Chương 95: Lâm hạ phong tư (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn thấy Dương đại ca đang trừng mắt nhìn mình, cười nói: "Tiểu Khanh sẽ nghiêm khắc quản thúc hắn, Dương đại ca yên tâm."

Dương Vinh Thần gật đầu: "Nghiêm khắc quản thúc đương nhiên là cần thiết, nhưng cũng không thể oan uổng đứa nhỏ kia. Hoán Huyết Du Long hành sự ở Quan Ngoại, mặc dù có bị nghi ngờ là tâm ngoan thủ lạt, nhưng rất có hiệp danh, cũng không có bình phẩm không hay khác." Dừng một chút, lại nói, "Nhất là lũ lụt ở Quan Bắc, Thiên Minh thật sự đã quyên góp mười vạn lượng, sư đệ này của ngươi ngược lại rất có lòng thương người."

Tiểu Khanh nghe Dương Vinh Thần tán dương Yến Nguyệt, mỉm cười, nói: "Nếu Dương đại ca đã đề cập đến trận lũ ở Quan Bắc, tiểu đệ có một chuyện, cũng không dám không bẩm báo."

Dương Vinh Thần thấy Tiểu Khanh tựa hồ có chút ngượng ngùng, không khỏi thắc mắc: "Sao vậy, chuyện lũ lụt ở Quan Bắc, chẳng lẽ có liên quan đến Yến Nguyệt?"

Tiểu Khanh cười nói: "Cũng có chút liên quan, nhưng liên quan lớn nhất ngược lại là đồ ngốc Yến Kiệt này."

Yến Nguyệt người ở Quan Ngoại, rất nhiều chuyện trong Thiên Minh đương nhiên được giao cho Phó minh chủ Yến Kiệt này quản lý. Thuỷ vận ở Quan Bắc vốn cũng không phát triển, nhưng Đường Năng đà chủ Thiên Minh phân đà Quan Bắc lại muốn làm ra chút thành tích ở vị trí của mình.

Trải qua một cuộc khảo sát không quá nghiêm túc tỉ mỉ, hắn trình báo kế hoạch đào một con kênh nhân tạo ở Quan Bắc. Mở kênh nhân tạo vốn là chuyện tốt, không chỉ có thể mở rộng hoạt động kinh doanh của Thiên Minh, gia tăng thu nhập, còn có thể tạo thêm việc làm, kích thích nền kinh tế địa phương phát triển thịnh vượng.

Trải qua một cuộc thẩm tra không quá nghiêm túc, Yến Kiệt phê chỉ thị đồng ý kế hoạch này, cũng lệnh Đường Năng toàn quyền phụ trách. Năm tháng sau, một con kênh nhân tạo xuyên qua núi thuận lợi khơi thông tàu thuyền. Các tờ nhật báo lớn nhỏ ở Quan Bắc cùng Kinh Thành đều đưa tin chi tiết về công trình trọng đại lợi nước lợi dân này.

Đáng tiếc không được bao lâu. Tháng thứ hai sau khi khơi thông tàu thuyền, trời đột nhiên mưa to, kéo dài hơn mười ngày vẫn không ngớt, hai bên bờ kênh bị ngập lụt, hơn vạn mẫu ruộng tốt của thôn trang bị ngâm trong một mét nước mưa, hơn mười ngày sau, nước rút. Vạn mẫu ruộng tốt không thu hoạch được một hạt nào.

Lũ lụt ở Quan Bắc khiến triều đường chấn kinh. Cũng chấn động trên dưới Thiên Minh. Mặc dù cuối cùng trận lũ lần này được xác định là do thiên tai. Nhưng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, thì phát hiện tuyến đường của kênh nhân tạo Quan Bắc có vấn đề, hóa ra kênh này vậy mà xuyên qua núi đi qua hàng vạn mẫu ruộng tốt.

Đến lúc này, trên dưới Thiên Minh thật sự khó từ tội lỗi. Đường Năng tự nhiên bị cách chức điều tra, Thiên Minh ngoài quyên tặng mười vạn lượng cho nạn dân, còn huy động một lượng lớn ngân lượng dùng để dựng đê đập.

Yến Kiệt cũng lòng mang áy náy, nghĩ trăm phương ngàn kế vụng trộm kiếm năm trăm vạn lượng bạc, quyên tặng nạn dân Quan Bắc. Mặc dù những ngân lượng này đều do Yến Kiệt mượn tay người khác quyên tặng, chẳng qua vẫn là bị Tiểu Khanh tra ra.

Dương Vinh Thần thế mới biết thì ra trận lụt ở Quan Bắc vốn lại còn có rất nhiều nội tình. Chẳng qua làm hắn kinh ngạc hơn chính là, thiếu niên hôm nay ngoan ngoãn quỳ bên cạnh Hạo Uy làm sao có thể trong thời gian ngắn kiếm ra năm trăm vạn lượng quyên góp cho vùng thiên tai. Không khỏi cau mày nói: "Hắn lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?"

Tiểu Khanh cười nói: "Bạc hàng tháng của hắn chẳng qua chỉ có mười lượng. Năm trăm vạn lượng này đến từ nơi nào, ta đương nhiên phải điều tra kỹ lưỡng. Bây giờ cơ bản đã điều tra rõ, mặc dù không thể nói là tiền của bất chính, chẳng qua lai lịch của mỗi một lượng bạc này, đều đủ để cho hắn một đòn."

Dương Vinh Thần nhìn nụ cười của Tiểu Khanh, rõ ràng không có ý trách Yến Kiệt thật, không nhịn được cười nói: "Ngươi ngược lại là rất tán thưởng chuyện hắn làm. Xem ra mấy roi kia của hắn, ngươi là chuẩn bị miễn phạt."

Tiểu Khanh cười nói: "Tiểu Khanh thật sự là tâm tư gì cũng không gạt được Dương đại ca."

Dương Vinh Thần cau mày nói: "Yến Kiệt thân là Phó minh chủ Thiên Minh, trị hạ không nghiêm, tội thất trách này, ngươi cũng không phạt sao?"

Tiểu Khanh đứng lên nói: "Dương đại ca nói phải. Yến Kiệt đúng là nên phạt. Chỉ là Tiểu Khanh cảm thấy Yến Kiệt còn quá nhỏ, khó tránh khỏi cân nhắc không chu toàn, có một số việc cũng không thể yêu cầu quá cao. Huống hồ sau khi chuyện này phát sinh, hắn đã tích cực bổ cứu, Tiểu Khanh muốn cho hắn một cơ hội, không muốn vì chuyện này mà làm cho hắn lại thêm áy náy."

Yến Kiệt đã biết sai, nếu Tiểu Khanh lại phạt nặng, chỉ sợ trong lòng Yến Kiệt càng thêm khổ sở. Tiểu Khanh sợ Yến Kiệt sẽ tự xem nhẹ mình, về sau làm việc sẽ có trói buộc.

Dương Vinh Thần nhịn không được vươn tay gõ đầu Tiểu Khanh, lại trách mắng: "Đều là ta làm hư ngươi, ngươi mới dám lắm mồm như thế."

"Vâng." Tiểu Khanh cười tủm tỉm, cũng không thèm để ý.

Nhìn Tiểu Khanh chỉ cười dâng trà, Dương Vinh Thần không khỏi cảm thán, nếu là Hạo Uy cùng Vinh Hi nghe mình trách cứ, đều đã sớm sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, không nói thêm một tiếng.

"Dương đại ca quá nghiêm khắc với nhị ca cùng Hạo Uy chất nhi, nếu đại ca đối xử với bọn hắn khoan dung được một nửa như Tiểu Khanh thì tốt rồi." Tiểu Khanh cười nói.

Dương Vinh Thần hừ một tiếng, lại trầm mặt: "Ngươi ở trước mặt sư phụ ngươi cũng có năng lực này thì mới tốt."

Tiểu Khanh đứng đắn thở dài: "Tiểu Khanh ở trước mặt sư phụ, cũng giống như Hạo Uy ở trước mặt ngài, dù có đủ loại tâm tư, lại nào dám nói ra nửa phần."

Lại dâng trà cho Dương Vinh Thần nói: "Tiểu Khanh vẫn thật may mắn, ít nhất còn có Dương đại ca cùng mấy vị sư thúc yêu thương."

"Ngươi là muốn thay hai súc sinh kia cầu tình?" Dương Vinh Thần tiếp trà, nhìn Tiểu Khanh cười, rốt cục vẫn là không nỡ giáo huấn hắn.

"Dương đại ca đến cùng là bởi vì chuyện gì mà tức giận Hạo Uy như vậy? Tiểu đệ có biết không?"

Dương Vinh Thần lãnh túc nghiêm mặt, hồi lâu mới nói: "Long Tuyền Dương gia cùng Tân An Long gia vốn có thù truyền kiếp. Hai năm trước bởi vì tranh chấp mương nước, Dương Long hai nhà càng bất hòa. Thế nhưng không ngờ tên súc sinh không biết cố gắng này hết lần này tới lần khác lại đi trêu chọc người của Long gia."

Có gì mà không được trêu chọc? Tiểu Khanh nhìn sắc mặt Dương Vinh Thần: "Hẳn là Hạo Uy trêu chọc chính là một nữ nhân?"

Dương Vinh Thần lại hừ một tiếng.

Long gia? Trong hàng tiểu bối trên giang hồ, mỹ nữ một đống lớn. Đường Tiểu Đậu, Ôn Tiểu Bảo, Long Tiểu Bát, Lãnh Tiểu Y. Hợp xưng Giang Nam tứ tiểu mỹ nữ, gần hai năm qua ở địa phận Giang Nam ngược lại rất là nổi danh.

"Long Tiểu Bát chính là người của Tân An Long gia." Tiểu Khanh gần như đã hiểu là chuyện gì.

"Đại ca đã định hôn sự cho Hạo Uy rồi?"

Dương Vinh Thần lắc đầu.

"Vị Long Tiểu Bát cô nương kia có gì không ổn sao?"

Dương Vinh Thần hơi nhíu mày, nhưng vẫn lắc đầu.

Tiểu Khanh cười cười: "Tiểu Khanh không dám nói."

Dương Vinh Thần trừng mắt nhìn Tiểu Khanh.

"Kỳ thật oan gia nên giải không nên kết." Tiểu Khanh ho nhẹ một chút: "Khổng lão phu tử cũng đã nói..." Tiểu Khanh ho hai tiếng, vẫn là nuốt trở vào.

Dương Vinh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chuyện của Hạo Uy cùng Long Tiểu Bát, ta vốn cũng không biết."

"Mãi đến khi Long Tiểu Bát rời nhà trốn đi, người của Long gia tìm tới nhà, xác định Hạo Uy dụ dỗ Long Tiểu Bát, ta mới biết tên súc sinh này vậy mà lại giấu ta kết bạn với người của Long gia."

"Chuyện lớn như thế, còn dám lừa gạt tại ta!" Dương Vinh Thần mười phần tức giận.

Tiểu Khanh cười nói: "Hạo Uy hắn chắc hẳn mười phần kính sợ Dương đại ca." Lời này mặc dù nói rất hàm súc, ngụ ý trong đó Dương Vinh Thần đương nhiên có thể hiểu rõ.

Năm đó chuyện của Vinh Hi, người của Dương gia đều biết đến, mặc dù không dám ở trước mặt Dương Vinh Thần nhắc tới, nhưng chắc hẳn Hạo Uy cũng lòng mang sợ hãi.

Dương Vinh Thần bỗng nhiên đập bàn một cái. "Chẳng lẽ, ta thật sự là một người ngang ngược vô lý sao?" Nhịn lại nhịn, rốt cuộc hỏi Tiểu Khanh. Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức hối hận.

Tiểu Khanh cẩn thận nghe ngữ khí của Dương đại ca, dường như cũng không phản đối chuyện của Dương Hạo Uy cùng Long Tiểu Bát, mà là tức giận nhi tử giấu diếm hắn chuyện lớn như vậy.

Tiểu Khanh chợt nhớ tới chuyện của Vũ Văn Uyển Nhiên cùng Ngọc Tường. Không khỏi cân nhắc xem liệu có nên bẩm báo một chút trước không.

"Dương đại ca, ngài ngủ chưa?" Trong viện bỗng nhiên truyền đến giọng nữ ngọt ngào.

Tiểu Khanh nhìn sắc mặt Dương Vinh Thần trở nên xanh xám, trong lòng thở dài: "Tiểu cô nãi nãi liều mạng này."

Vũ Văn Uyển Nhiên vào phòng, đối Dương Vinh Thần cùng Tiểu Khanh thi lễ: "Dương đại ca, Phó đại ca."

Uyển Nhiên chưa từng gọi Tiểu Khanh là thúc thúc, Tiểu Khanh cũng không có cảm thấy gì, nhưng Dương Vinh Thần từ lúc gặp mặt, liền bị Uyển Nhiên gọi vì đại bá, bây giờ bỗng nhiên thu nhỏ lại một đời, không khỏi vừa tức giận lại vừa kinh ngạc.

"Uyển Nhiên đã suy nghĩ rồi. Mặc dù tôn sứ đại nhân có thể là phụ thân của vãn bối, nhưng dù sao nương đã qua đời, cũng chưa từng giải thích với Uyển Nhiên. Uyển Nhiên phúc bạc, cũng không dám bước vào cửa lớn Dương gia. Hơn nữa, tôn sứ có rất nhiều nữ nhi, cũng không thiếu một cái nửa cái như ta."

Uyển Nhiên không để ý tới vẻ mặt của hai người, có chút xấu hổ cười nói: "Huống hồ hôn sự của ta cùng Ngọc Tường, là nương đồng ý, nếu ta kém Ngọc Tường một đời, sợ là sẽ tăng thêm rắc rối. Cho nên sau khi Uyển Nhiên cân nhắc nhiều lần, làm như vậy mặc dù đường đột, nhưng vẫn nên nói cho rõ ràng."

"Sau này Uyển Nhiên nhất định vẫn sẽ tôn kính Dương đại ca, nhưng chuyện sửa thành họ Dương này, không muốn nhắc đến nữa."

Uyển Nhiên cười ngọt ngào cáo lui.

Dương Vinh Thần nhìn Tiểu Khanh, Tiểu Khanh sợ đến mức lập tức lui lại một bước, nói: "Dương đại ca vất vả cả một ngày, tiểu đệ cáo lui trước."

"Ngươi đứng lại cho ta!" Dương Vinh Thần cả giận nói: "Chuyện ngươi giấu diếm ta, xem ra còn không chỉ là một hai cái."

"Vâng. Kỳ thật Tiểu Khanh đang định bẩm báo với Dương đại ca." Tiểu Khanh thầm hận trong lòng: "Hai tên ngốc Ngọc Tường cùng Kinh Kha này, lần này bị các ngươi liên lụy không ít."

...

Trở lại trong viện, Tiểu Khanh liền thấy Vũ Văn Uyển Nhiên đang ngồi ở bên cạnh Ngọc Tường, hai tay nâng tay Ngọc Tường, giúp hắn nâng kiếm rộng trong tay lên, Ngọc Tường vừa ngượng ngùng, vừa bất đắc dĩ, đang từ chối.

Yến Nguyệt và những người khác đều quỳ thẳng bên cạnh, thấy Tiểu Khanh bước vào, đều cúi đầu xuống, lại không giấu được nụ cười trên mặt.

Ngọc Tường nhìn thấy lão đại, thân thể cứng lại ở đó, không mảy may dám nhúc nhích nữa.

Uyển Nhiên nhìn Tiểu Khanh, không chút sợ hãi, lý trực khí tráng* nói: "Ngọc Tường đến cùng đã làm sai chuyện gì, ngươi phải đem hắn đánh cho thành như vậy, đều là sư đệ giống nhau, tại sao lại nặng bên này nhẹ bên kia."

*Lý trực khí tráng (理直气壮): lẽ thẳng khí hùng; cây ngay không sợ chết đứng; vàng thật không sợ lửa; có lý chẳng sợ.

Tốt, Vũ Văn Uyển Nhiên, ngươi lại chạy tới đây gây sự với ta. Tiểu Khanh khẽ nhấp môi dưới, cái tát vừa rồi bị Dương đại ca đánh vẫn còn nóng bỏng đau nhức đây.

Giơ tay bẻ gãy một nhánh cây to bằng hai ngón tay, Tiểu Khanh không để ý tới Vũ Văn Uyển Nhiên, lại quát Ngọc Tường: "Quỳ qua đây."

Ngọc Tường sợ đến mức tim đập thình thịch, lại miễn cưỡng cử động hai đầu gối đang đau nhức không thôi, quỳ đến trước mặt Tiểu Khanh. Tiểu Khanh không nói hai lời, nhánh cây trong tay mang theo tiếng gió, "bốp" một cái đánh lên mông Ngọc Tường.

Ngọc Tường đau đến mức người lảo đảo một cái, suýt thì ngã sấp xuống.

Uyển Nhiên xông về phía trước một bước, quỳ ngăn trước người Ngọc Tường: "Không cho phép ngươi đánh hắn."

Tiểu Khanh lạnh lùng nói: "Ta muốn dạy dỗ sư đệ, Vũ Văn cô nương tốt nhất nên tránh đi."

Vũ Văn Uyển Nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Khanh, biểu thị quyết không nhượng bộ: "Ngọc Tường hắn làm sai chỗ nào? Ngươi đánh hắn thành như vậy còn chưa đủ? Hôm nay ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút, Phó thiếu hiệp quản giáo sư đệ là như thế nào. Trừ phi ngươi đánh cho ta bất tỉnh, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tự mình rời đi."

Ánh mắt Tiểu Khanh lướt qua Uyển Nhiên, lạnh nhạt phân phó Ngọc Tường: "Cởi quần."

Ngọc Tường sợ hãi run lên.

Yến Nguyệt không nhịn được ngẩng đầu nhìn lão đại một chút.

"Sư huynh." Ngọc Tường run rẩy, mặt đỏ bừng.

"Thế nào, muốn ta treo ngươi lên đại môn đánh sao?" Tiểu Khanh thản nhiên nói. Ngọc Tường đã bị dọa cho mặt trắng bệch: "Sư huynh bớt giận, Ngọc Tường nguyện lĩnh sư huynh trách phạt." Nhìn Uyển Nhiên một cái, đặt tay lên eo.

Uyển Nhiên vội kêu lên: "Phó Tiểu Khanh, ngươi..."

"Sư huynh." Yến Nguyệt muốn cầu tình.

"Ai dám mở miệng cầu xin một chữ, ta liền đánh hắn thêm một trăm roi."

Yến Nguyệt lập tức nuốt vào lời phía sau.

Ngọc Tường cũng không dám chậm trễ, đành phải đưa tay kéo một cái, quần tụt xuống đùi.  Nhánh cây trong tay Tiểu Khanh đã mang theo tiếng gió nặng nề đánh lên người Ngọc Tường, "bốp" một tiếng, hết sức chói tai.

Uyển Nhiên sớm đã xoay người, nghe thấy âm thanh này, vô thức  run rẩy một chút, rốt cuộc giậm mạnh chân, như một làn khói chạy ra khỏi viện tử.

Ngọc Tường rưng rưng nước mắt, cắn răng chờ sư huynh trách phạt.

Tiểu Khanh lại ném nhánh cây trong tay đi, hừ lạnh nói: "Yến Nguyệt theo ta vào, những người khác thì về phòng đi."

Ngọc Tường thế mới biết lão đại không phạt, ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nước mắt lại rơi xuống.

Tiểu Khanh vào phòng, đi đến ghế ngồi xuống, Yến Nguyệt không biết lão đại gọi một mình hắn đến vì chuyện gì, nhưng hẳn cũng không phải chuyện gì tốt, đành phải quỳ gối trước mặt Tiểu Khanh, chờ Tiểu Khanh lên tiếng.

Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Đứng lên ngồi đi."

Yến Nguyệt suýt chút nữa còn tưởng rằng tai mình có vấn đề, lão đại thế mà để cho mình đứng dậy "ngồi", mặt trời mọc từ phía Đông thật rồi sao?

"Yến Nguyệt không dám. Lão đại có gì huấn thị, Yến Nguyệt quỳ nghe là được."

"Ngồi đi." Tiểu Khanh cười nói: "Ta là muốn cùng minh chủ Thiên Minh thương lượng một ít chuyện."

Yến Nguyệt đành phải đáp lời, đứng lên, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

"Hoán Huyết Du Long." Tiểu Khanh cười nói: "Danh hào này vẫn còn vang dội."

Yến Nguyệt nghe thấy lời này, đã lại thẳng tắp quỳ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro