kĩ càng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro