Chương 94: Lâm hạ phong tư* (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Dương Vinh Thần nghe Tiểu Khanh giảng thuật, sắc mặt kỳ thật cũng không có biến hóa quá lớn.

Tiểu Khanh lại thêm trà cho Dương Vinh Thần. Dương Vinh Thần nhìn kỹ chén trà trong tay. "Bộ chén trà kia là Mộ Dung tiền bối tặng cho Phó thúc, Phó thúc lại ban cho ngươi phải không."

Tiểu Khanh cụp đầu xuống: "Vâng."

Dương Vinh Thần cẩn thận nhìn Tiểu Khanh: "Lá gan này của ngươi thật sự là càng ngày càng ớn."

Tiểu Khanh cúi đầu không đáp.

"Ngươi ngẩng đầu lên." Dương Vinh Thần quát, sau đó đe dọa nhìn Tiểu Khanh: "Nếu ngũ thúc không đến kịp, Yến Nguyệt, Ngọc Linh cũng chưa từng đến kịp, ngươi định làm sao đối phó Lục La?"

Tiểu Khanh mặc dù không còn dám cúi đầu, lại tránh đi ánh mắt của Dương Vinh Thần, nói khẽ: "Làm sao đâu."

Dương Vinh Thần rốt cuộc nhịn không được nữa, một chưởng đánh vào mặt Tiểu Khanh, cả giận nói: "Ngươi còn dám gạt ta. Viên ngọc ở giữa cây quạt kia của ngươi, rõ ràng là khảm ngọc thạch câu phần của Giang Nam Phích Lịch Đường, ngươi đúng là bởi vì cảm thấy Phó thúc muốn để ngươi về Mộ Dung gia, ủy khuất đến nỗi ngay cả mạng cũng không muốn sao?"

Tiểu Khanh chậm rãi uốn gối, quỳ xuống cạnh ghế của Dương Vinh Thần, hồi lâu mới đáp: "Tiểu Khánh không dám bất hiếu như vậy."

"Bốp" một tiếng, lại là một cái tát đánh cho Tiểu Khanh lảo đảo một cái.

Tiểu Khanh quỳ ổn thân thể, nửa bên mặt đã như thổi khí mà sưng phồng lên.

"Dương đại ca nhân lúc Tiểu Khanh còn chưa có chết, lại đánh thêm mấy lần đi." Tiểu Khanh nhìn Dương Vinh Thần, thanh âm nghẹn ngào, một giọt nước mắt óng ánh từ trong cặp mắt sáng ngời kia lăn xuống.

"Sao ngươi dám tùy hứng như vậy! Đúng là muốn ăn đòn." Dương Vinh Thần tức giận đứng lên, nhưng lại vẫn chưa đánh xuống. Kỳ thật nếu đổi thành Hạo Uy cùng Vinh Hi dám to gan như thế, hắn đã sớm nhấc chân đạp qua, lại tìm cây gậy đánh cho gần chết.

"Dương đại ca, Tiểu Khanh, đời này, chỉ nguyện họ Phó." Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn Dương Vinh Thần, lần đầu tiên, không có vẻ lãnh đạm như thường ngày, mà là giống một tiểu hài tử đang ủy khuất, đồng thời cũng lộ ra một loại bất bình, kiên quyết nói: "Tiểu Khanh thà để sư phụ đánh chết, cũng tuyệt đối không về Mộ Dung gia."

"Ngươi đây là muốn lấy cái chết kháng mệnh?" Dương Vinh Thần vừa kinh vừa giận!

"Tiểu Khanh không dám! Tiểu Khanh muốn cầu Dương đại ca hướng sư phụ góp lời!" Tiểu Khanh rủ đầu xuống, nước mắt rơi xuống như hạt châu đứt dây. Hắn dùng mu bàn tay hung hăng lau đi, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt.

Tiểu Khanh này. Dương Vinh Thần ở trong lòng thở dài một tiếng.

Nếu Mộ Dung Thái Cuồng muốn để Tiểu Khanh về Mộ Dung gia, Phó thúc chắc chắn sẽ đồng ý. Tiểu Khanh đến lúc đó tự nhiên không dám kháng lại sư mệnh, cho nên hắn bắt cóc Mộ Dung Thái Cuồng trước, tránh không gặp, lại mượn một trận chiến cùng Lục La, cố ý lấy thân mạo hiểm, chẳng qua chỉ là vì thể hiện sự ủy khuất của mình, đồng thời cũng bộc lộ ra một loại tâm ý: Thà chết không vào Mộ Dung gia.

Mà Tiểu Khanh làm hai chuyện này, ở chỗ Phó Long Thành nhất định thiếu không được một trận phạt nặng, Tiểu Khanh chính là muốn dùng trận đòn này, đổi lấy khả năng được sư phụ cho phép hắn không trở về Mộ Dung gia.

Dương Vinh Thần nhìn Tiểu Khanh, cả giận nói: "Ngươi ngược lại là hảo tâm kế, ngươi không sợ Phó thúc đánh chết ngươi sao."

Tiểu Khanh đương nhiên cũng sợ. Cho nên hắn đã cầu Thái hậu, cầu Phúc bá, lại đến kéo Dương đại ca xuống nước. Hắn nhìn Dương sắc mặt đại ca, quả thực tức giận không nhẹ, cũng không dám lại nói nhảm, khẽ nói: "Dương đại ca mau cứu Tiểu Khanh đi. Nếu không, Tiểu Khanh thật sự sẽ bị sư phụ đánh chết."

Dương Vinh Thần nhìn Tiểu Khanh, nửa mặt bên trái đã vừa đỏ vừa sưng, khuôn mặt trắng nõn anh tuấn vẫn khiến người khác yêu thích như vậy. Đứa nhỏ này vô luận là lúc nào, ánh mắt cũng luôn kiên định, tao nhã hữu lễ.

Mà bây giờ trong mắt lại lộ ra cầu khẩn cùng khiếp đảm, thứ mà hắn chưa từng thấy qua, rốt cuộc trong lòng mềm nhũn, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói: "Tốt nhất là đánh chết, để ngươi dám bất kính, cả gan làm loạn."

Tiểu Khanh nghe ngữ khí của Dương đại ca, rõ ràng đã đồng ý cầu xin cho mình, vội vàng dập đầu nói: "Tiểu Khanh sẽ không dám có lần sau."

"Nếu ngươi còn có lần sau, không cần Phó thúc động thủ, ta liền đánh chết ngươi trước, xem ngươi còn dám chơi trò xiếc ngọc đá cùng vỡ gì đó nữa không." Dương Vinh Thần ở trong lòng lần nữa lại dâng lên sự thương tiếc với Tiểu Khanh. Một đứa nhỏ tốt như vậy, để hắn đi Mộ Dung gia chịu ủy khuất, quả thực là đáng tiếc.

Tiểu Khanh cung kính đáp: "Vâng. Tiểu Khanh thụ giáo. Là Tiểu Khanh hồ đồ. Dương đại ca, Tiểu Khanh lại liên lụy ngươi." Nói xong, đã đứng dậy bưng trà, hai tay dâng cho Dương Vinh Thần.

Dương Vinh Thần tiếp trà, lại điểm đầu Tiểu Khanh một cái, nói: "Ngươi liên lụy đâu chỉ một mình ta, chỉ sợ ngũ thúc hiện giờ đã bị sư phụ ngươi đánh cho không xuống giường được."

Tiểu Khanh nhớ tới ngũ thúc ngàn dặm xa xôi tới đây giúp mình, trở về còn phải bị đánh, cũng có chút xấu hổ, miệng lại nói: "Những sư đệ này vẫn luôn liên lụy Tiểu Khanh bị phạt, Tiểu Khanh tự nhiên cũng phải tìm người liên lụy mới công bằng chút."

Quy củ Phó gia, sư đệ làm sai, sư huynh chịu phạt trước. Tiểu Khanh làm việc cẩn trọng, rất ít khi phạm sai lầm, lại không ít bởi vì sư đệ sai mà bị Phó Long Thành trách phạt.

Dương Vinh Thần trách mắng: "Ngươi còn dám nói, đây đều là do ngươi ngày thường quá dung túng bọn hắn, mới có thể trêu ra nhiều phiền toái như vậy."

Tiểu Khanh nghe ngữ khí của Dương Vinh Thần trở nên nghiêm khắc, đành phải nhận sai: "Dương đại ca dạy phải. Chẳng qua làm vãn bối cũng có cái khó xử của vãn bối."

Dương Vinh Thần nghe Tiểu Khanh giải thích, không khỏi lại cảm thấy tức giận: "Ngươi còn dám nói khó xử. Mười mấy ngày nay từ lúc ngươi rời nhà, ở trong võ lâm Giang Nam huyên náo đến long trời lở đất. Không cần phải nói đến chuyện ngươi đối Mộ Dung tiền bối đại bất kính, chính là mấy chuyện khác, ngươi nhưng có một cái nào có thể trốn được bản tử của sư phụ ngươi."

Dương Vinh Thần nhìn Tiểu Khanh cúi đầu không đáp, lạnh nhạt nói: "Ngươi là cảm thấy trong lòng ủy khuất, cho nên đoạn đường này dùng võ lâm nhân sĩ Giang Nam đến xuất khí?"

"Tiểu Khanh không dám."

"Ngươi không dám? Không nói đến chuyện của Mộ Dung tiền bối. Ở Thượng Khê đối Đường chủ hai nhà Tỉnh Vạn vô lễ, ở Lan Nhược Tự đối Thanh Bích Cung chủ không tuân theo, ở Âu Dương gia đối Âu Dương tiền bối cùng phu nhân bất kính, tự tiện giết người của Đường môn cùng Cốc chủ Tạ Bách Minh của Thần Y Cốc, cái này cọc cọc kiện kiện, ngươi làm trái bao nhiêu giáo huấn của Phó thúc, tự ngươi nói."

Dương Vinh Thần nói đến đây, lửa giận càng lớn, ta còn chưa tính với ngươi chuyện những sư đệ kia của ngươi can thiệp vào chuyện ta quản giáo đệ đệ đâu.

"Là Tiểu Khanh sai." Có những cái sư đệ không bớt lo kia, muốn không phạm sai lầm cũng khó nha.

Dương Vinh Thần hừ lạnh: "Sao, nói oan ngươi rồi? Những chuyện này cho dù không phải chủ ý của ngươi, ngươi có phải cũng khó thoát sai lầm dung túng sư đệ, quản giáo không nghiêm hay không."

Tiểu Khanh đương nhiên cảm thấy oan uổng: "Dọc đoạn đường này, từ Yến Nguyệt đến Ngọc Tường, đứa nào tiểu đệ cũng không có giáo huấn nhẹ a. Gậy và roi đều đánh gãy mấy cái rồi. Dương đại ca nếu không tin, tiểu đệ liền kêu bọn hắn chạy tới cho ngài nghiệm hình, vết thương trên người bọn hắn đều không kém gì so với vết thương trên người Hạo Uy đâu."

Dương Vinh Thần nghe Tiểu Khanh giải thích, tức giận đến bật cười: "Ngươi còn dám ở đây kêu oan. Không nói những cái khác, nếu Hạo Uy dám bất kính với tôn trưởng như Tiểu Mạc, ta đã đánh gãy chân hắn từ lâu rồi, làm sao giống như ngươi, lặp đi lặp lại nhiều lần dung túng."

Tiểu Khanh chỉ cười không lên tiếng, trong lòng lại thầm nghĩ đến nếu Dương đại ca biết mình cùng Âu Dương Quyền làm giao dịch, không cần Tiểu Mạc về Âu Dương gia nhận tổ quy tông, đoán chừng ngay cả chân mình cũng đánh gãy.

Nghĩ tới đây, không khỏi nhẹ nhàng sờ sờ lên mặt, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh: "Dương đại ca nói đúng lắm, Tiểu Khanh bây giờ lập tức trở về treo hết bọn hắn lên cây đánh lại một trận nữa. Xem bọn hắn còn dám gây rắc rối cho ta, hại ta bị Dương đại ca giáo huấn nữa không."

Dương Vinh Thần lại bị hắn làm tức đến bật cười: "Đây là lời người làm sư huynh như ngươi nên nói sao? Ngươi đã tha cho bọn hắn, sao có thể lật lọng?"

Tiểu Khanh đắc ý cười nói: "Ta là sư huynh của bọn hắn, tự nhiên là muốn tha liền tha, muốn phạt liền phạt, bọn hắn nào dám có nửa phần ý kiến. Cho dù không có gì sai, ta cao hứng đánh bọn hắn một trận bản tử, bọn hắn cũng phải ngoan ngoãn quỳ chịu."

Dương Vinh Thần cười mắng: "Ngươi bây giờ đã lớn như thế, sao vẫn là tính tình bốc đồng như vậy."

Tiểu Khanh vẫn luôn lấy sở thích của bản thân đi cân nhắc hành vi của các sư đệ, chọc hắn không thích, một sai lầm cực nhỏ cũng đã có thể đánh các sư đệ da tróc thịt bong; hợp tâm ý hắn, cho dù đem giang hồ huyên náo thành như thế nào loạn xị bát nháo, hắn cũng không trách, ngược lại còn ở trước mặt Phó Long Thành bao che giấu diếm.

Ngoại trừ chuyện của Tiểu Mạc, đối với hành vi của Yến Nguyệt, Dương Vinh Thần cũng hết sức bất mãn: "Trước không cần nói hắn trước nay vẫn luôn ngạo mạn vô lễ, nếu không phải ngươi quá mức dung túng, hắn nào dám tiện tay liền giết cốc chủ Thần Y Cốc?"

Tiểu Khanh nói: "Chuyện này, tiểu đệ cũng đã phạt rồi."

"Phạt rồi? Một bạt tai coi như phạt rồi?" Dương Vinh Thần nói: "Tạ Bách Minh thành danh hơn hai mươi năm, ở trên giang hồ có danh tiếng rất tốt, huống hồ còn là cốc chủ cao quý của Thần Y Cốc, trong võ lâm cũng là nhân vật vô cùng quan trọng, cứ như vậy bị Yến Nguyệt không chiếu mà tru, đồng minh trong võ lâm Giang Nam quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này."

Nhìn dáng vẻ không lưu tâm của Tiểu Khanh, Dương Vinh Thần càng tức giận: "Ngươi có biết tự cao tự đại, tự tiện làm hại mạng người ở chỗ Phó thúc là sai lầm lớn không?"

"Tiểu Khanh biết."

"Vậy ngươi còn như thế không biết hối cải!" Dương Vinh Thần suýt chút nữa lại muốn động thủ.

"Dương đại ca ngài trước đừng tức giận." Tiểu Khanh lại hai tay dâng trà: "Sư phụ cùng Dương đại ca giáo huấn Tiểu Khanh sao dám quên, chuyện này mặc dù Yến Nguyệt lộng quyền, bất quá Tạ Bách Minh kia thật sự có chỗ đáng chết."

Không đợi Dương Vinh Thần tiếp tục đặt câu hỏi, Tiểu Khanh đã cười nói: "Dương đại ca biết a phù dung không?"

A phù dung chính là anh túc, nha phiến. Thời Tây Hán đã được du nhập vào Trung Quốc làm dược liệu. Thời Tam Quốc, danh y Hoa Đà từng sử dụng nó để làm mê dược, đến thời Đường Tống, thì đã được được trồng với quy mô lớn ở Thục Trung và các nơi khác, dùng làm dược liệu để chữa nhiều loại bệnh tật hoặc làm dùng để phối độc dược.

Cũng được chế thành nha phiến, bởi vì mềm mại, có màu nâu hoặc vàng, mà được gọi là "Vàng mềm". Thời nhà Tống gọi là anh túc túc. Có thể đổi lấy vàng theo tỷ lệ 1:1, là xa xỉ phẩm của tầng lớp thượng lưu, lúc ấy rất nhiều thế gia quý tộc lấy việc hút a phù dung cao làm thời thượng.

Nhưng bởi vì hút a phù dung cao trong thời gian dài sẽ làm tổn thương kinh mạch, người cũng uể oải suy sụp, nên từ lâu đã bị võ giả coi là thứ xấu hổ. Triều đình cũng hạ lệnh không cho phép tự ý kinh doanh, càng không cho phép hút, chỉ có thể làm dùng làm thuốc.

Nhưng bởi vì lợi nhuận đáng kể,  Thần Y Cốc lại cùng Đường Môn cấu kết, tổ chức Vong Ưu Minh, bí mật mở rộng diện tích trồng a phù dung, tinh luyện cũng nghiên cứu ra cái gọi là "Vong Ưu Hoàn" để bán, thu được lợi nhuận khổng lồ. Bởi vì Trung Nguyên quản chế nghiêm ngặt, bọn hắn lại bí mật tự ý vận chuyển đến biên quan cùng các nước xung quanh để kiếm lời.

Dương Vinh Thần mặc dù cũng đã được nghe nói chuyện Giang Nam có người buôn lậu a phù dung, nhưng hắn không ngờ rằng kẻ chủ mưu sau màn lại chính là người của Đường Môn cùng Thần Y Cốc.

"Chuyện này hệ trọng, tiểu đệ đương nhiên đã nắm giữ chứng cứ xác thực." Tiểu Khanh cười nói: "Bởi vì Vong Ưu Minh vẫn luôn lợi dụng Thiên Minh thương đạo tiến hành buôn lậu, tiểu đệ vì thế đã phạt nặng Yến Nguyệt tội thiếu giám sát, cho nên Tạ Bách Minh rơi vào tay Yến Nguyệt, làm sao còn có cơ hội sống sót."

"Yến Nguyệt, chẳng lẽ chính là minh chủ Thiên Minh sao?" Dương Vinh Thần mặc dù đã sớm hoài nghi, nhưng vẫn không thể tin được.

Thiên Minh vì nhất thống thương đạo, đương nhiên phải diệt trừ đối lập, ba năm trước, thương hội, mã bang, tào bang lần nữa bị xáo động, không biết có bao nhiêu người bị làm cho táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, chết không có chỗ chôn.

Tiểu Khanh khẽ gật đầu: "Năm đó sư phụ đem hắn phạt đi Quan Ngoại, có nguyên nhân rất lớn, cũng là phạt hắn vì chuyện tiếp nhận chức minh chủ Thiên Minh. Chỉ là không ngờ hắn đến Quan Ngoại ba năm, quyền thế của minh chủ hắn không những chỉ có tăng không giảm, mà còn đem thế lực của Thiên Minh mở rộng ra đến ngoại vực."

Dương Vinh Thần kinh ngạc đến ngây người một hồi, mới nói: "Ba năm này ở Quan Ngoại, xuất hiện một cao thủ võ lâm vô cùng thần bí, được xưng là Hoán Huyết Du Long, chẳng lẽ là?"

Tiểu Khanh bất đắc dĩ gật nhẹ đầu: "Chính là tên ngốc Yến Nguyệt này."

Dương Vinh Thần nhất thời im lặng. Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên mấy câu Lâm hạ phong tư, trần ngoại anh hào*.

*Lâm hạ phong tư, trần ngoại anh hào (林下丰姿, 尘外英豪): Hai câu trong bài thơ "Thiềm cung khúc Sơn gian thư sự" (蟾宫曲 山间书事) của Ngô Tây Dật (吴西逸)

"Hoán Huyết Du Long, không cần hỏi nhiều, chỉ cần nghe thấy cái xưng hào này của hắn, đánh cho da tróc thịt bong cũng không oan." Tiểu Khanh cười, lại thở dài. Chuyện này, mình dường như cũng không cẩn thận quên bẩm báo với sư phụ.

Dương Vinh Thần trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Đứa nhỏ Yến Nguyệt này một thân tu vi kinh người, người cũng cuồng ngạo, ngươi nên nghiêm khắc quản thúc, chớ để hắn tùy hứng làm bậy."

Tiểu Khanh đáp: "Dương đại ca yên tâm. Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày Tiểu Khanh đều sẽ đánh hắn một trăm roi, xem hắn còn có thể giở trò gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro